Chương 89: Phiên ngoại sáu
Mê Lộ Đích Ban Ban
02/02/2017
Châm ngôn nói rất hay, con cái đều là nợ, Ngô Hồng Nhi cảm thấy ba đứa nhỏ này nhà bọn họ cũng đều là tới đòi nợ.
Hãy nói Hồ Kiệt đi, từ nhỏ đứa nhỏ này đã được ông bà nội che chở chặt chẽ, ngay cả người làm mẹ là Ngô Hồng Nhi nói một tiếng đứa nhỏ không tốt cũng còn sẽ bị quở trách. Có lẽ nguyên nhân là cháu nội đầu tiên, bất kể là Hồ Lão Đồ hay là Lý quế Lan đối với đứa cháu này đều cực kỳ coi trọng.
Năm đó khi Hồ Lão Đồ bệnh tình nguy kịch, Hồ Kiệt đang học đại học ở bên ngoài, bởi vì chưa gặp được cháu trai, Hồ Lão Đồ liền một mực không chịu nhắm mắt. Mọi người nhìn đều hiểu, Hồ Lão Đồ đây là chờ cháu trai đây mà. Ước chừng chờ đủ hai ngày, gặp được cháu trai mặt đầy phong sương từ trong trường học vội vã đi về, lúc này Hồ Lão Đồ mới hài lòng nhắm mắt lại.
Có chuyện này có thể nhìn ra được, từ nhỏ đến lớn Hồ Kiệt thật sự có thể nói là tập hợp hàng vạn hàng nghìn sự cưng chiều khắp một thân. Hồ Quốc Đống lúc nhỏ Hồ Lão Đồ cầm đế giày và dao thái tận tay dạy Quốc Đống mổ lợn làm đồ ăn, nhưng đến đời cháu nội này ông lại không nhẫn tâm được nữa.
Lúc Hồ Kiệt sắp lên đại học trong nhà đã có những ý kiến khác nhau, những năm này việc kinh doanh của nhà họ Hồ càng ngày càng lớn, cái danh hiệu “Lão Hồ gia” này trên toàn quốc cũng có thể tính là chiếu trên, Ngô Hồng Nhi cảm thấy thậm chí so sánh với “Lão Can Ma”… đời sau cũng cao hơn mấy cấp bậc. Nhưng chính là bởi vì như vậy, trong nhà mới càng cần nhân lực.
Bởi vì Hồ Quốc Đống một lòng muốn để cho Hồ Kiệt học quản lý, Hồ Kiệt là con trai trưởng của hắn, tiếp nhận sự nghiệp gia đình là bình thường hơn cả rồi. Nhưng Hồ Quốc Đống nghĩ như vậy không có nghĩa là Hồ Kiệt cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ này không riêng gì bộ dáng giống y chang Hồ Quốc Đống, ngay cả thân thể cũng giống vô cùng, từ nhỏ cu cậu đã nghịch ngợm, lúc ở trường học chính là tiểu bá vương, chỉ thích múa đao nghịch thương, cơ hồ đánh khắp toàn trường không đối thủ. Vì vậy đợi đến lúc chuẩn bị lên đại học, Hồ Kiệt nói cái gì cũng phải học trường quân đội.
Cũng bởi vì chuyện này, Hồ Quốc Đống, kẻ thương con hạng nhất cũng thật sự nổi giận, cầm lấy thắt lưng nhất định muốn quất cho cu cậu đàng hoàng đi học quản lý mới thôi. Nhưng Hồ Kiệt cũng là đứa cứng đầu, bất kể anh đánh thế nào, chủ ý tôi đã quyết định chính là không thay đổi. Đến cuối cùng Hồ Lão Đồ xót cháu trai nên lên tiếng.”Đứa nhỏ thích cái gì thì học cái đó, sao có thể cứ ép con như vậy. Thằng đầu không được không phải là còn có thằng thứ hai sao?”
Lúc này sức khỏe Hồ Lão Đồ đã vô cùng không tốt, ông đã mở miệng, cho dù là Hồ Quốc Đống cũng không thể nói gì. Cùng lúc đó Ngô Hồng Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật với tính tình này của Hồ Kiệt thật không thích hợp kinh doanh lắm, thằng nhóc này từ nhỏ đã là đứa cố chấp, thằng bé kinh doanh không chừng bị người xơi tái.
Hồ Kiệt mặc dù giống Hồ Quốc Đống, nhưng tính tình lại không giống, Hồ Quốc Đống mặc dù ít nói, nhưng trong lòng cũng là người vô cùng có chủ ý. Nhưng Hồ Kiệt lại thật ứng với câu nói “Đầu óc ngu si tứ chi phát triển” kia. Tính tình này không thích hợp làm kinh doanh, nhưng nếu như đi quân đội không chừng sẽ có hiệu quả không tệ. Có lẽ là nguyên nhân bị thế hệ trước ảnh hưởng, theo Ngô Hồng Nhi thấy, sự tính toán trong quân đội luôn ít hơn một chút. Tính tình như Hồ Kiệt không chừng ở trong đó còn có thể lăn lộn ra hình ra dạng.
Quả nhiên, thằng nhóc Hồ Kiệt này kể từ khi vào được trường quân đội quả thực như là cá lội vào biển rộng, rất nhanh đã không còn bóng dáng. Cũng không biết rốt cuộc là trường học bận rộn hay là chính cậu bận rộn, dù sao là quanh năm suốt tháng Ngô Hồng Nhi cũng không gặp được Hồ Kiệt mấy lần.
Cũng may đứa nhỏ Hồ Trác là đứa hiểu chuyện, thằng nhóc này từ nhỏ nhiều mưu trí. Lúc cậu nhóc còn rất nhỏ đã biết lấy lòng hai bên giữa hai người anh Cả cậu và Ngô Hồng Nhi, hai phe đều cho là người tốt. Đợi đến khi lên đại học, cậu nhóc cũng không để cho người nhà bận tâm, xuôi chèo mát mái thi đỗ đại học trọng điểm quốc gia chuyên ngành quản lý, thành tích xuất sắc không nói còn học thêm máy tính cầm được hai học vị.
Bắt đầu kể từ khi Hồ Trác lên lớp mười hai, Hồ Quốc Đống vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, thấy con trai út nghe lời hiểu chuyện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng sợ con trai út lại làm ra chuyện không muốn tiếp nhận chuyện trong nhà, muốn đi học trường quân đội. Lúc này Hồ Lão Đồ đã qua đời, song Lý Quế Lan vẫn còn, hai năm qua bà lại càng thương yêu cháu trai hơn nữa, nếu như Hồ Quốc Đống lại lấy roi da quất, Lý quế Lan sẽ có thể quất hắn. Cụ bà lớn tuổi càng gàn bướng lợi hại hơn.
Có điều Hồ Quốc Đống hiển nhiên yên tâm hơi sớm rồi, mắt thấy Hồ Trác sắp tốt nghiệp đại học, trong lòng Hồ Quốc Đống an ủi một trận, mấy năm này hắn càng ngày càng bận rộn, cơ hội chung đụng với Ngô Hồng Nhi càng ngày càng ít, chờ sau khi Hồ Trác tốt nghiệp hắn lại dẫn dắt hai năm nữa, không chừng có thể về hưu rồi.
Phải nói hiện tại người Hồ Quốc Đống hâm mộ nhất không phải là người khác, chính là anh rể hai của hắn Triệu Cường. Tuổi Triệu Cường bây giờ cũng không nhỏ, mấy năm trước anh ta đã giao công ty cho hai đứa con trai, bình thường lúc không có việc gì liền dẫn Hồ Hạnh Nhi đi chơi khắp nơi, cuộc sống trôi qua thật không phải dễ chịu bình thường. Con mình nhỏ, có điều mắt thấy thằng nhóc này sắp tốt nghiệp đại học, trong lòng Hồ Quốc Đống cũng quá ư vui thích, không quá mấy năm nữa, mình cũng có thể giải thoát rồi.
Song làm cho Hồ Quốc Đống không nghĩ tới chính là, Hồ Trác rõ ràng không có ý nghĩ tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, không đợi tốt nghiệp cậu nhóc đã vơ vét mấy bạn học cùng chung chí hướng từ trong trong trường học, ý chí chiến đấu sục sôi chuẩn bị muốn gây dựng sự nghiệp.
Sinh viên đại học bây giờ đã không đáng giá như là đời trước, quốc gia cũng sẽ không bao cấp phân phối nữa, công việc của mọi người đều là tự tìm. Xí nghiệp lớn như là”Lão Hồ gia” rất nhiều người vót nhọn đầu chen chúc cũng muốn đi vào, nhưng hiển nhiên Hồ Trác không nằm trong phạm vi này. Cậu chuẩn bị tự mình tạo dựng một công ty IT, thế giới tương lai máy tính mới là vương đạo. Vì ước mơ từ nhỏ đến lớn này, cậu đã chuẩn bị nhiều năm rồi.
Nhà người ta là vì tài sản trong nhà đánh nhau vỡ đầu, nhưng nhà mình lại là căn bản không ai muốn tiếp nhận, sau khi biết được điều này, Hồ Quốc Đống cực kỳ buồn bực. Sau khi con trai cả tốt nghiệp đại học liền bắt đầu quanh năm suốt tháng không trở về nhà, ngay cả người làm cha này là hắn cũng không biết vị trí cụ thể bây giờ của nó.
Con trai út từ nhỏ đến lớn vẫn luôn để cho người hết sức bớt lo cho dù hắn cắt sinh hoạt phí của nó mà vẫn cứ tập trung sức lực muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, kiên quyết không chịu trở về. Hồ Quốc Đống tức giận trên mặt đồng thời trong lòng cũng có mấy phần đắc ý, thằng nhóc này đủ bạo gan, vừa nhìn chính là con trai của Hồ Quốc Đống hắn.
Hai đứa con trai không trông chờ rồi, Hồ Quốc Đống liền đặt tâm tư lên người công chúa nhỏ nhà mình. Lúc Hồ Việt mới ra đời điều kiện nhà họ Hồ đã rất tốt rồi, từ nhỏ cô bé đã xuôi chèo mát mái muốn sao không cho trăng, hơn nữa Hồ Quốc Đống đối với cô con gái rượu duy nhất này hết sức thiên vị, chiều cho con bé này một thân tính tình.
Hồ Việt trông giống Hồ Hạnh Nhi, xinh đẹp rạng ngời, tính tình cũng giống Hồ Hạnh Nhi là vừa gấp vừa gáp. Con gái như vậy Hồ Quốc Đống không nỡ để tiếp nhận trọng trách của mình. Theo hắn thấy con gái nhà mình từ nhỏ chính là nuôi lớn như châu như bảo, sao có thể chịu khổ như vậy đây.
Trông coi một xí nghiệp lớn đúng là rất nở mày nở mặt, nhưng đằng sau đó lại là sự mệt mỏi không kể xiết. So với con gái nhà mình trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, Hồ Quốc Đống càng muốn để cho con bé trở thành một đại tiểu thư không buồn không lo hơn, mỗi ngày chỉ suy nghĩ một chút làm sao có thể sinh hoạt tốt hơn là được.
Nhưng nếu như Hồ Quốc Đống có cách nghĩ này mà nói, chồng của Hồ Việt chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu như không cẩn thận một cái, bé Nha Nha nhà mình không chừng còn rơi vào kết quả cả người và tài đều mất. Đợi đến sau khi Hồ Việt bắt đầu lên đại học, Hồ Quốc Đống lại bắt đầu rầu rĩ, rốt cuộc tìm cho công chúa nhỏ nhà mình đối tượng như thế nào đây. Tốt nhất là trong công ty nhà mình, trừ có thể giúp cha vợ là hắn ra, hắn còn có thể theo dõi thằng này thật sít sao.
Không để ý nghĩ đến con gái nhà mình sắp giao vào tay một người đàn ông khác, Hồ Quốc Đống lại có chút xót xa nhàn nhạt, bảo bối mình chiều chuộng hai mươi năm đâu có bỏ được giao cho người khác đây. Mặc dù hắn và Ngô Hồng Nhi đều cực kỳ muốn bế cháu, hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác đều không trông cậy vào được, Hồ Việt chính là cơ hội duy nhất, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn không muốn con gái nhà mình lấy chồng quá sớm. Tối thiểu cũng phải giữ lại đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi á. Vì vậy trong công ty một nhóm rất lớn thanh niên ưu tú đều cảm nhận được tính tình của chủ tịch nhà mình hay thay đổi, một ngày trước còn ấm áp như mưa thuận gió hoà, sau một ngày lại trở thành cuồng phong bạo vũ rồi.
Cô bé Hồ Việt này, mặc dù bề ngoài là một đại mỹ nhân ánh sáng bắn ra bốn phía, nhưng tính tình lại là ngây thơ mười phần, dĩ nhiên đây là ý kiến của Hồ Quốc Đống, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái nhà mình là tốt nhất. Nhưng theo Ngô Hồng Nhi thấy đứa nhỏ này chính là trong đầu thiếu sợi dây cung, mặc dù rất nhiều phương diện đều giống Hồ Hạnh Nhi, nhưng rất rõ ràng chỗ khôn khéo kia trong xương Hồ Hạnh Nhi con bé không được di truyền tí nào. Vì con bé này Ngô Hồng Nhi cũng là lo nát lòng, trái ngược với hai đứa Hồ Kiệt cùng Hồ Trác lên đại học đều đi rất xa, đại học của Hồ Việt sẽ phải gần hơn rồi, chỉ ở trong tỉnh, cách nhà họ Hồ cũng chỉ là hai giờ đường xe, có điều trường này cũng là trọng điểm quốc gia, khá tốt rồi.
Hồ Việt cũng không biết người trong nhà vì cô mà bận tâm nhiều đến vậy, kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học trở về liền lắp bắp nói với Hồ Hạnh Nhi bày tỏ cô đang yêu. Cô không dám nói với hai vợ chồng Hồ Quốc Đống, chỉ nói cho Hồ Hạnh Nhi. Nói tới trong nhà nhiều thân thích như vậy, Hồ Hạnh Nhi yêu thương Hồ Việt nhất, sự chung đụng giữa hai người tựa như mẹ con cũng tựa như khuê mật. Có nói thầm thì cái gì Hồ Việt nhất định nói cho Hồ Hạnh Nhi.
Trên mặt Hồ Hạnh Nhi một vẻ bình thường cùng với Hồ Việt chia sẻ tình yêu ngọt ngào của cô bé, ngày hôm sau lại hùng hùng hổ hổ đi tìm Hồ Quốc Đống. Trừ thằng thứ ba nhà Hồ Mai Nhi ra, Hồ Việt là đứa nhỏ nhất ở nhà họ Hồ bên này, ở nhà tất nhiên cũng là muôn vàn chiều chuộng. Hồ Hạnh Nhi đối với cô cháu gái này hiểu rất sâu, mặc dù con bé nói bạn trai nhỏ kia của nó chỗ nào cũng tốt, nhưng Hồ Hạnh Nhi vẫn không yên tâm, dù sao nghe ý của con bé ngốc kia, đứa nhỏ này rõ ràng chính là cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt[1], nhà trai người ta bên kia thế nhưng rất thụ động, ai biết đối với con bé là thật lòng hay là giả dối. Giữa nam nữ đàng gái theo đuổi trước đúng là dễ dàng xảy ra vấn đề nhất. Nhà người ta như thế nào chị không xen vào, nhưng cháu gái nhà mình, Hồ Hạnh Nhi lại không nhẫn tâm con bé chịu cái khổ này. Bọn họ nhất định phải lén lút đi nhìn thử, nếu đứa bé kia nhân phẩm không được, dao sắc chặt đay rối là tốt nhất.
[1]Cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt: ý chỉ hai bên một bên tình nguyện, một bên không đồng ý; trong tình yêu chỉ một bên nhiệt tình, một bên lạnh nhạt.
Hãy nói Hồ Kiệt đi, từ nhỏ đứa nhỏ này đã được ông bà nội che chở chặt chẽ, ngay cả người làm mẹ là Ngô Hồng Nhi nói một tiếng đứa nhỏ không tốt cũng còn sẽ bị quở trách. Có lẽ nguyên nhân là cháu nội đầu tiên, bất kể là Hồ Lão Đồ hay là Lý quế Lan đối với đứa cháu này đều cực kỳ coi trọng.
Năm đó khi Hồ Lão Đồ bệnh tình nguy kịch, Hồ Kiệt đang học đại học ở bên ngoài, bởi vì chưa gặp được cháu trai, Hồ Lão Đồ liền một mực không chịu nhắm mắt. Mọi người nhìn đều hiểu, Hồ Lão Đồ đây là chờ cháu trai đây mà. Ước chừng chờ đủ hai ngày, gặp được cháu trai mặt đầy phong sương từ trong trường học vội vã đi về, lúc này Hồ Lão Đồ mới hài lòng nhắm mắt lại.
Có chuyện này có thể nhìn ra được, từ nhỏ đến lớn Hồ Kiệt thật sự có thể nói là tập hợp hàng vạn hàng nghìn sự cưng chiều khắp một thân. Hồ Quốc Đống lúc nhỏ Hồ Lão Đồ cầm đế giày và dao thái tận tay dạy Quốc Đống mổ lợn làm đồ ăn, nhưng đến đời cháu nội này ông lại không nhẫn tâm được nữa.
Lúc Hồ Kiệt sắp lên đại học trong nhà đã có những ý kiến khác nhau, những năm này việc kinh doanh của nhà họ Hồ càng ngày càng lớn, cái danh hiệu “Lão Hồ gia” này trên toàn quốc cũng có thể tính là chiếu trên, Ngô Hồng Nhi cảm thấy thậm chí so sánh với “Lão Can Ma”… đời sau cũng cao hơn mấy cấp bậc. Nhưng chính là bởi vì như vậy, trong nhà mới càng cần nhân lực.
Bởi vì Hồ Quốc Đống một lòng muốn để cho Hồ Kiệt học quản lý, Hồ Kiệt là con trai trưởng của hắn, tiếp nhận sự nghiệp gia đình là bình thường hơn cả rồi. Nhưng Hồ Quốc Đống nghĩ như vậy không có nghĩa là Hồ Kiệt cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ này không riêng gì bộ dáng giống y chang Hồ Quốc Đống, ngay cả thân thể cũng giống vô cùng, từ nhỏ cu cậu đã nghịch ngợm, lúc ở trường học chính là tiểu bá vương, chỉ thích múa đao nghịch thương, cơ hồ đánh khắp toàn trường không đối thủ. Vì vậy đợi đến lúc chuẩn bị lên đại học, Hồ Kiệt nói cái gì cũng phải học trường quân đội.
Cũng bởi vì chuyện này, Hồ Quốc Đống, kẻ thương con hạng nhất cũng thật sự nổi giận, cầm lấy thắt lưng nhất định muốn quất cho cu cậu đàng hoàng đi học quản lý mới thôi. Nhưng Hồ Kiệt cũng là đứa cứng đầu, bất kể anh đánh thế nào, chủ ý tôi đã quyết định chính là không thay đổi. Đến cuối cùng Hồ Lão Đồ xót cháu trai nên lên tiếng.”Đứa nhỏ thích cái gì thì học cái đó, sao có thể cứ ép con như vậy. Thằng đầu không được không phải là còn có thằng thứ hai sao?”
Lúc này sức khỏe Hồ Lão Đồ đã vô cùng không tốt, ông đã mở miệng, cho dù là Hồ Quốc Đống cũng không thể nói gì. Cùng lúc đó Ngô Hồng Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thật với tính tình này của Hồ Kiệt thật không thích hợp kinh doanh lắm, thằng nhóc này từ nhỏ đã là đứa cố chấp, thằng bé kinh doanh không chừng bị người xơi tái.
Hồ Kiệt mặc dù giống Hồ Quốc Đống, nhưng tính tình lại không giống, Hồ Quốc Đống mặc dù ít nói, nhưng trong lòng cũng là người vô cùng có chủ ý. Nhưng Hồ Kiệt lại thật ứng với câu nói “Đầu óc ngu si tứ chi phát triển” kia. Tính tình này không thích hợp làm kinh doanh, nhưng nếu như đi quân đội không chừng sẽ có hiệu quả không tệ. Có lẽ là nguyên nhân bị thế hệ trước ảnh hưởng, theo Ngô Hồng Nhi thấy, sự tính toán trong quân đội luôn ít hơn một chút. Tính tình như Hồ Kiệt không chừng ở trong đó còn có thể lăn lộn ra hình ra dạng.
Quả nhiên, thằng nhóc Hồ Kiệt này kể từ khi vào được trường quân đội quả thực như là cá lội vào biển rộng, rất nhanh đã không còn bóng dáng. Cũng không biết rốt cuộc là trường học bận rộn hay là chính cậu bận rộn, dù sao là quanh năm suốt tháng Ngô Hồng Nhi cũng không gặp được Hồ Kiệt mấy lần.
Cũng may đứa nhỏ Hồ Trác là đứa hiểu chuyện, thằng nhóc này từ nhỏ nhiều mưu trí. Lúc cậu nhóc còn rất nhỏ đã biết lấy lòng hai bên giữa hai người anh Cả cậu và Ngô Hồng Nhi, hai phe đều cho là người tốt. Đợi đến khi lên đại học, cậu nhóc cũng không để cho người nhà bận tâm, xuôi chèo mát mái thi đỗ đại học trọng điểm quốc gia chuyên ngành quản lý, thành tích xuất sắc không nói còn học thêm máy tính cầm được hai học vị.
Bắt đầu kể từ khi Hồ Trác lên lớp mười hai, Hồ Quốc Đống vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, thấy con trai út nghe lời hiểu chuyện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng sợ con trai út lại làm ra chuyện không muốn tiếp nhận chuyện trong nhà, muốn đi học trường quân đội. Lúc này Hồ Lão Đồ đã qua đời, song Lý Quế Lan vẫn còn, hai năm qua bà lại càng thương yêu cháu trai hơn nữa, nếu như Hồ Quốc Đống lại lấy roi da quất, Lý quế Lan sẽ có thể quất hắn. Cụ bà lớn tuổi càng gàn bướng lợi hại hơn.
Có điều Hồ Quốc Đống hiển nhiên yên tâm hơi sớm rồi, mắt thấy Hồ Trác sắp tốt nghiệp đại học, trong lòng Hồ Quốc Đống an ủi một trận, mấy năm này hắn càng ngày càng bận rộn, cơ hội chung đụng với Ngô Hồng Nhi càng ngày càng ít, chờ sau khi Hồ Trác tốt nghiệp hắn lại dẫn dắt hai năm nữa, không chừng có thể về hưu rồi.
Phải nói hiện tại người Hồ Quốc Đống hâm mộ nhất không phải là người khác, chính là anh rể hai của hắn Triệu Cường. Tuổi Triệu Cường bây giờ cũng không nhỏ, mấy năm trước anh ta đã giao công ty cho hai đứa con trai, bình thường lúc không có việc gì liền dẫn Hồ Hạnh Nhi đi chơi khắp nơi, cuộc sống trôi qua thật không phải dễ chịu bình thường. Con mình nhỏ, có điều mắt thấy thằng nhóc này sắp tốt nghiệp đại học, trong lòng Hồ Quốc Đống cũng quá ư vui thích, không quá mấy năm nữa, mình cũng có thể giải thoát rồi.
Song làm cho Hồ Quốc Đống không nghĩ tới chính là, Hồ Trác rõ ràng không có ý nghĩ tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, không đợi tốt nghiệp cậu nhóc đã vơ vét mấy bạn học cùng chung chí hướng từ trong trong trường học, ý chí chiến đấu sục sôi chuẩn bị muốn gây dựng sự nghiệp.
Sinh viên đại học bây giờ đã không đáng giá như là đời trước, quốc gia cũng sẽ không bao cấp phân phối nữa, công việc của mọi người đều là tự tìm. Xí nghiệp lớn như là”Lão Hồ gia” rất nhiều người vót nhọn đầu chen chúc cũng muốn đi vào, nhưng hiển nhiên Hồ Trác không nằm trong phạm vi này. Cậu chuẩn bị tự mình tạo dựng một công ty IT, thế giới tương lai máy tính mới là vương đạo. Vì ước mơ từ nhỏ đến lớn này, cậu đã chuẩn bị nhiều năm rồi.
Nhà người ta là vì tài sản trong nhà đánh nhau vỡ đầu, nhưng nhà mình lại là căn bản không ai muốn tiếp nhận, sau khi biết được điều này, Hồ Quốc Đống cực kỳ buồn bực. Sau khi con trai cả tốt nghiệp đại học liền bắt đầu quanh năm suốt tháng không trở về nhà, ngay cả người làm cha này là hắn cũng không biết vị trí cụ thể bây giờ của nó.
Con trai út từ nhỏ đến lớn vẫn luôn để cho người hết sức bớt lo cho dù hắn cắt sinh hoạt phí của nó mà vẫn cứ tập trung sức lực muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, kiên quyết không chịu trở về. Hồ Quốc Đống tức giận trên mặt đồng thời trong lòng cũng có mấy phần đắc ý, thằng nhóc này đủ bạo gan, vừa nhìn chính là con trai của Hồ Quốc Đống hắn.
Hai đứa con trai không trông chờ rồi, Hồ Quốc Đống liền đặt tâm tư lên người công chúa nhỏ nhà mình. Lúc Hồ Việt mới ra đời điều kiện nhà họ Hồ đã rất tốt rồi, từ nhỏ cô bé đã xuôi chèo mát mái muốn sao không cho trăng, hơn nữa Hồ Quốc Đống đối với cô con gái rượu duy nhất này hết sức thiên vị, chiều cho con bé này một thân tính tình.
Hồ Việt trông giống Hồ Hạnh Nhi, xinh đẹp rạng ngời, tính tình cũng giống Hồ Hạnh Nhi là vừa gấp vừa gáp. Con gái như vậy Hồ Quốc Đống không nỡ để tiếp nhận trọng trách của mình. Theo hắn thấy con gái nhà mình từ nhỏ chính là nuôi lớn như châu như bảo, sao có thể chịu khổ như vậy đây.
Trông coi một xí nghiệp lớn đúng là rất nở mày nở mặt, nhưng đằng sau đó lại là sự mệt mỏi không kể xiết. So với con gái nhà mình trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, Hồ Quốc Đống càng muốn để cho con bé trở thành một đại tiểu thư không buồn không lo hơn, mỗi ngày chỉ suy nghĩ một chút làm sao có thể sinh hoạt tốt hơn là được.
Nhưng nếu như Hồ Quốc Đống có cách nghĩ này mà nói, chồng của Hồ Việt chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu như không cẩn thận một cái, bé Nha Nha nhà mình không chừng còn rơi vào kết quả cả người và tài đều mất. Đợi đến sau khi Hồ Việt bắt đầu lên đại học, Hồ Quốc Đống lại bắt đầu rầu rĩ, rốt cuộc tìm cho công chúa nhỏ nhà mình đối tượng như thế nào đây. Tốt nhất là trong công ty nhà mình, trừ có thể giúp cha vợ là hắn ra, hắn còn có thể theo dõi thằng này thật sít sao.
Không để ý nghĩ đến con gái nhà mình sắp giao vào tay một người đàn ông khác, Hồ Quốc Đống lại có chút xót xa nhàn nhạt, bảo bối mình chiều chuộng hai mươi năm đâu có bỏ được giao cho người khác đây. Mặc dù hắn và Ngô Hồng Nhi đều cực kỳ muốn bế cháu, hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác đều không trông cậy vào được, Hồ Việt chính là cơ hội duy nhất, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn không muốn con gái nhà mình lấy chồng quá sớm. Tối thiểu cũng phải giữ lại đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi á. Vì vậy trong công ty một nhóm rất lớn thanh niên ưu tú đều cảm nhận được tính tình của chủ tịch nhà mình hay thay đổi, một ngày trước còn ấm áp như mưa thuận gió hoà, sau một ngày lại trở thành cuồng phong bạo vũ rồi.
Cô bé Hồ Việt này, mặc dù bề ngoài là một đại mỹ nhân ánh sáng bắn ra bốn phía, nhưng tính tình lại là ngây thơ mười phần, dĩ nhiên đây là ý kiến của Hồ Quốc Đống, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy con gái nhà mình là tốt nhất. Nhưng theo Ngô Hồng Nhi thấy đứa nhỏ này chính là trong đầu thiếu sợi dây cung, mặc dù rất nhiều phương diện đều giống Hồ Hạnh Nhi, nhưng rất rõ ràng chỗ khôn khéo kia trong xương Hồ Hạnh Nhi con bé không được di truyền tí nào. Vì con bé này Ngô Hồng Nhi cũng là lo nát lòng, trái ngược với hai đứa Hồ Kiệt cùng Hồ Trác lên đại học đều đi rất xa, đại học của Hồ Việt sẽ phải gần hơn rồi, chỉ ở trong tỉnh, cách nhà họ Hồ cũng chỉ là hai giờ đường xe, có điều trường này cũng là trọng điểm quốc gia, khá tốt rồi.
Hồ Việt cũng không biết người trong nhà vì cô mà bận tâm nhiều đến vậy, kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học trở về liền lắp bắp nói với Hồ Hạnh Nhi bày tỏ cô đang yêu. Cô không dám nói với hai vợ chồng Hồ Quốc Đống, chỉ nói cho Hồ Hạnh Nhi. Nói tới trong nhà nhiều thân thích như vậy, Hồ Hạnh Nhi yêu thương Hồ Việt nhất, sự chung đụng giữa hai người tựa như mẹ con cũng tựa như khuê mật. Có nói thầm thì cái gì Hồ Việt nhất định nói cho Hồ Hạnh Nhi.
Trên mặt Hồ Hạnh Nhi một vẻ bình thường cùng với Hồ Việt chia sẻ tình yêu ngọt ngào của cô bé, ngày hôm sau lại hùng hùng hổ hổ đi tìm Hồ Quốc Đống. Trừ thằng thứ ba nhà Hồ Mai Nhi ra, Hồ Việt là đứa nhỏ nhất ở nhà họ Hồ bên này, ở nhà tất nhiên cũng là muôn vàn chiều chuộng. Hồ Hạnh Nhi đối với cô cháu gái này hiểu rất sâu, mặc dù con bé nói bạn trai nhỏ kia của nó chỗ nào cũng tốt, nhưng Hồ Hạnh Nhi vẫn không yên tâm, dù sao nghe ý của con bé ngốc kia, đứa nhỏ này rõ ràng chính là cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt[1], nhà trai người ta bên kia thế nhưng rất thụ động, ai biết đối với con bé là thật lòng hay là giả dối. Giữa nam nữ đàng gái theo đuổi trước đúng là dễ dàng xảy ra vấn đề nhất. Nhà người ta như thế nào chị không xen vào, nhưng cháu gái nhà mình, Hồ Hạnh Nhi lại không nhẫn tâm con bé chịu cái khổ này. Bọn họ nhất định phải lén lút đi nhìn thử, nếu đứa bé kia nhân phẩm không được, dao sắc chặt đay rối là tốt nhất.
[1]Cạo đầu quang gánh một đầu nhiệt: ý chỉ hai bên một bên tình nguyện, một bên không đồng ý; trong tình yêu chỉ một bên nhiệt tình, một bên lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.