Đô thịNgôn TìnhXuyên KhôngXuyên NhanhNữ CườngCổ Đại
Nguồn: Wattpad.com
0
Đang cập nhật
07:31:45 09/04/2023
Chị Gái Tôi Tốt Nhất Thiên Hạ
Đánh giá: 0/10 từ 0 lượt
Bạn đang đọc truyện Chị Gái Tôi Tốt Nhất Thiên Hạ của tác giả Tây Môn Hỉ Khánh. Đại minh tinh, quan hệ với gia đình căng thẳng, kịch liệt, bị người đại diện hãm hại, không thể tham gia chương trình về tình thân, thế là đại minh tinh yên tĩnh một lúc lâu, cúi xuống đầu, gọi điện thoại cho người chị từ nhỏ đến lớn không hợp với mình.
Nàng là một tiểu thư khuê các ôn nhu thiện lương, nàng thích biểu ca tú tài, biểu ca nói thích nàng cười, nàng liền cố gắng cười thật nhiều, thích nàng đánh đàn, nàng ngày đêm khổ luyện. Rồi một ngày nàng rơi vào nước, biểu ca lại bỏ qua nàng, cứu một người rất giống nàng, từ đó nàng mới biết mình chỉ là thế thân của nàng ấy. Khi nàng kiệt sức, từ từ chìm xuống đáy hồ, lại có một đôi tay mang vết chai kéo nàng lên - chính là đích tủ vừa từ biên cương trở về của nàng.
Hắn là một tên côn đồ kiêu ngạo, ương bướng, ngang ngạnh, tới năm 17 tuổi, đột nhiên được cha mẹ nhà giàu nhận về nhà. Nhưng mà toàn bộ người ở đây, ngay cả cha mẹ hắn cũng không ai quan tâm hắn, họ lạnh nhạt, họ thờ ơ, có khi là khinh thường, hắn tựa như một người thừa, một người không ra gì ở nơi đây, họ chỉ một mực tán dương, để ý tới thiếu gia “giả” sống với họ bao lâu, là đồng tình, là thương cảm, tiếc nuối, khen ngợi…Hắn tựa như giận dỗi mọi người, càng trở nên khó gần, quái gở, làm điều quá khích, cho đến khi hắn đánh nhau tới nửa đêm quay về, nhìn thấy bánh sinh nhật chị để lại cho mình trên bàn…
Cô là một người hướng nội, nhạy cảm, vì vô tình khiến cho một nhóm trong trường bất mãn, thế nên bị nhục nhã, bị đánh, bị cô lập, bạo lực… Cô không còn mẹ, ba của cô còn phải cưới người khác, lại còn có một cô gái thật xinh đẹp đi theo, chị ấy cười lên tựa như một đóa hoa hướng dương, dì ấy nói chị ấy sẽ là chị gái của cô.
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Cơn Mưa Định Mệnh hoặc Đệ Nhất Kiếm Thần
Nàng là một tiểu thư khuê các ôn nhu thiện lương, nàng thích biểu ca tú tài, biểu ca nói thích nàng cười, nàng liền cố gắng cười thật nhiều, thích nàng đánh đàn, nàng ngày đêm khổ luyện. Rồi một ngày nàng rơi vào nước, biểu ca lại bỏ qua nàng, cứu một người rất giống nàng, từ đó nàng mới biết mình chỉ là thế thân của nàng ấy. Khi nàng kiệt sức, từ từ chìm xuống đáy hồ, lại có một đôi tay mang vết chai kéo nàng lên - chính là đích tủ vừa từ biên cương trở về của nàng.
Hắn là một tên côn đồ kiêu ngạo, ương bướng, ngang ngạnh, tới năm 17 tuổi, đột nhiên được cha mẹ nhà giàu nhận về nhà. Nhưng mà toàn bộ người ở đây, ngay cả cha mẹ hắn cũng không ai quan tâm hắn, họ lạnh nhạt, họ thờ ơ, có khi là khinh thường, hắn tựa như một người thừa, một người không ra gì ở nơi đây, họ chỉ một mực tán dương, để ý tới thiếu gia “giả” sống với họ bao lâu, là đồng tình, là thương cảm, tiếc nuối, khen ngợi…Hắn tựa như giận dỗi mọi người, càng trở nên khó gần, quái gở, làm điều quá khích, cho đến khi hắn đánh nhau tới nửa đêm quay về, nhìn thấy bánh sinh nhật chị để lại cho mình trên bàn…
Cô là một người hướng nội, nhạy cảm, vì vô tình khiến cho một nhóm trong trường bất mãn, thế nên bị nhục nhã, bị đánh, bị cô lập, bạo lực… Cô không còn mẹ, ba của cô còn phải cưới người khác, lại còn có một cô gái thật xinh đẹp đi theo, chị ấy cười lên tựa như một đóa hoa hướng dương, dì ấy nói chị ấy sẽ là chị gái của cô.
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Cơn Mưa Định Mệnh hoặc Đệ Nhất Kiếm Thần