Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 1: Gặp Mặt
Giới Yên Chân Nhân
15/12/2014
Severus căn cứ theo vị trí lá thư thông tri cuối cùng tìm được căn chòi tồi tàn xây dựng trên
đảo, sau đó trực tiếp ‘Alohomora’ mở cánh cửa rách nát lung lay sắp đổ.
“Tôi muốn ông lập tức rời khỏi đây!” Một người với thân hình so với Hagrid còn béo ú hơn tỏ ra phô trương: “Ông đang xông vào nhà người khác!”
Severus lạnh lùng quét mắt, không kiên nhẫn nhìn về phía Petunia Dursley: “Petunia Evans, ta nghĩ ngươi hẳn vẫn còn nhớ rõ ta?”
Petunia hoảng sợ kêu to: “Ông là Snape ở đường Bàn Xoay! Ông muốn làm gì? !”
“Đừng nói chuyện vô nghĩa, đứa con của Lily đâu?” Severus quăng cho Vernon Dursley một câu chú hóa thạch: “Ta không muốn lãng phí thời gian, hay là ngươi hi vọng ta cho chồng ngươi một câu ác chú? Giao Harry Potter ra.”
“Ông mơ tưởng!” Petunia hét to: “Đứa con của Lily là người bình thường! Tôi sẽ không giao nó cho cái giới vớ vẩn của các người!”
Severus quét một vòng, sau đó đi tới trước mặt một đứa trẻ nhỏ gầy đang co rụt trong góc phòng: “Việc này không phải do ngươi làm chủ.” Y túm lấy cánh tay gầy yếu của đứa nhỏ, cúi đầu hỏi: “Harry Potter?”
Bộ dáng chỉ mới cao tới thắt lưng y, cứu thế chủ sợ hãi ngẩng đầu nhìn y một cái, đôi mắt to xanh biếc tràn ngập tình tự khủng hoảng: “Đúng vậy, thưa ông.”
Y không hài lòng phun khí, cứu thế chủ này hoàn toàn bất đồng với cứu thế chủ y gặp đời trước, căn bản không có một chút bộ dáng nào của tên Potter cha kiêu căng tự đại, ngược lại cứ như một đứa nhỏ bị ngược đãi, tuy rằng đời trước sau khi biến thành bức họa y cũng nghe bức họa Dumbledore nói tuổi thơ của cứu thế chủ cũng không hạnh phúc, nhưng cánh tay gầy gò của đứa nhỏ còn chưa to bằng cổ tay mình làm y bắt đầu hoài nghi nhận thức đời trước của mình về đứa nhỏ này.
Petunia đột nhiên túm được cánh tay còn lại của Harry, tuy rằng sợ đến phát run nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi sẽ không để ông dẫn nó đi! Tuy rằng thằng nhãi con chết tiệt này chưa bao giờ biết cảm ơn, nhưng nó là đứa con duy nhất của em gái tôi! Các người đã cướp đi sinh mệnh nó, vì cái gì còn không chịu buông tha đứa nhỏ này”
Harry kinh ngạc nhìn bà, tựa như từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy bà thì thào nói “Dì Petunia…….”
Bà hung tợn trừng mắt liếc Harry: “Nhóc con, mày không được đi với ông ta, biết chưa?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng giãy khỏi tay Severus trốn sau lưng bà.
Severus cười lạnh một tiếng, một lần nữa đánh giá Petunia: “Không ngờ ngươi còn chút lương tâm, bất quá ngươi đã có thể nuôi dưỡng đứa con duy nhất của em gái mình thành một đứa trẻ còi cọc thiếu dinh dưỡng như bị ngược đãi như vậy thì lương tâm của ngươi có được bao nhiêu? Petunia Evans, nghĩ tới chồng và đứa con của ngươi, ngươi hi vọng bọn họ chết trong tay những người kia hay hi vọng đứa con của em gái ngươi có thể trở về thế giới của nó, sau đó cả nhà ngươi sẽ được bình an?” Dựa vào chút kiến thức sáo rỗng của người đàn bà này về giới phù thủy, y không đổi sắc mặt lừa bà.
Dudly Dursley co rụt ở một góc sáng hoảng sợ kêu to: “Không! Mẹ! Con không muốn chết! Để ông ta mang thằng Harry đi đi!”
Petunia nhìn đứa con của mình, sau đó lại nhìn chồng mình bị hóa đá không thể động đậy, cắn chặt răng, đẩy Harry tới trước.
Mặc dù ánh sáng trong phòng khá mù mờ, nhưng Severus vẫn sắc bén nhìn ra trong đôi mắt xanh lục của đứa trẻ hiện lên một tia kinh hoàng vì bị vứt bỏ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng trở nên thất vọng. Ngay cả như vậy, đứa trẻ vẫn không nói tiếng nào, chỉ im lặng bị người thân duy nhất của mình đẩy đi.
Tâm tình của y đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngữ điệu lạnh như băng nói với đứa trẻ: “Potter, ta nghĩ ngươi đã nhận được thư của Hogwarts?”
Harry kinh ngạc ngẩng đầu: “Thưa ông, ông nói là…….. những bức thư cú mèo đưa tới sao? Con, con không nhận được…….”
“Chậc!” Severus không kiên nhẫn lấy ra một phong thư trúng tuyển đưa cho cậu: “Hogwarts là trường dạy pháp thuật duy nhất ở Anh quốc, cha mẹ ngươi đều tốt nghiệp ở đó, ngươi sẽ nhập học vào tháng 9, xem hết thư thông tri trúng tuyển của ngươi đi.”
Harry nhận thư, do dự hỏi: “Thưa ông, ông quen biết cha mẹ con sao?” Con ngươi xanh lục tràn ngập dè dặt cùng kì vọng.
“Bọn họ là phù thủy, nếu ngươi muốn biết điều này.” Severus giải thích ngắn gọn, sau đó mới phát giác thái độ của mình với đứa trẻ có vẻ quá ôn hòa, nhịn không được đen mặt: “Xem xong thư của ngươi! Đừng để ta nói lại lần thứ ba! Vấn đề ngu xuẩn này sau khi nhập học sẽ có người nói cho ngươi biết!”
Harry kinh hoảng cúi đầu, nương theo ngọn lửa yếu ớt trong phòng xem xong bức thư, sau đó mới cẩn thận nói: “Thực xin lỗi thưa ông, trường Hogwarts này là dạy về pháp thuật sao? Ý con là….. loại sức mạnh kì quái, ma pháp sao? Như vậy……. con không phải là quái vật sao?”
Đồng tử Severus co rút, âm thanh lạnh ngắt như có thể phun ra băng, nghiến răng nghiến lợi trả lời cậu: “Ngươi là phù thủy, Potter! Đừng để đám Muggle ngu xuẩn nhồi nhét những điều vớ vẩn vào cái đầu rỗng tuếch của ngươi! Mà ta, rất bất hạnh sẽ làm giáo sư độc dược của ngươi.” Y cúi đầu lạnh lùng nhìn chòng chọc đứa trẻ: “Đừng hỏi những vấn đề dư thừa, Potter, ngươi rốt cuộc có đồng ý nhập học Hogwarts không?”
Harry quay đầu lại liếc nhìn dì mình, có chút khổ sở nhỏ giọng nói: “Con nghe theo ông, thưa ông.” Thân hình nho nhỏ có chút run rẩy.
Severus vung đũa phép giải trừ hóa thạch của Vernon Dursley, túm lấy cánh tay đứa trẻ độn thổ về đường Bàn Xoay. Y không muốn đưa một Potter tới lãnh địa của mình, nhưng vì đây là yêu cầu của Dumbledore, mà tới bây giờ y chưa từng cự tuyệt được yêu cầu của lão ong mật chết tiệt đó.
Harry vừa đáp xuống lập tức co gập thắt lưng bắt đầu nôn khan, chính là vừa nôn được hai cái liền liều mạng nhịn xuống, sau đó kinh hoảng ngẩng đầu: “Thực xin lỗi thưa ông, con không phải cố ý!”
Severus hừ một tiếng, biến hóa mấy cái nệm cùng sô pha trong phòng khách thành một cái giường nhỏ cùng chăn nệm, y hếch cằm: “Đêm nay ngươi ngủ ở đây, đừng để ta biết ngươi làm xáo trộn thứ gì trong phòng!”
“Dạ, thưa ông.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy y lên lầu mới nằm xuống chiếc giường nhỏ.
Đến tận khuya Harry vẫn chưa ngủ được, kỳ thật trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi. Hơn nữa cậu vừa bị người thân duy nhất từ bỏ, mặc dù ở gia đình Dursley cũng không tốt lắm, nhưng đối với một đứa trẻ 10 tuổi, bị người thân giao cho một người xa lạ có vẻ rất hung ác vẫn quá mức tàn nhẫn. Chiếc giường nhỏ rất ấm, nhưng mà cậu cảm thấy mình vừa lạnh lại đói, không thể đoán được tương lai làm cậu vô cùng sợ hãi.
Mãi tới tận nửa đêm cậu mới mơ hồ thiếp đi, chính là cảm giác chỉ mới ngủ được một chốc lại bị Severus đánh thức, lúc này ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Harry yên lặng nghe theo phân phó của Severua đi rửa mặt sau đó ngồi xuống ăn bánh mì sandwich. Cậu rất đói, nhưng lúc này lại không muốn ăn chút nào. Hơn nữa lo lắng cho tương lai mù mịt của mình, cậu thực sự ăn không vô.
Severus nhìn làn da xanh lét cùng đôi mắt gấu mèo trên gương mặt nhỏ nhắn đang cố gắng gặm nửa miếng sandwich, buồn bực trong lòng ngày càng dâng cao, mày cũng nhíu chặt: “Sao? Bữa sáng đơn giản không hợp khẩu vị của ngài Potter?”
“Thực xin lỗi, thưa ông!” Harry hoảng sợ vội vàng cầm lấy miếng sandwich cố gắng ép mình ăn.
Mày Severus nhíu chặt tới mức có thể giết chết một con ruồi. Y không kiên nhẫn đứng lên: “Potter, lại đây!”
Harry như trút được gánh nặng buông miếng bánh mì xuống, vội vàng đi qua cạnh y.
Y nắm lấy cánh tay đứa trẻ, độn thổ tới Hẻm Xéo, sau đó buông cánh tay gầy còm kia ra.
Ánh mặt trời phản xạ chói lọi trên mớ nồi chậu đặt trước một cửa hàng gần nhất. Trên chiếc nồi cao nhất có viết: “Đồng, đồng thau, vạc thiếc, vạc bạc, đủ kích cỡ, tự động quấy, có thể rút gọn.”
Harry cố nén cảm giác khó chịu vì độn thổ, hít sâu vài hơi sau đó đứng thẳng dậy, kinh ngạc trừng to mắt, nhìn mọi người trước mắt đang mặc áo chùng phủ thủy đủ mọi kiểu dáng, cùng các cửa hàng cổ quái hai bên đường.
“Potter!” Âm thanh âm trầm của Severus làm cậu tỉnh táo lại: “Không cần lãng phí thời gian của ta, chúng ta bây giờ sẽ đi mua đũa phép cho ngươi!”
Harry phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhìn y một cái sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, thưa ông, nhưng mà con không có tiền……..”
Severus nghe đứa nhỏ nói xong không khỏi cảm thấy phiền phức. Y không hài lòng cau mày châm chọc: “Không cần ngu xuẩn, Potter, ngươi cho là cha mẹ không lưu lại cái gì cho ngươi? Đi theo ta!”
Y đi nhanh về phía ngân hàng Gringotts.
Tuy rằng Harry có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn chạy chầm chậm đuổi kịp y.
Ngoài cửa ngân hàng Gringotts có hai yêu tinh cúi chào, sau đó bọn họ tiến vào một gian phòng bằng cẩm thạch rất lớn. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm yêu tinh ngồi trên những chiếc ghế cao, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý bằng những thấu kính. Đại sảnh có rất nhiều cánh cửa thông tới những nơi riêng biệt, rất nhiều yêu tinh có nhiệm vụ dẫn đường vào những cánh cửa này.
Harry tuy rất hiếu kì với những sinh vật kì quái này, nhưng không dám đặt nghi vấn nào với Severus, chỉ ngoan ngoãn theo sát y, một yêu tinh có tên là Griphook dẫn bọn họ ngồi vào một cái xe đẩy nhỏ đi tới kho bạc gia đình Potter.
Lúc xe đẩy ngừng lại, sắc mặt Harry so với lúc mới rời giường còn trắng bệt hơn, chính là nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Snape, cậu cố nén khó chịu bước xuống xe đẩy.
Griphook cầm lấy chìa khóa Severus đưa mở cửa ra, một luồng khói xanh đậm tỏa ra mù mịt, đợi lúc khói tan hết, đập vào mắt Harry là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống đồng tiền nhỏ.
Severus lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Harry: “Potter, lấy số tiền ngươi muốn bỏ vào túi này.”
Harry nghe lời lấy hai Galleons bỏ vào túi, sau đó vội vàng đi ra khỏi kho bạc: “Con xong rồi, thưa ông.” Kì thực cậu không biết nên lấy bao nhiêu, chính là không dám để Severus chờ.
Severus cau mày, lại lấy thêm một ít bỏ vào trong túi, sau đó mới gọi Griphook đưa bọn họ trở lên mặt đất.
“Tôi muốn ông lập tức rời khỏi đây!” Một người với thân hình so với Hagrid còn béo ú hơn tỏ ra phô trương: “Ông đang xông vào nhà người khác!”
Severus lạnh lùng quét mắt, không kiên nhẫn nhìn về phía Petunia Dursley: “Petunia Evans, ta nghĩ ngươi hẳn vẫn còn nhớ rõ ta?”
Petunia hoảng sợ kêu to: “Ông là Snape ở đường Bàn Xoay! Ông muốn làm gì? !”
“Đừng nói chuyện vô nghĩa, đứa con của Lily đâu?” Severus quăng cho Vernon Dursley một câu chú hóa thạch: “Ta không muốn lãng phí thời gian, hay là ngươi hi vọng ta cho chồng ngươi một câu ác chú? Giao Harry Potter ra.”
“Ông mơ tưởng!” Petunia hét to: “Đứa con của Lily là người bình thường! Tôi sẽ không giao nó cho cái giới vớ vẩn của các người!”
Severus quét một vòng, sau đó đi tới trước mặt một đứa trẻ nhỏ gầy đang co rụt trong góc phòng: “Việc này không phải do ngươi làm chủ.” Y túm lấy cánh tay gầy yếu của đứa nhỏ, cúi đầu hỏi: “Harry Potter?”
Bộ dáng chỉ mới cao tới thắt lưng y, cứu thế chủ sợ hãi ngẩng đầu nhìn y một cái, đôi mắt to xanh biếc tràn ngập tình tự khủng hoảng: “Đúng vậy, thưa ông.”
Y không hài lòng phun khí, cứu thế chủ này hoàn toàn bất đồng với cứu thế chủ y gặp đời trước, căn bản không có một chút bộ dáng nào của tên Potter cha kiêu căng tự đại, ngược lại cứ như một đứa nhỏ bị ngược đãi, tuy rằng đời trước sau khi biến thành bức họa y cũng nghe bức họa Dumbledore nói tuổi thơ của cứu thế chủ cũng không hạnh phúc, nhưng cánh tay gầy gò của đứa nhỏ còn chưa to bằng cổ tay mình làm y bắt đầu hoài nghi nhận thức đời trước của mình về đứa nhỏ này.
Petunia đột nhiên túm được cánh tay còn lại của Harry, tuy rằng sợ đến phát run nhưng vẫn cố chấp nói: “Tôi sẽ không để ông dẫn nó đi! Tuy rằng thằng nhãi con chết tiệt này chưa bao giờ biết cảm ơn, nhưng nó là đứa con duy nhất của em gái tôi! Các người đã cướp đi sinh mệnh nó, vì cái gì còn không chịu buông tha đứa nhỏ này”
Harry kinh ngạc nhìn bà, tựa như từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy bà thì thào nói “Dì Petunia…….”
Bà hung tợn trừng mắt liếc Harry: “Nhóc con, mày không được đi với ông ta, biết chưa?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng giãy khỏi tay Severus trốn sau lưng bà.
Severus cười lạnh một tiếng, một lần nữa đánh giá Petunia: “Không ngờ ngươi còn chút lương tâm, bất quá ngươi đã có thể nuôi dưỡng đứa con duy nhất của em gái mình thành một đứa trẻ còi cọc thiếu dinh dưỡng như bị ngược đãi như vậy thì lương tâm của ngươi có được bao nhiêu? Petunia Evans, nghĩ tới chồng và đứa con của ngươi, ngươi hi vọng bọn họ chết trong tay những người kia hay hi vọng đứa con của em gái ngươi có thể trở về thế giới của nó, sau đó cả nhà ngươi sẽ được bình an?” Dựa vào chút kiến thức sáo rỗng của người đàn bà này về giới phù thủy, y không đổi sắc mặt lừa bà.
Dudly Dursley co rụt ở một góc sáng hoảng sợ kêu to: “Không! Mẹ! Con không muốn chết! Để ông ta mang thằng Harry đi đi!”
Petunia nhìn đứa con của mình, sau đó lại nhìn chồng mình bị hóa đá không thể động đậy, cắn chặt răng, đẩy Harry tới trước.
Mặc dù ánh sáng trong phòng khá mù mờ, nhưng Severus vẫn sắc bén nhìn ra trong đôi mắt xanh lục của đứa trẻ hiện lên một tia kinh hoàng vì bị vứt bỏ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt cũng trở nên thất vọng. Ngay cả như vậy, đứa trẻ vẫn không nói tiếng nào, chỉ im lặng bị người thân duy nhất của mình đẩy đi.
Tâm tình của y đột nhiên cảm thấy khó chịu, ngữ điệu lạnh như băng nói với đứa trẻ: “Potter, ta nghĩ ngươi đã nhận được thư của Hogwarts?”
Harry kinh ngạc ngẩng đầu: “Thưa ông, ông nói là…….. những bức thư cú mèo đưa tới sao? Con, con không nhận được…….”
“Chậc!” Severus không kiên nhẫn lấy ra một phong thư trúng tuyển đưa cho cậu: “Hogwarts là trường dạy pháp thuật duy nhất ở Anh quốc, cha mẹ ngươi đều tốt nghiệp ở đó, ngươi sẽ nhập học vào tháng 9, xem hết thư thông tri trúng tuyển của ngươi đi.”
Harry nhận thư, do dự hỏi: “Thưa ông, ông quen biết cha mẹ con sao?” Con ngươi xanh lục tràn ngập dè dặt cùng kì vọng.
“Bọn họ là phù thủy, nếu ngươi muốn biết điều này.” Severus giải thích ngắn gọn, sau đó mới phát giác thái độ của mình với đứa trẻ có vẻ quá ôn hòa, nhịn không được đen mặt: “Xem xong thư của ngươi! Đừng để ta nói lại lần thứ ba! Vấn đề ngu xuẩn này sau khi nhập học sẽ có người nói cho ngươi biết!”
Harry kinh hoảng cúi đầu, nương theo ngọn lửa yếu ớt trong phòng xem xong bức thư, sau đó mới cẩn thận nói: “Thực xin lỗi thưa ông, trường Hogwarts này là dạy về pháp thuật sao? Ý con là….. loại sức mạnh kì quái, ma pháp sao? Như vậy……. con không phải là quái vật sao?”
Đồng tử Severus co rút, âm thanh lạnh ngắt như có thể phun ra băng, nghiến răng nghiến lợi trả lời cậu: “Ngươi là phù thủy, Potter! Đừng để đám Muggle ngu xuẩn nhồi nhét những điều vớ vẩn vào cái đầu rỗng tuếch của ngươi! Mà ta, rất bất hạnh sẽ làm giáo sư độc dược của ngươi.” Y cúi đầu lạnh lùng nhìn chòng chọc đứa trẻ: “Đừng hỏi những vấn đề dư thừa, Potter, ngươi rốt cuộc có đồng ý nhập học Hogwarts không?”
Harry quay đầu lại liếc nhìn dì mình, có chút khổ sở nhỏ giọng nói: “Con nghe theo ông, thưa ông.” Thân hình nho nhỏ có chút run rẩy.
Severus vung đũa phép giải trừ hóa thạch của Vernon Dursley, túm lấy cánh tay đứa trẻ độn thổ về đường Bàn Xoay. Y không muốn đưa một Potter tới lãnh địa của mình, nhưng vì đây là yêu cầu của Dumbledore, mà tới bây giờ y chưa từng cự tuyệt được yêu cầu của lão ong mật chết tiệt đó.
Harry vừa đáp xuống lập tức co gập thắt lưng bắt đầu nôn khan, chính là vừa nôn được hai cái liền liều mạng nhịn xuống, sau đó kinh hoảng ngẩng đầu: “Thực xin lỗi thưa ông, con không phải cố ý!”
Severus hừ một tiếng, biến hóa mấy cái nệm cùng sô pha trong phòng khách thành một cái giường nhỏ cùng chăn nệm, y hếch cằm: “Đêm nay ngươi ngủ ở đây, đừng để ta biết ngươi làm xáo trộn thứ gì trong phòng!”
“Dạ, thưa ông.” Harry ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy y lên lầu mới nằm xuống chiếc giường nhỏ.
Đến tận khuya Harry vẫn chưa ngủ được, kỳ thật trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng không dám hỏi. Hơn nữa cậu vừa bị người thân duy nhất từ bỏ, mặc dù ở gia đình Dursley cũng không tốt lắm, nhưng đối với một đứa trẻ 10 tuổi, bị người thân giao cho một người xa lạ có vẻ rất hung ác vẫn quá mức tàn nhẫn. Chiếc giường nhỏ rất ấm, nhưng mà cậu cảm thấy mình vừa lạnh lại đói, không thể đoán được tương lai làm cậu vô cùng sợ hãi.
Mãi tới tận nửa đêm cậu mới mơ hồ thiếp đi, chính là cảm giác chỉ mới ngủ được một chốc lại bị Severus đánh thức, lúc này ngoài cửa sổ đã có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Harry yên lặng nghe theo phân phó của Severua đi rửa mặt sau đó ngồi xuống ăn bánh mì sandwich. Cậu rất đói, nhưng lúc này lại không muốn ăn chút nào. Hơn nữa lo lắng cho tương lai mù mịt của mình, cậu thực sự ăn không vô.
Severus nhìn làn da xanh lét cùng đôi mắt gấu mèo trên gương mặt nhỏ nhắn đang cố gắng gặm nửa miếng sandwich, buồn bực trong lòng ngày càng dâng cao, mày cũng nhíu chặt: “Sao? Bữa sáng đơn giản không hợp khẩu vị của ngài Potter?”
“Thực xin lỗi, thưa ông!” Harry hoảng sợ vội vàng cầm lấy miếng sandwich cố gắng ép mình ăn.
Mày Severus nhíu chặt tới mức có thể giết chết một con ruồi. Y không kiên nhẫn đứng lên: “Potter, lại đây!”
Harry như trút được gánh nặng buông miếng bánh mì xuống, vội vàng đi qua cạnh y.
Y nắm lấy cánh tay đứa trẻ, độn thổ tới Hẻm Xéo, sau đó buông cánh tay gầy còm kia ra.
Ánh mặt trời phản xạ chói lọi trên mớ nồi chậu đặt trước một cửa hàng gần nhất. Trên chiếc nồi cao nhất có viết: “Đồng, đồng thau, vạc thiếc, vạc bạc, đủ kích cỡ, tự động quấy, có thể rút gọn.”
Harry cố nén cảm giác khó chịu vì độn thổ, hít sâu vài hơi sau đó đứng thẳng dậy, kinh ngạc trừng to mắt, nhìn mọi người trước mắt đang mặc áo chùng phủ thủy đủ mọi kiểu dáng, cùng các cửa hàng cổ quái hai bên đường.
“Potter!” Âm thanh âm trầm của Severus làm cậu tỉnh táo lại: “Không cần lãng phí thời gian của ta, chúng ta bây giờ sẽ đi mua đũa phép cho ngươi!”
Harry phục hồi lại tinh thần, vội vàng nhìn y một cái sau đó cúi đầu ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, thưa ông, nhưng mà con không có tiền……..”
Severus nghe đứa nhỏ nói xong không khỏi cảm thấy phiền phức. Y không hài lòng cau mày châm chọc: “Không cần ngu xuẩn, Potter, ngươi cho là cha mẹ không lưu lại cái gì cho ngươi? Đi theo ta!”
Y đi nhanh về phía ngân hàng Gringotts.
Tuy rằng Harry có rất nhiều nghi hoặc nhưng vẫn chạy chầm chậm đuổi kịp y.
Ngoài cửa ngân hàng Gringotts có hai yêu tinh cúi chào, sau đó bọn họ tiến vào một gian phòng bằng cẩm thạch rất lớn. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm yêu tinh ngồi trên những chiếc ghế cao, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý bằng những thấu kính. Đại sảnh có rất nhiều cánh cửa thông tới những nơi riêng biệt, rất nhiều yêu tinh có nhiệm vụ dẫn đường vào những cánh cửa này.
Harry tuy rất hiếu kì với những sinh vật kì quái này, nhưng không dám đặt nghi vấn nào với Severus, chỉ ngoan ngoãn theo sát y, một yêu tinh có tên là Griphook dẫn bọn họ ngồi vào một cái xe đẩy nhỏ đi tới kho bạc gia đình Potter.
Lúc xe đẩy ngừng lại, sắc mặt Harry so với lúc mới rời giường còn trắng bệt hơn, chính là nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Snape, cậu cố nén khó chịu bước xuống xe đẩy.
Griphook cầm lấy chìa khóa Severus đưa mở cửa ra, một luồng khói xanh đậm tỏa ra mù mịt, đợi lúc khói tan hết, đập vào mắt Harry là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống đồng tiền nhỏ.
Severus lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Harry: “Potter, lấy số tiền ngươi muốn bỏ vào túi này.”
Harry nghe lời lấy hai Galleons bỏ vào túi, sau đó vội vàng đi ra khỏi kho bạc: “Con xong rồi, thưa ông.” Kì thực cậu không biết nên lấy bao nhiêu, chính là không dám để Severus chờ.
Severus cau mày, lại lấy thêm một ít bỏ vào trong túi, sau đó mới gọi Griphook đưa bọn họ trở lên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.