Chương 44: Chương 44
Thập Thế
06/10/2016
“Dạ Nhi…” Vân Kha sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, biết vừa rồi những lời này Vân Dạ tất nhiên cũng nghe được, nhất thời không biết nên giải thích sao, lại không biết giải thích xong hắn sẽ có phản ứng gì.
Nghĩa huynh Vân Hạo cùng tiên hoàng trong năm xưa đều đã là chuyện cũ, sự tình này lại liên quan đến quốc gia trung nghĩa, quân thần chi nghị. Dạ Nhi tuy rằng tùy hứng làm bậy, cũng không phải người không hiểu chuyện, lấy tính tình hắn, không chừng lúc này hắn sẽ oán mình.
Chính là chính mình cuối cùng nói câu nói kia…
“Diệu nhân?” Vân Dạ thì thào khinh niệm hai câu, biểu tình có chút nghi hoặc.
“Diệu nhân cùng Nguyệt Ẩn giống nhau nguyện trung thành hoàng thất Vân quốc?” Hắn nhìn Vân Kha, lại nhìn Thẩm Băng Phong, không biết đang hỏi ai.
Vân Kha do dự không đáp, Thẩm Băng Phong liếc mắt nhìn hắn, ở một bên thản nhiên nói: “Không phải. Diệu nhân có thể nói là các triều đại hoàng đế vì mình tuyển ra hộ vệ tối trung thành, dùng máu hoàng đế chế thành dược cổ. Nếu hoàng đế có gì ngoài ý muốn mà băng hà, trong vòng ba năm vì dược cổ diệu nhân sẽ nghịch huyết mà chết. Nhưng đồng thời máu diệu nhân cũng có thể vi hoàng đế kéo dài tính mệnh, bổ huyết. Có thể nói trên đời này, diệu nhân là kẻ có cùng một nhịp thở với hoàng đế, là kẻ hoàng đế tối coi trọng, là hộ vệ tối thân mật. Cho nên diệu nhân so với bất luận kẻ nào đều càng tận trung với hoàng đế, dùng tất cả mọi lực lượng để bảo vệ hoàng đế.”
Nghe xong Thẩm Băng Phong giải thích, Vân Dạ vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, nhìn Vân Kha hỏi: “Cha ta là diệu nhân của tiên hoàng?”
“Đúng vậy!” Vân Kha thản nhiên thừa nhận.
“Ngươi lúc trước gặp ta, lại đón ta vào cung, cũng là vì muốn cho ta làm diệu nhân của ngươi?” Vân Dạ nheo lại hai mắt, con ngươi mang theo hàn ý.
“… Phải”
Vân Kha cảm thấy bất an, hướng Dạ Nhi đến gần hai bước, tự giác hổ thẹn, đứng lại bất động.
Vân Dạ hai tròng mắt hàn ý nhìn chăm chú Vân Kha sau một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi quay người lại, đi về hướng viện tử (sân) của ‘Say trà cư’
Vân Kha ở phía sau nhìn hắn đau lòng nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, cảm thấy lo sợ không yên.
Đột nhiên Vân Dạ tập tễnh hai bước, cước bộ hỗn độn, chuẩn bị ngã sấp xuống, hắn theo bản năng bảo vệ bụng ngã về phía trước.
Vân Kha trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới.
May mắn Thẩm Băng Phong bên cạnh đi trước một bước đỡ lấy Vân Dạ.
“Vân Dạ!”
“Dạ Nhi!”
Vân Dạ ôm bụng, mồ hôi trên trán toát ra.
“Ta không sao!” Thản nhiên nói, nhưng không cách nào đẩy tay Vân Kha ra.
Thẩm Băng Phong bắt mạch cho hắn, cau mày nói: “Đứa nhỏ hoạt động lợi hại như thế, ngươi còn cố chấp cái gì! Ngươi vừa rồi động khí, thân thể lại hành động quá mức kịch liệt, thai nhi sợ nhất thời nửa khắc trước cũng đã không an phận, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn sinh non sao?” Càng nói về sau ngữ khí càng nghiêm nghị.
Vân Kha nghe vậy cả kinh!
“Dạ Nhi!”
Vân Dạ khó chịu nói không ra lời, chỉ cắn chặt môi dưới.
Thẩm Băng Phong nhẹ nhàng đem hắn ngồi trên ghế, trở lại nội thất.
Vừa vào bên trong, ngửi được vị thuốc đông y, nhìn đến trên mặt đất một đống hỗn độn, Thẩm Băng Phong đem Vân Dạ lên giường, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ mặt không hờn giận.
Mang ra một viên thuốc cho Vân Dạ uống, lại lấy ra kim châm, vì hắn thi châm một lát.
Thẩm Băng Phong y thuật thiên hạ vô song, một lát sau nhi, Vân Dạ cảm giác tốt hơn nhiều.
Vân Kha luôn luôn tại bên cạnh hắn, cảm thấy khổ sở, yên lặng không nói gì.
Gặp Thẩm Băng Phong thu hồi kim châm, sắc mặt Vân Dạ cũng tốt rất nhiều, liền đi tới bên giường nhìn hắn.
“Dạ Nhi… Ta không…” Chính mình cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải.
Vân Dạ mệt mỏi mở mắt ra, thấy khuôn mặt Vân Kha bàng hoàng tự trách, hai tròng mắt trần đầy áy náy cùng hối hận.
Thẩm Băng Phong đứng dậy, đối Vân Kha nói: “Hoàng Thượng, các ngươi có chuyện nói ngắn gọn đi! Hắn cần nghỉ ngơi.”
Lại quay đầu đối Vân Dạ không khách khí nói: “Ngươi nếu nghĩ muốn nhất thất hai mệnh cũng đừng dùng loại phương pháp này, không lãng phí công ta chuẩn bị cho ngươi dược liệu trân quý.” Nói xong, Thẩm Băng Phong quay đầu ly khai.
Vân Kha ngồi bên giường, cầm tay Dạ Nhi, thấy hắn không có đẩy ra, nhân tiện nói: “Dạ Nhi, ta lúc trước thật sự có tâm tư khác tiếp cận ngươi, chính là sau đó tâm ý ta thay đổi, cũng không muốn tái cho ngươi làm diệu nhân của ta… Ta từng thề ở trước mặt Thủy thần, ngươi có tin ta không?”
Vân Dạ yên lặng nhìn hai tròng mắt hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã nói trước Trung thu sẽ trở về, phải không?”
Vân Kha nhất thời sửng sốt, lập tức đáp: “Đúng vậy! Ta trước lễ Trung thu nhất định sẽ trở về!”
“… Ta cùng đứa nhỏ ở đây chờ ngươi!” Vân Dạ nhẹ nhàng mà nói, ngữ khí kiên định.
Vân Kha trong lòng run lên!
Vân Kha vốn thấy hắn cũng không truy vấn việc diệu nhân, cảm thấy nghi hoặc. Chính là lúc này nghe hắn ôn nhu nói ra lời này, cảm thấy có chút hiểu được. Nhớ tới vừa rồi Thẩm Băng Phong trước khi rời đi nói ‘nhất thất hai mệnh’, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, trong lòng lại cảm giác điềm xấu
Nghĩa huynh Vân Hạo cùng tiên hoàng trong năm xưa đều đã là chuyện cũ, sự tình này lại liên quan đến quốc gia trung nghĩa, quân thần chi nghị. Dạ Nhi tuy rằng tùy hứng làm bậy, cũng không phải người không hiểu chuyện, lấy tính tình hắn, không chừng lúc này hắn sẽ oán mình.
Chính là chính mình cuối cùng nói câu nói kia…
“Diệu nhân?” Vân Dạ thì thào khinh niệm hai câu, biểu tình có chút nghi hoặc.
“Diệu nhân cùng Nguyệt Ẩn giống nhau nguyện trung thành hoàng thất Vân quốc?” Hắn nhìn Vân Kha, lại nhìn Thẩm Băng Phong, không biết đang hỏi ai.
Vân Kha do dự không đáp, Thẩm Băng Phong liếc mắt nhìn hắn, ở một bên thản nhiên nói: “Không phải. Diệu nhân có thể nói là các triều đại hoàng đế vì mình tuyển ra hộ vệ tối trung thành, dùng máu hoàng đế chế thành dược cổ. Nếu hoàng đế có gì ngoài ý muốn mà băng hà, trong vòng ba năm vì dược cổ diệu nhân sẽ nghịch huyết mà chết. Nhưng đồng thời máu diệu nhân cũng có thể vi hoàng đế kéo dài tính mệnh, bổ huyết. Có thể nói trên đời này, diệu nhân là kẻ có cùng một nhịp thở với hoàng đế, là kẻ hoàng đế tối coi trọng, là hộ vệ tối thân mật. Cho nên diệu nhân so với bất luận kẻ nào đều càng tận trung với hoàng đế, dùng tất cả mọi lực lượng để bảo vệ hoàng đế.”
Nghe xong Thẩm Băng Phong giải thích, Vân Dạ vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, nhìn Vân Kha hỏi: “Cha ta là diệu nhân của tiên hoàng?”
“Đúng vậy!” Vân Kha thản nhiên thừa nhận.
“Ngươi lúc trước gặp ta, lại đón ta vào cung, cũng là vì muốn cho ta làm diệu nhân của ngươi?” Vân Dạ nheo lại hai mắt, con ngươi mang theo hàn ý.
“… Phải”
Vân Kha cảm thấy bất an, hướng Dạ Nhi đến gần hai bước, tự giác hổ thẹn, đứng lại bất động.
Vân Dạ hai tròng mắt hàn ý nhìn chăm chú Vân Kha sau một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi quay người lại, đi về hướng viện tử (sân) của ‘Say trà cư’
Vân Kha ở phía sau nhìn hắn đau lòng nhưng bóng lưng vẫn thẳng tắp, cảm thấy lo sợ không yên.
Đột nhiên Vân Dạ tập tễnh hai bước, cước bộ hỗn độn, chuẩn bị ngã sấp xuống, hắn theo bản năng bảo vệ bụng ngã về phía trước.
Vân Kha trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới.
May mắn Thẩm Băng Phong bên cạnh đi trước một bước đỡ lấy Vân Dạ.
“Vân Dạ!”
“Dạ Nhi!”
Vân Dạ ôm bụng, mồ hôi trên trán toát ra.
“Ta không sao!” Thản nhiên nói, nhưng không cách nào đẩy tay Vân Kha ra.
Thẩm Băng Phong bắt mạch cho hắn, cau mày nói: “Đứa nhỏ hoạt động lợi hại như thế, ngươi còn cố chấp cái gì! Ngươi vừa rồi động khí, thân thể lại hành động quá mức kịch liệt, thai nhi sợ nhất thời nửa khắc trước cũng đã không an phận, chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn sinh non sao?” Càng nói về sau ngữ khí càng nghiêm nghị.
Vân Kha nghe vậy cả kinh!
“Dạ Nhi!”
Vân Dạ khó chịu nói không ra lời, chỉ cắn chặt môi dưới.
Thẩm Băng Phong nhẹ nhàng đem hắn ngồi trên ghế, trở lại nội thất.
Vừa vào bên trong, ngửi được vị thuốc đông y, nhìn đến trên mặt đất một đống hỗn độn, Thẩm Băng Phong đem Vân Dạ lên giường, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ mặt không hờn giận.
Mang ra một viên thuốc cho Vân Dạ uống, lại lấy ra kim châm, vì hắn thi châm một lát.
Thẩm Băng Phong y thuật thiên hạ vô song, một lát sau nhi, Vân Dạ cảm giác tốt hơn nhiều.
Vân Kha luôn luôn tại bên cạnh hắn, cảm thấy khổ sở, yên lặng không nói gì.
Gặp Thẩm Băng Phong thu hồi kim châm, sắc mặt Vân Dạ cũng tốt rất nhiều, liền đi tới bên giường nhìn hắn.
“Dạ Nhi… Ta không…” Chính mình cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải.
Vân Dạ mệt mỏi mở mắt ra, thấy khuôn mặt Vân Kha bàng hoàng tự trách, hai tròng mắt trần đầy áy náy cùng hối hận.
Thẩm Băng Phong đứng dậy, đối Vân Kha nói: “Hoàng Thượng, các ngươi có chuyện nói ngắn gọn đi! Hắn cần nghỉ ngơi.”
Lại quay đầu đối Vân Dạ không khách khí nói: “Ngươi nếu nghĩ muốn nhất thất hai mệnh cũng đừng dùng loại phương pháp này, không lãng phí công ta chuẩn bị cho ngươi dược liệu trân quý.” Nói xong, Thẩm Băng Phong quay đầu ly khai.
Vân Kha ngồi bên giường, cầm tay Dạ Nhi, thấy hắn không có đẩy ra, nhân tiện nói: “Dạ Nhi, ta lúc trước thật sự có tâm tư khác tiếp cận ngươi, chính là sau đó tâm ý ta thay đổi, cũng không muốn tái cho ngươi làm diệu nhân của ta… Ta từng thề ở trước mặt Thủy thần, ngươi có tin ta không?”
Vân Dạ yên lặng nhìn hai tròng mắt hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã nói trước Trung thu sẽ trở về, phải không?”
Vân Kha nhất thời sửng sốt, lập tức đáp: “Đúng vậy! Ta trước lễ Trung thu nhất định sẽ trở về!”
“… Ta cùng đứa nhỏ ở đây chờ ngươi!” Vân Dạ nhẹ nhàng mà nói, ngữ khí kiên định.
Vân Kha trong lòng run lên!
Vân Kha vốn thấy hắn cũng không truy vấn việc diệu nhân, cảm thấy nghi hoặc. Chính là lúc này nghe hắn ôn nhu nói ra lời này, cảm thấy có chút hiểu được. Nhớ tới vừa rồi Thẩm Băng Phong trước khi rời đi nói ‘nhất thất hai mệnh’, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, trong lòng lại cảm giác điềm xấu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.