Chương 34: C34: Chương 34
Nhĩ Đóa
20/11/2024
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trần Túc chậm rãi mở mắt ra, nhìn tin nhắn hiện lên trên điện thoại mà ánh mắt chợt bình tĩnh trở lại.
Bạch Hi co ro trên ghế sô pha cách đó không xa, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và đầu tóc rối bời. Bên cạnh cô ta là hai người anh em họ, họ nhìn Trần Túc một cách giận dữ trong khi an ủi cô ta.
"Cậu cứ chờ đấy, dám đánh Tiểu Hi thì nhà họ Bạch, nhà này không có hiền đâu!"
Sắc mặt của cha Trần cũng không được tốt lắm, lông mày cau lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Nhà họ Bạch không hiền, vậy nhà Trần tôi dễ xử lắm sao?"
Thật là một người phụ nữ ngu ngốc!
Muốn gả vào nhà họ Trần sao không biết cố biểu hiện thật tốt trước mặt Trần Túc, cứ phải cố tình làm mấy hành động tiểu nhân làm chi.
Mặc dù "mẹ" của đứa trẻ không thể công khai ra ngoài, nhưng dù sao đứa trẻ đó cũng chảy dòng máu của nhà họ Trần, bất kể thế nào cũng không thể để người ngoài ức hiếp được.
Không chỉ bắt cóc người lớn mà còn bắt cả đứa nhỏ, giờ còn dám nói bậy trong nhà họ Trần, ai cho dũng khí đấy!
Cha Trần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Nhà họ Bạch mấy người nhúng tay vào nhiều chuyện quá rồi."
Mặc dù thân thiết nhưng ông cũng ghét việc người khác tính kế con cháu của nhà họ Trần, điều này vi phạm điều cấm kỵ của ông.
Quan hệ thế này có tan vỡ cũng chẳng sao.
Cha Trần nghĩ vậy, đứng dậy rồi rời đi.
Người của nhà họ Bạch thấy không được lợi lộc gì, cũng biết không chống lại được sức mạnh của nhà họ Trần nên đành phải đỡ Bạch Hi rời đi.
Trần Túc đột nhiên phát ra âm thanh từ phía sau.
"Cô Bạch."
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, Bạch Hi run rẩy toàn thân.
Cô ta luôn cho rằng người đàn ông này dịu dàng tao nhã, nói chuyện với y một câu cũng lãng mạn như đắm mình trong gió xuân. Nhưng cô ta không ngờ, cho đến tận hôm nay mình mới nhìn rõ bộ mặt lãnh đạm dưới lớp mặt nạ dịu dàng kia.
Khi Trần Minh đè cô ta xuống đất và tàn nhẫn đe dọa, y thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái. Mỗi lần y lơ đễnh nhìn thấy cô ta cũng chỉ như đang nhìn một thứ rác rưởi, xa cách và đầy khinh miệt.
Ánh mắt đó khiến Bạch Hi đau lòng, đồng thời cũng làm tan vỡ ảo mộng duy nhất của cô ta về người đàn ông này.
Đây không phải là một người đàn ông mà cô ta sẽ chiếm được.
Máu lạnh và tàn nhẫn là bộ mặt thật của y, không ai có thể sưởi ấm trái tim y.
Ngoại trừ người đó...
Cô ta sững sờ nhìn Trần Túc, trong mắt có chút sợ hãi.
Trần Túc cong môi cười lạnh.
"Cô Bạch, Hàn Diệc nhát gan lắm, lần sau đừng đùa giỡn như vậy nữa."
Y nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt sâu thẳm đến mức khiến người ta dựng tóc gáy, "Hy vọng cô Bạch không có lần sau."
Bạch Hi tái mặt được đỡ đi.
Cô ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ muốn gặp lại cặp anh em này nữa.
Một người thâm trầm và lạnh nhạt, còn người kia thì hung dữ và bạo lực.
Nếu gặp phải sẽ không cho người ta cơ hội thở dốc, chỉ chờ bị ăn tươi nuốt sống.
Bên kia, những người do Trần Minh mang đến đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình. Hắn đỡ Hàn Diệc đứng dậy rồi sốt ruột giúp cậu mặc quần vào, chân của cậu vẫn còn hơi yếu nên lặng lẽ dựa vào cánh tay hắn.
Một người đàn ông cao lớn cường tráng đi vào, trầm giọng nói: "Chủ nhân, nơi này đều đã sắp xếp xong, ngài có muốn trở lại du thuyền trước không?"
Trần Minh không ngước mắt lên mà kêu một người khác bế đứa trẻ, hắn cởi áo ngoài khoác lên người Hàn Diệc rồi khom người bế cậu lên.
"Đi nào."
Hàn Diệc cuộn mình trong vòng tay hắn, được bao bọc trong bộ quần áo vẫn còn hơi ấm, một chút mùi thuốc lá sót lại trên cổ áo từ từ tiến vào lỗ mũi cậu.
Trần Minh cúi đầu nhìn cậu, "Lạnh không?"
Hàn Diệc lắc đầu dựa vào trong ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ mê mang không biết là sợ hãi hay vì cái gì.
Trần Minh bế cậu lên, khi bước ra khỏi khoang thuyền gỗ đổ nát hắn thì thầm vào tai Hàn Diệc: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám động một ngón tay của em đâu."
Gió đêm trên boong thuyền mạnh hơn một chút, Trần Minh ấn đầu cậu vào trong cánh tay mình cẩn thận che chắn cho cậu khỏi gió lạnh.
Tai nạn xảy ra khi họ quay trở lại thuyền cứu hộ.
Một bóng đen xuất hiện từ nóc thuyền và bắn một phát súng về phía họ.
Một tiếng súng "rầm" nổ bên tai Hàn Diệc, khiến đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.
"Cẩn thận!"
"Bảo vệ thiếu gia!"
"Ở đây! Bảo vệ thiếu gia trước!"
Trần Minh chửi thề rồi ôm Hàn Diệc để bảo vệ cậu trong vòng tay của mình, cúi xuống đi trốn.
"Chuyện gì xảy ra! Mọi chuyện không phải đã xử lý xong sao?" Trần Minh tức giận gầm nhẹ.
Phát súng vừa rồi nhắm vào Trần Minh, nếu không phải do thuyền lộng gió vào ban đêm có lẽ hắn đã bị bắn trúng.
"Chính là người bị thương đã chạy trốn vừa rồi..."
Trần Minh híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, hung ác nói: "Mau làm xong đi!"
Hàn Diệc ngơ ngác vì sợ hãi, cậu co ro trong vòng tay của Trần Minh không dám thở mạnh. Đứa trẻ đã được chuyển lên thuyền cứu hộ, chỉ để lại vào người cuối cùng để bảo vệ Trần Minh.
Địch rõ ta tối, Trần Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ vì hắn còn đang bế Hàn Diệc trong lòng, càng không thích hợp đi nhiều nên chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp ra tay.
Ở phía bên kia một cuộc đọ súng đã bắt đầu nên tiếng súng vang lên rất dữ dội. Với vẻ mặt u ám Trần Minh ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cậu, thậm chí cả hai chân cũng ôm vào trong ngực.
"Đừng sợ."
Tiếng súng dần hết, Trần Minh nhìn một cái rồi nghiến răng bế Hàn Diệc lên, trong màn dêm hắn cúi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Những người phục kích dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này, một viên đạn giảm thanh bất ngờ bắn vào họ.
Trần Minh dường như đã có linh cảm bất ngờ, nghe được âm thanh của cây súng giảm thanh. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, hắn bất ngờ quay người che chắn Hàn Diệc, dùng tấm lưng của mình để chắn...
"A!"
Hàn Dịch chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, người đàn ông bế cậu bỗng lảo đảo và hai tay hơi buông lỏng, sau đó hắn lại dùng sức một lần nữa giữ chặt cậu.
Hàn Diệc nghe thấy tiếng thở dốc đột ngột trở nhiên run rẩy của hắn, hắn nghiến răng nói ra mấy chữ từ trong miệng, "Đi mau!"
Có thứ gì đó nóng hổi nhiễu xuống mặt, Hàn Diệc sững sờ và tim đập nhanh hơn.
Vài tiếng súng lẻ tẻ lại vang lên nhưng đều bị tiếng thở dốc của người đàn ông át đi, ánh mắt Hàn Diệc cay xè không biết vì sao lại muốn khóc.
Khi nhảy lên thuyền cứu hộ chân của Trần Minh đã mềm nhũn, suýt nữa đã ném người trong vòng tay ra ngoài. Hắn nghiến răng cố giữ chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hắn chống cự đứng dậy bế cậu đi về phía trước.
Người nổ súng đuổi theo sát sao, máy phát súng tiếp theo đều bị Trần Minh né được. Cho đến khi khoảng cách quá xa bắn không nổi nữa, người đó mới miễn cưỡng dừng lại.
Có một đội y tế nhỏ trên thuyền cứu hộ đang kiểm tra cho đứa trẻ, khi thấy Trần Minh đi tới, họ giật mình trong giây lát sau đó sắc mặt thay đổi.
"Thiếu gia!"
Trần Minh cố gắng giao người trong ngực cho bọn họ, "Xem em ấy có bị thương hay không..."
Vừa dứt lời một cơn sóng dữ dội ập vào thuyền, Trần Minh trượt chân nhảy ra khỏi lan can và rơi xuống làn sóng đen như mực.
Hàn Diệc hét lên, cậu nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống dưới nhưng bóng dáng của Trần Minh đã biến mất trong những con sóng.
Tay cậu dính nhớp nháp, Hàn Diệc ngơ ngác nhìn thấy dưới ánh trăng có những vết máu chảy ra từ lòng bàn tay của mình.
Khuôn mặt cậu tái nhợt ngay lập tức, hơi thở cũng dường như cũng trở nên khó khăn.
"Trần, Trần Minh..."
Cậu hoảng sợ kêu to: "Mau, mau cứu hắn... Hắn bị thương, hắn bị thương!"
Ai đó đang lo lắng hét lên, tiếng rơi xuống nước vang lên không dứt.
Hàn Diệc sững sờ gục xuống bên lan can, máu trên lòng bàn tay dần khô lại và trở nên lạnh lẽo, dường như hơi thở của cậu cũng trở nên lạnh hơn.
***
Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Minh vô thức đưa tay lên nắm lấy bên cạnh nhưng chỉ chạm vào một khoảng không khí trống rỗng.
Hắn cố gắng nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu và muốn đứng dậy, nhưng vừa di chuyển thì một cơn đau nhức từ vai đã truyền đến.
Phải, hắn đã chặn phát súng để bảo vệ Hàn Diệc.
Trong căn phòng tối om cơ thể hắn khẽ rung lên, có vẻ như hắn vẫn còn ở trên thuyền cứu hộ. Đầu của Trần Minh đau muốn nhứt ra, nhưng giọng nói khô khốc đến mức nói không nên lời.
Một giọng nói nho nhỏ đột nhiên vang lên: "Anh, anh tỉnh rồi?"
Trần Minh dừng lại và nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Trần Minh phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn rõ người đó. Cậu mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng đứng cách đó không xa, cầm tay nhìn hắn với vẻ mặt thận trọng.
Thời gian như bị kéo ngược về quá khứ, vào lần đầu tiên gặp mặt Hàn Diệc cũng có dáng vẻ thận trọng sợ hãi này, không biết sự đời, ngây thơ và dễ lừa.
Trần Minh không biết nghĩ tới cái gì mà nhoẻn miệng cười.
Hàn Diệc tiến lên đưa cho hắn một cốc nước, nhỏ giọng nói: "Uống nước đi"
Cho dù Trần Minh có bị thương cũng không quên trêu chọc cậu, hắn nhếch môi cười xấu xa và cất giọng nói trầm khàn: "Nằm thế này thì uống thế nào?"
Âm cuối rất trầm và kéo dài khiến Hàn Diệc sửng sốt một lúc, tay cầm ly nước không biết để ở đâu.
"Sao, uống như thế nào?"
"Mớm tôi uống?" Trần Minh nhướng mày nhìn cậu, môi khô nứt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Dùng miệng đút cho tôi."
Hàn Diệc im bặt.
Đôi mắt cậu chớp chớp, toàn thân tràn đầy sự hoảng sợ.
"Tôi…"
"Đến đây."
Nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của người đàn ông, Hàn Diệc siết chặt bàn tay cuối cùng chậm rãi đến gần ngồi xuống bên cạnh hắn.
Người đàn ông vẫn đang giục cậu cho mình uống nước, cậu nhìn xuống ly nước, nhấp một ngụm rồi cúi người xuống.
Khi hai đôi môi áp sát vào nhau, Hàn Diệc bị sức nóng của đôi môi đó làm cho rùng mình, chưa kịp mở miệng thì đã bị người đàn ông đó ngậm lấy môi.
"Ưm…"
Cậu khẽ ngân nga, nhưng bị người đàn ông ấn vào gáy và hôn sâu hơn.
Nước trong miệng bị hút sạch, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ luồn vào trong miệng cậu tùy ý càn quét trong khoang miệng mềm mại, cướp đoạt hơi thở của cậu.
Trần Minh hôn một cách mạnh bạo và cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng người cậu, Hàn Diệc cố né tránh lại bị chiếc lưỡi mềm mại của người đàn ông quấn quýt liên tục.
Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống từ khóe môi, Hàn Diệc khẽ vùng vẫy, cuối cùng người đàn ông cũng buông cậu ra.
Một sợi chỉ bạc xuất hiện giữa hai đôi môi, hơi thở hai người đan xen và không khí trở nên nóng rực ngay lập tức.
Đôi mắt Trần Minh đỏ hoe, trên môi nở nụ cười khàn khàn.
"Hôn mà cũng cương lên rồi, làm sao bây giờ?"
Lỗ tai của Hàn Diệc đỏ bừng, có chút do dự nhìn hắn.
Trần Minh mê mẩn hôn lên gò má cậu, thở hồng hộc.
"Bạn học nhỏ, vì em mà tôi bị thương, em có thể tự mình ngồi lên được không?"
Hàn Diệc dường như đã bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho choáng váng, cậu thực sự không ngờ người đàn ông xấu xa này đã bị thương mà còn có thời gian nghĩ đến chuyện này, nên tức giận đến mức muốn bỏ mặc hắn luôn.
Không ngờ cậu vừa đứng dậy thì Trần Minh đã kêu lên.
Hàn Diệc lo lắng nhìn hắn, "Làm sao vậy, có đau không, tôi đi gọi người..."
"Không cần..." Trần Minh kéo cậu lại, ôm eo cậu, "Em làm cho tôi sướng thì sẽ không đau nữa."
Hắn nhìn cậu, trên khuôn mặt nở nụ cười xấu xa mà cũng yếu ớt.
"Em không biết tình dục có thể giảm đau sao?"
Hàn Diệc không biết, nhưng cậu đã bị Trần Minh nửa dỗ dành nửa đe dọa leo lên giường.
Cậu xấu hổ đến mức đỏ mặt, cởi quần ra dưới ánh mắt nóng bỏng của Trần Minh rồi dạng chân ra ngồi trên eo hắn.
"Ừ, tự cầm đi."
"Xoa hoa huy*t của em ướt đi..."
Hàn Diệc đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Trần Minh, chiếc áo này chỉ đủ để che phần dưới của cậu, đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của hắn.
"Kéo áo của em lên."
Hàn Diệc khẽ thở hổn hển và toàn thân run rẩy, nghe thấy những lời của Trần Minh mà do dự một lúc không di chuyển.
Trần Minh ưỡn thẳng hông, vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến Hàn Diệc phải run rẩy cầm vạt áo của mình lên ngậm vào miệng.
Rõ ràng là không muốn nhưng vẫn ngồi trên người hắn với bộ dạng dâm đãng như vậy, vừa thuần khiết vừa dâm đãng, Trần Minh vừa nhìn một cái đã làm dương v*t cương cứng lên ngay lập tức.
Hắn vuốt ve vòng eo thon thả của Hàn Dịch, dụ dỗ nói: "Ngồi đi."
Hàn Diệc rướn người lên định ngồi xuống một chút, quy đầu to lớn vừa chạm vào hoa huy*t đã trượt đi hướng khác vì quá nhiều nước dâm.
Hàn Diệc khịt mũi như con mèo con, thở hồng hộc.
Sau khi thử nhiều lần cũng chỉ mới đút được quy đầu vào, eo và tay chân của Hàn Diệc run rẩy dữ dội làm cậu gần như không thể chịu đựng được nữa.
Trần Minh nhìn rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Khổ quá..."
Nói xong hắn cầm eo Hàn Diệc ấn xuống đồng thời đẩy hông lên trên, dương v*t nóng bỏng cuối cùng cũng hoàn toàn xâm nhập vào hoa huy*t nóng ẩm.
Hàn Diệc ngửa cổ phát ra tiếng rên ngọt ngào.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Trần Túc chậm rãi mở mắt ra, nhìn tin nhắn hiện lên trên điện thoại mà ánh mắt chợt bình tĩnh trở lại.
Bạch Hi co ro trên ghế sô pha cách đó không xa, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và đầu tóc rối bời. Bên cạnh cô ta là hai người anh em họ, họ nhìn Trần Túc một cách giận dữ trong khi an ủi cô ta.
"Cậu cứ chờ đấy, dám đánh Tiểu Hi thì nhà họ Bạch, nhà này không có hiền đâu!"
Sắc mặt của cha Trần cũng không được tốt lắm, lông mày cau lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Nhà họ Bạch không hiền, vậy nhà Trần tôi dễ xử lắm sao?"
Thật là một người phụ nữ ngu ngốc!
Muốn gả vào nhà họ Trần sao không biết cố biểu hiện thật tốt trước mặt Trần Túc, cứ phải cố tình làm mấy hành động tiểu nhân làm chi.
Mặc dù "mẹ" của đứa trẻ không thể công khai ra ngoài, nhưng dù sao đứa trẻ đó cũng chảy dòng máu của nhà họ Trần, bất kể thế nào cũng không thể để người ngoài ức hiếp được.
Không chỉ bắt cóc người lớn mà còn bắt cả đứa nhỏ, giờ còn dám nói bậy trong nhà họ Trần, ai cho dũng khí đấy!
Cha Trần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Nhà họ Bạch mấy người nhúng tay vào nhiều chuyện quá rồi."
Mặc dù thân thiết nhưng ông cũng ghét việc người khác tính kế con cháu của nhà họ Trần, điều này vi phạm điều cấm kỵ của ông.
Quan hệ thế này có tan vỡ cũng chẳng sao.
Cha Trần nghĩ vậy, đứng dậy rồi rời đi.
Người của nhà họ Bạch thấy không được lợi lộc gì, cũng biết không chống lại được sức mạnh của nhà họ Trần nên đành phải đỡ Bạch Hi rời đi.
Trần Túc đột nhiên phát ra âm thanh từ phía sau.
"Cô Bạch."
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng đó, Bạch Hi run rẩy toàn thân.
Cô ta luôn cho rằng người đàn ông này dịu dàng tao nhã, nói chuyện với y một câu cũng lãng mạn như đắm mình trong gió xuân. Nhưng cô ta không ngờ, cho đến tận hôm nay mình mới nhìn rõ bộ mặt lãnh đạm dưới lớp mặt nạ dịu dàng kia.
Khi Trần Minh đè cô ta xuống đất và tàn nhẫn đe dọa, y thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái. Mỗi lần y lơ đễnh nhìn thấy cô ta cũng chỉ như đang nhìn một thứ rác rưởi, xa cách và đầy khinh miệt.
Ánh mắt đó khiến Bạch Hi đau lòng, đồng thời cũng làm tan vỡ ảo mộng duy nhất của cô ta về người đàn ông này.
Đây không phải là một người đàn ông mà cô ta sẽ chiếm được.
Máu lạnh và tàn nhẫn là bộ mặt thật của y, không ai có thể sưởi ấm trái tim y.
Ngoại trừ người đó...
Cô ta sững sờ nhìn Trần Túc, trong mắt có chút sợ hãi.
Trần Túc cong môi cười lạnh.
"Cô Bạch, Hàn Diệc nhát gan lắm, lần sau đừng đùa giỡn như vậy nữa."
Y nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt sâu thẳm đến mức khiến người ta dựng tóc gáy, "Hy vọng cô Bạch không có lần sau."
Bạch Hi tái mặt được đỡ đi.
Cô ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ muốn gặp lại cặp anh em này nữa.
Một người thâm trầm và lạnh nhạt, còn người kia thì hung dữ và bạo lực.
Nếu gặp phải sẽ không cho người ta cơ hội thở dốc, chỉ chờ bị ăn tươi nuốt sống.
Bên kia, những người do Trần Minh mang đến đã nhanh chóng kiểm soát được tình hình. Hắn đỡ Hàn Diệc đứng dậy rồi sốt ruột giúp cậu mặc quần vào, chân của cậu vẫn còn hơi yếu nên lặng lẽ dựa vào cánh tay hắn.
Một người đàn ông cao lớn cường tráng đi vào, trầm giọng nói: "Chủ nhân, nơi này đều đã sắp xếp xong, ngài có muốn trở lại du thuyền trước không?"
Trần Minh không ngước mắt lên mà kêu một người khác bế đứa trẻ, hắn cởi áo ngoài khoác lên người Hàn Diệc rồi khom người bế cậu lên.
"Đi nào."
Hàn Diệc cuộn mình trong vòng tay hắn, được bao bọc trong bộ quần áo vẫn còn hơi ấm, một chút mùi thuốc lá sót lại trên cổ áo từ từ tiến vào lỗ mũi cậu.
Trần Minh cúi đầu nhìn cậu, "Lạnh không?"
Hàn Diệc lắc đầu dựa vào trong ngực hắn, trên mặt lộ ra vẻ mê mang không biết là sợ hãi hay vì cái gì.
Trần Minh bế cậu lên, khi bước ra khỏi khoang thuyền gỗ đổ nát hắn thì thầm vào tai Hàn Diệc: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám động một ngón tay của em đâu."
Gió đêm trên boong thuyền mạnh hơn một chút, Trần Minh ấn đầu cậu vào trong cánh tay mình cẩn thận che chắn cho cậu khỏi gió lạnh.
Tai nạn xảy ra khi họ quay trở lại thuyền cứu hộ.
Một bóng đen xuất hiện từ nóc thuyền và bắn một phát súng về phía họ.
Một tiếng súng "rầm" nổ bên tai Hàn Diệc, khiến đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.
"Cẩn thận!"
"Bảo vệ thiếu gia!"
"Ở đây! Bảo vệ thiếu gia trước!"
Trần Minh chửi thề rồi ôm Hàn Diệc để bảo vệ cậu trong vòng tay của mình, cúi xuống đi trốn.
"Chuyện gì xảy ra! Mọi chuyện không phải đã xử lý xong sao?" Trần Minh tức giận gầm nhẹ.
Phát súng vừa rồi nhắm vào Trần Minh, nếu không phải do thuyền lộng gió vào ban đêm có lẽ hắn đã bị bắn trúng.
"Chính là người bị thương đã chạy trốn vừa rồi..."
Trần Minh híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm, hung ác nói: "Mau làm xong đi!"
Hàn Diệc ngơ ngác vì sợ hãi, cậu co ro trong vòng tay của Trần Minh không dám thở mạnh. Đứa trẻ đã được chuyển lên thuyền cứu hộ, chỉ để lại vào người cuối cùng để bảo vệ Trần Minh.
Địch rõ ta tối, Trần Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ vì hắn còn đang bế Hàn Diệc trong lòng, càng không thích hợp đi nhiều nên chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp ra tay.
Ở phía bên kia một cuộc đọ súng đã bắt đầu nên tiếng súng vang lên rất dữ dội. Với vẻ mặt u ám Trần Minh ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cậu, thậm chí cả hai chân cũng ôm vào trong ngực.
"Đừng sợ."
Tiếng súng dần hết, Trần Minh nhìn một cái rồi nghiến răng bế Hàn Diệc lên, trong màn dêm hắn cúi người nhanh chóng tiến về phía trước.
Những người phục kích dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này, một viên đạn giảm thanh bất ngờ bắn vào họ.
Trần Minh dường như đã có linh cảm bất ngờ, nghe được âm thanh của cây súng giảm thanh. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, hắn bất ngờ quay người che chắn Hàn Diệc, dùng tấm lưng của mình để chắn...
"A!"
Hàn Dịch chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, người đàn ông bế cậu bỗng lảo đảo và hai tay hơi buông lỏng, sau đó hắn lại dùng sức một lần nữa giữ chặt cậu.
Hàn Diệc nghe thấy tiếng thở dốc đột ngột trở nhiên run rẩy của hắn, hắn nghiến răng nói ra mấy chữ từ trong miệng, "Đi mau!"
Có thứ gì đó nóng hổi nhiễu xuống mặt, Hàn Diệc sững sờ và tim đập nhanh hơn.
Vài tiếng súng lẻ tẻ lại vang lên nhưng đều bị tiếng thở dốc của người đàn ông át đi, ánh mắt Hàn Diệc cay xè không biết vì sao lại muốn khóc.
Khi nhảy lên thuyền cứu hộ chân của Trần Minh đã mềm nhũn, suýt nữa đã ném người trong vòng tay ra ngoài. Hắn nghiến răng cố giữ chặt, gân xanh trên trán nổi lên, hắn chống cự đứng dậy bế cậu đi về phía trước.
Người nổ súng đuổi theo sát sao, máy phát súng tiếp theo đều bị Trần Minh né được. Cho đến khi khoảng cách quá xa bắn không nổi nữa, người đó mới miễn cưỡng dừng lại.
Có một đội y tế nhỏ trên thuyền cứu hộ đang kiểm tra cho đứa trẻ, khi thấy Trần Minh đi tới, họ giật mình trong giây lát sau đó sắc mặt thay đổi.
"Thiếu gia!"
Trần Minh cố gắng giao người trong ngực cho bọn họ, "Xem em ấy có bị thương hay không..."
Vừa dứt lời một cơn sóng dữ dội ập vào thuyền, Trần Minh trượt chân nhảy ra khỏi lan can và rơi xuống làn sóng đen như mực.
Hàn Diệc hét lên, cậu nằm trên lan can nhìn chằm chằm xuống dưới nhưng bóng dáng của Trần Minh đã biến mất trong những con sóng.
Tay cậu dính nhớp nháp, Hàn Diệc ngơ ngác nhìn thấy dưới ánh trăng có những vết máu chảy ra từ lòng bàn tay của mình.
Khuôn mặt cậu tái nhợt ngay lập tức, hơi thở cũng dường như cũng trở nên khó khăn.
"Trần, Trần Minh..."
Cậu hoảng sợ kêu to: "Mau, mau cứu hắn... Hắn bị thương, hắn bị thương!"
Ai đó đang lo lắng hét lên, tiếng rơi xuống nước vang lên không dứt.
Hàn Diệc sững sờ gục xuống bên lan can, máu trên lòng bàn tay dần khô lại và trở nên lạnh lẽo, dường như hơi thở của cậu cũng trở nên lạnh hơn.
***
Khi mở mắt ra lần nữa, Trần Minh vô thức đưa tay lên nắm lấy bên cạnh nhưng chỉ chạm vào một khoảng không khí trống rỗng.
Hắn cố gắng nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu và muốn đứng dậy, nhưng vừa di chuyển thì một cơn đau nhức từ vai đã truyền đến.
Phải, hắn đã chặn phát súng để bảo vệ Hàn Diệc.
Trong căn phòng tối om cơ thể hắn khẽ rung lên, có vẻ như hắn vẫn còn ở trên thuyền cứu hộ. Đầu của Trần Minh đau muốn nhứt ra, nhưng giọng nói khô khốc đến mức nói không nên lời.
Một giọng nói nho nhỏ đột nhiên vang lên: "Anh, anh tỉnh rồi?"
Trần Minh dừng lại và nheo mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, Trần Minh phải nhìn thật kỹ mới có thể nhìn rõ người đó. Cậu mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng đứng cách đó không xa, cầm tay nhìn hắn với vẻ mặt thận trọng.
Thời gian như bị kéo ngược về quá khứ, vào lần đầu tiên gặp mặt Hàn Diệc cũng có dáng vẻ thận trọng sợ hãi này, không biết sự đời, ngây thơ và dễ lừa.
Trần Minh không biết nghĩ tới cái gì mà nhoẻn miệng cười.
Hàn Diệc tiến lên đưa cho hắn một cốc nước, nhỏ giọng nói: "Uống nước đi"
Cho dù Trần Minh có bị thương cũng không quên trêu chọc cậu, hắn nhếch môi cười xấu xa và cất giọng nói trầm khàn: "Nằm thế này thì uống thế nào?"
Âm cuối rất trầm và kéo dài khiến Hàn Diệc sửng sốt một lúc, tay cầm ly nước không biết để ở đâu.
"Sao, uống như thế nào?"
"Mớm tôi uống?" Trần Minh nhướng mày nhìn cậu, môi khô nứt nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Dùng miệng đút cho tôi."
Hàn Diệc im bặt.
Đôi mắt cậu chớp chớp, toàn thân tràn đầy sự hoảng sợ.
"Tôi…"
"Đến đây."
Nghe thấy giọng nói khàn khàn khô khốc của người đàn ông, Hàn Diệc siết chặt bàn tay cuối cùng chậm rãi đến gần ngồi xuống bên cạnh hắn.
Người đàn ông vẫn đang giục cậu cho mình uống nước, cậu nhìn xuống ly nước, nhấp một ngụm rồi cúi người xuống.
Khi hai đôi môi áp sát vào nhau, Hàn Diệc bị sức nóng của đôi môi đó làm cho rùng mình, chưa kịp mở miệng thì đã bị người đàn ông đó ngậm lấy môi.
"Ưm…"
Cậu khẽ ngân nga, nhưng bị người đàn ông ấn vào gáy và hôn sâu hơn.
Nước trong miệng bị hút sạch, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ luồn vào trong miệng cậu tùy ý càn quét trong khoang miệng mềm mại, cướp đoạt hơi thở của cậu.
Trần Minh hôn một cách mạnh bạo và cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng người cậu, Hàn Diệc cố né tránh lại bị chiếc lưỡi mềm mại của người đàn ông quấn quýt liên tục.
Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống từ khóe môi, Hàn Diệc khẽ vùng vẫy, cuối cùng người đàn ông cũng buông cậu ra.
Một sợi chỉ bạc xuất hiện giữa hai đôi môi, hơi thở hai người đan xen và không khí trở nên nóng rực ngay lập tức.
Đôi mắt Trần Minh đỏ hoe, trên môi nở nụ cười khàn khàn.
"Hôn mà cũng cương lên rồi, làm sao bây giờ?"
Lỗ tai của Hàn Diệc đỏ bừng, có chút do dự nhìn hắn.
Trần Minh mê mẩn hôn lên gò má cậu, thở hồng hộc.
"Bạn học nhỏ, vì em mà tôi bị thương, em có thể tự mình ngồi lên được không?"
Hàn Diệc dường như đã bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho choáng váng, cậu thực sự không ngờ người đàn ông xấu xa này đã bị thương mà còn có thời gian nghĩ đến chuyện này, nên tức giận đến mức muốn bỏ mặc hắn luôn.
Không ngờ cậu vừa đứng dậy thì Trần Minh đã kêu lên.
Hàn Diệc lo lắng nhìn hắn, "Làm sao vậy, có đau không, tôi đi gọi người..."
"Không cần..." Trần Minh kéo cậu lại, ôm eo cậu, "Em làm cho tôi sướng thì sẽ không đau nữa."
Hắn nhìn cậu, trên khuôn mặt nở nụ cười xấu xa mà cũng yếu ớt.
"Em không biết tình dục có thể giảm đau sao?"
Hàn Diệc không biết, nhưng cậu đã bị Trần Minh nửa dỗ dành nửa đe dọa leo lên giường.
Cậu xấu hổ đến mức đỏ mặt, cởi quần ra dưới ánh mắt nóng bỏng của Trần Minh rồi dạng chân ra ngồi trên eo hắn.
"Ừ, tự cầm đi."
"Xoa hoa huy*t của em ướt đi..."
Hàn Diệc đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Trần Minh, chiếc áo này chỉ đủ để che phần dưới của cậu, đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của hắn.
"Kéo áo của em lên."
Hàn Diệc khẽ thở hổn hển và toàn thân run rẩy, nghe thấy những lời của Trần Minh mà do dự một lúc không di chuyển.
Trần Minh ưỡn thẳng hông, vừa đe dọa vừa dụ dỗ khiến Hàn Diệc phải run rẩy cầm vạt áo của mình lên ngậm vào miệng.
Rõ ràng là không muốn nhưng vẫn ngồi trên người hắn với bộ dạng dâm đãng như vậy, vừa thuần khiết vừa dâm đãng, Trần Minh vừa nhìn một cái đã làm dương v*t cương cứng lên ngay lập tức.
Hắn vuốt ve vòng eo thon thả của Hàn Dịch, dụ dỗ nói: "Ngồi đi."
Hàn Diệc rướn người lên định ngồi xuống một chút, quy đầu to lớn vừa chạm vào hoa huy*t đã trượt đi hướng khác vì quá nhiều nước dâm.
Hàn Diệc khịt mũi như con mèo con, thở hồng hộc.
Sau khi thử nhiều lần cũng chỉ mới đút được quy đầu vào, eo và tay chân của Hàn Diệc run rẩy dữ dội làm cậu gần như không thể chịu đựng được nữa.
Trần Minh nhìn rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Khổ quá..."
Nói xong hắn cầm eo Hàn Diệc ấn xuống đồng thời đẩy hông lên trên, dương v*t nóng bỏng cuối cùng cũng hoàn toàn xâm nhập vào hoa huy*t nóng ẩm.
Hàn Diệc ngửa cổ phát ra tiếng rên ngọt ngào.
Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad - WordPress @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.