Chương 33: C33: Chương 33
Nhĩ Đóa
20/11/2024
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Tiếng sóng biển vang vọng trong khoang thuyền nhỏ tối tăm, Hàn Diệc ôm đứa trẻ cuộn mình trong một góc dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho con, cố gắng không để con dính một chút gió lạnh nào, dù cho tay chân của bản thân đã lạnh cóng.
Những người đàn ông đó mang bánh mì cứng đến, Hàn Diệc lúc đầu còn sợ không dám ăn nhưng sau đó không chịu nổi nữa nên dùng tay xé bánh mì ra nuốt từng miếng một.
Tương lai không có hi vọng, cậu cũng không biết điều gì đang đợi mình tiếp theo. Cậu chỉ biết ở trong bóng tối cầu nguyện, cầu nguyện hai người đàn ông kia mau chóng xuất hiện.
Không còn ai để trông đợi, chỉ có bọn họ.
Đứa trẻ giãy giụa trong lòng cậu rồi phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, Hàn Diệc cúi đầu nhìn con thấy trong bóng tối đôi mắt to của con ánh lên tia tủi thân. Con trông ngóng nhìn Hàn Diệc, vặn vẹo cơ thể rồi giơ hai tay nhỏ lên theo vô thức.
Toàn thân Hàn Diệc căng thẳng, cậu mím môi nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ ra, ôm lấy con vỗ nhè nhẹ.
Đứa trẻ đang đói.
Nhưng cậu không thể cứ như vậy để lộ thân phận song tính của mình ra, trong lòng cậu có dự cảm nếu bị bại lộ sẽ gặp phải những chuyện còn tệ hơn cả chết.
Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, đành phải ôm chặt lấy đứa trẻ hôn lên khóe miệng khô nứt của con, trong lòng hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi.
Nhưng bản năng của đứa trẻ khiến con không thể kìm nén được cơn đói, nhìn thức ăn thơm mùi sữa trước mặt mà lại không được ăn, cả ngày bị va chạm và sợ hãi khiến con tủi thân bắt đầu bật khóc.
"Oa oa..."
Hàn Diệc bất lực vỗ về con, "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc..."
Cậu vẫn là một người ba chưa đủ tiêu chuẩn, khi đứa trẻ khóc cậu chỉ biết nói lời dỗ dành. Nhìn thấy mặt đứa trẻ đỏ bừng vì khóc, trong lòng cậu băn khoăn một hồi rồi cũng đành mím môi cởi cúc áo trước ngực…
Phía trên khoang thuyền mờ tối, một ánh đèn đỏ vụt qua nhưng ánh sáng quá mờ nhạt không thu hút được sự chú ý của Hàn Diệc. Cậu lo lắng nhìn xung quanh rồi thu mình vào một góc khuất, sau đó để lộ bộ ngực hơi căng phồng của mình, nhét núm vú vào cái miệng đang mở to của đứa trẻ.
Đứa trẻ đói đến mức ngậm lấy núm vú tròn vo bắt đầu mút, bàn tay nhỏ nắm lấy bầu vú muốn uống thêm nhiều sữa.
Hàn Diệc không nhịn được hít một hơi thật sâu vì đau nhưng rồi lại không dám né tránh, vì vậy cậu chỉ có thể run rẩy nâng chiếc cổ mềm mại của con lên và cố gắng an ủi kêu con chậm lại.
"Nhẹ... nhẹ thôi..."
Đứa trẻ vui vẻ uống sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động, trên hàng mi dài còn đọng lại một giọt nước mắt và khóe mắt đỏ hoe. Hàn Diệc thấy vậy trong lòng cũng đau xót, lập tức ngừng phản kháng chỉ ôm lấy con cho đến khi con ngậm núm vú trong miệng dần dần ngủ thiếp đi.
Trong đêm dài, cậu trở thành chỗ dựa duy nhất của đứa trẻ.
Hàn Diệc đột nhiên nghĩ đến Trần Túc từng nói: "Ngay cả em cũng không thích đứa nhỏ này, vậy cũng chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa."
Y thì sao?
Nếu như bọn họ cũng không màng sống chết của cậu như lời mình từng nói, chẳng phải sẽ không có người cứu cậu sao?
Vậy còn ai có thể cứu cậu chứ?
Hàn Diệc cũng không biết nữa, cậu dựa vào vách tường lạnh lẽo cảm nhận cơn gió đêm buốt thấu xương, từ từ nhắm mắt lại.
Cậu bị đánh thức bởi sự lạnh lẽo trên ngực.
Áo trước ngực mở toang, làm gió lạnh ào ạt lùa vào không thương tiếc.
Hàn Diệc kinh hãi nhìn lưỡi dao sắc bén kề sát vào người mình, dưới ánh đèn mờ ảo cậu thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi xổm cách mình không xa. Gã đưa tay kéo vạt áo của cậu ra rồi nhướng mày, khàn giọng nói: "Thật là bất ngờ."
Sắc mặt của Hàn Diệc trắng bệch, vội vàng khép áo lại rồi ôm con lùi về sau, "Anh, anh làm cái gì!"
Cậu run lên vì sợ, người đàn ông này vào từ lúc nào vậy? Cậu thậm chí còn không để ý!
Người đàn ông ngồi xổm ở đó nghịch dao găm, mỉm cười nham hiểm.
"Có vẻ như mày có rất nhiều bí mật."
Hàn Diệc mím môi không nói gì, khuy áo trước ngực đã bị cởi ra nên dù có che như thế nào vẫn có gió lạnh tràn vào, khiến cậu lạnh run cả người.
Gã, gã đã thấy rồi sao?
Hàn Diệc căng thẳng nhìn gã, đầu óc trống rỗng.
Bóng dáng của người đàn ông khuất trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khàn khàn mang theo vài phần đùa giỡn.
"Ngực nhỏ kia thật sự có sữa à?"
Hàn Diệc im lặng ngồi đó, chỉ cảm thấy người này toát ra sự nguy hiểm khó lường.
Người nọ đột nhiên đi ra từ trong bóng tối tới gần cậu, khuôn mặt hung ác lúc này đang nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt nhìn cậu tựa như một con rắn độc.
"Cởi quần áo ra."
Hàn Diệc lùi lại, mím môi và lắc đầu.
Người đàn ông đột nhiên ném con dao găm trong tay ra, giữa tiếng hét của Hàn Diệc con dao găm lủng lẳng ghim vào chiếc hộp bên cạnh gò má cậu.
Đôi mắt của Hàn Diệc mở to, khuôn mặt của cậu trở nên tái nhợt ngay lập tức. Bên tai vang lên tiếng vù vù của dao găm, nhưng chiếc cổ lại cảm giác như bị người ta bóp chặt không thể phát ra được một tiếng nào.
"Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thì hơn."
Người đàn ông nheo mắt lại tỏ vẻ không kiên nhẫn. Gã rút con dao găm ra và lướt mũi dao lạnh lẽo qua chiếc cổ mảnh khảnh của Hàn Diệc.
"Quần áo, cởi."
Gã nhìn chằm chằm vào Hàn Diệc và nói từng chữ một.
Hàn Diệc sợ đến nước mắt chảy ra giàn giụa, hai tay nắm chặt vạt áo trong khi lắc đầu khóc nức nở.
"Không, không, đừng làm như vậy..."
Đôi mắt gã đàn ông sắc lạnh, mũi dao chĩa xuống thẳng vào đứa trẻ đang say ngủ. Mũi dao sắc bén chạm vào mi mắt non nớt của đứa trẻ, như thể chỉ trong nháy mắt sẽ đâm thủng nhãn cầu.
Hàn Diệc hốt hoảng cố gắng dùng tay chặn lại, nhưng lại bị người đàn ông thúc giục.
"Tao nói một lần cuối cùng, cởi quần áo ra."
Dưới ánh mắt hung ác của gã, Hàn Diệc vùng vẫy hai tay rồi từ từ buông ra.
Cậu cúi đầu không nhìn biểu cảm của người đàn ông, mở chiếc áo xộc xệch để lộ ra bộ ngực trắng nõn.
"Tiếp tục."
Hàn Diệc quay đầu sang một bên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, dùng đầu ngón tay run rẩy mở áo ra.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cặp vú mềm mại, cổ họng chuyển động, "Tao thật sự không nhìn nhầm."
Mũi dao luồn vào bên trong chiếc áo rồi đẩy vạt áo ra hoàn toàn, để lộ trọn vẹn hai bầu vú căng tròn mềm mại trước mắt người đàn ông.
Gã híp mắt như nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt càng thêm tối sầm.
"Có vú của phụ nữ, vậy... Mày cũng có hoa huy*t của phụ nữ luôn sao?"
Trái tim Hàn Diệc thắt lại, cậu nhìn gã rồi hoảng hốt lắc đầu.
Người đàn ông không thèm để ý mà nhẹ giọng ra lệnh: "Cởi quần ra."
Hàn Diệc bất ngờ gạt tay gã ra rồi muốn bế đứa trẻ chạy đi, nhưng lại bị người đàn ông kẹp chân đè xuống đất.
Đầu gối đè trên lưng khiến cậu đau nhói, Hàn Diệc rên rỉ một tiếng, đứa trẻ cũng tỉnh lại và rên rỉ khe khẽ trong vòng tay của cậu.
Hàn Diệc dùng sức giãy giụa, liều mạng muốn nhấc người lên.
"Buông! Buông... Thả tôi ra!"
Người đàn ông ném con dao găm sang một bên, hừ lạnh một tiếng, đè xuống cậu xuống rồi mạnh bạo xé quần cậu.
Hàn Diệc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quần cậu bị xé toạc một cách thô bạo, khóa quần trên thắt lưng cào vào làn da mỏng manh khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Nhưng không gì có thể so sánh với nỗi kinh hoàng khi quần sắp bị xé toạc và đôi chân của cậu sắp bị banh ra.
Cậu hét lên với sức mạnh chưa từng có bất chấp sự sợ hãi mà người đàn ông mang đến cho mình để trốn thoát.
Đứa trẻ trong lòng bị tiếng khóc của cậu làm cho sợ hãi, cũng bắt đầu bật khóc thút thít.
Không biết chân đá vào đâu đã làm người đàn ông lơ đãng, Hàn Diệc nhân cơ hội thoát ra. Vừa khóc vừa trốn vào góc trong vô vọng.
"Tránh ra! Tránh xa!"
Người đàn ông ngước lên thấy đôi chân trần trắng nõn của thiếu niên mảnh khảnh, cậu đang co ro ở đó và khóc một cách bất lực.
Trong đầu gã là một cảnh tượng mờ ảo vừa thoáng qua. Ngôn Tình Trọng Sinh
Gã híp mắt, đột nhiên nở nụ cười suồng sã, "Khó trách hai anh em coi mày như báo vật, thì ra không chỉ sinh con cho bọn nó, còn cho bọn nó ***..."
Đôi mắt của Hàn Diệc đỏ bừng vì lời nói của gã, đôi tai cũng nóng bừng vì xấu hổ.
Người đàn ông từng bước đi về phía cậu trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu, ánh mắt đảo quanh đôi chân trần của khi cất giọng nói nhuốm đầy dục vọng.
"Dạng chân ra cho ông xem hoa huy*t của mày."
"Biến đi!"
Điều Hàn Diệc không thể chịu đựng hơn việc bị đe dọa đến tính mạng chính là sự xúc phạm, khinh miệt của người khác. Cậu thà bị ném xuống biển cho cá ăn còn hơn bị chà đạp nhân phẩm, sỉ nhục một cách tùy tiện.
Người đàn ông hơi khó chịu, gã kéo mắt cá chân của cậu làm Hàn Diệc liên tục giãy giụa.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Cậu sợ cuộc giằng co giữa hai người sẽ làm đứa trẻ bị thương nên vùng vẫy đặt đứa trẻ sang một bên, nhưng giây tiếp theo cậu đã bị người đàn ông đè xuống đất.
"Để tao xem đàn ông có hoa huy*t sẽ trông như thế nào."
Hàn Diệc không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, đành nghiến răng chịu đựng sự sỉ nhục sắp xảy ra. Nhưng giọng nói của người đàn ông vừa dứt thì một tiếng súng chói tai vang lên bên tai, gã lắc lư rồi rên rỉ ngã xuống một bên.
Hàn Diệc nằm trên mặt đất run rẩy vì sợ hãi, còn chưa kịp cuộn tròn người lại đã bị kéo vào một vòng tay ướt át.
Vòng tay rộng rãi và vững chắc mang theo mùi khói thuốc lá quen thuộc, khiến Hàn Diệc cảm thấy choáng váng một lúc.
Cậu nhìn lên, trong ánh sáng ngược cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quai hàm góc cạnh của người đàn ông.
Hắn ôm chặt lấy cậu rồi gầm lên dữ dội.
"Mẹ kiếp, nhìn người khác cởi quần cũng không biết trốn!"
Hơi thở của người đàn ông hơi gấp gáp, chiếc áo khoác màu đen bao lấy Hàn Diệc khiến lòng cậu bình tĩnh lại một cách khó hiểu.
Khóe mắt nóng rực, như có thứ gì đó chảy ra.
"Tại sao bây giờ anh mới đến..."
Cậu khẽ nghẹn ngào trong vòng tay người đàn ông, hắn lặng lẽ ôm lấy cậu, vòng tay hơi siết chặt.
Tình hình nhanh chóng được kiểm soát, những người do Trần Minh dẫn đến đã lặng lẽ leo lên thuyền và bắt giữ một số người trong phòng điều khiển. Nhưng họ không thấy tên cầm đầu mà Bạch Hi nhắc đến, tìm kiếm khắp nơi mới nhìn thấy cảnh tượng như vừa rồi.
Gã đàn ông này rất cảnh giác, sau khi bị thương, gã đã lợi dụng việc Trần Minh không quen thuộc với địa hình để trốn thoát qua cửa sổ bên kia.
Trần Minh không có ý định đuổi theo, ôm Hàn Diệc vào lòng và đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Em có bị thương không?"
Hàn Diệc lắc đầu rúc vào trong lòng hắn, vẫn còn hoảng hốt nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ, nên cậu giãy giụa ngồi dậy từ trong lòng hắn, "Con, con..."
"Con không sao." Trần Minh gắt gao ôm cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cậu.
Hắn nhắm mắt lại vùi đầu vào cổ Hàn Diệc, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng được yên lòng.
"Con không sao, nhưng tôi thì có sao."
"Cái gì, cái gì?"
"Em suýt nữa đã giết tôi."
Nếu Hàn Diệc chết thì hắn cũng sẽ thực sự phát điên lên mất.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Tiếng sóng biển vang vọng trong khoang thuyền nhỏ tối tăm, Hàn Diệc ôm đứa trẻ cuộn mình trong một góc dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho con, cố gắng không để con dính một chút gió lạnh nào, dù cho tay chân của bản thân đã lạnh cóng.
Những người đàn ông đó mang bánh mì cứng đến, Hàn Diệc lúc đầu còn sợ không dám ăn nhưng sau đó không chịu nổi nữa nên dùng tay xé bánh mì ra nuốt từng miếng một.
Tương lai không có hi vọng, cậu cũng không biết điều gì đang đợi mình tiếp theo. Cậu chỉ biết ở trong bóng tối cầu nguyện, cầu nguyện hai người đàn ông kia mau chóng xuất hiện.
Không còn ai để trông đợi, chỉ có bọn họ.
Đứa trẻ giãy giụa trong lòng cậu rồi phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, Hàn Diệc cúi đầu nhìn con thấy trong bóng tối đôi mắt to của con ánh lên tia tủi thân. Con trông ngóng nhìn Hàn Diệc, vặn vẹo cơ thể rồi giơ hai tay nhỏ lên theo vô thức.
Toàn thân Hàn Diệc căng thẳng, cậu mím môi nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ ra, ôm lấy con vỗ nhè nhẹ.
Đứa trẻ đang đói.
Nhưng cậu không thể cứ như vậy để lộ thân phận song tính của mình ra, trong lòng cậu có dự cảm nếu bị bại lộ sẽ gặp phải những chuyện còn tệ hơn cả chết.
Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, đành phải ôm chặt lấy đứa trẻ hôn lên khóe miệng khô nứt của con, trong lòng hết lần này đến lần khác nói lời xin lỗi.
Nhưng bản năng của đứa trẻ khiến con không thể kìm nén được cơn đói, nhìn thức ăn thơm mùi sữa trước mặt mà lại không được ăn, cả ngày bị va chạm và sợ hãi khiến con tủi thân bắt đầu bật khóc.
"Oa oa..."
Hàn Diệc bất lực vỗ về con, "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc..."
Cậu vẫn là một người ba chưa đủ tiêu chuẩn, khi đứa trẻ khóc cậu chỉ biết nói lời dỗ dành. Nhìn thấy mặt đứa trẻ đỏ bừng vì khóc, trong lòng cậu băn khoăn một hồi rồi cũng đành mím môi cởi cúc áo trước ngực…
Phía trên khoang thuyền mờ tối, một ánh đèn đỏ vụt qua nhưng ánh sáng quá mờ nhạt không thu hút được sự chú ý của Hàn Diệc. Cậu lo lắng nhìn xung quanh rồi thu mình vào một góc khuất, sau đó để lộ bộ ngực hơi căng phồng của mình, nhét núm vú vào cái miệng đang mở to của đứa trẻ.
Đứa trẻ đói đến mức ngậm lấy núm vú tròn vo bắt đầu mút, bàn tay nhỏ nắm lấy bầu vú muốn uống thêm nhiều sữa.
Hàn Diệc không nhịn được hít một hơi thật sâu vì đau nhưng rồi lại không dám né tránh, vì vậy cậu chỉ có thể run rẩy nâng chiếc cổ mềm mại của con lên và cố gắng an ủi kêu con chậm lại.
"Nhẹ... nhẹ thôi..."
Đứa trẻ vui vẻ uống sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động, trên hàng mi dài còn đọng lại một giọt nước mắt và khóe mắt đỏ hoe. Hàn Diệc thấy vậy trong lòng cũng đau xót, lập tức ngừng phản kháng chỉ ôm lấy con cho đến khi con ngậm núm vú trong miệng dần dần ngủ thiếp đi.
Trong đêm dài, cậu trở thành chỗ dựa duy nhất của đứa trẻ.
Hàn Diệc đột nhiên nghĩ đến Trần Túc từng nói: "Ngay cả em cũng không thích đứa nhỏ này, vậy cũng chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa."
Y thì sao?
Nếu như bọn họ cũng không màng sống chết của cậu như lời mình từng nói, chẳng phải sẽ không có người cứu cậu sao?
Vậy còn ai có thể cứu cậu chứ?
Hàn Diệc cũng không biết nữa, cậu dựa vào vách tường lạnh lẽo cảm nhận cơn gió đêm buốt thấu xương, từ từ nhắm mắt lại.
Cậu bị đánh thức bởi sự lạnh lẽo trên ngực.
Áo trước ngực mở toang, làm gió lạnh ào ạt lùa vào không thương tiếc.
Hàn Diệc kinh hãi nhìn lưỡi dao sắc bén kề sát vào người mình, dưới ánh đèn mờ ảo cậu thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi xổm cách mình không xa. Gã đưa tay kéo vạt áo của cậu ra rồi nhướng mày, khàn giọng nói: "Thật là bất ngờ."
Sắc mặt của Hàn Diệc trắng bệch, vội vàng khép áo lại rồi ôm con lùi về sau, "Anh, anh làm cái gì!"
Cậu run lên vì sợ, người đàn ông này vào từ lúc nào vậy? Cậu thậm chí còn không để ý!
Người đàn ông ngồi xổm ở đó nghịch dao găm, mỉm cười nham hiểm.
"Có vẻ như mày có rất nhiều bí mật."
Hàn Diệc mím môi không nói gì, khuy áo trước ngực đã bị cởi ra nên dù có che như thế nào vẫn có gió lạnh tràn vào, khiến cậu lạnh run cả người.
Gã, gã đã thấy rồi sao?
Hàn Diệc căng thẳng nhìn gã, đầu óc trống rỗng.
Bóng dáng của người đàn ông khuất trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khàn khàn mang theo vài phần đùa giỡn.
"Ngực nhỏ kia thật sự có sữa à?"
Hàn Diệc im lặng ngồi đó, chỉ cảm thấy người này toát ra sự nguy hiểm khó lường.
Người nọ đột nhiên đi ra từ trong bóng tối tới gần cậu, khuôn mặt hung ác lúc này đang nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt nhìn cậu tựa như một con rắn độc.
"Cởi quần áo ra."
Hàn Diệc lùi lại, mím môi và lắc đầu.
Người đàn ông đột nhiên ném con dao găm trong tay ra, giữa tiếng hét của Hàn Diệc con dao găm lủng lẳng ghim vào chiếc hộp bên cạnh gò má cậu.
Đôi mắt của Hàn Diệc mở to, khuôn mặt của cậu trở nên tái nhợt ngay lập tức. Bên tai vang lên tiếng vù vù của dao găm, nhưng chiếc cổ lại cảm giác như bị người ta bóp chặt không thể phát ra được một tiếng nào.
"Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thì hơn."
Người đàn ông nheo mắt lại tỏ vẻ không kiên nhẫn. Gã rút con dao găm ra và lướt mũi dao lạnh lẽo qua chiếc cổ mảnh khảnh của Hàn Diệc.
"Quần áo, cởi."
Gã nhìn chằm chằm vào Hàn Diệc và nói từng chữ một.
Hàn Diệc sợ đến nước mắt chảy ra giàn giụa, hai tay nắm chặt vạt áo trong khi lắc đầu khóc nức nở.
"Không, không, đừng làm như vậy..."
Đôi mắt gã đàn ông sắc lạnh, mũi dao chĩa xuống thẳng vào đứa trẻ đang say ngủ. Mũi dao sắc bén chạm vào mi mắt non nớt của đứa trẻ, như thể chỉ trong nháy mắt sẽ đâm thủng nhãn cầu.
Hàn Diệc hốt hoảng cố gắng dùng tay chặn lại, nhưng lại bị người đàn ông thúc giục.
"Tao nói một lần cuối cùng, cởi quần áo ra."
Dưới ánh mắt hung ác của gã, Hàn Diệc vùng vẫy hai tay rồi từ từ buông ra.
Cậu cúi đầu không nhìn biểu cảm của người đàn ông, mở chiếc áo xộc xệch để lộ ra bộ ngực trắng nõn.
"Tiếp tục."
Hàn Diệc quay đầu sang một bên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, dùng đầu ngón tay run rẩy mở áo ra.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cặp vú mềm mại, cổ họng chuyển động, "Tao thật sự không nhìn nhầm."
Mũi dao luồn vào bên trong chiếc áo rồi đẩy vạt áo ra hoàn toàn, để lộ trọn vẹn hai bầu vú căng tròn mềm mại trước mắt người đàn ông.
Gã híp mắt như nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt càng thêm tối sầm.
"Có vú của phụ nữ, vậy... Mày cũng có hoa huy*t của phụ nữ luôn sao?"
Trái tim Hàn Diệc thắt lại, cậu nhìn gã rồi hoảng hốt lắc đầu.
Người đàn ông không thèm để ý mà nhẹ giọng ra lệnh: "Cởi quần ra."
Hàn Diệc bất ngờ gạt tay gã ra rồi muốn bế đứa trẻ chạy đi, nhưng lại bị người đàn ông kẹp chân đè xuống đất.
Đầu gối đè trên lưng khiến cậu đau nhói, Hàn Diệc rên rỉ một tiếng, đứa trẻ cũng tỉnh lại và rên rỉ khe khẽ trong vòng tay của cậu.
Hàn Diệc dùng sức giãy giụa, liều mạng muốn nhấc người lên.
"Buông! Buông... Thả tôi ra!"
Người đàn ông ném con dao găm sang một bên, hừ lạnh một tiếng, đè xuống cậu xuống rồi mạnh bạo xé quần cậu.
Hàn Diệc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quần cậu bị xé toạc một cách thô bạo, khóa quần trên thắt lưng cào vào làn da mỏng manh khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Nhưng không gì có thể so sánh với nỗi kinh hoàng khi quần sắp bị xé toạc và đôi chân của cậu sắp bị banh ra.
Cậu hét lên với sức mạnh chưa từng có bất chấp sự sợ hãi mà người đàn ông mang đến cho mình để trốn thoát.
Đứa trẻ trong lòng bị tiếng khóc của cậu làm cho sợ hãi, cũng bắt đầu bật khóc thút thít.
Không biết chân đá vào đâu đã làm người đàn ông lơ đãng, Hàn Diệc nhân cơ hội thoát ra. Vừa khóc vừa trốn vào góc trong vô vọng.
"Tránh ra! Tránh xa!"
Người đàn ông ngước lên thấy đôi chân trần trắng nõn của thiếu niên mảnh khảnh, cậu đang co ro ở đó và khóc một cách bất lực.
Trong đầu gã là một cảnh tượng mờ ảo vừa thoáng qua. Ngôn Tình Trọng Sinh
Gã híp mắt, đột nhiên nở nụ cười suồng sã, "Khó trách hai anh em coi mày như báo vật, thì ra không chỉ sinh con cho bọn nó, còn cho bọn nó ***..."
Đôi mắt của Hàn Diệc đỏ bừng vì lời nói của gã, đôi tai cũng nóng bừng vì xấu hổ.
Người đàn ông từng bước đi về phía cậu trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu, ánh mắt đảo quanh đôi chân trần của khi cất giọng nói nhuốm đầy dục vọng.
"Dạng chân ra cho ông xem hoa huy*t của mày."
"Biến đi!"
Điều Hàn Diệc không thể chịu đựng hơn việc bị đe dọa đến tính mạng chính là sự xúc phạm, khinh miệt của người khác. Cậu thà bị ném xuống biển cho cá ăn còn hơn bị chà đạp nhân phẩm, sỉ nhục một cách tùy tiện.
Người đàn ông hơi khó chịu, gã kéo mắt cá chân của cậu làm Hàn Diệc liên tục giãy giụa.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Cậu sợ cuộc giằng co giữa hai người sẽ làm đứa trẻ bị thương nên vùng vẫy đặt đứa trẻ sang một bên, nhưng giây tiếp theo cậu đã bị người đàn ông đè xuống đất.
"Để tao xem đàn ông có hoa huy*t sẽ trông như thế nào."
Hàn Diệc không thể thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, đành nghiến răng chịu đựng sự sỉ nhục sắp xảy ra. Nhưng giọng nói của người đàn ông vừa dứt thì một tiếng súng chói tai vang lên bên tai, gã lắc lư rồi rên rỉ ngã xuống một bên.
Hàn Diệc nằm trên mặt đất run rẩy vì sợ hãi, còn chưa kịp cuộn tròn người lại đã bị kéo vào một vòng tay ướt át.
Vòng tay rộng rãi và vững chắc mang theo mùi khói thuốc lá quen thuộc, khiến Hàn Diệc cảm thấy choáng váng một lúc.
Cậu nhìn lên, trong ánh sáng ngược cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy quai hàm góc cạnh của người đàn ông.
Hắn ôm chặt lấy cậu rồi gầm lên dữ dội.
"Mẹ kiếp, nhìn người khác cởi quần cũng không biết trốn!"
Hơi thở của người đàn ông hơi gấp gáp, chiếc áo khoác màu đen bao lấy Hàn Diệc khiến lòng cậu bình tĩnh lại một cách khó hiểu.
Khóe mắt nóng rực, như có thứ gì đó chảy ra.
"Tại sao bây giờ anh mới đến..."
Cậu khẽ nghẹn ngào trong vòng tay người đàn ông, hắn lặng lẽ ôm lấy cậu, vòng tay hơi siết chặt.
Tình hình nhanh chóng được kiểm soát, những người do Trần Minh dẫn đến đã lặng lẽ leo lên thuyền và bắt giữ một số người trong phòng điều khiển. Nhưng họ không thấy tên cầm đầu mà Bạch Hi nhắc đến, tìm kiếm khắp nơi mới nhìn thấy cảnh tượng như vừa rồi.
Gã đàn ông này rất cảnh giác, sau khi bị thương, gã đã lợi dụng việc Trần Minh không quen thuộc với địa hình để trốn thoát qua cửa sổ bên kia.
Trần Minh không có ý định đuổi theo, ôm Hàn Diệc vào lòng và đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Em có bị thương không?"
Hàn Diệc lắc đầu rúc vào trong lòng hắn, vẫn còn hoảng hốt nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ, nên cậu giãy giụa ngồi dậy từ trong lòng hắn, "Con, con..."
"Con không sao." Trần Minh gắt gao ôm cậu vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình sưởi ấm cậu.
Hắn nhắm mắt lại vùi đầu vào cổ Hàn Diệc, trái tim treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng được yên lòng.
"Con không sao, nhưng tôi thì có sao."
"Cái gì, cái gì?"
"Em suýt nữa đã giết tôi."
Nếu Hàn Diệc chết thì hắn cũng sẽ thực sự phát điên lên mất.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.