Chương 57: Chuẩn bị xây nhà
Mê Lộ Đích Ban Ban
20/10/2016
Hồ Mai Nhi vốn
nói chuyện vẫn ‘cây ngay không sợ chết đứng’, nghe cha chị nói như vậy
mặt đột nhiên đỏ bừng lên. Chị thật không có ý muốn nhờ người nhà mẹ đẻ
giúp đỡ. Lại nói bây giờ còn ngay trước mặt em dâu, Hồ Mai Nhi cảm thấy
mặt mình cũng nóng đến hừng hực.
"Cha, thật sự không cần, chúng con thật sự không có ý định sinh thêm con nữa. Hai đứa con gái của con đều rất nghe lời hiểu chuyện, sau này bất kể là đứa đầu hay là đứa thứ hai kén rể về, vẫn có người dưỡng già cho chúng con như thường." Hồ Mai Nhi nói.
"Aiz, thật ra mẹ thấy nếu không thừa dịp còn trẻ hãy sinh thêm một đứa, không phải là nộp chút tiền phạt thôi sao." Lý Quế Lan tuy rằng ở nhà chồng của con gái rất kiên cường, nhưng hiện tại trong nhà mình bà cũng là cảm thấy con gái sinh thêm một đứa thì tốt hơn, quả thực không được bế một đứa từ bên ngoài về cũng được. Không có con trai tóm lại sức mạnh không được đủ lắm.
Lần này bà ở nhà con gái út còn đè nén tính tình, nếu như là ở nhà con gái khác, bà mới sẽ không mềm yếu như vậy, xét đến cùng còn không phải nguyên nhân con gái bà chưa sinh con trai cho người ta không đủ tự tin. Tuy rằng quốc gia đã sớm khởi xướng nam nữ bình đẳng rồi, nhưng là thực sự có bao nhiêu người làm được nam nữ bình đẳng.
Ngô Hồng Nhi thấy thế cũng không khỏi thở dài, đừng nói là hiện tại, cho dù là mấy chục năm sau cũng không có thực sự làm được nam nữ bình đẳng. Bây giờ cô cũng có chút may mắn, may mà lúc trước cái thai đầu tiên cô sinh được Đản Đản. Nếu cô không sinh được con trai chỉ sợ gặp phải tình huống còn nghiêm trọng hơn cả Hồ Mai Nhi. Dù sao mẹ chồng Hồ Mai Nhi có mấy người con trai, tuy rằng chị ấy không sinh cháu trai người khác sẽ sinh được. Chỗ nhà họ Hồ này Hồ Quốc Đống nhưng là dòng độc đinh. Nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi đối với Hồ Mai Nhi không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Về phần vấn đề Hồ Lão Đồ nói cho con gái tiền, Ngô Hồng Nhi lại càng không hề nói cái gì. Thứ nhất cô biết hai cụ nhà họ Hồ cho dù trợ cấp con gái cũng sẽ không quá phận, tựa như hồi đó gia đình Hồ Lê Nhi khó khăn như vậy, Lý Quế Lan cũng không có cho bao nhiêu, dẫu sao nhiều con gái như vậy mà, cho một đứa nhiều hơn đứa khác có ý kiến thì làm thế nào. Thứ hai đối với tiền bạc, cái nhìn của người đã hai đời làm người như Ngô Hồng Nhi đích thực không nặng như vậy. Thứ ba lúc trước khi anh Ba nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi đến tìm Ngô Hồng Nhi vay tiền, hai cụ nhà họ Hồ không hề nói cái gì, tuy rằng số tiền đó là hai vợ chồng tích cóp, nhưng loại cha mẹ chồng sợ con dâu trợ cấp nhà mẹ đẻ, đối với con dâu đề phòng nghiêm ngặt tử thủ có rất nhiều.
Bởi vậy Ngô Hồng Nhi còn an ủi Hồ Mai Nhi nói: "Đúng đó chị Năm, nếu không anh chị hãy sinh thêm một đứa, đến lúc đó cứ tới trong nhà ở, cũng không lớn chuyện lắm. Nhiều nhất chính là đứa nhỏ sinh ra vào hộ khẩu phiền toái một chút." Hiện tại kế hoạch hoá gia đình, trước khi đứa trẻ chưa sinh ra còn có thể làm cho sảy, nhưng sau khi sinh ra thì không có cách nào chỉ có thể phạt tiền.
Thấy em dâu nói như vậy, Hồ Mai Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, không có bởi vì tí chuyện này của chị làm cho nhà mẹ đẻ cũng không yên ổn là được. Bởi vậy Hồ Mai Nhi bèn nói: "Cần gì chứ, nếu sinh thêm lại là con gái thì sao. Cha, mẹ, hai người đừng chiều thói xấu này của bọn họ. Lần này ngài lấy tiền ra cho, không chừng bọn họ còn muốn có lần sau đấy." Hồ Mai Nhi nói chuyện vốn luôn ngay thẳng, vừa rồi quá mất mặt, thấy em dâu cũng không có gì mất hứng, sắc mặt cũng mới bình thường lên.
Thấy con bé kia còn suy nghĩ thoáng hơn bọn họ, Hồ Lão Đồ dứt khoát cũng là không nói nữa, bèn nói: "Được, nếu con có gì khó xử, nhất định phải nói. Cái khác cha không dám cam đoan, nhưng chút tiền phạt kia cha vẫn lấy ra được."
"Aiz, " Hồ Mai Nhi cảm giác mũi hơi cay cay, mặc dù là người đã lập gia đình nhiều năm như vậy rồi, nhưng thật lòng thương yêu mình vẫn là cha mẹ ruột.
Đề tài này có phần nặng nề, thấy con gái nhà mình vành mắt đỏ ngầu, Lý Quế Lan bèn nói sang chuyện khác nói: "Ở nhà mấy ngày cũng tốt, ngày mai mày cứ theo cha mày cùng em trai mày đi trấn trên chơi một chút. Chỗ chị Hai mày bận chân không chạm đất quả thực ước gì một người làm hai người dùng." Lý Quế Lan nói.
Mấy năm nay cuộc sống của mọi người đều thoải mái, không chỉ là người trấn trên, cho dù là ở nông thôn cũng có người cách dăm ba bữa ăn thịt một lần. Thịt kho Hồ Lão Đồ làm chính gốc, làm người cũng khéo, lưu lượng khách thật sự không tệ.
Bây giờ còn xem như mùa ế hàng, đợi đến vào tháng chạp lúc tích trữ hàng tết đó mới thật sự gọi là bận rộn cơ. Năm ngoái Hồ Hạnh Nhi bận rộn đến mức kéo cả Triệu Cường cùng hai đứa con trai trong nhà qua làm nhân công. Lý Quế Lan và Ngô Hồng Nhi thật sự là bởi vì trong nhà trẻ con còn nhỏ không rảnh tay nổi, nếu trong nhà trẻ con lớn hơn một chút chỉ sợ Ngô Hồng Nhi cũng sẽ đi làm.
Mâu thuẫn trong nhà chính là vì cái này mà nên, Hồ Mai Nhi đâu còn có thể đi trấn trên thêm loạn, bèn nói: "Mẹ, mẹ là ngứa mắt con ở nhà an nhàn vài ngày có phải không, con cứ ở nhà ngồi ăn ngon uống ngon cả ngày đấy, mới không đi tốn hơi sức đó đâu." Hồ Mai Nhi cười nói.
"Được được được, đồ con ranh lười này." Lý Quế Lan thấy chị nói như vậy liền cười nói, thật ra bà đề xuất để cho con gái nhà mình cùng đi cũng là sợ Tiểu Ngũ bởi vì cái này có ý kiến với gia đình, dù sao ý mẹ chồng nó nói gần nói xa Lý Quế Lan cũng là hiểu. Hiện tại thấy con bé này không có bộ dáng để ý chút nào, Lý Quế Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào có ý kiến trong lòng người làm mẹ là bà cũng không yên.
Trò chuyện xong, bọn nhỏ cũng gần trở về. Chơi là chơi, nhưng chúng nó vẫn còn nhớ rõ ràng phải trở về xem TV. Ngay cả con bé thứ hai nhà Hồ Mai Nhi cũng không ngoại lệ, thật sớm đã xách ghế đẩu nhỏ ngồi xuống chuẩn bị xem ti vi rồi.
Nhà Hồ Mai Nhi điều kiện tuy rằng không kém, nhưng cũng không có mua TV. Bình thường đều là đi xem ké nhà người ta hoặc là lúc trong thôn có người đến chiếu bóng mới có thể đã nghiền. Cho dù xem hiểu hay xem không hiểu, e rằng ngay cả quảng cáo bọn nó cũng có thể xem ngon lành, dĩ nhiên bây giờ quảng cáo cũng là rất ít ỏi.
Bọn nhỏ vây quanh ở trước ti vi xem ti vi, có Lý Quế Lan bọn họ trông, Ngô Hồng Nhi liền về phòng trông Nha Nha. Hiện tại đã có đèn điện, lúc không có việc gì cô còn có thể làm chút quần áo giày gì đó cho con.
Con trai trong nhà nghịch ngợm, không được mấy ngày áo quần đã rách, Lý Quế Lan tuổi tác dù sao đã không nhỏ, bình thường làm việc nhà còn không có cái gì, nhưng làm quần áo gì đó đều là Ngô Hồng Nhi khéo tay nhanh nhẹn một tay làm ra. Cho nên mỗi ngày cô cũng là kim chỉ không rời tay, ngay cả thời gian buổi tối cũng không ngoại lệ. Có điều cũng may hiện tại đã có đèn điện, trong phòng rất sáng sủa, không cần lo lắng sẽ hại mắt.
Thấy Ngô Hồng Nhi vào phòng, Hồ Quốc Đống cũng bèn đi vào theo. Hắn và con gái cùng nằm ở trên giường gạch câu được câu chăng nói chuyện với Ngô Hồng Nhi. Bây giờ trong nhà nhiều con nhỏ, tuy rằng giường gạch trong nhà lớn, ba đứa nhỏ ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng qua vài năm nữa Hồ Kiệt cùng Hồ Trác cũng sẽ lớn lên. Đứa nhỏ lớn cũng không thể vẫn ở cùng bố mẹ, cho nên bây giờ Hồ Quốc Đống đã tính toán xây phòng cho con rồi.
Hồ Lão Đồ cùng Lý Quế Lan cũng có chút hối hận, lúc trước khi xây nhà tuy rằng đất rộng xây nhà cũng rộng rãi thoáng mát, nhưng xây phòng hơi quá ít. Phòng có thể ngủ tổng cộng cũng chỉ ba gian, còn có một cái là ở trong chái nhà (gian nhỏ ở đầu nhà). Đừng nói các con gái về không ở đủ, chừng hai năm nữa cháu trai lớn thêm hai tuổi không tính con gái cũng sẽ không ở đủ rồi.
Hiện tại trong thôn cũng bắt đầu lưu hành bộ phòng (phòng nguyên bộ, bao gồm phòng vệ sinh, bàn ghế…), tuy rằng phòng không lớn bằng hiện nay, nhưng gian phòng nhiều, Hồ Lão Đồ nhìn thấy nhà nhà người ta mới xây liền có chút động lòng. Nền móng của ông còn đầy đủ hơn người khác một chút, không những muốn xây bộ phòng còn muốn xây nhà tầng. Mấy ngày nay đang đi loanh quanh khắp thôn tìm chỗ đó.
Mặc dù bây giờ rất nhiều gia đình đều là phá căn nhà mình đang ở đi, tiếp tục xây nhà mới ở bên trên để tiết kiệm tiền, nhưng căn nhà nhà Hồ Lão Đồ vẫn còn mới, phá đi còn không bằng giữ lại có lợi hơn. Lại nói nếu phá nhà đi tùy tiện tìm nhà bỏ trống nhà người khác ở, cũng không nhất định tiện. Hai cha con vừa thương lượng dứt khoát lại chọn một chỗ khác xây nhà mới. Dù sao trong nhà có hai bé trai, sau này hai đứa trưởng thành vừa lúc mỗi đứa một chỗ. Tuy rằng Hồ Kiệt cùng Hồ Trác lớn mới bảy tuổi, nhỏ mới năm tuổi, nhưng cái này cũng không ảnh hướng tới việc Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống tính toán sau này cưới vợ cho chúng nó.
Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi nói chính là chỗ hắn và Hồ Lão Đồ nhìn trúng. Đó là một căn nhà rách, trước đây ở là một lão già độc thân, sau này lão già độc thân mất, nhà này lại để không. Tuy rằng tường nhà đều sụp rồi, nhưng đất lại rất lớn, mấu chốt nhất là cách trại nuôi lợn cùng chỗ bọn họ ở hiện tại cũng gần, bất kể nhìn như thế nào cũng là quá thích hợp rồi.
Có điều bây giờ chỗ này sau khi lão già độc thân mất lại để lại cho cháu lão, hai cha con đang định nhờ người đến hỏi một chút đó.
Chuyện xây nhà Ngô Hồng Nhi cũng không hiểu, thấy Hồ Quốc Đống bảo tốt cô cũng không có ý kiến, ở nhà họ Hồ chuyện nhỏ đều là phụ nữ làm chủ, nhưng chuyện lớn cuối cùng gõ thước tay (để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định) vẫn là Hồ Lão Đồ, ngay cả Hồ Quốc Đống bây giờ cũng chỉ là nêu ra tham khảo ý kiến. Hồ Quốc Đống cũng không trông vào Ngô Hồng Nhi nói ý kiến có tính xây dựng gì, bọn họ cũng chỉ là trò chuyện giết thời gian giải buồn mà thôi.
Ngô Hồng Nhi không thể tránh khỏi cũng nhắc tới Vương Lan với Hồ Quốc Đống, đối với sự xa lạ của hai người bây giờ cô hơi thất vọng, đối với hình tượng nữ cường nhân như Vương Lan bây giờ cũng có chút hâm mộ. Tóm lại là cảm xúc rất sâu sắc.
Hồ Quốc Đống nghe Ngô Hồng Nhi nhắc tới Vương Lan, vốn đang còn chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo hẳn. Hồ Quốc Đống không thích vị khuê mật kia của cô vợ nhà mình. Lúc trước khi hai người đang tìm hiểu nhau, tuy rằng Hồ Quốc Đống da mặt quá mỏng, nhưng cũng biết người tên Vương Lan kia chướng mắt mình. Chính cô ta gả cho thanh niên trí thức thì thôi, còn muốn giới thiệu cho Hồng Nhi nhà mình một thằng. Cái thằng tên Hứa Thành kia vừa ý Hồng Nhi tuy rằng trước đây hắn không biết, nhưng kết hôn đã nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng từ chỗ mẹ vợ nghe được chút tiếng gió, hiện tại hắn vừa nghe thấy trong giọng điệu của Ngô Hồng Nhi có chút ý hâm mộ, lập tức cảnh giác hẳn lên. Hồng Nhi sẽ không phải là hối hận chứ. Bằng không giọng điệu hơi mang hâm mộ và buồn bã là có ý gì.
Dù sao người ta là người sinh viên đại học đó, hiện tại nhất định rất vẻ vang, đâu có như thằng mổ lợn như mình. Hồ Quốc Đống cũng không có tâm tình nghe Ngô Hồng Nhi kể Vương Lan bây giờ có khác biệt gì, tiện tay cầm lấy cuốn sách nói về kiến thức nuôi lợn mua mấy ngày hôm trước bắt đầu lật xem, hắn quyết định vẫn phải là phong phú thêm một chút tri thức. Lỡ như bây giờ Hồng Nhi thay đổi thẩm mỹ quan thích phần tử trí thức rồi sao.
"Cha, thật sự không cần, chúng con thật sự không có ý định sinh thêm con nữa. Hai đứa con gái của con đều rất nghe lời hiểu chuyện, sau này bất kể là đứa đầu hay là đứa thứ hai kén rể về, vẫn có người dưỡng già cho chúng con như thường." Hồ Mai Nhi nói.
"Aiz, thật ra mẹ thấy nếu không thừa dịp còn trẻ hãy sinh thêm một đứa, không phải là nộp chút tiền phạt thôi sao." Lý Quế Lan tuy rằng ở nhà chồng của con gái rất kiên cường, nhưng hiện tại trong nhà mình bà cũng là cảm thấy con gái sinh thêm một đứa thì tốt hơn, quả thực không được bế một đứa từ bên ngoài về cũng được. Không có con trai tóm lại sức mạnh không được đủ lắm.
Lần này bà ở nhà con gái út còn đè nén tính tình, nếu như là ở nhà con gái khác, bà mới sẽ không mềm yếu như vậy, xét đến cùng còn không phải nguyên nhân con gái bà chưa sinh con trai cho người ta không đủ tự tin. Tuy rằng quốc gia đã sớm khởi xướng nam nữ bình đẳng rồi, nhưng là thực sự có bao nhiêu người làm được nam nữ bình đẳng.
Ngô Hồng Nhi thấy thế cũng không khỏi thở dài, đừng nói là hiện tại, cho dù là mấy chục năm sau cũng không có thực sự làm được nam nữ bình đẳng. Bây giờ cô cũng có chút may mắn, may mà lúc trước cái thai đầu tiên cô sinh được Đản Đản. Nếu cô không sinh được con trai chỉ sợ gặp phải tình huống còn nghiêm trọng hơn cả Hồ Mai Nhi. Dù sao mẹ chồng Hồ Mai Nhi có mấy người con trai, tuy rằng chị ấy không sinh cháu trai người khác sẽ sinh được. Chỗ nhà họ Hồ này Hồ Quốc Đống nhưng là dòng độc đinh. Nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi đối với Hồ Mai Nhi không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Về phần vấn đề Hồ Lão Đồ nói cho con gái tiền, Ngô Hồng Nhi lại càng không hề nói cái gì. Thứ nhất cô biết hai cụ nhà họ Hồ cho dù trợ cấp con gái cũng sẽ không quá phận, tựa như hồi đó gia đình Hồ Lê Nhi khó khăn như vậy, Lý Quế Lan cũng không có cho bao nhiêu, dẫu sao nhiều con gái như vậy mà, cho một đứa nhiều hơn đứa khác có ý kiến thì làm thế nào. Thứ hai đối với tiền bạc, cái nhìn của người đã hai đời làm người như Ngô Hồng Nhi đích thực không nặng như vậy. Thứ ba lúc trước khi anh Ba nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi đến tìm Ngô Hồng Nhi vay tiền, hai cụ nhà họ Hồ không hề nói cái gì, tuy rằng số tiền đó là hai vợ chồng tích cóp, nhưng loại cha mẹ chồng sợ con dâu trợ cấp nhà mẹ đẻ, đối với con dâu đề phòng nghiêm ngặt tử thủ có rất nhiều.
Bởi vậy Ngô Hồng Nhi còn an ủi Hồ Mai Nhi nói: "Đúng đó chị Năm, nếu không anh chị hãy sinh thêm một đứa, đến lúc đó cứ tới trong nhà ở, cũng không lớn chuyện lắm. Nhiều nhất chính là đứa nhỏ sinh ra vào hộ khẩu phiền toái một chút." Hiện tại kế hoạch hoá gia đình, trước khi đứa trẻ chưa sinh ra còn có thể làm cho sảy, nhưng sau khi sinh ra thì không có cách nào chỉ có thể phạt tiền.
Thấy em dâu nói như vậy, Hồ Mai Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, không có bởi vì tí chuyện này của chị làm cho nhà mẹ đẻ cũng không yên ổn là được. Bởi vậy Hồ Mai Nhi bèn nói: "Cần gì chứ, nếu sinh thêm lại là con gái thì sao. Cha, mẹ, hai người đừng chiều thói xấu này của bọn họ. Lần này ngài lấy tiền ra cho, không chừng bọn họ còn muốn có lần sau đấy." Hồ Mai Nhi nói chuyện vốn luôn ngay thẳng, vừa rồi quá mất mặt, thấy em dâu cũng không có gì mất hứng, sắc mặt cũng mới bình thường lên.
Thấy con bé kia còn suy nghĩ thoáng hơn bọn họ, Hồ Lão Đồ dứt khoát cũng là không nói nữa, bèn nói: "Được, nếu con có gì khó xử, nhất định phải nói. Cái khác cha không dám cam đoan, nhưng chút tiền phạt kia cha vẫn lấy ra được."
"Aiz, " Hồ Mai Nhi cảm giác mũi hơi cay cay, mặc dù là người đã lập gia đình nhiều năm như vậy rồi, nhưng thật lòng thương yêu mình vẫn là cha mẹ ruột.
Đề tài này có phần nặng nề, thấy con gái nhà mình vành mắt đỏ ngầu, Lý Quế Lan bèn nói sang chuyện khác nói: "Ở nhà mấy ngày cũng tốt, ngày mai mày cứ theo cha mày cùng em trai mày đi trấn trên chơi một chút. Chỗ chị Hai mày bận chân không chạm đất quả thực ước gì một người làm hai người dùng." Lý Quế Lan nói.
Mấy năm nay cuộc sống của mọi người đều thoải mái, không chỉ là người trấn trên, cho dù là ở nông thôn cũng có người cách dăm ba bữa ăn thịt một lần. Thịt kho Hồ Lão Đồ làm chính gốc, làm người cũng khéo, lưu lượng khách thật sự không tệ.
Bây giờ còn xem như mùa ế hàng, đợi đến vào tháng chạp lúc tích trữ hàng tết đó mới thật sự gọi là bận rộn cơ. Năm ngoái Hồ Hạnh Nhi bận rộn đến mức kéo cả Triệu Cường cùng hai đứa con trai trong nhà qua làm nhân công. Lý Quế Lan và Ngô Hồng Nhi thật sự là bởi vì trong nhà trẻ con còn nhỏ không rảnh tay nổi, nếu trong nhà trẻ con lớn hơn một chút chỉ sợ Ngô Hồng Nhi cũng sẽ đi làm.
Mâu thuẫn trong nhà chính là vì cái này mà nên, Hồ Mai Nhi đâu còn có thể đi trấn trên thêm loạn, bèn nói: "Mẹ, mẹ là ngứa mắt con ở nhà an nhàn vài ngày có phải không, con cứ ở nhà ngồi ăn ngon uống ngon cả ngày đấy, mới không đi tốn hơi sức đó đâu." Hồ Mai Nhi cười nói.
"Được được được, đồ con ranh lười này." Lý Quế Lan thấy chị nói như vậy liền cười nói, thật ra bà đề xuất để cho con gái nhà mình cùng đi cũng là sợ Tiểu Ngũ bởi vì cái này có ý kiến với gia đình, dù sao ý mẹ chồng nó nói gần nói xa Lý Quế Lan cũng là hiểu. Hiện tại thấy con bé này không có bộ dáng để ý chút nào, Lý Quế Lan cũng thở phào nhẹ nhõm. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào có ý kiến trong lòng người làm mẹ là bà cũng không yên.
Trò chuyện xong, bọn nhỏ cũng gần trở về. Chơi là chơi, nhưng chúng nó vẫn còn nhớ rõ ràng phải trở về xem TV. Ngay cả con bé thứ hai nhà Hồ Mai Nhi cũng không ngoại lệ, thật sớm đã xách ghế đẩu nhỏ ngồi xuống chuẩn bị xem ti vi rồi.
Nhà Hồ Mai Nhi điều kiện tuy rằng không kém, nhưng cũng không có mua TV. Bình thường đều là đi xem ké nhà người ta hoặc là lúc trong thôn có người đến chiếu bóng mới có thể đã nghiền. Cho dù xem hiểu hay xem không hiểu, e rằng ngay cả quảng cáo bọn nó cũng có thể xem ngon lành, dĩ nhiên bây giờ quảng cáo cũng là rất ít ỏi.
Bọn nhỏ vây quanh ở trước ti vi xem ti vi, có Lý Quế Lan bọn họ trông, Ngô Hồng Nhi liền về phòng trông Nha Nha. Hiện tại đã có đèn điện, lúc không có việc gì cô còn có thể làm chút quần áo giày gì đó cho con.
Con trai trong nhà nghịch ngợm, không được mấy ngày áo quần đã rách, Lý Quế Lan tuổi tác dù sao đã không nhỏ, bình thường làm việc nhà còn không có cái gì, nhưng làm quần áo gì đó đều là Ngô Hồng Nhi khéo tay nhanh nhẹn một tay làm ra. Cho nên mỗi ngày cô cũng là kim chỉ không rời tay, ngay cả thời gian buổi tối cũng không ngoại lệ. Có điều cũng may hiện tại đã có đèn điện, trong phòng rất sáng sủa, không cần lo lắng sẽ hại mắt.
Thấy Ngô Hồng Nhi vào phòng, Hồ Quốc Đống cũng bèn đi vào theo. Hắn và con gái cùng nằm ở trên giường gạch câu được câu chăng nói chuyện với Ngô Hồng Nhi. Bây giờ trong nhà nhiều con nhỏ, tuy rằng giường gạch trong nhà lớn, ba đứa nhỏ ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng qua vài năm nữa Hồ Kiệt cùng Hồ Trác cũng sẽ lớn lên. Đứa nhỏ lớn cũng không thể vẫn ở cùng bố mẹ, cho nên bây giờ Hồ Quốc Đống đã tính toán xây phòng cho con rồi.
Hồ Lão Đồ cùng Lý Quế Lan cũng có chút hối hận, lúc trước khi xây nhà tuy rằng đất rộng xây nhà cũng rộng rãi thoáng mát, nhưng xây phòng hơi quá ít. Phòng có thể ngủ tổng cộng cũng chỉ ba gian, còn có một cái là ở trong chái nhà (gian nhỏ ở đầu nhà). Đừng nói các con gái về không ở đủ, chừng hai năm nữa cháu trai lớn thêm hai tuổi không tính con gái cũng sẽ không ở đủ rồi.
Hiện tại trong thôn cũng bắt đầu lưu hành bộ phòng (phòng nguyên bộ, bao gồm phòng vệ sinh, bàn ghế…), tuy rằng phòng không lớn bằng hiện nay, nhưng gian phòng nhiều, Hồ Lão Đồ nhìn thấy nhà nhà người ta mới xây liền có chút động lòng. Nền móng của ông còn đầy đủ hơn người khác một chút, không những muốn xây bộ phòng còn muốn xây nhà tầng. Mấy ngày nay đang đi loanh quanh khắp thôn tìm chỗ đó.
Mặc dù bây giờ rất nhiều gia đình đều là phá căn nhà mình đang ở đi, tiếp tục xây nhà mới ở bên trên để tiết kiệm tiền, nhưng căn nhà nhà Hồ Lão Đồ vẫn còn mới, phá đi còn không bằng giữ lại có lợi hơn. Lại nói nếu phá nhà đi tùy tiện tìm nhà bỏ trống nhà người khác ở, cũng không nhất định tiện. Hai cha con vừa thương lượng dứt khoát lại chọn một chỗ khác xây nhà mới. Dù sao trong nhà có hai bé trai, sau này hai đứa trưởng thành vừa lúc mỗi đứa một chỗ. Tuy rằng Hồ Kiệt cùng Hồ Trác lớn mới bảy tuổi, nhỏ mới năm tuổi, nhưng cái này cũng không ảnh hướng tới việc Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống tính toán sau này cưới vợ cho chúng nó.
Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi nói chính là chỗ hắn và Hồ Lão Đồ nhìn trúng. Đó là một căn nhà rách, trước đây ở là một lão già độc thân, sau này lão già độc thân mất, nhà này lại để không. Tuy rằng tường nhà đều sụp rồi, nhưng đất lại rất lớn, mấu chốt nhất là cách trại nuôi lợn cùng chỗ bọn họ ở hiện tại cũng gần, bất kể nhìn như thế nào cũng là quá thích hợp rồi.
Có điều bây giờ chỗ này sau khi lão già độc thân mất lại để lại cho cháu lão, hai cha con đang định nhờ người đến hỏi một chút đó.
Chuyện xây nhà Ngô Hồng Nhi cũng không hiểu, thấy Hồ Quốc Đống bảo tốt cô cũng không có ý kiến, ở nhà họ Hồ chuyện nhỏ đều là phụ nữ làm chủ, nhưng chuyện lớn cuối cùng gõ thước tay (để thoả thuận công việc mua bán, ví với người chủ trì đã quyết định) vẫn là Hồ Lão Đồ, ngay cả Hồ Quốc Đống bây giờ cũng chỉ là nêu ra tham khảo ý kiến. Hồ Quốc Đống cũng không trông vào Ngô Hồng Nhi nói ý kiến có tính xây dựng gì, bọn họ cũng chỉ là trò chuyện giết thời gian giải buồn mà thôi.
Ngô Hồng Nhi không thể tránh khỏi cũng nhắc tới Vương Lan với Hồ Quốc Đống, đối với sự xa lạ của hai người bây giờ cô hơi thất vọng, đối với hình tượng nữ cường nhân như Vương Lan bây giờ cũng có chút hâm mộ. Tóm lại là cảm xúc rất sâu sắc.
Hồ Quốc Đống nghe Ngô Hồng Nhi nhắc tới Vương Lan, vốn đang còn chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo hẳn. Hồ Quốc Đống không thích vị khuê mật kia của cô vợ nhà mình. Lúc trước khi hai người đang tìm hiểu nhau, tuy rằng Hồ Quốc Đống da mặt quá mỏng, nhưng cũng biết người tên Vương Lan kia chướng mắt mình. Chính cô ta gả cho thanh niên trí thức thì thôi, còn muốn giới thiệu cho Hồng Nhi nhà mình một thằng. Cái thằng tên Hứa Thành kia vừa ý Hồng Nhi tuy rằng trước đây hắn không biết, nhưng kết hôn đã nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng từ chỗ mẹ vợ nghe được chút tiếng gió, hiện tại hắn vừa nghe thấy trong giọng điệu của Ngô Hồng Nhi có chút ý hâm mộ, lập tức cảnh giác hẳn lên. Hồng Nhi sẽ không phải là hối hận chứ. Bằng không giọng điệu hơi mang hâm mộ và buồn bã là có ý gì.
Dù sao người ta là người sinh viên đại học đó, hiện tại nhất định rất vẻ vang, đâu có như thằng mổ lợn như mình. Hồ Quốc Đống cũng không có tâm tình nghe Ngô Hồng Nhi kể Vương Lan bây giờ có khác biệt gì, tiện tay cầm lấy cuốn sách nói về kiến thức nuôi lợn mua mấy ngày hôm trước bắt đầu lật xem, hắn quyết định vẫn phải là phong phú thêm một chút tri thức. Lỡ như bây giờ Hồng Nhi thay đổi thẩm mỹ quan thích phần tử trí thức rồi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.