Chương 4:
Bất Hoàn Mỹ Chủ Nghĩa Giả
13/02/2024
Đỗ Hùng lại không muốn để con gái mình phải gánh chịu bất kỳ sự khổ cực nào, từ khi cô còn nhỏ ông đã muốn dành cho cô những gì tốt đẹp nhất, quan niệm nuôi dưỡng trong nhung lụa của Đỗ Hùng khác với Đỗ Nguyệt, Đỗ Nguyệt thì cho rằng, giáo dục tốt con trẻ sẽ quan trọng hơn việc hỗ trợ vật chất rất nhiều.
Ngoại từ ba của cô, thì Đỗ Nguyệt chính là người thân duy nhất còn lại của cô.
Đỗ Nhược sinh non, hơn nữa mồ côi mẹ từ khi còn rất nhỏ, nên cô rất yêu thích Đỗ Nguyệt. Đỗ Nguyệt đã dạy cho cô rất nhiều thứ mà ba của cô chưa bao giờ nhắc đến với cô, ví dụ như tiết kiệm, không được tiêu xài phung phí, phải tự lập, phải khiêm tốn, những quan niệm này đều tạo thành những ảnh hưởng nhất định tác động lên người cô.
Vân Khinh Khinh cười đến mức hai mắt híp lại, cô ấy xua xua tay. “Nào có, thành tích của tớ cũng ở mức trung bình mà thôi. Thật ra chức vụ lớp phó học tập này được giao cho người có điểm cao nhất trong kỳ thi thành tích từ lúc bắt đầu nhập học, nhưng mà…”
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc vụt qua trước mặt bọn họ, trước đó còn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đôi chân dài thẳng tắp đi về phía cổng trường.
Vân Khinh Khi dừng lại một chút, cô ấy có cảm giác đang nói xấu sau lưng người ta thì bị bắt gặp, mặt của cô ấy hơi đỏ lên, xác định đối phương đã đi xa, cô ấy mới nhỏ giọng nói thầm. “Nhưng cậu ấy khuôn muốn làm, cậu ấy từ bỏ.”
Đỗ Nhược nhìn theo ánh mắt của Vân Khinh Khinh, hình như đối phương có việc rất gấp, vốn dĩ vóc dáng đã cao lớn, hơn nữa còn đi rất nhanh, không đến mấy giây đã đi khuất dạng, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cậu sẽ không nhắc đến Cố Khang đâu phải không?” Đỗ Nhược nhướng mày, suy tư cái gì đó.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là cậu ấy!” Vân Khinh Khinh kích động nói, “Tại sao cậu lại biết vậy?”
Thật ra Đỗ Nhược cũng chỉ đoán mò mà thôi, “Trước khi đi báo danh tớ đã nhìn thấy bảng vàng danh dự, không phải cậu ấy là người đứng đầu hay sao, nếu người có thành tích cao nhất mới có thể trở thành lớp phó học tập, vậy hẳn nên là cậu ấy chứ… Đúng rồi, tại sao cậu ấy lại không làm?”
“Khụ khụ.” Vân Khinh Khinh có hơi khó nói, “Cậu ấy không chỉ có thành tích đứng đầu, mà cậu ấy còn là người có nhiều phiếu bầu được công khai nhất, nhưng khi cậu ấy lên đài phát biểu, chỉ nói đúng một câu ‘Xin lỗi, em không làm được, đổi người khác đi’ sau đó liền xuống dưới.”
Lúc đó cả lớp ồ lên, bị anh làm cho náo loạn, vì đây là lần đầu tiên gây ra chuyện xấu hổ như vậy, nên chủ nhiệm lớp đành đứng ra giảng hòa, đổi người thứ hai nên thay thế, vất vả lắm mới ổn định lại được cục diện.
Kể từ đó, việc tổ chức và quản lý các hoạt động trong lớp đều không phân cho Cố Khang làm nữa.
Mặc dù thành tích của anh rất xuất sắc, kỳ nào anh cũng giành được học bổng toàn phần, hơn nữa được miễn cả phí sinh hoạt, anh chính là một huyền thoại xuất sắc nhất trong lớp, nhưng khả năng cống hiến cho lớp của anh cực kỳ thấp, vừa tan học liền bỏ chạy lấy người, không chịu ở lại, cũng không hề tham gia bất kỳ hoạt động nào của tập thể, cộng với tính cách lạnh lùng thờ ơ, dần dần mọi người đều tỏ ra kính nhi viễn chi* với anh, nên cảm giác tồn tại của anh cũng không còn lớn như trước nữa.
*Kính như viễn chi: bề ngoài thì tỏ ra kính trọng nhưng trong lòng lại xa cách.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nghe nói đến kiểu người như vậy, dù sao thì mấy học sinh xuất sắc trong lớp đều tích cực làm việc để trở thành học sinh ba tốt phát triển toàn diện, đây gần như đã trở thành một quy luật bất thành văn, thế mà nó lại hoàn toàn bị phá vỡ ở chỗ của Cố Khang.
“Thần kỳ thật.” Bây giờ cô mới hiểu thêm được một chút về người bạn mới cùng bàn của mình, tổng kết lại. “Đây đúng là người thần kỳ.”
Ngoại từ ba của cô, thì Đỗ Nguyệt chính là người thân duy nhất còn lại của cô.
Đỗ Nhược sinh non, hơn nữa mồ côi mẹ từ khi còn rất nhỏ, nên cô rất yêu thích Đỗ Nguyệt. Đỗ Nguyệt đã dạy cho cô rất nhiều thứ mà ba của cô chưa bao giờ nhắc đến với cô, ví dụ như tiết kiệm, không được tiêu xài phung phí, phải tự lập, phải khiêm tốn, những quan niệm này đều tạo thành những ảnh hưởng nhất định tác động lên người cô.
Vân Khinh Khinh cười đến mức hai mắt híp lại, cô ấy xua xua tay. “Nào có, thành tích của tớ cũng ở mức trung bình mà thôi. Thật ra chức vụ lớp phó học tập này được giao cho người có điểm cao nhất trong kỳ thi thành tích từ lúc bắt đầu nhập học, nhưng mà…”
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc vụt qua trước mặt bọn họ, trước đó còn liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đôi chân dài thẳng tắp đi về phía cổng trường.
Vân Khinh Khi dừng lại một chút, cô ấy có cảm giác đang nói xấu sau lưng người ta thì bị bắt gặp, mặt của cô ấy hơi đỏ lên, xác định đối phương đã đi xa, cô ấy mới nhỏ giọng nói thầm. “Nhưng cậu ấy khuôn muốn làm, cậu ấy từ bỏ.”
Đỗ Nhược nhìn theo ánh mắt của Vân Khinh Khinh, hình như đối phương có việc rất gấp, vốn dĩ vóc dáng đã cao lớn, hơn nữa còn đi rất nhanh, không đến mấy giây đã đi khuất dạng, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cậu sẽ không nhắc đến Cố Khang đâu phải không?” Đỗ Nhược nhướng mày, suy tư cái gì đó.
“Đúng vậy đúng vậy, chính là cậu ấy!” Vân Khinh Khinh kích động nói, “Tại sao cậu lại biết vậy?”
Thật ra Đỗ Nhược cũng chỉ đoán mò mà thôi, “Trước khi đi báo danh tớ đã nhìn thấy bảng vàng danh dự, không phải cậu ấy là người đứng đầu hay sao, nếu người có thành tích cao nhất mới có thể trở thành lớp phó học tập, vậy hẳn nên là cậu ấy chứ… Đúng rồi, tại sao cậu ấy lại không làm?”
“Khụ khụ.” Vân Khinh Khinh có hơi khó nói, “Cậu ấy không chỉ có thành tích đứng đầu, mà cậu ấy còn là người có nhiều phiếu bầu được công khai nhất, nhưng khi cậu ấy lên đài phát biểu, chỉ nói đúng một câu ‘Xin lỗi, em không làm được, đổi người khác đi’ sau đó liền xuống dưới.”
Lúc đó cả lớp ồ lên, bị anh làm cho náo loạn, vì đây là lần đầu tiên gây ra chuyện xấu hổ như vậy, nên chủ nhiệm lớp đành đứng ra giảng hòa, đổi người thứ hai nên thay thế, vất vả lắm mới ổn định lại được cục diện.
Kể từ đó, việc tổ chức và quản lý các hoạt động trong lớp đều không phân cho Cố Khang làm nữa.
Mặc dù thành tích của anh rất xuất sắc, kỳ nào anh cũng giành được học bổng toàn phần, hơn nữa được miễn cả phí sinh hoạt, anh chính là một huyền thoại xuất sắc nhất trong lớp, nhưng khả năng cống hiến cho lớp của anh cực kỳ thấp, vừa tan học liền bỏ chạy lấy người, không chịu ở lại, cũng không hề tham gia bất kỳ hoạt động nào của tập thể, cộng với tính cách lạnh lùng thờ ơ, dần dần mọi người đều tỏ ra kính nhi viễn chi* với anh, nên cảm giác tồn tại của anh cũng không còn lớn như trước nữa.
*Kính như viễn chi: bề ngoài thì tỏ ra kính trọng nhưng trong lòng lại xa cách.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược nghe nói đến kiểu người như vậy, dù sao thì mấy học sinh xuất sắc trong lớp đều tích cực làm việc để trở thành học sinh ba tốt phát triển toàn diện, đây gần như đã trở thành một quy luật bất thành văn, thế mà nó lại hoàn toàn bị phá vỡ ở chỗ của Cố Khang.
“Thần kỳ thật.” Bây giờ cô mới hiểu thêm được một chút về người bạn mới cùng bàn của mình, tổng kết lại. “Đây đúng là người thần kỳ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.