Chương 31: Có danh tiếng tốt cũng là một gánh nặng
Lý Vĩ
27/07/2024
Ngày hôm sau Chu Ngư cảm thấy rất khó chịu, khắp eo và lưng đều có vết đỏ, trên mông còn có dấu ấn, khi bị nước nóng dội vào người, cảm giác đau như cắt! Đêm qua hai người mệt quá nên cũng không có ai tắm rửa.
Khi cô đang tắm thì Tôn Cánh Thành đi vào, móc từ quần lót ra, chỉa vào bồn cầu đi vệ sinh. Đi tiểu xong, anh bắt đầu đánh răng rửa mặt, giục cô tắm rửa nhanh rồi đưa anh đến công ty trước. Xe của anh hôm nay có hạn định.
“Anh không biết đi vệ sinh bên phòng phụ sao?” Chu Ngư nói với anh.
“Lười đi quá.”
Sau khi hai người thu gom đồ đạc lên xe, Tôn Cánh Thành lột một quả trứng luộc, hỏi: “Cơ thể có đau không?”
……
“Em quên chuyện xảy ra tối qua rồi sao?”
“Có gì thì nói đi.” Chu Ngư đỏ mặt.
“Em được lắm, mặc đồ vào liền không chịu nhận!” Tôn Cánh Thành vừa ăn trứng vừa nói: “Lúc sướng thì giục anh nhanh lên…”
“Ai giục anh!”
“Em thiếu chút nữa là làm anh gãy luôn rồi.”
“Thú vật!” Chu Ngư đỏ mặt mắng anh.
“Anh là thú vật.” Tôn Cánh Thành lại lột một quả trứng khác, bẻ ra, ăn lòng đỏ, còn lòng trắng thì cho Chu Ngư ăn.
“Em ngại cái gì? Anh có ngại đâu.”
Chu Ngư phớt lờ anh.
Tôn Cánh Thành bận trả lời tin nhắn, không nói thêm gì nữa.
**
Chu Ngư đoán, có lẽ đêm qua anh đã nhìn thấy cảnh ở trên ban công, cô nghĩ một lúc rồi cố gắng giải thích với anh, dạo gần đây trường học đặc biệt bận rộn, phòng khám và nhà tập thể cũng xảy ra nhiều chuyện, chuyện của chị dâu cả, chuyện của ba, chuyện của bà nội. Ngày hôm qua bà nội nhân lúc mẹ ngủ say đã chạy ra ngoài, cuối cùng là cảnh sát đã đưa bà về…
Ban đầu, cô chỉ muốn nói vài câu qua loa cho xong, nhưng khi nói rồi thì lại nói rất nhiều. Cô là con cái, là vợ, là con dâu, là cháu gái, là giáo viên… Những vai trò khác nhau phải gánh vác những trách nhiệm khác nhau. Công việc phải tận tụy, cuộc sống phải lo toan. Mỗi ngày có rất nhiều những việc vụn vặt, vô tận, vô biên. Thậm chí hầu hết các việc đều không đáng để nói ra, không thể nói với người ngoài.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, không phàn nàn, kể lại mọi việc chậm rãi như thể hoa nở rồi hẳn sẽ tàn. Mới đầu, cô muốn anh hiểu tại sao cô lại khỏa thân ra ban công lén hút thuốc, nhưng nói một hồi, cô lại thấy bất cần. Chị đây mất ngủ nên ra ban công hút thuốc, gió thổi sảng khoái quá nên cởi đồ vậy thôi!
Giống như khi Tôn Cánh Thành trêu chọc cô, đối xử với cô như vậy, cô sẽ không bao giờ mở miệng thừa nhận, nhưng cỏ khô héo trong lòng cô lại như sống lại, cô muốn anh làm điều này, cô vô cùng mong mỏi anh làm điều này, muốn anh giống như một con thú, dùng thứ nam tính đặc thù đó, quyết liệt chiếm hữu và chinh phục cô!
Vào thời điểm đó, vào thời điểm bọn họ cởi bỏ lớp nguỵ trang và biến thành dã thú, cô cam tâm tình nguyện hướng về anh. Bởi vì anh là Tôn Cánh Thành, là chồng cô, người đàn ông của cô!
Có thể chịu đựng bóng tối của cô, dung túng bóng tối của cô, lấy lòng và chinh phục bóng tối của cô. Trong khoảnh khắc vui sướng tột độ đó, anh biến thành bóng tối của cô.
Đây mới là người đàn ông cô muốn!
Tôn Cánh Thành đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại không hề cảm thấy bị xúc phạm hay nhục mạ. Ngược lại, cô nhận được sự tôn trọng và thấu hiểu tối đa.
Những điều này, cô đều vừa ngộ ra sau khi trò chuyện với anh. Có lẽ mọi chuyện đêm qua là hành vi vô thức của anh, chỉ vì thú vui xác thịt, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên khi anh biến mình thành một con thú để lấy lòng cô, anh đã chứng minh bằng hành động của mình rằng anh ủng hộ mọi thứ và cho phép cô không kiêng nể gì làm theo ý mình.
Tôn Cánh Thành không ngờ rằng mình chỉ lột một quả trứng thôi mà cô đã nghĩ nhiều như vậy. Cảnh tượng trên ban công đúng là khiến anh bàng hoàng, nhưng anh không có ý gì khác, chỉ thấy cô quá bạo mà thôi. Anh nói mình là thú vật là vì anh thấy mình giống thú vật thật.
Về tư thế, anh không hề xấu hổ, tạo hóa đã ban cho con người thất tình lục dục, đồng thời cũng yêu cầu con người phải quan hệ tình dục theo cách này mới có được hạnh phúc, con người dù có cao quý đến đâu thì cũng đều như nhau ở khoản này, không có gì phải thẹn cả.
Trong thâm tâm anh biết những lời mà Chu Ngư nói không phải là phàn nàn, cũng không phải là lời biện minh cho chuyện tối qua mà chỉ đơn thuần là trút bầu tâm sự. Bởi vì cuộc sống chính là như vậy, bị vô số những chuyện vụn vặt, từ nhỏ như ăn uống đi vệ sinh đến lớn như sinh lão bệnh tử, từng bước từng bước bóp chặt.
Trong gần một năm nay, anh cũng dần hiểu ra, trải qua khủng hoảng hôn nhân, khủng hoảng tuổi trung niên, nỗi đau mất người thân, rồi ai cũng sẽ có một ngày rơi vào cuộc sống sóng gió này. Không có lựa chọn, không có nơi trốn tránh.
Anh những tưởng rằng công ty của mình chắc chắn sẽ phá sản, đã gặp phải ba cuộc khủng hoảng tài chính, nhưng không ngờ… lại dần dần khởi sắc trở lại.
Đây là chuyện tốt! Sau này anh có thể yên tâm theo ba mình học nghề y. Ban đầu bác cả muốn tìm cho anh một vị danh sư có uy tín, anh suy nghĩ một thời gian vẫn chưa đồng ý, cho đến tận mười ngày trước khi Chu Ngư gợi ý cho anh, học với ai cũng không bằng học với ba mình. Huống hồ Tôn Hữu Bình lại có năng lực làm cố vấn hướng dẫn. Anh thuận nước đẩy thuyền, tối hôm đó liền nhắn tin cho Tôn Hữu Bình.
Mãi đến trước khi đi ngủ, anh mới nhận được tin nhắn của Tôn Hữu Bình với hai chữ đơn giản: “Được thôi.”
Vậy là hai cha con chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi đi đến các cơ quan liên quan để làm thủ tục. Việc theo học nghề y cổ truyền kéo dài rất lâu, cần vài năm để theo thầy và học việc, sau đó thi đủ các loại chứng chỉ, cuối cùng mới có thể lấy được giấy phép hành nghề. Con đường tốt nhất sau khi có chứng chỉ là mở phòng khám giống như ba anh, còn muốn vào bệnh viện lớn làm việc… gần như không có cửa, mà anh cũng không mong muốn điều đó. Chữa bệnh cứu người ở đâu cũng vậy cả thôi. May mắn là thời gian học khá linh hoạt, nếu sắp xếp trước thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc của anh.
Vào ngày thứ bảy sau khi anh cả mất, hôm đó phòng khám mở cửa lại, Tôn Hữu Bình lục lọi bàn khám bệnh, lấy ra một cuốn sách y cũ đưa cho anh, nói là nó sẽ giúp ích cho anh. Từ đó, quan hệ cha con của họ mới thực sự hòa thuận. Đồng thời, Tôn Cánh Thành cũng cảm thấy vô cùng hối hận, lần đầu tiên nhận ra sự chưa trưởng thành và trẻ con của mình.
Sau đó anh kể với Chu Ngư, Chu Ngư nói rằng ba mà, dù sao cũng đã sống hơn mình vài chục năm, lòng dạ tự nhiên rộng lượng hơn chúng ta.
Tôn Cánh Thành nhận ra rằng kể từ sau khi anh cả mất, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Chu Ngư, anh bắt đầu trở nên chu đáo, học cách quan sát và lắng nghe nhiều hơn, biết đặt mình vào vị trí của người khác để chăm sóc họ. Như khi Tôn Dục Nhất có kỳ nghỉ ngắn nên về, anh và Chu Ngư mời chị em con bé đến khu đô thị mới chơi, Chu Ngư nấu món Tây cho họ; hay như vào ngày của mẹ, anh tặng mẹ một bó hoa. Mẹ anh ngoài miệng thì phàn nàn là lãng phí tiền bạc, nhưng trên mặt lại rất vui vẻ; cũng như lúc này – anh cố tình mua một cái gạt tàn thuốc về, đặt rõ ràng trên bàn trà. Anh còn dọn sạch những mẩu thuốc lá trong chậu cây lớn… tổng cộng hai mươi bốn đầu thuốc lá, rồi thay đất và bón phân cho cây.
Anh nói cây của anh ngày càng héo úa cả rồi!
Đúng vậy, tất cả những điều trên đều là những gì anh tự cho là chu đáo và hiểu ý.
Anh còn cảm thấy mình ngày càng trở nên mềm mỏng hơn, học được cách giống như vợ mình, lặng lẽ, tự nhiên mà quan tâm đ ến người khác.
Đã bảy giờ rồi mà vợ anh vẫn chưa về, anh đói lắm rồi, nên nhắn tin cho cô: “Em ở đâu vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Tăng ca.”
Anh hỏi: “Mấy giờ em về?”
Chu Du trả lời: “Đừng làm phiền em.”
Anh đã hiểu, trước mười giờ cô sẽ không về. Anh lấy chìa khóa xuống nhà, đi xe máy điện về phòng khám. Ở tầng trên, Tôn Cánh Phi cũng có mặt, cũng lại đến kiếm ăn. Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, chị dâu cả thì đang treo quần áo mới giặt.
Tôn Cánh Thành đi một vòng trong bếp, hỏi mẹ đi đâu rồi? Chị dâu cả phơi quần áo xong trở lại, hâm cơm cho anh, “Mẹ xuống nhà hàng xóm chơi rồi.”
Tôn Cánh Thành ngồi xuống ghế ăn, nhìn Tôn Cánh Phi, “Lại đến đây ăn chực?”
“Lạ lắm sao?” Tôn Cánh Phi trả lời.
Tôn Cánh Thành quay đầu không nói gì.
Chị dâu cả múc cơm cho anh, Tôn Cánh Phi nhìn anh, “Ở nhà cậu Chu Ngư cũng mang cơm đến tận bàn cho cậu vậy hả?”
“Lạ lắm sao?” Tôn Cánh Thành cũng trả lời.
“Cậu thì tuyệt rồi!” Tôn Cánh Phi ăn xong, gọi chị dâu, nói sau này ai ăn thì tự hâm cơm, không cần phục vụ như vậy.
Chị dâu cả không để ý, nói ngay: “Ở nhà anh cả cũng vậy, đều do chị hâm cơm…” rồi dừng lại, đi vào phòng tắm giặt vớ cho con.
Ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, Tôn Dục Ngôn nghe thấy, hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về?”
Tôn Gia Duệ thấy nó làm phiền mình xem TV, nói: “Mẹ em và ông bà nội đều ở đây mà? Ba mẹ anh cả ngày không đến thăm anh, anh thấy rất vui đây này!”
…
Mẹ Tôn trở về, thấy hai đứa con đang ăn chực, nói với Tôn Cánh Phi: “Con cả ngày lười biếng, chỉ cần hai chén nước sôi là coi như có một bữa ăn rồi.”
“Sao mẹ chỉ nói con?” Tôn Cánh Phi bực mình.
“Mẹ không có lý do gì để nói em con cả, Chu Ngư làm việc mệt mỏi như vậy, không nấu cơm là chuyện bình thường.”
…
“Gần đây trường rất bận, chắc tối nay trước mười giờ cô ấy không về được.” Tôn Cánh Thành nói.
“Tối về con mang cho Chu Ngư một hộp trứng cá muối đi. Của anh hai con mang đến.” Mẹ Tôn nói rồi mở tủ lạnh, thấy ba hộp giờ chỉ còn một hộp, tìm khắp nơi, “Ủa, đâu rồi?”
“Mẹ tìm gì vậy?” Chị dâu cả hỏi.
“Tìm trứng cá muối, ba hộp sao chỉ còn một?”
“Lúc con đi làm về có thấy hai hộp rỗng trong thùng rác ngoài tòa nhà.” Chị dâu cả nói: “Giống y hệt cái mẹ đang cầm.”
Chưa kịp hỏi, Tôn Gia Duệ không đánh đã khai, “Tụi con không có ăn trộm, tụi con là trẻ con không mở được!” Rồi quay sang hỏi Dục Ngôn: “Đúng không em trai?”
…
Tôn Cánh Phi nhìn ngó, thu dọn chén dĩa đi rửa, sau đó lén nhét hộp nhỏ vào túi, rồi đi về.
Tôn Cánh Thành ăn xong bưng tô vào bếp, “Mẹ, găng tay cao su đâu?”
“Làm gì?”
“Rửa chén.”
Mẹ Tôn đi tới, giật lấy tô từ tay anh, rửa vài cái rồi xong. “Làm trò, rửa một cái tô mà phải đeo găng tay!”
“Nước rửa chén làm hại da tay.”
“Tay con mỏng manh, còn tay mẹ rửa cả đời cũng không bị gì.”
Tôn Cánh Thành không nói gì, mở tủ lạnh tìm, “Mẹ, trứng cá muối đâu?”
“Mẹ, mẹ, mẹ, suốt ngày mẹ mẹ.” Mẹ Tôn bực mình vì cứ nghe gọi liên tục.
Cuối cùng không tìm thấy trứng cá muối, Tôn Cánh Thành đã hiểu. Anh xuống phòng khám, Tôn Hữu Bình lúc không bận thì ra trước cửa tập bài thể dục số 7 trên đài phát thanh. Hàng ngày ông đều tập đều đặn sáng tối. Bên cạnh ghế nhỏ đặt loa Bluetooth mà anh cả đã mua cho ông.
Tôn Cánh Thành nhìn một lúc, rồi cùng tập với ông, coi như tiêu hóa thức ăn.
Tập xong anh rảnh rỗi, nhắn tin cho anh hai hỏi còn trứng cá muối không? Anh hai trả lời là ở nhà hàng còn vài hộp. Tôn Cánh Thành đi xe máy điện đến nhà hàng, hỏi nhà bếp lấy hai hộp, bên trong bận rộn tấp nập, có năm bàn tiệc sinh nhật, quy mô rất lớn vì anh thấy có món cá chép chiên giòn, đậu hũ hầm, súp bào ngư…
Cuối cùng anh cũng như ý đóng gói được súp bào ngư. Chu Ngư thích ăn món này.
Trên đường đi, xe hết điện… anh đẩy xe đến bệnh viện gần đó, lấy pin ra chuẩn bị gọi xe về thì nhận được điện thoại của Chu Ngư, hỏi anh đang ở đâu.
Khi Chu Ngư đón anh, anh đang chọn quả dương mai ở quầy hàng ven đường, nói là muốn uống nước dương mai. Trên đường về, Tôn Cánh Thành lái xe, Chu Ngư ngồi ghế phụ thổi hơi nóng, ăn từng ngụm nhỏ súp bào ngư.
Tôn Cánh Thành thấy hộp đựng không tốt nên đã dùng bình giữ nhiệt của nhà hàng Gia Hưng.
“Đói lắm hả?” Tôn Cánh Thành cười hỏi cô.
“Buổi tối em chỉ uống chút sữa và ăn vài cái bánh quy thôi.”
“Lần sau nếu không muốn ăn ở căng tin thì anh sẽ mang cơm cho em.”
Chu Ngư chỉ mải mê thổi nguội súp và ăn, không trả lời. Dù rất đói, cô cũng ăn rất từ tốn, từng ngụm nhỏ, nhai từ từ, nuốt chậm rãi. Nếu không thấy cô vội mở nắp khi lên xe, anh cũng không biết là cô đang đói.
Nhìn cô ăn, anh không nhịn được cười. Chu Ngư hỏi anh cười gì? Anh không nói. Nếu không chứng kiến tận mắt, anh không thể tưởng tượng được cô lại có lúc táo bạo, phóng khoáng như vậy.
Nghĩ về những hình ảnh đó, anh lại cảm thấy k1ch thích, để kiềm chế, anh bắt đầu trò chuyện với cô, cũng ăn một ngụm súp, từ từ bình tĩnh lại.
Về đến nhà, Chu Ngư ngâm thanh mai với nước muối, chuẩn bị sáng hôm sau nấu. Tôn Cánh Thành tìm ra chai champagne từ năm ngoái, ngâm trong xô đá. Chu Ngư thấy trên bàn có một cái gạt tàn thuốc sáng loáng, đưa mắt nhìn anh, rồi vào phòng ngủ đi tắm. Tôn Cánh Thành tưởng cô cảm động vì sự chu đáo của mình, tự mãn không thôi.
Chu Ngư tắm xong thì lên giường chuẩn bị ngủ. Tôn Cánh Thành bưng ly champagne, múc một muỗng trứng cá muối cho cô. Chu Ngư ăn không quen, thấy quá tanh, nhưng nhìn anh hào hứng muốn chia sẻ, cô cũng ăn một muỗng kèm với champagne.
“Em thấy người ta đều đặt vào lòng bàn tay ăn.” Chu Ngư nói.
Tôn Cánh Thành múc một muỗng đặt vào lòng bàn tay cô, Chu Ngư lắc đầu, ăn nữa thì cô sẽ buồn nôn. Sau đó, cô uống một ngụm champagne, ra hiệu cho anh uống, nhưng Tôn Cánh Thành lắc đầu.
Tôn Cánh Thành không hút thuốc, thường cũng không uống rượu. Không hút thuốc vì hại phổi, còn không uống rượu là vì không quen.
Chu Ngư có thể uống chút rượu, cả rượu vang đỏ và rượu trắng đều được, cô thích trạng thái hơi say nhẹ. Nhưng ở ngoài cô hiếm khi uống, chỉ khi ở nhà mới yên tâm uống một chút.
Trong phòng ngủ đang đốt nến thơm giúp ngủ ngon, Chu Ngư dựa vào đầu giường, nhấp từng ngụm rượu nhỏ. Tôn Cánh Thành ngồi xếp bằng bên cạnh cô, ăn trứng cá muối. Nói về gạt tàn thuốc trên bàn trà, Tôn Cánh Thành ý là không phản đối cô hút thuốc, nếu muốn thì cô cứ hút, nhưng phải điều độ, dù sao hiện tại đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai.
Chu Ngư vốn không nghiện thuốc, còn về việc lén hút thuốc, cô lấy mình và Tôn Cánh Phi làm ví dụ. Cô hút thuốc có thể là tin động trời trong vòng họ hàng, nhưng nếu là Tôn Cánh Phi thì chẳng có gì lạ.
Danh tiếng tốt quá cũng là một gánh nặng, mọi người kỳ vọng cao, lòng khoan dung cũng nhỏ hơn.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Tôn Cánh Thành đi tắm, trở lại thì Chu Ngư đã nhắm mắt ngủ. Anh nằm xuống giường, ôm cô vào lòng, cô khẽ ngửi ngửi, một tay ôm eo anh.
Tôn Cánh Thành vỗ nhẹ lưng cô, ngâm nga bài ru.
Chu Ngư cảm thấy rất an toàn, chìm vào giấc mơ, trong mơ, Tôn Cánh Thành bay lên cao, hái cho cô một ngôi sao xinh đẹp.
Khi cô đang tắm thì Tôn Cánh Thành đi vào, móc từ quần lót ra, chỉa vào bồn cầu đi vệ sinh. Đi tiểu xong, anh bắt đầu đánh răng rửa mặt, giục cô tắm rửa nhanh rồi đưa anh đến công ty trước. Xe của anh hôm nay có hạn định.
“Anh không biết đi vệ sinh bên phòng phụ sao?” Chu Ngư nói với anh.
“Lười đi quá.”
Sau khi hai người thu gom đồ đạc lên xe, Tôn Cánh Thành lột một quả trứng luộc, hỏi: “Cơ thể có đau không?”
……
“Em quên chuyện xảy ra tối qua rồi sao?”
“Có gì thì nói đi.” Chu Ngư đỏ mặt.
“Em được lắm, mặc đồ vào liền không chịu nhận!” Tôn Cánh Thành vừa ăn trứng vừa nói: “Lúc sướng thì giục anh nhanh lên…”
“Ai giục anh!”
“Em thiếu chút nữa là làm anh gãy luôn rồi.”
“Thú vật!” Chu Ngư đỏ mặt mắng anh.
“Anh là thú vật.” Tôn Cánh Thành lại lột một quả trứng khác, bẻ ra, ăn lòng đỏ, còn lòng trắng thì cho Chu Ngư ăn.
“Em ngại cái gì? Anh có ngại đâu.”
Chu Ngư phớt lờ anh.
Tôn Cánh Thành bận trả lời tin nhắn, không nói thêm gì nữa.
**
Chu Ngư đoán, có lẽ đêm qua anh đã nhìn thấy cảnh ở trên ban công, cô nghĩ một lúc rồi cố gắng giải thích với anh, dạo gần đây trường học đặc biệt bận rộn, phòng khám và nhà tập thể cũng xảy ra nhiều chuyện, chuyện của chị dâu cả, chuyện của ba, chuyện của bà nội. Ngày hôm qua bà nội nhân lúc mẹ ngủ say đã chạy ra ngoài, cuối cùng là cảnh sát đã đưa bà về…
Ban đầu, cô chỉ muốn nói vài câu qua loa cho xong, nhưng khi nói rồi thì lại nói rất nhiều. Cô là con cái, là vợ, là con dâu, là cháu gái, là giáo viên… Những vai trò khác nhau phải gánh vác những trách nhiệm khác nhau. Công việc phải tận tụy, cuộc sống phải lo toan. Mỗi ngày có rất nhiều những việc vụn vặt, vô tận, vô biên. Thậm chí hầu hết các việc đều không đáng để nói ra, không thể nói với người ngoài.
Giọng cô rất nhẹ nhàng, không phàn nàn, kể lại mọi việc chậm rãi như thể hoa nở rồi hẳn sẽ tàn. Mới đầu, cô muốn anh hiểu tại sao cô lại khỏa thân ra ban công lén hút thuốc, nhưng nói một hồi, cô lại thấy bất cần. Chị đây mất ngủ nên ra ban công hút thuốc, gió thổi sảng khoái quá nên cởi đồ vậy thôi!
Giống như khi Tôn Cánh Thành trêu chọc cô, đối xử với cô như vậy, cô sẽ không bao giờ mở miệng thừa nhận, nhưng cỏ khô héo trong lòng cô lại như sống lại, cô muốn anh làm điều này, cô vô cùng mong mỏi anh làm điều này, muốn anh giống như một con thú, dùng thứ nam tính đặc thù đó, quyết liệt chiếm hữu và chinh phục cô!
Vào thời điểm đó, vào thời điểm bọn họ cởi bỏ lớp nguỵ trang và biến thành dã thú, cô cam tâm tình nguyện hướng về anh. Bởi vì anh là Tôn Cánh Thành, là chồng cô, người đàn ông của cô!
Có thể chịu đựng bóng tối của cô, dung túng bóng tối của cô, lấy lòng và chinh phục bóng tối của cô. Trong khoảnh khắc vui sướng tột độ đó, anh biến thành bóng tối của cô.
Đây mới là người đàn ông cô muốn!
Tôn Cánh Thành đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại không hề cảm thấy bị xúc phạm hay nhục mạ. Ngược lại, cô nhận được sự tôn trọng và thấu hiểu tối đa.
Những điều này, cô đều vừa ngộ ra sau khi trò chuyện với anh. Có lẽ mọi chuyện đêm qua là hành vi vô thức của anh, chỉ vì thú vui xác thịt, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên khi anh biến mình thành một con thú để lấy lòng cô, anh đã chứng minh bằng hành động của mình rằng anh ủng hộ mọi thứ và cho phép cô không kiêng nể gì làm theo ý mình.
Tôn Cánh Thành không ngờ rằng mình chỉ lột một quả trứng thôi mà cô đã nghĩ nhiều như vậy. Cảnh tượng trên ban công đúng là khiến anh bàng hoàng, nhưng anh không có ý gì khác, chỉ thấy cô quá bạo mà thôi. Anh nói mình là thú vật là vì anh thấy mình giống thú vật thật.
Về tư thế, anh không hề xấu hổ, tạo hóa đã ban cho con người thất tình lục dục, đồng thời cũng yêu cầu con người phải quan hệ tình dục theo cách này mới có được hạnh phúc, con người dù có cao quý đến đâu thì cũng đều như nhau ở khoản này, không có gì phải thẹn cả.
Trong thâm tâm anh biết những lời mà Chu Ngư nói không phải là phàn nàn, cũng không phải là lời biện minh cho chuyện tối qua mà chỉ đơn thuần là trút bầu tâm sự. Bởi vì cuộc sống chính là như vậy, bị vô số những chuyện vụn vặt, từ nhỏ như ăn uống đi vệ sinh đến lớn như sinh lão bệnh tử, từng bước từng bước bóp chặt.
Trong gần một năm nay, anh cũng dần hiểu ra, trải qua khủng hoảng hôn nhân, khủng hoảng tuổi trung niên, nỗi đau mất người thân, rồi ai cũng sẽ có một ngày rơi vào cuộc sống sóng gió này. Không có lựa chọn, không có nơi trốn tránh.
Anh những tưởng rằng công ty của mình chắc chắn sẽ phá sản, đã gặp phải ba cuộc khủng hoảng tài chính, nhưng không ngờ… lại dần dần khởi sắc trở lại.
Đây là chuyện tốt! Sau này anh có thể yên tâm theo ba mình học nghề y. Ban đầu bác cả muốn tìm cho anh một vị danh sư có uy tín, anh suy nghĩ một thời gian vẫn chưa đồng ý, cho đến tận mười ngày trước khi Chu Ngư gợi ý cho anh, học với ai cũng không bằng học với ba mình. Huống hồ Tôn Hữu Bình lại có năng lực làm cố vấn hướng dẫn. Anh thuận nước đẩy thuyền, tối hôm đó liền nhắn tin cho Tôn Hữu Bình.
Mãi đến trước khi đi ngủ, anh mới nhận được tin nhắn của Tôn Hữu Bình với hai chữ đơn giản: “Được thôi.”
Vậy là hai cha con chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi đi đến các cơ quan liên quan để làm thủ tục. Việc theo học nghề y cổ truyền kéo dài rất lâu, cần vài năm để theo thầy và học việc, sau đó thi đủ các loại chứng chỉ, cuối cùng mới có thể lấy được giấy phép hành nghề. Con đường tốt nhất sau khi có chứng chỉ là mở phòng khám giống như ba anh, còn muốn vào bệnh viện lớn làm việc… gần như không có cửa, mà anh cũng không mong muốn điều đó. Chữa bệnh cứu người ở đâu cũng vậy cả thôi. May mắn là thời gian học khá linh hoạt, nếu sắp xếp trước thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc của anh.
Vào ngày thứ bảy sau khi anh cả mất, hôm đó phòng khám mở cửa lại, Tôn Hữu Bình lục lọi bàn khám bệnh, lấy ra một cuốn sách y cũ đưa cho anh, nói là nó sẽ giúp ích cho anh. Từ đó, quan hệ cha con của họ mới thực sự hòa thuận. Đồng thời, Tôn Cánh Thành cũng cảm thấy vô cùng hối hận, lần đầu tiên nhận ra sự chưa trưởng thành và trẻ con của mình.
Sau đó anh kể với Chu Ngư, Chu Ngư nói rằng ba mà, dù sao cũng đã sống hơn mình vài chục năm, lòng dạ tự nhiên rộng lượng hơn chúng ta.
Tôn Cánh Thành nhận ra rằng kể từ sau khi anh cả mất, có lẽ bị ảnh hưởng bởi Chu Ngư, anh bắt đầu trở nên chu đáo, học cách quan sát và lắng nghe nhiều hơn, biết đặt mình vào vị trí của người khác để chăm sóc họ. Như khi Tôn Dục Nhất có kỳ nghỉ ngắn nên về, anh và Chu Ngư mời chị em con bé đến khu đô thị mới chơi, Chu Ngư nấu món Tây cho họ; hay như vào ngày của mẹ, anh tặng mẹ một bó hoa. Mẹ anh ngoài miệng thì phàn nàn là lãng phí tiền bạc, nhưng trên mặt lại rất vui vẻ; cũng như lúc này – anh cố tình mua một cái gạt tàn thuốc về, đặt rõ ràng trên bàn trà. Anh còn dọn sạch những mẩu thuốc lá trong chậu cây lớn… tổng cộng hai mươi bốn đầu thuốc lá, rồi thay đất và bón phân cho cây.
Anh nói cây của anh ngày càng héo úa cả rồi!
Đúng vậy, tất cả những điều trên đều là những gì anh tự cho là chu đáo và hiểu ý.
Anh còn cảm thấy mình ngày càng trở nên mềm mỏng hơn, học được cách giống như vợ mình, lặng lẽ, tự nhiên mà quan tâm đ ến người khác.
Đã bảy giờ rồi mà vợ anh vẫn chưa về, anh đói lắm rồi, nên nhắn tin cho cô: “Em ở đâu vậy?”
Chu Ngư trả lời: “Tăng ca.”
Anh hỏi: “Mấy giờ em về?”
Chu Du trả lời: “Đừng làm phiền em.”
Anh đã hiểu, trước mười giờ cô sẽ không về. Anh lấy chìa khóa xuống nhà, đi xe máy điện về phòng khám. Ở tầng trên, Tôn Cánh Phi cũng có mặt, cũng lại đến kiếm ăn. Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, chị dâu cả thì đang treo quần áo mới giặt.
Tôn Cánh Thành đi một vòng trong bếp, hỏi mẹ đi đâu rồi? Chị dâu cả phơi quần áo xong trở lại, hâm cơm cho anh, “Mẹ xuống nhà hàng xóm chơi rồi.”
Tôn Cánh Thành ngồi xuống ghế ăn, nhìn Tôn Cánh Phi, “Lại đến đây ăn chực?”
“Lạ lắm sao?” Tôn Cánh Phi trả lời.
Tôn Cánh Thành quay đầu không nói gì.
Chị dâu cả múc cơm cho anh, Tôn Cánh Phi nhìn anh, “Ở nhà cậu Chu Ngư cũng mang cơm đến tận bàn cho cậu vậy hả?”
“Lạ lắm sao?” Tôn Cánh Thành cũng trả lời.
“Cậu thì tuyệt rồi!” Tôn Cánh Phi ăn xong, gọi chị dâu, nói sau này ai ăn thì tự hâm cơm, không cần phục vụ như vậy.
Chị dâu cả không để ý, nói ngay: “Ở nhà anh cả cũng vậy, đều do chị hâm cơm…” rồi dừng lại, đi vào phòng tắm giặt vớ cho con.
Ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, Tôn Dục Ngôn nghe thấy, hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, sao ba vẫn chưa về?”
Tôn Gia Duệ thấy nó làm phiền mình xem TV, nói: “Mẹ em và ông bà nội đều ở đây mà? Ba mẹ anh cả ngày không đến thăm anh, anh thấy rất vui đây này!”
…
Mẹ Tôn trở về, thấy hai đứa con đang ăn chực, nói với Tôn Cánh Phi: “Con cả ngày lười biếng, chỉ cần hai chén nước sôi là coi như có một bữa ăn rồi.”
“Sao mẹ chỉ nói con?” Tôn Cánh Phi bực mình.
“Mẹ không có lý do gì để nói em con cả, Chu Ngư làm việc mệt mỏi như vậy, không nấu cơm là chuyện bình thường.”
…
“Gần đây trường rất bận, chắc tối nay trước mười giờ cô ấy không về được.” Tôn Cánh Thành nói.
“Tối về con mang cho Chu Ngư một hộp trứng cá muối đi. Của anh hai con mang đến.” Mẹ Tôn nói rồi mở tủ lạnh, thấy ba hộp giờ chỉ còn một hộp, tìm khắp nơi, “Ủa, đâu rồi?”
“Mẹ tìm gì vậy?” Chị dâu cả hỏi.
“Tìm trứng cá muối, ba hộp sao chỉ còn một?”
“Lúc con đi làm về có thấy hai hộp rỗng trong thùng rác ngoài tòa nhà.” Chị dâu cả nói: “Giống y hệt cái mẹ đang cầm.”
Chưa kịp hỏi, Tôn Gia Duệ không đánh đã khai, “Tụi con không có ăn trộm, tụi con là trẻ con không mở được!” Rồi quay sang hỏi Dục Ngôn: “Đúng không em trai?”
…
Tôn Cánh Phi nhìn ngó, thu dọn chén dĩa đi rửa, sau đó lén nhét hộp nhỏ vào túi, rồi đi về.
Tôn Cánh Thành ăn xong bưng tô vào bếp, “Mẹ, găng tay cao su đâu?”
“Làm gì?”
“Rửa chén.”
Mẹ Tôn đi tới, giật lấy tô từ tay anh, rửa vài cái rồi xong. “Làm trò, rửa một cái tô mà phải đeo găng tay!”
“Nước rửa chén làm hại da tay.”
“Tay con mỏng manh, còn tay mẹ rửa cả đời cũng không bị gì.”
Tôn Cánh Thành không nói gì, mở tủ lạnh tìm, “Mẹ, trứng cá muối đâu?”
“Mẹ, mẹ, mẹ, suốt ngày mẹ mẹ.” Mẹ Tôn bực mình vì cứ nghe gọi liên tục.
Cuối cùng không tìm thấy trứng cá muối, Tôn Cánh Thành đã hiểu. Anh xuống phòng khám, Tôn Hữu Bình lúc không bận thì ra trước cửa tập bài thể dục số 7 trên đài phát thanh. Hàng ngày ông đều tập đều đặn sáng tối. Bên cạnh ghế nhỏ đặt loa Bluetooth mà anh cả đã mua cho ông.
Tôn Cánh Thành nhìn một lúc, rồi cùng tập với ông, coi như tiêu hóa thức ăn.
Tập xong anh rảnh rỗi, nhắn tin cho anh hai hỏi còn trứng cá muối không? Anh hai trả lời là ở nhà hàng còn vài hộp. Tôn Cánh Thành đi xe máy điện đến nhà hàng, hỏi nhà bếp lấy hai hộp, bên trong bận rộn tấp nập, có năm bàn tiệc sinh nhật, quy mô rất lớn vì anh thấy có món cá chép chiên giòn, đậu hũ hầm, súp bào ngư…
Cuối cùng anh cũng như ý đóng gói được súp bào ngư. Chu Ngư thích ăn món này.
Trên đường đi, xe hết điện… anh đẩy xe đến bệnh viện gần đó, lấy pin ra chuẩn bị gọi xe về thì nhận được điện thoại của Chu Ngư, hỏi anh đang ở đâu.
Khi Chu Ngư đón anh, anh đang chọn quả dương mai ở quầy hàng ven đường, nói là muốn uống nước dương mai. Trên đường về, Tôn Cánh Thành lái xe, Chu Ngư ngồi ghế phụ thổi hơi nóng, ăn từng ngụm nhỏ súp bào ngư.
Tôn Cánh Thành thấy hộp đựng không tốt nên đã dùng bình giữ nhiệt của nhà hàng Gia Hưng.
“Đói lắm hả?” Tôn Cánh Thành cười hỏi cô.
“Buổi tối em chỉ uống chút sữa và ăn vài cái bánh quy thôi.”
“Lần sau nếu không muốn ăn ở căng tin thì anh sẽ mang cơm cho em.”
Chu Ngư chỉ mải mê thổi nguội súp và ăn, không trả lời. Dù rất đói, cô cũng ăn rất từ tốn, từng ngụm nhỏ, nhai từ từ, nuốt chậm rãi. Nếu không thấy cô vội mở nắp khi lên xe, anh cũng không biết là cô đang đói.
Nhìn cô ăn, anh không nhịn được cười. Chu Ngư hỏi anh cười gì? Anh không nói. Nếu không chứng kiến tận mắt, anh không thể tưởng tượng được cô lại có lúc táo bạo, phóng khoáng như vậy.
Nghĩ về những hình ảnh đó, anh lại cảm thấy k1ch thích, để kiềm chế, anh bắt đầu trò chuyện với cô, cũng ăn một ngụm súp, từ từ bình tĩnh lại.
Về đến nhà, Chu Ngư ngâm thanh mai với nước muối, chuẩn bị sáng hôm sau nấu. Tôn Cánh Thành tìm ra chai champagne từ năm ngoái, ngâm trong xô đá. Chu Ngư thấy trên bàn có một cái gạt tàn thuốc sáng loáng, đưa mắt nhìn anh, rồi vào phòng ngủ đi tắm. Tôn Cánh Thành tưởng cô cảm động vì sự chu đáo của mình, tự mãn không thôi.
Chu Ngư tắm xong thì lên giường chuẩn bị ngủ. Tôn Cánh Thành bưng ly champagne, múc một muỗng trứng cá muối cho cô. Chu Ngư ăn không quen, thấy quá tanh, nhưng nhìn anh hào hứng muốn chia sẻ, cô cũng ăn một muỗng kèm với champagne.
“Em thấy người ta đều đặt vào lòng bàn tay ăn.” Chu Ngư nói.
Tôn Cánh Thành múc một muỗng đặt vào lòng bàn tay cô, Chu Ngư lắc đầu, ăn nữa thì cô sẽ buồn nôn. Sau đó, cô uống một ngụm champagne, ra hiệu cho anh uống, nhưng Tôn Cánh Thành lắc đầu.
Tôn Cánh Thành không hút thuốc, thường cũng không uống rượu. Không hút thuốc vì hại phổi, còn không uống rượu là vì không quen.
Chu Ngư có thể uống chút rượu, cả rượu vang đỏ và rượu trắng đều được, cô thích trạng thái hơi say nhẹ. Nhưng ở ngoài cô hiếm khi uống, chỉ khi ở nhà mới yên tâm uống một chút.
Trong phòng ngủ đang đốt nến thơm giúp ngủ ngon, Chu Ngư dựa vào đầu giường, nhấp từng ngụm rượu nhỏ. Tôn Cánh Thành ngồi xếp bằng bên cạnh cô, ăn trứng cá muối. Nói về gạt tàn thuốc trên bàn trà, Tôn Cánh Thành ý là không phản đối cô hút thuốc, nếu muốn thì cô cứ hút, nhưng phải điều độ, dù sao hiện tại đang trong giai đoạn chuẩn bị mang thai.
Chu Ngư vốn không nghiện thuốc, còn về việc lén hút thuốc, cô lấy mình và Tôn Cánh Phi làm ví dụ. Cô hút thuốc có thể là tin động trời trong vòng họ hàng, nhưng nếu là Tôn Cánh Phi thì chẳng có gì lạ.
Danh tiếng tốt quá cũng là một gánh nặng, mọi người kỳ vọng cao, lòng khoan dung cũng nhỏ hơn.
Hai người nói chuyện một lúc rồi Tôn Cánh Thành đi tắm, trở lại thì Chu Ngư đã nhắm mắt ngủ. Anh nằm xuống giường, ôm cô vào lòng, cô khẽ ngửi ngửi, một tay ôm eo anh.
Tôn Cánh Thành vỗ nhẹ lưng cô, ngâm nga bài ru.
Chu Ngư cảm thấy rất an toàn, chìm vào giấc mơ, trong mơ, Tôn Cánh Thành bay lên cao, hái cho cô một ngôi sao xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.