Chương 13: SỨC MẠNH CỦA ĐÓI KHÁT
Tuyết Linh Chi
24/02/2014
Mấy ngày tiếp theo, Văn Thăng tới nói cho Hương Tô biết, Quân Thượng bởi vì thu Cấp Phong Kiếm mà bị thương một chút chân nguyên, cần bế quan tu luyện.
Hương Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thực sợ kiềm giữ không được oán khí về chuyện Quân Thượng thấy chết không cứu, gặp mặt hắn thì ánh mắt xem thường sẽ không ngừng liếc, hoặc càng tệ hơn là nói ra lời ác, dù sao chọc giận Quân Thượng rồi, không có thức ăn thì nàng không xong. Ôm nguyện vọng muốn tốt đẹp trở về phủ Thanh Tuế, nàng cảm thấy cầu mong duy nhất trước mắt là “bình an”. Tránh không gặp mặt một đoạn thời gian, vừa lúc cho nàng đem phẫn nộ phát tán rớt.
Lưu Tô Điện an tĩnh hoang vắng, hoa cỏ xanh um, trừ Văn Thăng, rất ít người tới. Hương Tô ngẫm nghĩ nỗ lực tu luyện, mấy ngày trôi qua, cảm thấy vận dụng mấy thứ pháp thuật thông thạo hơn so với trước, nỗi lòng cũng bình thản hơn rất nhiều. Bất mãn duy nhất là thức ăn Văn Thăng đưa tới rất tệ, nàng từng ăn mấy món mỹ vị do Quân Thượng cho, giờ lại mỗi ngày ăn thanh đạm cháo dưa muối, thèm ăn mắt cũng muốn xám ngắt.
Mới bắt đầu nàng uyển chuyển biểu lộ là ăn không no, Văn Thăng không hề phản ứng, vài ngày sau nàng cũng chỉ có thể nói thẳng.
Văn Thăng tiên khí lượn lờ mỉm cười giáo dục nàng: “Ham mê ăn uống quá mức sẽ ảnh hưởng tiến bộ của việc tu luyện.”
Hương Tô muốn phát khóc rồi, nàng một Mộc Linh sống thiên thu muôn đời, tiến cảnh có muộn hơn người khác một hai trăm năm cũng không phải cái vấn đề lớn gì, nàng không gấp a! Hơn nữa…… Cái gì ham mê ăn uống quá mức? Mỗi ngày cháo loãng dưa muối, nàng đói bụng! Mấy ngày hôm trước nàng còn muốn ăn chút thức ăn ngon, mấy ngày nay nàng chỉ cầu ăn đủ no!
Nàng kiên quyết biểu đạt suy nghĩ trong lòng với Văn Thăng, Văn Thăng vẫn mỉm cười giống như nghe không hiểu, ném ra một câu: “Đây là Quân Thượng đặc biệt dặn dò.”
Lúc này Hương Tô mới hiểu ra tất cả, trả thù a! Bởi vì nàng chỉ điểm cho Xích Lâm? Đó là vì nàng muốn bảo vệ mạng mình! Nếu hắn ra tay giúp đỡ, chẳng hạn như cũng đánh ngất Xích Lâm, nàng còn dùng cách đó làm gì?
Quân Thượng và Xích Lâm quả thực là tuyệt phối, chính hắn còn không chịu thừa nhận! Bọn họ đều cho rằng ngàn sai vạn sai cũng là người khác sai, bản thân mình một chút tật xấu cũng không có!
Sau mấy bữa cháo loãng dưa muối, Hương Tô quyết định tự mình ra khỏi phủ kiếm ăn, lúc trước cảm thấy nhân giới rất đáng sợ, bây giờ nàng rất rõ ràng, bụng đói là chuyện đáng sợ nhất. Bây giờ cho dù là tô bính bẩn thỉu, nàng cũng đồng ý ăn!
Phủ Thắng Hoàn xây trên một dốc núi cao, nàng nhìn nửa ngày, rõ ràng chỉ có một cánh cửa có thể đi ra được! Bầu trời có kết giới, ấy ngày Xích Lâm vào không được, nàng thử qua, từ bên trong cũng không ra được. Vậy cũng chỉ có thể đi cửa chính. ….. Nghĩ đến hai thủ vệ khổng lồ, toàn thân Hương Tô rét run, vốn đánh trống lui đường, không ngờ cơm chiều Văn Thăng lại đưa cháo trắng và dưa muối tới, nàng lập tức hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai trốn đi.
Nàng đã dần dần có thói quen ngủ ở trên giường trong phòng, dù sao thành hình người thì ngủ trên cây không thoải mái nữa. Chỉ cần mở tất cả cửa sổ ra, để đèn sáng thâu đêm, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng nghe thấy tiếng gió, càng ngày càng dễ dàng đi vào giấc ngủ, thậm chí nàng bắt đầu lưu luyến chiếc giường mềm mại.
Vì phòng ngừa ngủ quên, Hương Tô lại ngủ trên cây một đêm, trời tờ mờ sáng liền bắt đầu chuẩn bị trốn đi.
Nhân giới đều đòi tiền, cái này nàng có biết, nàng cũng thấy Côn Bằng từng dùng. Trong Lưu Tô Điện không có tiền, nhưng rất nhiều thứ tốt. Hương Tô cân nhắc việc lấy dạ minh châu, ngọc đỉnh nửa ngày, suy nghĩ quá mức quý trọng lại khó cầm, dùng chúng nó đổi thức ăn, cho dù Đông Thiên Vân không bóp chết nàng, Côn Bằng cũng sẽ mổ đầu nàng cho đến nổi u đầy đầu. Màn giường của nàng rất tinh mỹ, dùng rất nhiều bảo thạch nhỏ cẩn vào tạo nên hoa văn trăm hoa đua nở, tuy rằng Hương Tô rất không nhẫn tâm, nghĩ tới ăn ngon — nàng gỡ một chiếc lá không thu hút lắm ra, tất cả đều là bảo thạch nhỏ xanh biếc, đổi bữa cơm cũng không phải vấn đề.
Thu xong bảo thạch, Hương Tô ra sức hít sâu vài ngụm, sắp tới cửa đáng sợ nhất.
Nàng lén lén lút lút đi đến phía sau bức tường bình phong, kỳ thật cũng không cần thiết, tất cả phủ Thắng Hoàn, không dùng được thuật chuyển dời chỉ có mình nàng, cơ bản cũng không gặp ai. Phía trước bức tường bình phong chính là cửa phủ nguy nga, hai vị đó có độ cao ngang bằng mái cong cửa phủ cơ hồ giống hai bức tượng gỗ khổng lồ đứng hai bên cửa. Hương Tô ra sức vuốt vuốt ngực, an ủi nhịp tim đập loạn cào cào của mình, nói đi nói lại với chính mình: Là Quân Thượng phái ta ra ngoài, ta phụng mệnh ra ngoài !
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi bức tường bình phong, váy dưới chân không ngừng run rẩy, cho nên nàng đi rất chậm. Vì thể hiện mình đúng lý hợp tình, mắt nàng không liếc ngang, kỳ thật cũng là không dám nhìn hai vị thần giữ cửa.
Vẫn đi ngang qua bên cạnh chân họ, đều bình an vô sự, mặt Hương Tô lộ vẻ vui mừng, bước nhanh hơn. Ngưỡng cửa cao cao ngay trước chân, Hương Tô kích động nhấc chân muốn xoải bước –
“Đứng lại!” Thần tướng khổng lồ thứ nhất thét lên, tiếng như chuông lớn, tới đột nhiên, Hương Tô cảm thấy ngày hôm qua cháo loãng uống đều biến thành nước, làm cho mắc tiểu.“Lệnh bài!”
“Là Quân Thượng phái ta ra ngoài, ta phụng mệnh ra ngoài !” Câu này Hương Tô nói đến cực kỳ có thứ tự, ở trong lòng đã lặp lại vô số lần.
Thần tướng hoàn toàn không chú ý lời giải thích của nàng, lại nói lần nữa: “Lệnh bài!”
Hương Tô bất đắc dĩ, sợ hãi quay người lại,“Là Quân Thượng cho ta ra ngoài ……” Vì làm cho giọng điệu càng thêm chân thành, nàng còn cường điệu nói,“Thật mà !”
Động tác của thần tướng giống như đã luyện qua ngàn vạn lần, phối hợp rất ăn ý, lưỡi rìu to trong tay giống như nửa cánh cửa lớn ‘xoẹt’ rơi xuống, trước chóp mũi của Hương Tô một tấc. Hai người cùng đồng thanh: “Người không có lệnh bài không được ra ngoài.”
Hương Tô nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi rìu lạnh ngắt, bị dọa đến ngốc. Lưỡi rìu sắc bén mỏng manh vô cùng hung hãn đáng sợ, nếu chém lên người nàng, lập tức đứt làm đôi. Quá đáng rồi?! Càng nghĩ càng ủy khuất, cũng tức giận, nàng chỉ muốn ăn bữa no cơm, chẳng lẽ đáng tội chết sao?! Oa oa nàng gào khóc, tiếng khóc cũng không kém gì giọng quát nạt của thần tướng.
Thần tướng thủ vệ lờ mờ chẳng biết sao, nhiều người đến phủ Thắng Hoàn, không người nào yếu ớt như vậy, bị dọa thì khóc thành như vầy. Bọn hắn cũng không biết làm sao cho tốt, chỉ tiếp tục duy trì hai lưỡi rìu đan chéo nhau, làm ra tư thế giả chết.
“Ở đây đang ầm ĩ cái gì? “
Hương Tô nghe tiếng Đông Thiên Vân, nhìn lại, Đông Thiên Vân và Văn Thăng đang đứng trên mảnh đất trống trước bức tường bình phong. Sắc mặt và giọng điệu vừa rồi của Quân Thượng lạnh lùng có chút không vừa lòng, nét mặt Văn Thăng vẫn vạn năm mỉm cười. Hương Tô nhìn thấy Văn Thăng mỉm cười, liền nghĩ đến ăn cháo loãng dưa muối nhiều ngày như vậy, căn bản mới vừa rồi bị Đông Thiên Vân làm cho giật mình tiếng khóc đã hạ thấp xuống, lập tức lại nhấc lên cao thêm một đợt.
Người của Đông Thiên Vân và Văn Thăng đều hơi hơi cứng đờ, rất nhiều năm. ….. Phủ Thắng Hoàn không có người nào khóc rống như vậy, hoặc nói, trước giờ chưa từng có ai khóc rống như vậy.
Hương Tô lao thẳng tới Đông Thiên Vân, nàng thấy lệnh bài của phủ Thanh Tuế Kim Trản và Bách Tri Thảo đều đeo ở bên hông.
Văn Thăng nhìn nàng nức nở nghẹn ngào chạy về hướng Quân Thượng, căn bản muốn ngăn nàng lại, nghĩ đến Quân Thượng cho nàng dùng cơm chung, ông ta cảm thấy không nên liều lĩnh ra tay. Hơn nữa nếu Quân Thượng cố ý tránh nàng, lấy một chút bản lĩnh của Hương Tô, căn bản không tới được nơi cách Quân Thượng ba bước chân.
Hương Tô quả thực nhào vào trong lòng Quân Thượng, Văn Thăng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình không ra tay là đúng. Nhưng mà…… Ông phát hiện Hương Tô không có làm nũng, ngược lại giở trò đối với Quân Thượng. Văn Thăng nghi ngờ, đây là phương thức thân mật mới sao?
“Tìm cái gì?” Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Đông Thiên Vân lại bắt đầu nhảy, khép mi nhìn chằm chằm một hoa thụ tinh nho nhỏ đặc biệt thấp hơn hắn rất nhiều, đứng ở trước mặt hắn. Hắn còn cho rằng nàng sẽ kể khổ cáo trạng hắn……
Bình thường Hương Tô không dám, nhưng bây giờ nàng rất bi phẫn ! Sờ một vòng eo lưng của Đông Thiên Vân, nàng bắt đầu duỗi tay vào trong vạt áo của hắn, mặt kệ, nàng muốn ra ngoài, nàng muốn ăn ngon !
Trong vạt áo của Quân Thượng rõ ràng giấu nhiều thứ tốt, tay của nàng mới vừa chạm tới, đồng thời đã bị hắn nắm được cổ tay, có chút hơi đau.
Nước mắt của Hương Tô lại rơi xuống, “Ta chỉ muốn ăn một bữa no !” Sau đó thế nào? Trước hết là thần tướng cầm rìu quạt gió dọa nàng, bây giờ Quân Thượng lại nắm chặt tay nàng muốn đứt ra !“Muốn ăn no là tội lớn như vậy sao?! Lấy lệnh bài ra!” Vì lắp đầy bụng, người phàm cũng có thể biến thành thần tiên, thụ tinh cũng có thể biến thành chiến thần!
“Hử?” Đông Thiên Vân kéo dài âm điệu, ánh mắt lại quét về phía Văn Thăng.
Văn Thăng nhíu mày, chắp tay khom người nói: “Ty chức theo lời căn dặn của Quân Thượng đúng hạn đưa cơm cho Hương Tô tiểu tiên, chưa hề có chút lười biếng.” Kỳ thật hắn rất muốn nói rõ, Hương Tô ấy căn bản không phải đói, mà là tham ăn.
Đông Thiên Vân lại đưa ánh mắt quay lại trên mặt Hương Tô, rất có uy nghiêm liếc nàng.
“Bữa bữa cháo loãng dưa muối sao ta có thể ăn no!” Hương Tô vừa nói tới điểm ấy, thiếu chút nữa giậm chân, “Ta còn nhỏ, ta không sợ tiến bộ chậm, ta muốn ăn ngon !” Nàng giương mắt bất khuất trừng Quân Thượng,“Có phạt ta thì phạt cách khác đi, Quân Thượng!” Nàng biết, bàn tay đen phía sau chính là hắn! Cái chủ ý xấu xa gì cũng đều là hắn nghĩ ra .
Đông Thiên Vân mấp máy miệng, mặt lạnh nhìn Văn Thăng, Văn Thăng lập tức uất ức đầy bụng.
Hương Tô nheo mắt, việc đã đến nước này nàng không sợ, nhất định phải kiên trì tới cùng!
“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh lùng nói, rõ ràng không vui. Hắn cất bước đi, Hương Tô thiếu chút ngã sấp xuống, thì ra hắn còn đang kéo cổ tay của nàng.
Hương Tô vốn muốn hỏi đi chỗ nào, thấy rõ hắn dắt nàng ra khỏi phủ, trong lòng nàng vui mừng. Thấy hắn gọi mây, nàng càng tin tưởng thêm vài phần.“Quân Thượng……” Nàng vui mừng, giọng điệu gọi Đông Thiên Vân cũng có mấy phần giống kẻ ninh bợ,“Có phải dắt ta đi ăn? “
“Ừ.” Giọng nói của Đông Thiên Vân vẫn lạnh như băng .
“Vậy sao không về phủ ăn đi? “Kỳ thật Hương Tô cảm thấy thức ăn trong phủ ngon hơn, còn sạch sẽ.
Đông Thiên Vân không để ý tới nàng.
Lúc mây bay trong gió, mái tóc dài của Hương Tô rối tung bay tán loạn, nàng giãy giụa cổ tay bị Quân Thượng kéo lấy, rút tay về không ngừng vén mấy phần tóc bay vào mắt.
Đông Thiên Vân nghiêng mặt qua xem thường nhìn nàng, lúc này Hương Tô lại nghĩ đến Hạc Vũ Trâm, Quân Thượng cầm đi mà không đưa cho nàng, có phải định chiếm làm của riêng? Hương Tô cân nhắc một chút, bây giờ nhắc tới, vạn nhất Quân Thượng trở mặt, bữa cơm này của nàng sẽ không ăn đến miệng, hắn có bao nhiêu nhỏ mọn thù dai nàng có thể biết rất rõ! Vẫn nên đợi ăn uống no đủ, lại nói chuyện này với hắn.
“Tới đây.” Hắn xoay người nói với nàng. Kỳ thật Hương Tô và hắn chỉ cách một bước chân, Hương Tô do dự tiến lên một bước, ý bảo đứng gần một chút là sao? Mây lớn như vậy, còn muốn đi đâu?
Đông Thiên Vân nâng tay, đem cái gì đó cài trên tóc nàng, lập tức Hương Tô cảm thấy mái tóc rối tung của nàng đã được vấn xong, thật nhẹ nhàng khoan khoái. Là Hạc Vũ Trâm, Hương Tô vừa lòng mỉm cười với Quân Thượng, khen ngợi hắn không có hèn hạ chiếm làm của riêng. Nàng cảm thấy Quân Thượng sững sờ một chút, rất không tự nhiên chuyển ánh mắt đi,“Rửa qua rồi” Hắn vẫn duy trì cái giọng điệu như ai thiếu tiền hắn vậy, nhưng mà Hương Tô nghe thấy lại vui vẻ ra mặt, rửa rồi thì tốt.
Nàng nâng tay lên sờ sờ, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, nhanh chóng rút cây trâm xuống, sao mà lông xù xù như vậy? Quân Thượng lại chọc ghẹo nàng, nàng đã nói làm sao mà đột nhiên hắn có lòng tốt như vậy!
Nàng vốn định chán ghét ném xuống, lại bỏ không được, vừa nhìn lại — thật cũng không đáng sợ như lúc chạm vào. Phần đuôi Hạc Vũ Trâm có khảm thêm một cọng lông vũ giống như lông công nhãn phượng nhưng lại có màu thuần đen, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, có mấy phần cảm giác giống như kim loại.
Đông Thiên Vân bình tĩnh nhìn nàng, nhìn không ra hỉ nộ của hắn, Hương Tô lại hồ nghi, nhìn chung cảm thấy hắn lại không vui. “Đây…… Đây là cái gì nha?” Nàng cẩn thận dè dặt hỏi.
“Ngươi đưa linh lực vào đi.” Đông Thiên Vân căn dặn, Hương Tô làm theo lời nói, cây trâm mở rộng, biến thành một cây quạt lông chim đen có nang bằng bạc,“Ngươi là môn hạ của ta, đương nhiên phải học khống chế sấm nắm giữ gió.” Hương Tô kinh ngạc vui mừng nhìn cây quạt, bảo vật a, nhưng mà…… Lông chim này sao quen mắt như vậy?
“Thu!” Đông Thiên Vân hô một tiếng, quạt lông lại biến thành cây trâm.
Hương Tô lẩm bẩm ở trong lòng: vừa rồi Quân Thượng có dáng vẻ giống như chải tóc cho nàng. Đem cây trâm vui vẻ cài vào tóc, hài lòng thoả dạ.
Nàng liếc trộm nhìn Quân Thượng, khóe miệng hắn giống như hơi hơi nhếch lên. “Ừ…… Quân Thượng…… lông chim màu đen này…… “
“Không sai, chính là cọng lông mà ngươi nhổ của Côn Bằng ấy.” Đông Thiên Vân hờ hững nói.
Hương Tô đờ đẫn trong chốc lát, “Lông chim Côn Bằng và vẩy cá của Minh Ngư quý giá như nhau không?”
Đông Thiên Vân có chút không bình tĩnh,“Đương nhiên càng quý giá hơn.”
Lúc này Hương Tô mới viên mãn thở nhẹ nhõm một hơi, địa vị cây quạt lông trong lòng nàng lại cao thêm một bậc, bằng không nàng mới không cần mỗi ngày cài cây quạt lông này. Đột nhiên nàng lại nghĩ tới một vấn đề,“Quân Thượng, ngày hôm đó người giấu cọng lông chim sao?”
Đông Thiên Vân ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lên hỏi lại: “Vật quý giá như thế, chẳng lẽ tùy ý cho những kẻ khác lấy đi?” Kỳ thật hắn sớm đã muốn nhổ cọng lông làm quạt, nhưng chưa tìm ra cơ hội mà thôi.
Hương Tô chấp nhận gật đầu, chính là chính là, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài.
“Quân Thượng……” Nàng lại lo lắng, “Côn Bằng có thể muốn đòi lại hay không a?”
“Sẽ không!” Đông Thiên Vân rõ ràng lộ ra sắc mặt không bình tĩnh, Côn Bằng đương nhiên biết lông chim bị hắn lấy đi.
Hương Tô đã biết nhìn sắc mặt của hắn, lập tức im bặt. Mím chặt môi, giả vờ nhìn đám mây phía dưới.
Đông Thiên Vân lại dùng hai mắt liếc nàng, vậy không nói lời nào nữa sao? Lúc hắn bế quan là để làm cho nàng cây quạt, một câu cám ơn cũng không có? Hương Tô cố tình giả vờ như nhìn xung quanh, kỳ thật cái gì cũng không nhìn thấy, Đông Thiên Vân trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đến rồi.”
Đám mây hạ thấp độ cao, cuối cùng Hương Tô cũng nhìn rõ non non nước nước trên mặt đất,“Đây là nơi nào a?” Nàng kinh hỉ hỏi, so với nơi này, thì tiểu thành Côn Bằng dẫn nàng đi xấu hơn nhiều.
Mặt Đông Thiên Vân không chút thay đổi: “Giang Nam của nhân giới.”
Hương Tô còn muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy đối diện có một đám mây bay đến, một vị công tử áo đỏ thẵm, đai lưng bằng ngọc đứng trên đám mây, rất khoa trương vẫy tay.“Đây không phải là Tiểu Vân sao? Tiểu Vân”
Làn da trắng của công tử áo đỏ rất chói mắt, lông mày nhỏ nhắn, mắt híp lại, bộ dạng rất là yêu mỵ, Hương Tô vừa nhìn hắn, liền cảm thấy hắn là xà tinh.
Đông Thiên Vân hoàn toàn xem thường hắn, nhìn đám mây phía dưới, chậm rãi hạ đụn mây xuống. Hương Tô đã rất hiểu rõ, giả vờ điếc là tuyệt kỹ của phủ Thắng Hoàn, từ Quân Thượng đến Văn Thăng, chỉ cần bọn họ không muốn nghe, bất kể gọi lớn bao nhiêu, làm động tác gì, bọn họ đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Tiểu Vân — đừng như vậy.” Nét mặt của công tử áo đỏ rất phong phú, lúc nói chuyện đôi mắt quyến rũ tung bay, thấy Hương Tô bất tri bất giác nhíu mày với hắn.“Ngươi đuổi theo Tỉ Luyện ba trăm năm, ta còn lo lắng ngươi yêu hắn. Nghe nói ngươi cùng Xích Lâm định hôn, ta mới nhẹ nhàng thở ra nha.”
Đông Thiên Vân đột nhiên dừng đụn mây lại, dùng ánh mắt nhìn con gián để nhìn hắn.
Phàm là người bị Quân Thượng dùng ánh mắt như vậy nhìn, Hương Tô đều rất thích, nàng cười tít mắt nhìn công tử áo đỏ, cảm thấy hắn là người rất thú vị. Tên “Tiểu Vân” mà hắn gọi được tuy rằng buồn nôn, nhưng còn dễ chịu hơn nhiều so với Xích Lâm các nàng gọi Đế Quân, Vân ca ca.
Hương Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thực sợ kiềm giữ không được oán khí về chuyện Quân Thượng thấy chết không cứu, gặp mặt hắn thì ánh mắt xem thường sẽ không ngừng liếc, hoặc càng tệ hơn là nói ra lời ác, dù sao chọc giận Quân Thượng rồi, không có thức ăn thì nàng không xong. Ôm nguyện vọng muốn tốt đẹp trở về phủ Thanh Tuế, nàng cảm thấy cầu mong duy nhất trước mắt là “bình an”. Tránh không gặp mặt một đoạn thời gian, vừa lúc cho nàng đem phẫn nộ phát tán rớt.
Lưu Tô Điện an tĩnh hoang vắng, hoa cỏ xanh um, trừ Văn Thăng, rất ít người tới. Hương Tô ngẫm nghĩ nỗ lực tu luyện, mấy ngày trôi qua, cảm thấy vận dụng mấy thứ pháp thuật thông thạo hơn so với trước, nỗi lòng cũng bình thản hơn rất nhiều. Bất mãn duy nhất là thức ăn Văn Thăng đưa tới rất tệ, nàng từng ăn mấy món mỹ vị do Quân Thượng cho, giờ lại mỗi ngày ăn thanh đạm cháo dưa muối, thèm ăn mắt cũng muốn xám ngắt.
Mới bắt đầu nàng uyển chuyển biểu lộ là ăn không no, Văn Thăng không hề phản ứng, vài ngày sau nàng cũng chỉ có thể nói thẳng.
Văn Thăng tiên khí lượn lờ mỉm cười giáo dục nàng: “Ham mê ăn uống quá mức sẽ ảnh hưởng tiến bộ của việc tu luyện.”
Hương Tô muốn phát khóc rồi, nàng một Mộc Linh sống thiên thu muôn đời, tiến cảnh có muộn hơn người khác một hai trăm năm cũng không phải cái vấn đề lớn gì, nàng không gấp a! Hơn nữa…… Cái gì ham mê ăn uống quá mức? Mỗi ngày cháo loãng dưa muối, nàng đói bụng! Mấy ngày hôm trước nàng còn muốn ăn chút thức ăn ngon, mấy ngày nay nàng chỉ cầu ăn đủ no!
Nàng kiên quyết biểu đạt suy nghĩ trong lòng với Văn Thăng, Văn Thăng vẫn mỉm cười giống như nghe không hiểu, ném ra một câu: “Đây là Quân Thượng đặc biệt dặn dò.”
Lúc này Hương Tô mới hiểu ra tất cả, trả thù a! Bởi vì nàng chỉ điểm cho Xích Lâm? Đó là vì nàng muốn bảo vệ mạng mình! Nếu hắn ra tay giúp đỡ, chẳng hạn như cũng đánh ngất Xích Lâm, nàng còn dùng cách đó làm gì?
Quân Thượng và Xích Lâm quả thực là tuyệt phối, chính hắn còn không chịu thừa nhận! Bọn họ đều cho rằng ngàn sai vạn sai cũng là người khác sai, bản thân mình một chút tật xấu cũng không có!
Sau mấy bữa cháo loãng dưa muối, Hương Tô quyết định tự mình ra khỏi phủ kiếm ăn, lúc trước cảm thấy nhân giới rất đáng sợ, bây giờ nàng rất rõ ràng, bụng đói là chuyện đáng sợ nhất. Bây giờ cho dù là tô bính bẩn thỉu, nàng cũng đồng ý ăn!
Phủ Thắng Hoàn xây trên một dốc núi cao, nàng nhìn nửa ngày, rõ ràng chỉ có một cánh cửa có thể đi ra được! Bầu trời có kết giới, ấy ngày Xích Lâm vào không được, nàng thử qua, từ bên trong cũng không ra được. Vậy cũng chỉ có thể đi cửa chính. ….. Nghĩ đến hai thủ vệ khổng lồ, toàn thân Hương Tô rét run, vốn đánh trống lui đường, không ngờ cơm chiều Văn Thăng lại đưa cháo trắng và dưa muối tới, nàng lập tức hạ quyết tâm, sáng sớm ngày mai trốn đi.
Nàng đã dần dần có thói quen ngủ ở trên giường trong phòng, dù sao thành hình người thì ngủ trên cây không thoải mái nữa. Chỉ cần mở tất cả cửa sổ ra, để đèn sáng thâu đêm, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng nghe thấy tiếng gió, càng ngày càng dễ dàng đi vào giấc ngủ, thậm chí nàng bắt đầu lưu luyến chiếc giường mềm mại.
Vì phòng ngừa ngủ quên, Hương Tô lại ngủ trên cây một đêm, trời tờ mờ sáng liền bắt đầu chuẩn bị trốn đi.
Nhân giới đều đòi tiền, cái này nàng có biết, nàng cũng thấy Côn Bằng từng dùng. Trong Lưu Tô Điện không có tiền, nhưng rất nhiều thứ tốt. Hương Tô cân nhắc việc lấy dạ minh châu, ngọc đỉnh nửa ngày, suy nghĩ quá mức quý trọng lại khó cầm, dùng chúng nó đổi thức ăn, cho dù Đông Thiên Vân không bóp chết nàng, Côn Bằng cũng sẽ mổ đầu nàng cho đến nổi u đầy đầu. Màn giường của nàng rất tinh mỹ, dùng rất nhiều bảo thạch nhỏ cẩn vào tạo nên hoa văn trăm hoa đua nở, tuy rằng Hương Tô rất không nhẫn tâm, nghĩ tới ăn ngon — nàng gỡ một chiếc lá không thu hút lắm ra, tất cả đều là bảo thạch nhỏ xanh biếc, đổi bữa cơm cũng không phải vấn đề.
Thu xong bảo thạch, Hương Tô ra sức hít sâu vài ngụm, sắp tới cửa đáng sợ nhất.
Nàng lén lén lút lút đi đến phía sau bức tường bình phong, kỳ thật cũng không cần thiết, tất cả phủ Thắng Hoàn, không dùng được thuật chuyển dời chỉ có mình nàng, cơ bản cũng không gặp ai. Phía trước bức tường bình phong chính là cửa phủ nguy nga, hai vị đó có độ cao ngang bằng mái cong cửa phủ cơ hồ giống hai bức tượng gỗ khổng lồ đứng hai bên cửa. Hương Tô ra sức vuốt vuốt ngực, an ủi nhịp tim đập loạn cào cào của mình, nói đi nói lại với chính mình: Là Quân Thượng phái ta ra ngoài, ta phụng mệnh ra ngoài !
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi bức tường bình phong, váy dưới chân không ngừng run rẩy, cho nên nàng đi rất chậm. Vì thể hiện mình đúng lý hợp tình, mắt nàng không liếc ngang, kỳ thật cũng là không dám nhìn hai vị thần giữ cửa.
Vẫn đi ngang qua bên cạnh chân họ, đều bình an vô sự, mặt Hương Tô lộ vẻ vui mừng, bước nhanh hơn. Ngưỡng cửa cao cao ngay trước chân, Hương Tô kích động nhấc chân muốn xoải bước –
“Đứng lại!” Thần tướng khổng lồ thứ nhất thét lên, tiếng như chuông lớn, tới đột nhiên, Hương Tô cảm thấy ngày hôm qua cháo loãng uống đều biến thành nước, làm cho mắc tiểu.“Lệnh bài!”
“Là Quân Thượng phái ta ra ngoài, ta phụng mệnh ra ngoài !” Câu này Hương Tô nói đến cực kỳ có thứ tự, ở trong lòng đã lặp lại vô số lần.
Thần tướng hoàn toàn không chú ý lời giải thích của nàng, lại nói lần nữa: “Lệnh bài!”
Hương Tô bất đắc dĩ, sợ hãi quay người lại,“Là Quân Thượng cho ta ra ngoài ……” Vì làm cho giọng điệu càng thêm chân thành, nàng còn cường điệu nói,“Thật mà !”
Động tác của thần tướng giống như đã luyện qua ngàn vạn lần, phối hợp rất ăn ý, lưỡi rìu to trong tay giống như nửa cánh cửa lớn ‘xoẹt’ rơi xuống, trước chóp mũi của Hương Tô một tấc. Hai người cùng đồng thanh: “Người không có lệnh bài không được ra ngoài.”
Hương Tô nhìn bóng mình phản chiếu trên lưỡi rìu lạnh ngắt, bị dọa đến ngốc. Lưỡi rìu sắc bén mỏng manh vô cùng hung hãn đáng sợ, nếu chém lên người nàng, lập tức đứt làm đôi. Quá đáng rồi?! Càng nghĩ càng ủy khuất, cũng tức giận, nàng chỉ muốn ăn bữa no cơm, chẳng lẽ đáng tội chết sao?! Oa oa nàng gào khóc, tiếng khóc cũng không kém gì giọng quát nạt của thần tướng.
Thần tướng thủ vệ lờ mờ chẳng biết sao, nhiều người đến phủ Thắng Hoàn, không người nào yếu ớt như vậy, bị dọa thì khóc thành như vầy. Bọn hắn cũng không biết làm sao cho tốt, chỉ tiếp tục duy trì hai lưỡi rìu đan chéo nhau, làm ra tư thế giả chết.
“Ở đây đang ầm ĩ cái gì? “
Hương Tô nghe tiếng Đông Thiên Vân, nhìn lại, Đông Thiên Vân và Văn Thăng đang đứng trên mảnh đất trống trước bức tường bình phong. Sắc mặt và giọng điệu vừa rồi của Quân Thượng lạnh lùng có chút không vừa lòng, nét mặt Văn Thăng vẫn vạn năm mỉm cười. Hương Tô nhìn thấy Văn Thăng mỉm cười, liền nghĩ đến ăn cháo loãng dưa muối nhiều ngày như vậy, căn bản mới vừa rồi bị Đông Thiên Vân làm cho giật mình tiếng khóc đã hạ thấp xuống, lập tức lại nhấc lên cao thêm một đợt.
Người của Đông Thiên Vân và Văn Thăng đều hơi hơi cứng đờ, rất nhiều năm. ….. Phủ Thắng Hoàn không có người nào khóc rống như vậy, hoặc nói, trước giờ chưa từng có ai khóc rống như vậy.
Hương Tô lao thẳng tới Đông Thiên Vân, nàng thấy lệnh bài của phủ Thanh Tuế Kim Trản và Bách Tri Thảo đều đeo ở bên hông.
Văn Thăng nhìn nàng nức nở nghẹn ngào chạy về hướng Quân Thượng, căn bản muốn ngăn nàng lại, nghĩ đến Quân Thượng cho nàng dùng cơm chung, ông ta cảm thấy không nên liều lĩnh ra tay. Hơn nữa nếu Quân Thượng cố ý tránh nàng, lấy một chút bản lĩnh của Hương Tô, căn bản không tới được nơi cách Quân Thượng ba bước chân.
Hương Tô quả thực nhào vào trong lòng Quân Thượng, Văn Thăng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình không ra tay là đúng. Nhưng mà…… Ông phát hiện Hương Tô không có làm nũng, ngược lại giở trò đối với Quân Thượng. Văn Thăng nghi ngờ, đây là phương thức thân mật mới sao?
“Tìm cái gì?” Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Đông Thiên Vân lại bắt đầu nhảy, khép mi nhìn chằm chằm một hoa thụ tinh nho nhỏ đặc biệt thấp hơn hắn rất nhiều, đứng ở trước mặt hắn. Hắn còn cho rằng nàng sẽ kể khổ cáo trạng hắn……
Bình thường Hương Tô không dám, nhưng bây giờ nàng rất bi phẫn ! Sờ một vòng eo lưng của Đông Thiên Vân, nàng bắt đầu duỗi tay vào trong vạt áo của hắn, mặt kệ, nàng muốn ra ngoài, nàng muốn ăn ngon !
Trong vạt áo của Quân Thượng rõ ràng giấu nhiều thứ tốt, tay của nàng mới vừa chạm tới, đồng thời đã bị hắn nắm được cổ tay, có chút hơi đau.
Nước mắt của Hương Tô lại rơi xuống, “Ta chỉ muốn ăn một bữa no !” Sau đó thế nào? Trước hết là thần tướng cầm rìu quạt gió dọa nàng, bây giờ Quân Thượng lại nắm chặt tay nàng muốn đứt ra !“Muốn ăn no là tội lớn như vậy sao?! Lấy lệnh bài ra!” Vì lắp đầy bụng, người phàm cũng có thể biến thành thần tiên, thụ tinh cũng có thể biến thành chiến thần!
“Hử?” Đông Thiên Vân kéo dài âm điệu, ánh mắt lại quét về phía Văn Thăng.
Văn Thăng nhíu mày, chắp tay khom người nói: “Ty chức theo lời căn dặn của Quân Thượng đúng hạn đưa cơm cho Hương Tô tiểu tiên, chưa hề có chút lười biếng.” Kỳ thật hắn rất muốn nói rõ, Hương Tô ấy căn bản không phải đói, mà là tham ăn.
Đông Thiên Vân lại đưa ánh mắt quay lại trên mặt Hương Tô, rất có uy nghiêm liếc nàng.
“Bữa bữa cháo loãng dưa muối sao ta có thể ăn no!” Hương Tô vừa nói tới điểm ấy, thiếu chút nữa giậm chân, “Ta còn nhỏ, ta không sợ tiến bộ chậm, ta muốn ăn ngon !” Nàng giương mắt bất khuất trừng Quân Thượng,“Có phạt ta thì phạt cách khác đi, Quân Thượng!” Nàng biết, bàn tay đen phía sau chính là hắn! Cái chủ ý xấu xa gì cũng đều là hắn nghĩ ra .
Đông Thiên Vân mấp máy miệng, mặt lạnh nhìn Văn Thăng, Văn Thăng lập tức uất ức đầy bụng.
Hương Tô nheo mắt, việc đã đến nước này nàng không sợ, nhất định phải kiên trì tới cùng!
“Đi.” Đông Thiên Vân lạnh lùng nói, rõ ràng không vui. Hắn cất bước đi, Hương Tô thiếu chút ngã sấp xuống, thì ra hắn còn đang kéo cổ tay của nàng.
Hương Tô vốn muốn hỏi đi chỗ nào, thấy rõ hắn dắt nàng ra khỏi phủ, trong lòng nàng vui mừng. Thấy hắn gọi mây, nàng càng tin tưởng thêm vài phần.“Quân Thượng……” Nàng vui mừng, giọng điệu gọi Đông Thiên Vân cũng có mấy phần giống kẻ ninh bợ,“Có phải dắt ta đi ăn? “
“Ừ.” Giọng nói của Đông Thiên Vân vẫn lạnh như băng .
“Vậy sao không về phủ ăn đi? “Kỳ thật Hương Tô cảm thấy thức ăn trong phủ ngon hơn, còn sạch sẽ.
Đông Thiên Vân không để ý tới nàng.
Lúc mây bay trong gió, mái tóc dài của Hương Tô rối tung bay tán loạn, nàng giãy giụa cổ tay bị Quân Thượng kéo lấy, rút tay về không ngừng vén mấy phần tóc bay vào mắt.
Đông Thiên Vân nghiêng mặt qua xem thường nhìn nàng, lúc này Hương Tô lại nghĩ đến Hạc Vũ Trâm, Quân Thượng cầm đi mà không đưa cho nàng, có phải định chiếm làm của riêng? Hương Tô cân nhắc một chút, bây giờ nhắc tới, vạn nhất Quân Thượng trở mặt, bữa cơm này của nàng sẽ không ăn đến miệng, hắn có bao nhiêu nhỏ mọn thù dai nàng có thể biết rất rõ! Vẫn nên đợi ăn uống no đủ, lại nói chuyện này với hắn.
“Tới đây.” Hắn xoay người nói với nàng. Kỳ thật Hương Tô và hắn chỉ cách một bước chân, Hương Tô do dự tiến lên một bước, ý bảo đứng gần một chút là sao? Mây lớn như vậy, còn muốn đi đâu?
Đông Thiên Vân nâng tay, đem cái gì đó cài trên tóc nàng, lập tức Hương Tô cảm thấy mái tóc rối tung của nàng đã được vấn xong, thật nhẹ nhàng khoan khoái. Là Hạc Vũ Trâm, Hương Tô vừa lòng mỉm cười với Quân Thượng, khen ngợi hắn không có hèn hạ chiếm làm của riêng. Nàng cảm thấy Quân Thượng sững sờ một chút, rất không tự nhiên chuyển ánh mắt đi,“Rửa qua rồi” Hắn vẫn duy trì cái giọng điệu như ai thiếu tiền hắn vậy, nhưng mà Hương Tô nghe thấy lại vui vẻ ra mặt, rửa rồi thì tốt.
Nàng nâng tay lên sờ sờ, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, nhanh chóng rút cây trâm xuống, sao mà lông xù xù như vậy? Quân Thượng lại chọc ghẹo nàng, nàng đã nói làm sao mà đột nhiên hắn có lòng tốt như vậy!
Nàng vốn định chán ghét ném xuống, lại bỏ không được, vừa nhìn lại — thật cũng không đáng sợ như lúc chạm vào. Phần đuôi Hạc Vũ Trâm có khảm thêm một cọng lông vũ giống như lông công nhãn phượng nhưng lại có màu thuần đen, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, có mấy phần cảm giác giống như kim loại.
Đông Thiên Vân bình tĩnh nhìn nàng, nhìn không ra hỉ nộ của hắn, Hương Tô lại hồ nghi, nhìn chung cảm thấy hắn lại không vui. “Đây…… Đây là cái gì nha?” Nàng cẩn thận dè dặt hỏi.
“Ngươi đưa linh lực vào đi.” Đông Thiên Vân căn dặn, Hương Tô làm theo lời nói, cây trâm mở rộng, biến thành một cây quạt lông chim đen có nang bằng bạc,“Ngươi là môn hạ của ta, đương nhiên phải học khống chế sấm nắm giữ gió.” Hương Tô kinh ngạc vui mừng nhìn cây quạt, bảo vật a, nhưng mà…… Lông chim này sao quen mắt như vậy?
“Thu!” Đông Thiên Vân hô một tiếng, quạt lông lại biến thành cây trâm.
Hương Tô lẩm bẩm ở trong lòng: vừa rồi Quân Thượng có dáng vẻ giống như chải tóc cho nàng. Đem cây trâm vui vẻ cài vào tóc, hài lòng thoả dạ.
Nàng liếc trộm nhìn Quân Thượng, khóe miệng hắn giống như hơi hơi nhếch lên. “Ừ…… Quân Thượng…… lông chim màu đen này…… “
“Không sai, chính là cọng lông mà ngươi nhổ của Côn Bằng ấy.” Đông Thiên Vân hờ hững nói.
Hương Tô đờ đẫn trong chốc lát, “Lông chim Côn Bằng và vẩy cá của Minh Ngư quý giá như nhau không?”
Đông Thiên Vân có chút không bình tĩnh,“Đương nhiên càng quý giá hơn.”
Lúc này Hương Tô mới viên mãn thở nhẹ nhõm một hơi, địa vị cây quạt lông trong lòng nàng lại cao thêm một bậc, bằng không nàng mới không cần mỗi ngày cài cây quạt lông này. Đột nhiên nàng lại nghĩ tới một vấn đề,“Quân Thượng, ngày hôm đó người giấu cọng lông chim sao?”
Đông Thiên Vân ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lên hỏi lại: “Vật quý giá như thế, chẳng lẽ tùy ý cho những kẻ khác lấy đi?” Kỳ thật hắn sớm đã muốn nhổ cọng lông làm quạt, nhưng chưa tìm ra cơ hội mà thôi.
Hương Tô chấp nhận gật đầu, chính là chính là, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài.
“Quân Thượng……” Nàng lại lo lắng, “Côn Bằng có thể muốn đòi lại hay không a?”
“Sẽ không!” Đông Thiên Vân rõ ràng lộ ra sắc mặt không bình tĩnh, Côn Bằng đương nhiên biết lông chim bị hắn lấy đi.
Hương Tô đã biết nhìn sắc mặt của hắn, lập tức im bặt. Mím chặt môi, giả vờ nhìn đám mây phía dưới.
Đông Thiên Vân lại dùng hai mắt liếc nàng, vậy không nói lời nào nữa sao? Lúc hắn bế quan là để làm cho nàng cây quạt, một câu cám ơn cũng không có? Hương Tô cố tình giả vờ như nhìn xung quanh, kỳ thật cái gì cũng không nhìn thấy, Đông Thiên Vân trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Đến rồi.”
Đám mây hạ thấp độ cao, cuối cùng Hương Tô cũng nhìn rõ non non nước nước trên mặt đất,“Đây là nơi nào a?” Nàng kinh hỉ hỏi, so với nơi này, thì tiểu thành Côn Bằng dẫn nàng đi xấu hơn nhiều.
Mặt Đông Thiên Vân không chút thay đổi: “Giang Nam của nhân giới.”
Hương Tô còn muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy đối diện có một đám mây bay đến, một vị công tử áo đỏ thẵm, đai lưng bằng ngọc đứng trên đám mây, rất khoa trương vẫy tay.“Đây không phải là Tiểu Vân sao? Tiểu Vân”
Làn da trắng của công tử áo đỏ rất chói mắt, lông mày nhỏ nhắn, mắt híp lại, bộ dạng rất là yêu mỵ, Hương Tô vừa nhìn hắn, liền cảm thấy hắn là xà tinh.
Đông Thiên Vân hoàn toàn xem thường hắn, nhìn đám mây phía dưới, chậm rãi hạ đụn mây xuống. Hương Tô đã rất hiểu rõ, giả vờ điếc là tuyệt kỹ của phủ Thắng Hoàn, từ Quân Thượng đến Văn Thăng, chỉ cần bọn họ không muốn nghe, bất kể gọi lớn bao nhiêu, làm động tác gì, bọn họ đều có thể nhắm mắt làm ngơ.
“Tiểu Vân — đừng như vậy.” Nét mặt của công tử áo đỏ rất phong phú, lúc nói chuyện đôi mắt quyến rũ tung bay, thấy Hương Tô bất tri bất giác nhíu mày với hắn.“Ngươi đuổi theo Tỉ Luyện ba trăm năm, ta còn lo lắng ngươi yêu hắn. Nghe nói ngươi cùng Xích Lâm định hôn, ta mới nhẹ nhàng thở ra nha.”
Đông Thiên Vân đột nhiên dừng đụn mây lại, dùng ánh mắt nhìn con gián để nhìn hắn.
Phàm là người bị Quân Thượng dùng ánh mắt như vậy nhìn, Hương Tô đều rất thích, nàng cười tít mắt nhìn công tử áo đỏ, cảm thấy hắn là người rất thú vị. Tên “Tiểu Vân” mà hắn gọi được tuy rằng buồn nôn, nhưng còn dễ chịu hơn nhiều so với Xích Lâm các nàng gọi Đế Quân, Vân ca ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.