Chiếc Bóng Dưới Hiên

Chương 3:

Ngân Phạm

01/11/2023

Cây dù được gấp gọn lại, Vy nhìn thấy một gương mặt non nớt lộ ra. Đó là một cậu bé chỉ tầm sáu tuổi, gương mặt cậu bé lộ rõ hai má phúng phính hồng hồng cùng môi nhỏ hồng hào chúm chím cộng với đôi mắt to tròn long lanh ngây thơ nhìn Vy:

- Chị với bạn chị phiền thật đó, làm hỏng buổi lễ trừ tà của em rồi.

Vy hốt hoảng:

- Bạn chị? Ý em… Là Châu hả? Nó có làm sao không?

Thằng bé cau mày, khuôn mặt ngây thơ ra vẻ nghiêm nghị nhìn Vy từ đầu đến chân:

- Trước khi lo cho người ta chị lo cho bản thân mình trước đi. Chị kia chỉ bầm dập xíu thôi. Chị mới là người gặp nguy hiểm đấy.

Vy ngơ ngác nhìn xung quanh:

- Nhưng mà… Cô gái kia đã tan biến rồi mà?

- Không phải chỉ có cô ta – Cậu bé kiên nhẫn giải thích – Trong toà nhà này còn rất nhiều thứ khác, lễ trừ tà vẫn đang diễn ra…

Trái tim Vy nảy lên một nhịp, cô sợ hãi hỏi:

- Vậy… Bây giờ… Chị phải làm sao?

- Vào thế nào thì đi ra như thế ấy, nắm lấy.

Nói rồi cậu bé đưa cán dù về phía Vy và ra hiệu cho cô cầm lấy nó. Vy run rẩy nắm lấy cây dù và đi theo cậu bé ra khỏi phòng học.

Bên ngoài dãy hành lang mọi thứ vẫn vắng lặng như lúc Vy và Châu đi vào. Tia nắng vàng yếu ớt lọt qua kẽ lá chiếu xuống nền nhà tạo thành những cái bóng run rẩy như hàng ngàn hàng vạn linh hồn đang cuồng loạn. Những sợi dây leo len lỏi vươn ra từ vách tường như những đôi bàn tay khẳng khiu, gầy guộc của những con quái vật. Vy sởn gai ốc cảm thấy trong những khe nứt kia là những con mắt đang hau háu nhìn vào cô, chỉ đợi sơ sảy sẽ vươn tay ra kéo cô vào sâu trong những khe nứt kia. Nghĩ vậy, Vy sợ hãi vô thức đẩy nhanh bước chân chạy theo bóng dáng nhỏ bé phía trước. Cậu bé vẫn im lặng bước đi, không quay đầu lại cũng không nói thêm với Vy một câu nào. Vy lại không nhịn được vô thức nhìn quanh. Trong những căn phòng học, bàn ghế đồ đạc đã được dọn sạch sẽ chỉ để lại khoảng trống giữa bốn bức tường im lặng. Nhưng trong giờ phút này, Vy dường như cảm nhận được tiếng gào thét, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng rên rỉ… Đang len lỏi qua kẽ hở giữa hai cánh cửa. Thấp thoáng sau tấm kính đã đóng bụi dày đặc Vy lờ mờ nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ đang nhảy nhót như chữ tượng hình cổ đại, chúng nhảy hay là lăn lộn đau đớn cũng không rõ. Vy khẽ rùng mình cảm thấy may mắn vì đã không bước vào những gian phòng ấy.



Cậu bé dẫn Vy đi dọc hành lang, đúng theo con đường mà Vy và Châu đã đi lên. Vy ngạc nhiên:

- Sao em biết bọn chị đi vào bằng đường nào?

Cậu bé không đáp, thân hình nhỏ bé ấy vẫn lặng lẽ tiến về phía trước. Vy nghĩ cậu bé không nghe thấy mình hỏi bén tiến lên muốn vỗ vai nó. Nhưng bàn tay Vy chưa kịp hạ xuống thì phía chân trời xa xa sáng bừng lên, một tia chớp xé đôi bầu trời, kế tiếp là một tiếng sấm nổ rền vang. Vy hoảng hốt, theo bản năng vội buông cây dù ra chạy núp vào một góc tường. Không hiểu tại sao Vy rất sợ sấm, từ những ngày còn bé chỉ cần nhìn thấy tia chớp hoặc nghe tiếng sấm Vy sẽ sợ hãi chui vào một góc nhà hoặc tủ quần áo, thói quen đó đến giờ đã ăn sâu vào tiềm thức của cô bé.

Đến khi xác định xung quanh không còn tiếng sấm nữa, Vy mới từ từ mở mắt ra. Cảnh vật xung quanh trong phút chốc tối sầm lại. Đám mây đen dày đặc đã che khuất mặt trời, những tia nắng vốn yếu ớt giờ biến mất sau đám mây, trời đất xung quanh âm u tối đen như sắp mưa. Dãy nhà D rơi vào không gian tối tăm âm trầm. Vy run rẩy đứng dậy, cậu bé kì lạ kia đã biến mất. Vy bối rối đứng nhìn xung quanh, không biết nên ngồi đây đợi cậu bé hay đi xung quanh tìm kiếm cậu. Vy sợ hãi cảm giác chỉ có một mình ở nơi đáng sợ như thế này, nhưng cũng sợ gặp phải những linh hồn đang điên cuồng gào thét trong những căn phòng kia. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, Vy dường như nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh, ngón tay cái liên tục chà xát vào ngón trỏ.

Bỗng bên tay phải Vy có một giọng nói nhờn nhợn:

- Hí… Hí… Hí… Em gái à…

Từ trong khoảng không tối tăm có một đôi bàn tay nhợt nhạt lạnh lẽo vươn về phía Vy. Từng ngón tay dài gầy guộc vươn ra từ từ quấn lấy Vy, cô bé sợ hãi cứng đơ người nhìn những ngón tay đang áp sát. Bất chợt Vy bừng tỉnh, cô bé vội lui sang trái, nhưng vai trái đụng phải bức tường đau điếng. Vy nhận ra mình đang bị giam trong một góc tường, đằng sau và bên trái là tường gạch, bên phải có một đôi tay không ngừng vươn ra, khoảng không trước mặt cũng có một cái lưỡi nhám nhúa thè ra liếm vào mặt Vy. Vy rùng mình ghê tởm khi cái lưỡi cứ liếm từng đường chậm rãi lên gương mặt mình, đôi bàn tay lạnh lẽo gớm ghiếc kia cũng từ từ vuốt ve cổ Vy. Vy sợ hãi khóc nấc lên, lại một tia chớp soi sáng bầu trời u ám, tiếp sau đó là tiếng sấm nổ vang trời. Trong giây phút đó, đôi bàn tay và cái lưỡi đang sờ soạng Vy giống như chạm phải than lửa, chúng giãy giụa đau đớn rồi thu mình vào bóng tối. Bên tai Vy có tiếng thúc giục:

- Đi, mau…Đến như thế nào thì đi như thế ấy. Đừng ngoảnh đầu…

Vy nhận ra là giọng nói của cậu bé kì lạ kia nên vội vàng vùng dậy chạy về hướng cầu thang. Phía sau Vy, bóng tối như một con quái vật khổng lồ không ngừng lan rộng. Trong bóng tối, đôi bàn tay và cái lưỡi nhớt nhát không ngừng vươn dài về phía Vy. Cô không dám ngoảnh đầu nhìn lại chỉ vội vàng lao về phía cầu thang. Mấy lần cái lưỡi và bàn tay kia gần như chụp được Vy. Bỗng cổ chân Vy truyền lên một cảm giác lành lạnh, nhơn nhớt, Vy ngã nhào xuống nền nhà. Cái lưỡi kia dài ra như con rắn quấn lấy cổ chân Vy, cô bé bị kéo lê trên sàn nhà về phía sau. Vy chật vật cào móng tay xuống nền gạch, đôi chân điên cuồng đạp, cố sức lết về phía cầu thang. Bỗng một ánh chớp loè ngang trời, tia sét bổ xuống hàng lang lớp học, đôi tay và cái lưỡi kia như bị đổ axít lên phát ra tiếng xèo xèo, bốc khói đen ngòm tanh hôi, chúng vội buông Vy ra rụt vào bóng tối. Đôi chân được giải phóng, Vy hoảng hốt theo bản năng chạy trốn vào một căn phòng và ngồi núp dưới bàn giáo viên, cuộn tròn ôm đầu sợ hãi.

Một lúc lâu sau, không gian xung quanh quay lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Vy hoang mang mở mắt ra. Cả căn phòng âm u tối tăm, tĩnh mịch không một bóng người. Những linh hồn đang nhảy múa điên cuồng sau cánh cửa phòng học cũng biến mất một cách kì lạ. Vy ngơ ngác nhìn ra thì chợt cô nhìn thấy một bóng lưng gầy guộc. Đó là bóng lưng một người đàn ông cao, gầy, đôi mắt hiền từ sau cặp kính ôn hoà nhìn xa xăm. Vy trộm nhìn ông ta, trông ông ấy không có gì đặc biệt, quần tây đen, áo sơ mi đã sờn vai, trông có vẻ như là một thầy giáo. Sau khi trải qua những chuyện kinh hoàng ban nãy, Vy có vẻ không tin ông ta là một người sống bình thường. Người đàn ông mỉm cười hiền hoà nhìn ai đó:

- Đây không phải nơi con nên ở lại sau giờ học đâu.

- Dạ vâng!

Giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, tiếp theo đó cô bé chạy lại phía người đàn ông, nhìn cô bé rất vui vẻ và thân thiện với ông ta khiến Vy có một nhận định rằng phải chăng đây là người mà cô gái hết mực tin tưởng. Sau khi cô bé và người đàn ông ra khỏi lớp tiếng sấm một lần nữa vang lên, Vy hoảng sợ nhắm mắt bịt tai lại, khi mọi âm thanh lắng xuống Vy thấy mình đang ngồi ở trong một nơi nào đó chật hẹp có 2 cánh cửa khép lại lộ rõ chút ánh sáng qua khe hở. Vy quay người qua thì giật mình khi chạm vào một thứ gì đó mềm mềm ấm ấm, hình như là có một ai đó đang cùng Vy ở trong đây. Cánh cửa phía bên người đó chợt mở ra, ánh sáng rọi vào giúp Vy nhìn rõ được đó là một cô gái, bằng đôi mắt thất thần và sợ hãi kèm theo đó là cái lắc đầu liên tục cô gái đang nhìn một ai đó ngoài kia, hai tay cô gái chắp tay lạy lạy van xin một điều gì đó. Đột nhiên một đôi bàn tay gầy guộc túm lấy hai vai của cô gái và kéo cô gái ra ngoài một cách bạo lực. Là ông ta, người bàn ông ban nãy. Vy bịt miệng nín thở sợ hãi, cô sợ rằng lỡ như cô phát ra âm thanh dù chỉ một tiếng thở mạnh thôi thì ông ta sẽ phát hiện ra rằng cô cũng ở trong đó.



- Đừng! Tôi xin ông, chuyện gì cũng được, đừng mà!

Là giọng nói của cô gái ban nãy, Vy có thể nhận ra thanh âm đó của cô gái, tuy có chút khàn nhưng dáng vẻ của cô bé trong chiếc tủ quá khác với lúc nãy khiến Vy không thể nhận ra hai người là một, thay vì dáng vẻ chỉnh chu gọn gàng như ban đầu, lúc ở trong tủ tóc cô gái xù xì hơn, quần áo cô ấy cũng xộc xệch hơn rất nhiều.

Cánh cửa dần dần khép lại Vy nhìn thấy trong thoáng chốc đôi chân cô bé đang vùng vẫy cùng với đó là tiếng thét như xé tan lồng ngực Vy, thâm tâm Vy giằng xé giữa việc nên hay không nên giúp cô bé, nhưng Vy có thể làm được gì với tấm thân nhỏ bé này, liệu Vy có giúp được không hay Vy sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.

- Không, không được…hức…hức…..cứu….cứu!!

Tất cả suy nghĩ của Vy dừng lại, cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô phải cứu cô gái đó bằng mọi giá. Vy mở tung cánh cửa nhưng thật kỳ lạ phía trước cô là hành lang ban nảy cùng với thứ gớm guốc cùng chiếc lưỡi kinh tởm kia, như một phản xạ tự nhiên Vy bỏ chạy, Vy nhận ra rằng nếu như không làm gì đó cô sẽ không thoát ra được chỗ này.

Vy chạy thục mạng tới cuối hành lang, có một cánh cửa ở đó. Vy mở cửa chạy vào căn phòng và thầm nghĩ đợi một xíu rồi tìm cách ra ngoài sau, Vy đứng sau cửa thở hổn hển, dưới chân cô chiếc lưỡi đang thò vào, Vy nhìn xung quanh, hình như là nhà vệ sinh, nhưng sao lại có nhà vệ sinh ở đây? Không kịp suy nghĩ nhiều Vy chạy vào một phòng trong góc và đóng cánh cửa lại. Vy lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều im ắng đến nổi Vy có thể nghe được tiếng nước giọt tách tách. Từ phòng bên cạnh, đột nhiên có tiếng em bé khóc vang lên, tiếng khóc dồn dập rồi đột nhiên có tiếng dội nước rất lớn, sau tiếng dội nước đó thì tiếng khóc cũng biến mất thế nhưng từ dưới sàn Vy nhìn thấy dòng nước màu đỏ tanh hôi đang tràn ra từ bồn cầu. Vy sợ hãi chạy ra ngoài, Vy chạy bằng tất cả sức lực mặc kệ cho bất cứ thứ gì đang xảy ra.

- Ầm!!

Tiếng sấm một lần nữa nổ vang trời, Vy bất giác ngồi thụp xuống bịt tai nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra Vy nhìn thấy cậu bé đang cắm cây dù xuyên qua người đàn ông kia khiến ông ta dần tan biến.

- Chị tỉnh rồi à, thứ tởm lợm này vừa chui vào não chị để kéo linh hồn chị đi đấy, may là chị trối sống trối chết chạy thoát lão chứ không thì em cũng không làm gì được đâu.

Thấy Vy không động đậy, cậu bé tiến lại giơ cây dù chạm vào phía Vy nhưng cô rụt người lại sợ hãi, biết được cô vẫn chưa hoàn hồn chuyện kinh hãi vừa xảy ra cậu bé liền lấy tay nắm vào tay Vy trấn an:

- Không sao hết, là em nè, chị bình tĩnh đi.

- Là… là em thật ư, đáng sợ quá.

- Mọi thứ xong rồi, mình tiếp tục đi thôi.

Nhờ sự trấn an của cậu bé Vy đã bình tĩnh hơn và đứng dậy đi tiếp, Vy nắm tay cậu bé, đôi bàn tay ấy vừa lạnh lẽo vừa có cái gì đó rất ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếc Bóng Dưới Hiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook