Chương 2:
Ngân Phạm
01/11/2023
Vy hốt hoảng nhìn xung quanh. Cô bé không có thói quen đeo đồng hồ, vậy tiếng tích tắc… Tích tắc… kì lạ kia ở đâu ra? Vy chậm rãi tiến lại gần chiếc bảng đen trên bục giảng như có người sai khiến. Cô bé chợt thấy một chiếc đồng hồ còn khá mới được treo phía trên chiếc bảng. Vy quái lạ nhìn chiếc đồng hồ:
- Nó ở đây từ lúc nào nhỉ? Lúc vào mình có nhìn thấy nó đâu?
Chiếc đồng hồ vẫn chạy đều đều, tích tắc, tích tắc… Vy tiến lại gần hơn nhìn nó, căn phòng này đã đóng bụi, chứng tỏ rất lâu không có ai đến đây, vậy chiếc đồng hồ này lấy đâu ra pin để hoạt động? Cũng không có ai rảnh rỗi đến mức đi vào căn phòng học cũ nát để treo một chiếc đồng hồ. Vừa suy nghĩ miên man Vy vừa định với tay lấy chiếc đồng hồ xuống để xem xét. Bỗng “boong…” một tiếng, đồng hồ vang lên âm thanh điểm mười hai giờ trưa. Vy giật mình lùi ra sau một bước. Chợt một âm thanh “ầm” vang lên đằng sau khiến Vy hoảng hồn quay lại. Dưới sàn nhà có chiếc ghế bị đẩy ngã còn phía trên là cô gái mặc đồng phục học sinh đang treo cổ lơ lừng trên quạt trần, cô ta vẫn không ngừng giãy giụa một cách đau đớn. Vy vội vàng lao đến đó rồi dựng chiếc ghế vừa bị đổ để đứng lên trên, hai tay ôm chặt eo cô gái và nhấc bổng lên. Hai tay Vy run run vì sức nặng còn hai đầu gối cô cũng bắt đầu run rẩy liên tục, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng “két.. két..”. Vào giây cuối cùng trước khi cái ghế đổ xuống thì Vy cũng đỡ cô gái ra khỏi chiếc thòng lọng. Hai cô gái ngã nhào trên nền gạch bụi bặm. Vy lồm cồm bò dậy, suýt xoa:
- Ui da, đau quá. Sao cậu lại dại dột thế. Ủa nhưng mà cậu vào phòng từ lúc nào vậy?
Cô gái vẫn ngồi im cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che kín gương mặt. Vy chợt nhận ra điểm kì lạ:
- Cậu không phải học sinh trường này à? Nhìn đồng phục không giống, nhưng không phải học sinh cậu vào trường làm gì vậy?
- Hí hí hí hí… - Cô gái bật cười với âm vực cao vút khiến Vy ôm tai đau đớn – Tao ở đây, trường này, lớp này. Tao ở đây hai mươi, bốn mươi năm rồi nhỉ? Ngày nào tao chẳng lủng lẳng ở đây? Hí hí hí hí hí…
Vừa nói, cô ta vừa quay đầu lại nhìn Vy. Nhưng chỉ có cái đầu cô ta xoay lại, thân thể lại không hề nhúc nhích. Tiếng xương cổ vang lên răng rắc… Răng rắc… Rồi “rắc”, cái đầu cô ta rơi xuống sàn, lăn lông lốc về phía Vy, cái miệng đỏ au há ra cười man rợ:
- Hí hí hí hí hí hí hí…
Cái thân thể không đầu của cô ta lồm cồm bò dậy như một con nhện, tiếng móng tay cọ xát xuống nền gạch kêu “két… két…”, rồi bất chợt cô ta tăng tốc bò thật nhanh đến chỗ Vy, vươn tay nắm chặt cổ tay cô. Vy sợ hãi vùng ra bỏ chạy về phía cửa ra vào. Rầm một tiếng, toàn bộ cửa sổ và cửa chính căn phòng bị gió thổi đóng sập. Vy hoảng sợ cố gắng bò về phía cửa nhưng cánh cửa đã bị khoá chặt từ bên ngoài. Vy đập cửa gào thét:
- Có ai không, mở cửa, cứu tôi… Có ai không? Mở….
Âm thanh chưa kịp phát ra bị nghẹn lại trong cuống họng vì Vy cảm thấy cổ chân mình ướt át. Vy chầm chậm liếc nhìn xuống, trái tim cô tưởng chừng nổ tung trong lồng ngực khi thấy cái đầu kia đã lăn đến dưới chân mình từ bao giờ, hai mắt nó lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, tia máu đỏ au vằn vện như những vết nứt im hằn trên tròng trắng, quầng mắt thâm đen, đôi môi trắng bệch khô khốc và cái lưỡi tím ngắt dài cả gang tay đang quấn lấy cổ chân Vy. Nó phát ra tiếng cười u ám:
- Ha ha ha – Cái miệng cô ta ngoác ra đến tận mang tai– Đừng đi… Đừng đi mà… Đã đến rồi thì ở lại đi… Ở lại với tao… Ở lại với tao đi nào… Ha ha ha…
Thân thể không đầu của cô ta từ từ động đậy rồi vùng dậy chạy đến chỗ Vy, tiếng xương răng rắc phát ra theo từng chuyển động của cô ta. Cô ta tiến về phía Vy, cúi xuống nhặt cái đầu đang nằm lăn lóc trên mặt đất rồi chậm rãi gắn lên cổ. Xong xuôi, cô ta xoay xoay cổ hai vòng như để thử xem vừa rồi mình đã gắn đầu vào đúng vị trí chưa. Vy trân người nhìn cảnh tượng kinh dị đang diễn ra trước mắt, đại não của Vy đã bị nỗi sợ hãi làm tê liệt tạm thời. Cho đến khi một bàn tay xương xẩu lạnh ngắt túm lấy cổ tay Vy thì cô mới bừng tỉnh. Vy cố chống trả không để cô ta kéo đi, Vy vùng vẫy cố gắng thoát ra, nước mắt hoảng sợ rơi trên gương mặt non nớt, cô cảm thấy hối hận vì đã đi vào đây, cô không muốn chết trong căn phòng này:
- Buông tôi ra, tôi và cô không thù không oán, buông tôi ra đi mà…
Vy vừa khóc vừa nói. Nhưng ma nữ trước mặt như không nghe thấy gì, cô ta từ từ lấy ra một chiếc thòng lọng tròng vào cổ Vy. Ầm! Chiếc ghế bị đá đổ, cảm giác đau buốt từ cổ lan ra khắp thân thể Vy, hai mắt cô tối sầm lại. Trong một khoảnh khắc, Vy chợt buông xuôi tất cả. Cô nhắm mắt lại, ý thức rơi vào khoảng không tối tăm. Vy thấy mình rơi vào một dòng xoáy không gian, cơ thể cô quay vòng, đầu óc choáng váng. Muôn vàn hình ảnh thấp thoáng hiện ra trước mắt Vy như một thước phim được tua nhanh:
- Ê con nhà quê, hôm nay không đi gom đồng nát à?
- Ha ha ha, chắc nay đi nhặt xong sớm…
- Về sớm thế có nhặt đủ tiền ăn cơm không đấy, tao góp cho mày một phần nhé…
Vừa nói, đám người mặc đồng phục học sinh vừa ném giấy, rác, vỏ chai vào một cô bé ngồi trong góc lớp. Cô bé kia cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt tủi thân rơi xuống…
Một thoáng, Vy thấy cô bé kia lầm lũi đi ngang qua một nhóm học sinh. Một cậu bạn bị đẩy ra, cậu ta mất đà vấp ngã phải ôm lấy vai cô bé để giữ thăng bằng. Những cậu con trai khác cười ồ lên:
- Ê… Ha ha ha ha ha…
- Tiến ơi, cảm giác ôm mĩ nhân thế nào?
- Nhất mày nhá Tiến, hoa khôi lớp tao đấy, tao còn chưa được ôm đâu…
Cậu học sinh bực bội phủi tay như vừa chạm vào virus bệnh dịch:
- Mày cần không ra đây tao cho mày ôm nó. Bẩn hết cả tay bố mày… Hừ…
Cô bé không đáp trả, chỉ cúi đầu đi nhanh hơn. Những lời nói khiếm nhã, những ánh mắt coi thường, thậm chí bã kẹo cao su trên tóc hay nước miếng trên sách vở, bàn học… Cô bé đã chịu đựng cả năm học mà không một ai đứng ra bênh vực hay bảo vệ.
Dòng xoáy kì lạ kia lại đưa Vy đến một con hẻm nhỏ. Vy liếc nhìn những ngôi nhà ổ chuột xập xệ xung quanh. Bỗng một bóng dáng vội vàng lướt qua Vy chạy về phía căn nhà cũ nát cuối hẻm, vì nhận ra là cô bé ấy nên Vy vội vàng chạy theo. Trong căn nhà lụp xụp đó có tiếng nồi niêu bát đũa va vào nhau chói tai, tiếng đàn ông và đàn bà đối chọi nhau gay gắt. Cô bé khóc nức nở ngồi thu mình bên cánh cửa gỗ mục nát, thủng lỗ chỗ.
Vy nhắm mắt, đến khi mở mắt ra lại thấy cô bé kia đang ngồi sụp xuống giữa lớp học, cô ấy đang bị một nữ sinh khác nắm tóc kéo lê trên sàn nhà.
- Con chó cái, con chó nghèo khổ này, mày dám ăn cắp tiền của tao à?
- Không, tớ không… - Cô bé yếu ớt đáp lại.
Xung quanh, đám học sinh đứng xem trò vui vừa cười cợt vừa nói:
- Lớp này mày nghèo nhất, không mày thì ai?
- Ha ha, ngoài nó ra chắc chẳng ai có cái tính xấu đấy đâu.
- Đuổi nó ra khỏi lớp đi.
- Đúng rồi, học chung với con này lâu quá, tao cảm thấy trên người tao sắp ám mùi rác rưởi theo nó luôn rồi kìa.
- Đâu đâu, đưa tao xem mày ám mùi bao nhiêu rồi?
- Ha ha ha ha….
Cả lớp cứ đứng chỉ trỏ, cười cợt, không một ai bước ra giúp đỡ cô gái nhỏ bé đáng thương kia. Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn về bóng dáng đứng trong góc lớp, ánh mắt như đang cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng người kia chỉ đứng im đó một cách vô cảm, lạnh lùng, cả ngón tay cũng không nhúc nhích. Cho đến khi cô bé ấy bị bạn mình cầm kéo cắt phăng mái tóc, vừa cắt cô bạn vừa chửi rủa:
- Cho mày chừa này, lần sau bỏ cái thói đó nha con.
- Đúng rồi, hay quá, cắt đi…
- Cắt mạnh vào…
Đám học sinh trong lớp cười ha hả có vẻ vui sướng mặc kệ cô bé đang kêu gào khản cổ. Xong việc cả lớp bỏ đi, cô bé lủi thủi bò dậy. Cô vừa khóc vừa quờ quạng đám tóc bị cắt vụn trên sàn nhà. Bỗng, cô ngước đôi mắt lên nhìn chiếc quạt đang quay đều đều trên trần nhà, ánh mắt u tối vụt sáng một tia hi vọng.
- Thế giới bên kia liệu có hạnh phúc hơn không?
Cô bé từ từ đứng lên ghế, hai mắt vô hồn nhìn thòng lọng trước mặt. Vy vội vàng lao tới muốn ngăn cô gái lại, nhưng dù Vy cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào cô ta. Ầm! Chiếc ghế bị đá đổ, cô gái giãy giụa đau đớn. Vy cũng cảm thấy cổ mình đau buốt, từng khớp xương cổ như muốn rụng rời. Nước mắt Vy trào ra một cách tuyệt vọng.
Bụp! Cảm giác nghẹt thở dần tan đi, Vy nằm trên nền nhà thở dốc. Trong cơn choáng váng mơ màng, Vy thấy cô gái kia bị một thứ gì đâm xuyên qua người rồi tan biến. Một chiếc dù đen rơi xuống trước mặt Vy rồi mở bung ra.
- Cô ấy không nên chết như vậy, những kẻ độc ác kia mới đáng chết – Vy rơi nước mắt, đấm mạnh xuống nền nhà.
- Thiên có thiên đạo, nhân có luân hồi, vạn vật không tránh khỏi bánh xe nhân quả. Cô ta cũng có tội.
Một bóng dáng nhỏ màu đen lướt qua trước mắt Vy, nó cúi xuống nhặt cây dù lên và gấp gọn.
- Ai vậy? – Vy hốt hoảng lên tiếng.
- Cô ta giết người, chính xác là tự giết bản thân mình. Và không có cái kết tốt đẹp nào dành cho kẻ chối bỏ sự sống cả.
Từ sau cây dù, một gương mặt nhỏ bé non nớt hiện ra. Vy nhìn kĩ, thì ra là một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi, mặc bộ yếm jean màu đen.
- Nó ở đây từ lúc nào nhỉ? Lúc vào mình có nhìn thấy nó đâu?
Chiếc đồng hồ vẫn chạy đều đều, tích tắc, tích tắc… Vy tiến lại gần hơn nhìn nó, căn phòng này đã đóng bụi, chứng tỏ rất lâu không có ai đến đây, vậy chiếc đồng hồ này lấy đâu ra pin để hoạt động? Cũng không có ai rảnh rỗi đến mức đi vào căn phòng học cũ nát để treo một chiếc đồng hồ. Vừa suy nghĩ miên man Vy vừa định với tay lấy chiếc đồng hồ xuống để xem xét. Bỗng “boong…” một tiếng, đồng hồ vang lên âm thanh điểm mười hai giờ trưa. Vy giật mình lùi ra sau một bước. Chợt một âm thanh “ầm” vang lên đằng sau khiến Vy hoảng hồn quay lại. Dưới sàn nhà có chiếc ghế bị đẩy ngã còn phía trên là cô gái mặc đồng phục học sinh đang treo cổ lơ lừng trên quạt trần, cô ta vẫn không ngừng giãy giụa một cách đau đớn. Vy vội vàng lao đến đó rồi dựng chiếc ghế vừa bị đổ để đứng lên trên, hai tay ôm chặt eo cô gái và nhấc bổng lên. Hai tay Vy run run vì sức nặng còn hai đầu gối cô cũng bắt đầu run rẩy liên tục, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng “két.. két..”. Vào giây cuối cùng trước khi cái ghế đổ xuống thì Vy cũng đỡ cô gái ra khỏi chiếc thòng lọng. Hai cô gái ngã nhào trên nền gạch bụi bặm. Vy lồm cồm bò dậy, suýt xoa:
- Ui da, đau quá. Sao cậu lại dại dột thế. Ủa nhưng mà cậu vào phòng từ lúc nào vậy?
Cô gái vẫn ngồi im cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống che kín gương mặt. Vy chợt nhận ra điểm kì lạ:
- Cậu không phải học sinh trường này à? Nhìn đồng phục không giống, nhưng không phải học sinh cậu vào trường làm gì vậy?
- Hí hí hí hí… - Cô gái bật cười với âm vực cao vút khiến Vy ôm tai đau đớn – Tao ở đây, trường này, lớp này. Tao ở đây hai mươi, bốn mươi năm rồi nhỉ? Ngày nào tao chẳng lủng lẳng ở đây? Hí hí hí hí hí…
Vừa nói, cô ta vừa quay đầu lại nhìn Vy. Nhưng chỉ có cái đầu cô ta xoay lại, thân thể lại không hề nhúc nhích. Tiếng xương cổ vang lên răng rắc… Răng rắc… Rồi “rắc”, cái đầu cô ta rơi xuống sàn, lăn lông lốc về phía Vy, cái miệng đỏ au há ra cười man rợ:
- Hí hí hí hí hí hí hí…
Cái thân thể không đầu của cô ta lồm cồm bò dậy như một con nhện, tiếng móng tay cọ xát xuống nền gạch kêu “két… két…”, rồi bất chợt cô ta tăng tốc bò thật nhanh đến chỗ Vy, vươn tay nắm chặt cổ tay cô. Vy sợ hãi vùng ra bỏ chạy về phía cửa ra vào. Rầm một tiếng, toàn bộ cửa sổ và cửa chính căn phòng bị gió thổi đóng sập. Vy hoảng sợ cố gắng bò về phía cửa nhưng cánh cửa đã bị khoá chặt từ bên ngoài. Vy đập cửa gào thét:
- Có ai không, mở cửa, cứu tôi… Có ai không? Mở….
Âm thanh chưa kịp phát ra bị nghẹn lại trong cuống họng vì Vy cảm thấy cổ chân mình ướt át. Vy chầm chậm liếc nhìn xuống, trái tim cô tưởng chừng nổ tung trong lồng ngực khi thấy cái đầu kia đã lăn đến dưới chân mình từ bao giờ, hai mắt nó lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, tia máu đỏ au vằn vện như những vết nứt im hằn trên tròng trắng, quầng mắt thâm đen, đôi môi trắng bệch khô khốc và cái lưỡi tím ngắt dài cả gang tay đang quấn lấy cổ chân Vy. Nó phát ra tiếng cười u ám:
- Ha ha ha – Cái miệng cô ta ngoác ra đến tận mang tai– Đừng đi… Đừng đi mà… Đã đến rồi thì ở lại đi… Ở lại với tao… Ở lại với tao đi nào… Ha ha ha…
Thân thể không đầu của cô ta từ từ động đậy rồi vùng dậy chạy đến chỗ Vy, tiếng xương răng rắc phát ra theo từng chuyển động của cô ta. Cô ta tiến về phía Vy, cúi xuống nhặt cái đầu đang nằm lăn lóc trên mặt đất rồi chậm rãi gắn lên cổ. Xong xuôi, cô ta xoay xoay cổ hai vòng như để thử xem vừa rồi mình đã gắn đầu vào đúng vị trí chưa. Vy trân người nhìn cảnh tượng kinh dị đang diễn ra trước mắt, đại não của Vy đã bị nỗi sợ hãi làm tê liệt tạm thời. Cho đến khi một bàn tay xương xẩu lạnh ngắt túm lấy cổ tay Vy thì cô mới bừng tỉnh. Vy cố chống trả không để cô ta kéo đi, Vy vùng vẫy cố gắng thoát ra, nước mắt hoảng sợ rơi trên gương mặt non nớt, cô cảm thấy hối hận vì đã đi vào đây, cô không muốn chết trong căn phòng này:
- Buông tôi ra, tôi và cô không thù không oán, buông tôi ra đi mà…
Vy vừa khóc vừa nói. Nhưng ma nữ trước mặt như không nghe thấy gì, cô ta từ từ lấy ra một chiếc thòng lọng tròng vào cổ Vy. Ầm! Chiếc ghế bị đá đổ, cảm giác đau buốt từ cổ lan ra khắp thân thể Vy, hai mắt cô tối sầm lại. Trong một khoảnh khắc, Vy chợt buông xuôi tất cả. Cô nhắm mắt lại, ý thức rơi vào khoảng không tối tăm. Vy thấy mình rơi vào một dòng xoáy không gian, cơ thể cô quay vòng, đầu óc choáng váng. Muôn vàn hình ảnh thấp thoáng hiện ra trước mắt Vy như một thước phim được tua nhanh:
- Ê con nhà quê, hôm nay không đi gom đồng nát à?
- Ha ha ha, chắc nay đi nhặt xong sớm…
- Về sớm thế có nhặt đủ tiền ăn cơm không đấy, tao góp cho mày một phần nhé…
Vừa nói, đám người mặc đồng phục học sinh vừa ném giấy, rác, vỏ chai vào một cô bé ngồi trong góc lớp. Cô bé kia cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt tủi thân rơi xuống…
Một thoáng, Vy thấy cô bé kia lầm lũi đi ngang qua một nhóm học sinh. Một cậu bạn bị đẩy ra, cậu ta mất đà vấp ngã phải ôm lấy vai cô bé để giữ thăng bằng. Những cậu con trai khác cười ồ lên:
- Ê… Ha ha ha ha ha…
- Tiến ơi, cảm giác ôm mĩ nhân thế nào?
- Nhất mày nhá Tiến, hoa khôi lớp tao đấy, tao còn chưa được ôm đâu…
Cậu học sinh bực bội phủi tay như vừa chạm vào virus bệnh dịch:
- Mày cần không ra đây tao cho mày ôm nó. Bẩn hết cả tay bố mày… Hừ…
Cô bé không đáp trả, chỉ cúi đầu đi nhanh hơn. Những lời nói khiếm nhã, những ánh mắt coi thường, thậm chí bã kẹo cao su trên tóc hay nước miếng trên sách vở, bàn học… Cô bé đã chịu đựng cả năm học mà không một ai đứng ra bênh vực hay bảo vệ.
Dòng xoáy kì lạ kia lại đưa Vy đến một con hẻm nhỏ. Vy liếc nhìn những ngôi nhà ổ chuột xập xệ xung quanh. Bỗng một bóng dáng vội vàng lướt qua Vy chạy về phía căn nhà cũ nát cuối hẻm, vì nhận ra là cô bé ấy nên Vy vội vàng chạy theo. Trong căn nhà lụp xụp đó có tiếng nồi niêu bát đũa va vào nhau chói tai, tiếng đàn ông và đàn bà đối chọi nhau gay gắt. Cô bé khóc nức nở ngồi thu mình bên cánh cửa gỗ mục nát, thủng lỗ chỗ.
Vy nhắm mắt, đến khi mở mắt ra lại thấy cô bé kia đang ngồi sụp xuống giữa lớp học, cô ấy đang bị một nữ sinh khác nắm tóc kéo lê trên sàn nhà.
- Con chó cái, con chó nghèo khổ này, mày dám ăn cắp tiền của tao à?
- Không, tớ không… - Cô bé yếu ớt đáp lại.
Xung quanh, đám học sinh đứng xem trò vui vừa cười cợt vừa nói:
- Lớp này mày nghèo nhất, không mày thì ai?
- Ha ha, ngoài nó ra chắc chẳng ai có cái tính xấu đấy đâu.
- Đuổi nó ra khỏi lớp đi.
- Đúng rồi, học chung với con này lâu quá, tao cảm thấy trên người tao sắp ám mùi rác rưởi theo nó luôn rồi kìa.
- Đâu đâu, đưa tao xem mày ám mùi bao nhiêu rồi?
- Ha ha ha ha….
Cả lớp cứ đứng chỉ trỏ, cười cợt, không một ai bước ra giúp đỡ cô gái nhỏ bé đáng thương kia. Cô ngước đôi mắt đẫm nước nhìn về bóng dáng đứng trong góc lớp, ánh mắt như đang cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng người kia chỉ đứng im đó một cách vô cảm, lạnh lùng, cả ngón tay cũng không nhúc nhích. Cho đến khi cô bé ấy bị bạn mình cầm kéo cắt phăng mái tóc, vừa cắt cô bạn vừa chửi rủa:
- Cho mày chừa này, lần sau bỏ cái thói đó nha con.
- Đúng rồi, hay quá, cắt đi…
- Cắt mạnh vào…
Đám học sinh trong lớp cười ha hả có vẻ vui sướng mặc kệ cô bé đang kêu gào khản cổ. Xong việc cả lớp bỏ đi, cô bé lủi thủi bò dậy. Cô vừa khóc vừa quờ quạng đám tóc bị cắt vụn trên sàn nhà. Bỗng, cô ngước đôi mắt lên nhìn chiếc quạt đang quay đều đều trên trần nhà, ánh mắt u tối vụt sáng một tia hi vọng.
- Thế giới bên kia liệu có hạnh phúc hơn không?
Cô bé từ từ đứng lên ghế, hai mắt vô hồn nhìn thòng lọng trước mặt. Vy vội vàng lao tới muốn ngăn cô gái lại, nhưng dù Vy cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào cô ta. Ầm! Chiếc ghế bị đá đổ, cô gái giãy giụa đau đớn. Vy cũng cảm thấy cổ mình đau buốt, từng khớp xương cổ như muốn rụng rời. Nước mắt Vy trào ra một cách tuyệt vọng.
Bụp! Cảm giác nghẹt thở dần tan đi, Vy nằm trên nền nhà thở dốc. Trong cơn choáng váng mơ màng, Vy thấy cô gái kia bị một thứ gì đâm xuyên qua người rồi tan biến. Một chiếc dù đen rơi xuống trước mặt Vy rồi mở bung ra.
- Cô ấy không nên chết như vậy, những kẻ độc ác kia mới đáng chết – Vy rơi nước mắt, đấm mạnh xuống nền nhà.
- Thiên có thiên đạo, nhân có luân hồi, vạn vật không tránh khỏi bánh xe nhân quả. Cô ta cũng có tội.
Một bóng dáng nhỏ màu đen lướt qua trước mắt Vy, nó cúi xuống nhặt cây dù lên và gấp gọn.
- Ai vậy? – Vy hốt hoảng lên tiếng.
- Cô ta giết người, chính xác là tự giết bản thân mình. Và không có cái kết tốt đẹp nào dành cho kẻ chối bỏ sự sống cả.
Từ sau cây dù, một gương mặt nhỏ bé non nớt hiện ra. Vy nhìn kĩ, thì ra là một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi, mặc bộ yếm jean màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.