Chương 39
Vân Nã Nguyệt
27/02/2020
Từ khi bắt đầu quan tâm đến SF, bọn họ đã trải qua biết bao nhiêu trận đấu, nhưng đây là trận đấu tiên Nghênh Niệm xem mà mất tập trung nhất. Tình hình thi đấu có hơi nhẹ nhàng, suy nghĩ đặt trên màn hình của Nghênh Niệm đã dần bay xa.
Vé xem thi đấu là do Dụ Lẫm Nhiên tặng, nhưng lâu rồi cô không gặp anh, cũng không đặt bánh kem sẵn chờ thi đấu xong sẽ mang vào như trước kia nữa.
SF thắng trận, Nghênh Niệm vỗ đến đỏ cả tay, lúc giải tán mà vẫn còn mất tập trung, cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Dụ Lẫm Nhiên khi mọi người ra về.
Anh hỏi, "Em đang ở đâu?"
Nghênh Niệm đứng một bên cạnh cửa lớn, trả lời lại, "Em đang ở hội trường thi đấu."
"Ở chỗ nào?"
Cô nhìn xung quanh, nói vị trí cho anh.
Anh chỉ trả lời một câu, "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Nghênh Niệm cầm điện thoại đứng im một chỗ, khán giả lần lượt ra về, chưa đầy mấy phút, bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Anh mặc đồ bình thường, cô có hơi bất ngờ nên vô thức nghiêng về bên cạnh, cô thấy rõ áo hoodie mỏng ngăn trước mặt mình, bả vai chậm rãi thả lỏng.
"... Đội trưởng?"
"Ừ."
Thi đấu vừa kết thúc, để tránh khán giả chưa ra về sẽ nhận ra, Dụ Lẫm Nhiên kéo mũ xuống che đi hơn nửa gương mặt của mình.
Nghênh Niệm lại tò mò sao anh lại thay đồ nhanh như thế, "Đồ của anh..."
"Thi đấu xong thì thay." Anh nói, "Lâm Sơn Khước đang nhận phỏng vấn, tôi ra đây trước."
Nghênh Niệm bỗng chốc im lặng, vì anh ngẩng đầu nên cái cằm khẽ hất lên, anh cụp mắt nhìn thẳng cô xuyên qua khoảng trống.
"Hôm nay phải về ngay hả?"
Cô sững sờ lắc đầu, "À, không gấp..."
Anh nhẹ nhàng gật đầu, "Đói không?"
"Có hơi hơi..."
"Tối nay muốn ăn gì?"
Nghênh Niệm chậm chạp nhận ra, "Anh muốn đi ăn với em hả?"
Vừa hỏi xong, sắc mặt cô khẽ ngừng lại, có hơi thấp thỏm, nếu là trước đây thì câu này không có vấn đề gì, nhưng bọn họ lâu rồi không liên lạc thường xuyên như trước.
Dụ Lẫm Nhiên thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, có lẽ nghĩ đến cảm xúc của cô, lời nói rõ ràng hơn lúc trước, tránh cho cô phải suy đoán nhiều.
"Không đi ăn với em thì tôi ra đây làm gì."
Nghênh Niệm nhìn anh, lát sau lại cúi đầu, cổ họng cứ nghèn nghẹn.
"Đi thôi." Dụ Lẫm Nhiên cất bước định đi, nhưng người bên cạnh lại không đi theo. Anh dừng bước, nhìn lại, Nghênh Niệm đứng tại chỗ, vẫn cúi đầu như cũ.
Dụ Lẫm Nhiên quay lại, đứng trước mặt cô, "Sao thế?"
Không một âm thanh. Một giây, hai giây, ba giây... Bờ vai cô khẽ run lên, cuối cùng anh cũng nghe thấy, cô đang khóc, cứ thút tha thút thít.
Dụ Lẫm Nhiên nhướng mày, đưa tay nâng cằm cô lên, Nghênh Niệm nghiêng đầu, không chịu nhìn anh.
Cô quay sang chỗ khác mà khóc, mặt đẫm nước mắt, hai má đỏ bừng.
Một giây sau, Nghênh Niệm giơ tay che mặt lại, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
"Đội trưởng, có phải anh... có phải anh không cần em làm fan của anh nữa không..."
"Lâu lắm rồi... anh không thèm để ý đến em... không chơi với em, không nói chuyện với em... không để ý đến em..."
"Có phải anh chê em... phiền không..."
Cảm xúc bị cất giấu trong lòng thoáng chốc tìm được chỗ phát tiết, khó mà ngăn lại được, cứ thế mà trào dâng. Cô khóc đến nghẹn ngào, khóc đến mờ mắt, không thể mở mắt ra được.
Đây là lần thứ hai Nghênh Niệm khóc vì anh.
Trời vẫn chưa tối, những cửa hàng xung quanh, người qua kẻ lại trên đường, tất cả đều ở đây, nhưng bên tại lại trở nên yên tĩnh ngoại trừ tiếng khóc của cô, không thể nghe thấy tiếng động dư thừa nào.
Không có khăn tay, Dụ Lẫm Nhiên vươn tay lau nước mắt cho cô, động tác vô cùng cẩn thận, từng chút từng chút lau đi nước mắt của cô.
Cảm giác lạnh lẽo lướt trên da cô, Nghênh Niệm khẽ giật mình, mi mắt vẫn còn ướt, ngạc nhiên nhìn anh.
"Năm nay bận rộn thi đấu." Dụ Lẫm Nhiên đối mặt với cô, lau xong một bên lại đổi sang bên khác, "... Nhưng thật ra bận bịu không phải là chính."
Nghênh Niệm sững sờ nghe anh nói.
Anh dừng lại một chút, giọng anh vang lên ngay sau đó, "Anh rất không vui."
Cô chớp mắt, hàng mi ươn ướt khiến người ta khó chịu, "Không vui ư... vì sao?"
"Tựa như em cũng chẳng muốn gặp anh là mấy."
"... Em không có!"
"Một thời gian dài không gặp mặt đối với em cũng không là gì."
"Em..."
"Em thích anh, nhưng đồng thời cũng thích những chuyện khác, những người khác." Tay anh toàn là nước mắt của cô, anh chậm rãi thu tay lại, nhìn cô rồi nói, "Anh không phải là người em thích nhất, đối với chuyện này, anh không vui."
Nghênh Niệm phản ứng không kịp, mấy giây sau mới vội vàng giải thích, "Không, không phải đâu! Với bạn bè, em chỉ thích theo kiểu bạn bè, còn đối với anh... em... chuyện này thì khác, với lại, không phải em không muốn gặp anh, em muốn lắm chứ! Nhưng mà..."
Nhưng mà cô cảm thấy anh cũng không thèm để ý đến cô.
Cô đến hay không hình như anh không hề quan tâm, đây là cảm giác của cô. Cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.
"Thế nên trong nửa năm nay anh suy nghĩ rất nhiều." Dụ Lẫm Nhiên không tiếp lời cô, giống như anh đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi nói tiếp, "Anh cảm thấy câu nói anh từng nói với em, không cho phép em thoát fan, vẫn chưa đủ."
Nghênh Niệm hé môi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
Cảm giác khác hẳn đốt ngón tay, đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào trán cô, nhẹ nhàng ấn lên hai lần.
"Không cho phép thoát fan, không cho phép trèo tường, phải nhìn anh nhiều hơn --"
Như nghe thấy tiếng nổ "bùm" bên tai, đầu óc Nghênh Niệm rối loạn cả lên, choáng váng, mất đi năng lực suy xét.
"Không muốn chỉ làm fan và thần tượng." Dụ Lẫm Nhiên nói, "Từ hôm nay trở đi, anh và em bắt đầu tìm hiểu nhau theo kiểu nam và nữ."
...
Trong nhà hàng, hai người ngồi xuống băng ghế dài, đồ ăn đã dọn lên được một nửa, nhưng Nghênh Niệm vẫn còn ngây người.
Dụ Lẫm Nhiên nhìn cô rồi nheo mắt, "Ngốc đến mức không biết ăn cơm rồi hả?"
Nghênh Niệm bỗng ngẩng dầu nhìn anh, một giây sau, gương mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt cứ liếc qua liếc lại, "Em ăn, ăn..."
Cô cầm đũa gấp một miếng măng bỏ vào chén, động tác vô cùng chậm chạp, giống như bà lão bắt đầu bị lú lẩn.
Chuyện này không thể trách cô được.
Ai có thể ngờ? Dụ Lẫm Nhiên lại nói với cô rằng anh có cảm tình với cô.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ đã không còn là fan và thần tượng nữa, không còn mối quan hệ cổ vũ và được cổ vũ nữa, bọn họ là bạn bè, vẫn còn có thể tiến thêm một bước, đang tìm hiểu lẫn nhau, tiếp xúc với nhau theo mối quan hệ nam và nữ.
Nghĩ lại cứ như là mơ vậy, không chân thật, khiến người ta có cảm giác lâng lâng.
Nghênh Niệm xác nhận lại lần thứ bảy, "Đội trưởng, lời anh nói vừa nãy đều là thật sao? Là thật đúng không?"
Dụ Lẫm Nhiên cố nhịn cảm xúc muốn trợn mắt, anh nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra rồi gật đầu, "Thật."
"Không lừa em chứ?"
"Lừa em có tiền không?" Dụ Lẫm Nhiên hỏi vặn lại.
Nghênh Niệm rụt cổ, cúi đầu ăn miếng măng trong chén, khóe môi không khỏi cong lên nở nụ cười.
A hi hi.
Là thật đó.
Nghênh Niệm như một chú hamster ăn hết miếng măng, sau đó mở to mắt nhìn về phía anh.
Dụ Lẫm Nhiên đánh đòn phủ đầu, "Đừng hỏi nữa, em mà hỏi nữa anh cho em qua bàn bên cạnh ngồi ăn bây giờ."
Cô mất hứng bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Lúc nhận phỏng vấn thì cứ cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên giống hệt hồ ly, còn lúc nói chuyện với em thì hung dữ thế đó..."
Bàn ăn khá lơn, nhưng dù cô nói nhỏ thì Dụ Lẫm Nhiên vẫn nghe được. Nếu đổi là người khác, ví dụ như bọn Dịch Thận trong đội thì anh đã cho cậu ta cách xa mình ba mét. Nhưng Nghênh Niệm vừa mới khóc xong, khó khăn lắm mới khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, dám nói dám cười, lại mạnh miệng, anh nhíu mày, không thể làm gì ngoài việc nhường nhịn.
"Em muốn thấy anh cười à?" Anh hỏi.
Nghênh Niệm nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Anh nhíu mày, "Em ăn xong đi anh sẽ cười cho em xem."
Nghênh Niệm nửa tin nửa ngờ, nhìn anh một hồi rồi lại nhìn trong chén mình, sau đó lại nhìn anh. Cô thử xới miếng cơm, mắt cứ nhìn anh chằm chằm, sau đó nuốt xuống. Anh đúng là nhếch môi, cười một cái với cô.
Hai mắt Nghênh Niệm sáng bừng, lại ăn thêm một miếng, khóe môi đang nằm im của Dụ Lẫm Nhiên lại nhếch lên lần nữa.
Có lẽ vừa nãy đã khóc đến trôi cả não, cô trở nên ngốc nghếch hơn, như vừa tìm được trò mới, cứ nhìn chằm chằm Dụ Lẫm Nhiên, đũa thì không ngừng xới trong chén.
Ăn một miếng, anh cười một cái; lại ăn một miếng, anh lại cười một cái; ăn một miếng nữa, anh lại cười một cái...
Đồ ăn trong chén của cô nhanh chóng đã sạch sẽ.
Nghênh Niệm vội vàng bưng ly nước lên uống, thở dài một hơi, "Suýt nữa thì nghẹn rồi!" Sau đó cô như đang dâng vật quý nhìn về phía Dụ Lẫm Nhiên, vô cùng đắc ý, "Em ăn xong rồi!"
Dụ Lẫm Nhiên chăm chú nhìn cô, trong chén của cô đã hết cơm để lùa, một cảnh phim đến đây là kết thúc.
Anh vẫn cười, khóe môi đang nhếch lên mang theo ý cười khó giấu, môi mỏng khẽ hé, "Đồ ngốc."
...
Quay lại khách sạn, tuy đêm đã khuya nhưng Nghênh Niệm vẫn không thể nào ngủ được. Càng nhớ lại, thì cảnh tượng mấy tiếng trước lại hiện lên trong đầu cô, mặt cô lại đỏ lên.
- - Dụ Lẫm Nhiên có cảm tình với cô.
Nói ra câu này chính bản thân cô còn khó tin, lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy kỳ diệu không thể hình dung.
Nghênh Niệm nhìn trần nhà thật lâu, thở dài một hơi, trằn trọc trở mình, cô không nhịn được mà mở Weibo, đăng một bài đăng khó hiểu.
"Dưới chân cứ lơ lững, cả người như nhẹ tênh, mờ mịt, sợ chỉ là một giấc mơ."
Bên dưới bình luận hỏi cô sao thế:
"Dụ Cưới đại đại có chuyện gì hả? Không thoải mái hay sao?"
"Có phải tâm trạng không tốt không?"
"Mơ thấy ác mộng hả? Điều chỉnh lại tư thế ngủ là được, mơ đều là giả cả, đừng sợ!"
...
Bình thường cô luôn trả lời bình luận, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng trò chuyện với mấy bạn fan này, cô chỉ cầm điện thoại, lại bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua năm phút hay mười phút, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Tiêu Tiêu gửi tin nhắn cho cô, "Dụ thần đăng Weibo rồi! Nghênh Niệm em xem chưa? Đúng rồi, có phải tâm trạng em không tốt không?"
Thành viên trong đội SF đăng Weibo không phải là tin gì mới, nhưng chỉ có Dụ Lẫm Nhiên một năm mới nổi lên được vài lần, nên vừa có động tĩnh liền khiến nhóm fan tranh nhau chia sẻ.
Hết cách rồi, số lần đăng bài ít ỏi, vì ít nên mới quý báu.
Nghênh Niệm xem tin nhắn nhưng không trả lời lại ngay, cô mang theo sự tò mò và tâm trạng khó nói bấm vào Weibo, kéo tin mới, sau đó hiện lên thông báo Dụ Lẫm Nhiên vừa đăng bài mới -- Anh được cô để chế độ theo dõi đặc biệt.
Kéo xuống dưới màn hình, lướt vài tin đã thấy bài đăng của Dụ Lẫm Nhiên.
Đây là lần thứ hai Dụ Lẫm Nhiên đăng trạng thái cá nhân.
Một tấm ảnh chụp ánh trăng, chụp không đẹp lắm, nhưng hiếm khi anh hứng thú như thế, nên mặc dù chỉ là một bài đăng vu vơ, nhưng fan vẫn rất kích động.
Nội dung anh đăng kèm theo chính là:
- - "Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, là thật đó."
***
Tết đến tới mông rồi nên vội vàng cho lên chương mới để đội trưởng nhà mình có người yêu trước thềm năm mới =)), cuối cùng cũng có gấu đi chơi Tết rồi anh nha. Còn anh Cố thì hành trình cua vợ còn gian nan lắm nên mai hoặc mốt sẽ lên chương mới sau =))). Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha <3 ^^
Vé xem thi đấu là do Dụ Lẫm Nhiên tặng, nhưng lâu rồi cô không gặp anh, cũng không đặt bánh kem sẵn chờ thi đấu xong sẽ mang vào như trước kia nữa.
SF thắng trận, Nghênh Niệm vỗ đến đỏ cả tay, lúc giải tán mà vẫn còn mất tập trung, cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Dụ Lẫm Nhiên khi mọi người ra về.
Anh hỏi, "Em đang ở đâu?"
Nghênh Niệm đứng một bên cạnh cửa lớn, trả lời lại, "Em đang ở hội trường thi đấu."
"Ở chỗ nào?"
Cô nhìn xung quanh, nói vị trí cho anh.
Anh chỉ trả lời một câu, "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Nghênh Niệm cầm điện thoại đứng im một chỗ, khán giả lần lượt ra về, chưa đầy mấy phút, bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Anh mặc đồ bình thường, cô có hơi bất ngờ nên vô thức nghiêng về bên cạnh, cô thấy rõ áo hoodie mỏng ngăn trước mặt mình, bả vai chậm rãi thả lỏng.
"... Đội trưởng?"
"Ừ."
Thi đấu vừa kết thúc, để tránh khán giả chưa ra về sẽ nhận ra, Dụ Lẫm Nhiên kéo mũ xuống che đi hơn nửa gương mặt của mình.
Nghênh Niệm lại tò mò sao anh lại thay đồ nhanh như thế, "Đồ của anh..."
"Thi đấu xong thì thay." Anh nói, "Lâm Sơn Khước đang nhận phỏng vấn, tôi ra đây trước."
Nghênh Niệm bỗng chốc im lặng, vì anh ngẩng đầu nên cái cằm khẽ hất lên, anh cụp mắt nhìn thẳng cô xuyên qua khoảng trống.
"Hôm nay phải về ngay hả?"
Cô sững sờ lắc đầu, "À, không gấp..."
Anh nhẹ nhàng gật đầu, "Đói không?"
"Có hơi hơi..."
"Tối nay muốn ăn gì?"
Nghênh Niệm chậm chạp nhận ra, "Anh muốn đi ăn với em hả?"
Vừa hỏi xong, sắc mặt cô khẽ ngừng lại, có hơi thấp thỏm, nếu là trước đây thì câu này không có vấn đề gì, nhưng bọn họ lâu rồi không liên lạc thường xuyên như trước.
Dụ Lẫm Nhiên thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, có lẽ nghĩ đến cảm xúc của cô, lời nói rõ ràng hơn lúc trước, tránh cho cô phải suy đoán nhiều.
"Không đi ăn với em thì tôi ra đây làm gì."
Nghênh Niệm nhìn anh, lát sau lại cúi đầu, cổ họng cứ nghèn nghẹn.
"Đi thôi." Dụ Lẫm Nhiên cất bước định đi, nhưng người bên cạnh lại không đi theo. Anh dừng bước, nhìn lại, Nghênh Niệm đứng tại chỗ, vẫn cúi đầu như cũ.
Dụ Lẫm Nhiên quay lại, đứng trước mặt cô, "Sao thế?"
Không một âm thanh. Một giây, hai giây, ba giây... Bờ vai cô khẽ run lên, cuối cùng anh cũng nghe thấy, cô đang khóc, cứ thút tha thút thít.
Dụ Lẫm Nhiên nhướng mày, đưa tay nâng cằm cô lên, Nghênh Niệm nghiêng đầu, không chịu nhìn anh.
Cô quay sang chỗ khác mà khóc, mặt đẫm nước mắt, hai má đỏ bừng.
Một giây sau, Nghênh Niệm giơ tay che mặt lại, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
"Đội trưởng, có phải anh... có phải anh không cần em làm fan của anh nữa không..."
"Lâu lắm rồi... anh không thèm để ý đến em... không chơi với em, không nói chuyện với em... không để ý đến em..."
"Có phải anh chê em... phiền không..."
Cảm xúc bị cất giấu trong lòng thoáng chốc tìm được chỗ phát tiết, khó mà ngăn lại được, cứ thế mà trào dâng. Cô khóc đến nghẹn ngào, khóc đến mờ mắt, không thể mở mắt ra được.
Đây là lần thứ hai Nghênh Niệm khóc vì anh.
Trời vẫn chưa tối, những cửa hàng xung quanh, người qua kẻ lại trên đường, tất cả đều ở đây, nhưng bên tại lại trở nên yên tĩnh ngoại trừ tiếng khóc của cô, không thể nghe thấy tiếng động dư thừa nào.
Không có khăn tay, Dụ Lẫm Nhiên vươn tay lau nước mắt cho cô, động tác vô cùng cẩn thận, từng chút từng chút lau đi nước mắt của cô.
Cảm giác lạnh lẽo lướt trên da cô, Nghênh Niệm khẽ giật mình, mi mắt vẫn còn ướt, ngạc nhiên nhìn anh.
"Năm nay bận rộn thi đấu." Dụ Lẫm Nhiên đối mặt với cô, lau xong một bên lại đổi sang bên khác, "... Nhưng thật ra bận bịu không phải là chính."
Nghênh Niệm sững sờ nghe anh nói.
Anh dừng lại một chút, giọng anh vang lên ngay sau đó, "Anh rất không vui."
Cô chớp mắt, hàng mi ươn ướt khiến người ta khó chịu, "Không vui ư... vì sao?"
"Tựa như em cũng chẳng muốn gặp anh là mấy."
"... Em không có!"
"Một thời gian dài không gặp mặt đối với em cũng không là gì."
"Em..."
"Em thích anh, nhưng đồng thời cũng thích những chuyện khác, những người khác." Tay anh toàn là nước mắt của cô, anh chậm rãi thu tay lại, nhìn cô rồi nói, "Anh không phải là người em thích nhất, đối với chuyện này, anh không vui."
Nghênh Niệm phản ứng không kịp, mấy giây sau mới vội vàng giải thích, "Không, không phải đâu! Với bạn bè, em chỉ thích theo kiểu bạn bè, còn đối với anh... em... chuyện này thì khác, với lại, không phải em không muốn gặp anh, em muốn lắm chứ! Nhưng mà..."
Nhưng mà cô cảm thấy anh cũng không thèm để ý đến cô.
Cô đến hay không hình như anh không hề quan tâm, đây là cảm giác của cô. Cảm giác này khiến cô vô cùng khó chịu.
"Thế nên trong nửa năm nay anh suy nghĩ rất nhiều." Dụ Lẫm Nhiên không tiếp lời cô, giống như anh đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi nói tiếp, "Anh cảm thấy câu nói anh từng nói với em, không cho phép em thoát fan, vẫn chưa đủ."
Nghênh Niệm hé môi, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
Cảm giác khác hẳn đốt ngón tay, đầu ngón tay ấm áp của anh chạm vào trán cô, nhẹ nhàng ấn lên hai lần.
"Không cho phép thoát fan, không cho phép trèo tường, phải nhìn anh nhiều hơn --"
Như nghe thấy tiếng nổ "bùm" bên tai, đầu óc Nghênh Niệm rối loạn cả lên, choáng váng, mất đi năng lực suy xét.
"Không muốn chỉ làm fan và thần tượng." Dụ Lẫm Nhiên nói, "Từ hôm nay trở đi, anh và em bắt đầu tìm hiểu nhau theo kiểu nam và nữ."
...
Trong nhà hàng, hai người ngồi xuống băng ghế dài, đồ ăn đã dọn lên được một nửa, nhưng Nghênh Niệm vẫn còn ngây người.
Dụ Lẫm Nhiên nhìn cô rồi nheo mắt, "Ngốc đến mức không biết ăn cơm rồi hả?"
Nghênh Niệm bỗng ngẩng dầu nhìn anh, một giây sau, gương mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt cứ liếc qua liếc lại, "Em ăn, ăn..."
Cô cầm đũa gấp một miếng măng bỏ vào chén, động tác vô cùng chậm chạp, giống như bà lão bắt đầu bị lú lẩn.
Chuyện này không thể trách cô được.
Ai có thể ngờ? Dụ Lẫm Nhiên lại nói với cô rằng anh có cảm tình với cô.
Từ hôm nay trở đi, bọn họ đã không còn là fan và thần tượng nữa, không còn mối quan hệ cổ vũ và được cổ vũ nữa, bọn họ là bạn bè, vẫn còn có thể tiến thêm một bước, đang tìm hiểu lẫn nhau, tiếp xúc với nhau theo mối quan hệ nam và nữ.
Nghĩ lại cứ như là mơ vậy, không chân thật, khiến người ta có cảm giác lâng lâng.
Nghênh Niệm xác nhận lại lần thứ bảy, "Đội trưởng, lời anh nói vừa nãy đều là thật sao? Là thật đúng không?"
Dụ Lẫm Nhiên cố nhịn cảm xúc muốn trợn mắt, anh nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra rồi gật đầu, "Thật."
"Không lừa em chứ?"
"Lừa em có tiền không?" Dụ Lẫm Nhiên hỏi vặn lại.
Nghênh Niệm rụt cổ, cúi đầu ăn miếng măng trong chén, khóe môi không khỏi cong lên nở nụ cười.
A hi hi.
Là thật đó.
Nghênh Niệm như một chú hamster ăn hết miếng măng, sau đó mở to mắt nhìn về phía anh.
Dụ Lẫm Nhiên đánh đòn phủ đầu, "Đừng hỏi nữa, em mà hỏi nữa anh cho em qua bàn bên cạnh ngồi ăn bây giờ."
Cô mất hứng bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Lúc nhận phỏng vấn thì cứ cười tủm tỉm, đôi mắt cong lên giống hệt hồ ly, còn lúc nói chuyện với em thì hung dữ thế đó..."
Bàn ăn khá lơn, nhưng dù cô nói nhỏ thì Dụ Lẫm Nhiên vẫn nghe được. Nếu đổi là người khác, ví dụ như bọn Dịch Thận trong đội thì anh đã cho cậu ta cách xa mình ba mét. Nhưng Nghênh Niệm vừa mới khóc xong, khó khăn lắm mới khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, dám nói dám cười, lại mạnh miệng, anh nhíu mày, không thể làm gì ngoài việc nhường nhịn.
"Em muốn thấy anh cười à?" Anh hỏi.
Nghênh Niệm nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Anh nhíu mày, "Em ăn xong đi anh sẽ cười cho em xem."
Nghênh Niệm nửa tin nửa ngờ, nhìn anh một hồi rồi lại nhìn trong chén mình, sau đó lại nhìn anh. Cô thử xới miếng cơm, mắt cứ nhìn anh chằm chằm, sau đó nuốt xuống. Anh đúng là nhếch môi, cười một cái với cô.
Hai mắt Nghênh Niệm sáng bừng, lại ăn thêm một miếng, khóe môi đang nằm im của Dụ Lẫm Nhiên lại nhếch lên lần nữa.
Có lẽ vừa nãy đã khóc đến trôi cả não, cô trở nên ngốc nghếch hơn, như vừa tìm được trò mới, cứ nhìn chằm chằm Dụ Lẫm Nhiên, đũa thì không ngừng xới trong chén.
Ăn một miếng, anh cười một cái; lại ăn một miếng, anh lại cười một cái; ăn một miếng nữa, anh lại cười một cái...
Đồ ăn trong chén của cô nhanh chóng đã sạch sẽ.
Nghênh Niệm vội vàng bưng ly nước lên uống, thở dài một hơi, "Suýt nữa thì nghẹn rồi!" Sau đó cô như đang dâng vật quý nhìn về phía Dụ Lẫm Nhiên, vô cùng đắc ý, "Em ăn xong rồi!"
Dụ Lẫm Nhiên chăm chú nhìn cô, trong chén của cô đã hết cơm để lùa, một cảnh phim đến đây là kết thúc.
Anh vẫn cười, khóe môi đang nhếch lên mang theo ý cười khó giấu, môi mỏng khẽ hé, "Đồ ngốc."
...
Quay lại khách sạn, tuy đêm đã khuya nhưng Nghênh Niệm vẫn không thể nào ngủ được. Càng nhớ lại, thì cảnh tượng mấy tiếng trước lại hiện lên trong đầu cô, mặt cô lại đỏ lên.
- - Dụ Lẫm Nhiên có cảm tình với cô.
Nói ra câu này chính bản thân cô còn khó tin, lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy kỳ diệu không thể hình dung.
Nghênh Niệm nhìn trần nhà thật lâu, thở dài một hơi, trằn trọc trở mình, cô không nhịn được mà mở Weibo, đăng một bài đăng khó hiểu.
"Dưới chân cứ lơ lững, cả người như nhẹ tênh, mờ mịt, sợ chỉ là một giấc mơ."
Bên dưới bình luận hỏi cô sao thế:
"Dụ Cưới đại đại có chuyện gì hả? Không thoải mái hay sao?"
"Có phải tâm trạng không tốt không?"
"Mơ thấy ác mộng hả? Điều chỉnh lại tư thế ngủ là được, mơ đều là giả cả, đừng sợ!"
...
Bình thường cô luôn trả lời bình luận, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng trò chuyện với mấy bạn fan này, cô chỉ cầm điện thoại, lại bắt đầu ngẩn người.
Không biết qua năm phút hay mười phút, màn hình điện thoại lại sáng lên.
Tiêu Tiêu gửi tin nhắn cho cô, "Dụ thần đăng Weibo rồi! Nghênh Niệm em xem chưa? Đúng rồi, có phải tâm trạng em không tốt không?"
Thành viên trong đội SF đăng Weibo không phải là tin gì mới, nhưng chỉ có Dụ Lẫm Nhiên một năm mới nổi lên được vài lần, nên vừa có động tĩnh liền khiến nhóm fan tranh nhau chia sẻ.
Hết cách rồi, số lần đăng bài ít ỏi, vì ít nên mới quý báu.
Nghênh Niệm xem tin nhắn nhưng không trả lời lại ngay, cô mang theo sự tò mò và tâm trạng khó nói bấm vào Weibo, kéo tin mới, sau đó hiện lên thông báo Dụ Lẫm Nhiên vừa đăng bài mới -- Anh được cô để chế độ theo dõi đặc biệt.
Kéo xuống dưới màn hình, lướt vài tin đã thấy bài đăng của Dụ Lẫm Nhiên.
Đây là lần thứ hai Dụ Lẫm Nhiên đăng trạng thái cá nhân.
Một tấm ảnh chụp ánh trăng, chụp không đẹp lắm, nhưng hiếm khi anh hứng thú như thế, nên mặc dù chỉ là một bài đăng vu vơ, nhưng fan vẫn rất kích động.
Nội dung anh đăng kèm theo chính là:
- - "Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, là thật đó."
***
Tết đến tới mông rồi nên vội vàng cho lên chương mới để đội trưởng nhà mình có người yêu trước thềm năm mới =)), cuối cùng cũng có gấu đi chơi Tết rồi anh nha. Còn anh Cố thì hành trình cua vợ còn gian nan lắm nên mai hoặc mốt sẽ lên chương mới sau =))). Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha <3 ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.