Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón
Chương 43: Yêu cầu hưu thư (2)
Đan Thanh Mộng
15/10/2015
Nước mắt Lê Thải Nhi, rơi xuống.
Vì sao không cho nàng hưu thư? Vì cái gì không thích nàng lại lại cứ muốn giữ nàng? Sẽ mãi mãi chịu nhục nhã và khinh bỉ?
"Thải Nhi, giữa phu thê, sẽ không không có xung đột. Không thể bởi vì có xung đột, liền nghĩ cực đoan." Hoàng hậu vừa thấy nhi tử và con dâu cãi nhau, liền uyển chuyển khuyên bảo Thải Nhi."Ai gia biết, trong lòng ngươi có ủy khuất. Như vậy đi, để lễ tang hoàng tôn qua đi, ngươi tiến cung với ai gia đi. Coi như là về nhà mẹ đẻ, ở lại dăm ba bữa. Để giải sầu, tâm tình tốt rồi sẽ trở về sau."
Thải Nhi mím môi không nói lời nào, chỉ là không ngừng rơi lệ.
Hoàng hậu thấy thế, vội vàng nháy mắt cho Long Phụng Ngọc."Ngọc nhi, ngươi nghi oan nữ nhi của ai gia. Còn không mau tiến lên, nhận lỗi với Thải Nhi."
Long Phụng Ngọc cũng biết rõ, hôm nay hắn có chút quá phận. Hắn chẳng những nghi oan Lê Thải Nhi, mà còn vũ nhục nhân cách của nàng. Nhất là thô lỗ soát người, kiến cho nàng rất khổ sở.
"Bổn vương hôm nay hành động quả thật là có chút quá phận. Vương phi tôn quý, ngươi xem bổn vương đang đau buồn vì mất đi hài tử, sẽ không so đo với bổn vương!" Long Phụng Ngọc muốn chân thành giải thích cho Lê Thải Nhi, nhưng lại làm cho bản thân mất mặt.
Tôn kính vương phi?
Lời này do Long Phụng Ngọc nói miệng ra, tựa hồ có một chút buồn cười. Đặc biệt giọng điệu trào phúng kia, càng làm cho người ta phẫn hận! Tôn quý? Hắn cho rằng nàng tôn quý từ bao giờ hả? Nàng tôn quý, hắn lại vũ nhục nàng như vậy?
"Thải Nhi, không nên tức giận. Ngọc Nhi đã giải thích với ngươi, ngươi không nên so đo với hắn." Hoàng hậu một bên khuyên bảo Lê Thải Nhi, một bên cùng nàng lặng lẽ thì thầm bên tai nàng."Theo ta được biết, Ngọc nhi cho tới bây giờ không xin lỗi ai bao giờ. Ngay cả phụ hoàng hắn, cũng không có cách nào khiến hắn cúi đầu."
Giải thích? Áy náy còn không bằng không ngờ? Không giải thích, nàng lại vẫn cảm thấy vũ nhục nàng ít hơn.
"Mẫu hậu, nhi thần tuân mệnh là được." Lê Thải Nhi không đành lòng hoàng hậu khó xử, đành phải đáp ứng. Lại nói, nàng cũng muốn mở. Hoàng hậu không phải đáp ứng nàng, qua lễ tang hoàng tôn, sẽ cho nàng tiến cung giải sầu sao? Chỉ cần nàng tâm tình vẫn không tốt, liền không cần trở lại Ngọc Vương Phủ này. Ở bên cạnh hoàng hậu làm tì nữ, cũng so với làm vương phi của Long Phụng Ngọc hắn còn hơn gấp trăm lần.
Ngày hôm sau, hoàng thượng liền xuống thánh chỉ. Tang lễ hoàng tôn, cử hành mùng hai tháng bảy. Lăng tẩm, đặt sau hoàng lăng. Linh cữu và mai táng, hoàng thất chuẩn bị an bài.
Màn đêm, lại một lần nữa phủ xuống Ngọc Vương Phủ.
Toàn thân Long Phụng Ngọc màu vàng nhạt, mang theo vẻ mặt đau thương, đi vào Long Phượng hiên. Nỗi lòng hắn lo lắng, vẫn ở trong đại sảnh bồi hồi.
Nhớ lại mây sầu sương thảm trong Ngưng Hương các, tâm của hắn không khỏi lại quặn lại. Hắn không dám đứng trong Ngưng Hương các, hắn sợ hãi hắn cũng sẽ như Âu Dương Phi, tâm như đã chết tuyệt vọng muốn chết!
Hiện tại hắn, lại càng không muốn bước vào cửa Phượng Nghi uyển. Hắn không muốn nhìn thấy Vinh Lệ Nhi, vừa thấy nàng, hắn sẽ tưởng tượng nàng mưu hại con hắn. Mặc dù là Lam ma ma chịu mọi tội, mặc dù không có bắt được cán chuôi là Vinh Lệ Nhi. Hắn cũng biết rõ, Vinh Lệ Nhi tuyệt đối không trong sạch!
Hắn dựa vào cửa sổ nhìn về nơi xa, muốn bình ổn phiền muộn trong lòng.
Một tiếng tiêu đau thương xa xa, truyền vào lỗ tai Long Phụng Ngọc. Tiếng tiêu kia, giống như nữ nhân ai oán. Tiếng tiêu kia, giống như gió bắc nức nở.
Vì sao không cho nàng hưu thư? Vì cái gì không thích nàng lại lại cứ muốn giữ nàng? Sẽ mãi mãi chịu nhục nhã và khinh bỉ?
"Thải Nhi, giữa phu thê, sẽ không không có xung đột. Không thể bởi vì có xung đột, liền nghĩ cực đoan." Hoàng hậu vừa thấy nhi tử và con dâu cãi nhau, liền uyển chuyển khuyên bảo Thải Nhi."Ai gia biết, trong lòng ngươi có ủy khuất. Như vậy đi, để lễ tang hoàng tôn qua đi, ngươi tiến cung với ai gia đi. Coi như là về nhà mẹ đẻ, ở lại dăm ba bữa. Để giải sầu, tâm tình tốt rồi sẽ trở về sau."
Thải Nhi mím môi không nói lời nào, chỉ là không ngừng rơi lệ.
Hoàng hậu thấy thế, vội vàng nháy mắt cho Long Phụng Ngọc."Ngọc nhi, ngươi nghi oan nữ nhi của ai gia. Còn không mau tiến lên, nhận lỗi với Thải Nhi."
Long Phụng Ngọc cũng biết rõ, hôm nay hắn có chút quá phận. Hắn chẳng những nghi oan Lê Thải Nhi, mà còn vũ nhục nhân cách của nàng. Nhất là thô lỗ soát người, kiến cho nàng rất khổ sở.
"Bổn vương hôm nay hành động quả thật là có chút quá phận. Vương phi tôn quý, ngươi xem bổn vương đang đau buồn vì mất đi hài tử, sẽ không so đo với bổn vương!" Long Phụng Ngọc muốn chân thành giải thích cho Lê Thải Nhi, nhưng lại làm cho bản thân mất mặt.
Tôn kính vương phi?
Lời này do Long Phụng Ngọc nói miệng ra, tựa hồ có một chút buồn cười. Đặc biệt giọng điệu trào phúng kia, càng làm cho người ta phẫn hận! Tôn quý? Hắn cho rằng nàng tôn quý từ bao giờ hả? Nàng tôn quý, hắn lại vũ nhục nàng như vậy?
"Thải Nhi, không nên tức giận. Ngọc Nhi đã giải thích với ngươi, ngươi không nên so đo với hắn." Hoàng hậu một bên khuyên bảo Lê Thải Nhi, một bên cùng nàng lặng lẽ thì thầm bên tai nàng."Theo ta được biết, Ngọc nhi cho tới bây giờ không xin lỗi ai bao giờ. Ngay cả phụ hoàng hắn, cũng không có cách nào khiến hắn cúi đầu."
Giải thích? Áy náy còn không bằng không ngờ? Không giải thích, nàng lại vẫn cảm thấy vũ nhục nàng ít hơn.
"Mẫu hậu, nhi thần tuân mệnh là được." Lê Thải Nhi không đành lòng hoàng hậu khó xử, đành phải đáp ứng. Lại nói, nàng cũng muốn mở. Hoàng hậu không phải đáp ứng nàng, qua lễ tang hoàng tôn, sẽ cho nàng tiến cung giải sầu sao? Chỉ cần nàng tâm tình vẫn không tốt, liền không cần trở lại Ngọc Vương Phủ này. Ở bên cạnh hoàng hậu làm tì nữ, cũng so với làm vương phi của Long Phụng Ngọc hắn còn hơn gấp trăm lần.
Ngày hôm sau, hoàng thượng liền xuống thánh chỉ. Tang lễ hoàng tôn, cử hành mùng hai tháng bảy. Lăng tẩm, đặt sau hoàng lăng. Linh cữu và mai táng, hoàng thất chuẩn bị an bài.
Màn đêm, lại một lần nữa phủ xuống Ngọc Vương Phủ.
Toàn thân Long Phụng Ngọc màu vàng nhạt, mang theo vẻ mặt đau thương, đi vào Long Phượng hiên. Nỗi lòng hắn lo lắng, vẫn ở trong đại sảnh bồi hồi.
Nhớ lại mây sầu sương thảm trong Ngưng Hương các, tâm của hắn không khỏi lại quặn lại. Hắn không dám đứng trong Ngưng Hương các, hắn sợ hãi hắn cũng sẽ như Âu Dương Phi, tâm như đã chết tuyệt vọng muốn chết!
Hiện tại hắn, lại càng không muốn bước vào cửa Phượng Nghi uyển. Hắn không muốn nhìn thấy Vinh Lệ Nhi, vừa thấy nàng, hắn sẽ tưởng tượng nàng mưu hại con hắn. Mặc dù là Lam ma ma chịu mọi tội, mặc dù không có bắt được cán chuôi là Vinh Lệ Nhi. Hắn cũng biết rõ, Vinh Lệ Nhi tuyệt đối không trong sạch!
Hắn dựa vào cửa sổ nhìn về nơi xa, muốn bình ổn phiền muộn trong lòng.
Một tiếng tiêu đau thương xa xa, truyền vào lỗ tai Long Phụng Ngọc. Tiếng tiêu kia, giống như nữ nhân ai oán. Tiếng tiêu kia, giống như gió bắc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.