Chương 4: Cưỡng Hôn
Shiho Miyano
04/08/2015
Cô trở về chỗ ngồi đợi hai đứa kia. Thiên Thiên ngồi đợi khoảng 10 phút mà vẫn không thấy hai đứa bạn quay lại nên sốt ruột nhưng cô không muốn đi lên đó vì sợ gặp lại hắn. Cô càng ngồi đợi thì càng sốt ruột, cảm giác muốn trở về nhà trổi dậy mạnh mẽ. Bỗng Thiên Thiên có cảm giác có người ngồi kế bên mình quay lại thì cô thấy hắn ngồi kế bên:
- Lại là anh..._Thiên Thiên khó chịu khi nhìn thấy hắn.
- Ừ!.
- Anh làm ơn đi chỗ khác, ở đây có người ngồi rồi._Cô diện lý do để đuổi hắn.
- Tôi biết chứ.
- Nếu biết thì sao không đi tìm chỗ khác ngồi ?
- Không thích.
- Thế thì tùy anh._Thiên Thiên không quan tâm đến tên mặt dày như hắn.
- Rất thú vị...
Hắn nhích lại gần cô thì cô lại nhích xa hắn ra đến khi không còn tránh được nữa. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi chọn cho ngồi trong gốc này nếu biết gặp người như hắn cô sẽ chọn một cái bàn ở ngoài. Khuôn mặt hắn phóng đại trong mắt cô. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt như chim ưng sắt bén nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cách tà mị.
Hắn nâng cằm cô lên:
- Em tên là gì? Tôi muốn biết.
- Không nhất thiết phải nói.
- Một cô gái kiêu ngạo. Tôi rất thích.
- Nếu anh là người lịch sự thì tránh ra.
- Một đêm phục vụ tôi, em đồng ý chứ.
- Đồ điên mau tránh r...ưmh..._ Chưa kịp nói hết câu, đôi môi của cô đã bị hắn phủ lên.
Hắn hung hăng hôn lên đôi môi anh đào kia. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô rồi nhanh chóng khoáy đảo trong miệng của cô. Nụ hôn của hắn như một cơn lốc thổi bay đi lý trí khiến cho cô quên đi phản kháng. Bàn tay không thành thật cũng bắt đầu chạy trên cơ thể của Thiên Thiên. Hành động của hắn làm cô ghê tởm, lý trí nhanh chóng trở về. Trong đầu của Thiên Thiên chỉ có một ý nghĩ là nhanh chóng đẩy hắn ra."Bốp". Năm dấu tay in trên mặt của hắn. Thiên Thiên tức giận nhìn người đàn ông trước mặt mình:
- Tôi không phải loại người anh muốn tìm.
- Vậy sao...
- Cút khỏi đây!_ Thiên Thiên thực sự mất kiên nhẫn với loại người này.
Cô thấy hắn chưa có ý định rời đi nên càng bực bội. Bỗng có tiếng động đổ vỡ phát ra từ sàn nhảy thu hút sự chú ý của cô. Thiên Thiên đứng dậy tiến về phía sàn nhảy bỏ mặc hắn ngồi đó một mình. Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé kia khuất dần trong đám, khoé miệng khẽ nhếch lên, cô gái này thật là không biết trời cao đất dày mà dám chọc phải hắn. Những thứ hắn muốn nhất định phải có được, càng cự tuyệt hắn càng muốn có được. Hắn vẫy gọi một người phục:
- Có việc gì ở đó vậy?
- Dạ, có hai cô gái đang kiếm chuyện với quán ạ. Mà hình như mặt của ngài ..._ Người phục vụ khẽ liếc nhìn gương mặt anh tuấn của hắn
Ánh mắt chim ưng hắn nhìn tên phục như muốn giết người khiến cho tên phục vụ không dám ngẩng đầu lên. Thấy tên phục vụ đã biết hối lỗi hắn cũng không chấp nhất nữa trực tiếp đứng dậy sải bước đi vào đám đông.
***
Khi chen vào được bên trong, Thiên Thiên bất ngờ thấy hai người bạn của mình đang đánh nhau với hai tên thanh niên người Anh. Mọi người xung quanh đang hò hét cổ vũ cuộc đánh nhau này mà không có ý định ngăn cản. Thiên Thiên kéo tay của Đình Đình lại:
- Đình Đình đủ rồi, dừng lại đi!
Nhưng cô bạn Không nghe tiếp tục lao vào đánh tên thanh niên có mái tóc đỏ. Tiểu Vy cũng không ngoại lệ tiếp tục đánh nhau với tên còn lại. Hai người đó càng hăng thậm chí không để ý đến những người xung quanh đang nhìn mình. Thiên Thiên không muốn làm lớn chuyện này nhưng hai đứa này bắt đầu làm cô bực bội. Thế đừng trách cô, nói nhẹ không nghe thì đừng trách cô nặng tay. Thiên Thiên nhẹ nhàng xoay người đá hai tên thanh niên đang chuẩn bị ra đòn đánh Đình Đình và Tiểu Vy rồi thực hiện tiếp tục xoay người đá vào hai người bạn của mình. Bị tấn công bất ngờ cả hai bên ngay lập tức dừng lại còn những người đang vây quanh sàn nhảy được thưởng thức một màn hay. Đình Đình lên tiếng phá tan sự chú ý của mọi người:
- Thiên Thiên cậu làm gì vậy? Sao lại ngăn cản bọn tớ.
Hai tên kia định nhân cơ hội ra đòn nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của cô thì dừng lại.
- Tại sao lại đánh nhau?_ Thiên Thiên hỏi ngược lại Đình Đình.
- Tớ …
Thiên Thiên thấy có hỏi cũng vô dụng nên không tiếp tục truy cứu nữa. Cô quay qua nhìn hai tên thanh niên:
- Gọi ông chủ của các người tới đây._ Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng nghiêm khiến cho người khác khó có thể lám trái.
Tên thanh niên có mái tóc màu đỏ tỏ vẻ không phục định tiến lên phảm kháng thì tên còn lại vội cản lại. Thiên Thiên cũng không vội, cô thong thả nhìn hai tên đó xì xấm bàn bạc với nhau. Cuối cùng một tên quay đi, một lát sau tên đó quay lại với một người đàn ông anh tuấn nhìn cũng không kém hắn. Thiên Thiên thật sự bất ngờ với suy nghĩ của mình, tại sao cô lại đem người đàn ông này đi so sánh với hắn chứ. Người đàn ông thấy cô nhìn mình thì khoé miệng nhếch lên một cách tà mị:
- Xin chào, cô tìm tôi?
Thiên Thiên nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản ban đầu:
- Xin hỏi có phải hai người bạn của tôi đã kiếm chuyện với người của anh?
Người đàn ông không có ý trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên thuộc hạ. Một tên bắt gặp ánh mắt đó thì vội trả lời:
- Khi nãy em thấy cô ta khá xinh đẹp nên bước đến mời cô ta uống rượu như cô ta từ chối rồi còn tạt rượu vào mặt em nên em mới cùng với Jack…_ Tên đó vừa nói vừa chỉ vào Tiểu Vy.
Thiên Thiên quay qua nhìn Tiểu Vy:
- Có phải không?
Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của cô rồi gật đầu thừa nhận. Do bạn của mình gây chuyện nên Thiên Thiên đành thay bạn mình nhận lỗi:
- Chuyện này là lỗi của chúng tôi. Thành thật xin lỗi anh, còn tiền bồi thường ngày mai tôi sẽ cho người mang đến. Xin phép.
Người đàn ông không ngờ cô sẽ giải quyết một cách nhanh gọn như vậy khiến anh thật sự bất ngờ. Hắn cũng không ngờ cô có thể giải quyết ổn thoả như vậy, đúng là không phí thời gian hắn đứng xem. Thiên Thiên nhìn hai người bạn của mình:
- Còn không đi?
Hắn nhìn bóng lưng khuất dần của cô, ánh mắt của hắn mang vẻ tán thưởng và chỉnh phục một cách mãnh liệt:
- Cậu có thấy cô gái khi nãy không?_ Hắn hỏi tên thuộc hạ thân cận của mình- Phàm Huân.
- Có, thưa lão đại.
- Tôi muốn cậu điêu tra cô ta._ Ánh mắt hắn thâm sâu khó lường.
Ánh mắt đó khiến cho Phàm Huân khó hiểu nhưng anh rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, anh cúi đầu nhận lệnh.
***
Thiên Thiên đưa Đình Đình và Tiểu Vy về nhà và giáo huấn một trận nhớ đời. Cả ba ở
London khoảng một tuần thì trở về Nhật.
- Lại là anh..._Thiên Thiên khó chịu khi nhìn thấy hắn.
- Ừ!.
- Anh làm ơn đi chỗ khác, ở đây có người ngồi rồi._Cô diện lý do để đuổi hắn.
- Tôi biết chứ.
- Nếu biết thì sao không đi tìm chỗ khác ngồi ?
- Không thích.
- Thế thì tùy anh._Thiên Thiên không quan tâm đến tên mặt dày như hắn.
- Rất thú vị...
Hắn nhích lại gần cô thì cô lại nhích xa hắn ra đến khi không còn tránh được nữa. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận khi chọn cho ngồi trong gốc này nếu biết gặp người như hắn cô sẽ chọn một cái bàn ở ngoài. Khuôn mặt hắn phóng đại trong mắt cô. Ngũ quan tinh tế, đôi mắt như chim ưng sắt bén nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một cách tà mị.
Hắn nâng cằm cô lên:
- Em tên là gì? Tôi muốn biết.
- Không nhất thiết phải nói.
- Một cô gái kiêu ngạo. Tôi rất thích.
- Nếu anh là người lịch sự thì tránh ra.
- Một đêm phục vụ tôi, em đồng ý chứ.
- Đồ điên mau tránh r...ưmh..._ Chưa kịp nói hết câu, đôi môi của cô đã bị hắn phủ lên.
Hắn hung hăng hôn lên đôi môi anh đào kia. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng của cô rồi nhanh chóng khoáy đảo trong miệng của cô. Nụ hôn của hắn như một cơn lốc thổi bay đi lý trí khiến cho cô quên đi phản kháng. Bàn tay không thành thật cũng bắt đầu chạy trên cơ thể của Thiên Thiên. Hành động của hắn làm cô ghê tởm, lý trí nhanh chóng trở về. Trong đầu của Thiên Thiên chỉ có một ý nghĩ là nhanh chóng đẩy hắn ra."Bốp". Năm dấu tay in trên mặt của hắn. Thiên Thiên tức giận nhìn người đàn ông trước mặt mình:
- Tôi không phải loại người anh muốn tìm.
- Vậy sao...
- Cút khỏi đây!_ Thiên Thiên thực sự mất kiên nhẫn với loại người này.
Cô thấy hắn chưa có ý định rời đi nên càng bực bội. Bỗng có tiếng động đổ vỡ phát ra từ sàn nhảy thu hút sự chú ý của cô. Thiên Thiên đứng dậy tiến về phía sàn nhảy bỏ mặc hắn ngồi đó một mình. Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé kia khuất dần trong đám, khoé miệng khẽ nhếch lên, cô gái này thật là không biết trời cao đất dày mà dám chọc phải hắn. Những thứ hắn muốn nhất định phải có được, càng cự tuyệt hắn càng muốn có được. Hắn vẫy gọi một người phục:
- Có việc gì ở đó vậy?
- Dạ, có hai cô gái đang kiếm chuyện với quán ạ. Mà hình như mặt của ngài ..._ Người phục vụ khẽ liếc nhìn gương mặt anh tuấn của hắn
Ánh mắt chim ưng hắn nhìn tên phục như muốn giết người khiến cho tên phục vụ không dám ngẩng đầu lên. Thấy tên phục vụ đã biết hối lỗi hắn cũng không chấp nhất nữa trực tiếp đứng dậy sải bước đi vào đám đông.
***
Khi chen vào được bên trong, Thiên Thiên bất ngờ thấy hai người bạn của mình đang đánh nhau với hai tên thanh niên người Anh. Mọi người xung quanh đang hò hét cổ vũ cuộc đánh nhau này mà không có ý định ngăn cản. Thiên Thiên kéo tay của Đình Đình lại:
- Đình Đình đủ rồi, dừng lại đi!
Nhưng cô bạn Không nghe tiếp tục lao vào đánh tên thanh niên có mái tóc đỏ. Tiểu Vy cũng không ngoại lệ tiếp tục đánh nhau với tên còn lại. Hai người đó càng hăng thậm chí không để ý đến những người xung quanh đang nhìn mình. Thiên Thiên không muốn làm lớn chuyện này nhưng hai đứa này bắt đầu làm cô bực bội. Thế đừng trách cô, nói nhẹ không nghe thì đừng trách cô nặng tay. Thiên Thiên nhẹ nhàng xoay người đá hai tên thanh niên đang chuẩn bị ra đòn đánh Đình Đình và Tiểu Vy rồi thực hiện tiếp tục xoay người đá vào hai người bạn của mình. Bị tấn công bất ngờ cả hai bên ngay lập tức dừng lại còn những người đang vây quanh sàn nhảy được thưởng thức một màn hay. Đình Đình lên tiếng phá tan sự chú ý của mọi người:
- Thiên Thiên cậu làm gì vậy? Sao lại ngăn cản bọn tớ.
Hai tên kia định nhân cơ hội ra đòn nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của cô thì dừng lại.
- Tại sao lại đánh nhau?_ Thiên Thiên hỏi ngược lại Đình Đình.
- Tớ …
Thiên Thiên thấy có hỏi cũng vô dụng nên không tiếp tục truy cứu nữa. Cô quay qua nhìn hai tên thanh niên:
- Gọi ông chủ của các người tới đây._ Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng nhưng nghiêm khiến cho người khác khó có thể lám trái.
Tên thanh niên có mái tóc màu đỏ tỏ vẻ không phục định tiến lên phảm kháng thì tên còn lại vội cản lại. Thiên Thiên cũng không vội, cô thong thả nhìn hai tên đó xì xấm bàn bạc với nhau. Cuối cùng một tên quay đi, một lát sau tên đó quay lại với một người đàn ông anh tuấn nhìn cũng không kém hắn. Thiên Thiên thật sự bất ngờ với suy nghĩ của mình, tại sao cô lại đem người đàn ông này đi so sánh với hắn chứ. Người đàn ông thấy cô nhìn mình thì khoé miệng nhếch lên một cách tà mị:
- Xin chào, cô tìm tôi?
Thiên Thiên nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản ban đầu:
- Xin hỏi có phải hai người bạn của tôi đã kiếm chuyện với người của anh?
Người đàn ông không có ý trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn hai tên thuộc hạ. Một tên bắt gặp ánh mắt đó thì vội trả lời:
- Khi nãy em thấy cô ta khá xinh đẹp nên bước đến mời cô ta uống rượu như cô ta từ chối rồi còn tạt rượu vào mặt em nên em mới cùng với Jack…_ Tên đó vừa nói vừa chỉ vào Tiểu Vy.
Thiên Thiên quay qua nhìn Tiểu Vy:
- Có phải không?
Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của cô rồi gật đầu thừa nhận. Do bạn của mình gây chuyện nên Thiên Thiên đành thay bạn mình nhận lỗi:
- Chuyện này là lỗi của chúng tôi. Thành thật xin lỗi anh, còn tiền bồi thường ngày mai tôi sẽ cho người mang đến. Xin phép.
Người đàn ông không ngờ cô sẽ giải quyết một cách nhanh gọn như vậy khiến anh thật sự bất ngờ. Hắn cũng không ngờ cô có thể giải quyết ổn thoả như vậy, đúng là không phí thời gian hắn đứng xem. Thiên Thiên nhìn hai người bạn của mình:
- Còn không đi?
Hắn nhìn bóng lưng khuất dần của cô, ánh mắt của hắn mang vẻ tán thưởng và chỉnh phục một cách mãnh liệt:
- Cậu có thấy cô gái khi nãy không?_ Hắn hỏi tên thuộc hạ thân cận của mình- Phàm Huân.
- Có, thưa lão đại.
- Tôi muốn cậu điêu tra cô ta._ Ánh mắt hắn thâm sâu khó lường.
Ánh mắt đó khiến cho Phàm Huân khó hiểu nhưng anh rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu, anh cúi đầu nhận lệnh.
***
Thiên Thiên đưa Đình Đình và Tiểu Vy về nhà và giáo huấn một trận nhớ đời. Cả ba ở
London khoảng một tuần thì trở về Nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.