Quyển 3 - Chương 28: Binh áp Thiết Lung Đảo, đấu tướng (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Sở Vân làm đại tướng, Kim Bích Hàm, Vũ Đại Đầu làm phó tướng, thống lĩnh bảo thuyền Mãnh Nha Hào cùng mấy chục chiến thuyền chiến hạm, mấy trăm chiến thuyền nhỏ và thuyền nhẹ. Cùng với năm ngàn chính quân, năm trăm tinh binh chuông đồng trấn thủ nghiêm
ngặt.
Thiết gia, Hoa gia, Mã gia, Trữ gia, Viêm gia, Đoàn gia, Sa gia, Trầm gia, Viên gia, Vương gia, Đường gia, Từ gia cộng lại mười hai thế lực gia đảo, hợp lại một chỗ. Quân lực vài vạn có dư, tướng lĩnh hơn mười vị, hai chiến thuyền lớn, năm bảo thuyền, ba đại phúc thuyền, hai lâu thuyền, còn lại chiến hạm bình thường nhiều vô kể. Tinh kỳ trống trận, đao thương sắc bén, quân đội hùng dũng hướng tới Thiết Lung Đảo nghiền áp mà đến.
- Hùng quan như vậy, không hổ là Thiết Lung Đảo tiếng tăm lừng lẫy!
Hạm đội đi tới phía trước đảo, quần hùng ngưỡng vọng Thiết Lung Đảo, sắc mặt rất khó coi.
- Mặc dù kinh tế Thư gia đảo yếu kém, thế nhưng qua nhiều đời đảo chủ xây dựng Thiết Lung Đảo, chưa bao giờ ngừng lại. Có được hiểm quan như vậy cũng rất bình thường.
Có tướng lĩnh cảm thán nói.
- Nếu như quân ta không chiếm được vị trí chiến lược quan trọng này mà đã thẳng công Thư gia đảo. Khi đó bọn chúng xuất binh hai đầu giáp công, quân ta trước sau khó cự, tình thế vô cùng nguy hiểm.
Trong các chúng tướng cũng không thiếu người đủ nhận thức binh cơ.
- Vậy phải nhổ tận gốc rễ Thiết Lung Đảo này!
Ý kiến của chúng tướng đồng lòng nhất trí.
- Ai muốn làm tiên phong?
Có người hỏi.
Không ai đáp lại.
Nam nhi Thư gia đảo nổi danh dũng mãnh. Trời sinh đều là hãn tốt, chiến lực vượt xa các chư đảo khác. Gần đây lại có thiếu tướng Sở Vân cường thế quật khởi trấn thủ, binh lực dư thừa, cộng thêm địa thế của Thiết Lung Đảo như vậy. Không ai muốn hành động bừa bãi, chuốc lấy rủi ro đầu tiên!
Thống lĩnh các gia đảo, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không có ngu dại mà đứng ra.
Thống lĩnh Trữ gia có phần tức giận, lần này chính là Trữ gia liên lạc với có thế lực khắp nơi. Đồng thời tài trợ rất nhiều lương thảo, vật tư, mỗi ngày tiêu hao rất lớn. Lúc này không kiềm chế được, từ chỗ ngồi đứng dậy.
- Sao hả?
Trên mặt mọi người lóe lên một tia sáng.
- Người người đều nói, Trữ gia khôn khéo, kỳ thực có cất giấu rất nhiều vũ khí!
Lúc này có thống lĩnh lên tán thưởng nói.
- Đừng hiểu lầm. Ta chỉ là muốn đi vệ sinh!
Thống lĩnh Trữ gia vội vàng làm sáng tỏ.
Sắc mặt mọi người đột nhiên trầm xuống, trong lòng thầm mắng Trữ gia xảo trá.
Khi thống lĩnh Trữ gia đi vệ sinh trở về, đảo qua một lượt, lại phát hiện tất cả mọi người vẫn như trước không ai đứng ra.
Thống lĩnh Trữ gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là thoái lui, đề xuất ra ý kiến:
- Hùng quan kia hiểm ác đáng sợ. Không có gì trở ngại ngày mai đấu tướng trước. Dùng khí thế đánh đến, suy yếu quân phòng thủ của Thư gia khiến bọn chúng mất hết sĩ khí.
- Cách này rất hay!
Tất cả mọi người gật đầu tán thành.
Hôm sau giao đấu, tam quân đều xuất hiện. Một mảnh đại quân đông nghịt áp bách Thiết Lung Đảo.
Giữa chúng tướng, một người họ Hà tên Lã, dáng vẻ cao gầy tỏa ra tà khí. Cầm Đại Yêu binh Lục Khúc Xà mâu trong tay, cùng với Đại Yêu thú Hàn Phong Báo khống chế gió dưới thân, đồng thời bay lên không trung.
- Để giữ gìn hòa bình thế giới, để phòng ngừa thế giới bị phá hỏng, quán triệt phương châm hài hòa cùng tồn tài, bản đại tướng quân sẽ thay dân trừ hại! Tên tiểu tử Sở Vân, mau đây đón nhận cái chết!
Hắn hét lớn.
- Tướng quân này thuộc gia đảo nào vậy?
Quần hùng cả kinh, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ vẫn chưa định ra ai xuất chiến, Hà Tà lập tức hừng hực khí thế ra trận.
Thống lĩnh Sa gia lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói:
- Trong khi quân ta đi tới đây, hắn bất ngờ xuất hiện, xin đi theo. Ta thấy hắn cũng có dũng lực, nên thu nhận hắn. Đâu có biết hắn như vậy, ách, oai phong như vậy...
Quần hùng im lặng.
- Thực sự là muốn đấu tướng? Xem ra thế lực khắp thiên hạ đều quý trọng đôi cánh chim, không muốn bị tổn hại, bởi vậy không có phát động quần công.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, cũng không ra võ đài. Chỉ lấy ra Định Tinh Cung.
Hắn đứng trên tường thành, giương cung lên. Ba mũi Lưu Tinh Tiễn liền bay vụt ra.
Hà Tà thét lớn:
- Hãy xem ta đây!
Thúc dục Lục Khúc Xà Mâu ngăn lại.
Oanh!
Hắn đỡ tiễn thứ nhất, sắc mặt kịch biến, thân hình loạng choạng, suýt chút nữa từ trên yêu thú Hàn Phong Báo ngã xuống.
Oanh!
Tiếp đó đỡ mũi tên thứ hai, Lục Khúc Xà mâu tuột khỏi tay, hắn thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Oanh!
Mũi thứ ba từ trên cao bay tới, khiến hắn vẽ lên không trung một đường vòng cung đẹp mắt, sau đó phịch một tiếng rơi vào giữa biển. Sau khi sóng ngừng lại, ngoài biển hiện lên một vũng máu.
Hàn Phong Báo kia lập tức trở thành yêu thú hoang dại, hoảng hốt chạy toán loạn định chạy trốn khỏi Thiết Lung Đảo kết quả bị quân Thư gia bắt lại.
Ba mũi tên bắn chết một tướng!
- Thiếu chủ thần uy!
Sĩ khí quân Thư gia tăng manh.
- Đây là Lưu Tinh Tiễn Thuật, quả thực danh bất hư truyền.
Trong đám quần hùng, lập tức có người kinh hô.
- Không xong rồi! Trận chiến đầu tiên này vô cùng quan trọng, kết quả lại bị kẻ khác làm rối, ngược lại sẽ tăng thêm sĩ khí của đối phương.
Có người nghĩ không ổn nói.
- Còn ai muốn xuất tướng đấu cùng Sở Vân?
Có người hỏi.
Thống lĩnh Sa gia cười ha hả:
- Sở Vân chẳng qua chỉ là đứa nhỏ mười bốn tuổi, có gì đáng nói? Ta chỉ cần xuất ra tướng cấp thấp là có thể đánh thắng.
Mệnh lệnh truyền ra, tướng cấp thấp họ Sa tên Thần Nguyệt liền đi ra. Lưng sói thắt lưng ong, mắt ẩn hàn quang. Phần thắt lưng lộ ra Băng Tinh Xà, hàn khí tỏa ra bốn phía.
Cầm một đôi Dũng Tuyền Kiếm trong tay, hừng hực ý chí chiến đấu.
- Ngươi này có vẻ khả thi hơn!
Quần hung trông thấy, đều âm thâm gật đầu.
- Tiểu tử Sở Vân, mau xuống đây nếm thử sự lợi hại song kiếm của ta!
Sa Thần Nguyệt gào thét nói.
- Đó là ngươi tự chuốc lấy cái chết, đừng trách ta.
Sở Vân hét lớn một tiếng, cưỡi Thiên Hồ, cầm Túy Tuyết Đao trong tay bay tới chiến đấu.
Sắc mặt quần hùng đều ngưng đọng lại.
Nhưng trông thấy Sở Vân lưng sói, cao lớn dũng mãnh. Trong mắt ẩn chứa tinh quanh, mũi cao, tuấn lãnh cương dương.
Túy Tuyết Đao trong tay, ánh đao sáng như tuyết, tỏa ra hàn khí khiến kẻ khác phải kinh hãi.
Cưỡi Thiên Hồ thần tuấn phi phàm, bốn chân bốc lửa, giữa không trung thân thể xòe rộng trong rất đẹp mắt, hừng hực ý chí chiến đấu.
- Một Sở Vân thật hay!
Trong quần hùng rất nhiều mới nhìn thấy hắn lần đầu. Cho dù là kẻ thù cũng không thể kìm lòng âm thầm khen gợi.
- Có điểm không tốt!
Có người lo lắng nói. Vốn Sa Thần Nguyệt trội hơn so với Sở Vân, hiện tại so sánh với đối phương, nhất thời không thể hiện được khoản cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.