Chương 3: Mệnh đề mà Thượng đế cần suy xét
Thái Kiệt
14/05/2021
Kỳ Chấn Đông không biết mình quay về phòng trực ban như thế nào, nếu nói anh sợ, hình như cũng có một tí ti, nhưng không phải nguyên nhân chính. Vấn đề chủ yếu nằm ở món đồ có hình dáng chiếc nhẫn vô duyên vô cớ xuất hiện trên ngón giữa bàn tay trái của anh.
Kỳ Chấn Đông muốn lấy ra xem nó là thứ gì, nhưng không làm được. Thứ trông giống chiếc nhẫn ấy cứ như mọc cả rễ, bám chắc trên tay anh, không thể lấy xuống được, giống như đang nhắc nhở Kỳ Chấn Đông – anh không nằm mơ, chuyện vừa xảy ra cũng không phải trò đùa hacker ngày Cá tháng Tư! Nó đã thực sự xảy ra.
Vần vò bằng đủ mọi cách hơn nửa đồng hồ, Kỳ Chấn Đông vẫn không thể lấy nó xuống được. Anh bất chấp tất cả, nhấc thùng dụng cụ, lôi ra một cái búa vuốt, dồn quyết tâm mà đập, thế nhưng dù suýt nữa đập nát ngón giữa của mình thì chiếc nhẫn kia vẫn không vỡ, đến cả một vết nứt cũng không có, càng không thấy được kết quả gì. Sau cùng, Kỳ Chấn Đông cũng mệt và tê dại, đành nằm vật ra chiếc ghế sô-pha trong phòng trực.
Trên ngón giữa bàn tay trái, chiếc nhẫn màu đen (cứ gọi là nhẫn đi) được người đàn ông trung niên xuất hiện trong màn hình ném cho lúc ẩn lúc hiện, dường như đang chê cười Kỳ Chấn Đông không biết tự lượng sức.
Kỳ Chấn Đông không hề ngủ, cũng không ngẩn ngơ, đầu óc anh đang hoạt động rất nhanh. Chuyện xảy ra trong phòng máy rất kỳ dị, kỳ dị đến mức quái đản. Anh cần phải “dọn dẹp” cái đầu đang phình ra của mình, nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cho dù không hiểu được, cũng phải chỉnh đốn suy nghĩ cho đỡ hỗn loạn thêm.
Trước hết, mình vẫn đang sống sờ sờ, có bóng nè, ban nãy bị búa đập vào còn thấy đau đớn lắm. Điều này rất chắc chắn, rất quan trọng, rất then chốt. Dù sao thì phải sống mới cần suy nghĩ tới bước tiếp theo.
Tiếp đó, sự việc xảy ra tối nay là thật, không phải trò ma trò quỷ để lừa bịp người ta, cũng không phải hacker xâm nhập. Chiếc nhẫn trên tay mình có thể làm chứng rằng thực sự có người tự xưng gã đến từ năm 2016 tặng món đồ này cho mình.
Vả lại, mình còn gặp được bản thân mình vào năm 2016, ông chú trung niên xuất hiện trên màn hình nói rằng – gã chính là mình, mình chính là gã.
Thời gian ở chỗ gã đang là ngày 1 tháng 4 năm 2016, cách thời điểm hiện tại đúng hai mươi năm. Cũng có nghĩa là, nếu cuộc đời mình cứ tiếp tục phát triển như thế này, không có gì ngoài ý muốn, qua hai mươi năm sau, đôi bên gặp nhau, mình sẽ trở nên xấu xí như thế? Một ông chú trung niên mập mạp, hói đầu, suy sụp? Thân hình của mình chuẩn mực lắm nhé! Chiều cao 176cm, cân nặng 61kg, tóc dày và đen, một chàng thanh niên sáng sủa tuấn tú sẽ biến thành như thế ư?
Đến thời điểm năm 2016, dù làm tròn ra thì mình mới 45 tuổi thôi. Ôi trời ơi, tầm tuổi đó đáng ra phải là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, đáng lẽ phải ngời ngời phong độ, thành tựu mỹ mãn chứ. Không phải người ta vẫn bảo, đàn ông bốn mươi như một bông hoa, phụ nữ bốn mươi nát như phù sa à. Sao lại ngược đời thế, bản thân mình làm sao lại nát thế kia? Chẳng lẽ sau này cuộc đời mình đã gặp phải chuyện gì? Vẻ ngoài thì không nói, chứ cái vẻ suy sụp kia là không ổn đâu. Nhìn lại những người đàn ông bốn mươi năm mươi có sự nghiệp xung quanh mình, chẳng ai gợi ra cảm giác đó cả. Đây là một vấn đề rất đáng được quan tâm nhé.
Lại nữa, ông chú này, ờm, cũng chính là mình của năm 2016. Chuyện này khá giống là rối, không thể nào hiểu rõ được, thôi vậy, gã 45 tuổi rồi, cứ gọi là lão Kỳ đi. Làm sao lão Kỳ có thể đến gặp mình thông qua mạng internet được? Khoa học kỹ thuật trong tương lai thực sự đã phát triển đến độ có thể quay về quá khứ ư? Sao mà giống The Terminator thế?
The Terminator? À phải rồi, đúng là The Terminator rồi, xem ra phim điện ảnh viễn tưởng của dân Mễ cũng đáng để xem và chiêm nghiệm đấy. Từ năm 1984, người ta đã dự đoán nhân loại có thể vượt qua thời gian và không gian, người máy có thể chiếm lĩnh Địa Cầu. Đợi khi nào có thời gian, phải tìm series The Terminator xem kỹ lại một lần, nghiêm túc học hỏi nghiên cứu về vấn đề xuyên qua thời không này. Thế nhưng, kẻ hủy diệt đưa một người và cả máy móc tới quá khứ, còn lão Kỳ không tới, chỉ tặng một cái nhẫn để làm gì? Có tác dụng gì?
Thêm nữa, ờm, thôi đừng thêm nữa, điều thứ năm, nếu phân tích theo logic của Kẻ hủy diệt thì lão Kỳ - cũng là bản thân mình trong năm 2016 – liên lạc với mình, cũng chính là gã của năm 1996, để làm gì?
Vấn đề mà Sarah Connor gặp phải, chẳng lẽ mình cũng sắp phải đối mặt? Chiếc nhẫn xuất hiện rồi, T800 liệu có xuất hiện không? Đã thế còn đem theo một nhiệm vụ tới chẹt chết mình? Mình có cần chạy trốn không? Trốn tới đâu bây giờ?
...Chạy cái con khỉ, Sarah Connor trong phim The Terminator cũng không trốn chạy, mà kiếm được hi vọng sống qua quá trình chiến đấu. Hề hề, thành tựu sau này của mình lớn đến thế à? Cần người của tương lai tiêu tốn sức lực để loại bỏ mình? Nhìn dáng vẻ suy sụp của lão Kỳ cũng đâu giống nhân vật quan trọng nào! Suy nghĩ này không đúng, không hợp logic, tạm thời gác lại.
Thứ sáu, lão Kỳ xuất hiện vội vàng rồi bỏ đi cũng vội vàng, không mang theo một bầu trời cầu vồng nào nhưng để lại một chiếc nhẫn đen như mọc ra trên tay mình, không thể tháo ra được. Gã còn dặn dò cẩn thận – chắc hẳn là chuyện tốt đẹp, hai anh em ta từ từ mò mẫm, lĩnh hội.
Cũng có nghĩa là, mấu chốt của vấn đề nằm trên chiếc nhẫn này? Lão Kỳ cho mình một chiếc nhẫn, trên tay trái của gã vẫn còn một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là hàng phục chế từ chiếc nhẫn của gã? Hay vốn dĩ đã có hai cái? Lão Kỳ cũng cần mò mẫm, cũng có nghĩa là gã chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hay là gã không biết chuyện gì? Với cả, gã tìm đến mình kiểu gì nhỉ? Thôi, lại quay về vấn đề cũ rồi.
Điều thứ bảy, lão Kỳ nói, cả nhà gã sau này được ăn sung mặc sướng hay đói khổ bần hàn đều phụ thuộc vào anh? Cái này liên quan gì đến anh chứ, à cũng không phải, nếu gã chính là anh ở năm 2016 thì đúng là chuyện của anh thật. Thế nhưng, câu nói của gã có ý gì?
Lão Kỳ cần dựa vào anh để cải thiện chất lượng cuộc sống gia đình gã? Anh, một nhân viên lập trình nhỏ nhoi, đâu phải nhân vật lớn nào, quan tâm gì tới chất lượng cuộc sống? Nói như thế, ở năm 2016, gã cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì, càng không thể nào là nhân vật then chốt ảnh hưởng tới sự phát triển của lịch sử. Phân tích như thế thì vấn đề thứ năm đã có câu trả lời rồi. Không ai tới đây truy sát anh, vẫn có thể sống những ngày tháng bình an. Thế nhưng vấn đề khác nảy ra rồi, anh ở thời điểm hiện tại, làm sao có thể giúp đỡ được anh ở tương lai? Muốn giúp cũng không có cách ấy chứ. Thôi vậy, cùng lắm thì bây giờ anh cố gắng hơn một chút, tiết kiệm thêm ít tiền dưỡng lão.
Có người nói, nhân dân tạo ra lịch sử, anh hùng thay đổi lịch sử! Lão Kỳ ném một chiếc nhẫn từ năm 2016 về năm 1996, nói những lời ấy với Kỳ Chấn Đông, khiến Kỳ Chấn Đông của năm 1996 suy nghĩ miên man. Lão Kỳ không sợ Kỳ Chấn Đông phiên bản 1996 làm xằng làm bậy sẽ khiến lão Kỳ của năm 2016 bốc hơi luôn à?
Xét từ góc độ động thái, một người không thể nhảy vào một dòng sông hai lần. Trong giới cờ vây từng nói, trên thế giới này không thể xuất hiện một ván cờ vây giống hệt ván từng có trước đó.
Kỳ Chấn Đông đáng thương chỉ là một nhân vật tép riu, tư duy logic bé tí của lập trình viên không thể nào suy ngẫm tới vấn đề triết học như diễn biến của thế giới. Đó là mệnh đề để các Thượng đế suy xét, mấy nhân vật tép riu như chúng ta nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi!
Mùa hè nên trời sáng khá sớm, phòng trực ban cố tình được đặt ở hướng Đông nên hứng trọn tia nắng đầu tiên của ngày mới. Phòng trực ban trong trung tâm thông tin vẫn sáng rực dù chưa kéo rèm, ánh sáng chiếu vào mặt khá chói mắt khiến Kỳ Chấn Đông tỉnh dậy. Kỳ Chấn Đông tỉnh giấc mà thấy toàn thân thư thái, hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vì phải trực ca đêm như trước kia.
Nhìn về phía bàn tay trái, chiếc nhẫn vẫn còn ở đó. Kỳ Chấn Đông không còn suy tư tới mệnh đề lịch sử gì nữa, đứng dậy mở cửa đi ra khỏi phòng trực ban, quay về bàn làm việc của mình. Lúc này vẫn còn sớm, các đồng nghiệp chưa đi làm. Cầm ba lô trực ban trên bàn làm việc, lấy đồ dùng rửa mặt, tự giác đi về phía phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân.
Khi rời khỏi phòng vệ sinh trống huơ trống hoác, Kỳ Chấn Đông vẫn đang suy nghĩ miên man. Dường như anh đã biết Yamamura Sadako là thứ gì, cũng hiểu được lão Kỳ là ai rồi.
Xét từ vị trí của lão Kỳ - mình, là quá khứ của gã, sống trong lịch sử của gã. Đồng thời, xét từ góc độ của mình – gã, chính là tương lai của mình, phiên bản của mình trong tương lai?
Không cần quan tâm nữa, cần làm gì thì cứ làm thôi!
Rảo bước quay về phòng làm việc, rút một bao thuốc lá Tháp Sơn ra khỏi ngăn kéo bàn làm việc, mở nắp, búng vào đáy bao, một điếu thuốc ló ra, ngậm vào miệng, châm lửa, hút một hơi thật sâu. Trong cảm giác tê dại do nicotine mang tới, Kỳ Chấn Đông bỗng chốc ngộ ra, những điều lão Kỳ nói là thật. Gã và anh là cùng một người, dù không cùng thời gian, nhưng là cùng một người!
-------------------
Kỳ Chấn Đông muốn lấy ra xem nó là thứ gì, nhưng không làm được. Thứ trông giống chiếc nhẫn ấy cứ như mọc cả rễ, bám chắc trên tay anh, không thể lấy xuống được, giống như đang nhắc nhở Kỳ Chấn Đông – anh không nằm mơ, chuyện vừa xảy ra cũng không phải trò đùa hacker ngày Cá tháng Tư! Nó đã thực sự xảy ra.
Vần vò bằng đủ mọi cách hơn nửa đồng hồ, Kỳ Chấn Đông vẫn không thể lấy nó xuống được. Anh bất chấp tất cả, nhấc thùng dụng cụ, lôi ra một cái búa vuốt, dồn quyết tâm mà đập, thế nhưng dù suýt nữa đập nát ngón giữa của mình thì chiếc nhẫn kia vẫn không vỡ, đến cả một vết nứt cũng không có, càng không thấy được kết quả gì. Sau cùng, Kỳ Chấn Đông cũng mệt và tê dại, đành nằm vật ra chiếc ghế sô-pha trong phòng trực.
Trên ngón giữa bàn tay trái, chiếc nhẫn màu đen (cứ gọi là nhẫn đi) được người đàn ông trung niên xuất hiện trong màn hình ném cho lúc ẩn lúc hiện, dường như đang chê cười Kỳ Chấn Đông không biết tự lượng sức.
Kỳ Chấn Đông không hề ngủ, cũng không ngẩn ngơ, đầu óc anh đang hoạt động rất nhanh. Chuyện xảy ra trong phòng máy rất kỳ dị, kỳ dị đến mức quái đản. Anh cần phải “dọn dẹp” cái đầu đang phình ra của mình, nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cho dù không hiểu được, cũng phải chỉnh đốn suy nghĩ cho đỡ hỗn loạn thêm.
Trước hết, mình vẫn đang sống sờ sờ, có bóng nè, ban nãy bị búa đập vào còn thấy đau đớn lắm. Điều này rất chắc chắn, rất quan trọng, rất then chốt. Dù sao thì phải sống mới cần suy nghĩ tới bước tiếp theo.
Tiếp đó, sự việc xảy ra tối nay là thật, không phải trò ma trò quỷ để lừa bịp người ta, cũng không phải hacker xâm nhập. Chiếc nhẫn trên tay mình có thể làm chứng rằng thực sự có người tự xưng gã đến từ năm 2016 tặng món đồ này cho mình.
Vả lại, mình còn gặp được bản thân mình vào năm 2016, ông chú trung niên xuất hiện trên màn hình nói rằng – gã chính là mình, mình chính là gã.
Thời gian ở chỗ gã đang là ngày 1 tháng 4 năm 2016, cách thời điểm hiện tại đúng hai mươi năm. Cũng có nghĩa là, nếu cuộc đời mình cứ tiếp tục phát triển như thế này, không có gì ngoài ý muốn, qua hai mươi năm sau, đôi bên gặp nhau, mình sẽ trở nên xấu xí như thế? Một ông chú trung niên mập mạp, hói đầu, suy sụp? Thân hình của mình chuẩn mực lắm nhé! Chiều cao 176cm, cân nặng 61kg, tóc dày và đen, một chàng thanh niên sáng sủa tuấn tú sẽ biến thành như thế ư?
Đến thời điểm năm 2016, dù làm tròn ra thì mình mới 45 tuổi thôi. Ôi trời ơi, tầm tuổi đó đáng ra phải là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, đáng lẽ phải ngời ngời phong độ, thành tựu mỹ mãn chứ. Không phải người ta vẫn bảo, đàn ông bốn mươi như một bông hoa, phụ nữ bốn mươi nát như phù sa à. Sao lại ngược đời thế, bản thân mình làm sao lại nát thế kia? Chẳng lẽ sau này cuộc đời mình đã gặp phải chuyện gì? Vẻ ngoài thì không nói, chứ cái vẻ suy sụp kia là không ổn đâu. Nhìn lại những người đàn ông bốn mươi năm mươi có sự nghiệp xung quanh mình, chẳng ai gợi ra cảm giác đó cả. Đây là một vấn đề rất đáng được quan tâm nhé.
Lại nữa, ông chú này, ờm, cũng chính là mình của năm 2016. Chuyện này khá giống là rối, không thể nào hiểu rõ được, thôi vậy, gã 45 tuổi rồi, cứ gọi là lão Kỳ đi. Làm sao lão Kỳ có thể đến gặp mình thông qua mạng internet được? Khoa học kỹ thuật trong tương lai thực sự đã phát triển đến độ có thể quay về quá khứ ư? Sao mà giống The Terminator thế?
The Terminator? À phải rồi, đúng là The Terminator rồi, xem ra phim điện ảnh viễn tưởng của dân Mễ cũng đáng để xem và chiêm nghiệm đấy. Từ năm 1984, người ta đã dự đoán nhân loại có thể vượt qua thời gian và không gian, người máy có thể chiếm lĩnh Địa Cầu. Đợi khi nào có thời gian, phải tìm series The Terminator xem kỹ lại một lần, nghiêm túc học hỏi nghiên cứu về vấn đề xuyên qua thời không này. Thế nhưng, kẻ hủy diệt đưa một người và cả máy móc tới quá khứ, còn lão Kỳ không tới, chỉ tặng một cái nhẫn để làm gì? Có tác dụng gì?
Thêm nữa, ờm, thôi đừng thêm nữa, điều thứ năm, nếu phân tích theo logic của Kẻ hủy diệt thì lão Kỳ - cũng là bản thân mình trong năm 2016 – liên lạc với mình, cũng chính là gã của năm 1996, để làm gì?
Vấn đề mà Sarah Connor gặp phải, chẳng lẽ mình cũng sắp phải đối mặt? Chiếc nhẫn xuất hiện rồi, T800 liệu có xuất hiện không? Đã thế còn đem theo một nhiệm vụ tới chẹt chết mình? Mình có cần chạy trốn không? Trốn tới đâu bây giờ?
...Chạy cái con khỉ, Sarah Connor trong phim The Terminator cũng không trốn chạy, mà kiếm được hi vọng sống qua quá trình chiến đấu. Hề hề, thành tựu sau này của mình lớn đến thế à? Cần người của tương lai tiêu tốn sức lực để loại bỏ mình? Nhìn dáng vẻ suy sụp của lão Kỳ cũng đâu giống nhân vật quan trọng nào! Suy nghĩ này không đúng, không hợp logic, tạm thời gác lại.
Thứ sáu, lão Kỳ xuất hiện vội vàng rồi bỏ đi cũng vội vàng, không mang theo một bầu trời cầu vồng nào nhưng để lại một chiếc nhẫn đen như mọc ra trên tay mình, không thể tháo ra được. Gã còn dặn dò cẩn thận – chắc hẳn là chuyện tốt đẹp, hai anh em ta từ từ mò mẫm, lĩnh hội.
Cũng có nghĩa là, mấu chốt của vấn đề nằm trên chiếc nhẫn này? Lão Kỳ cho mình một chiếc nhẫn, trên tay trái của gã vẫn còn một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này là hàng phục chế từ chiếc nhẫn của gã? Hay vốn dĩ đã có hai cái? Lão Kỳ cũng cần mò mẫm, cũng có nghĩa là gã chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hay là gã không biết chuyện gì? Với cả, gã tìm đến mình kiểu gì nhỉ? Thôi, lại quay về vấn đề cũ rồi.
Điều thứ bảy, lão Kỳ nói, cả nhà gã sau này được ăn sung mặc sướng hay đói khổ bần hàn đều phụ thuộc vào anh? Cái này liên quan gì đến anh chứ, à cũng không phải, nếu gã chính là anh ở năm 2016 thì đúng là chuyện của anh thật. Thế nhưng, câu nói của gã có ý gì?
Lão Kỳ cần dựa vào anh để cải thiện chất lượng cuộc sống gia đình gã? Anh, một nhân viên lập trình nhỏ nhoi, đâu phải nhân vật lớn nào, quan tâm gì tới chất lượng cuộc sống? Nói như thế, ở năm 2016, gã cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì, càng không thể nào là nhân vật then chốt ảnh hưởng tới sự phát triển của lịch sử. Phân tích như thế thì vấn đề thứ năm đã có câu trả lời rồi. Không ai tới đây truy sát anh, vẫn có thể sống những ngày tháng bình an. Thế nhưng vấn đề khác nảy ra rồi, anh ở thời điểm hiện tại, làm sao có thể giúp đỡ được anh ở tương lai? Muốn giúp cũng không có cách ấy chứ. Thôi vậy, cùng lắm thì bây giờ anh cố gắng hơn một chút, tiết kiệm thêm ít tiền dưỡng lão.
Có người nói, nhân dân tạo ra lịch sử, anh hùng thay đổi lịch sử! Lão Kỳ ném một chiếc nhẫn từ năm 2016 về năm 1996, nói những lời ấy với Kỳ Chấn Đông, khiến Kỳ Chấn Đông của năm 1996 suy nghĩ miên man. Lão Kỳ không sợ Kỳ Chấn Đông phiên bản 1996 làm xằng làm bậy sẽ khiến lão Kỳ của năm 2016 bốc hơi luôn à?
Xét từ góc độ động thái, một người không thể nhảy vào một dòng sông hai lần. Trong giới cờ vây từng nói, trên thế giới này không thể xuất hiện một ván cờ vây giống hệt ván từng có trước đó.
Kỳ Chấn Đông đáng thương chỉ là một nhân vật tép riu, tư duy logic bé tí của lập trình viên không thể nào suy ngẫm tới vấn đề triết học như diễn biến của thế giới. Đó là mệnh đề để các Thượng đế suy xét, mấy nhân vật tép riu như chúng ta nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi!
Mùa hè nên trời sáng khá sớm, phòng trực ban cố tình được đặt ở hướng Đông nên hứng trọn tia nắng đầu tiên của ngày mới. Phòng trực ban trong trung tâm thông tin vẫn sáng rực dù chưa kéo rèm, ánh sáng chiếu vào mặt khá chói mắt khiến Kỳ Chấn Đông tỉnh dậy. Kỳ Chấn Đông tỉnh giấc mà thấy toàn thân thư thái, hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vì phải trực ca đêm như trước kia.
Nhìn về phía bàn tay trái, chiếc nhẫn vẫn còn ở đó. Kỳ Chấn Đông không còn suy tư tới mệnh đề lịch sử gì nữa, đứng dậy mở cửa đi ra khỏi phòng trực ban, quay về bàn làm việc của mình. Lúc này vẫn còn sớm, các đồng nghiệp chưa đi làm. Cầm ba lô trực ban trên bàn làm việc, lấy đồ dùng rửa mặt, tự giác đi về phía phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân.
Khi rời khỏi phòng vệ sinh trống huơ trống hoác, Kỳ Chấn Đông vẫn đang suy nghĩ miên man. Dường như anh đã biết Yamamura Sadako là thứ gì, cũng hiểu được lão Kỳ là ai rồi.
Xét từ vị trí của lão Kỳ - mình, là quá khứ của gã, sống trong lịch sử của gã. Đồng thời, xét từ góc độ của mình – gã, chính là tương lai của mình, phiên bản của mình trong tương lai?
Không cần quan tâm nữa, cần làm gì thì cứ làm thôi!
Rảo bước quay về phòng làm việc, rút một bao thuốc lá Tháp Sơn ra khỏi ngăn kéo bàn làm việc, mở nắp, búng vào đáy bao, một điếu thuốc ló ra, ngậm vào miệng, châm lửa, hút một hơi thật sâu. Trong cảm giác tê dại do nicotine mang tới, Kỳ Chấn Đông bỗng chốc ngộ ra, những điều lão Kỳ nói là thật. Gã và anh là cùng một người, dù không cùng thời gian, nhưng là cùng một người!
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.