Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
Chương 61: Thỉnh cầu của Thái tử
Đan Thanh Mộng
16/10/2015
Long Vũ Thiên khoát tay áo một cái, ý bảo quần thần im lặng.
“ Ngọc Nhi, ý kiến của con như thế nào?” Hoàng thượng xoay mặt, nhìn về phía Long Phụng Ngọc. Long Phụng Ngọc là nhi tử mà Hoàng thượng vừa ý nhất. Trong tất cả nhi tử của hắn, chỉ có đứa con này là có quyết đoán và tiền đồ nhất. Khi có chuyện, hắn luôn thích nghe cách nhìn của Long Phụng Ngọc.
“ Phụ hoàng, nhi thần nghĩ phái chủ hòa tự có đạo lí của mình. Tránh chiến loạn, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Hành sự vững chắc như vậy, không hẳn không phải là phúc của bá tính!” Lời nói của Long Phụng Ngọc còn chưa dứt, gương mặt nhân sĩ của phải chủ hòa đều là tự tin và vinh quang. Có được lời khẳng định của Vương gia, người người đều cảm thấy có mặt mũi. Bên phía chủ chiến nghe được lời của Long Phụng Ngọc, không khỏi thất vọng. Ngay cả Hoàng thượng cũng không nhịn được trợn to hai mắt. Nếu như lời này từ miệng Long Phụng Thần nói ra thì không có gì kì lạ, nhưng từ miệng Long Phụng Ngọc nói ra thì có chút bất ngờ.
Trên triều đình lại bắt đầu vang lên tiếng nghị luận thì thầm. Long Phụng Ngọc phất tay một cái để cho mọi người im lặng. Ngay sau đó lại chuyển đề tài đứng ở lập trường của phái chủ chiến.
“ Dĩ nhiên, phái chủ chiến cũng có lập trường và lí do của mình. Thường nói, tráng sĩ luyện võ để báo quốc. Mỗi ngày bọn họ luyện võ, không phải để báo quốc sao? Long Vũ vương triều thần phục Mộ Dung vương triều nhiều năm, thực sự là sỉ nhục của Long Vũ vương triều! Phàm là con dân có tâm huyết, đều không cam tâm bị ức hiếp vĩnh viễn! Cục diện lịch sử khuất nhục này nên sớm thay đổi rồi! Dĩ nhên đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta. Về phần tiếp tục khuất nhục cầu hòa hay là giữ thẳng sống lưng làm người, còn cần mọi người hợp lòng hợp sức!” Đầu tiên Long Phụng Ngọc tán thành phái chủ hòa, sau đó lại đưa ra quan điểm của chính mình. Phái chủ hòa cảm thấy có mặt mũi, phái chủ chiến cũng rất bội phục Ngọc Vương gia này!
Hoàng thượng gật đầu một cái, ý bảo hắn đã nghe lọt lời can gián của Long Phụng Ngọc!
Nói thật, Hoàng thượng rất bội phục cốt khí và chủ kiến của Long Phụng Ngọc, càng tán thưởng lòng can đảm và sự trầm ổn của đứa con trai này. Tán thưởng thì tán thưởng, nhưng hắn tuyệt không muốn làm theo ý kiến của Long Phụng Ngọc. Ý của Hoàng thượng là tương đối ủng hộ phái chủ hòa. Hắn đã già, cũng không có bao nhiêu hùng tâm tráng chí nữa. Mặc dù không cam lòng thần phục Mộ Dung vương quốc, nhưng cũng chưa từng muốn đánh đông dẹp tây, làm dân chúng sống lầm than! Chỉ cần có thể giữ vững giang sơn, sống những ngày an lạc yên bình, cho dù có chịu chút uất nhục, hắn cũng chấp nhận. Nếu như đồng ý với ý kiến của phái chủ chiến, khơi mào chiến tranh, cuộc sống sau này sẽ không được yên bình. Làm vua mất nước thì càng thảm hại hơn! Vì vậy hắn để Thái tử cưới muội muội của Mộ Dung Quân, chính là hi vọng thông qua quan hệ người thân này giữ vững hoa bình lâu dài.
Nếu như ý kiến của hắn và Long Phụng Ngọc không giống nhau, hắn sẽ trưng cầu ý kiến của Long Phụng Thần. Thái tử thân là người kế vị của Long Vũ vương triều, ý kiến của hắn càng có sức thuyết phục:” Thái tử, ngươi có ý kiến gì?”
Long Phụng Thần tiến lên từng bước, khom người nói:” Phụ hoàng, nhi thần vô cùng tán thưởng cach nghĩ của vương đệ. Không chủ động khơi mào chiến tranh, cũng phải nhìn sắc mặt Mộ Dung vương quốc sống qua ngày. Quà tặng sinh thần này, chuẩn bị một chút là được. Về phần mỹ nhân và vật phẩm quý trọng, lược bớt là được rồi. Nếu như Mộ Dung Quân nổi giận tạo thành cục diện nguy cấp, cái mà Long Vũ vương triều của chúng ta có là nam nhi nhiệt huyết, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nhi thần xin làm gương cho binh sĩ, lãnh binh giết giặc. Cho dù chết nơi chiến trường cũng hơn sống khuất nhục như vậy” Bây giờ Long Phụng Thần không nhịn được sự điêu ngoa của Mộ Dung Doanh cho nên hết sức tán thành chủ trương của Long Phụng Ngọc.
Con mắt của Hoàng thượng lại một làn nữa mở to. Từ lúc nào nhi tử nhu nhược này lại trở nên kiên cường như vậy? Chẳng lẽ là từ trong lò luyện của Mộ Dung Doanh luyện ra sao?
Người đại diện cho phái chủ chiến- Địch Chinh, tiến lên từng bước khuyên Hoàng Thượng:” Thái tử và Vương gia anh minh, thần tán thành!” Sau lưng Địch Chinh là một nhóm lớn nhân sĩ của phái chủ chiến:” Chúng thần tán thành!”
Người đại diện cho phái chủ hòa- Mặc Vân thấy đại thế đã qua cũng vội vàng tiến lên từng bước, khuyên Hoàng thượng:” Vi thần cũng tán thành!”
“ Nếu đã như vậy thì cứ làm theo kết quả thương nghị đi! Vinh Thừa tướng, chuyện này giao cho ngươi giải quyết!” Tuy rằng Hoàng thượng không tán thành di vuốt râu cọp nhưng vẫn truyền chỉ theo kết quả nghị luận trên triều. Hai nhi tử có hoài bão, Long Vũ vương triều sẽ có hi vọng. Long Vũ Thiên không hi vọng xa vời làm bá chủ thiên hạ, hắn chỉ phản kháng, không để cường quốc ức hiếp là được. Nếu quả thật có thể thẳng lưng làm người, ngày đó, hắn sẽ không bao giờ lấy hạnh phúc của nhi tử để đổi lấy sự an cư lạc nghiệp của bách tính và sự an khang của giang sơn xã tắc.
“ Vi thần tuân chỉ!” Vinh Bân vốn là một thành viên của phái chủ hòa nhưng hắn không dẫn đầu ra mặt. Bởi vì đã sống lâu chốn quan trường, hắn biết chuyện gì cũng không nên quá rêu rao. Người ta thường nói, cái cột ở ngoài thì sớm mục rũa, lời này là có đạo lý!”
“ Hoàng thượng có chỉ, có việc sớm tấu, không việc bãi triều!” Lý Đức Phúc dùng chất giọng vịt đực lớn tiếng hô.
Long Phụng Thần tiến lên từng bước, khom người khởi tấu:” Phụ hoàng, nhi thần muốn đến Ngọc Vương phủ một thời gian ngắn. Thứ nhất, có thể trấn giữ giáo trường, nhìn Vương đệ thao luyện nhân mã. Thứ hai, cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút”
“ Chuẩn tấu” Hoàng thượng cũng biết, Thái tử ở trong cung, thường bị Mộ Dung Doanh làm khó, hắn buồn bực không vui, trong lòng khẳng định cảm thấy phiền muộn nhàm chán. Nếu hắn muốn đi ra ngoài hóng mát, giải sầu một chút, người làm phụ hoàng như hắn lại không ngốc không đần, đâu thể không chuẩn tấu
“ Tạ ơn phụ hoàng!” Trong lòng Long Phụng Thần không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Hắn rốt cuôc có thể danh chính ngôn thuận xuất cung, rốt cuộc có thể chạy khỏi ma chưởng của Mộ Dung Doanh, rốt cuộc có thể rời khỏi Đông cung thái tử trầm lặng mà khuất nhục! Cũng rốt cuộc có thể nghe thấy tiếng tiêu tuyệt luân kia.
Long Phụng Ngọc liếc mắt nhìn Thái tử, tron lòng không nhịn được nổi lên nghi vấn: Thái tử đến Ngọc vương phủ trú tạm, thật sự vui như vậy sao? Chẳng lẽ hắn đang muốn tìm nha đầu kia? Cái nha đầu này thật sự có sức dụ hoặc lớn như vậy sao? Chẳng lẽ, nàng có một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành? Chẳng lẽ Thái tử đã từng nhìn thấy dung mạo thật của Lê Thải Nhi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Long Phụng Ngọc giống như ăn phải cây mơ, vừa chát lại vừa đắng.
“ Bãi triều!” Lúc thanh âm của Lý Đức Phúc vang lên lần nữa, bóng dáng Hoàng thượng đã biến mất, Long Phụng Thần kéo Long Phụng Ngọc một cái, trên mặt lộ vẻ vội vã:” Vương đệ, chúng ta đi thôi!”
“ Thái tử, mời đi trước!” Long Phụng Ngọc không nhịn được trong lòng không vui, khom người thi lễ, mời Thái tử đi trước. Hắn đi sau lưng Thái tử, sắc mặt đen giống như bầu trời ngày mưa.
“ Ngọc Nhi, ý kiến của con như thế nào?” Hoàng thượng xoay mặt, nhìn về phía Long Phụng Ngọc. Long Phụng Ngọc là nhi tử mà Hoàng thượng vừa ý nhất. Trong tất cả nhi tử của hắn, chỉ có đứa con này là có quyết đoán và tiền đồ nhất. Khi có chuyện, hắn luôn thích nghe cách nhìn của Long Phụng Ngọc.
“ Phụ hoàng, nhi thần nghĩ phái chủ hòa tự có đạo lí của mình. Tránh chiến loạn, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Hành sự vững chắc như vậy, không hẳn không phải là phúc của bá tính!” Lời nói của Long Phụng Ngọc còn chưa dứt, gương mặt nhân sĩ của phải chủ hòa đều là tự tin và vinh quang. Có được lời khẳng định của Vương gia, người người đều cảm thấy có mặt mũi. Bên phía chủ chiến nghe được lời của Long Phụng Ngọc, không khỏi thất vọng. Ngay cả Hoàng thượng cũng không nhịn được trợn to hai mắt. Nếu như lời này từ miệng Long Phụng Thần nói ra thì không có gì kì lạ, nhưng từ miệng Long Phụng Ngọc nói ra thì có chút bất ngờ.
Trên triều đình lại bắt đầu vang lên tiếng nghị luận thì thầm. Long Phụng Ngọc phất tay một cái để cho mọi người im lặng. Ngay sau đó lại chuyển đề tài đứng ở lập trường của phái chủ chiến.
“ Dĩ nhiên, phái chủ chiến cũng có lập trường và lí do của mình. Thường nói, tráng sĩ luyện võ để báo quốc. Mỗi ngày bọn họ luyện võ, không phải để báo quốc sao? Long Vũ vương triều thần phục Mộ Dung vương triều nhiều năm, thực sự là sỉ nhục của Long Vũ vương triều! Phàm là con dân có tâm huyết, đều không cam tâm bị ức hiếp vĩnh viễn! Cục diện lịch sử khuất nhục này nên sớm thay đổi rồi! Dĩ nhên đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta. Về phần tiếp tục khuất nhục cầu hòa hay là giữ thẳng sống lưng làm người, còn cần mọi người hợp lòng hợp sức!” Đầu tiên Long Phụng Ngọc tán thành phái chủ hòa, sau đó lại đưa ra quan điểm của chính mình. Phái chủ hòa cảm thấy có mặt mũi, phái chủ chiến cũng rất bội phục Ngọc Vương gia này!
Hoàng thượng gật đầu một cái, ý bảo hắn đã nghe lọt lời can gián của Long Phụng Ngọc!
Nói thật, Hoàng thượng rất bội phục cốt khí và chủ kiến của Long Phụng Ngọc, càng tán thưởng lòng can đảm và sự trầm ổn của đứa con trai này. Tán thưởng thì tán thưởng, nhưng hắn tuyệt không muốn làm theo ý kiến của Long Phụng Ngọc. Ý của Hoàng thượng là tương đối ủng hộ phái chủ hòa. Hắn đã già, cũng không có bao nhiêu hùng tâm tráng chí nữa. Mặc dù không cam lòng thần phục Mộ Dung vương quốc, nhưng cũng chưa từng muốn đánh đông dẹp tây, làm dân chúng sống lầm than! Chỉ cần có thể giữ vững giang sơn, sống những ngày an lạc yên bình, cho dù có chịu chút uất nhục, hắn cũng chấp nhận. Nếu như đồng ý với ý kiến của phái chủ chiến, khơi mào chiến tranh, cuộc sống sau này sẽ không được yên bình. Làm vua mất nước thì càng thảm hại hơn! Vì vậy hắn để Thái tử cưới muội muội của Mộ Dung Quân, chính là hi vọng thông qua quan hệ người thân này giữ vững hoa bình lâu dài.
Nếu như ý kiến của hắn và Long Phụng Ngọc không giống nhau, hắn sẽ trưng cầu ý kiến của Long Phụng Thần. Thái tử thân là người kế vị của Long Vũ vương triều, ý kiến của hắn càng có sức thuyết phục:” Thái tử, ngươi có ý kiến gì?”
Long Phụng Thần tiến lên từng bước, khom người nói:” Phụ hoàng, nhi thần vô cùng tán thưởng cach nghĩ của vương đệ. Không chủ động khơi mào chiến tranh, cũng phải nhìn sắc mặt Mộ Dung vương quốc sống qua ngày. Quà tặng sinh thần này, chuẩn bị một chút là được. Về phần mỹ nhân và vật phẩm quý trọng, lược bớt là được rồi. Nếu như Mộ Dung Quân nổi giận tạo thành cục diện nguy cấp, cái mà Long Vũ vương triều của chúng ta có là nam nhi nhiệt huyết, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nhi thần xin làm gương cho binh sĩ, lãnh binh giết giặc. Cho dù chết nơi chiến trường cũng hơn sống khuất nhục như vậy” Bây giờ Long Phụng Thần không nhịn được sự điêu ngoa của Mộ Dung Doanh cho nên hết sức tán thành chủ trương của Long Phụng Ngọc.
Con mắt của Hoàng thượng lại một làn nữa mở to. Từ lúc nào nhi tử nhu nhược này lại trở nên kiên cường như vậy? Chẳng lẽ là từ trong lò luyện của Mộ Dung Doanh luyện ra sao?
Người đại diện cho phái chủ chiến- Địch Chinh, tiến lên từng bước khuyên Hoàng Thượng:” Thái tử và Vương gia anh minh, thần tán thành!” Sau lưng Địch Chinh là một nhóm lớn nhân sĩ của phái chủ chiến:” Chúng thần tán thành!”
Người đại diện cho phái chủ hòa- Mặc Vân thấy đại thế đã qua cũng vội vàng tiến lên từng bước, khuyên Hoàng thượng:” Vi thần cũng tán thành!”
“ Nếu đã như vậy thì cứ làm theo kết quả thương nghị đi! Vinh Thừa tướng, chuyện này giao cho ngươi giải quyết!” Tuy rằng Hoàng thượng không tán thành di vuốt râu cọp nhưng vẫn truyền chỉ theo kết quả nghị luận trên triều. Hai nhi tử có hoài bão, Long Vũ vương triều sẽ có hi vọng. Long Vũ Thiên không hi vọng xa vời làm bá chủ thiên hạ, hắn chỉ phản kháng, không để cường quốc ức hiếp là được. Nếu quả thật có thể thẳng lưng làm người, ngày đó, hắn sẽ không bao giờ lấy hạnh phúc của nhi tử để đổi lấy sự an cư lạc nghiệp của bách tính và sự an khang của giang sơn xã tắc.
“ Vi thần tuân chỉ!” Vinh Bân vốn là một thành viên của phái chủ hòa nhưng hắn không dẫn đầu ra mặt. Bởi vì đã sống lâu chốn quan trường, hắn biết chuyện gì cũng không nên quá rêu rao. Người ta thường nói, cái cột ở ngoài thì sớm mục rũa, lời này là có đạo lý!”
“ Hoàng thượng có chỉ, có việc sớm tấu, không việc bãi triều!” Lý Đức Phúc dùng chất giọng vịt đực lớn tiếng hô.
Long Phụng Thần tiến lên từng bước, khom người khởi tấu:” Phụ hoàng, nhi thần muốn đến Ngọc Vương phủ một thời gian ngắn. Thứ nhất, có thể trấn giữ giáo trường, nhìn Vương đệ thao luyện nhân mã. Thứ hai, cũng muốn ra ngoài hóng gió một chút”
“ Chuẩn tấu” Hoàng thượng cũng biết, Thái tử ở trong cung, thường bị Mộ Dung Doanh làm khó, hắn buồn bực không vui, trong lòng khẳng định cảm thấy phiền muộn nhàm chán. Nếu hắn muốn đi ra ngoài hóng mát, giải sầu một chút, người làm phụ hoàng như hắn lại không ngốc không đần, đâu thể không chuẩn tấu
“ Tạ ơn phụ hoàng!” Trong lòng Long Phụng Thần không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Hắn rốt cuôc có thể danh chính ngôn thuận xuất cung, rốt cuộc có thể chạy khỏi ma chưởng của Mộ Dung Doanh, rốt cuộc có thể rời khỏi Đông cung thái tử trầm lặng mà khuất nhục! Cũng rốt cuộc có thể nghe thấy tiếng tiêu tuyệt luân kia.
Long Phụng Ngọc liếc mắt nhìn Thái tử, tron lòng không nhịn được nổi lên nghi vấn: Thái tử đến Ngọc vương phủ trú tạm, thật sự vui như vậy sao? Chẳng lẽ hắn đang muốn tìm nha đầu kia? Cái nha đầu này thật sự có sức dụ hoặc lớn như vậy sao? Chẳng lẽ, nàng có một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành? Chẳng lẽ Thái tử đã từng nhìn thấy dung mạo thật của Lê Thải Nhi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Long Phụng Ngọc giống như ăn phải cây mơ, vừa chát lại vừa đắng.
“ Bãi triều!” Lúc thanh âm của Lý Đức Phúc vang lên lần nữa, bóng dáng Hoàng thượng đã biến mất, Long Phụng Thần kéo Long Phụng Ngọc một cái, trên mặt lộ vẻ vội vã:” Vương đệ, chúng ta đi thôi!”
“ Thái tử, mời đi trước!” Long Phụng Ngọc không nhịn được trong lòng không vui, khom người thi lễ, mời Thái tử đi trước. Hắn đi sau lưng Thái tử, sắc mặt đen giống như bầu trời ngày mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.