Quyển 3 - Chương 49: Lăng mộ Thiên La Hầu, Trữ Thiên Vương (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Trải qua một thời gian dài, Mật Tiềm Chu đi vào ngõ cụt, đành phải quay lại. Đây là mê cung do thiên nhiên tạo dựng lên, sau một lát, ngay cả Sở Vân cũng quên lộ tuyến. Cũng may vận khí của bọn họ không tồi, vất vả nửa canh giờ, đột phá đi vào.
Lăng mộ màu đen giấu ở giữa khóm xà tảo xanh biếc, nó có thể che giấu rất có công hiệu.
Lối vào lăng mộ đã bị mở ra. Một đội ngự yêu sư mang theo yêu vật đứng ở cửa tuần tra.
Nhãn thần Sở Vân ngưng tụ lại, cảm thấy được nơi đây phòng vệ rất nghiêm ngặt.
Trong khi đang suy nghĩ làm sao có thể lẻn vào trong đó, bỗng nhiên đội trưởng đội tuần tra lấy ra yêu thú ốc biển dùng để báo tin.
- Không ổn rồi. Có ngự yêu sư Viêm gia, phát hiện chúng ta đang lai vãng ở đây rồi!
Dùng yêu thú ốc biển trên người, truyền ra âm thanh như vậy.
Yêu thực Xà Tảo không có nghe được âm thanh, bởi vậy âm thanh có lớn hơn nữa, cũng không có trở ngại.
- Cái gì? Không ổn rồi, ngươi mau bẩm báo với Trữ công tử. Chúng ta ngăn cản ở đây!
Sắc mặt đội trưởng tuần tra vô cùng lo lắng, hắn cầm ốc biển trong tay, từ trong ốc biển phát ra âm thanh.
- Viêm gia? Uhm, phiến hải vực này giáp giới với hải vực Viêm gia. Trữ gia dò xét kỹ càng hơn, cũng khó trách sẽ bị phát hiện.
Sở Vân cười cười, biết cơ hội đã tới. Nhân lúc chưa kịp phòng thủ, hắn lập tức đi ra khỏi Mật Tiềm Chu, vào bên trong lăng mộ.
Lực lượng bảo vệ trong lăng mộ đã không còn ở đó, cũng không có nước biển. Sở Vân không thể làm gì khác hơn là tìm địa điểm bí ẩn, thúc dục đạo pháp ẩn hình của Mật Tiềm Chu, thuyền đã được cất dấu. Sau đó cùng Kim Bích Hàm đi vào bên trong tìm kiếm.
Dọc đường đi, trông thấy không ít vết máu, các loại cạm bẫy không bị hóa giải. Hiển nhiên Trữ gia đã thăm dò tới đây, tiêu hao không ít sức người sức của.
- Người của Viêm gia, vì sao lại có ở đây? Nếu chúng ta làm không tốt ắt sẽ bị phát hiện!
Bỗng nhiên một đạo âm thanh từ phía trước truyền đến. Cùng với một loạt tiếng bước chân.
Kim Bích Hàm không chút hoang mang, đã sớm thúc dục đạo pháp kêu gọi Kim Ngọc Tiên Điệp. Cánh bướm chập chờn giũ ra phấn điệp ẩn thân. Sở Vân và Kim Bích Hàm dính phấn điệp, nhất thời thân hình biến mất.
Lúc này không thích hợp liều mạng, hai người liền ẩn nấp trong bóng tối.
Một đội binh sĩ từng hàng từng hàng đi tới.
Dẫn đầu là một vị lão nhân, lông mày bạc trắng. Thân thể lực lưỡng bước đi, khí tức tản ra rất bưu hãn. Bên hông hắn là Đại Yêu binh Cương Lôi Giản.
Nhất thời hai mắt Sở Vân nheo lại, nhận ra người này:
- Đây chính là Cổ Phá U, một trong tam đại môn khách của Trữ gia, được mệnh danh là Mãnh Lôi Giản, đứng thứ bốn mươi chín trên Tuấn Kiệt Bảng. Bây giờ không thích hợp dùng lực chống lại.
Sở Vân biết bài danh của chính mình cũng chỉ là hơi nước. Giết chết đám người Đoạn Thiên Nhai cũng là nhân cơ hội yêu nguyên của đối phương hao hết, mới có thể đắc thủ. Lúc này, thực sự lực chiến đấu chỉ xếp thứ năm mươi tám. Đương nhiên khi chiến đấu không đơn thuần chỉ dựa vào bài danh mà còn bị ảnh hưởng bởi các nhân tố khác. Thế nhưng xếp ở Đằng bảng, bài danh thực sự rất quan trọng.
“Tên Cổ Phá U này, sức mạnh tổng thể mạnh hơn ta. Chỉ là nếu như phối hợp với Thạch Gia Minh lấy hai đánh một nhất định sẽ thắng.”
Sở Vân cân nhắc. Tuy rằng Kim Bích Hàm không liệt tên vào Đằng bảng, thế nhưng thực lực của nàng cũng gần ngang bằng với Sở Vân. So với Nhan Khuyết còn cao hơn.
- Mãnh Lôi Giản Cổ lão tiền bối! Vãn bối có lễ.
Lúc này, từ phía đối diện xuất hiện một đội binh sĩ. Dẫn đầu rõ ràng là người quen của Sở Vân, thiếu chủ Viêm gia.
Ngoài những người đó ra, còn có Viêm Cơ Ti cầm Hồng Ngọc Địch trong tay.
“Thực lực của thiếu chủ Viêm gia và ta sàn sàn như nhau. Viêm Cơ Ti đã có nhạc nghệ cấp đại thành, am hiểu quần công, chỉ kém Thạch Gia Minh một chút. Tuy rằng Cổ Phá U mạnh mẽ mãnh liệt nhưng chỉ có một mình. Thiếu chủ Viêm gia và Viêm Cơ Ti liên thủ cũng đủ để chống lại. Như vậy sắp có kịch hay để xem rồi.”
Sở Vân nhìn, cười thầm.
Có những người Viêm gia này tranh đoạt cùng Trữ gia, tình cảnh hỗn loạn, mới khiến hắn có cơ hội tốt đục nước béo cò.
“Vừa vặn còn đang lo lắng, Trữ gia người đông thế mạnh. Lập tức quân đội Viêm gia tới, chuyện tốt như thế này vì sao kiếp trước ta không gặp? Lẽ nào chính bởi có Long Nguyên Thụ trong người, cho ta tăng thêm một phần số mệnh?”
Trông thấy hai bên thương lượng, bỗng nhiên Sở Vân liên tưởng đến Long Nguyện Thụ.
“Sau khi có Long Nguyện Thụ, vận khí của ra quả thực đã biến đổi rồi. Trên chiến trường Thiết Lung đảo, có thể có cơ hội tốt chém chết đám người Đoạn Thiên Nhai. Còn có thời gian gần đây nhất, gặp được xác chiến thuyền lại có thể phát hiện chàng thủ Phá Toàn. Lúc này đây buồn ngủ có gối, đụng phải Viêm gia và Trữ gia.”
Đang suy nghĩ miên man, song phương tuyên bố thương lượng thất bại. Bản thân thiếu chủ Viêm gia vô cùng kiêu ngạo, tính tình Mãnh Lôi Giản Cổ Phá U lại càng nóng nảy. Mùi thuốc súng ngày càng đậm, đang ở gần biên giới khai chiến, bỗng nhiên một vị thiếu niên bình thường đứng ở phía sau Cổ Phá U mở miệng nói.
- Nếu giao chiến ở đây, linh quang ba động tràn ra lăng mộ, quấy nhiễu yêu thực Xà Tảo, ai cũng phải chết. Dù sao đi nữa chỉ có chúng ta phát hiện ra thông đạo. Chúng ta chia nhau mỗi người đảm nhiệm một đường thông đạo là được.
Toàn bộ trở lên yên tĩnh.
- Ngươi là ai? Chúng ta đang nói chuyện, ngươi dám nói xen vào sao?
Thiếu chủ Viêm gia nhìn thiếu niên yếu đuối kia, ngang ngược nói.
Vốn thân thể thiếu niên kia gầy yếu, nét mặt co lại:
- Ta thuộc một chi nhánh tộc nhân của Trữ gia, Trữ Phàm Trần.
- Chi nhánh?
Thiếu chủ Viêm gia hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường càng biểu hiện rõ. Chỉ là cuối cùng, hắn tiếp nhận đề xuất này.
Song phương đã giao hẹn, một bên canh giữ một thông đạo, nhưng bằng vận khí và thực lực. Quân đội hai bên hiểu rất rõ, lần lượt đi vào trong lăng mộ.
- Bọn họ đã đi, khi nào chúng ta mới hành động? Sở huynh, Sở huynh?
Kim Bích Hàm kéo kéo ống tay áo của Sở Vân.
- Hả.
Sở Vân như trong mộng liền giật mình tỉnh giấc, sắc mặt vẫn lưu lại vẻ chấn động.
- Sở huynh, ngươi làm sao vậy?
- Không có việc gì, chúng ta sẽ nhẹ nhàng đi về phía trước.
Sở Vân hít mấy hơi thật sâu, miễn cưỡng bình phục tâm cảnh, hướng vào trong sâu tìm kiếm lăng mộ.
“Trữ Phàm Trần, bây giờ hắn đã lớn như vậy, văn nhược như vậy?”
Trong lòng Sở Vân vẫn lưu lại, ngạc nhiên than.
Trong ký ức của hắn, Trữ Phàm Trần là một nhân vật hết sức quan trọng. Hắn không có tư chất trời phú, linh quang không đủ, hai mươi năm không có tiếng tăm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.