Chương 38: Nuông chiều
Mê Lộ Đích Ban Ban
26/07/2016
Hồ Lão Đồ có chút rục rịch, Hồ Quốc Đống cũng không phải loại giá áo túi cơm, hiện tại chính
là thời điểm hắn có thể làm, hơn nữa trong nhà có vợ có con, hắn càng
hận không thể kiếm thêm chút tiền. Thậm chí lúc Hồ Lão Đồ chưa nói ra ý
tưởng của ông Hồ Quốc Đống đã từng ngầm đề cập với Ngô Hồng Nhi.
Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường lúc gặp phải chuyện của Ngô Hồng Nhi sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhưng trong xương hắn lại là một người cực kỳ cường thế lại còn có chủ nghĩa đàn ông, hắn chưa từng nghĩ để cho Ngô Hồng làm việc kiếm tiền, ở trong mắt hắn để cho vợ con sống cuộc sống thật tốt tất cả đều là việc của một mình hắn. Lúc trước Ngô Hồng Nhi mang thai đi ra đồng tưới nước một ngày làm cho Hồ Quốc Đống nổi giận hiếm thấy, từ đó cho đến tận khi Ngô Hồng Nhi sinh đất riêng trong nhà hắn đều là tự mình đi làm cả đêm.
Ở trong mắt Hồ Quốc Đống, nếu vợ con sống không tốt chính là người làm chồng là hắn không có bản lĩnh, cho nên tết năm ngoái sau khi từ chỗ Triệu Cường nghe nói muốn chia ruộng đến hộ cùng với phân tích tình thế quốc gia sau này, Hồ Quốc Đống đã bắt đầu kế hoạch về sau nên làm cái gì ở trong đầu. Thật ra nếu không phải Ngô Hồng Nhi mang thai sinh con hơn nữa trong thôn bây giờ còn chưa có động tĩnh chia ruộng chỉ sợ bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi.
Cứ như vậy Hồ Lão Đồ cũng ngầm chào hỏi trước với chỗ bắt lợn con hàng năm hợp tác với đội sản xuất, nếu sang năm đội sản xuất thật không nuôi lợn nữa, nhà bọn họ sẽ nuôi. Nếu sang năm đội sản xuất còn muốn nuôi, bọn họ lại chờ một chút. Dù sao trước đây những việc này từ đầu tới đuôi đều là Hồ Lão Đồ làm, không ai quen thuộc hơn ông.
Chẳng qua đây cũng chỉ là tính toán lúc Hồ Quốc Đống nhàn rỗi không có việc gì nói với Ngô Hồng Nhi, hiện tại hết thảy đều chưa xác định, Ngô Hồng Nhi cũng thôi không nói tường tận với Thôi Vinh Mai, ngược lại an ủi: "Mẹ, không có chuyện gì, nếu quả thật chia theo đầu người, phỏng chừng đất nhà chúng con được chia cũng không nhiều tới đâu, nhất định sẽ không mệt. Lại nói trong nhà thật ra bình thường cũng không hoàn toàn sống dựa vào ruộng đất, ngài quên cha chồng con cùng Quốc Đống đều là người có tay nghề, về sau bằng vào cái này chúng con cũng ăn không hết. Cho dù là chia ruộng đến hộ, cũng không thể sẽ không nuôi lợn không làm việc mừng chứ." Ngô Hồng Nhi biết ý nghĩ của Thôi Vinh Mai, không phải là cảm thấy hai cụ nhà họ Hồ tuổi tác cũng đã lớn, về sau nếu quả thật chia đất, gánh nặng sẽ ở trên người hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mà thôi.
Thôi Vinh Mai nghe Ngô Hồng Nhi nói như vậy, cảm thấy con gái nói thật ra rất đúng. Điều kiện của thông gia sở dĩ sống được tốt như vậy cũng chẳng phải dựa vào chút công điểm kia. Công điểm kiếm được những gia đình đông người hơn nhà họ Hồ hơn đứt, nhưng mười dặm quanh vùng này điều kiện tốt hơn nhà họ Hồ lại có mấy nhà đây? Nhà ai có thể nghĩ ba ngày hai bữa là có thể bữa thịt như nhà họ Hồ? Chỉ sợ cho dù người thành phố cũng không đạt tới trình độ cuộc sống như thế.
Chỉ nói Hồng Nhi nhà bọn họ ở cữ lần này, con gái mới sinh bà đã tới đây ở một đoạn thời gian, đúng là thấy tận mắt thông gia cả ngày bưng đồ móng lợn hầm và canh xương các loại vào trong phòng con gái. Thôi Vinh Mai tự xưng không phải một bà mẹ chồng khắt khe, điều kiện gia đình cũng không tệ, nhưng hồi trước lúc ba cô con dâu sinh, bà cũng chỉ là vào lúc con dâu ở cữ hầm mấy con gà cho con dâu tẩm bổ, trừ cái đó ra nhiều nhất làm chút chè trứng gà các loại, về phần lúc mang thai nhiều lắm chỉ là ở trên mặt đồ ăn chiếu cố một chút mà thôi. Chỉ như vậy nhà mẹ đẻ của con dâu cũng đều hết sức hài lòng đó.
Nghĩ đến đây Thôi Vinh Mai cũng biết mình đây là lo nghĩ không đâu, bèn cười nói: "Cũng là mẹ lo nghĩ không đâu, không nói cái khác chỉ nói tay nghề kia của cha chồng con cũng không đói được hai mẹ con con. Về sau con chỉ cần ăn chỉ cần uống, chăm con thật tốt là được."
"Sao giọng điệu nói chuyện của ngài và con rể ngài giống nhau thế." Nhớ tới trước khi sinh con có một lần Ngô Hồng Nhi hỏi Hồ Quốc Đống tính toán sau này, lý do thoái thác của Hồ Quốc Đống, quả thực giống mẹ cô như đúc.
"Điều này nói rõ chồng con đối tốt với con, con ranh thối thân ở trong phúc lại không biết phúc. Con xem mấy chị em kia của con đứa nào có cuộc sống yên vui sung sướng như con? Ai mà không gả đến nhà chồng vừa phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ chồng con mình, còn phải ra đồng kiếm công điểm, cũng chỉ có con chẳng phải lo cái gì còn phải để cho chồng con hầu hạ con." Thôi Vinh Mai cười nói.
Đối với con gái mình bây giờ bà là hoàn toàn yên tâm rồi, một năm này đối với tính tình của Quốc Đống bà cũng có mấy phần hiểu rõ, đó là người thật sự thật sự thương con gái nhà mình, chỉ cần con bé này sau này không giày vò đến tận cùng, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ sẽ không kém.
Sau tiệc đầy tháng cuộc sống của Ngô Hồng Nhi lại khôi phục yên ả, một đoạn thời gian còn lại cô cũng thành thật co rúc ở trong phòng tiếp tục ở cữ. Tiệc đầy tháng tuy rằng đã làm, nhưng khi đó là làm vào ngày thứ mười hai đứa bé sinh ra đời, cách ngày cô ra tháng còn rất sớm đó.
Mấy ngày mới sinh là Thôi Vinh Mai ở đây phục vụ, nhưng bà cũng chỉ ở bảy tám ngày rồi đi, trong nhà một đống việc lớn nhỏ cái nào cũng không rời được bà. Sau khi bà đi cũng chính là Lý Quế Lan và Hồ Quốc Đống thay phiên nhau chăm sóc Ngô Hồng Nhi.
Nói là thay phiên, thật ra phần lớn thời gian đều là Lý Quế Lan tới chăm, mỗi ngày ban ngày bà gần như đều ở trong phòng Ngô Hồng Nhi bọn họ, cũng chỉ là lúc Hồ Lão Đồ trở về mới có thể bế đứa bé đến trong phòng của bọn họ cho Hồ Lão Đồ nhìn một cái ôm một cái, không có cách nào nghe nói Hồ Lão Đồ bây giờ không ôm cháu trai cả một cái buổi tối quả thực ngủ không yên.
Lý Quế Lan thì càng khoa trương, nếu không phải ban đêm Ngô Hồng Nhi còn muốn cho đứa nhỏ bú sữa, quả thực bà hận không thể bé đứa nhỏ đến trong phòng bọn họ. Bất kể bà đang làm cái gì chỉ cần đứa nhỏ vừa khóc, bà nhất định chạy tới ngay lập tức.
Chuyện làm cho Ngô Hồng Nhi cảm thấy ảo tưởng tan vỡ nhất vẫn là sự kiện Hồ Lão Đồ giặt tã cho đứa nhỏ, bởi vì trong tháng cô không thể đụng vào nước lạnh, cho nên tã của em bé đều là Lý Quế Lan đem ra ngoài giặt. Mặc dù là mùa đông, nhưng người làm bà nội là Lý Quế Lan lại hết sức chú ý, tuyệt đối sẽ không giống như có gia đình em bé vừa tiểu là đặt tã em bé ở trên đầu giường dùng giường sưởi sấy, chờ khô tiếp tục dùng. Mặc dù nước tiểu của em bé không bẩn, nhưng thời gian dài cũng có mùi khai. Lý Quế Lan đều là vừa tiểu là nhanh chóng thay ngay, thay xong thì mang đi giặt, ngày đông lạnh giá cũng không ngoại lệ.
Ngô Hồng Nhi vẫn luôn cho rằng là Lý Quế Lan giặt, chờ ra tháng nhìn thấy Hồ Lão Đồ giặt tã cho em bé, Ngô Hồng Nhi chính là giật nảy người, tuy rằng cho tới giờ Hồ Lão Đồ vẫn luôn đối xử với cô rất hòa khí, nhưng Ngô Hồng Nhi lại luôn cảm thấy cha chồng cô là người rất nghiêm túc, không nghĩ tới ông giặt tã cũng không qua loa chút nào. Chờ lúc cô lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc chuẩn bị tự mình tới giặt, Lý Quế Lan lại ngăn cô nói, "Không có việc gì, bình thường ông ấy cũng giặt giũ không ít."
Sự việc này thật sự làm cho Ngô Hồng Nhi rất cảm động, Hồ Quốc Đống là cậu con trai duy nhất Lý Quế Lan bốn mươi tuổi mới sinh, nhưng cha chồng đối với hắn lại không hề nuông chiều tí nào, trái lại còn vô cùng nghiêm khắc, bằng không Hồ Quốc Đống cũng không thể hơn hai mươi tuổi đã học được bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ. Bởi vậy có thể thấy được Hồ Lão Đồ là một người cực kỳ có nguyên tắc.
Nhưng ở trên mặt đối xử với bé Hồ Kiệt, Hồ Lão Đồ lại hoàn toàn không phải là bộ dáng như đối với Hồ Quốc Đống. Ở trên vấn đề đối xử với cháu trai hết thảy nguyên tắc của Hồ Lão Đồ đều không phải là nguyên tắc, lúc trước chỉ là lấy tên cho đứa nhỏ ông đã sửa đi sửa lại mấy chục lần. Bình thường Hồ Lão Đồ tuy rằng cũng rất cởi mở, nhưng một khi thấy đứa nhỏ ông sẽ cực kỳ vui vẻ, còn là sự vui vẻ quả thực không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chỉ cần đứa nhỏ vừa khóc, cho dù là ông đang ăn cơm cũng sẽ lập tức để bát cơm xuống tới xem một chút.
Hành vi nuông chiều rõ ràng như vậy làm cho Ngô Hồng Nhi có chút đau đầu, hai ông bà cụ đều như vậy sau này đứa nhỏ có thể dạy dỗ như thế nào đây. Không trách thế hệ trước đều nói ‘cách đời thân’, xem ra lời nói này thật không sai, ngay cả người như Hồ Lão Đồ là một người cực kỳ giỏi giang ở trong mắt nhiều người cũng không thể ngoại lệ, thì càng đừng nhắc tới người khác.
Dùng lời Lý Quế Lan để nói, Hồ Lão Đồ bây giờ còn nhiệt tình hơn mấy năm trước nhiều, chung quy Hồ Lão Đồ có tài giỏi hơn nữa năm nay đã hơn sáu mươi rồi, rất nhiều việc tương tự với mổ lợn bình thường ông đều là có thể chối thì chối, thật sự không thể chối được thì để cho Hồ Quốc Đống làm, ông cũng chỉ là ở bên cạnh nhìn. Ngay cả giúp người làm cỗ, nếu không phải người quen mời, ông cũng rất ít đi, bình thường đều là Hồ Quốc Đống cùng người khác đi qua giúp một tay. Hồ Quốc Đống đi cũng nhận được đồ nhưng lại kém xa, nếu như Hồ Lão Đồ đi chính là lấy một phần đầu, Hồ Quốc Đống còn kém xa lắm cơ.
Nhưng từ lúc bé Hồ Kiệt sinh ra, Hồ Lão Đồ lại phơi phới như mùa xuân thứ hai, mỗi ngày đều bận rộn, chờ Ngô Hồng Nhi ở cữ xong trên cơ bản cũng đã vào tháng chạp, cũng chính là thời kì cao điểm làm việc mừng, hai cha con nhà họ Hồ cũng không có một ngày nhàn rỗi, cả ngày không phải mổ lợn thì là có gia đình làm việc mừng, hiện tại Hồ Lão Đồ cũng không có thể chối thì chối giống trước đây. Dùng lời Lý Quế Lan để nói chính là lão già này bắt đầu tích cóp tiền cho cháu trai rồi.
Có đôi khi nhìn gương mặt mập mạp của bé Hồ Kiệt, Ngô Hồng Nhi sẽ nghĩ đứa nhỏ này sau này cũng không biết có thể bị chiều hư hay không. Bây giờ đứa nhỏ này mới được hai tháng mà tính tình cũng có chút bá đạo rồi, nói thí dụ như lúc cu cậu bú sữa mẹ ăn một cái cũng phải lấy tay che một cái khác, nếu lúc cu cậu ngủ tiểu hoặc là bị đánh thức thì sẽ phát cáu khóc đến vang rung trời, nếu lúc cu cậu chưa muốn ngủ bạn dỗ như thế nào cu cậu cũng không ngủ.
Ngô Hồng Nhi chính là một người không nhìn nổi trẻ con chịu ấm ức, hồi là con gái ở nhà mẹ cô cũng đã nói cô quá chiều mấy đứa cháu nhỏ, hiện tại con của cô, đương nhiên cô càng là chỉ có hơn chứ không kém, một chút ấm ức cũng không muốn để cho thằng bé chịu.
Nuôi trẻ con giống như là dưỡng dục cây non, nếu không chặt đứt những cành cây nó phân ra rất có khả năng nó sẽ mọc nghiêng, bởi vậy ở trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ nhất định phải có người đóng vai mặt đen có người đóng vai mặt trắng. Nhưng cô là đã định trước không đảm đương nổi vai trò người mẹ nghiêm khắc rồi, trong nhà lại có ông nội bà nội vô cùng chiều trẻ con, tựa hồ mặt đen chỉ có thể một mình Hồ Quốc Đống đóng. Nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi không nhịn được mặc niệm cho Hồ Quốc Đống ba phút. Giáo dục con trai là không có lỗi, nhưng giáo dục con trai xong lại phải bị ông nội của con trai cũng chính là cha của hắn giáo dục, thật sự là quá ngược tâm rồi.
Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường lúc gặp phải chuyện của Ngô Hồng Nhi sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhưng trong xương hắn lại là một người cực kỳ cường thế lại còn có chủ nghĩa đàn ông, hắn chưa từng nghĩ để cho Ngô Hồng làm việc kiếm tiền, ở trong mắt hắn để cho vợ con sống cuộc sống thật tốt tất cả đều là việc của một mình hắn. Lúc trước Ngô Hồng Nhi mang thai đi ra đồng tưới nước một ngày làm cho Hồ Quốc Đống nổi giận hiếm thấy, từ đó cho đến tận khi Ngô Hồng Nhi sinh đất riêng trong nhà hắn đều là tự mình đi làm cả đêm.
Ở trong mắt Hồ Quốc Đống, nếu vợ con sống không tốt chính là người làm chồng là hắn không có bản lĩnh, cho nên tết năm ngoái sau khi từ chỗ Triệu Cường nghe nói muốn chia ruộng đến hộ cùng với phân tích tình thế quốc gia sau này, Hồ Quốc Đống đã bắt đầu kế hoạch về sau nên làm cái gì ở trong đầu. Thật ra nếu không phải Ngô Hồng Nhi mang thai sinh con hơn nữa trong thôn bây giờ còn chưa có động tĩnh chia ruộng chỉ sợ bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi.
Cứ như vậy Hồ Lão Đồ cũng ngầm chào hỏi trước với chỗ bắt lợn con hàng năm hợp tác với đội sản xuất, nếu sang năm đội sản xuất thật không nuôi lợn nữa, nhà bọn họ sẽ nuôi. Nếu sang năm đội sản xuất còn muốn nuôi, bọn họ lại chờ một chút. Dù sao trước đây những việc này từ đầu tới đuôi đều là Hồ Lão Đồ làm, không ai quen thuộc hơn ông.
Chẳng qua đây cũng chỉ là tính toán lúc Hồ Quốc Đống nhàn rỗi không có việc gì nói với Ngô Hồng Nhi, hiện tại hết thảy đều chưa xác định, Ngô Hồng Nhi cũng thôi không nói tường tận với Thôi Vinh Mai, ngược lại an ủi: "Mẹ, không có chuyện gì, nếu quả thật chia theo đầu người, phỏng chừng đất nhà chúng con được chia cũng không nhiều tới đâu, nhất định sẽ không mệt. Lại nói trong nhà thật ra bình thường cũng không hoàn toàn sống dựa vào ruộng đất, ngài quên cha chồng con cùng Quốc Đống đều là người có tay nghề, về sau bằng vào cái này chúng con cũng ăn không hết. Cho dù là chia ruộng đến hộ, cũng không thể sẽ không nuôi lợn không làm việc mừng chứ." Ngô Hồng Nhi biết ý nghĩ của Thôi Vinh Mai, không phải là cảm thấy hai cụ nhà họ Hồ tuổi tác cũng đã lớn, về sau nếu quả thật chia đất, gánh nặng sẽ ở trên người hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mà thôi.
Thôi Vinh Mai nghe Ngô Hồng Nhi nói như vậy, cảm thấy con gái nói thật ra rất đúng. Điều kiện của thông gia sở dĩ sống được tốt như vậy cũng chẳng phải dựa vào chút công điểm kia. Công điểm kiếm được những gia đình đông người hơn nhà họ Hồ hơn đứt, nhưng mười dặm quanh vùng này điều kiện tốt hơn nhà họ Hồ lại có mấy nhà đây? Nhà ai có thể nghĩ ba ngày hai bữa là có thể bữa thịt như nhà họ Hồ? Chỉ sợ cho dù người thành phố cũng không đạt tới trình độ cuộc sống như thế.
Chỉ nói Hồng Nhi nhà bọn họ ở cữ lần này, con gái mới sinh bà đã tới đây ở một đoạn thời gian, đúng là thấy tận mắt thông gia cả ngày bưng đồ móng lợn hầm và canh xương các loại vào trong phòng con gái. Thôi Vinh Mai tự xưng không phải một bà mẹ chồng khắt khe, điều kiện gia đình cũng không tệ, nhưng hồi trước lúc ba cô con dâu sinh, bà cũng chỉ là vào lúc con dâu ở cữ hầm mấy con gà cho con dâu tẩm bổ, trừ cái đó ra nhiều nhất làm chút chè trứng gà các loại, về phần lúc mang thai nhiều lắm chỉ là ở trên mặt đồ ăn chiếu cố một chút mà thôi. Chỉ như vậy nhà mẹ đẻ của con dâu cũng đều hết sức hài lòng đó.
Nghĩ đến đây Thôi Vinh Mai cũng biết mình đây là lo nghĩ không đâu, bèn cười nói: "Cũng là mẹ lo nghĩ không đâu, không nói cái khác chỉ nói tay nghề kia của cha chồng con cũng không đói được hai mẹ con con. Về sau con chỉ cần ăn chỉ cần uống, chăm con thật tốt là được."
"Sao giọng điệu nói chuyện của ngài và con rể ngài giống nhau thế." Nhớ tới trước khi sinh con có một lần Ngô Hồng Nhi hỏi Hồ Quốc Đống tính toán sau này, lý do thoái thác của Hồ Quốc Đống, quả thực giống mẹ cô như đúc.
"Điều này nói rõ chồng con đối tốt với con, con ranh thối thân ở trong phúc lại không biết phúc. Con xem mấy chị em kia của con đứa nào có cuộc sống yên vui sung sướng như con? Ai mà không gả đến nhà chồng vừa phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ chồng con mình, còn phải ra đồng kiếm công điểm, cũng chỉ có con chẳng phải lo cái gì còn phải để cho chồng con hầu hạ con." Thôi Vinh Mai cười nói.
Đối với con gái mình bây giờ bà là hoàn toàn yên tâm rồi, một năm này đối với tính tình của Quốc Đống bà cũng có mấy phần hiểu rõ, đó là người thật sự thật sự thương con gái nhà mình, chỉ cần con bé này sau này không giày vò đến tận cùng, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ sẽ không kém.
Sau tiệc đầy tháng cuộc sống của Ngô Hồng Nhi lại khôi phục yên ả, một đoạn thời gian còn lại cô cũng thành thật co rúc ở trong phòng tiếp tục ở cữ. Tiệc đầy tháng tuy rằng đã làm, nhưng khi đó là làm vào ngày thứ mười hai đứa bé sinh ra đời, cách ngày cô ra tháng còn rất sớm đó.
Mấy ngày mới sinh là Thôi Vinh Mai ở đây phục vụ, nhưng bà cũng chỉ ở bảy tám ngày rồi đi, trong nhà một đống việc lớn nhỏ cái nào cũng không rời được bà. Sau khi bà đi cũng chính là Lý Quế Lan và Hồ Quốc Đống thay phiên nhau chăm sóc Ngô Hồng Nhi.
Nói là thay phiên, thật ra phần lớn thời gian đều là Lý Quế Lan tới chăm, mỗi ngày ban ngày bà gần như đều ở trong phòng Ngô Hồng Nhi bọn họ, cũng chỉ là lúc Hồ Lão Đồ trở về mới có thể bế đứa bé đến trong phòng của bọn họ cho Hồ Lão Đồ nhìn một cái ôm một cái, không có cách nào nghe nói Hồ Lão Đồ bây giờ không ôm cháu trai cả một cái buổi tối quả thực ngủ không yên.
Lý Quế Lan thì càng khoa trương, nếu không phải ban đêm Ngô Hồng Nhi còn muốn cho đứa nhỏ bú sữa, quả thực bà hận không thể bé đứa nhỏ đến trong phòng bọn họ. Bất kể bà đang làm cái gì chỉ cần đứa nhỏ vừa khóc, bà nhất định chạy tới ngay lập tức.
Chuyện làm cho Ngô Hồng Nhi cảm thấy ảo tưởng tan vỡ nhất vẫn là sự kiện Hồ Lão Đồ giặt tã cho đứa nhỏ, bởi vì trong tháng cô không thể đụng vào nước lạnh, cho nên tã của em bé đều là Lý Quế Lan đem ra ngoài giặt. Mặc dù là mùa đông, nhưng người làm bà nội là Lý Quế Lan lại hết sức chú ý, tuyệt đối sẽ không giống như có gia đình em bé vừa tiểu là đặt tã em bé ở trên đầu giường dùng giường sưởi sấy, chờ khô tiếp tục dùng. Mặc dù nước tiểu của em bé không bẩn, nhưng thời gian dài cũng có mùi khai. Lý Quế Lan đều là vừa tiểu là nhanh chóng thay ngay, thay xong thì mang đi giặt, ngày đông lạnh giá cũng không ngoại lệ.
Ngô Hồng Nhi vẫn luôn cho rằng là Lý Quế Lan giặt, chờ ra tháng nhìn thấy Hồ Lão Đồ giặt tã cho em bé, Ngô Hồng Nhi chính là giật nảy người, tuy rằng cho tới giờ Hồ Lão Đồ vẫn luôn đối xử với cô rất hòa khí, nhưng Ngô Hồng Nhi lại luôn cảm thấy cha chồng cô là người rất nghiêm túc, không nghĩ tới ông giặt tã cũng không qua loa chút nào. Chờ lúc cô lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc chuẩn bị tự mình tới giặt, Lý Quế Lan lại ngăn cô nói, "Không có việc gì, bình thường ông ấy cũng giặt giũ không ít."
Sự việc này thật sự làm cho Ngô Hồng Nhi rất cảm động, Hồ Quốc Đống là cậu con trai duy nhất Lý Quế Lan bốn mươi tuổi mới sinh, nhưng cha chồng đối với hắn lại không hề nuông chiều tí nào, trái lại còn vô cùng nghiêm khắc, bằng không Hồ Quốc Đống cũng không thể hơn hai mươi tuổi đã học được bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ. Bởi vậy có thể thấy được Hồ Lão Đồ là một người cực kỳ có nguyên tắc.
Nhưng ở trên mặt đối xử với bé Hồ Kiệt, Hồ Lão Đồ lại hoàn toàn không phải là bộ dáng như đối với Hồ Quốc Đống. Ở trên vấn đề đối xử với cháu trai hết thảy nguyên tắc của Hồ Lão Đồ đều không phải là nguyên tắc, lúc trước chỉ là lấy tên cho đứa nhỏ ông đã sửa đi sửa lại mấy chục lần. Bình thường Hồ Lão Đồ tuy rằng cũng rất cởi mở, nhưng một khi thấy đứa nhỏ ông sẽ cực kỳ vui vẻ, còn là sự vui vẻ quả thực không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chỉ cần đứa nhỏ vừa khóc, cho dù là ông đang ăn cơm cũng sẽ lập tức để bát cơm xuống tới xem một chút.
Hành vi nuông chiều rõ ràng như vậy làm cho Ngô Hồng Nhi có chút đau đầu, hai ông bà cụ đều như vậy sau này đứa nhỏ có thể dạy dỗ như thế nào đây. Không trách thế hệ trước đều nói ‘cách đời thân’, xem ra lời nói này thật không sai, ngay cả người như Hồ Lão Đồ là một người cực kỳ giỏi giang ở trong mắt nhiều người cũng không thể ngoại lệ, thì càng đừng nhắc tới người khác.
Dùng lời Lý Quế Lan để nói, Hồ Lão Đồ bây giờ còn nhiệt tình hơn mấy năm trước nhiều, chung quy Hồ Lão Đồ có tài giỏi hơn nữa năm nay đã hơn sáu mươi rồi, rất nhiều việc tương tự với mổ lợn bình thường ông đều là có thể chối thì chối, thật sự không thể chối được thì để cho Hồ Quốc Đống làm, ông cũng chỉ là ở bên cạnh nhìn. Ngay cả giúp người làm cỗ, nếu không phải người quen mời, ông cũng rất ít đi, bình thường đều là Hồ Quốc Đống cùng người khác đi qua giúp một tay. Hồ Quốc Đống đi cũng nhận được đồ nhưng lại kém xa, nếu như Hồ Lão Đồ đi chính là lấy một phần đầu, Hồ Quốc Đống còn kém xa lắm cơ.
Nhưng từ lúc bé Hồ Kiệt sinh ra, Hồ Lão Đồ lại phơi phới như mùa xuân thứ hai, mỗi ngày đều bận rộn, chờ Ngô Hồng Nhi ở cữ xong trên cơ bản cũng đã vào tháng chạp, cũng chính là thời kì cao điểm làm việc mừng, hai cha con nhà họ Hồ cũng không có một ngày nhàn rỗi, cả ngày không phải mổ lợn thì là có gia đình làm việc mừng, hiện tại Hồ Lão Đồ cũng không có thể chối thì chối giống trước đây. Dùng lời Lý Quế Lan để nói chính là lão già này bắt đầu tích cóp tiền cho cháu trai rồi.
Có đôi khi nhìn gương mặt mập mạp của bé Hồ Kiệt, Ngô Hồng Nhi sẽ nghĩ đứa nhỏ này sau này cũng không biết có thể bị chiều hư hay không. Bây giờ đứa nhỏ này mới được hai tháng mà tính tình cũng có chút bá đạo rồi, nói thí dụ như lúc cu cậu bú sữa mẹ ăn một cái cũng phải lấy tay che một cái khác, nếu lúc cu cậu ngủ tiểu hoặc là bị đánh thức thì sẽ phát cáu khóc đến vang rung trời, nếu lúc cu cậu chưa muốn ngủ bạn dỗ như thế nào cu cậu cũng không ngủ.
Ngô Hồng Nhi chính là một người không nhìn nổi trẻ con chịu ấm ức, hồi là con gái ở nhà mẹ cô cũng đã nói cô quá chiều mấy đứa cháu nhỏ, hiện tại con của cô, đương nhiên cô càng là chỉ có hơn chứ không kém, một chút ấm ức cũng không muốn để cho thằng bé chịu.
Nuôi trẻ con giống như là dưỡng dục cây non, nếu không chặt đứt những cành cây nó phân ra rất có khả năng nó sẽ mọc nghiêng, bởi vậy ở trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ nhất định phải có người đóng vai mặt đen có người đóng vai mặt trắng. Nhưng cô là đã định trước không đảm đương nổi vai trò người mẹ nghiêm khắc rồi, trong nhà lại có ông nội bà nội vô cùng chiều trẻ con, tựa hồ mặt đen chỉ có thể một mình Hồ Quốc Đống đóng. Nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi không nhịn được mặc niệm cho Hồ Quốc Đống ba phút. Giáo dục con trai là không có lỗi, nhưng giáo dục con trai xong lại phải bị ông nội của con trai cũng chính là cha của hắn giáo dục, thật sự là quá ngược tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.