Chương 84: Hai việc vui
Mê Lộ Đích Ban Ban
18/01/2017
Buổi tối sau khi trở về nhà, Ngô Hồng Nhi nói một chút với Hồ Quốc Đống, quả nhiên Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi quyết định giống nhau, đối với
tiến quân vào ngành bất động sản cũng không có bao nhiêu ý tưởng. Bọn họ hiện tại quy mô không nhỏ, nhân lực các mặt cũng đều có chút không đủ,
chen bừa vào một ngành nghề khác, trái lại không quan trọng bằng làm
thật tốt công việc trước mắt.
Về phần chỗ Triệu Cường thế nào; Hồ Quốc Đống cũng gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta suy xét một chút. Nói tới tiền trong tay Triệu Cường không ít, ở vùng này cũng coi như có chút nhân mạch. Nhưng rốt cuộc muốn làm hay không còn phải suy tính một phen. Nói tới bọn họ sở dĩ thận trọng như vậy cũng là bởi vì cái nghề bất động sản này tiền kỳ đầu tư vốn không nhỏ không nói, tính phiêu lưu cũng quá lớn. Nói tới vẫn là bọn họ làm cái này vững chắc nhất.
Quả nhiên sau khi Triệu Cường nhận điện thoại, cũng không có lập tức cho câu trả lời, bảo là muốn suy xét một chút. Điều này cũng không ngoài dự đoán của Hồ Quốc Đống, nói xong chuyện này bọn họ cũng bỏ xuống.
Nói xong chuyện đứng đắn, Ngô Hồng Nhi lại nhắc đến với Hồ Quốc Đống tình trạng bây giờ của Vương Lan, không khỏi có chút thổn thức. Vương Lan năm đó yêu oanh oanh liệt liệt, hiện tại kết thúc cũng nhanh chóng. Nói tới Vương Lan quả thật là một người vô cùng quyết đoán. Có điều đầu năm nay, có thể để cho một người phụ nữ quyết định ly hôn, có thể thấy được cô ấy cũng là thực sự không nhịn nổi nữa. Vương Lan nhất định chịu không ít khổ.
Đầu năm nay thật sự không phổ biến ly hôn, làm cho Ngô Hồng Nhi khắc sâu ấn tượng nhất là một vụ việc xảy ra ở trang An Bình một năm trước. Mấy năm nay chính sách quốc gia rộng rãi rồi, rất nhiều người đều nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhà họ Hồ kiếm được không ít, nhưng cũng không chỉ là nhà họ Hồ kiếm được tiền. Trong thôn ai can đảm cẩn trọng, cho dù là không kiếm được nhiều tiền, kiếm chút tiền trinh lại là rất dễ dàng.
Nhân vật chính của câu chuyện là một gia đình họ Vương trong thôn, nói tới còn là bổn gia cùng nhà chồng Hồ Đào Nhi. Người đàn ông chủ nhà này bởi vì tay nghề không tệ, mấy năm trước mở quán cơm nhỏ ở trấn trên, việc làm ăn cũng coi như náo nhiệt, mấy năm nay cũng kiếm được ít tiền. Nhưng cộng khổ dễ dàng, đồng cam lại khó khăn. Có tiền tầm mắt cũng mở rộng ra, nam chủ nhân nhà này lại tìm một người ở bên ngoài, dần dần thậm chí ngay cả nhà cũng không trở về nữa.
Người đàn ông chủ gia đình đã có ngoại tâm, ngay cả tiền cũng không cầm về nhà, ba đứa nhỏ trong nhà toàn dựa vào một mình chị dâu nhà họ Vương nuôi nấng. Bình thường hai vợ chồng người đánh cũng đã đánh ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, hồi đó Hồ Đào Nhi còn đi khuyên nhủ giúp, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Chị dâu nhà họ Vương tức tới mức sinh bệnh nặng một trận, suýt chút nữa không gắng gượng lại được.
Nhưng dù là như vậy, chị dâu nhà họ Vương cũng không muốn ly hôn. Dùng lời của chị ta để nói, nếu chị ta không ly hôn, bọn nhỏ còn có chỗ dựa vào, nhưng nếu chị ta ly hôn, bọn nhỏ có thể sẽ chịu khổ. Đúng vậy, cho dù là ly hôn, nhà họ Vương cũng sẽ không để cho chị ta mang con đi, lại nói cho dù để cho chị ta mang con đi, một người phụ nữ như chị ta cũng không có năng lực nuôi ba đứa nhỏ. Chị ta bây giờ không tính là lớn tuổi lắm, nếu như một thân một mình có lẽ còn có thể tái giá, nhưng nếu mang theo ba đứa nhỏ, chỉ sợ tái giá cũng khó khăn. Nhưng nếu để con lại ở nhà họ Vương, một mình chị ta đi, có người cha không đáng tin như vậy, chỉ sợ ba đứa nhỏ sẽ đáng thương.
Bởi vậy tuy rằng muôn vàn khó khăn, nhưng chị dâu Vương vẫn không ly hôn, trong nhà có đất, bình thường chị ta tìm thêm việc làm, tốt xấu gì bọn nhỏ còn có thể ăn được miếng cơm nóng. Lần trước lúc Ngô Hồng Nhi về thôn An Bình gặp chị ta một lần, một người trước kia còn rất mượt mà, hiện tại đã gầy thành một bộ xương rồi. Nhìn lại làm cho lòng người chua xót. Hồ Đào Nhi thương tình chị ta, thấy chị ta cũng có thể làm, liền để cho chị ta giúp việc ở trong trại nuôi lợn, có số tiền này tốt xấu gì có thể cung cấp được cho bọn nhỏ đi học.
Ngẫm lại những chuyện này, Ngô Hồng Nhi liền không khỏi có chút may mắn, vẫn là ánh mắt của cô tốt, liếc mắt một cái là vừa ý luôn anh chàng Hồ Quốc Đống cao to đen hôi này, bằng không cuộc sống bây giờ nào có tự tại như vậy. Nếu năm đó cô giống như Vương Lan, gả cho thanh niên trí thức, chỉ sợ hiện tại sẽ phải ngâm mình trong thuốc nước đắng rồi. So sánh với Vương Lan, Ngô Hồng Nhi rốt cuộc là dịu dàng hơn một chút, thiếu đi chút mạnh dạn đi đầu. Nếu như gặp phải người đàn ông như chị dâu Vương, lại càng khóc cũng không có chỗ để khóc.
Hồ Quốc Đống cảm giác được rõ ràng Ngô Hồng Nhi hôm nay ân cần hơn không ít, tuy rằng không biết vì sao, nhưng việc này không gây trở ngại hắn tìm chút phúc lợi cho mình, đi ngủ thật sớm.
Qua vài ngày Triệu Cường đưa tin cho Hồ Quốc Đống bọn họ, vẫn không có dự định tham gia chuyện đó với Vương Lan. Mới bắt đầu Triệu Cường quả thực có lòng chen một chân, nhưng mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi đang bởi vì sự kiện đoạn thời gian trước mà chiến tranh lạnh với anh ta ở nhà, lại phải hầu hạ thái tọa đại nhân trong nhà, lại phải bận rộn chuyện của công ty, anh ta thật là ước gì một đầu có thể chia làm hai.
Năm nay Triệu Cường dù sao đã hơn bốn mươi, tuy rằng bề ngoài nhìn còn rất trẻ, nhưng rốt cuộc lớn tuổi rồi. Hơn nữa Hồ Hạnh Nhi bây giờ ở nhà ngay cả cơm cũng không chịu làm, cả ngày cơm nguội canh lạnh, Triệu Cường cảm thấy mình thật là thê thảm không thôi, vốn cho rằng đón được vợ về là được, ai ngờ con trai út ở nhà còn ổn, con trai út vừa đi, anh ta sống thật là khổ không thể tả.
Vừa lung tùng beng như vậy, anh ta cũng không có lòng dạ nào làm cái kia, có điều Triệu Cường cũng không phải chỉ là bởi vì như vậy mà từ chối, chính anh ta khảo sát một phen không nói, còn đặc biệt thương lượng một chút với con trai cả học đại học ở vùng khác. Con trai cả là sinh viên, biết hơn anh ta nhiều, bởi vậy đối với ý kiến của con trai cả, Triệu Cường cũng rất coi trọng.
Theo quan điểm của con trai anh ta, nhà bọn họ mặc dù bây giờ đúng là có chút tiền, nhưng căn cơ dù sao cũng mỏng, cái nghề bất động sản này tuy rằng lợi nhuận lớn, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Nếu triển vọng của "Lão Hồ gia" không tốt thì cũng thôi, bọn họ có thể đánh cuộc một keo. Nhưng triển vọng của "Lão Hồ gia" tốt như vậy, hoàn toàn không cần thiết mạo hiểm. Nếu Triệu Cường có tâm đó, còn không bằng bỏ thêm sức lực ở trên mình "Lão Hồ gia", tranh thủ đẩy nó khắp cả nước, tranh thủ thị phần lớn hơn nữa, thu được lợi ích lớn hơn nữa. Cứ như vậy, Triệu Cường tuy rằng trong lòng còn có chút không cam, nhưng rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Sau khi Vương Lan biết tin tức này, cũng không thất vọng nhiều lắm, thật ra bạn hợp tác cô có thể lựa chọn không ít, cô vừa trở về đã có người ném ra cành oliu, lúc trước cô nói chuyện này với Ngô Hồng Nhi cũng chỉ là ý tưởng rất đột ngột. Thật ra mấy ngày nay ở nhà, cô cũng không định bận rộn chuyện công việc, thuần túy là ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà thôi.
Chuyện giữa cô và Đỗ Quân vừa mới có kết quả, cho dù là lòng dạ cô rộng rãi hơn nữa cũng không có tâm tình tập trung tinh thần vào luôn bây giờ, cô ở nhà trong khoảng thời gian này thứ nhất là muốn nghỉ ngơi một chút, thứ hai là muốn làm xong chuyện chuyển trường cho con. Đứa nhỏ hiện tại đã mười tuổi, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Vương, bởi vậy cô và Đỗ Quân thương lượng sau này con vẫn cứ tiếp tục đi theo cô, dĩ nhiên Đỗ Quân nếu như muốn thăm con, Vương Lan cũng sẽ không ngăn cản. Có điều đứa nhỏ nếu đã đi theo cô, thì phải chuyển trường. Vương Lan chuẩn bị chuyển con trai tới một trường tiểu học trọng điểm của thành phố này. Chẳng qua bây giờ cũng không giống như là đời sau, đi học phải xem hộ khẩu, không phải anh muốn học ở đâu là có thể học ở đấy. Bởi vậy vì con trai Vương Lan cũng coi như mất một phen công sức. Rất lâu mới có tin chính xác.
Vương Lan dù sao cũng là Vương Lan, Ngô Hồng Nhi truyền lại tin tức không được vài ngày, cô lại đi luôn. Lần này không đi quá xa. Mấy bạn hợp tác cô thấy được đều ở chỗ này, vốn kế hoạch của cô chính là làm một cuộc lớn ở trong thành phố, chung quy vũ đài trong thành phố cũng lớn hơn một chút.
Sau khi Vương Lan đi, sinh hoạt của Ngô Hồng Nhi bọn họ lại khôi phục yên bình, trừ Triệu Cường thỉnh thoảng nhớ tới sẽ đáng tiếc một phen, người khác thì coi chuyện này như cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết. Bọn họ thật sự là quá bận rộn, trong nhà tất cả mọi chuyện lớn nhỏ liên tiếp không ngừng, thường xuyên sẽ nhảy ra một chút.
Rất nhanh lại qua hơn nửa năm, nửa năm này nhà họ Hồ xảy ra hai chuyện vui. Chuyện vui đầu tiên chính là Triệu Cường cuối cùng cũng dỗ dành được Hồ Hạnh Nhi có chút sắc mặt tốt rồi, dùng lời của anh ta để nói, dư chấn trong nhà cuối cùng đã qua. Nói tới Triệu Cường nửa năm này cũng chịu khổ lớn rồi, vốn lúc trước anh ta cho rằng Hồ Hạnh Nhi nhiều nhất cũng chỉ là tức giận vài ngày, dần dần sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng là ai ngờ lần này Hồ Hạnh Nhi hiển nhiên là muốn để cho anh ta một bài học nhớ đời. Bình thường con trai ở nhà còn ổn, chờ con trai vừa đi mặt Hồ Hạnh Nhi lập tức sầm xuống luôn.
Trước đây Hồ Hạnh Nhi tuy rằng đanh đá, nhưng việc trong nhà chưa hề để cho Triệu Cường tốn tâm sức, giặt đồ nấu cơm trong nhà việc nào cũng thỏa đáng. Cho dù là lúc chị bận rộn nhất cũng không ngoại lệ. Hàng ngày Triệu Cường chỉ cần làm việc của mình là được rồi. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần là việc của Triệu Cường Hồ Hạnh Nhi tất cả đều mặc kệ, bình thường trừ đi làm thì là dạo phố, làm tóc, may mắn bây giờ không có chỗ làm đẹp, bằng không chỉ sợ Triệu Cường muốn gặp Hồ Hạnh Nhi một lần cũng khó.
Triệu Cường làm cháu trai ròng rã hơn nửa năm, khổ nhục kế các kiểu đều đã dùng, cuối cùng vẫn là anh ta nào là thề thốt nào là cam đoan mới miễn cưỡng làm cho Hồ Hạnh Nhi cho vẻ mặt tươi tắn. Đương nhiên cho dù là như vậy bình thường ở nhà cuộc sống làm lão thái gia cũng không còn rồi, không chỉ như thế còn phải như Tiểu Lý Tử bên cạnh lão phật gia, cả ngày đi theo bên cạnh Hồ Hạnh Nhi như chó săn.
Chuyện vui thứ hai chính là cô năm nhà họ Hồ Hồ Mai Nhi mang thai. Hiện tại trong thôn xét kế hoạch hoá gia đình vô cùng nghiêm, dỡ nhà cũng có, nhưng vẫn không ngăn được bước chân muốn sinh con của mọi người, mấy năm nay nhà Hồ Mai Nhi cũng cóp được chút tiền, nộp tiền phạt là dư dả.
Lúc trước Hồ Mai Nhi muốn sinh đứa thứ ba là để bịt miệng mẹ chồng chị, nhưng bây giờ đã mang thai, chị cũng không thể không cần phải không. Bởi vì trong thôn thật sự là kiểm tra quá nghiêm, chị liền tới nhà mẹ đẻ ở. Chờ chị sinh con rồi, lại nộp tiền phạt trong thôn cũng sẽ không quản được nữa. Dù sao nhà cửa nhà họ Hồ cũng lớn.
Thật ra trong thôn việc sinh thêm con này rất nhiều lúc cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, anh dưới mí mắt đương nhiên không được, nhưng nếu anh trốn ra ngoài cho dù là biết anh lại muốn siêu sinh người khác cũng sẽ không đuổi theo bắt. Dù sao đều là bà con chòm xóm phải không.
Nguyên nhân vì hai chuyện vui này, trên dưới nhà họ Hồ cũng đều quanh quẩn không khí vô cùng vui vẻ, trong nhà cũng rất náo nhiệt. Ngay cả Hồ Lão Đồ gần đây tình trạng sức khỏe không tốt lắm cũng tinh thần lên không ít. Thêm đinh nhập khẩu là chuyện tốt, tuy rằng không phải là người nhà họ Hồ bọn họ, nhưng dù sao cũng là con gái của nhà họ Hồ bọn họ phải không.
Về phần chỗ Triệu Cường thế nào; Hồ Quốc Đống cũng gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta suy xét một chút. Nói tới tiền trong tay Triệu Cường không ít, ở vùng này cũng coi như có chút nhân mạch. Nhưng rốt cuộc muốn làm hay không còn phải suy tính một phen. Nói tới bọn họ sở dĩ thận trọng như vậy cũng là bởi vì cái nghề bất động sản này tiền kỳ đầu tư vốn không nhỏ không nói, tính phiêu lưu cũng quá lớn. Nói tới vẫn là bọn họ làm cái này vững chắc nhất.
Quả nhiên sau khi Triệu Cường nhận điện thoại, cũng không có lập tức cho câu trả lời, bảo là muốn suy xét một chút. Điều này cũng không ngoài dự đoán của Hồ Quốc Đống, nói xong chuyện này bọn họ cũng bỏ xuống.
Nói xong chuyện đứng đắn, Ngô Hồng Nhi lại nhắc đến với Hồ Quốc Đống tình trạng bây giờ của Vương Lan, không khỏi có chút thổn thức. Vương Lan năm đó yêu oanh oanh liệt liệt, hiện tại kết thúc cũng nhanh chóng. Nói tới Vương Lan quả thật là một người vô cùng quyết đoán. Có điều đầu năm nay, có thể để cho một người phụ nữ quyết định ly hôn, có thể thấy được cô ấy cũng là thực sự không nhịn nổi nữa. Vương Lan nhất định chịu không ít khổ.
Đầu năm nay thật sự không phổ biến ly hôn, làm cho Ngô Hồng Nhi khắc sâu ấn tượng nhất là một vụ việc xảy ra ở trang An Bình một năm trước. Mấy năm nay chính sách quốc gia rộng rãi rồi, rất nhiều người đều nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhà họ Hồ kiếm được không ít, nhưng cũng không chỉ là nhà họ Hồ kiếm được tiền. Trong thôn ai can đảm cẩn trọng, cho dù là không kiếm được nhiều tiền, kiếm chút tiền trinh lại là rất dễ dàng.
Nhân vật chính của câu chuyện là một gia đình họ Vương trong thôn, nói tới còn là bổn gia cùng nhà chồng Hồ Đào Nhi. Người đàn ông chủ nhà này bởi vì tay nghề không tệ, mấy năm trước mở quán cơm nhỏ ở trấn trên, việc làm ăn cũng coi như náo nhiệt, mấy năm nay cũng kiếm được ít tiền. Nhưng cộng khổ dễ dàng, đồng cam lại khó khăn. Có tiền tầm mắt cũng mở rộng ra, nam chủ nhân nhà này lại tìm một người ở bên ngoài, dần dần thậm chí ngay cả nhà cũng không trở về nữa.
Người đàn ông chủ gia đình đã có ngoại tâm, ngay cả tiền cũng không cầm về nhà, ba đứa nhỏ trong nhà toàn dựa vào một mình chị dâu nhà họ Vương nuôi nấng. Bình thường hai vợ chồng người đánh cũng đã đánh ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, hồi đó Hồ Đào Nhi còn đi khuyên nhủ giúp, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Chị dâu nhà họ Vương tức tới mức sinh bệnh nặng một trận, suýt chút nữa không gắng gượng lại được.
Nhưng dù là như vậy, chị dâu nhà họ Vương cũng không muốn ly hôn. Dùng lời của chị ta để nói, nếu chị ta không ly hôn, bọn nhỏ còn có chỗ dựa vào, nhưng nếu chị ta ly hôn, bọn nhỏ có thể sẽ chịu khổ. Đúng vậy, cho dù là ly hôn, nhà họ Vương cũng sẽ không để cho chị ta mang con đi, lại nói cho dù để cho chị ta mang con đi, một người phụ nữ như chị ta cũng không có năng lực nuôi ba đứa nhỏ. Chị ta bây giờ không tính là lớn tuổi lắm, nếu như một thân một mình có lẽ còn có thể tái giá, nhưng nếu mang theo ba đứa nhỏ, chỉ sợ tái giá cũng khó khăn. Nhưng nếu để con lại ở nhà họ Vương, một mình chị ta đi, có người cha không đáng tin như vậy, chỉ sợ ba đứa nhỏ sẽ đáng thương.
Bởi vậy tuy rằng muôn vàn khó khăn, nhưng chị dâu Vương vẫn không ly hôn, trong nhà có đất, bình thường chị ta tìm thêm việc làm, tốt xấu gì bọn nhỏ còn có thể ăn được miếng cơm nóng. Lần trước lúc Ngô Hồng Nhi về thôn An Bình gặp chị ta một lần, một người trước kia còn rất mượt mà, hiện tại đã gầy thành một bộ xương rồi. Nhìn lại làm cho lòng người chua xót. Hồ Đào Nhi thương tình chị ta, thấy chị ta cũng có thể làm, liền để cho chị ta giúp việc ở trong trại nuôi lợn, có số tiền này tốt xấu gì có thể cung cấp được cho bọn nhỏ đi học.
Ngẫm lại những chuyện này, Ngô Hồng Nhi liền không khỏi có chút may mắn, vẫn là ánh mắt của cô tốt, liếc mắt một cái là vừa ý luôn anh chàng Hồ Quốc Đống cao to đen hôi này, bằng không cuộc sống bây giờ nào có tự tại như vậy. Nếu năm đó cô giống như Vương Lan, gả cho thanh niên trí thức, chỉ sợ hiện tại sẽ phải ngâm mình trong thuốc nước đắng rồi. So sánh với Vương Lan, Ngô Hồng Nhi rốt cuộc là dịu dàng hơn một chút, thiếu đi chút mạnh dạn đi đầu. Nếu như gặp phải người đàn ông như chị dâu Vương, lại càng khóc cũng không có chỗ để khóc.
Hồ Quốc Đống cảm giác được rõ ràng Ngô Hồng Nhi hôm nay ân cần hơn không ít, tuy rằng không biết vì sao, nhưng việc này không gây trở ngại hắn tìm chút phúc lợi cho mình, đi ngủ thật sớm.
Qua vài ngày Triệu Cường đưa tin cho Hồ Quốc Đống bọn họ, vẫn không có dự định tham gia chuyện đó với Vương Lan. Mới bắt đầu Triệu Cường quả thực có lòng chen một chân, nhưng mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi đang bởi vì sự kiện đoạn thời gian trước mà chiến tranh lạnh với anh ta ở nhà, lại phải hầu hạ thái tọa đại nhân trong nhà, lại phải bận rộn chuyện của công ty, anh ta thật là ước gì một đầu có thể chia làm hai.
Năm nay Triệu Cường dù sao đã hơn bốn mươi, tuy rằng bề ngoài nhìn còn rất trẻ, nhưng rốt cuộc lớn tuổi rồi. Hơn nữa Hồ Hạnh Nhi bây giờ ở nhà ngay cả cơm cũng không chịu làm, cả ngày cơm nguội canh lạnh, Triệu Cường cảm thấy mình thật là thê thảm không thôi, vốn cho rằng đón được vợ về là được, ai ngờ con trai út ở nhà còn ổn, con trai út vừa đi, anh ta sống thật là khổ không thể tả.
Vừa lung tùng beng như vậy, anh ta cũng không có lòng dạ nào làm cái kia, có điều Triệu Cường cũng không phải chỉ là bởi vì như vậy mà từ chối, chính anh ta khảo sát một phen không nói, còn đặc biệt thương lượng một chút với con trai cả học đại học ở vùng khác. Con trai cả là sinh viên, biết hơn anh ta nhiều, bởi vậy đối với ý kiến của con trai cả, Triệu Cường cũng rất coi trọng.
Theo quan điểm của con trai anh ta, nhà bọn họ mặc dù bây giờ đúng là có chút tiền, nhưng căn cơ dù sao cũng mỏng, cái nghề bất động sản này tuy rằng lợi nhuận lớn, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Nếu triển vọng của "Lão Hồ gia" không tốt thì cũng thôi, bọn họ có thể đánh cuộc một keo. Nhưng triển vọng của "Lão Hồ gia" tốt như vậy, hoàn toàn không cần thiết mạo hiểm. Nếu Triệu Cường có tâm đó, còn không bằng bỏ thêm sức lực ở trên mình "Lão Hồ gia", tranh thủ đẩy nó khắp cả nước, tranh thủ thị phần lớn hơn nữa, thu được lợi ích lớn hơn nữa. Cứ như vậy, Triệu Cường tuy rằng trong lòng còn có chút không cam, nhưng rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Sau khi Vương Lan biết tin tức này, cũng không thất vọng nhiều lắm, thật ra bạn hợp tác cô có thể lựa chọn không ít, cô vừa trở về đã có người ném ra cành oliu, lúc trước cô nói chuyện này với Ngô Hồng Nhi cũng chỉ là ý tưởng rất đột ngột. Thật ra mấy ngày nay ở nhà, cô cũng không định bận rộn chuyện công việc, thuần túy là ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian mà thôi.
Chuyện giữa cô và Đỗ Quân vừa mới có kết quả, cho dù là lòng dạ cô rộng rãi hơn nữa cũng không có tâm tình tập trung tinh thần vào luôn bây giờ, cô ở nhà trong khoảng thời gian này thứ nhất là muốn nghỉ ngơi một chút, thứ hai là muốn làm xong chuyện chuyển trường cho con. Đứa nhỏ hiện tại đã mười tuổi, bởi vì từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Vương, bởi vậy cô và Đỗ Quân thương lượng sau này con vẫn cứ tiếp tục đi theo cô, dĩ nhiên Đỗ Quân nếu như muốn thăm con, Vương Lan cũng sẽ không ngăn cản. Có điều đứa nhỏ nếu đã đi theo cô, thì phải chuyển trường. Vương Lan chuẩn bị chuyển con trai tới một trường tiểu học trọng điểm của thành phố này. Chẳng qua bây giờ cũng không giống như là đời sau, đi học phải xem hộ khẩu, không phải anh muốn học ở đâu là có thể học ở đấy. Bởi vậy vì con trai Vương Lan cũng coi như mất một phen công sức. Rất lâu mới có tin chính xác.
Vương Lan dù sao cũng là Vương Lan, Ngô Hồng Nhi truyền lại tin tức không được vài ngày, cô lại đi luôn. Lần này không đi quá xa. Mấy bạn hợp tác cô thấy được đều ở chỗ này, vốn kế hoạch của cô chính là làm một cuộc lớn ở trong thành phố, chung quy vũ đài trong thành phố cũng lớn hơn một chút.
Sau khi Vương Lan đi, sinh hoạt của Ngô Hồng Nhi bọn họ lại khôi phục yên bình, trừ Triệu Cường thỉnh thoảng nhớ tới sẽ đáng tiếc một phen, người khác thì coi chuyện này như cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết. Bọn họ thật sự là quá bận rộn, trong nhà tất cả mọi chuyện lớn nhỏ liên tiếp không ngừng, thường xuyên sẽ nhảy ra một chút.
Rất nhanh lại qua hơn nửa năm, nửa năm này nhà họ Hồ xảy ra hai chuyện vui. Chuyện vui đầu tiên chính là Triệu Cường cuối cùng cũng dỗ dành được Hồ Hạnh Nhi có chút sắc mặt tốt rồi, dùng lời của anh ta để nói, dư chấn trong nhà cuối cùng đã qua. Nói tới Triệu Cường nửa năm này cũng chịu khổ lớn rồi, vốn lúc trước anh ta cho rằng Hồ Hạnh Nhi nhiều nhất cũng chỉ là tức giận vài ngày, dần dần sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng là ai ngờ lần này Hồ Hạnh Nhi hiển nhiên là muốn để cho anh ta một bài học nhớ đời. Bình thường con trai ở nhà còn ổn, chờ con trai vừa đi mặt Hồ Hạnh Nhi lập tức sầm xuống luôn.
Trước đây Hồ Hạnh Nhi tuy rằng đanh đá, nhưng việc trong nhà chưa hề để cho Triệu Cường tốn tâm sức, giặt đồ nấu cơm trong nhà việc nào cũng thỏa đáng. Cho dù là lúc chị bận rộn nhất cũng không ngoại lệ. Hàng ngày Triệu Cường chỉ cần làm việc của mình là được rồi. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần là việc của Triệu Cường Hồ Hạnh Nhi tất cả đều mặc kệ, bình thường trừ đi làm thì là dạo phố, làm tóc, may mắn bây giờ không có chỗ làm đẹp, bằng không chỉ sợ Triệu Cường muốn gặp Hồ Hạnh Nhi một lần cũng khó.
Triệu Cường làm cháu trai ròng rã hơn nửa năm, khổ nhục kế các kiểu đều đã dùng, cuối cùng vẫn là anh ta nào là thề thốt nào là cam đoan mới miễn cưỡng làm cho Hồ Hạnh Nhi cho vẻ mặt tươi tắn. Đương nhiên cho dù là như vậy bình thường ở nhà cuộc sống làm lão thái gia cũng không còn rồi, không chỉ như thế còn phải như Tiểu Lý Tử bên cạnh lão phật gia, cả ngày đi theo bên cạnh Hồ Hạnh Nhi như chó săn.
Chuyện vui thứ hai chính là cô năm nhà họ Hồ Hồ Mai Nhi mang thai. Hiện tại trong thôn xét kế hoạch hoá gia đình vô cùng nghiêm, dỡ nhà cũng có, nhưng vẫn không ngăn được bước chân muốn sinh con của mọi người, mấy năm nay nhà Hồ Mai Nhi cũng cóp được chút tiền, nộp tiền phạt là dư dả.
Lúc trước Hồ Mai Nhi muốn sinh đứa thứ ba là để bịt miệng mẹ chồng chị, nhưng bây giờ đã mang thai, chị cũng không thể không cần phải không. Bởi vì trong thôn thật sự là kiểm tra quá nghiêm, chị liền tới nhà mẹ đẻ ở. Chờ chị sinh con rồi, lại nộp tiền phạt trong thôn cũng sẽ không quản được nữa. Dù sao nhà cửa nhà họ Hồ cũng lớn.
Thật ra trong thôn việc sinh thêm con này rất nhiều lúc cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, anh dưới mí mắt đương nhiên không được, nhưng nếu anh trốn ra ngoài cho dù là biết anh lại muốn siêu sinh người khác cũng sẽ không đuổi theo bắt. Dù sao đều là bà con chòm xóm phải không.
Nguyên nhân vì hai chuyện vui này, trên dưới nhà họ Hồ cũng đều quanh quẩn không khí vô cùng vui vẻ, trong nhà cũng rất náo nhiệt. Ngay cả Hồ Lão Đồ gần đây tình trạng sức khỏe không tốt lắm cũng tinh thần lên không ít. Thêm đinh nhập khẩu là chuyện tốt, tuy rằng không phải là người nhà họ Hồ bọn họ, nhưng dù sao cũng là con gái của nhà họ Hồ bọn họ phải không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.