Chương 2: HỌA TRỜI GIÁNG
Tuyết Linh Chi
24/02/2014
Gần đây Hương Tô tu luyện rất chăm chỉ, ngay cả hàng xóm của nàng là Nghênh Xuân Hoa cũng thấy không ổn, an ủi nàng nói: “Tô Bính à, đừng miễn cưỡng mình như vậy, Thuỷ Tiên thành hình sớm, ấy là do phong thuỷ của hắn tốt thôi.”
Hương Tô thỏa mãn: “Cố gắng hết sức, chỉ còn xem thiên mệnh như thế nào thôi, dù sao ta cũng muốn cược một lần.”
Nàng rõ ràng quyết định tên là Hương Tô, nhưng chúng tinh quái trong Linh Trạch sơn đều biết cái tên “Tô Bính” này, không có chuyện gì thì bọn họ cũng muốn cười ha ha gọi nàng là Tô Bính Tô Bính, giống như làm như vậy thì rất vui.
Bách Tri Thảo đi ngang qua, nghe lời nói của Hương Tô ‘hừ’ lạnh một tiếng,“Là vì Quân Thượng tỷ tỷ nói bên ngoài rất náo nhiệt đã kích thích ngươi rồi chứ gì?”
Lần đầu tiên Hương Tô cảm thấy Bách Tri Thảo biết rất nhiều, cũng rất đáng hận. Đang muốn nói hắn mấy câu, bỗng nhiên nghe thấy từ không trung truyền tới tiếng gào thét sắc nhọn, vừa mới nghe thấy còn giống như ở phía xa, nháy mắt âm thanh ấy đã đến rất gần. Núi Linh Trạch có làn khí lành quấn quanh bảo vệ trong phạm vi trăm dặm, mãnh thú hung cầm bình thường căn bản không thể tiếp cận được, tiếng thét như vạn quân đang đến, đừng nói Hương Tô chưa từng nghe qua, ngay cả Bách Tri Thảo cũng sững sờ ngửa đầu nhìn về hướng âm thanh đang đến.
Khí thế của bóng đen tiến đến rất nhanh, thân hình to lớn như một đám mây đen trĩu nặng, Hương Tô nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, trong tai đều nghe thấy tiếng kinh hô của những linh thức xung quanh. Mây đen bay cực nhanh, tiếng gào thét dừng một lát lại vang lên tiếng nữa, tiếng kêu này đã tiến sát núi Linh Trạch, tiếng gầm cao vút sắc nhọn như kình phong muốn san bằng xung quanh, làm cho Hương Tô cùng một đám hoa tinh thụ quái suýt nữa bị thổi gãy, đóa hoa trên cành của Hương Tô cũng bị một tiếng thét này làm cho rơi xuống hết. Dừng lại mọi suy nghĩ, Hương Tô chỉ cảm thấy trong lòng mình không ngừng lặp lại: Đây là như thế nào? Đây là như thế nào. ….. Đám mây đen ấy đã bao quanh đỉnh núi Linh Trạch, che khuất ánh mặt trời, nơi đây lập tức như tiến vào màn đêm vĩnh viễn. Nàng bị Nghênh Xuân Hoa “làm lây nhiễm”, rất không có tiền đồ mà bị dọa khóc, trước đây có một lần Long Thần cùng Quân Thượng tỷ tỷ giận nhau, làm cho núi Linh Trạch mưa to ba ngày ba đêm, cũng không đáng sợ như bây giờ.
“Mây đen” là chỉ con chim hung ác đang bay mà Hương Tô các nàng không biết, vừa giống chim ưng lại giống đại bàng, đôi cánh ấy quạt một cái liền tạo nên một trận cuồng phong, Hương Tô ngặt nghẽo trong gió, ngay cả lá cây cũng không còn mấy phiến. Mây đen nhanh chóng lướt qua đỉnh núi, trong nháy mắt, trời lại sáng, Bách Tri Thảo bị thổi té ngã trên đất, lăn ra rất xa đột nhiên thét to: “Là Côn Bằng, Côn Bằng của Đông Thiên Vân!”
Côn Bằng rất nhanh biến thành một cái chấm đen nơi chân trời, giống như nó chưa từng xuất hiện, bằng không núi Linh Trạch sẽ trở thành một mảnh cỏ cây suy tàn.
Hương Tô run run nhánh cây trụi lủi, giọng căm hận khóc mắng: “Côn Bằng? Thằng khốn nào nuôi vậy ?!” Nghe qua, cư nhiên vẫn là con nghiệt súc có chủ?! Có thể nuôi dưỡng súc sinh hung ác như vậy thì chủ nhân cũng không phải người tốt gì, phổng chừng là tà ma nào không biết chết là gì.“Nhanh đi bẩm báo Quân Thượng tỷ tỷ, tìm hắn tính sổ, bắt hắn bồi thường!” Núi Linh Trạch đang yên đang lành cũng bị chà đạp thành như thế nào? Khắp nơi tàn hoa bại liễu, tiếng khóc nỉ non bi oán đầy tai, đâu còn chút nào là dáng vẻ của núi tiên cõi phúc?
Bách Tri Thảo ngơ ngẩn lo lắng từ trên mặt đất đứng lên,“Phải nhanh chóng bẩm báo Quân Thượng tỷ tỷ.” Tìm hắn tính sổ và đòi hỏi bồi thường…… Vẫn là quên đi.
Nghênh Xuân Hoa bị ngã đổ, bị thương không nhẹ, khóc lóc nức nở không ngừng, may mắn nàng ấy còn có thể vừa khóc vừa mắng, Hương Tô yên lòng, có lẽ cũng không sao. Một lát sau, Nghênh Xuân Hoa hỏi: “Tô Bính, ngươi có cảm giác…… cái tên Đông Thiên Vân hình như có chút quen tai hay không?”
“Không thấy quen!” Hương Tô oán hận, thứ nhất nàng có ác cảm rất sâu với chủ nhân của nghiệt súc, thứ hai nàng vốn trời sinh không giỏi về việc nhớ tên, ví dụ như đám tính quái cũng bắt chước gọi nhau những cái tên có vẻ nho nhã, mà nàng còn gọi bọn họ là “Nghênh Xuân Hoa” “Thù Du Thảo” như vậy, cái tên “Tô Bính” của nàng một đêm nổi danh, cũng tình nghi là do mọi người muốn báo thù.
Hoa cỏ bình thường bị thổi gãy bên cạnh các nàng đột nhiên đứng dậy, một trận gió yêu ma không biết từ đâu thổi đến.
“Lại tới?! “Hương Tô quả thực nhe răng nhếch miệng, Đông Thiên Vân và con chim của hắn còn chưa xong sao? Lại gây sức ép vài lần như vậy, đừng nói mềm mại như Nghênh Xuân Hoa, thụ tinh như nàng cũng chịu không nỗi!
Nghênh Xuân Hoa cũng vỡ gan mật, run rẩy những cánh hoa tả tơi nhìn xung quanh, không biết Côn Bằng sẽ từ hướng nào bổ nhào đến.
Bầu trời yên lặng, sáng trong, đám mây nhẹ nhàng trôi, không có một chút điềm hung, đám tinh quái trên núi vừa mới thả lỏng lòng, thì đột nhiên giống như trời giáng sấm sét, một tiếng sấm từ chín tầng mây vọng xuống. Hương Tô nhìn thấy một khối đầy khí đen tách ngang mây trắng, với tốc độ làm cho người ta sợ hãi tiến thẳng đến đỉnh núi Linh Trạch. Không đợi nàng phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cả tòa núi ‘uỳnh’ một tiếng chấn động kịch liệt, toàn thân Hương Tô đau nhức, giống như cái cưa đột nhiên cưa đứt rễ của nàng, đau đến thấu xương, ngay cả thần thức cũng phiêu tán.
Chờ nàng khôi phục linh thức lần nữa, trời đã tối, chung quanh một mảnh tĩnh mịch. Bụi mù còn chưa tan, mùi bụi tràn ngập đầy lỗ mũi, cái gì cũng đều không nhìn rõ.
“Nghênh Xuân Hoa? Nghênh Xuân Hoa?” Nàng cảm thấy linh thức rất yếu, phát ra tiếng gọi cũng khó khăn.
Nghênh Xuân Hoa không trả lời, càng đáng sợ là, Hương Tô không cảm giác được linh thức của nàng ấy! Đối với thụ tinh hoa tiên mà nói, linh thức biến mất…… tương đương với chết héo.
Chết?
Hương Tô chưa từng nghĩ tới bạn của mình sẽ chết, hoa cỏ cây cối, nhất là hoa cỏ cây cối trên núi Linh Trạch, lớn lên đều sống lâu.“Bách Tri Thảo! Tiểu Liễu! Thù Du!” Nàng cũng không biết thế nào liền đột nhiên có khí lực lên tiếng gọi to, linh thức còn sót lại giống như đang tập trung bùng nổ. Vẫn một mảnh yên lặng như cũ, không có người nào trả lời nàng, đều đã chết? Đám tinh quái thân thiết làm bạn với nhau giống như người thân, trong phút chốc…… đều đã chết?
Trên nhánh cây có chút lành lạnh, Hương Tô cho rằng chính mình “khóc”, bởi vì Bách Tri Thảo nói, có hình người rồi thì lúc đau lòng, sẽ rớt nước mắt.
Thì ra là trời mưa…… Cơn mưa đến rất bình thản rất lạnh lùng, Hương Tô nghe thấy âm thanh quen thuộc của những giọt mưa gõ vào cành lá của đám cây cối xung quanh, bây giờ không một tiếng mưa nào rơi xuống khoảng đất bùn dưới chân, hơn nữa cảm thấy thê lương lạnh lùng.
Giọt mưa mang theo bụi mù, rất vẩn đục, không còn trong veo nữa. Theo thói quen, Hương Tô hút nước của Linh Trì bên cạnh — nước hồ thế nhưng đã mất đi linh khí, trở nên nhạt nhẽo hơi đắng!
Hương Tô tuyệt vọng trong im lặng…… Toàn bộ núi Linh Trạch đều đã chết hết.
Bầu trời nhanh chóng quang đãng, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi.
Hương Tô cảm thấy mình đang ở ranh giới sắp hồn phi phách tán, lại vẫn mơ hồ nhìn rõ chung quanh, không có chút may mắn nào ngoài dự kiến, cành cây khô gãy khắp núi, làn khí trong lành vốn dĩ quanh quẩn quanh núi cũng tản đi, chỉ còn thừa lại một ngọn núi chết. Nghênh Xuân Hoa ngã dưới chân nàng, cành lá điêu tàn dính đầy bụi đất, không chỉ có nàng ấy, Hương Tô có thể nhìn thấy đồng bạn, đều đã bị một trận mưa bụi làm cho cực kỳ bẩn…… Bọn họ, đều chết, hóa thành hoa cỏ cây cối bình thường nhất, khô héo thối rữa.
Hương Tô nhìn Nghênh Xuân Hoa thật lâu, mỏi mệt mà chết lặng. Bách Tri Thảo đã từng nói, Mộc Linh giới không giống các linh giới khác, không có cá lớn nuốt cá bé, tất cả tiên linh tinh quái đều sống nhờ vào nhau, làm bạn với nhau. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ sống một mình, núi Linh Trạch là một nơi náo nhiệt, cho nên vẻ hoang vắng bây giờ, nàng cảm thấy không thể chịu nổi.
Lúc Thanh Tuế Đế Quân và Kim Trản đáp xuống bên cạnh nàng, Hương Tô cũng không ngọa ngoạy nói chuyện, thậm chí không hề buồn bã. Nàng không muốn nói về chuyện đáng sợ vừa trải qua, chỉ cần im lặng như vậy, rất nhanh, nàng cũng sẽ giống Nghênh Xuân Hoa bọn họ, có lẽ, lại có thể ở cùng nhau.
“Tiểu Tô Bính còn sống!” Giọng nói của Thanh Tuế Đế Quân cực kỳ khản đặc, ngữ điệu kinh hỉ nghe như là nghẹn ngào.
Kim Trản hình như đang quan sát xung quanh một chút, tiếng nói cũng khản đi ,“May mắn nàng ấy sống gần Linh Trì nhất.”
Bách Tri Thảo cũng thất tha thất thểu hạ đụn mây xuống,“Quân Thượng tỷ tỷ, người đoán không sai, là Tỉ Luyện phóng thanh kiếm thứ ba vào thân núi.” Hắn quả thực không thể nói rõ thành tiếng người, khóc không ra khóc, cười không ra cười.
Thanh Tuế Đế Quân nghe xong, trầm mặc rất lâu, đột nhiên cười khổ một tiếng,“Là nghiệp báo của ta, đều là sai lầm của ta.”
“Thanh Tuế!” Kim Trản có chút gấp gáp,“Cứu tiểu Sơn Chi trước đi, nếu muộn nữa, nàng ấy sẽ chịu không nổi.”
Thanh Tuế bóp lòng bàn tay, lại buông ra, trong luồng ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp, xuất hiện một pháp khí có hình dáng giống như một cái khay, nàng không hề chú ý gì mà ném vật đó về phía Kim Trản,“Cầm đi, đem toàn bộ gốc cây của tiểu Tô Bính dời vào trong đó, nhất thiết nhớ rõ không để cho dính một chút đất cát nào của Linh Trạch …… Đất này đã mang hơi thở của Cấp Phong và Tỉ Luyện, đối với tiểu Tô Bính mà nói, thì giống như độc dược.” Nói đến đất của núi Linh Trạch đã biến thành độc, trong giọng nói trầm thấp của Thanh Tuế dường như mang theo tiếng nức nở, Bách Tri Thảo lập tức khóc lớn lên.“Càng phải cẩn thận đừng đụng thương rễ của nàng ấy, tiểu Tô Bính đã rất suy yếu, chỉ cần một tổn thương nhỏ cũng có thể không chịu nổi.”
“Bích Vũ Hoà?! Ta……” Kim Trản nhíu mày, hắn mới thành hình người chưa được bao lâu, pháp lực không cao, không nắm chắc có thể điều khiển thần khí Bích Vũ Hoà của Tư Mộc.
“Hắn tới. ….. Bây giờ, ta không muốn gặp hắn……” Vẻ mặt Thanh Tuế uể oải, đờ đẫn gọi đụn mây, thất hồn lạc phách mà đi.
Bách Tri Thảo còn đang khóc,“Ai tới?”
Kim Trản cầm Bích Vũ Hoà, lạnh giọng nói: “Đông Thiên Vân.” Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể khiến cho Thanh Tuế trốn tránh không gặp?
“Hương Tô……” Kim Trản gọi nàng một tiếng, ngữ điệu quen thuộc làm cho Hương Tô buồn một trận, trước đây nàng vừa nghe hắn nói chuyện liền không chịu phục, còn cãi cọ với hắn, không buồn không lo như vậy.“Núi Linh Trạch còn phải dựa vào chúng ta khôi phục dáng vẻ như xưa, ngươi đừng từ bỏ. Ngươi ngốc nghếch, nhưng cũng có thể góp một phần sức lực.”
Hương Tô cảm thấy hình như lại đổ mưa, bình thường miệng lưỡi của Kim Trản rất độc, hiện tại cũng vậy, lập tức nỗi đau khổ nàng cố gắng đè nén dưới đáy lòng đều bị bùng nổ. Nàng muốn khóc, muốn phản bác, lại không còn sức lực.
Bách Tri Thảo nhanh chóng cởi bỏ ấm nước đeo trên eo, bên trong là nước Linh Trì lúc trước khi nhiễm yêu khí, tưới lên rễ của Hương Tô, nàng lập tức cảm thấy ngọt ngào vô cùng, miễn cưỡng duy trì một hơi thở.
Kim Trản biết nàng cố gắng hết sức để kéo dài mạng sống, lập tức dùng linh lực khởi động Bích Vũ Hoà,“Hương Tô, ngươi phải chịu đựng một chút!”
Tiếng vỗ cánh đột ngột vang lên ở đỉnh đầu, không giống như là từ xa bay tới mà lại giống như xuất hiện từ khoảng không.“Tiểu tử, ngươi đang làm gì?”
“Đông…… Đông Thiên Vân!” Bách Tri Thảo kêu một tiếng.
Linh thức của Hương Tô vốn đã suy yếu, gắng gượng nghĩ muốn phối hợp với Kim Trản một chút, nghe thấy tiếng gọi của Bách Tri Thảo, không thể không mở mắt trừng một cái về phía vị đại cừu nhân này.
Nghe giọng nói vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng của hắn, người…… ngồi trên một con chim lớn màu đen, rất cao, nhìn không rõ dung mạo. Con chim lớn màu đen này giống như là “Côn Bằng” thu nhỏ lại gấp mấy trăm lần, thân hình cùng lắm cũng chỉ bằng hai người, ánh mắt tàn nhẫn độc ác thì vẫn vậy, khiến cho lòng Hương Tô phát lạnh. Góc áo bào màu vàng nhạt của Đông Thiên Vân nhẹ buông xuống, tựa hồ có những hoa văn rất hoa lệ, phiền phức, tóc của hắn rất đen, cũng rất dài, không buộc lại, cánh của con chim đen vỗ phành phạch, lọn tóc và vạt áo hơi hơi bay bay.
Hơi thở của Hương Tô vốn đã lúc có lúc không, vẫn bị khí thế của Đông Thiên Vân làm chấn động. Không một người tùy tùng, cũng không nhìn thấy rõ nét mặt, đơn giản chỉ áo choàng và mái tóc cũng cực kỳ khiến cho người ta có cảm giác bị áp lực. Ngữ khí của hắn gọi Kim Trản là “tiểu tử”, rõ ràng không lên không xuống, lại kiêu ngạo quả thực muốn ăn đòn. Lúc sắp chết, Hương Tô còn suy đoán một chút, chân thân của Đông Thiên Vân rốt cuộc là cái gì? Nhìn hắn cưỡi chim, suy đoán không phải Phượng Hoàng thì là Khổng Tước.
Kim Trản không để ý đến hắn, Hương Tô cảm thấy hắn mạo phàm người khác đến tuyệt đẹp! Không thua kém, bình tĩnh hơn Bách Tri Thảo nhiều.
“Tùng Tháp đâu?” Ngữ điệu của Đông Thiên Vân bình thản vô cùng, nghe thấy ngữ điệu đó càng làm cho lòng người ta thắt chặt, Hương Tô có chút không thể nhịn được nữa, tên điểu nhân này thế nào mà nói chuyện còn khó nghe hơn cả Kim Trản, nói kiểu như vậy làm cho người ta nghĩ muốn đánh hắn? Đương nhiên, chỉ giới hạn ở mức suy nghĩ trong lòng, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì, nhưng nhìn chung cảm thấy hắn không phải kẻ dễ trêu chọc.
Kim Trản không nói gì, Bách Tri Thảo hoà giải nói: “Quân Thượng tỷ tỷ có chuyện…… “
“Nàng ta vẫn giữ cái đức hạnh đó. Tiểu tinh quái của mình cũng không quản lý được, trái lại còn dựa vào tên tiểu tử ngây ngẩn…… Còn không như trực tiếp chém đứt cái cây trụi lá này.”
Vẫn là cái âm điệu không lên không xuống, nhưng vang vọng khắp nơi trong lòng Hương Tô và Kim Trản: tiểu tinh quái, tiểu tử ngây ngẩn, cây trụi lá……
Một chút linh lực cuối cùng của Hương Tô bùng nổ, liều chết cũng muốn dùng lời nói ác độc nhất phản kích lại.
“Điểu nhân chết tiệt! Là do nghiệp chướng của ngươi làm hỏng núi Linh Trạch!” Khí lực của Hương Tô suy yếu, hơn nữa chưa học mấy câu mắng chửi người, lúc này cảm thấy rất lực bất tòng tâm.
Con chim đen của Đông Thiên Vân đột nhiên hạ xuống một trượng, cơ hồ dán sát mặt đất, hắn nheo mắt nhìn cái cây trụi lá già mồm này, không có nói gì.
“Đế Quân! Xin tha thứ cho Hương Tô tuổi trẻ vô tri! Nàng là tiểu tiên linh còn sót lại của núi Linh Trạch!” Bách Tri Thảo rất mềm xương mà quỳ xuống đất, trong Tam Hoàn, sơn thần núi Linh Trạch cũng được cho là một nhân vật, thế nào lại mất mặt như vậy đây? Đế Quân? Đế Quân gì? Không phải chỉ có Đế Quân của năm phương Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ sao? Chẳng lẽ nào là Thiên đế? Hương Tô nhích sát lại, hít một hơi, khinh thường Bách Tri Thảo. Không ngờ là Kim Trản vẫn giữ vẻ mặt ẩn nhẫn mà quỳ gối xuống, tuy rằng không nói lời cầu xin nào.
“Tuổi trẻ vô tri phải không……” Tất cả biểu tình của Đông Thiên Vân vẫn chỉ là hơi hơi nhíu mắt, hàng lông mi dài hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm đến nổi làm cho Hương Tô khinh hồn bạt vía.
NV: Nam chính lên sàn…
Hương Tô thỏa mãn: “Cố gắng hết sức, chỉ còn xem thiên mệnh như thế nào thôi, dù sao ta cũng muốn cược một lần.”
Nàng rõ ràng quyết định tên là Hương Tô, nhưng chúng tinh quái trong Linh Trạch sơn đều biết cái tên “Tô Bính” này, không có chuyện gì thì bọn họ cũng muốn cười ha ha gọi nàng là Tô Bính Tô Bính, giống như làm như vậy thì rất vui.
Bách Tri Thảo đi ngang qua, nghe lời nói của Hương Tô ‘hừ’ lạnh một tiếng,“Là vì Quân Thượng tỷ tỷ nói bên ngoài rất náo nhiệt đã kích thích ngươi rồi chứ gì?”
Lần đầu tiên Hương Tô cảm thấy Bách Tri Thảo biết rất nhiều, cũng rất đáng hận. Đang muốn nói hắn mấy câu, bỗng nhiên nghe thấy từ không trung truyền tới tiếng gào thét sắc nhọn, vừa mới nghe thấy còn giống như ở phía xa, nháy mắt âm thanh ấy đã đến rất gần. Núi Linh Trạch có làn khí lành quấn quanh bảo vệ trong phạm vi trăm dặm, mãnh thú hung cầm bình thường căn bản không thể tiếp cận được, tiếng thét như vạn quân đang đến, đừng nói Hương Tô chưa từng nghe qua, ngay cả Bách Tri Thảo cũng sững sờ ngửa đầu nhìn về hướng âm thanh đang đến.
Khí thế của bóng đen tiến đến rất nhanh, thân hình to lớn như một đám mây đen trĩu nặng, Hương Tô nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, trong tai đều nghe thấy tiếng kinh hô của những linh thức xung quanh. Mây đen bay cực nhanh, tiếng gào thét dừng một lát lại vang lên tiếng nữa, tiếng kêu này đã tiến sát núi Linh Trạch, tiếng gầm cao vút sắc nhọn như kình phong muốn san bằng xung quanh, làm cho Hương Tô cùng một đám hoa tinh thụ quái suýt nữa bị thổi gãy, đóa hoa trên cành của Hương Tô cũng bị một tiếng thét này làm cho rơi xuống hết. Dừng lại mọi suy nghĩ, Hương Tô chỉ cảm thấy trong lòng mình không ngừng lặp lại: Đây là như thế nào? Đây là như thế nào. ….. Đám mây đen ấy đã bao quanh đỉnh núi Linh Trạch, che khuất ánh mặt trời, nơi đây lập tức như tiến vào màn đêm vĩnh viễn. Nàng bị Nghênh Xuân Hoa “làm lây nhiễm”, rất không có tiền đồ mà bị dọa khóc, trước đây có một lần Long Thần cùng Quân Thượng tỷ tỷ giận nhau, làm cho núi Linh Trạch mưa to ba ngày ba đêm, cũng không đáng sợ như bây giờ.
“Mây đen” là chỉ con chim hung ác đang bay mà Hương Tô các nàng không biết, vừa giống chim ưng lại giống đại bàng, đôi cánh ấy quạt một cái liền tạo nên một trận cuồng phong, Hương Tô ngặt nghẽo trong gió, ngay cả lá cây cũng không còn mấy phiến. Mây đen nhanh chóng lướt qua đỉnh núi, trong nháy mắt, trời lại sáng, Bách Tri Thảo bị thổi té ngã trên đất, lăn ra rất xa đột nhiên thét to: “Là Côn Bằng, Côn Bằng của Đông Thiên Vân!”
Côn Bằng rất nhanh biến thành một cái chấm đen nơi chân trời, giống như nó chưa từng xuất hiện, bằng không núi Linh Trạch sẽ trở thành một mảnh cỏ cây suy tàn.
Hương Tô run run nhánh cây trụi lủi, giọng căm hận khóc mắng: “Côn Bằng? Thằng khốn nào nuôi vậy ?!” Nghe qua, cư nhiên vẫn là con nghiệt súc có chủ?! Có thể nuôi dưỡng súc sinh hung ác như vậy thì chủ nhân cũng không phải người tốt gì, phổng chừng là tà ma nào không biết chết là gì.“Nhanh đi bẩm báo Quân Thượng tỷ tỷ, tìm hắn tính sổ, bắt hắn bồi thường!” Núi Linh Trạch đang yên đang lành cũng bị chà đạp thành như thế nào? Khắp nơi tàn hoa bại liễu, tiếng khóc nỉ non bi oán đầy tai, đâu còn chút nào là dáng vẻ của núi tiên cõi phúc?
Bách Tri Thảo ngơ ngẩn lo lắng từ trên mặt đất đứng lên,“Phải nhanh chóng bẩm báo Quân Thượng tỷ tỷ.” Tìm hắn tính sổ và đòi hỏi bồi thường…… Vẫn là quên đi.
Nghênh Xuân Hoa bị ngã đổ, bị thương không nhẹ, khóc lóc nức nở không ngừng, may mắn nàng ấy còn có thể vừa khóc vừa mắng, Hương Tô yên lòng, có lẽ cũng không sao. Một lát sau, Nghênh Xuân Hoa hỏi: “Tô Bính, ngươi có cảm giác…… cái tên Đông Thiên Vân hình như có chút quen tai hay không?”
“Không thấy quen!” Hương Tô oán hận, thứ nhất nàng có ác cảm rất sâu với chủ nhân của nghiệt súc, thứ hai nàng vốn trời sinh không giỏi về việc nhớ tên, ví dụ như đám tính quái cũng bắt chước gọi nhau những cái tên có vẻ nho nhã, mà nàng còn gọi bọn họ là “Nghênh Xuân Hoa” “Thù Du Thảo” như vậy, cái tên “Tô Bính” của nàng một đêm nổi danh, cũng tình nghi là do mọi người muốn báo thù.
Hoa cỏ bình thường bị thổi gãy bên cạnh các nàng đột nhiên đứng dậy, một trận gió yêu ma không biết từ đâu thổi đến.
“Lại tới?! “Hương Tô quả thực nhe răng nhếch miệng, Đông Thiên Vân và con chim của hắn còn chưa xong sao? Lại gây sức ép vài lần như vậy, đừng nói mềm mại như Nghênh Xuân Hoa, thụ tinh như nàng cũng chịu không nỗi!
Nghênh Xuân Hoa cũng vỡ gan mật, run rẩy những cánh hoa tả tơi nhìn xung quanh, không biết Côn Bằng sẽ từ hướng nào bổ nhào đến.
Bầu trời yên lặng, sáng trong, đám mây nhẹ nhàng trôi, không có một chút điềm hung, đám tinh quái trên núi vừa mới thả lỏng lòng, thì đột nhiên giống như trời giáng sấm sét, một tiếng sấm từ chín tầng mây vọng xuống. Hương Tô nhìn thấy một khối đầy khí đen tách ngang mây trắng, với tốc độ làm cho người ta sợ hãi tiến thẳng đến đỉnh núi Linh Trạch. Không đợi nàng phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cả tòa núi ‘uỳnh’ một tiếng chấn động kịch liệt, toàn thân Hương Tô đau nhức, giống như cái cưa đột nhiên cưa đứt rễ của nàng, đau đến thấu xương, ngay cả thần thức cũng phiêu tán.
Chờ nàng khôi phục linh thức lần nữa, trời đã tối, chung quanh một mảnh tĩnh mịch. Bụi mù còn chưa tan, mùi bụi tràn ngập đầy lỗ mũi, cái gì cũng đều không nhìn rõ.
“Nghênh Xuân Hoa? Nghênh Xuân Hoa?” Nàng cảm thấy linh thức rất yếu, phát ra tiếng gọi cũng khó khăn.
Nghênh Xuân Hoa không trả lời, càng đáng sợ là, Hương Tô không cảm giác được linh thức của nàng ấy! Đối với thụ tinh hoa tiên mà nói, linh thức biến mất…… tương đương với chết héo.
Chết?
Hương Tô chưa từng nghĩ tới bạn của mình sẽ chết, hoa cỏ cây cối, nhất là hoa cỏ cây cối trên núi Linh Trạch, lớn lên đều sống lâu.“Bách Tri Thảo! Tiểu Liễu! Thù Du!” Nàng cũng không biết thế nào liền đột nhiên có khí lực lên tiếng gọi to, linh thức còn sót lại giống như đang tập trung bùng nổ. Vẫn một mảnh yên lặng như cũ, không có người nào trả lời nàng, đều đã chết? Đám tinh quái thân thiết làm bạn với nhau giống như người thân, trong phút chốc…… đều đã chết?
Trên nhánh cây có chút lành lạnh, Hương Tô cho rằng chính mình “khóc”, bởi vì Bách Tri Thảo nói, có hình người rồi thì lúc đau lòng, sẽ rớt nước mắt.
Thì ra là trời mưa…… Cơn mưa đến rất bình thản rất lạnh lùng, Hương Tô nghe thấy âm thanh quen thuộc của những giọt mưa gõ vào cành lá của đám cây cối xung quanh, bây giờ không một tiếng mưa nào rơi xuống khoảng đất bùn dưới chân, hơn nữa cảm thấy thê lương lạnh lùng.
Giọt mưa mang theo bụi mù, rất vẩn đục, không còn trong veo nữa. Theo thói quen, Hương Tô hút nước của Linh Trì bên cạnh — nước hồ thế nhưng đã mất đi linh khí, trở nên nhạt nhẽo hơi đắng!
Hương Tô tuyệt vọng trong im lặng…… Toàn bộ núi Linh Trạch đều đã chết hết.
Bầu trời nhanh chóng quang đãng, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi.
Hương Tô cảm thấy mình đang ở ranh giới sắp hồn phi phách tán, lại vẫn mơ hồ nhìn rõ chung quanh, không có chút may mắn nào ngoài dự kiến, cành cây khô gãy khắp núi, làn khí trong lành vốn dĩ quanh quẩn quanh núi cũng tản đi, chỉ còn thừa lại một ngọn núi chết. Nghênh Xuân Hoa ngã dưới chân nàng, cành lá điêu tàn dính đầy bụi đất, không chỉ có nàng ấy, Hương Tô có thể nhìn thấy đồng bạn, đều đã bị một trận mưa bụi làm cho cực kỳ bẩn…… Bọn họ, đều chết, hóa thành hoa cỏ cây cối bình thường nhất, khô héo thối rữa.
Hương Tô nhìn Nghênh Xuân Hoa thật lâu, mỏi mệt mà chết lặng. Bách Tri Thảo đã từng nói, Mộc Linh giới không giống các linh giới khác, không có cá lớn nuốt cá bé, tất cả tiên linh tinh quái đều sống nhờ vào nhau, làm bạn với nhau. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ sống một mình, núi Linh Trạch là một nơi náo nhiệt, cho nên vẻ hoang vắng bây giờ, nàng cảm thấy không thể chịu nổi.
Lúc Thanh Tuế Đế Quân và Kim Trản đáp xuống bên cạnh nàng, Hương Tô cũng không ngọa ngoạy nói chuyện, thậm chí không hề buồn bã. Nàng không muốn nói về chuyện đáng sợ vừa trải qua, chỉ cần im lặng như vậy, rất nhanh, nàng cũng sẽ giống Nghênh Xuân Hoa bọn họ, có lẽ, lại có thể ở cùng nhau.
“Tiểu Tô Bính còn sống!” Giọng nói của Thanh Tuế Đế Quân cực kỳ khản đặc, ngữ điệu kinh hỉ nghe như là nghẹn ngào.
Kim Trản hình như đang quan sát xung quanh một chút, tiếng nói cũng khản đi ,“May mắn nàng ấy sống gần Linh Trì nhất.”
Bách Tri Thảo cũng thất tha thất thểu hạ đụn mây xuống,“Quân Thượng tỷ tỷ, người đoán không sai, là Tỉ Luyện phóng thanh kiếm thứ ba vào thân núi.” Hắn quả thực không thể nói rõ thành tiếng người, khóc không ra khóc, cười không ra cười.
Thanh Tuế Đế Quân nghe xong, trầm mặc rất lâu, đột nhiên cười khổ một tiếng,“Là nghiệp báo của ta, đều là sai lầm của ta.”
“Thanh Tuế!” Kim Trản có chút gấp gáp,“Cứu tiểu Sơn Chi trước đi, nếu muộn nữa, nàng ấy sẽ chịu không nổi.”
Thanh Tuế bóp lòng bàn tay, lại buông ra, trong luồng ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp, xuất hiện một pháp khí có hình dáng giống như một cái khay, nàng không hề chú ý gì mà ném vật đó về phía Kim Trản,“Cầm đi, đem toàn bộ gốc cây của tiểu Tô Bính dời vào trong đó, nhất thiết nhớ rõ không để cho dính một chút đất cát nào của Linh Trạch …… Đất này đã mang hơi thở của Cấp Phong và Tỉ Luyện, đối với tiểu Tô Bính mà nói, thì giống như độc dược.” Nói đến đất của núi Linh Trạch đã biến thành độc, trong giọng nói trầm thấp của Thanh Tuế dường như mang theo tiếng nức nở, Bách Tri Thảo lập tức khóc lớn lên.“Càng phải cẩn thận đừng đụng thương rễ của nàng ấy, tiểu Tô Bính đã rất suy yếu, chỉ cần một tổn thương nhỏ cũng có thể không chịu nổi.”
“Bích Vũ Hoà?! Ta……” Kim Trản nhíu mày, hắn mới thành hình người chưa được bao lâu, pháp lực không cao, không nắm chắc có thể điều khiển thần khí Bích Vũ Hoà của Tư Mộc.
“Hắn tới. ….. Bây giờ, ta không muốn gặp hắn……” Vẻ mặt Thanh Tuế uể oải, đờ đẫn gọi đụn mây, thất hồn lạc phách mà đi.
Bách Tri Thảo còn đang khóc,“Ai tới?”
Kim Trản cầm Bích Vũ Hoà, lạnh giọng nói: “Đông Thiên Vân.” Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể khiến cho Thanh Tuế trốn tránh không gặp?
“Hương Tô……” Kim Trản gọi nàng một tiếng, ngữ điệu quen thuộc làm cho Hương Tô buồn một trận, trước đây nàng vừa nghe hắn nói chuyện liền không chịu phục, còn cãi cọ với hắn, không buồn không lo như vậy.“Núi Linh Trạch còn phải dựa vào chúng ta khôi phục dáng vẻ như xưa, ngươi đừng từ bỏ. Ngươi ngốc nghếch, nhưng cũng có thể góp một phần sức lực.”
Hương Tô cảm thấy hình như lại đổ mưa, bình thường miệng lưỡi của Kim Trản rất độc, hiện tại cũng vậy, lập tức nỗi đau khổ nàng cố gắng đè nén dưới đáy lòng đều bị bùng nổ. Nàng muốn khóc, muốn phản bác, lại không còn sức lực.
Bách Tri Thảo nhanh chóng cởi bỏ ấm nước đeo trên eo, bên trong là nước Linh Trì lúc trước khi nhiễm yêu khí, tưới lên rễ của Hương Tô, nàng lập tức cảm thấy ngọt ngào vô cùng, miễn cưỡng duy trì một hơi thở.
Kim Trản biết nàng cố gắng hết sức để kéo dài mạng sống, lập tức dùng linh lực khởi động Bích Vũ Hoà,“Hương Tô, ngươi phải chịu đựng một chút!”
Tiếng vỗ cánh đột ngột vang lên ở đỉnh đầu, không giống như là từ xa bay tới mà lại giống như xuất hiện từ khoảng không.“Tiểu tử, ngươi đang làm gì?”
“Đông…… Đông Thiên Vân!” Bách Tri Thảo kêu một tiếng.
Linh thức của Hương Tô vốn đã suy yếu, gắng gượng nghĩ muốn phối hợp với Kim Trản một chút, nghe thấy tiếng gọi của Bách Tri Thảo, không thể không mở mắt trừng một cái về phía vị đại cừu nhân này.
Nghe giọng nói vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng của hắn, người…… ngồi trên một con chim lớn màu đen, rất cao, nhìn không rõ dung mạo. Con chim lớn màu đen này giống như là “Côn Bằng” thu nhỏ lại gấp mấy trăm lần, thân hình cùng lắm cũng chỉ bằng hai người, ánh mắt tàn nhẫn độc ác thì vẫn vậy, khiến cho lòng Hương Tô phát lạnh. Góc áo bào màu vàng nhạt của Đông Thiên Vân nhẹ buông xuống, tựa hồ có những hoa văn rất hoa lệ, phiền phức, tóc của hắn rất đen, cũng rất dài, không buộc lại, cánh của con chim đen vỗ phành phạch, lọn tóc và vạt áo hơi hơi bay bay.
Hơi thở của Hương Tô vốn đã lúc có lúc không, vẫn bị khí thế của Đông Thiên Vân làm chấn động. Không một người tùy tùng, cũng không nhìn thấy rõ nét mặt, đơn giản chỉ áo choàng và mái tóc cũng cực kỳ khiến cho người ta có cảm giác bị áp lực. Ngữ khí của hắn gọi Kim Trản là “tiểu tử”, rõ ràng không lên không xuống, lại kiêu ngạo quả thực muốn ăn đòn. Lúc sắp chết, Hương Tô còn suy đoán một chút, chân thân của Đông Thiên Vân rốt cuộc là cái gì? Nhìn hắn cưỡi chim, suy đoán không phải Phượng Hoàng thì là Khổng Tước.
Kim Trản không để ý đến hắn, Hương Tô cảm thấy hắn mạo phàm người khác đến tuyệt đẹp! Không thua kém, bình tĩnh hơn Bách Tri Thảo nhiều.
“Tùng Tháp đâu?” Ngữ điệu của Đông Thiên Vân bình thản vô cùng, nghe thấy ngữ điệu đó càng làm cho lòng người ta thắt chặt, Hương Tô có chút không thể nhịn được nữa, tên điểu nhân này thế nào mà nói chuyện còn khó nghe hơn cả Kim Trản, nói kiểu như vậy làm cho người ta nghĩ muốn đánh hắn? Đương nhiên, chỉ giới hạn ở mức suy nghĩ trong lòng, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì, nhưng nhìn chung cảm thấy hắn không phải kẻ dễ trêu chọc.
Kim Trản không nói gì, Bách Tri Thảo hoà giải nói: “Quân Thượng tỷ tỷ có chuyện…… “
“Nàng ta vẫn giữ cái đức hạnh đó. Tiểu tinh quái của mình cũng không quản lý được, trái lại còn dựa vào tên tiểu tử ngây ngẩn…… Còn không như trực tiếp chém đứt cái cây trụi lá này.”
Vẫn là cái âm điệu không lên không xuống, nhưng vang vọng khắp nơi trong lòng Hương Tô và Kim Trản: tiểu tinh quái, tiểu tử ngây ngẩn, cây trụi lá……
Một chút linh lực cuối cùng của Hương Tô bùng nổ, liều chết cũng muốn dùng lời nói ác độc nhất phản kích lại.
“Điểu nhân chết tiệt! Là do nghiệp chướng của ngươi làm hỏng núi Linh Trạch!” Khí lực của Hương Tô suy yếu, hơn nữa chưa học mấy câu mắng chửi người, lúc này cảm thấy rất lực bất tòng tâm.
Con chim đen của Đông Thiên Vân đột nhiên hạ xuống một trượng, cơ hồ dán sát mặt đất, hắn nheo mắt nhìn cái cây trụi lá già mồm này, không có nói gì.
“Đế Quân! Xin tha thứ cho Hương Tô tuổi trẻ vô tri! Nàng là tiểu tiên linh còn sót lại của núi Linh Trạch!” Bách Tri Thảo rất mềm xương mà quỳ xuống đất, trong Tam Hoàn, sơn thần núi Linh Trạch cũng được cho là một nhân vật, thế nào lại mất mặt như vậy đây? Đế Quân? Đế Quân gì? Không phải chỉ có Đế Quân của năm phương Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ sao? Chẳng lẽ nào là Thiên đế? Hương Tô nhích sát lại, hít một hơi, khinh thường Bách Tri Thảo. Không ngờ là Kim Trản vẫn giữ vẻ mặt ẩn nhẫn mà quỳ gối xuống, tuy rằng không nói lời cầu xin nào.
“Tuổi trẻ vô tri phải không……” Tất cả biểu tình của Đông Thiên Vân vẫn chỉ là hơi hơi nhíu mắt, hàng lông mi dài hơi rủ xuống, nhìn chằm chằm đến nổi làm cho Hương Tô khinh hồn bạt vía.
NV: Nam chính lên sàn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.