Chương 20: YÊU QUÁI KINH KHỦNG
Tuyết Linh Chi
24/02/2014
Trấn trên có chuyện lớn xảy ra, mọi người hoảng sợ đủ thứ đóng kín cửa nhà, cửa hàng cũng không mở, trên phố càng ít người đi đường.
Tào đại sư vô cùng bận rộn, chẳng quản ngày đêm điều tra xung quanh, ngay cả Tiểu Viêm cũng cùng đi theo giúp đỡ trợ uy, Hương Tô không có thầy dạy, cảm thấy chẳng có hứng thú gì.
Bởi vì hai ông cháu hay tới “Tô gia” xin cơm, Hương Tô hiểu rõ hết mọi chuyện, ngay cả chuyện có mấy nam, nữ bị hấp thụ hết khí nguyên dương, nguyên âm mà chết ở trong nhà. Hương Tô cũng hơi có chút ấn tượng, hút tinh khí phàm nhân có thể nhanh chóng bổ ích tu vi, nhưng điều không tốt chính là sẽ làm ô nhiễm linh thức của bản thân, tiên linh nhập ma, ma linh điên khùng, không được xem là chính đạo trong hai giới Thần Ma. Có thể làm ra chuyện như vậy thường là những tiểu tiên ma nóng lòng muốn tu luyện thành công, tuyệt đối không phải là đại ma đầu, cho nên Hương Tô không đồng ý đối với lời giảng giải kinh hãi của Tào đại.
So với ông nội khoe khoang nói chuyện không đâu ra đâu, Tiểu Viêm không nhiều lời, lại nói những câu rất mấu chốt, bé phán đoán yêu nghiệt hành hung hẳn là loài tiểu yêu lưỡng tính, là yêu quái cấp rất thấp. Kỳ thật Hương Tô rất đồng ý với cái nhìn của bé, nhưng vẫn nhịn không được chọc tức bé nói: “Ô, ngươi hiểu cái gì là loài lưỡng tính sao?”
Tiểu Viêm, đứa bé mười tuổi, nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ta thấy ngươi rất giống đó.”
Hương Tô lập tức nghẹn giọng, bị bé làm cho tức giận được không trả lời được câu nào. Tào đại sư vội vàng trừng mắt nhìn cháu mình: “Sao lại nói chuyện với Tô đại nương như vậy? Không lễ phép, già khó nhìn liền nói người ta là bất nam bất nữ sao?! “
Khóe miệng Hương Tô giật giật, đại sư, ông đang dạy cháu ông sao?!
Tiểu Viêm nghe ông nội nói thế, biểu lộ ra sự áy náy vô cùng giả dối,“Thật xin lỗi, con sai, tuy rằng bà ấy vừa già vừa xấu, con cũng nên tôn trọng bà ấy một chút. “
Hương Tô xúc động muốn lật bàn, Tào đại sư lại gắp đồ ăn, rất vui mừng, khích lệ cháu: “Biết sai có thể sửa, con ngoan lắm.”
Khi Hương Tô đứng lên chuẩn bị hành động, Mã đại nương nghiêng ngả lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào, giọng nói cũng thay đổi : “Kinh khủng quá, kinh khủng quá! Con dâu của Lý gia ở bên cạnh cầu Vĩnh An lại bị yêu quái hút khô máu chết rồi!”
Tào đại sư vỗ bàn đứng dậy, đũa đập vào mép chén bắn ra thật xa,“Yêu nghiệt to gan, còn dám hành hung!” Nói xong rút kiếm gỗ đào ra, giống như yêu quái ngay trước mắt, soàn soạt múa may vài cái.“Đi, đi Lý gia!”
Tiểu Viêm không nhúc nhích, nhíu mày trầm ngâm nói: “Đừng động thủ vào lúc trời tối, pháp lực của nó sẽ tăng lên.”
Tào đại sự vừa rồi còn uy phong bát diện lập tức đã xuống cơn giận, tha thiết nhìn cháu,“Vậy làm sao xử lý đây?”
Tiểu Viêm lắc lắc đầu,“Mang theo đủ linh phù (lá bùa), xem tình huống rồi nói.”
Hương Tô thờ ơ lạnh nhạt, lại cảm thấy đứa trẻ vừa thấp vừa non nớt này mới là ông nội, còn ông già hoa chân múa tay không hề có chủ kiến kia là đứa cháu ngốc.“Có cần ta cùng đi xem không?” Nàng lạnh lùng nói, tuy rằng không có kinh nghiệm lâm địch, nhưng nàng có pháp bảo trong tay, ngay cả Xích Lâm cũng không làm gì được nàng, đối phó một con yêu quái ra tay với người phàm thì dù sao cũng không là vấn đề.
Tào đại sư lộ ra vẻ mặt không xem Tô đại nương vào trong mắt,“Uhm, đại nương người vẫn nên ở nhà hưởng phúc đi, có đi cũng không giúp đỡ được cái gì.” Ông còn không tiếng động mà nhép nhép miệng, rõ ràng ra hiệu ‘bà đừng làm loạn thêm’.
Tiểu Viêm do dự một chút, kiên định nói: “Được, ngươi cũng cùng đi đi.”
Tào đại sư trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngoài dự đoán, bởi vì thường ngày hàng yêu đều dựa vào đứa cháu này, tuy rằng ông chất chứa đầy bụng nghi vấn đối với quyết định của Tiểu Viêm nhưng lại không phản bác.
Đôi tay nhỏ non nớt của Tiểu Viêm lục lọi trong túi bố mang trên vai lấy ra một lá bùa chu sa, không đợi Hương Tô phản ứng kịp đã dán lên trán của nàng, Hương Tô giận tím mặt, kéo xuống,“Làm gì vậy, ta cũng không phải yêu quái!”
Tiểu Viêm thờ ơ đối với phẫn nộ của nàng, dày dạn kinh nghiệm dặn bảo nàng: “Cất đi, ta sợ ngươi bị yêu khí ảnh hưởng, chưa giúp đỡ gì đã biến thành yêu trước rồi.”
“Ta……” Hương Tô muốn nói rõ mình là mộc tiên linh thuần chính hiền lành, còn là tiên hầu của Thắng Hoàn Đế Quân đó! Lời nói đến bờ môi, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của Tào đại sư cùng Mã đại nương đang nhìn bọn họ, nàng chỉ có thể phẫn nộ nuốt lời biện giải, căm giận nói: “Ngươi biến thành yêu rồi thì ta cũng chưa biến thành yêu đâu!”
Mã đại nương rất lo lắng, chặn Hương Tô khuyên nàng không nên đi mạo hiểm, thìa rất có khả năng quan sát mà giải thích với bà ấy, nói: “Lúc còn trẻ mẹ ta cũng học chút thuật hàng yêu trừ ma.” Hương Tô khen ngợi nhìn hắn một cái, suy cho cùng cũng là do Quân Thượng biến ra, thật sự cơ trí nha.
Lúc đến ngoài cửa Lý gia, sắc trời đã âm u, cửa sổ hàng xóm chung quanh đã khép kín, cửa chính của Lý gia lại mở toang hoác, có thể nhìn thấy trong viện một ngọn đèn cũng không có. Gió đêm thổi qua ván cửa rách nát, phát ra tiếng kẽo kẹt, càng làm cho không khí xung quanh giống như một tòa thành chết không có một chút sức sống. Một cái giỏ tre bị gió thổi từ một góc lăn ra với tốc độ nhanh như chớp, làm cho Hương Tô sợ hãi thiếu chút nhảy dựng lên, sợ bị Tiểu Viêm cười mới cố nén phát ra tiếng, trong nháy mắt mặt trắng bệch.
“Quan phủ chó má, lúc này cũng không thấy nửa bóng dáng!” Suy cho cùng Tào đại sư đã gặp qua sự kiện lớn, trong hoàn cảnh âm trầm lại có ngữ điệu nhẹ nhàng như trước, nhấc chân muốn tiến vào trong viện.
“Chậm đã.” Tiểu Viêm ngăn cản ông, rất thông thạo lấy ra một hộp chu sa, dùng ngón trỏ ngón giữa thấm dính, nhắm mắt, tiêu sái bôi lên mi mắt. Hương Tô nhìn, không thể không thừa nhận đứa trẻ này thoạt nhìn rất đẹp trai, dù cho là trẻ con, cũng rất có khí thế. Tiểu Viêm trầm mặc một hồi, thấp tiếng: “Nó ở tòa nhà phía đông.”
Hương Tô lập tức run run chẳng còn khí phách nào, tuy rằng nàng là tiên linh, nhưng trong bầu không khí như vậy, đây là lần đầu tiên hàng yêu trừ ma nên có phần sợ sệt nhút nhát.
Tiểu Viêm mở to mắt, liếc nàng một cái,“Đừng sợ, đi cùng ta.” Nói xong, ung dung rút kiếm gỗ đào từ sau lưng ra, cây kiếm bé mang theo bên người nhỏ hơn cây kiếm của Tào đại sư một số, nhưng khí thế hoàn toàn áp đảo, Tào đại sư cũng khẩn trương theo sát phía sau bé mà tiến vào trong viện.
Ba người thận trọng từng bước đi về hướng tòa nhà phía đông, ba căn phòng nhỏ không vang lên một chút tiếng động, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Hương Tô bất tri bất giác trốn phía sau Tiểu Viêm, còn khom lưng run run núp sau lưng bé.
Tiểu Viêm quay đầu nhìn Tào đại sư vẫn duy trì bộ dáng cúi khom giống Hương Tô, có chút bất đắc dĩ nói: “Ông nội, mồi lửa lên đi…… “
Lúc này Tào đại sư mới giống như từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, châm cây đuốc, ánh sáng khiến cho Hương Tô an lòng một chút, sống lưng cũng thẳng hơn, đùa gì đây, nàng mới là người có pháp lực cao nhất trong ba người bọn họ chứ?!
Tiểu Viêm vung tay lên, đẩy cửa mở ra.
“Ngươi chờ ta chuẩn bị xong đã!” Hương Tô vừa kinh động vừa sợ hãi, rất mất mặt mà thét chói tai.
Tiểu Viêm căn bản không để ý tới nàng, từ trong túi lấy ra cái gì đó liền ném vào trong gian phòng, ở bên trong nổ ‘oành’ một tiếng, chung quanh lập tức tràn ngập một mùi hôi thối.
Bên trong cửa chớt lóe ánh sáng u ám, có cái gì đó từ trong cửa chạy ra, Hương Tô bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, Tiểu Viêm tay mắt lanh lẹ lấy ra một tấm bùa, miệng lẩm bẩm, vung lên, tấm bùa kia liền dáng phía sau lưng “nó”, bóng đen đó như bị túm lại bước chân, đứng tại chỗ không chạy nữa, chậm rãi xoay người lại.
Hương Tô âm thầm thở hắt ra, cái gì nha, cái được gọi là yêu quái chính là con hồ ly nhỏ! Bộ dạng không những không kinh khủng nanh ác, ngược lại thật đáng yêu, ngũ quan thanh tú, còn có một đôi tai xù lông, sau mông còn có một cái đuôi màu trắng như tuyết, khiến cho người vừa nhìn liền muốn lột xuống làm áo choàng. Hương Tô ngạo nghễ đứng lên, phủi bụi trên mông, giả vờ như vừa rồi là vì mình không chú ý nên mới bị ngã .
“Yêu nghiệt! Còn dám hại người!” Tào đại sư múa kiếm ‘xoàn xoạt’, hướng về căn phòng sớm đã trống không mà hét to lên.
Hương Tô và Tiểu Viêm đều có chút không nói nên lời mà nhìn ông, hồ ly nhỏ xì cười ra tiếng, Lúc này Tào đại sư mới hốt ha hốt hoảng quay người lại, vẫn không nhìn thấy nơi hồ ly đang đứng, cầm kiếm chỉ loạn lên, luôn miệng bảo người ta khoanh tay chịu trói.
“Chỉ bằng loại như vậy, cũng muốn thu phục bổn tiên?” Hồ ly nhỏ mới mở miệng, Hương Tô cảm thấy khó chịu, nó quả nhiên vẫn còn là loài lưỡng tính, nửa câu đầu là giọng nam, nửa câu sau là giọng nữ.
“Yêu nghiệt, tu hành không dễ, ngươi đã tu thành hình người, hà cớ gì phải đi theo con đường tà đạo!” Tiếng tính trẻ con trong trẻo của Tiểu Viêm nói ra lời nói này lại có chút phân lượng, Hương Tô liên tục gật đầu, đây chính là điều nàng muốn nói với hồ ly.
Hồ ly cười ‘sằng sắc’, giọng vừa nam vừa nữ, Hương Tô nghe đến nổi da gà gai ốc.“Tu hành quá chậm, ta không đợi được. Ông trời đối với ta cũng không tệ, đưa ngươi, một tiên đồng có Thiên Nhãn như vậy, cho ta, hút tiên nguyên của ngươi, ta liền có thể tu thành chính quả!” Hồ ly đắc ý nói xong, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc, quanh thân tăng thêm yêu khí cực mạnh, tấm bùa dán sau lưng nó không địch lại nổi, mất hiệu lực rơi xuống đất.
Hương Tô vốn cảm thấy bộ dạng nó thật đáng yêu, muốn khuyên nó sửa chữa sai lầm, nhưng khi nó vừa lộ dáng vẻ yêu quái, vẫn rất kinh người, ngay cả mặt Tiểu Viêm cũng trầm xuống, như gặp kẻ địch mạnh. Hương Tô thấy móng sắc như lưỡi câu của hồ ly tiến thẳng đến Tiểu Viêm, nhanh chóng rút cây trâm xuống hóa thành cây quạt, muốn dùng tinh lôi đánh nó, kết quả chỉ hiện ra ánh sao mỏng manh nổ trong đêm giống như pháo hoa không đủ thuốc nổ.
Vốn bởi vì Hương Tô nhảy ra, hồ ly không biết rõ là người thế nào, nên không dám mạo muội công kích, lúc này thấy thế thì cười ha ha, chế giễu Tiểu Viêm: “Hai người các ngươi đều có pháp lực vô biên a.”
Hương Tô cảm thấy kỳ lạ phẫy phẫy quạt, lập tức nghĩ đến lời nói của Quân Thượng, nếu như tiên linh tạo sát nghiệt bừa bãi tại nhân gian sẽ bị Thiên Khiển, người sợ nàng xuống tay không biết nặng nhẹ, ở trong kết giới thì pháp lực của Trầm Tinh Phiến và Chi Hương Lăng sẽ giảm phân nửa, tự bảo vệ mình thì không có trở ngại gì, nhưng không đủ để tổn thương người khác.
Hồ ly hí mắt nhìn một lát còn đang cân nhắc pháp khí của Hương Tô, liên tục cảm thán,“ Thu hoạch hôm nay thật quá tốt!” Móng sắc giương lên nhào về hướng Hương Tô.
“Cẩn thận!” Tiểu Viêm nhanh chóng chạy đến chắn trước Hương Tô thân trước, nỗ lực chắn ngang cây kiếm gỗ đào, dưới móng vuốt của hồ ly, lập tức bị cắt thành mấy đoạn. Hồ ly thấy thế càng hăng hái dũng cảm, hai móng cùng vung lên, trong tình thế nguy cấp Hương Tô chợt lóe linh quang, pháp khí của nàng không đủ để thương tổn người khác, nhưng thanh chủy thủ mà Quân Thượng cho nàng là vũ khí thật sự! Lấy thanh chủy thủ từ trong lồng ngực ra, đầu vai Tiểu Viêm đã trúng một trảo của hồ ly, máu tươi đầm đìa, Hương Tô căm giận, gắng sức vung thủy thủ về hướng hồ ly, hồ ly không có phòng bị bị chém trúng cổ tay trái, kêu một tiếng thét chói tai, trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng xanh chạy ra khỏi trấn.
Hương Tô còn muốn đuổi theo, bị Tiểu Viêm đang cố nhịn đau gọi lại,“Chớ đuổi theo, yêu súc này có thể vượt qua kết giới, tất có cao nhân ở phía sau chỉ điểm.”
Hương Tô sửng sốt,“Làm thế nào ngươi biết có kết giới?” Phàm nhân được mở Thiên Nhãn lợi hại như vậy, có thể nhìn thấy kết giới mà Quân Thượng bày ra?
Tiểu Viêm lộ ra nét mặt đau đớn,“Nhanh trở về chữa thương cho ta…… À, ngươi đi đánh thức ông nội ta trước đi.”
Hương Tô quay đầu nhìn lại, thì ra Tào đại sư đã sớm bị dọa ngất đi.
Hai ông cháu họ Tào được giữ lại trong Tô gia để chữa thương, Hương Tô vẫn rất cam tâm tình nguyện, kể ra Tiểu Viêm chịu một trảo này cũng là chịu thay cho nàng, nghĩ đến tình cảnh thân người nhỏ nhắn của bé chắn trước mặt nàng, Hương Tô rất cảm kích.
Mỗi ngày Tiểu Viêm đều mang tâm sự nặng nề, vai hơi tốt một chút, liền bảo ông nội tìm rất nhiều máu chó mực, viết chi chít những câu thần chú chung quanh Tô gia. Hương Tô bị mùi máu chó khiến cho muốn buồn nôn, né tránh từ xa, tùy ý cho ông cháu họ Tào giày vò.
“Ngươi sợ hồ ly ấy tới trả thù à?” Một ngày ăn cơm trưa xong, Hương Tô ở trong thư phòng luyện chữ, Tiểu Viêm lại đang cố gắng viết bùa, nàng nhịn không được hỏi.
Tiểu Viêm ngừng viết, dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy thảo luận với nàng,“Chuyện này thật kỳ quặc, suy cho cùng ta vẫn cảm thấy mục đích của hồ ly này không chỉ là một chút tinh khí của người phàm.”
Hương Tô rất muốn nghe bé nói ý kiến của mình, thế là tiếp lời: “Không phải đâu, chính nó cũng nói, tu hành rất khổ, nó muốn đi đường tắt.”
Tiểu Viêm nhíu mày lắc đầu,“Nó đã tàn hại mấy người phàm, theo lý yêu khí phải dày đặc rõ ràng, nhưng ta phải nhờ vào chu sa mới có thể cảm giác được nó, điều này không hợp lẽ thường.”
Hương Tô trầm mặc, có thể nàng là mục tiêu bị hướng tới? Muốn thông qua nàng tìm Quân Thượng?
Không có khả năng, nếu như nhắm tới nàng, sẽ không phải là tiểu hồ yêu pháp lực như thế, hơn nữa còn mang cái thanh thế lớn là làm hại con người, dường như sợ nàng không biết. Nàng lại nhịn không được lấy thanh thủy thủ ra xem, thời gian cũng lâu như vậy rồi, Quân Thượng còn chưa đúc xong sao?
Ăn cơm chiều xong, trong sắc nhạt hoàng hôn, ánh sáng màu da cam nhu hòa ấm áp, Hương Tô cùng Tiểu Viêm ngồi ở trong sân, không ai nói chuyện gì, đều đang hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Đột nhiên Tiểu Viêm chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt,“Nó tới.”
Sống lưng Hương Tô chợt lạnh, nhanh chóng nắm chặt thanh chủy thủ trong tay,“Lần này…… Ta bảo vệ ngươi!”
Tiểu Viêm nhìn nàng một cái, tựa hồ muốn cười nhạo nàng một chút, cuối cùng không tâm tình, ngược lại nét mặt càng trầm trọng nhìn ra ngoài cửa.
Cửa chính oành mở ra, một nguồn sức mạnh lớn đập vào mặt, tựa hồ lập tức khoá chặt cửa chính, cửa sổ các phòng xung quanh, Hương Tô nghe thấy thìa lớn tiếng gọi mẹ, lại không ra khỏi cửa được, Tào đại sư cũng ở trong một gian phòng khác gọi to tên của Tiểu Viêm.
“Ngươi……” Đợi đến khi Hương Tô và Tiểu Viêm nhìn rõ người tới thì cả hai người đều kinh ngạc.
Tào đại sư vô cùng bận rộn, chẳng quản ngày đêm điều tra xung quanh, ngay cả Tiểu Viêm cũng cùng đi theo giúp đỡ trợ uy, Hương Tô không có thầy dạy, cảm thấy chẳng có hứng thú gì.
Bởi vì hai ông cháu hay tới “Tô gia” xin cơm, Hương Tô hiểu rõ hết mọi chuyện, ngay cả chuyện có mấy nam, nữ bị hấp thụ hết khí nguyên dương, nguyên âm mà chết ở trong nhà. Hương Tô cũng hơi có chút ấn tượng, hút tinh khí phàm nhân có thể nhanh chóng bổ ích tu vi, nhưng điều không tốt chính là sẽ làm ô nhiễm linh thức của bản thân, tiên linh nhập ma, ma linh điên khùng, không được xem là chính đạo trong hai giới Thần Ma. Có thể làm ra chuyện như vậy thường là những tiểu tiên ma nóng lòng muốn tu luyện thành công, tuyệt đối không phải là đại ma đầu, cho nên Hương Tô không đồng ý đối với lời giảng giải kinh hãi của Tào đại.
So với ông nội khoe khoang nói chuyện không đâu ra đâu, Tiểu Viêm không nhiều lời, lại nói những câu rất mấu chốt, bé phán đoán yêu nghiệt hành hung hẳn là loài tiểu yêu lưỡng tính, là yêu quái cấp rất thấp. Kỳ thật Hương Tô rất đồng ý với cái nhìn của bé, nhưng vẫn nhịn không được chọc tức bé nói: “Ô, ngươi hiểu cái gì là loài lưỡng tính sao?”
Tiểu Viêm, đứa bé mười tuổi, nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ta thấy ngươi rất giống đó.”
Hương Tô lập tức nghẹn giọng, bị bé làm cho tức giận được không trả lời được câu nào. Tào đại sư vội vàng trừng mắt nhìn cháu mình: “Sao lại nói chuyện với Tô đại nương như vậy? Không lễ phép, già khó nhìn liền nói người ta là bất nam bất nữ sao?! “
Khóe miệng Hương Tô giật giật, đại sư, ông đang dạy cháu ông sao?!
Tiểu Viêm nghe ông nội nói thế, biểu lộ ra sự áy náy vô cùng giả dối,“Thật xin lỗi, con sai, tuy rằng bà ấy vừa già vừa xấu, con cũng nên tôn trọng bà ấy một chút. “
Hương Tô xúc động muốn lật bàn, Tào đại sư lại gắp đồ ăn, rất vui mừng, khích lệ cháu: “Biết sai có thể sửa, con ngoan lắm.”
Khi Hương Tô đứng lên chuẩn bị hành động, Mã đại nương nghiêng ngả lảo đảo từ ngoài cửa chạy vào, giọng nói cũng thay đổi : “Kinh khủng quá, kinh khủng quá! Con dâu của Lý gia ở bên cạnh cầu Vĩnh An lại bị yêu quái hút khô máu chết rồi!”
Tào đại sư vỗ bàn đứng dậy, đũa đập vào mép chén bắn ra thật xa,“Yêu nghiệt to gan, còn dám hành hung!” Nói xong rút kiếm gỗ đào ra, giống như yêu quái ngay trước mắt, soàn soạt múa may vài cái.“Đi, đi Lý gia!”
Tiểu Viêm không nhúc nhích, nhíu mày trầm ngâm nói: “Đừng động thủ vào lúc trời tối, pháp lực của nó sẽ tăng lên.”
Tào đại sự vừa rồi còn uy phong bát diện lập tức đã xuống cơn giận, tha thiết nhìn cháu,“Vậy làm sao xử lý đây?”
Tiểu Viêm lắc lắc đầu,“Mang theo đủ linh phù (lá bùa), xem tình huống rồi nói.”
Hương Tô thờ ơ lạnh nhạt, lại cảm thấy đứa trẻ vừa thấp vừa non nớt này mới là ông nội, còn ông già hoa chân múa tay không hề có chủ kiến kia là đứa cháu ngốc.“Có cần ta cùng đi xem không?” Nàng lạnh lùng nói, tuy rằng không có kinh nghiệm lâm địch, nhưng nàng có pháp bảo trong tay, ngay cả Xích Lâm cũng không làm gì được nàng, đối phó một con yêu quái ra tay với người phàm thì dù sao cũng không là vấn đề.
Tào đại sư lộ ra vẻ mặt không xem Tô đại nương vào trong mắt,“Uhm, đại nương người vẫn nên ở nhà hưởng phúc đi, có đi cũng không giúp đỡ được cái gì.” Ông còn không tiếng động mà nhép nhép miệng, rõ ràng ra hiệu ‘bà đừng làm loạn thêm’.
Tiểu Viêm do dự một chút, kiên định nói: “Được, ngươi cũng cùng đi đi.”
Tào đại sư trợn mắt há mồm, hoàn toàn ngoài dự đoán, bởi vì thường ngày hàng yêu đều dựa vào đứa cháu này, tuy rằng ông chất chứa đầy bụng nghi vấn đối với quyết định của Tiểu Viêm nhưng lại không phản bác.
Đôi tay nhỏ non nớt của Tiểu Viêm lục lọi trong túi bố mang trên vai lấy ra một lá bùa chu sa, không đợi Hương Tô phản ứng kịp đã dán lên trán của nàng, Hương Tô giận tím mặt, kéo xuống,“Làm gì vậy, ta cũng không phải yêu quái!”
Tiểu Viêm thờ ơ đối với phẫn nộ của nàng, dày dạn kinh nghiệm dặn bảo nàng: “Cất đi, ta sợ ngươi bị yêu khí ảnh hưởng, chưa giúp đỡ gì đã biến thành yêu trước rồi.”
“Ta……” Hương Tô muốn nói rõ mình là mộc tiên linh thuần chính hiền lành, còn là tiên hầu của Thắng Hoàn Đế Quân đó! Lời nói đến bờ môi, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của Tào đại sư cùng Mã đại nương đang nhìn bọn họ, nàng chỉ có thể phẫn nộ nuốt lời biện giải, căm giận nói: “Ngươi biến thành yêu rồi thì ta cũng chưa biến thành yêu đâu!”
Mã đại nương rất lo lắng, chặn Hương Tô khuyên nàng không nên đi mạo hiểm, thìa rất có khả năng quan sát mà giải thích với bà ấy, nói: “Lúc còn trẻ mẹ ta cũng học chút thuật hàng yêu trừ ma.” Hương Tô khen ngợi nhìn hắn một cái, suy cho cùng cũng là do Quân Thượng biến ra, thật sự cơ trí nha.
Lúc đến ngoài cửa Lý gia, sắc trời đã âm u, cửa sổ hàng xóm chung quanh đã khép kín, cửa chính của Lý gia lại mở toang hoác, có thể nhìn thấy trong viện một ngọn đèn cũng không có. Gió đêm thổi qua ván cửa rách nát, phát ra tiếng kẽo kẹt, càng làm cho không khí xung quanh giống như một tòa thành chết không có một chút sức sống. Một cái giỏ tre bị gió thổi từ một góc lăn ra với tốc độ nhanh như chớp, làm cho Hương Tô sợ hãi thiếu chút nhảy dựng lên, sợ bị Tiểu Viêm cười mới cố nén phát ra tiếng, trong nháy mắt mặt trắng bệch.
“Quan phủ chó má, lúc này cũng không thấy nửa bóng dáng!” Suy cho cùng Tào đại sư đã gặp qua sự kiện lớn, trong hoàn cảnh âm trầm lại có ngữ điệu nhẹ nhàng như trước, nhấc chân muốn tiến vào trong viện.
“Chậm đã.” Tiểu Viêm ngăn cản ông, rất thông thạo lấy ra một hộp chu sa, dùng ngón trỏ ngón giữa thấm dính, nhắm mắt, tiêu sái bôi lên mi mắt. Hương Tô nhìn, không thể không thừa nhận đứa trẻ này thoạt nhìn rất đẹp trai, dù cho là trẻ con, cũng rất có khí thế. Tiểu Viêm trầm mặc một hồi, thấp tiếng: “Nó ở tòa nhà phía đông.”
Hương Tô lập tức run run chẳng còn khí phách nào, tuy rằng nàng là tiên linh, nhưng trong bầu không khí như vậy, đây là lần đầu tiên hàng yêu trừ ma nên có phần sợ sệt nhút nhát.
Tiểu Viêm mở to mắt, liếc nàng một cái,“Đừng sợ, đi cùng ta.” Nói xong, ung dung rút kiếm gỗ đào từ sau lưng ra, cây kiếm bé mang theo bên người nhỏ hơn cây kiếm của Tào đại sư một số, nhưng khí thế hoàn toàn áp đảo, Tào đại sư cũng khẩn trương theo sát phía sau bé mà tiến vào trong viện.
Ba người thận trọng từng bước đi về hướng tòa nhà phía đông, ba căn phòng nhỏ không vang lên một chút tiếng động, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Hương Tô bất tri bất giác trốn phía sau Tiểu Viêm, còn khom lưng run run núp sau lưng bé.
Tiểu Viêm quay đầu nhìn Tào đại sư vẫn duy trì bộ dáng cúi khom giống Hương Tô, có chút bất đắc dĩ nói: “Ông nội, mồi lửa lên đi…… “
Lúc này Tào đại sư mới giống như từ trong giấc mộng bừng tỉnh lại, châm cây đuốc, ánh sáng khiến cho Hương Tô an lòng một chút, sống lưng cũng thẳng hơn, đùa gì đây, nàng mới là người có pháp lực cao nhất trong ba người bọn họ chứ?!
Tiểu Viêm vung tay lên, đẩy cửa mở ra.
“Ngươi chờ ta chuẩn bị xong đã!” Hương Tô vừa kinh động vừa sợ hãi, rất mất mặt mà thét chói tai.
Tiểu Viêm căn bản không để ý tới nàng, từ trong túi lấy ra cái gì đó liền ném vào trong gian phòng, ở bên trong nổ ‘oành’ một tiếng, chung quanh lập tức tràn ngập một mùi hôi thối.
Bên trong cửa chớt lóe ánh sáng u ám, có cái gì đó từ trong cửa chạy ra, Hương Tô bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, Tiểu Viêm tay mắt lanh lẹ lấy ra một tấm bùa, miệng lẩm bẩm, vung lên, tấm bùa kia liền dáng phía sau lưng “nó”, bóng đen đó như bị túm lại bước chân, đứng tại chỗ không chạy nữa, chậm rãi xoay người lại.
Hương Tô âm thầm thở hắt ra, cái gì nha, cái được gọi là yêu quái chính là con hồ ly nhỏ! Bộ dạng không những không kinh khủng nanh ác, ngược lại thật đáng yêu, ngũ quan thanh tú, còn có một đôi tai xù lông, sau mông còn có một cái đuôi màu trắng như tuyết, khiến cho người vừa nhìn liền muốn lột xuống làm áo choàng. Hương Tô ngạo nghễ đứng lên, phủi bụi trên mông, giả vờ như vừa rồi là vì mình không chú ý nên mới bị ngã .
“Yêu nghiệt! Còn dám hại người!” Tào đại sư múa kiếm ‘xoàn xoạt’, hướng về căn phòng sớm đã trống không mà hét to lên.
Hương Tô và Tiểu Viêm đều có chút không nói nên lời mà nhìn ông, hồ ly nhỏ xì cười ra tiếng, Lúc này Tào đại sư mới hốt ha hốt hoảng quay người lại, vẫn không nhìn thấy nơi hồ ly đang đứng, cầm kiếm chỉ loạn lên, luôn miệng bảo người ta khoanh tay chịu trói.
“Chỉ bằng loại như vậy, cũng muốn thu phục bổn tiên?” Hồ ly nhỏ mới mở miệng, Hương Tô cảm thấy khó chịu, nó quả nhiên vẫn còn là loài lưỡng tính, nửa câu đầu là giọng nam, nửa câu sau là giọng nữ.
“Yêu nghiệt, tu hành không dễ, ngươi đã tu thành hình người, hà cớ gì phải đi theo con đường tà đạo!” Tiếng tính trẻ con trong trẻo của Tiểu Viêm nói ra lời nói này lại có chút phân lượng, Hương Tô liên tục gật đầu, đây chính là điều nàng muốn nói với hồ ly.
Hồ ly cười ‘sằng sắc’, giọng vừa nam vừa nữ, Hương Tô nghe đến nổi da gà gai ốc.“Tu hành quá chậm, ta không đợi được. Ông trời đối với ta cũng không tệ, đưa ngươi, một tiên đồng có Thiên Nhãn như vậy, cho ta, hút tiên nguyên của ngươi, ta liền có thể tu thành chính quả!” Hồ ly đắc ý nói xong, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc, quanh thân tăng thêm yêu khí cực mạnh, tấm bùa dán sau lưng nó không địch lại nổi, mất hiệu lực rơi xuống đất.
Hương Tô vốn cảm thấy bộ dạng nó thật đáng yêu, muốn khuyên nó sửa chữa sai lầm, nhưng khi nó vừa lộ dáng vẻ yêu quái, vẫn rất kinh người, ngay cả mặt Tiểu Viêm cũng trầm xuống, như gặp kẻ địch mạnh. Hương Tô thấy móng sắc như lưỡi câu của hồ ly tiến thẳng đến Tiểu Viêm, nhanh chóng rút cây trâm xuống hóa thành cây quạt, muốn dùng tinh lôi đánh nó, kết quả chỉ hiện ra ánh sao mỏng manh nổ trong đêm giống như pháo hoa không đủ thuốc nổ.
Vốn bởi vì Hương Tô nhảy ra, hồ ly không biết rõ là người thế nào, nên không dám mạo muội công kích, lúc này thấy thế thì cười ha ha, chế giễu Tiểu Viêm: “Hai người các ngươi đều có pháp lực vô biên a.”
Hương Tô cảm thấy kỳ lạ phẫy phẫy quạt, lập tức nghĩ đến lời nói của Quân Thượng, nếu như tiên linh tạo sát nghiệt bừa bãi tại nhân gian sẽ bị Thiên Khiển, người sợ nàng xuống tay không biết nặng nhẹ, ở trong kết giới thì pháp lực của Trầm Tinh Phiến và Chi Hương Lăng sẽ giảm phân nửa, tự bảo vệ mình thì không có trở ngại gì, nhưng không đủ để tổn thương người khác.
Hồ ly hí mắt nhìn một lát còn đang cân nhắc pháp khí của Hương Tô, liên tục cảm thán,“ Thu hoạch hôm nay thật quá tốt!” Móng sắc giương lên nhào về hướng Hương Tô.
“Cẩn thận!” Tiểu Viêm nhanh chóng chạy đến chắn trước Hương Tô thân trước, nỗ lực chắn ngang cây kiếm gỗ đào, dưới móng vuốt của hồ ly, lập tức bị cắt thành mấy đoạn. Hồ ly thấy thế càng hăng hái dũng cảm, hai móng cùng vung lên, trong tình thế nguy cấp Hương Tô chợt lóe linh quang, pháp khí của nàng không đủ để thương tổn người khác, nhưng thanh chủy thủ mà Quân Thượng cho nàng là vũ khí thật sự! Lấy thanh chủy thủ từ trong lồng ngực ra, đầu vai Tiểu Viêm đã trúng một trảo của hồ ly, máu tươi đầm đìa, Hương Tô căm giận, gắng sức vung thủy thủ về hướng hồ ly, hồ ly không có phòng bị bị chém trúng cổ tay trái, kêu một tiếng thét chói tai, trong nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng xanh chạy ra khỏi trấn.
Hương Tô còn muốn đuổi theo, bị Tiểu Viêm đang cố nhịn đau gọi lại,“Chớ đuổi theo, yêu súc này có thể vượt qua kết giới, tất có cao nhân ở phía sau chỉ điểm.”
Hương Tô sửng sốt,“Làm thế nào ngươi biết có kết giới?” Phàm nhân được mở Thiên Nhãn lợi hại như vậy, có thể nhìn thấy kết giới mà Quân Thượng bày ra?
Tiểu Viêm lộ ra nét mặt đau đớn,“Nhanh trở về chữa thương cho ta…… À, ngươi đi đánh thức ông nội ta trước đi.”
Hương Tô quay đầu nhìn lại, thì ra Tào đại sư đã sớm bị dọa ngất đi.
Hai ông cháu họ Tào được giữ lại trong Tô gia để chữa thương, Hương Tô vẫn rất cam tâm tình nguyện, kể ra Tiểu Viêm chịu một trảo này cũng là chịu thay cho nàng, nghĩ đến tình cảnh thân người nhỏ nhắn của bé chắn trước mặt nàng, Hương Tô rất cảm kích.
Mỗi ngày Tiểu Viêm đều mang tâm sự nặng nề, vai hơi tốt một chút, liền bảo ông nội tìm rất nhiều máu chó mực, viết chi chít những câu thần chú chung quanh Tô gia. Hương Tô bị mùi máu chó khiến cho muốn buồn nôn, né tránh từ xa, tùy ý cho ông cháu họ Tào giày vò.
“Ngươi sợ hồ ly ấy tới trả thù à?” Một ngày ăn cơm trưa xong, Hương Tô ở trong thư phòng luyện chữ, Tiểu Viêm lại đang cố gắng viết bùa, nàng nhịn không được hỏi.
Tiểu Viêm ngừng viết, dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy thảo luận với nàng,“Chuyện này thật kỳ quặc, suy cho cùng ta vẫn cảm thấy mục đích của hồ ly này không chỉ là một chút tinh khí của người phàm.”
Hương Tô rất muốn nghe bé nói ý kiến của mình, thế là tiếp lời: “Không phải đâu, chính nó cũng nói, tu hành rất khổ, nó muốn đi đường tắt.”
Tiểu Viêm nhíu mày lắc đầu,“Nó đã tàn hại mấy người phàm, theo lý yêu khí phải dày đặc rõ ràng, nhưng ta phải nhờ vào chu sa mới có thể cảm giác được nó, điều này không hợp lẽ thường.”
Hương Tô trầm mặc, có thể nàng là mục tiêu bị hướng tới? Muốn thông qua nàng tìm Quân Thượng?
Không có khả năng, nếu như nhắm tới nàng, sẽ không phải là tiểu hồ yêu pháp lực như thế, hơn nữa còn mang cái thanh thế lớn là làm hại con người, dường như sợ nàng không biết. Nàng lại nhịn không được lấy thanh thủy thủ ra xem, thời gian cũng lâu như vậy rồi, Quân Thượng còn chưa đúc xong sao?
Ăn cơm chiều xong, trong sắc nhạt hoàng hôn, ánh sáng màu da cam nhu hòa ấm áp, Hương Tô cùng Tiểu Viêm ngồi ở trong sân, không ai nói chuyện gì, đều đang hưởng thụ cảm giác bình yên này.
Đột nhiên Tiểu Viêm chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt,“Nó tới.”
Sống lưng Hương Tô chợt lạnh, nhanh chóng nắm chặt thanh chủy thủ trong tay,“Lần này…… Ta bảo vệ ngươi!”
Tiểu Viêm nhìn nàng một cái, tựa hồ muốn cười nhạo nàng một chút, cuối cùng không tâm tình, ngược lại nét mặt càng trầm trọng nhìn ra ngoài cửa.
Cửa chính oành mở ra, một nguồn sức mạnh lớn đập vào mặt, tựa hồ lập tức khoá chặt cửa chính, cửa sổ các phòng xung quanh, Hương Tô nghe thấy thìa lớn tiếng gọi mẹ, lại không ra khỏi cửa được, Tào đại sư cũng ở trong một gian phòng khác gọi to tên của Tiểu Viêm.
“Ngươi……” Đợi đến khi Hương Tô và Tiểu Viêm nhìn rõ người tới thì cả hai người đều kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.