Chương 89: Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh
Độc Tôn
29/07/2022
- Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây.
Trần Thập Nhất nói:
- Mới rồi tên mắt híp này có bắn pháo hiệu, tuy tín hiệu bắn ra nửa đường bị ta đánh hạ, tuy không phóng ra hết nhưng rất có thể bị cường giả Thiên Nhất môn thấy được.
Hoàng Phủ Thiên ngây người, nhìn Trần Thập Nhất cười khổ nói:
- Sao ngươi không nói sớm, phí bao nhiêu thời gian rồi.
Trời đất, nếu biết pháo tín hiệu đã được bắn ra hắn cũng không mạo hiểu nhiều thời gian như vậy để hỏi tên mắt híp. Hoàng Phủ Thiên nói:
- Mọi người nên di chuyển đi, với tốc độ càng nhanh càng tốt.
Các đệ tử vội vàng bát đầu di chuyển vào trong khu rừng.
- Mọi người đi trước đi, để ta dọn dẹp lại hiện trường một chút.
Trần Thập Nhất chợt nghĩ đến điều gì nói.
Nghe được lời này Hoàng Phủ Thiên cùng Lý Kiếm mấy người cũng ở lại, đem gần hết các xác của đệ tử Thiên Nhất môn tụ tập lại một chỗ.
Trần Thập Nhất lấy ra một bình thủy tinh sau đó đỏ lên trên những cái xác.
- Chờ đã, chúng ta dùng cái này tiêu hủy hết quần áo của đệ tử Tây viện đi, tránh để lại manh mối khiến bọn họ nghi ngờ.
Hoàng Phủ Thiên cũng lấy ra một cái bình có thể ăn mòn xác chết hắn đoạt được, không ngờ lại phải dùng tới nó chó đệ tử cùng tông môn.
Sau khi làm xong đám Hoàng Phủ Thiên xoay người rời đi.
Rời đi được một khắc liền nghe sau lưng có tiếng gầm rống của yêu thú, rồi một trận tranh đoạt đồ ăn diễn ra.
Xem ra cái bình đan dược Trần Thập Nhất đổ lên những cái xác đó là mồi dụ yêu thú. Những cái xác sẽ bị đám yêu thú đó làm thịt trong chốc lát, cùng với sự tranh đoạt thức ăn thì yêu thú sẽ đấu đá lẫn nhau đại khái làm các vết tích nhân loại chiến đấu lẫn lộn với yêu thú chiến đấu.
Làm như vậy thì hiện trường bị hủy, trong gian ngắn sẽ khó phát hiện ra điều gì. Nhưng nếu là cường giả thật sự đã làm quen với chiến trường thì lại khác, bọn họ sẽ có thể nhìn được ra chân tướng.
- Hi vọng kéo dài được đủ lâu.
Trần Thập Nhất cũng không đủ tự tin nói. Vì thân phận tên Tiêu Mục đó đặc thù như vậy, sợ cường giả bảo hộ hắn không chỉ là Huyền Nguyên.. thậm chí có thể là Địa Nguyên cũng nên.
Hoàng Phủ Thiên an ủi:
- Kéo được lúc nào hay lúc đó.
Trần Thập Nhất dẫn theo đoàn người di chuyển về hướng các đệ tử tông môn tập kết lại thành một doanh trại. Đoàn người di chuyển liên tục hơn bốn mươi dặm mới ngừng lại, nhiều người có dấu hiệu kiệt sức.
Hoàng Phủ Thiên nói:
- Nghỉ ngơi một chút lấy lại sức đi, chúng ta phải cố gắng đi càng xa càng tốt ít nhất khi gặp được đệ tử Bắc Viện. Các vị hiểu không.
Các đệ tử thực lực yếu đồng loạt ngã sụp xuống, phải thở lấy hơi. Mấy tên đệ tử Tây Viện lấy kim sang dược ra trị thương mà bản thân vớt được từ cái những kẻ đã chết liền bôi lên trên người. Về Lý Nhất Đồng khá ngượng ngùng, may có Vân Uyên ở bên cạnh đưa nha đầu này tới một nơi kín đáo giúp bôi thuốc.
Diệp Phong, Lý Hiên, Lý Kiếm là thương thế nặng nhất, thuốc của Lâm Lộ đưa cho khiến phục hồi đa số vết thương nặng, có điều hoạt động cường độ cao vẫn khiến nó rỉ máu. Cả đám cũng ngồi xuống bôi thuốc.
Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất thì đồng loạt canh gác, cảnh giác trước mọi động tĩnh xung quanh.
Rất nhanh cả đoàn đã nghỉ ngơi xong, tiếp tục di chuyển.
…..
Tại địa phương nọ.
Trên bầu trời có thân ảnh mặc kim sắc y phục. Trên ngực thêu kí hiệu của Thên Nhất môn. Cả hai đều đang bay trên không trung, xé rách không khí từng đợt sóng bay tới bay lui trên Vạn Nguyên lâm, biểu tình sốt ruột dường như đang tìm ai.
Võ giả có thể bay trên không trung đều là đột phá cánh cửa cuối cùng của võ đạo tứ cảnh trở thành siêu cấp cường giả cấp bậc Thiên Nguyên.
Những người đạt cảnh giới này tuyệt đối xem như cao cao tại thượng, hưởng thụ ngàn vạn vinh diệu và kính sợ. Dù trong nhiều thế lực môn phái cũng đủ năng lực trở thành trưởng lão.
Dù tách ra khai sơn lập phái đủ để làm chủ bá chủ không ít thành trì.
Nhưng hai người này không có phong độ cường giả, vẻ mặt sốt ruột như bị đánh rơi kì trân dị bào không bằng.
- Chết tiệt, rốt cuộc đám đệ tử đó đi đâu rồi.
Một người cao to vạm vỡ trong đó mất kiên nhẫn tìm kiếm.
- Mặc kệ đám đệ tử thế nào, chúng ta nhất định phải tìm ra tên phế thải đó. Bằng không Tiêu Vô Địch biết được e rằng ngày tháng sau này cũng khó sống trong Thiên Nhất môn.
Một người nhỏ con, béo mập thở dài:
- Tại ta quá sơ sẩy, không nghĩ tới một tên phế vật chỉ có Hoàng Nguyên hậu kì cũng chạy này chạy khỏi tầm mắt ta được. Giờ chỉ biết là bên cạnh hắn có hai Huyền Nguyên cảnh bảo vệ, mong không trêu trọc phải yêu thú cường đại. Không biết tại sao chúng ta phải dính lại với tên
phế vật ham mê tửu sắc đó chứ.
Nam tử cao to cũng hơi kiêng kị:
- Tên phế thải đó cậy mình là ca ca của Tiêu Vô Địch liền làm loạn trên dưới ngoại môn lên, hãm hại không biết bao nhiêu nữ đệ tử. Không phải
Tiêu Vô Địch hướng chúng ta “nhờ vả” thì còn lâu lão tử mới quản lại phế thải đó. Hài, ai bảo thiên phú chúng ta không yêu nghiệt bằng người, nên hiện tại phải cúi đầu nhẫn nhục.
Đây là hai cường giả đối thoại. Miệng luôn mắng Tiêu Mục là phế vật, phế thải. Xem ra cũng chẳng ưa nhau lắm.
Tên lùn vỗ vai an ủi:
- Đây cũng coi như là cơ hội của chúng ta, nếu làm tốt thì cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn. Thậm chí có thể được Tiêu Vô Địch tặng cho chút ít bảo vật để chúng ta phá vỡ bình cảnh, đánh vào tầng thứ sâu hơn.
Nam tử cao to cũng chỉ có thể nói:
- Được rồi, mau tìm thấy tên Tiêu Mục đó, mà hi vọng hắn ta còn sống.
Tiếc rằng Tiêu Mục đã bị cắt mất đầu rồi.
Trong hai canh giờ bọn họ tuần tra khắp khu vực đóng đội được phân bố trên bản đồ rồi, có điều vẫn không tìm thấy gì.
Lúc này trong rừng rậm rìa thảo nguyên phía xa ngoài trăm dặm chợt lóe lên một tia sáng. Có điều tia sáng đó trong mắt cường giả chính là gấp lên vô số lần, một góc của Thiên Nhất chi môn hiện lên rồi vụt tắt.
- Đó là...
Hình nhìn ảnh quen thuộc đó, cả hai nhìn nhau kinh nghi hỏi:
- Là pháo hiệu của Tiêu Mục?
- Nguy rồi! Pháo hiệu bay không cao nên nổ tung chỉ hiện một góc. Có lẽ thật sự trọc phải yêu thú cường đại rồi. Dù sao theo lời cao tầng Vạn Nguyên lâm tình hình có thể đang hỗn loạn vô cùng.
Hai cường giả liếc nhau, khí thế tăng vọt, nguyên khí như muốn xé gió mà lao tới phía khu rừng phát ra tín hiệu.
Hai cường giả khí tức như trường đao sắp bén, cắt hai luồng khí lãng trên không trung để tăng tốc. Mây trên bầu trời bị bắt làm hai nửa.
Vị trí quá xa. cùng rằng tín hiệu không bay lên cao, hai cường giả chỉ nhìn thấy một góc sáng nhanh chóng tắt, không thể xác định vị trí cụ thể, đành tìm hướng đại khái mà xác định.
Một nén nhang sau, hai cường giả bay đến khu vực rừng rậm.
Lại mất một canh giờ hai cường giả ở bên hồ nước phát hiện chút vụn xác chết và y phục từ mảnh, là vụn còn sót lại xác định được trang phục đó là của Thiên Nhất môn.
Tiếp tục di chuyển thì nhìn thấy một đàn yêu thú đang tranh nhau đồ ăn. Các xác chết đều đã bị rằng xé thành thịt vụn, mau tơi và số thịt còn xót lại vương vã khắp nơi.
Mặt hai cường giả đen như đít nồi.
Trong đó tên nam tử cao to biểu tình âm trầm vung tay giết chết mấy chục yêu thú Tiểu Cực Vị đang ăn xác. Không hổ là cường giả, tùy tiện vung tay liền trực tiếp đánh nổ hết mấy chục con yêu thú kia.
Tên nam tử cao to chậm rãi đáp xuống quan sát tình hình, chỉ là đến quá muộn, còn xót lại bãi bầy nhầy chưa xử lý hết mà thôi. Chẳng thể nhận dạng nổi ai với ai. Gã lắc đầu, nói:
- Đã hoàn toàn nát bấy hết rồi, không thể phân biệt ra thân phận, nhưng chắc chắn là có điều mảnh vụn y phục ở đây đều đồng nhất có thể xác định đều là Thiên Nhất môn đệ tử. Ngoài ra không biết nguyên nhân cái chết là do đâu.
Tên lùn mập mặt trầm lạnh, phi thân sau vào trong rừng. Vài hơi thở sau liền ra ngoài, trên tay cầm một cái ống bạc mà nhíu mày vừa giận vừa kinh nói:
- Đây là tín hiệu cầu cứu của tên Tiêu Mục kia, xem ra đã là dữ nhiều lành ít.
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự gặp yêu ma cường đại bị giết hết?
Tên lùn kiểm tra một hồi ống bạc liền nhận ra điểm không đúng, ngón tay như cái móng giò chỉ vào một vết đâm trên đó nói:
- Không phải yêu thú, ngươi nhìn cái ống này đi, mé bên có một lỗ nhỏ. Yêu thú Trung Cực Vị không thể chỉ tạo ra cái lỗ này được, đây là lỗ do cung tên gây ra. Là vũ khí của con người. Tiêu Mục này có lẽ Thập Tử Vô Sinh rồi.
- Còn có người giết đệ tử Thiên Nhất môn ta?
Gã nam tử cao to tức giận quát.
- Dựa theo phỏng đoán của ta thì có lẽ là người của Kiếm Trảm tông.
Tên lùn mập quan sát dấu vết chiến đấu mơ hồ còn xót lại, vệt kiếm giống hệt với cương kiếm của Kiếm Trảm tông cấp phát, chỉ là cái này không được coi là bằng chứng, chỉ có thể chứng minh Kiếm Trảm tông từng ở nơi này mà thôi.
- Mặc kệ là ai, ta quyết bắt hắn trả giá đắt!
- Dùng thủ đoạn này chắc thực lực của bọn chúng không quá cao, bằng không Tiêu Mục cũng không có cơ hội bắn pháo tín hiệu.
- Mau, mau đuổi theo, đuổi theo băm vằm tên chết tiệt đó ra, đem đầu hắn cho Tiêu Vô Địch lời gải thích.
Tên lùn mập xua tay nói:
- Nhất định phải bắt sống, để đích thân Tiêu Vô Địch ra tay mới ổn thỏa nhất.
- Được, trước tiên phải tìm được người đã.
Tên lùn mập tán đồng, hơi cúi người kiểm tra mặt đất, tất cả đều là dấu vết của yêu thú để lại, dấu chân của con người cũng có vẻ như hữu tình vô ý bị xóa mất.
- Xem ra kẻ này là một tên lão luyện, kĩ năng trong rừng khá đấy.
Tên lùn mập, kiên nhẫn quan sát vài khắc, sau đó đứng dậy cười nói:
- Quả nhiên vẫn sẽ lưu lại dấu vết? Có phát hiện, bọn họ đi hướng này.
Tên lùn mập cũng là một kẻ khó chơi, sau một hồi quan sát hắn đã phán đoán được đại khái hướng đi của nhóm Hoàng Phủ Thiên lập tức di động thân thể.
- Đuổi theo!
Cả hai cường giả Thiên Nhất môn bay cao nhanh nnhư chớp rượt đuổi.
- Là ai giết người Thiên Nhất môn chúng ta? Hãy ngoan ngoãn tự giác đầu hàng! Nếu bị chúng ta bắt được sẽ khiến các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Tiếng gầm tức giận mang theo nguyên khí của Thiên Nguyên cảnh cường giả đẩy đi thật xa. Tiếng gầm giống như sấm rền vang trên bầu trời cách, ngoài phạm vi trăm dặm đều nghe rõ ràng.
….
Trong khi đám Hoàng Phủ Thiên vẫn tiếp tục di chuyển cho tới khi một đệ tử thở hổn hển nói:
- Hay.. chúng ta nghỉ chút đi… tôi thật sự chạy không nổi nũa rồi.
Trước đó nghỉ ngơi một lần rồi đám người đã liên tục chạy như điên hơn nửa canh giờ, rất nhiều đệt tử còn còn cõng những người bị thương không tiện di chuyển. Hiện giờ bọn họ đã chạy ra gần tám mươi dặm đường, thể lực đã cạn kiệt.
Cuối cùng tất cả đều đồng ý nghỉ ngơi điều tức một ít thời gian.
Mấy người khác mệt bở hơi tai, ngã xuống đất, thở hồng hộc. Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp trên người đang gào thét trong đau đớn.
- Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, ít nhất phải rời khỏi khu vực đó trăm năm mươi dặm mới xem như tiếp cận Bắc viện. Chúng ta còn chưa đạt được một nửa hành trình.
Trần Thập Nhất tiếp cận Hoàng Phủ Thiên nói:
- Trên đường đi tuy chúng ta giở rất nhiều tiểu xảo che mắt, cũng lựa chọn một số lộ tuyến lắt léo hơn. Nhưng nếu thật sự có cường giả Thiên Nhất môn thì chắc chắn sẽ mau chóng bắt kịp chúng ta mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên cũng không quan được nhiều như vậy, hiện nay đệ tử đã thấm mệt, nếu tiếp tục di chuyển cũng chỉ là cản trở chân tay.
- Bết thế mình không dính vào cái mớ rắc rối này rồi.
Bản thân hắn cũng bất đắc dĩ, vốn chỉ là cứu mình Lý Kiếm, giờ thì vác theo cả một tiểu đội. Đúng là không biết làm gì cho tốt đây.
Lý Nhất Đồng chậm rãi tiến lại gần Hoàng Phủ Thiên, biểu tình phức tạo.
Trần Thập Nhất nhìn bộ dáng ngượng ngùng đó không biết nghĩ gì trong đầu, vỗ vai Hoàng Phủ Thiên, ánh mắt như kiểu “cố lên” xong rời đi. Để lại Hoàng Phủ Thiên đầu đầy chấm hỏi.
Hoàng Phủ Thiên vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Nhất Đồng bộ dáng quắn quýt lại gần làm hắn giật cả mình. Hỏi:
- Cô có vấn đề gì sao? Muốn đi giải quyết hay gì?
Nói thật là lúc trước Hoàng Phủ Thiên không có hảo cảm gì với Lý Nhất Đồng bộ dáng công chúa kênh kiệu phát ghét. Nhưng trong tình huống vừa nãy Lý Nhất Đồng chấp nhận hi sinh vì đồng đội làm hắn nhìn nha đầu này với cặp mắt khác.
- Phi, ai muốn đi giải quyết!
Lý Nhất Đồng tưởng Hoàng Phủ Thiên trêu trọc bản thân, liền xù lông nói. Sau đó rất nhanh lạnh nhạt nói:
- Ta lần này tới là đa tạ ngươi đã ra tay cứu.
Hoàng Phủ Thiên hơi bất ngờ trước lời cảm ơn này, liền bảo:
- Người quyết định cứu là Vân Uyên tỷ, ta chỉ làm theo lệnh thôi, đừng suy nghĩ nhiều.
Lời hắn nói là sự thật, mặc dù trước đó hai người cũng chỉ tính cữu mỗi Lý Kiếm.
Lý Nhất Đồng im lặng mồi hồi chợt nói tiếp:
- Ta biết ngươi đang lo cái gì, nếu không trốn thoát được ngươi có thể mang đệ tử Tây viện trốn thoát trước được không, ta ở lại gánh chịu hậu quả. Có lẽ Thiên Nhất môn sẽ không truy đuổi nữa.
Chà chà, hóa ra nha đầu này tính dùng tính mạng chịu trách nghiệm à.
Trần Thập Nhất nói:
- Mới rồi tên mắt híp này có bắn pháo hiệu, tuy tín hiệu bắn ra nửa đường bị ta đánh hạ, tuy không phóng ra hết nhưng rất có thể bị cường giả Thiên Nhất môn thấy được.
Hoàng Phủ Thiên ngây người, nhìn Trần Thập Nhất cười khổ nói:
- Sao ngươi không nói sớm, phí bao nhiêu thời gian rồi.
Trời đất, nếu biết pháo tín hiệu đã được bắn ra hắn cũng không mạo hiểu nhiều thời gian như vậy để hỏi tên mắt híp. Hoàng Phủ Thiên nói:
- Mọi người nên di chuyển đi, với tốc độ càng nhanh càng tốt.
Các đệ tử vội vàng bát đầu di chuyển vào trong khu rừng.
- Mọi người đi trước đi, để ta dọn dẹp lại hiện trường một chút.
Trần Thập Nhất chợt nghĩ đến điều gì nói.
Nghe được lời này Hoàng Phủ Thiên cùng Lý Kiếm mấy người cũng ở lại, đem gần hết các xác của đệ tử Thiên Nhất môn tụ tập lại một chỗ.
Trần Thập Nhất lấy ra một bình thủy tinh sau đó đỏ lên trên những cái xác.
- Chờ đã, chúng ta dùng cái này tiêu hủy hết quần áo của đệ tử Tây viện đi, tránh để lại manh mối khiến bọn họ nghi ngờ.
Hoàng Phủ Thiên cũng lấy ra một cái bình có thể ăn mòn xác chết hắn đoạt được, không ngờ lại phải dùng tới nó chó đệ tử cùng tông môn.
Sau khi làm xong đám Hoàng Phủ Thiên xoay người rời đi.
Rời đi được một khắc liền nghe sau lưng có tiếng gầm rống của yêu thú, rồi một trận tranh đoạt đồ ăn diễn ra.
Xem ra cái bình đan dược Trần Thập Nhất đổ lên những cái xác đó là mồi dụ yêu thú. Những cái xác sẽ bị đám yêu thú đó làm thịt trong chốc lát, cùng với sự tranh đoạt thức ăn thì yêu thú sẽ đấu đá lẫn nhau đại khái làm các vết tích nhân loại chiến đấu lẫn lộn với yêu thú chiến đấu.
Làm như vậy thì hiện trường bị hủy, trong gian ngắn sẽ khó phát hiện ra điều gì. Nhưng nếu là cường giả thật sự đã làm quen với chiến trường thì lại khác, bọn họ sẽ có thể nhìn được ra chân tướng.
- Hi vọng kéo dài được đủ lâu.
Trần Thập Nhất cũng không đủ tự tin nói. Vì thân phận tên Tiêu Mục đó đặc thù như vậy, sợ cường giả bảo hộ hắn không chỉ là Huyền Nguyên.. thậm chí có thể là Địa Nguyên cũng nên.
Hoàng Phủ Thiên an ủi:
- Kéo được lúc nào hay lúc đó.
Trần Thập Nhất dẫn theo đoàn người di chuyển về hướng các đệ tử tông môn tập kết lại thành một doanh trại. Đoàn người di chuyển liên tục hơn bốn mươi dặm mới ngừng lại, nhiều người có dấu hiệu kiệt sức.
Hoàng Phủ Thiên nói:
- Nghỉ ngơi một chút lấy lại sức đi, chúng ta phải cố gắng đi càng xa càng tốt ít nhất khi gặp được đệ tử Bắc Viện. Các vị hiểu không.
Các đệ tử thực lực yếu đồng loạt ngã sụp xuống, phải thở lấy hơi. Mấy tên đệ tử Tây Viện lấy kim sang dược ra trị thương mà bản thân vớt được từ cái những kẻ đã chết liền bôi lên trên người. Về Lý Nhất Đồng khá ngượng ngùng, may có Vân Uyên ở bên cạnh đưa nha đầu này tới một nơi kín đáo giúp bôi thuốc.
Diệp Phong, Lý Hiên, Lý Kiếm là thương thế nặng nhất, thuốc của Lâm Lộ đưa cho khiến phục hồi đa số vết thương nặng, có điều hoạt động cường độ cao vẫn khiến nó rỉ máu. Cả đám cũng ngồi xuống bôi thuốc.
Hoàng Phủ Thiên và Trần Thập Nhất thì đồng loạt canh gác, cảnh giác trước mọi động tĩnh xung quanh.
Rất nhanh cả đoàn đã nghỉ ngơi xong, tiếp tục di chuyển.
…..
Tại địa phương nọ.
Trên bầu trời có thân ảnh mặc kim sắc y phục. Trên ngực thêu kí hiệu của Thên Nhất môn. Cả hai đều đang bay trên không trung, xé rách không khí từng đợt sóng bay tới bay lui trên Vạn Nguyên lâm, biểu tình sốt ruột dường như đang tìm ai.
Võ giả có thể bay trên không trung đều là đột phá cánh cửa cuối cùng của võ đạo tứ cảnh trở thành siêu cấp cường giả cấp bậc Thiên Nguyên.
Những người đạt cảnh giới này tuyệt đối xem như cao cao tại thượng, hưởng thụ ngàn vạn vinh diệu và kính sợ. Dù trong nhiều thế lực môn phái cũng đủ năng lực trở thành trưởng lão.
Dù tách ra khai sơn lập phái đủ để làm chủ bá chủ không ít thành trì.
Nhưng hai người này không có phong độ cường giả, vẻ mặt sốt ruột như bị đánh rơi kì trân dị bào không bằng.
- Chết tiệt, rốt cuộc đám đệ tử đó đi đâu rồi.
Một người cao to vạm vỡ trong đó mất kiên nhẫn tìm kiếm.
- Mặc kệ đám đệ tử thế nào, chúng ta nhất định phải tìm ra tên phế thải đó. Bằng không Tiêu Vô Địch biết được e rằng ngày tháng sau này cũng khó sống trong Thiên Nhất môn.
Một người nhỏ con, béo mập thở dài:
- Tại ta quá sơ sẩy, không nghĩ tới một tên phế vật chỉ có Hoàng Nguyên hậu kì cũng chạy này chạy khỏi tầm mắt ta được. Giờ chỉ biết là bên cạnh hắn có hai Huyền Nguyên cảnh bảo vệ, mong không trêu trọc phải yêu thú cường đại. Không biết tại sao chúng ta phải dính lại với tên
phế vật ham mê tửu sắc đó chứ.
Nam tử cao to cũng hơi kiêng kị:
- Tên phế thải đó cậy mình là ca ca của Tiêu Vô Địch liền làm loạn trên dưới ngoại môn lên, hãm hại không biết bao nhiêu nữ đệ tử. Không phải
Tiêu Vô Địch hướng chúng ta “nhờ vả” thì còn lâu lão tử mới quản lại phế thải đó. Hài, ai bảo thiên phú chúng ta không yêu nghiệt bằng người, nên hiện tại phải cúi đầu nhẫn nhục.
Đây là hai cường giả đối thoại. Miệng luôn mắng Tiêu Mục là phế vật, phế thải. Xem ra cũng chẳng ưa nhau lắm.
Tên lùn vỗ vai an ủi:
- Đây cũng coi như là cơ hội của chúng ta, nếu làm tốt thì cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn. Thậm chí có thể được Tiêu Vô Địch tặng cho chút ít bảo vật để chúng ta phá vỡ bình cảnh, đánh vào tầng thứ sâu hơn.
Nam tử cao to cũng chỉ có thể nói:
- Được rồi, mau tìm thấy tên Tiêu Mục đó, mà hi vọng hắn ta còn sống.
Tiếc rằng Tiêu Mục đã bị cắt mất đầu rồi.
Trong hai canh giờ bọn họ tuần tra khắp khu vực đóng đội được phân bố trên bản đồ rồi, có điều vẫn không tìm thấy gì.
Lúc này trong rừng rậm rìa thảo nguyên phía xa ngoài trăm dặm chợt lóe lên một tia sáng. Có điều tia sáng đó trong mắt cường giả chính là gấp lên vô số lần, một góc của Thiên Nhất chi môn hiện lên rồi vụt tắt.
- Đó là...
Hình nhìn ảnh quen thuộc đó, cả hai nhìn nhau kinh nghi hỏi:
- Là pháo hiệu của Tiêu Mục?
- Nguy rồi! Pháo hiệu bay không cao nên nổ tung chỉ hiện một góc. Có lẽ thật sự trọc phải yêu thú cường đại rồi. Dù sao theo lời cao tầng Vạn Nguyên lâm tình hình có thể đang hỗn loạn vô cùng.
Hai cường giả liếc nhau, khí thế tăng vọt, nguyên khí như muốn xé gió mà lao tới phía khu rừng phát ra tín hiệu.
Hai cường giả khí tức như trường đao sắp bén, cắt hai luồng khí lãng trên không trung để tăng tốc. Mây trên bầu trời bị bắt làm hai nửa.
Vị trí quá xa. cùng rằng tín hiệu không bay lên cao, hai cường giả chỉ nhìn thấy một góc sáng nhanh chóng tắt, không thể xác định vị trí cụ thể, đành tìm hướng đại khái mà xác định.
Một nén nhang sau, hai cường giả bay đến khu vực rừng rậm.
Lại mất một canh giờ hai cường giả ở bên hồ nước phát hiện chút vụn xác chết và y phục từ mảnh, là vụn còn sót lại xác định được trang phục đó là của Thiên Nhất môn.
Tiếp tục di chuyển thì nhìn thấy một đàn yêu thú đang tranh nhau đồ ăn. Các xác chết đều đã bị rằng xé thành thịt vụn, mau tơi và số thịt còn xót lại vương vã khắp nơi.
Mặt hai cường giả đen như đít nồi.
Trong đó tên nam tử cao to biểu tình âm trầm vung tay giết chết mấy chục yêu thú Tiểu Cực Vị đang ăn xác. Không hổ là cường giả, tùy tiện vung tay liền trực tiếp đánh nổ hết mấy chục con yêu thú kia.
Tên nam tử cao to chậm rãi đáp xuống quan sát tình hình, chỉ là đến quá muộn, còn xót lại bãi bầy nhầy chưa xử lý hết mà thôi. Chẳng thể nhận dạng nổi ai với ai. Gã lắc đầu, nói:
- Đã hoàn toàn nát bấy hết rồi, không thể phân biệt ra thân phận, nhưng chắc chắn là có điều mảnh vụn y phục ở đây đều đồng nhất có thể xác định đều là Thiên Nhất môn đệ tử. Ngoài ra không biết nguyên nhân cái chết là do đâu.
Tên lùn mập mặt trầm lạnh, phi thân sau vào trong rừng. Vài hơi thở sau liền ra ngoài, trên tay cầm một cái ống bạc mà nhíu mày vừa giận vừa kinh nói:
- Đây là tín hiệu cầu cứu của tên Tiêu Mục kia, xem ra đã là dữ nhiều lành ít.
- Chẳng lẽ bọn họ thật sự gặp yêu ma cường đại bị giết hết?
Tên lùn kiểm tra một hồi ống bạc liền nhận ra điểm không đúng, ngón tay như cái móng giò chỉ vào một vết đâm trên đó nói:
- Không phải yêu thú, ngươi nhìn cái ống này đi, mé bên có một lỗ nhỏ. Yêu thú Trung Cực Vị không thể chỉ tạo ra cái lỗ này được, đây là lỗ do cung tên gây ra. Là vũ khí của con người. Tiêu Mục này có lẽ Thập Tử Vô Sinh rồi.
- Còn có người giết đệ tử Thiên Nhất môn ta?
Gã nam tử cao to tức giận quát.
- Dựa theo phỏng đoán của ta thì có lẽ là người của Kiếm Trảm tông.
Tên lùn mập quan sát dấu vết chiến đấu mơ hồ còn xót lại, vệt kiếm giống hệt với cương kiếm của Kiếm Trảm tông cấp phát, chỉ là cái này không được coi là bằng chứng, chỉ có thể chứng minh Kiếm Trảm tông từng ở nơi này mà thôi.
- Mặc kệ là ai, ta quyết bắt hắn trả giá đắt!
- Dùng thủ đoạn này chắc thực lực của bọn chúng không quá cao, bằng không Tiêu Mục cũng không có cơ hội bắn pháo tín hiệu.
- Mau, mau đuổi theo, đuổi theo băm vằm tên chết tiệt đó ra, đem đầu hắn cho Tiêu Vô Địch lời gải thích.
Tên lùn mập xua tay nói:
- Nhất định phải bắt sống, để đích thân Tiêu Vô Địch ra tay mới ổn thỏa nhất.
- Được, trước tiên phải tìm được người đã.
Tên lùn mập tán đồng, hơi cúi người kiểm tra mặt đất, tất cả đều là dấu vết của yêu thú để lại, dấu chân của con người cũng có vẻ như hữu tình vô ý bị xóa mất.
- Xem ra kẻ này là một tên lão luyện, kĩ năng trong rừng khá đấy.
Tên lùn mập, kiên nhẫn quan sát vài khắc, sau đó đứng dậy cười nói:
- Quả nhiên vẫn sẽ lưu lại dấu vết? Có phát hiện, bọn họ đi hướng này.
Tên lùn mập cũng là một kẻ khó chơi, sau một hồi quan sát hắn đã phán đoán được đại khái hướng đi của nhóm Hoàng Phủ Thiên lập tức di động thân thể.
- Đuổi theo!
Cả hai cường giả Thiên Nhất môn bay cao nhanh nnhư chớp rượt đuổi.
- Là ai giết người Thiên Nhất môn chúng ta? Hãy ngoan ngoãn tự giác đầu hàng! Nếu bị chúng ta bắt được sẽ khiến các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Tiếng gầm tức giận mang theo nguyên khí của Thiên Nguyên cảnh cường giả đẩy đi thật xa. Tiếng gầm giống như sấm rền vang trên bầu trời cách, ngoài phạm vi trăm dặm đều nghe rõ ràng.
….
Trong khi đám Hoàng Phủ Thiên vẫn tiếp tục di chuyển cho tới khi một đệ tử thở hổn hển nói:
- Hay.. chúng ta nghỉ chút đi… tôi thật sự chạy không nổi nũa rồi.
Trước đó nghỉ ngơi một lần rồi đám người đã liên tục chạy như điên hơn nửa canh giờ, rất nhiều đệt tử còn còn cõng những người bị thương không tiện di chuyển. Hiện giờ bọn họ đã chạy ra gần tám mươi dặm đường, thể lực đã cạn kiệt.
Cuối cùng tất cả đều đồng ý nghỉ ngơi điều tức một ít thời gian.
Mấy người khác mệt bở hơi tai, ngã xuống đất, thở hồng hộc. Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp trên người đang gào thét trong đau đớn.
- Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, ít nhất phải rời khỏi khu vực đó trăm năm mươi dặm mới xem như tiếp cận Bắc viện. Chúng ta còn chưa đạt được một nửa hành trình.
Trần Thập Nhất tiếp cận Hoàng Phủ Thiên nói:
- Trên đường đi tuy chúng ta giở rất nhiều tiểu xảo che mắt, cũng lựa chọn một số lộ tuyến lắt léo hơn. Nhưng nếu thật sự có cường giả Thiên Nhất môn thì chắc chắn sẽ mau chóng bắt kịp chúng ta mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên cũng không quan được nhiều như vậy, hiện nay đệ tử đã thấm mệt, nếu tiếp tục di chuyển cũng chỉ là cản trở chân tay.
- Bết thế mình không dính vào cái mớ rắc rối này rồi.
Bản thân hắn cũng bất đắc dĩ, vốn chỉ là cứu mình Lý Kiếm, giờ thì vác theo cả một tiểu đội. Đúng là không biết làm gì cho tốt đây.
Lý Nhất Đồng chậm rãi tiến lại gần Hoàng Phủ Thiên, biểu tình phức tạo.
Trần Thập Nhất nhìn bộ dáng ngượng ngùng đó không biết nghĩ gì trong đầu, vỗ vai Hoàng Phủ Thiên, ánh mắt như kiểu “cố lên” xong rời đi. Để lại Hoàng Phủ Thiên đầu đầy chấm hỏi.
Hoàng Phủ Thiên vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Nhất Đồng bộ dáng quắn quýt lại gần làm hắn giật cả mình. Hỏi:
- Cô có vấn đề gì sao? Muốn đi giải quyết hay gì?
Nói thật là lúc trước Hoàng Phủ Thiên không có hảo cảm gì với Lý Nhất Đồng bộ dáng công chúa kênh kiệu phát ghét. Nhưng trong tình huống vừa nãy Lý Nhất Đồng chấp nhận hi sinh vì đồng đội làm hắn nhìn nha đầu này với cặp mắt khác.
- Phi, ai muốn đi giải quyết!
Lý Nhất Đồng tưởng Hoàng Phủ Thiên trêu trọc bản thân, liền xù lông nói. Sau đó rất nhanh lạnh nhạt nói:
- Ta lần này tới là đa tạ ngươi đã ra tay cứu.
Hoàng Phủ Thiên hơi bất ngờ trước lời cảm ơn này, liền bảo:
- Người quyết định cứu là Vân Uyên tỷ, ta chỉ làm theo lệnh thôi, đừng suy nghĩ nhiều.
Lời hắn nói là sự thật, mặc dù trước đó hai người cũng chỉ tính cữu mỗi Lý Kiếm.
Lý Nhất Đồng im lặng mồi hồi chợt nói tiếp:
- Ta biết ngươi đang lo cái gì, nếu không trốn thoát được ngươi có thể mang đệ tử Tây viện trốn thoát trước được không, ta ở lại gánh chịu hậu quả. Có lẽ Thiên Nhất môn sẽ không truy đuổi nữa.
Chà chà, hóa ra nha đầu này tính dùng tính mạng chịu trách nghiệm à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.