Chương 29: Lòng ấm người cười.
Nấm 21
19/08/2024
Sương Hàn bây giờ không muốn trở về phòng.
Cô bước đi trên hành lang dài, Sương Hàn đi tới phòng khách, cô thả mình ngồi xuống ghế sofa dài. Bên ngoài bão tuyết cũng ngày một lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại, phòng tối vô thanh, sắc đen mờ nhạt như một tấm vải lụa mỏng bao trùm tứ phía nơi phòng khách. (2)
Sương Hàn ngả mình ra sau, dựa lưng lên sofa êm ái, bên trong ánh mắt chứa đầy vẻ bi sầu khó nói. Mi mắt cô nặng trĩu, nhưng lại không dám nhắm mắt, Sương Hàn sợ rằng một khi nhắm mắt lại, những ký ức kia lại hiện lên trong tâm trí. (79
Sương Hàn biết bản thân của mình lúc này không ổn, nhưng cô lại cứ mặc kẹt trong chính những dòng cảm xúc khiến bản thân không vui, chẳng thể nào thoát ra khỏi nó. Sương Hàn ngồi đó, cả người vô hồn, ánh nhìn mông lung không điểm tựa, tĩnh mịch như mặt hồ. (2)
Cô không để ý tới bất kì thứ gì đang xảy ra xung quanh, chìm đắm vào trong khoảng không gian riêng tư của bản thân. (T)
Anh cũng bất chợt tỉnh giấc bởi tiếng gió rít ngào hòa cùng bão tuyết bên ngoài, Đình Xuyên mơ màng nhìn mọi thứ, tóc tai rũ rượi có chút rối. Trên người mặc đồ ngủ sắc đen. Anh xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút khát nước, Đình Xuyên bước xuống giường. (2)
Phát hiện ra bình nước trong phòng đã cạn sạch không còn một giọt, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ có một màu trắng xóa của bão tuyết. Năm nay đúng là rất lạnh, Đình Xuyên khoác bừa một áo len mỏng, mở cửa bước xuống phòng bếp, không gian tĩnh lặng bao trùm xung quang anh.
Đình Xuyên vừa bước tới gần cửa bếp, đã hơi khựng lại, phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc nơi phòng khách. Anh lùi vài bước, để nhìn rõ hơn người đang ngồi trong phòng.Đình Xuyên khẽ nhíu mày, thắc mắc:
[Sương Hàn, cô ấy ở đây làm gì?]
Anh nhìn dáng vẻ của Sương Hàn lúc này, tóc đen buông xõa, khuyên tai ngọc trai khẽ đung đưa hơi phát quang trong bóng tối, đôi mắt lệ chi vô hồn mất đi tia sáng nhìn vào một điểm. Sắc mặt cô không để lộ ra chút biểu cảm nào, Đình Xuyên lại bước tới phía Sương Hàn. ( 2 )
Anh biết việc của cô, Đình Xuyên không có tư cách gì xen vào, cũng không nên để tâm tới nó. Nhưng anh ngay tại lúc này, lại muốn bước một bước, nhìn dáng vẻ Sương Hàn lúc này khiến cho Đình Xuyên nảy sinh thứ cảm xúc kì lạ.
Có lẽ chỉ là một chút khó chịu, một chút đau lòng hoặc chỉ là đơn thuần sự thương hại.
Cô ngồi đó, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai khiến Sương Hàn choàng tỉnh khỏi dòng cảm xúc riêng tư: 1
"Sương Hàn."
Dư âm bên tai cô vẫn còn chưa tan, quay sang đã nhìn thấy anh ngồi bên cạnh mình, Sương Hàn nở nụ cười, nhưng nét mặt không dấu nổi vẻ thiếu tự nhiên:
"A, anh, sao lại dậy giờ này vậy?"
"Anh ngủ không được ngon sao?"
Đình Xuyên vươn tay, rót lấy nước trong bình vào cốc, anh đưa nó về phía cô. Sương Hàn khẽ cười, đưa tay ra nhận lấy cốc nước:"Cảm ơn anh"
Đình Xuyên không nói gì, cũng chẳng hỏi lý do cô ngồi đây, anh chỉ trầm lặng bên cạnh Sương Hàn. Cô uống lấy nước trong cốc, nước mát làm tinh thần Sương Hàn tỉnh táo hơn đôi chút, cô không nói Đình Xuyên cũng không nói.
Cả hai cứ như mặt nước tĩnh lặng, ngồi bên cạnh nhau. (2
Anh tự cảm thấy không phải một người giỏi giang trong việc nắm bắt tâm lý người khác, không giỏi trong việc an ủi bất kì ai. Đình Xuyên cũng tự biết mình cần phải học hỏi, cần phải tiếp nhận nhiều điều, ngay lúc này, anh sử dụng cách hay dùng để an ủi cháu mình với Sương Hàn. ( )
Đình Xuyên xoa xoa đầu cô, Sương Hàn ngơ ngác trước việc vừa xảy ra, ngạc nhiên nhìn anh. Bất chợt cảm thấy cái hành động nhỏ bé này thật ấm, Sương Hàn cảm thấy, ánh mắt anh dịu dàng như lụa mỏng, nó phủ lên nỗi u sầu không tên của cô.
Giúp Sương Hàn cảm thấy nhẹ lòng, tâm trí cũng thoải mái hơn.Cô cười:
"Anh khen em chuyện gì à?"
Đình Xuyên rời tay khỏi đầu nhỏ, quay mặt sang chỗ khác, giọng dịu hơn rất nhiều so với lúc trước: 1
"Cô thích nghĩ sao thì nghĩ"
Lúc này anh cảm thấy mình có chút lạ... chính xác hơn là có chút ngượng.Cô mềm mại nói:
"Thế em sẽ nghĩ cái xoa đầu này là anh khen em nha"
Đình Xuyên không đáp lại Sương Hàn, rót nước vào cốc mà uống. Sương Hàn hơi nghiêng mình, can đảm sát lại gần anh, cô nắm chặt tay lại, ôn dịu lên tiếng:
"Đêm nay, anh ở bên em được không?" (2
Anh ghé mắt nhìn Sương Hàn:
"Không phải đang ở rồi à?"
Cô nắm chặt tay lại, móng tay bấm chặt vào da thịt, nhịp tim đập mạnh, nói:
"Anh sẽ ở bên em cả đêm. Đúng không?"
Đình Xuyên nhìn Sương Hàn, điều này càng khiến cô căng thẳng ngại ngùng thêm mấy phần, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Không"
Sương Hàn phần nào đoán trước được câu trả lời, cũng không ngạc nhiên cho lắm, cô gật đầu, mang bên ngoài dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời.
"Vâng, thế em sẽ đợi tới ngày đó, đợi anh."
Anh đặt lấy đi cốc nước trên tay Sương Hàn, lạnh giọng nói:
"Mau lên phòng ngủ đi, đừng ngồi đây nghĩ mấy chuyện linh tinh, thức khuya không tốt."Cô nghiêng mình, khuyên tai ngọc trai cũng khẽ đung đưa:
"Hay anh lên ngủ cùng em đi!"
Cô bước đi trên hành lang dài, Sương Hàn đi tới phòng khách, cô thả mình ngồi xuống ghế sofa dài. Bên ngoài bão tuyết cũng ngày một lớn, không hề có dấu hiệu dừng lại, phòng tối vô thanh, sắc đen mờ nhạt như một tấm vải lụa mỏng bao trùm tứ phía nơi phòng khách. (2)
Sương Hàn ngả mình ra sau, dựa lưng lên sofa êm ái, bên trong ánh mắt chứa đầy vẻ bi sầu khó nói. Mi mắt cô nặng trĩu, nhưng lại không dám nhắm mắt, Sương Hàn sợ rằng một khi nhắm mắt lại, những ký ức kia lại hiện lên trong tâm trí. (79
Sương Hàn biết bản thân của mình lúc này không ổn, nhưng cô lại cứ mặc kẹt trong chính những dòng cảm xúc khiến bản thân không vui, chẳng thể nào thoát ra khỏi nó. Sương Hàn ngồi đó, cả người vô hồn, ánh nhìn mông lung không điểm tựa, tĩnh mịch như mặt hồ. (2)
Cô không để ý tới bất kì thứ gì đang xảy ra xung quanh, chìm đắm vào trong khoảng không gian riêng tư của bản thân. (T)
Anh cũng bất chợt tỉnh giấc bởi tiếng gió rít ngào hòa cùng bão tuyết bên ngoài, Đình Xuyên mơ màng nhìn mọi thứ, tóc tai rũ rượi có chút rối. Trên người mặc đồ ngủ sắc đen. Anh xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút khát nước, Đình Xuyên bước xuống giường. (2)
Phát hiện ra bình nước trong phòng đã cạn sạch không còn một giọt, anh nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ có một màu trắng xóa của bão tuyết. Năm nay đúng là rất lạnh, Đình Xuyên khoác bừa một áo len mỏng, mở cửa bước xuống phòng bếp, không gian tĩnh lặng bao trùm xung quang anh.
Đình Xuyên vừa bước tới gần cửa bếp, đã hơi khựng lại, phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc nơi phòng khách. Anh lùi vài bước, để nhìn rõ hơn người đang ngồi trong phòng.Đình Xuyên khẽ nhíu mày, thắc mắc:
[Sương Hàn, cô ấy ở đây làm gì?]
Anh nhìn dáng vẻ của Sương Hàn lúc này, tóc đen buông xõa, khuyên tai ngọc trai khẽ đung đưa hơi phát quang trong bóng tối, đôi mắt lệ chi vô hồn mất đi tia sáng nhìn vào một điểm. Sắc mặt cô không để lộ ra chút biểu cảm nào, Đình Xuyên lại bước tới phía Sương Hàn. ( 2 )
Anh biết việc của cô, Đình Xuyên không có tư cách gì xen vào, cũng không nên để tâm tới nó. Nhưng anh ngay tại lúc này, lại muốn bước một bước, nhìn dáng vẻ Sương Hàn lúc này khiến cho Đình Xuyên nảy sinh thứ cảm xúc kì lạ.
Có lẽ chỉ là một chút khó chịu, một chút đau lòng hoặc chỉ là đơn thuần sự thương hại.
Cô ngồi đó, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai khiến Sương Hàn choàng tỉnh khỏi dòng cảm xúc riêng tư: 1
"Sương Hàn."
Dư âm bên tai cô vẫn còn chưa tan, quay sang đã nhìn thấy anh ngồi bên cạnh mình, Sương Hàn nở nụ cười, nhưng nét mặt không dấu nổi vẻ thiếu tự nhiên:
"A, anh, sao lại dậy giờ này vậy?"
"Anh ngủ không được ngon sao?"
Đình Xuyên vươn tay, rót lấy nước trong bình vào cốc, anh đưa nó về phía cô. Sương Hàn khẽ cười, đưa tay ra nhận lấy cốc nước:"Cảm ơn anh"
Đình Xuyên không nói gì, cũng chẳng hỏi lý do cô ngồi đây, anh chỉ trầm lặng bên cạnh Sương Hàn. Cô uống lấy nước trong cốc, nước mát làm tinh thần Sương Hàn tỉnh táo hơn đôi chút, cô không nói Đình Xuyên cũng không nói.
Cả hai cứ như mặt nước tĩnh lặng, ngồi bên cạnh nhau. (2
Anh tự cảm thấy không phải một người giỏi giang trong việc nắm bắt tâm lý người khác, không giỏi trong việc an ủi bất kì ai. Đình Xuyên cũng tự biết mình cần phải học hỏi, cần phải tiếp nhận nhiều điều, ngay lúc này, anh sử dụng cách hay dùng để an ủi cháu mình với Sương Hàn. ( )
Đình Xuyên xoa xoa đầu cô, Sương Hàn ngơ ngác trước việc vừa xảy ra, ngạc nhiên nhìn anh. Bất chợt cảm thấy cái hành động nhỏ bé này thật ấm, Sương Hàn cảm thấy, ánh mắt anh dịu dàng như lụa mỏng, nó phủ lên nỗi u sầu không tên của cô.
Giúp Sương Hàn cảm thấy nhẹ lòng, tâm trí cũng thoải mái hơn.Cô cười:
"Anh khen em chuyện gì à?"
Đình Xuyên rời tay khỏi đầu nhỏ, quay mặt sang chỗ khác, giọng dịu hơn rất nhiều so với lúc trước: 1
"Cô thích nghĩ sao thì nghĩ"
Lúc này anh cảm thấy mình có chút lạ... chính xác hơn là có chút ngượng.Cô mềm mại nói:
"Thế em sẽ nghĩ cái xoa đầu này là anh khen em nha"
Đình Xuyên không đáp lại Sương Hàn, rót nước vào cốc mà uống. Sương Hàn hơi nghiêng mình, can đảm sát lại gần anh, cô nắm chặt tay lại, ôn dịu lên tiếng:
"Đêm nay, anh ở bên em được không?" (2
Anh ghé mắt nhìn Sương Hàn:
"Không phải đang ở rồi à?"
Cô nắm chặt tay lại, móng tay bấm chặt vào da thịt, nhịp tim đập mạnh, nói:
"Anh sẽ ở bên em cả đêm. Đúng không?"
Đình Xuyên nhìn Sương Hàn, điều này càng khiến cô căng thẳng ngại ngùng thêm mấy phần, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Không"
Sương Hàn phần nào đoán trước được câu trả lời, cũng không ngạc nhiên cho lắm, cô gật đầu, mang bên ngoài dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời.
"Vâng, thế em sẽ đợi tới ngày đó, đợi anh."
Anh đặt lấy đi cốc nước trên tay Sương Hàn, lạnh giọng nói:
"Mau lên phòng ngủ đi, đừng ngồi đây nghĩ mấy chuyện linh tinh, thức khuya không tốt."Cô nghiêng mình, khuyên tai ngọc trai cũng khẽ đung đưa:
"Hay anh lên ngủ cùng em đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.