Chương 29: TƯƠNG PHÙNG KHÓ TẢ NỔI
Tuyết Linh Chi
24/02/2014
Thiếu chút nữa Kim Trản không thể che giấu nét mặt kinh ngạc, lại sợ bị Xích Lâm nhìn ra sơ hở, nhanh chóng giận tái mặt, ra vẻ bình tĩnh cùng mọi người nhìn “Hương Tô” đang bước nhanh chạy tới Đông Thiên Vân. Nếu bàn về tướng mạo, “Hương Tô” có thể biến hóa giống hoàn toàn, ngay cả hắn biết rõ là giả, để ý nhìn kỹ cũng nhìn không ra nửa điểm khác thường. Bàn về giọng nói, dáng vẻ bước đi, thậm chí nét mặt có chút ngây thơ hoạt bát của Hương Tô cũng mô phỏng giống như đúc. Khác biệt duy nhất là “Hương Tô” này mặc váy áo màu tím đinh hương, Kim Trản không thể không thừa nhận người đóng giả rất biết cách ăn mặc, kiểu dáng màu sắc của váy áo này làm nổi bật lên những ưu điểm về thân hình và dung mạo của Hương Tô, nhẹ nhàng dễ thương lại không mất đi sự thanh lệ. Trong ánh mắt lưu chuyển, còn có nhiều nét quyết rũ không nói nên lời hơn so với người thật.
“Hương Tô.” Lúc Đông Thiên Vân gọi tên của nàng, những ngươi thân quen với chàng đều nghe ra có chút run rẩy, không cần nói cũng biết Hương Tô rất quan trọng đối với chàng. sắc mặt Xích Lâm vốn không có giọt máu nào, nháy mắt nhợt nhạt nổi lên một tầng khí đen, nàng ta mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn “Hương Tô” bước nhanh chạy đến trước mặt Đông Thiên Vân.
“Quân Thượng……” bước chân Hương Tô nhẹ nhàng, dung nhan vốn tuyệt sắc không thể tô vẽ lại điểm xuyết thêm những giọt lệ trong suốt, lúc chạy đến Đông Thiên Vân, người chung quanh đều nhìn đến lặng ngắt như tờ, trong lòng thầm than chẳng trách nàng có thể giữ được trái tim của Thắng Hoàn Đế Quân, quả thật là tuyệt sắc vô song.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đông Thiên Vân hiện lên nét nhu hòa, mắt chứa đầy tình cảm sâu sắc nhìn nàng thướt tha chạy tới gần, một tay nắm Cô Vấn, cánh tay còn lại nâng lên, ao ước người mà chàng nhung nhớ suốt năm mươi năm nhào vào trong vòng tay của chàng.
Rõ ràng Hương Tô dừng lại một chút, mới tựa vào lòng chàng, đôi tay ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của chàng.“Quân Thượng, cuối cùng người đã trở về! “
Làn môi của Đông Thiên Vân khẽ rung động, dưới U Hà, lúc vô số lần chàng cảm thấy mình không chống chịu được, lại chỉ nghĩ đến cơ thể nhỏ nhắn ấm áp này, chàng cúi đầu gần như tham lam nhìn gương mặt của nàng, đôi mắt của nàng, nước mắt của nàng…… Nếu như chàng thật sự biến mất như vậy, nàng vô dụng lại yêu kiều như vậy…… có ai bảo vệ, thương yêu? Chàng cứ thế chống đỡ vượt qua năm mươi năm chính là nhờ vào phần không cam chịu cũng không từ bỏ này.
Hương Tô vùi mặt vào trong lòng chàng, chàng cảm nhận được độ ấm của nước mắt nàng, không nói gì siết chặt cánh tay ôm lấy nàng.
“Quân Thượng, nếu người không thể trở về…… kiếp này Hương Tô không thể nào thoát khổi nỗi hổ thẹn trong lòng! Lúc trước là ta, là ta không nghe lời chạy ra khỏi kết giới, mới để cho Tỉ Luyện tìm đến……”
Đông Thiên Vân lắc đầu, ra hiệu cho nàng không cần nói thêm gì đi nữa, hơi có chút thất vọng, chàng không ngờ câu đầu tiên Hương Tô nói thế nhưng lại là lời xin lỗi. Chàng cho rằng nàng cũng sẽ như chàng, chỉ muốn nói hết những nhung nhớ trong suốt năm mươi năm qua.
“Quân Thượng……” Hương Tô buông tay ra, lui về phía sau nửa bước, có chút ngượng ngùng nói,“Có người…… muốn giới thiệu với người.” Nàng quay đầu, gọi một người trẻ tuổi đang đứng xa xa, gần như lẫn vào trong đám đông,“Lang Chuẩn, lại đây đi.”
Người trẻ tuổi nho nhã lịch sự, diện mạo thanh tú, lễ độ chắp tay thi lễ với Thiên Quân và Đông Thiên Vân. Thanh Tuế cảm thấy kì lạ nhìn Hương Tô, dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không nói ra được là không đúng chỗ nào, nhìn thấy Hương Tô tình ý ngọt ngào nhìn vị tên Lang Chuẩn này, Thanh Tuế cảm thấy trong lòng giống như có một vướng mắc lớn không thể giải được, mâu thuẫn đến độ cả người đều cảm thấy không thoải mái.
“Quân Thượng, vị này là phu quân của ta, thiếu chủ Lang Chuẩn của Yến Tộc.” Lúc Hương Tô nói, còn cúi đầu mỉm cười ngọt ngào, có dáng vẻ của cô gái nhỏ khi nhắc tới tình lang của mình khiến cho người ta thương tiếc.
Một tiếng ‘răng rắc’ nhỏ vang lên, phát ra từ bàn tay trái đang cầm Cô Vấn chống xuống mặt đất của Đông Thiên Vân, chàng chỉ là nhìn Hương Tô, thật lâu không có nói ra một câu nào.
Thanh Tuế có chút vội vàng, đi đến bên cạnh Hương Tô, không hiểu nổi mà nhìn nàng,“Phu quân? Hương Tô…… ài…… Ngươi lại đang quấy rối gì vậy?” Tuy nói rằng mấy chục năm không gặp, đánh chết nàng cũng không tin Hương Tô tìm phu quân.
Phản ứng của Thác Doanh còn lớn hơn so Thanh Tuế, không chỉ lùi nửa bước, nét mặt cũng thay đổi, thậm chí không chú ý đến Thiên Đế đang ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Không thể! Hương Tô! Mấy ngày hôm trước nàng không phải nói như vậy với ta ! Nàng nói…… Nàng nói muốn đợi Thắng Hoàn Đế Quân……”
Hai bàn tay Xích Lâm nắm chặt run run dữ dội, nàng vạn lần cũng không ngờ đến cả Thác Doanh cũng có tình cảm với Hương Tô, hơn nữa mấy ngày trước còn gặp qua nàng ấy.
“Thác Doanh!” Úc Mộc nhìn Thác Doanh, trong nụ cười hàm chứa ý muốn cắt ngang lời nói của hắn. Tuy Thác Doanh khó kiềm chế, nhưng chúng tiên đang bao quanh, Thiên đế ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt không vui, gương mặt tái nhợt đành phải buộc lòng không được nói nữa.“Mấy năm gần đây Hương Tô tiên tử có rất nhiều người theo đuổi, không chọn ngươi…… Ha ha, chỉ có thể nén bi thương thuận theo lẽ trời vậy.” Câu nói đùa của Úc Mộc có chút hơi lạnh lùng, chỉ có mình hắn ta mỉm cười.
“Tích Vân Đế Quân.” Hương Tô có chút xin lỗi, nhưng giữa lông mày rõ ràng có vẻ lạnh nhạt,“Ý tốt của ngươi mấy ngày trước…… Ta không thể tiếp nhận, sợ ngươi đau lòng nên nói vài lời từ chối cho có lệ, xem như Hương Tô sai rồi, xin nhận lỗi tại đây vậy.” Nói xong cúi người tạ lỗi với Thác Doanh.
Đông Thiên Vân nắm chặt Cô Vấn, hoa văn trên vỏ kiếm in thật sâu lên làn da của chàng. Chờ chàng…… Là để từ chối cho có lệ?
Thanh Tuế nhíu mày nhìn Hương Tô, không thể nói gì. Lúc này Nguyên Hậu cười hì hà bước ra, trong chỗ sâu nơi đáy mắt lại hết sức là do dự,“Tiểu Tô Bính, ngươi thật sự dọa chúng ta đến mức nhảy dựng, ngươi quen biết vị thiếu chủ Yến Tộc này từ khi nào vậy?”
Hương Tô không trả lời, lại là Lang Chuẩn mỉm cười tiếp lời: “Mấy năm trước ta đang đi du ngoạn thì gặp Hương Tô, thấy nàng lẻ loi một mình, nên kết bạn cùng đi với nàng, sau……” Gò má trắng ngần của hắn đỏ lên, tiếng nhỏ dần rồi dừng lại.
“À? Du ngoạn ở chỗ nào thì tình cờ gặp nhau?” Nguyên Hậu truy tìm căn nguyên.
“Núi Thu Yến.” Lang Chuẩn không chút do dự buột miệng nói ra, lập tức mỉm cười,“Ta cùng Hương Tô đã thỏa thuận, sẽ sống ở nơi trước đây từng đính ước, còn mời Đế Quân cùng các vị tiên quân nể mặt đi uống chén rượu cưới.” Yến Tộc thuộc Thổ Linh giới, núi Thu Yến quả thật là phạm vi quản lý của Yến Tộc, Nguyên Hậu cười gượng khẽ gật đầu.
“Hương Tô.” Thấy Nguyên Hậu cũng không nói gì nữa, hai hàng lông mày của Thanh Tuế nhíu lại, làm gì phải che giấu, lời nói này nàng không nói ra trước mặt mọi người!“Đông Thiên Vân trở về ! Ngươi thế nào…… Thế nào……” Nhìn vẻ mặt tao nhã của Lang Chuẩn, nửa câu sau của Thanh Tuế bị tắc nghẹn, dù sao đi nữa cũng không thể ở trước mặt nhiều người nói rõ thiếu chủ Yến Tộc và Đông Thiên Vân hoàn toàn không cách nào có thể so sánh được. Hơn nữa, lúc trước Hương Tô một lòng muốn cùng nhảy xuống U Hà, lại thất hồn lạc phách chờ đợi ở bên bờ sông, làm sao…… làm sao có thể thay đổi hoàn toàn trong chớp mắt?
Hương Tô khẽ mỉm cười, tựa như cảm động lại tựa như hờ hững,“Trong mấy chục năm chờ đợi khổ sở, cuối cùng ta cũng hiểu rõ, cái gì cũng không bằng cuộc sống yên ổn, bên cạnh…… luôn luôn có một người như vậy ở bên cạnh.”
Đông Thiên Vân nâng kiếm lên, cất bước đi về phía Hương Tô, Thanh Tuế thực sợ chàng một kiếm đâm chết Hương Tô. Nét mặt Đông Thiên Vân vẫn không đổi, giống như tất cả những lời đối thoại của mọi người đều không có liên quan gì đến chàng, chàng không rút kiếm ra, chỉ là nâng hai ngón tay điểm lên khoảng gian mày của Hương Tô, chốc lát, sắc mặt tái nhợt lui ra sau nửa bước, càng không nói gì.
Kim Trản rũ mắt xuống, nhìn thấy Đông Thiên Vân cũng nghi ngờ, cho nên dò xem “Hương Tô” có linh huyết của chàng hay không. Ngày đó khi từ trong Mộ Thủy Tiên ra hắn phát hiện huyết châu của Đông Thiên Vân đã bị Xích Lâm lấy đi, thì ra là để cho kẻ giả mạo này, cứ như vậy ngay cả Đông Thiên Vân cũng tin tưởng nàng ta chính là Hương Tô.
“Đông Thiên Vân……” Úc Mộc đi tới an ủi vỗ vỗ vai của Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân chẳng để ý đến, “Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là giúp ngươi khôi phục tiên thể.”
Lúc này Thiên đế cũng đã mở miệng,“Khôi phục tiên thể cần dùng Ngũ Hành thần khí tái tạo lại tiên nguyên, Nguyên Hậu, Xích Lâm, Thác Doanh đưa ra thần khí các giới thì không thành vấn đề, Thanh Trạch…… kỳ hạn vân du cũng sắp hết, chỉ là Mộc Linh……”
Úc Mộc chắp tay lên tiếng: “Phụ hoàng chớ lo âu, thần nhi sẽ ra tay trợ giúp Thanh Tuế tìm về Mộc Linh thần khí, vừa khôi phục tiên nguyên của Đông Thiên Vân, lại có thể giải tỏa nỗi ưu phiền nhiều năm của phụ hoàng vì chuyện Mộc Linh giới mất đi thần khí, nhất cử lưỡng tiện.”
Thiên Đế khen ngợi gật đầu, hỏi Thanh Tuế: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thanh Tuế cười lạnh trong lòng, cha con hai người này kẻ xướng người hoạ còn hỏi nàng có được hay không, có thể nói không được sao? “Tạ Thiên Đế phí sức.” Thanh Tuế mỉm cười phụ diễn.
“Như thế rất tốt, vì chúc mừng cho Đông Thiên Vân từ U Hà trở về, ngày mai thiết yến tại Thiên Đình, rất lâu rồi không có chuyện gì vui như vậy.” Thiên Đế vui mừng gật đầu, chúng tiên phụ hoạ.“Trẫm đi trước đây.” Thiên đế gật đầu về hướng Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân chỉ xem như không nghe thấy, thờ ơ, tùy ý Thiên Đế trong sự vây quanh của mọi người mà rời khỏi.
Đám người Thanh Tuế, Nguyên Hậu đương nhiên sẽ không đi, tiên nhân khác muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng sắc mặt Đông Thiên Vân thật sự dọa người, vừa rồi ngay cả Thiên Đế chàng cũng chẳng thèm chú ý đến, nếu lỡ như không ổn, lát nữa ma tính bạo phát, ở lại thì quá mức nguy hiểm, thế là đi hết.
Hương Tô kéo tay Lang Chuẩn, mỉm cười với Đông Thiên Vân: “Quân Thượng, như vậy chúng ta cũng xin cáo từ.”
“Đợi đã.” Đông Thiên Vân trầm giọng, nói.
Hương Tô tựa hồ không ngờ chàng sẽ gọi nàng lại, có chút khó xử nhìn Lang Chuẩn.
“Hương Tô.” Đông Thiên Vân coi như không thấy ánh mắt của nàng nhìn Lang Chuẩn,“Ta…… đã trở về.”
Hương Tô còn chưa biết làm sao, Thanh Tuế chảy nước mắt trong lòng, Đông Thiên Vân có thể nói ra những lời như vậy, cũng xem như là đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Đông Thiên Vân chậm rãi nâng tay lên, giống như là đang đợi Hương Tô quay lại nắm lấy,“Đi cùng ta, sau này…… Chúng ta luôn ở cạnh bên nhau.”
Sắc mặt Xích Lâm lộ ra vẻ sầu thảm, hai vai run run không ngừng, chuỗi ngọc rũ xuống từ mỏ phượng hoàng lung lay không dứt, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Hương Tô nhìn ngón tay thon dài tái nhợt ấy một lát, thở dài,“Quân Thượng, Hương Tô…… Thật có lỗi với người!” Nói xong kéo cánh tay của Lang Chuẩn, hoảng hốt đáp mây bay đi.
Tay Đông Thiên Vân vẫn giữ như vậy rất lâu mới từ từ hạ xuống, không ai dám nói gì, trong lúc này không có bất kỳ một câu nói nào có thể an ủi được.
Đông Thiên Vân đột nhiên hóa thành một trận gió mạnh mà đi, không ai đuổi theo, cũng không ai gọi chàng.
“Sao có thể như vậy?” Thanh Tuế vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn,“Hương Tô không phải như vậy!”
Lúc này Xích Lâm lạnh lùng mở miệng: “Năm mươi năm, có lẽ nàng ấy sớm đã thay đổi.”
“Không thể! “Thanh Tuế vội vàng phản bác, nhưng lập tức nghẹn lời, sự thật ngay trước mắt, không hợp tình hợp lý như thế, kỳ lạ như thế.
Rõ ràng là một cuộc tương phùng gương vỡ lại lành, lại biến thành vĩnh viễn chia ly.
“So với chuyện lo suy xét Hương Tô, ngươi vẫn nên đặt nhiều tâm tư một chút vào chuyện tìm Thần Nông Đỉnh đi.” Xích Lâm lạnh lùng nói, lập tức cũng gọi Tịnh Vũ rời đi.
Thanh Tuế bĩu môi,“Đứa trẻ đó càng đáng ghét hơn so với trước kia!”
Kim Trản ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Nguyên Hậu than thở,“Kỳ thật Xích Lâm cũng không nói sai, lúc trước …… Chúng ta không đủ sức lực, hay giờ là làm hết sức đi.”
Thanh Tuế cười đắc ý,“Ta tìm được Thanh Trạch rồi!”
Nguyên Hậu nhìn nàng, không có gì.
“Ta đi tìm hắn đây.” Thanh Tuế vung tay xuống, quên hết mọi lo lắng vừa rồi.
“Thanh Tuế……” Nguyên Hậu mím môi,“Hắn còn chưa mãn kiếp, lúc này tìm hắn……”
“Ngươi cũng nghe thấy Thiên Đế nói mà, vì giúp Đông Thiên Vân tái tạo tiên nguyên, cần Thanh Trạch quy vị. Chúng ta tìm hắn, ngày kia dẫn hắn lên Thiên Đình, thỉnh cầu Thiên Đế hoàn kiếp.” Thanh Tuế có chút bướng bỉnh nói.
Nguyên Hậu nhíu mày lắc đầu, “Thái độ của Thiên Tộc đối với Đông Thiên Vân…… Ngươi cũng biết, chúng ta vẫn không nên nhúng tay can dự nhiều, như vậy đối với Thanh Trạch cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
Thanh Tuế trầm ngâm một hồi,“Vậy chí ít ta cũng muốn đi gặp hắn!”
Nguyên Hậu thở dài,“Cũng được.”
“Hương Tô.” Lúc Đông Thiên Vân gọi tên của nàng, những ngươi thân quen với chàng đều nghe ra có chút run rẩy, không cần nói cũng biết Hương Tô rất quan trọng đối với chàng. sắc mặt Xích Lâm vốn không có giọt máu nào, nháy mắt nhợt nhạt nổi lên một tầng khí đen, nàng ta mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn “Hương Tô” bước nhanh chạy đến trước mặt Đông Thiên Vân.
“Quân Thượng……” bước chân Hương Tô nhẹ nhàng, dung nhan vốn tuyệt sắc không thể tô vẽ lại điểm xuyết thêm những giọt lệ trong suốt, lúc chạy đến Đông Thiên Vân, người chung quanh đều nhìn đến lặng ngắt như tờ, trong lòng thầm than chẳng trách nàng có thể giữ được trái tim của Thắng Hoàn Đế Quân, quả thật là tuyệt sắc vô song.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Đông Thiên Vân hiện lên nét nhu hòa, mắt chứa đầy tình cảm sâu sắc nhìn nàng thướt tha chạy tới gần, một tay nắm Cô Vấn, cánh tay còn lại nâng lên, ao ước người mà chàng nhung nhớ suốt năm mươi năm nhào vào trong vòng tay của chàng.
Rõ ràng Hương Tô dừng lại một chút, mới tựa vào lòng chàng, đôi tay ôm lấy thắt lưng rắn rỏi của chàng.“Quân Thượng, cuối cùng người đã trở về! “
Làn môi của Đông Thiên Vân khẽ rung động, dưới U Hà, lúc vô số lần chàng cảm thấy mình không chống chịu được, lại chỉ nghĩ đến cơ thể nhỏ nhắn ấm áp này, chàng cúi đầu gần như tham lam nhìn gương mặt của nàng, đôi mắt của nàng, nước mắt của nàng…… Nếu như chàng thật sự biến mất như vậy, nàng vô dụng lại yêu kiều như vậy…… có ai bảo vệ, thương yêu? Chàng cứ thế chống đỡ vượt qua năm mươi năm chính là nhờ vào phần không cam chịu cũng không từ bỏ này.
Hương Tô vùi mặt vào trong lòng chàng, chàng cảm nhận được độ ấm của nước mắt nàng, không nói gì siết chặt cánh tay ôm lấy nàng.
“Quân Thượng, nếu người không thể trở về…… kiếp này Hương Tô không thể nào thoát khổi nỗi hổ thẹn trong lòng! Lúc trước là ta, là ta không nghe lời chạy ra khỏi kết giới, mới để cho Tỉ Luyện tìm đến……”
Đông Thiên Vân lắc đầu, ra hiệu cho nàng không cần nói thêm gì đi nữa, hơi có chút thất vọng, chàng không ngờ câu đầu tiên Hương Tô nói thế nhưng lại là lời xin lỗi. Chàng cho rằng nàng cũng sẽ như chàng, chỉ muốn nói hết những nhung nhớ trong suốt năm mươi năm qua.
“Quân Thượng……” Hương Tô buông tay ra, lui về phía sau nửa bước, có chút ngượng ngùng nói,“Có người…… muốn giới thiệu với người.” Nàng quay đầu, gọi một người trẻ tuổi đang đứng xa xa, gần như lẫn vào trong đám đông,“Lang Chuẩn, lại đây đi.”
Người trẻ tuổi nho nhã lịch sự, diện mạo thanh tú, lễ độ chắp tay thi lễ với Thiên Quân và Đông Thiên Vân. Thanh Tuế cảm thấy kì lạ nhìn Hương Tô, dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không nói ra được là không đúng chỗ nào, nhìn thấy Hương Tô tình ý ngọt ngào nhìn vị tên Lang Chuẩn này, Thanh Tuế cảm thấy trong lòng giống như có một vướng mắc lớn không thể giải được, mâu thuẫn đến độ cả người đều cảm thấy không thoải mái.
“Quân Thượng, vị này là phu quân của ta, thiếu chủ Lang Chuẩn của Yến Tộc.” Lúc Hương Tô nói, còn cúi đầu mỉm cười ngọt ngào, có dáng vẻ của cô gái nhỏ khi nhắc tới tình lang của mình khiến cho người ta thương tiếc.
Một tiếng ‘răng rắc’ nhỏ vang lên, phát ra từ bàn tay trái đang cầm Cô Vấn chống xuống mặt đất của Đông Thiên Vân, chàng chỉ là nhìn Hương Tô, thật lâu không có nói ra một câu nào.
Thanh Tuế có chút vội vàng, đi đến bên cạnh Hương Tô, không hiểu nổi mà nhìn nàng,“Phu quân? Hương Tô…… ài…… Ngươi lại đang quấy rối gì vậy?” Tuy nói rằng mấy chục năm không gặp, đánh chết nàng cũng không tin Hương Tô tìm phu quân.
Phản ứng của Thác Doanh còn lớn hơn so Thanh Tuế, không chỉ lùi nửa bước, nét mặt cũng thay đổi, thậm chí không chú ý đến Thiên Đế đang ở bên cạnh, lớn tiếng nói: “Không thể! Hương Tô! Mấy ngày hôm trước nàng không phải nói như vậy với ta ! Nàng nói…… Nàng nói muốn đợi Thắng Hoàn Đế Quân……”
Hai bàn tay Xích Lâm nắm chặt run run dữ dội, nàng vạn lần cũng không ngờ đến cả Thác Doanh cũng có tình cảm với Hương Tô, hơn nữa mấy ngày trước còn gặp qua nàng ấy.
“Thác Doanh!” Úc Mộc nhìn Thác Doanh, trong nụ cười hàm chứa ý muốn cắt ngang lời nói của hắn. Tuy Thác Doanh khó kiềm chế, nhưng chúng tiên đang bao quanh, Thiên đế ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt không vui, gương mặt tái nhợt đành phải buộc lòng không được nói nữa.“Mấy năm gần đây Hương Tô tiên tử có rất nhiều người theo đuổi, không chọn ngươi…… Ha ha, chỉ có thể nén bi thương thuận theo lẽ trời vậy.” Câu nói đùa của Úc Mộc có chút hơi lạnh lùng, chỉ có mình hắn ta mỉm cười.
“Tích Vân Đế Quân.” Hương Tô có chút xin lỗi, nhưng giữa lông mày rõ ràng có vẻ lạnh nhạt,“Ý tốt của ngươi mấy ngày trước…… Ta không thể tiếp nhận, sợ ngươi đau lòng nên nói vài lời từ chối cho có lệ, xem như Hương Tô sai rồi, xin nhận lỗi tại đây vậy.” Nói xong cúi người tạ lỗi với Thác Doanh.
Đông Thiên Vân nắm chặt Cô Vấn, hoa văn trên vỏ kiếm in thật sâu lên làn da của chàng. Chờ chàng…… Là để từ chối cho có lệ?
Thanh Tuế nhíu mày nhìn Hương Tô, không thể nói gì. Lúc này Nguyên Hậu cười hì hà bước ra, trong chỗ sâu nơi đáy mắt lại hết sức là do dự,“Tiểu Tô Bính, ngươi thật sự dọa chúng ta đến mức nhảy dựng, ngươi quen biết vị thiếu chủ Yến Tộc này từ khi nào vậy?”
Hương Tô không trả lời, lại là Lang Chuẩn mỉm cười tiếp lời: “Mấy năm trước ta đang đi du ngoạn thì gặp Hương Tô, thấy nàng lẻ loi một mình, nên kết bạn cùng đi với nàng, sau……” Gò má trắng ngần của hắn đỏ lên, tiếng nhỏ dần rồi dừng lại.
“À? Du ngoạn ở chỗ nào thì tình cờ gặp nhau?” Nguyên Hậu truy tìm căn nguyên.
“Núi Thu Yến.” Lang Chuẩn không chút do dự buột miệng nói ra, lập tức mỉm cười,“Ta cùng Hương Tô đã thỏa thuận, sẽ sống ở nơi trước đây từng đính ước, còn mời Đế Quân cùng các vị tiên quân nể mặt đi uống chén rượu cưới.” Yến Tộc thuộc Thổ Linh giới, núi Thu Yến quả thật là phạm vi quản lý của Yến Tộc, Nguyên Hậu cười gượng khẽ gật đầu.
“Hương Tô.” Thấy Nguyên Hậu cũng không nói gì nữa, hai hàng lông mày của Thanh Tuế nhíu lại, làm gì phải che giấu, lời nói này nàng không nói ra trước mặt mọi người!“Đông Thiên Vân trở về ! Ngươi thế nào…… Thế nào……” Nhìn vẻ mặt tao nhã của Lang Chuẩn, nửa câu sau của Thanh Tuế bị tắc nghẹn, dù sao đi nữa cũng không thể ở trước mặt nhiều người nói rõ thiếu chủ Yến Tộc và Đông Thiên Vân hoàn toàn không cách nào có thể so sánh được. Hơn nữa, lúc trước Hương Tô một lòng muốn cùng nhảy xuống U Hà, lại thất hồn lạc phách chờ đợi ở bên bờ sông, làm sao…… làm sao có thể thay đổi hoàn toàn trong chớp mắt?
Hương Tô khẽ mỉm cười, tựa như cảm động lại tựa như hờ hững,“Trong mấy chục năm chờ đợi khổ sở, cuối cùng ta cũng hiểu rõ, cái gì cũng không bằng cuộc sống yên ổn, bên cạnh…… luôn luôn có một người như vậy ở bên cạnh.”
Đông Thiên Vân nâng kiếm lên, cất bước đi về phía Hương Tô, Thanh Tuế thực sợ chàng một kiếm đâm chết Hương Tô. Nét mặt Đông Thiên Vân vẫn không đổi, giống như tất cả những lời đối thoại của mọi người đều không có liên quan gì đến chàng, chàng không rút kiếm ra, chỉ là nâng hai ngón tay điểm lên khoảng gian mày của Hương Tô, chốc lát, sắc mặt tái nhợt lui ra sau nửa bước, càng không nói gì.
Kim Trản rũ mắt xuống, nhìn thấy Đông Thiên Vân cũng nghi ngờ, cho nên dò xem “Hương Tô” có linh huyết của chàng hay không. Ngày đó khi từ trong Mộ Thủy Tiên ra hắn phát hiện huyết châu của Đông Thiên Vân đã bị Xích Lâm lấy đi, thì ra là để cho kẻ giả mạo này, cứ như vậy ngay cả Đông Thiên Vân cũng tin tưởng nàng ta chính là Hương Tô.
“Đông Thiên Vân……” Úc Mộc đi tới an ủi vỗ vỗ vai của Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân chẳng để ý đến, “Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là giúp ngươi khôi phục tiên thể.”
Lúc này Thiên đế cũng đã mở miệng,“Khôi phục tiên thể cần dùng Ngũ Hành thần khí tái tạo lại tiên nguyên, Nguyên Hậu, Xích Lâm, Thác Doanh đưa ra thần khí các giới thì không thành vấn đề, Thanh Trạch…… kỳ hạn vân du cũng sắp hết, chỉ là Mộc Linh……”
Úc Mộc chắp tay lên tiếng: “Phụ hoàng chớ lo âu, thần nhi sẽ ra tay trợ giúp Thanh Tuế tìm về Mộc Linh thần khí, vừa khôi phục tiên nguyên của Đông Thiên Vân, lại có thể giải tỏa nỗi ưu phiền nhiều năm của phụ hoàng vì chuyện Mộc Linh giới mất đi thần khí, nhất cử lưỡng tiện.”
Thiên Đế khen ngợi gật đầu, hỏi Thanh Tuế: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thanh Tuế cười lạnh trong lòng, cha con hai người này kẻ xướng người hoạ còn hỏi nàng có được hay không, có thể nói không được sao? “Tạ Thiên Đế phí sức.” Thanh Tuế mỉm cười phụ diễn.
“Như thế rất tốt, vì chúc mừng cho Đông Thiên Vân từ U Hà trở về, ngày mai thiết yến tại Thiên Đình, rất lâu rồi không có chuyện gì vui như vậy.” Thiên Đế vui mừng gật đầu, chúng tiên phụ hoạ.“Trẫm đi trước đây.” Thiên đế gật đầu về hướng Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân chỉ xem như không nghe thấy, thờ ơ, tùy ý Thiên Đế trong sự vây quanh của mọi người mà rời khỏi.
Đám người Thanh Tuế, Nguyên Hậu đương nhiên sẽ không đi, tiên nhân khác muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng sắc mặt Đông Thiên Vân thật sự dọa người, vừa rồi ngay cả Thiên Đế chàng cũng chẳng thèm chú ý đến, nếu lỡ như không ổn, lát nữa ma tính bạo phát, ở lại thì quá mức nguy hiểm, thế là đi hết.
Hương Tô kéo tay Lang Chuẩn, mỉm cười với Đông Thiên Vân: “Quân Thượng, như vậy chúng ta cũng xin cáo từ.”
“Đợi đã.” Đông Thiên Vân trầm giọng, nói.
Hương Tô tựa hồ không ngờ chàng sẽ gọi nàng lại, có chút khó xử nhìn Lang Chuẩn.
“Hương Tô.” Đông Thiên Vân coi như không thấy ánh mắt của nàng nhìn Lang Chuẩn,“Ta…… đã trở về.”
Hương Tô còn chưa biết làm sao, Thanh Tuế chảy nước mắt trong lòng, Đông Thiên Vân có thể nói ra những lời như vậy, cũng xem như là đã dốc hết toàn bộ sức lực.
Đông Thiên Vân chậm rãi nâng tay lên, giống như là đang đợi Hương Tô quay lại nắm lấy,“Đi cùng ta, sau này…… Chúng ta luôn ở cạnh bên nhau.”
Sắc mặt Xích Lâm lộ ra vẻ sầu thảm, hai vai run run không ngừng, chuỗi ngọc rũ xuống từ mỏ phượng hoàng lung lay không dứt, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Hương Tô nhìn ngón tay thon dài tái nhợt ấy một lát, thở dài,“Quân Thượng, Hương Tô…… Thật có lỗi với người!” Nói xong kéo cánh tay của Lang Chuẩn, hoảng hốt đáp mây bay đi.
Tay Đông Thiên Vân vẫn giữ như vậy rất lâu mới từ từ hạ xuống, không ai dám nói gì, trong lúc này không có bất kỳ một câu nói nào có thể an ủi được.
Đông Thiên Vân đột nhiên hóa thành một trận gió mạnh mà đi, không ai đuổi theo, cũng không ai gọi chàng.
“Sao có thể như vậy?” Thanh Tuế vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn,“Hương Tô không phải như vậy!”
Lúc này Xích Lâm lạnh lùng mở miệng: “Năm mươi năm, có lẽ nàng ấy sớm đã thay đổi.”
“Không thể! “Thanh Tuế vội vàng phản bác, nhưng lập tức nghẹn lời, sự thật ngay trước mắt, không hợp tình hợp lý như thế, kỳ lạ như thế.
Rõ ràng là một cuộc tương phùng gương vỡ lại lành, lại biến thành vĩnh viễn chia ly.
“So với chuyện lo suy xét Hương Tô, ngươi vẫn nên đặt nhiều tâm tư một chút vào chuyện tìm Thần Nông Đỉnh đi.” Xích Lâm lạnh lùng nói, lập tức cũng gọi Tịnh Vũ rời đi.
Thanh Tuế bĩu môi,“Đứa trẻ đó càng đáng ghét hơn so với trước kia!”
Kim Trản ‘hừ’ một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Nguyên Hậu than thở,“Kỳ thật Xích Lâm cũng không nói sai, lúc trước …… Chúng ta không đủ sức lực, hay giờ là làm hết sức đi.”
Thanh Tuế cười đắc ý,“Ta tìm được Thanh Trạch rồi!”
Nguyên Hậu nhìn nàng, không có gì.
“Ta đi tìm hắn đây.” Thanh Tuế vung tay xuống, quên hết mọi lo lắng vừa rồi.
“Thanh Tuế……” Nguyên Hậu mím môi,“Hắn còn chưa mãn kiếp, lúc này tìm hắn……”
“Ngươi cũng nghe thấy Thiên Đế nói mà, vì giúp Đông Thiên Vân tái tạo tiên nguyên, cần Thanh Trạch quy vị. Chúng ta tìm hắn, ngày kia dẫn hắn lên Thiên Đình, thỉnh cầu Thiên Đế hoàn kiếp.” Thanh Tuế có chút bướng bỉnh nói.
Nguyên Hậu nhíu mày lắc đầu, “Thái độ của Thiên Tộc đối với Đông Thiên Vân…… Ngươi cũng biết, chúng ta vẫn không nên nhúng tay can dự nhiều, như vậy đối với Thanh Trạch cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
Thanh Tuế trầm ngâm một hồi,“Vậy chí ít ta cũng muốn đi gặp hắn!”
Nguyên Hậu thở dài,“Cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.