Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
Chương 87: Kể chuyện xưa
Đan Thanh Mộng
02/11/2015
Long Phụng Ngọc nhìn ráng mây hồng trên mặt Âu Dương Phi, trong lòng bất giác cảm thấy đau thương.
Nữ nhân thẹn thùng mà má ửng hồng vốn dĩ là một cảnh đẹp nhưng bây giờ Long Phụng Ngọc không có ý định thưởng thức cảnh đẹp này. Hắn không biết rặng mây hồng trên mặt Âu Dương Phi là do ngượng ngùng hay là triệu chứng của bệnh?
Hắn vừa nghĩ tới căn bệnh mà Âu Dương Phi mắc phải, trong lòng không thể nén nổi thê lương thương cảm! Một sinh mạng còn trẻ tuổi như vậy, một nữ tử xinh đẹp như vậy, sinh mệnh như đóa hoa kia vẫn chưa hoàn toàn nở rộ đã bị bão táp bệnh tật tàn phá!
Đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào! Đây là một chuyện bất đắc dĩ biết bao!
Trên đời này, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Có một loại bất đắc dĩ là đối mặt với thân nhân sắp tử vong mà thúc thủ vô sách ( bó tay không có biện pháp)
“ Vương gia, ta buồn ngủ, rất muốn ngủ một giấc.” Trên mặt Âu Dương Phi lộ ra một nụ cười và sự áy náy.” Người cứ tự nhiên đi, Phi Nhi không thể ở bên người.”
Long Phụng Ngọc cũng đáp lại một nụ cười, dịu dàng nói:” Phi Nhi, yên tâm ngủ đi! Ta ngồi ở mép giường bảo vệ nàng. Thuốc sắc xong thì ta gọi nàng.
“ Được.” Âu Dương Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Long Phụng Ngọc nhìn dung nhan ngủ say của nàng, không nén được thương cảm và tịch mịch.
Mưa lớn bên ngoài không biết đã tạnh lúc nào. Những cái cây đó vẫn chập chờn theo gió. Những giọt nước mưa trên lá cây theo chuyển động của cây mà rơi xuống, phát ra từng tiếng vang thanh thúy.
“ Vương gia, thuốc sắc xong rồi, nên gọi Vương phi dậy, để nàng uống thuốc lúc còn nóng mới tốt!” Vân Nhi bưng chiếc khay đi tới, trên chiếc khay là một chén thuốc. Long Phụng Ngọc nhận lấy thuốc trong tay Vân Nhi, nhẹ nhàng đặt lên bàn.” Vân Nhi, ngươi lui xuống đi! Phi Nhi tỉnh, tự ta sẽ bón thuốc cho nàng.”
Vân Nhi khom người hành lễ, nhẹ nhàng lui xuống.
Long Phụng Ngọc nhẹ nhàng lay lay Âu Dương Phi đang ngủ say, gọi tên của nàng. Động tác cực kỳ êm ái, giọng nói vô cùng ôn tồn:” Phi Nhi, nàng dậy đi. Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”
Âu Dương Phi nhu thuận mở mắt, ngắm nhìn cửa sổ.
“ Vương gia, bây giờ là giờ gì?” Bên ngoài không có mặt trời, Âu Dương Phi không cách nào biết nàng đã ngủ bao lâu!
“ Bây giờ là giờ mùi. Phi Nhi, nàng đã ngủ ba canh giờ rồi” Long Phụng Ngọc nhéo nhéo chóp mũi của Âu Dương Phi, cưng chiều nói:” Mèo lười nhỏ, nàng nên dậy đi. Nào, bổn vương bón thuốc cho nàng.”
“ Được.” Âu Dương Phi cười một tiếng, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Long Phụng Ngọc bưng chén thuốc lên, cầm thìa quấy nhẹ, hắn nhẹ nhàng múc một thìa nhỏ, đặt ở khóe miệng thổi thổi, sau đó đặt ở bên môi thử độ ấm.” Ừ, không nóng. Nào, Phi Nhi, uống thuốc.”
Long Phụng Ngọc cảm thấy hắn đối với Âu Dương Phi đang bị bệnh giống như thân nhân. Có lúc lại cảm thấy như đối với một tiểu muội muội. Hắn chỉ muốn tận tâm tận lực chăm sóc cho nàng. Nếu nàng có thể hạnh phúc vui vẻ rời khỏi thế giới này, có lẽ hắn sẽ bớt đi chút đau khổ và xấu hổ!
“ Vương gia, trước kia đều là Phi Nhi hầu hạ chủ tử người. Hôm nay lại để cho chủ tử bón thuốc cho nô tỳ. Phi Nhi nhìn thấy người như vậy, thật sự vô cùng cảm động vô cùng đau khổ.” Trong mắt Âu Dương Phi, thoáng qua một tia cảm động.
“ Phi Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Hai chúng ta ở với nhau đã tám năm. Hiện tại nàng còn nói chủ tử với không chủ tử cái gì, nô tỳ với không nô tỳ cái gì. Trong lòng ta, đã sớm coi nàng là thân nhân, có lúc ta cảm thấy nàng giống như là tiểu muội muội của ta. Đáng cho ta che chở, đáng cho ta thương yêu!” Long Phụng Ngọc vừa bón thuốc cho Âu Dương Phi, vừa ôn chuyện cùng nàng:” Ta nhớ rõ, lúc nàng được mẫu hậu đưa tới Vương phủ, còn là một nha đầu khoảng mười tuổi. Hai chúng ta sớm chiều chung sống, bất giác đã qua tám năm rồi.”
“ Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh. Nếu như thời gian dừng lại ở trước kia thì thật tốt biết bao!” Âu Dương Phi nhớ lại lúc nàng mới gặp hắn, ở trước mặt mọi người hắn là một Vương gia bá đạo. Sau lưng mọi người, hắn cũng chỉ là một cậu bé sợ cô độc, sợ tịch mịch. Hắn luôn quấn lấy nàng, đòi nàng kể chuyện xưa. Cứ kể cứ kể, cho đến lúc hai người trưởng thành. Cứ kể cứ kể cho đến khi hai người có thân thiết da thịt. Nhớ tới những chuyện kia, mặt của nàng liền ửng đỏ! Nhưng trong nháy mắt lại bị tái nhợt và thê lương thay thế!
Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó, sao có thể có chuyện thương tâm chứ?
Vì sao lại phải lớn lên? Vì sao lại phải lấy vợ? Vì sao lại phải nạp thiếp? Vì sao giữa thê thiếp lại phải hãm hại nhau? Vì sao phải lục đục với nhau? Hài tử số khổ đáng thương của nàng, vì sao phải trở thành vật hy sinh của cung đấu?
“ Phi Nhi, có phải nàng nhớ tới chuyện kể chuyện xưa cho ta nghe không?” Âu Dương Phi nhìn vẻ mặt của Âu Dương Phi, đoán rằng nàng nhớ lại những chuyện trước kia. Khi đó thật đúng là cái gì cũng không hiểu. Một cậu bé lớn, một cô bé nhỏ. Cả ngày vành tai và tóc mai chạm vào nhau ( chỉ sự thân mật), kề đầu gối vai sóng vai. Cùng ăn cơm, cùng ngủ, vậy mà lại vô sự tự thông, đem đối phương biến thành nam nhân và nữ nhân!
Nếu như không có thánh chỉ của phụ hoàng, nếu như không phải Long Phụng Ngọc hắn quá ngu xuẩn đi nạp thiếp, trong Ngọc Vương phủ này đến nay vẫn sẽ yên bình. Hắn không ngờ sau đại hôn, trong Ngọc Vương phủ lại là chiến trường giết người không thấy máu! Hài tử đáng thương của hắn chết trên chính chiến trường này! Đích Vương phi ( vợ cả) của hắn thiếu chút nữa bỏ mạng trên chiến trường này. Phi Nhi mà hắn coi là thân nhân lại vì vậy mà mắc bệnh lao phổi!
Long Phụng Ngọc nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô cùng hối hận! Vì sao lại phải tam thê tứ thiếp? Tại sao lại không thể chỉ cần một nữ nhân? Nếu như hắn chỉ có một nữ nhân thì sao có thể xảy ra những chuyện tàn nhẫn như vậy?
“ Vương gia, người đoán sai rồi. Ta mới không nghĩ tới những chuyện kia!” Âu Dương Phi cười khổ một tiếng, vội vàng cười che giấu.
Thuốc của Âu Dương Phi cuối cùng cũng uống hết.
Long Phụng Ngọc nhìn chiếc chén không kia, trong lòng đau khổ không chịu nổi! Hắn có thể bón thuốc cho nàng mỗi ngày, lại không thể cứu vãn tính mạng của nàng! Bây giờ hắn ỏ bên nàng thêm một ngày, thời gian của nàng liền ít đi một ngày!
“ Vinh phu nhân tới!” Thái giám ngoài cửa kéo căng họng vịt đực, lớn tiếng hô. Âu Dương Phi nghe thấy giọng nói kia, tâm trạng vừa hòa hoãn lại, trong phút chốc lại kích động. Hận ý trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn!
Nữ nhân thẹn thùng mà má ửng hồng vốn dĩ là một cảnh đẹp nhưng bây giờ Long Phụng Ngọc không có ý định thưởng thức cảnh đẹp này. Hắn không biết rặng mây hồng trên mặt Âu Dương Phi là do ngượng ngùng hay là triệu chứng của bệnh?
Hắn vừa nghĩ tới căn bệnh mà Âu Dương Phi mắc phải, trong lòng không thể nén nổi thê lương thương cảm! Một sinh mạng còn trẻ tuổi như vậy, một nữ tử xinh đẹp như vậy, sinh mệnh như đóa hoa kia vẫn chưa hoàn toàn nở rộ đã bị bão táp bệnh tật tàn phá!
Đây là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào! Đây là một chuyện bất đắc dĩ biết bao!
Trên đời này, có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Có một loại bất đắc dĩ là đối mặt với thân nhân sắp tử vong mà thúc thủ vô sách ( bó tay không có biện pháp)
“ Vương gia, ta buồn ngủ, rất muốn ngủ một giấc.” Trên mặt Âu Dương Phi lộ ra một nụ cười và sự áy náy.” Người cứ tự nhiên đi, Phi Nhi không thể ở bên người.”
Long Phụng Ngọc cũng đáp lại một nụ cười, dịu dàng nói:” Phi Nhi, yên tâm ngủ đi! Ta ngồi ở mép giường bảo vệ nàng. Thuốc sắc xong thì ta gọi nàng.
“ Được.” Âu Dương Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp. Long Phụng Ngọc nhìn dung nhan ngủ say của nàng, không nén được thương cảm và tịch mịch.
Mưa lớn bên ngoài không biết đã tạnh lúc nào. Những cái cây đó vẫn chập chờn theo gió. Những giọt nước mưa trên lá cây theo chuyển động của cây mà rơi xuống, phát ra từng tiếng vang thanh thúy.
“ Vương gia, thuốc sắc xong rồi, nên gọi Vương phi dậy, để nàng uống thuốc lúc còn nóng mới tốt!” Vân Nhi bưng chiếc khay đi tới, trên chiếc khay là một chén thuốc. Long Phụng Ngọc nhận lấy thuốc trong tay Vân Nhi, nhẹ nhàng đặt lên bàn.” Vân Nhi, ngươi lui xuống đi! Phi Nhi tỉnh, tự ta sẽ bón thuốc cho nàng.”
Vân Nhi khom người hành lễ, nhẹ nhàng lui xuống.
Long Phụng Ngọc nhẹ nhàng lay lay Âu Dương Phi đang ngủ say, gọi tên của nàng. Động tác cực kỳ êm ái, giọng nói vô cùng ôn tồn:” Phi Nhi, nàng dậy đi. Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”
Âu Dương Phi nhu thuận mở mắt, ngắm nhìn cửa sổ.
“ Vương gia, bây giờ là giờ gì?” Bên ngoài không có mặt trời, Âu Dương Phi không cách nào biết nàng đã ngủ bao lâu!
“ Bây giờ là giờ mùi. Phi Nhi, nàng đã ngủ ba canh giờ rồi” Long Phụng Ngọc nhéo nhéo chóp mũi của Âu Dương Phi, cưng chiều nói:” Mèo lười nhỏ, nàng nên dậy đi. Nào, bổn vương bón thuốc cho nàng.”
“ Được.” Âu Dương Phi cười một tiếng, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Long Phụng Ngọc bưng chén thuốc lên, cầm thìa quấy nhẹ, hắn nhẹ nhàng múc một thìa nhỏ, đặt ở khóe miệng thổi thổi, sau đó đặt ở bên môi thử độ ấm.” Ừ, không nóng. Nào, Phi Nhi, uống thuốc.”
Long Phụng Ngọc cảm thấy hắn đối với Âu Dương Phi đang bị bệnh giống như thân nhân. Có lúc lại cảm thấy như đối với một tiểu muội muội. Hắn chỉ muốn tận tâm tận lực chăm sóc cho nàng. Nếu nàng có thể hạnh phúc vui vẻ rời khỏi thế giới này, có lẽ hắn sẽ bớt đi chút đau khổ và xấu hổ!
“ Vương gia, trước kia đều là Phi Nhi hầu hạ chủ tử người. Hôm nay lại để cho chủ tử bón thuốc cho nô tỳ. Phi Nhi nhìn thấy người như vậy, thật sự vô cùng cảm động vô cùng đau khổ.” Trong mắt Âu Dương Phi, thoáng qua một tia cảm động.
“ Phi Nhi, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Hai chúng ta ở với nhau đã tám năm. Hiện tại nàng còn nói chủ tử với không chủ tử cái gì, nô tỳ với không nô tỳ cái gì. Trong lòng ta, đã sớm coi nàng là thân nhân, có lúc ta cảm thấy nàng giống như là tiểu muội muội của ta. Đáng cho ta che chở, đáng cho ta thương yêu!” Long Phụng Ngọc vừa bón thuốc cho Âu Dương Phi, vừa ôn chuyện cùng nàng:” Ta nhớ rõ, lúc nàng được mẫu hậu đưa tới Vương phủ, còn là một nha đầu khoảng mười tuổi. Hai chúng ta sớm chiều chung sống, bất giác đã qua tám năm rồi.”
“ Đúng vậy! Thời gian trôi qua thật nhanh. Nếu như thời gian dừng lại ở trước kia thì thật tốt biết bao!” Âu Dương Phi nhớ lại lúc nàng mới gặp hắn, ở trước mặt mọi người hắn là một Vương gia bá đạo. Sau lưng mọi người, hắn cũng chỉ là một cậu bé sợ cô độc, sợ tịch mịch. Hắn luôn quấn lấy nàng, đòi nàng kể chuyện xưa. Cứ kể cứ kể, cho đến lúc hai người trưởng thành. Cứ kể cứ kể cho đến khi hai người có thân thiết da thịt. Nhớ tới những chuyện kia, mặt của nàng liền ửng đỏ! Nhưng trong nháy mắt lại bị tái nhợt và thê lương thay thế!
Nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó, sao có thể có chuyện thương tâm chứ?
Vì sao lại phải lớn lên? Vì sao lại phải lấy vợ? Vì sao lại phải nạp thiếp? Vì sao giữa thê thiếp lại phải hãm hại nhau? Vì sao phải lục đục với nhau? Hài tử số khổ đáng thương của nàng, vì sao phải trở thành vật hy sinh của cung đấu?
“ Phi Nhi, có phải nàng nhớ tới chuyện kể chuyện xưa cho ta nghe không?” Âu Dương Phi nhìn vẻ mặt của Âu Dương Phi, đoán rằng nàng nhớ lại những chuyện trước kia. Khi đó thật đúng là cái gì cũng không hiểu. Một cậu bé lớn, một cô bé nhỏ. Cả ngày vành tai và tóc mai chạm vào nhau ( chỉ sự thân mật), kề đầu gối vai sóng vai. Cùng ăn cơm, cùng ngủ, vậy mà lại vô sự tự thông, đem đối phương biến thành nam nhân và nữ nhân!
Nếu như không có thánh chỉ của phụ hoàng, nếu như không phải Long Phụng Ngọc hắn quá ngu xuẩn đi nạp thiếp, trong Ngọc Vương phủ này đến nay vẫn sẽ yên bình. Hắn không ngờ sau đại hôn, trong Ngọc Vương phủ lại là chiến trường giết người không thấy máu! Hài tử đáng thương của hắn chết trên chính chiến trường này! Đích Vương phi ( vợ cả) của hắn thiếu chút nữa bỏ mạng trên chiến trường này. Phi Nhi mà hắn coi là thân nhân lại vì vậy mà mắc bệnh lao phổi!
Long Phụng Ngọc nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô cùng hối hận! Vì sao lại phải tam thê tứ thiếp? Tại sao lại không thể chỉ cần một nữ nhân? Nếu như hắn chỉ có một nữ nhân thì sao có thể xảy ra những chuyện tàn nhẫn như vậy?
“ Vương gia, người đoán sai rồi. Ta mới không nghĩ tới những chuyện kia!” Âu Dương Phi cười khổ một tiếng, vội vàng cười che giấu.
Thuốc của Âu Dương Phi cuối cùng cũng uống hết.
Long Phụng Ngọc nhìn chiếc chén không kia, trong lòng đau khổ không chịu nổi! Hắn có thể bón thuốc cho nàng mỗi ngày, lại không thể cứu vãn tính mạng của nàng! Bây giờ hắn ỏ bên nàng thêm một ngày, thời gian của nàng liền ít đi một ngày!
“ Vinh phu nhân tới!” Thái giám ngoài cửa kéo căng họng vịt đực, lớn tiếng hô. Âu Dương Phi nghe thấy giọng nói kia, tâm trạng vừa hòa hoãn lại, trong phút chốc lại kích động. Hận ý trong lòng lại dâng lên cuồn cuộn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.