Chương 35: Chương 35
Thập Thế
06/10/2016
Ngày thứ hai, Vân Kha mang theo Phúc Khí cùng ba người Nguyệt Ẩn rời đi, bỏ xe lấy ngựa, cũng không tái đuổi theo tung tích rối hương Phong Cực lưu lại mà trực tiếp hướng tới Vạn Hoa Cốc
Ngày hôm trước nhận được mật báo, Từ Cùng mang quân lệnh đã tới biên cảnh Viêm quốc, tùy thời có thể điều động bốn mươi vạn huyền vũ đại quân ẩn giấu ở đây. Vân Hoàn dẫn trăm tên ẩn vệ lặng yên không một tiếng động lẻn vào Viêm cảnh, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, chiến tranh hết sức căng thẳng. Thời gian không còn nhiều, phải mau chóng tìm được Dạ Nhi mới có thể an tâm.
Được hơn mười ngày, cuối cùng tới phía nam Vân quốc, nơi đây núi trùng điệp vờn quanh nhau
Bầu trời xanh tươi mênh mông vô tận, núi kéo dài ngàn dặm xếp chồng lên nhau, kéo dài liên tục, cây cối cao thấp, uốn lượn mà lên.
Vòng qua thật nhiều eo núi, đường núi không biết bao nhiêu trùng lặp, cuối cùng lại không biết làm sao để đi vào Vạn Hoa Cốc.
Một người một con ngựa, cũng ở trước cốc chờ đợi lâu ngày, nhìn thấy đoàn người đã đến, người nọ đi đến trước ngựa Vân Kha, quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Đồng Khu bái kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi.”
Đồng Khu đứng dậy, cúi đầu cung kính nói, “Đồng Khu phụng mệnh cốc chủ cung kính bồi tiếp Hoàng Thượng đại giá. Cốc chủ đã chờ Hoàng Thượng lâu ngày, thỉnh Hoàng Thượng cùng Đồng Khu nhập cốc.”
Vân Kha xoay người xuống ngựa, đem ngựa giao cho tùy thị phía sau. Nhẹ phẩy tay áo bào, chậm rãi đi.
Đồng Khu nói: “Vạn Hoa Cốc tuy rằng chỗ này là đất bằng trên núi, nhưng vẫn có một khoảng cách tới cốc, đường đi dựng đứng gập ghềnh khó đi, xe không thể đi nhưng ngựa thì được. Hoàng Thượng vẫn là thỉnh lên ngựa đi.”
“Nếu là đi bộ nhập cốc, mất bao lâu?”
“Đại khái mất một ngày.” Đồng Khu trả lời.
“Một khi đã như vậy, trẫm đi bộ nhập cốc là được rồi.” Vân Kha chăm chú nhìn đường mòn sâu kín phía trước, như hiểu như không, thản nhiên nói.
Đồng Khu ngạc nhiên, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị đương kim Thánh Thượng này liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Vân Kha một thân nho y, ánh sáng màu thanh lịch, phục sức tùy ý. Nói thẳng ra, mặc dù người này thần thái trầm tĩnh, bộ mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt uy nghi, quanh thân ẩn ẩn khí chất vương giả quý. Người này khiến Đồng Khu cảm giác kẻ đang đứng trước mặt hắn như con chim đại bàng được chạm trổ tinh tế, có thể tuỳ ý bất cứ lúc nào cũng có thể giương cánh chao liệng trên bầu trời.
Đồng Khu không khỏi sợ hãi than, hắn vừa nhất thời phân tâm.
Tức khắc, Đồng Khu cũng không nói nhiều nữa, đem ngựa để lại, xoay người dẫn đường mà vào.
Đi hơn nửa canh giờ, Vân Kha cảm giác mệt mỏi, trên trán đầy mồ hôi, hai gò má cũng đỏ ửng. Mặc dù cảm thấy được thể lực hình như chống đỡ hết nổi, nhưng thấy sơn cốc quanh co, hi vọng tâm tình có thể sáng sủa lên.
Đi được một đoạn, chuyển tới một con đường mòn, tầm nhìn chợt trống trải, trước mắt cũng là một biển hoa vô tận. Bướm vờn quanh, hoa nở rộ chằng chịt vào nhau nhưng ngay ngắn có trật tự, thực không hổ Vạn Hoa Cốc nổi danh. Xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách trên thác và các khe suối, ẩn ẩn có thể thấy được mặt hồ màu xanh, yên khí (hơi nước) mênh mông, giống như đã tới lầm nơi tiên cảnh, như đã thoát ly phàm thế hồng trần.
Mấy người đều bị cảnh đẹp mê hoặc, không khỏi dừng bước lại.
Vân Kha khen: “Thiên hạ lệ cảnh, không đâu hơn nơi này.”
Trong lòng thầm than. Mặc dù không biết năm đó người nọ mang theo tâm nguyện nào, võ lâm nổi danh, không để ý giang hồ thế sự, ẩn cư tại nơi này. Nhưng mình nếu không phải thân mang quốc sự, gánh vác trọng trách thiên hạ, thật thực nguyện cả cuộc đời này có thể cùng Dạ Nhi sống quãng đời còn lại trong Vạn hoa cốc.
Mấy người xuyên qua hoa cốc, đi tới ven hồ gần chân núi, trước mặt xuất hiện hai con đường mòn, phương hướng ngược nhau.
Đồng Khu chỉ một con đường mòn trong đó khom người nói: “Thỉnh Hoàng Thượng một người độc hành, cốc chủ chờ ở phía trước”
Phúc Khí thân hình khẽ nhúc nhích, đã thấy Vân Kha đối bọn họ khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Không sao! Các ngươi chờ ở đây”
Dứt lời, Vân Kha bước đi về phía trước.
Rất nhiều bụi hoa mọc hai bên đường mòn. Con đường càng đi càng cao. Đi tới sườn núi xuất hiện một rừng cây. Một người ở dưới tàng cây, dựa vào thân cây khoanh tay nhìn trời.
Nghe được tiếng bước chân Vân Kha, người nọ chậm rãi quay đầu. Hai mắt thâm trầm ngưng kết, hướng về phía Vân Kha.
Người ta nói ‘cháu ngoại trai giống cữu’, lời này quả là có đạo lý. (cữu = cậu)
Đôi mắt hắn cùng Vân Dạ giống nhau như đúc, không bị năm tháng trôi qua mà có chút mài mòn. Nhưng hai tròng mắt so với Vân Dạ có hơn ba phần xinh đẹp, một phần sâu lo, một phần ai oán, một phần mị hoặc
Vân Kha không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới gặp bóng dáng này, thân hình thẳng tắp, đôi vai cao ngất, khí thế ngưng trọng, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ. Nhưng khuôn mặt tú lệ tinh xảo lại ngoài dự đoán mọi người, tựa hồ cùng với khí thế không hợp. Luận dung mạo, Vân Dạ cùng hắn có ít nhất bảy phần giống nhau, Vân Dạ so với hắn hơn vài phần lạnh lùng cứng rắn. Luận khí chất, hai người hẳn là hoàn tàn bất đồng.
Cùng lúc đó, Thẩm Băng Phong cũng ngoài ý muốn đánh giá kỹ vị đương kim Thánh Thượng này.
Một thân nho y, dấu không được ánh sáng bên trong; dung nhan tuấn tú, không lấn át được khí thế bức nhân; cử chỉ ôn hòa cũng giấu không được nội tâm cứng cỏi. Hai tròng mắt duyên dáng, kỳ diệu lưu chuyển trong suốt như sao chổi lại thêm sắc thái dị thường hài hòa. Quả nhiên là nhân vật trích tiên. (trích tiên: tiên giáng trần)
“Trinh đế đại giá quang lâm tệ cốc, thật sự vinh hạnh của ta.” thanh âm Thẩm Băng Phong u lãnh êm tai, thái độ lạnh lùng, có chút dấu diếm suy nghĩ trong lòng
“Trẫm đặc biệt đến gặp cốc chủ.”
“Thẩm mỗ có phúc đức gì có thể làm phiền Trinh đế đi bộ nhập cốc.” Thẩm Băng Phong trào phúng cười lạnh nói.
Nhìn thấy hoàng đế, nhất… không… hành lễ, nhị không tôn kính. Loại tính tình này kiệt ngạo bất tuân, duy ngã độc tôn, thật thật không hổ là thân cậu củaVân Dạ, đúng là cữu sanh cùng tập. (cữu sanh cùng tập: Ý nói là khí chất này của Thẩm Băng Phong và Vân Dạ như nhau toàn tập)
“Cốc chủ không cần ở trước mặt trẫm khiêm tốn. Cốc chủ thông minh tuyệt đỉnh, vận mưu có sách, biết là tại sao.” Vân Kha thản nhiên đáp lại, bất vi sở động.
“Thẩm mỗ ngu dốt, Hoàng Thượng chớ không phải là vì ngô chất (cháu ruột) Vân Dạ?”
“Cốc chủ biết rõ còn cố hỏi.”
Thẩm Băng Phong cười lạnh một tiếng, “Đã như thế, Hoàng Thượng sợ là đi một chuyến uổng công.”
“Cốc chủ có ý tứ gì?” Vân Kha trong lòng rùng mình.
Biểu tình Thẩm Băng Phong mang theo một tia lãnh khốc: “Vân Dạ trong bụng thai nhi khó giữ được, hơn nửa tháng trước đã mất. Thân thể bởi vậy hao tổn lợi hại, công lực cũng mất hết. Hiện tại hắn chỉ có thể ở trong cốc hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng, tương lai mới có thể khỏi hẳn. Thẩm mỗ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dẫn hắn xuất cốc.”
“Cái gì?” Vân Kha kinh hãi, cảm thấy như sấm sét trên trời đánh trúng, trước mắt nhất thời một mảnh mê mang.
Ngày hôm trước nhận được mật báo, Từ Cùng mang quân lệnh đã tới biên cảnh Viêm quốc, tùy thời có thể điều động bốn mươi vạn huyền vũ đại quân ẩn giấu ở đây. Vân Hoàn dẫn trăm tên ẩn vệ lặng yên không một tiếng động lẻn vào Viêm cảnh, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, chiến tranh hết sức căng thẳng. Thời gian không còn nhiều, phải mau chóng tìm được Dạ Nhi mới có thể an tâm.
Được hơn mười ngày, cuối cùng tới phía nam Vân quốc, nơi đây núi trùng điệp vờn quanh nhau
Bầu trời xanh tươi mênh mông vô tận, núi kéo dài ngàn dặm xếp chồng lên nhau, kéo dài liên tục, cây cối cao thấp, uốn lượn mà lên.
Vòng qua thật nhiều eo núi, đường núi không biết bao nhiêu trùng lặp, cuối cùng lại không biết làm sao để đi vào Vạn Hoa Cốc.
Một người một con ngựa, cũng ở trước cốc chờ đợi lâu ngày, nhìn thấy đoàn người đã đến, người nọ đi đến trước ngựa Vân Kha, quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân Đồng Khu bái kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi.”
Đồng Khu đứng dậy, cúi đầu cung kính nói, “Đồng Khu phụng mệnh cốc chủ cung kính bồi tiếp Hoàng Thượng đại giá. Cốc chủ đã chờ Hoàng Thượng lâu ngày, thỉnh Hoàng Thượng cùng Đồng Khu nhập cốc.”
Vân Kha xoay người xuống ngựa, đem ngựa giao cho tùy thị phía sau. Nhẹ phẩy tay áo bào, chậm rãi đi.
Đồng Khu nói: “Vạn Hoa Cốc tuy rằng chỗ này là đất bằng trên núi, nhưng vẫn có một khoảng cách tới cốc, đường đi dựng đứng gập ghềnh khó đi, xe không thể đi nhưng ngựa thì được. Hoàng Thượng vẫn là thỉnh lên ngựa đi.”
“Nếu là đi bộ nhập cốc, mất bao lâu?”
“Đại khái mất một ngày.” Đồng Khu trả lời.
“Một khi đã như vậy, trẫm đi bộ nhập cốc là được rồi.” Vân Kha chăm chú nhìn đường mòn sâu kín phía trước, như hiểu như không, thản nhiên nói.
Đồng Khu ngạc nhiên, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị đương kim Thánh Thượng này liếc mắt một cái.
Chỉ thấy Vân Kha một thân nho y, ánh sáng màu thanh lịch, phục sức tùy ý. Nói thẳng ra, mặc dù người này thần thái trầm tĩnh, bộ mặt nhu hòa, nhưng ánh mắt uy nghi, quanh thân ẩn ẩn khí chất vương giả quý. Người này khiến Đồng Khu cảm giác kẻ đang đứng trước mặt hắn như con chim đại bàng được chạm trổ tinh tế, có thể tuỳ ý bất cứ lúc nào cũng có thể giương cánh chao liệng trên bầu trời.
Đồng Khu không khỏi sợ hãi than, hắn vừa nhất thời phân tâm.
Tức khắc, Đồng Khu cũng không nói nhiều nữa, đem ngựa để lại, xoay người dẫn đường mà vào.
Đi hơn nửa canh giờ, Vân Kha cảm giác mệt mỏi, trên trán đầy mồ hôi, hai gò má cũng đỏ ửng. Mặc dù cảm thấy được thể lực hình như chống đỡ hết nổi, nhưng thấy sơn cốc quanh co, hi vọng tâm tình có thể sáng sủa lên.
Đi được một đoạn, chuyển tới một con đường mòn, tầm nhìn chợt trống trải, trước mắt cũng là một biển hoa vô tận. Bướm vờn quanh, hoa nở rộ chằng chịt vào nhau nhưng ngay ngắn có trật tự, thực không hổ Vạn Hoa Cốc nổi danh. Xa xa truyền đến tiếng nước chảy róc rách trên thác và các khe suối, ẩn ẩn có thể thấy được mặt hồ màu xanh, yên khí (hơi nước) mênh mông, giống như đã tới lầm nơi tiên cảnh, như đã thoát ly phàm thế hồng trần.
Mấy người đều bị cảnh đẹp mê hoặc, không khỏi dừng bước lại.
Vân Kha khen: “Thiên hạ lệ cảnh, không đâu hơn nơi này.”
Trong lòng thầm than. Mặc dù không biết năm đó người nọ mang theo tâm nguyện nào, võ lâm nổi danh, không để ý giang hồ thế sự, ẩn cư tại nơi này. Nhưng mình nếu không phải thân mang quốc sự, gánh vác trọng trách thiên hạ, thật thực nguyện cả cuộc đời này có thể cùng Dạ Nhi sống quãng đời còn lại trong Vạn hoa cốc.
Mấy người xuyên qua hoa cốc, đi tới ven hồ gần chân núi, trước mặt xuất hiện hai con đường mòn, phương hướng ngược nhau.
Đồng Khu chỉ một con đường mòn trong đó khom người nói: “Thỉnh Hoàng Thượng một người độc hành, cốc chủ chờ ở phía trước”
Phúc Khí thân hình khẽ nhúc nhích, đã thấy Vân Kha đối bọn họ khoát tay áo, nhẹ giọng nói: “Không sao! Các ngươi chờ ở đây”
Dứt lời, Vân Kha bước đi về phía trước.
Rất nhiều bụi hoa mọc hai bên đường mòn. Con đường càng đi càng cao. Đi tới sườn núi xuất hiện một rừng cây. Một người ở dưới tàng cây, dựa vào thân cây khoanh tay nhìn trời.
Nghe được tiếng bước chân Vân Kha, người nọ chậm rãi quay đầu. Hai mắt thâm trầm ngưng kết, hướng về phía Vân Kha.
Người ta nói ‘cháu ngoại trai giống cữu’, lời này quả là có đạo lý. (cữu = cậu)
Đôi mắt hắn cùng Vân Dạ giống nhau như đúc, không bị năm tháng trôi qua mà có chút mài mòn. Nhưng hai tròng mắt so với Vân Dạ có hơn ba phần xinh đẹp, một phần sâu lo, một phần ai oán, một phần mị hoặc
Vân Kha không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới gặp bóng dáng này, thân hình thẳng tắp, đôi vai cao ngất, khí thế ngưng trọng, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ. Nhưng khuôn mặt tú lệ tinh xảo lại ngoài dự đoán mọi người, tựa hồ cùng với khí thế không hợp. Luận dung mạo, Vân Dạ cùng hắn có ít nhất bảy phần giống nhau, Vân Dạ so với hắn hơn vài phần lạnh lùng cứng rắn. Luận khí chất, hai người hẳn là hoàn tàn bất đồng.
Cùng lúc đó, Thẩm Băng Phong cũng ngoài ý muốn đánh giá kỹ vị đương kim Thánh Thượng này.
Một thân nho y, dấu không được ánh sáng bên trong; dung nhan tuấn tú, không lấn át được khí thế bức nhân; cử chỉ ôn hòa cũng giấu không được nội tâm cứng cỏi. Hai tròng mắt duyên dáng, kỳ diệu lưu chuyển trong suốt như sao chổi lại thêm sắc thái dị thường hài hòa. Quả nhiên là nhân vật trích tiên. (trích tiên: tiên giáng trần)
“Trinh đế đại giá quang lâm tệ cốc, thật sự vinh hạnh của ta.” thanh âm Thẩm Băng Phong u lãnh êm tai, thái độ lạnh lùng, có chút dấu diếm suy nghĩ trong lòng
“Trẫm đặc biệt đến gặp cốc chủ.”
“Thẩm mỗ có phúc đức gì có thể làm phiền Trinh đế đi bộ nhập cốc.” Thẩm Băng Phong trào phúng cười lạnh nói.
Nhìn thấy hoàng đế, nhất… không… hành lễ, nhị không tôn kính. Loại tính tình này kiệt ngạo bất tuân, duy ngã độc tôn, thật thật không hổ là thân cậu củaVân Dạ, đúng là cữu sanh cùng tập. (cữu sanh cùng tập: Ý nói là khí chất này của Thẩm Băng Phong và Vân Dạ như nhau toàn tập)
“Cốc chủ không cần ở trước mặt trẫm khiêm tốn. Cốc chủ thông minh tuyệt đỉnh, vận mưu có sách, biết là tại sao.” Vân Kha thản nhiên đáp lại, bất vi sở động.
“Thẩm mỗ ngu dốt, Hoàng Thượng chớ không phải là vì ngô chất (cháu ruột) Vân Dạ?”
“Cốc chủ biết rõ còn cố hỏi.”
Thẩm Băng Phong cười lạnh một tiếng, “Đã như thế, Hoàng Thượng sợ là đi một chuyến uổng công.”
“Cốc chủ có ý tứ gì?” Vân Kha trong lòng rùng mình.
Biểu tình Thẩm Băng Phong mang theo một tia lãnh khốc: “Vân Dạ trong bụng thai nhi khó giữ được, hơn nửa tháng trước đã mất. Thân thể bởi vậy hao tổn lợi hại, công lực cũng mất hết. Hiện tại hắn chỉ có thể ở trong cốc hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng, tương lai mới có thể khỏi hẳn. Thẩm mỗ sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dẫn hắn xuất cốc.”
“Cái gì?” Vân Kha kinh hãi, cảm thấy như sấm sét trên trời đánh trúng, trước mắt nhất thời một mảnh mê mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.