Chương 14: Thỏa Hiệp.
Shiho Miyano
06/10/2015
Sau khi về đến nhà, Bạch Hàn Thiên cũng chẳng có tâm trạng để ăn cơm nên đi thẳng lên phòng nhưng kkhông ngờ hắn cũng gửi những thứ đó đến tận
đây. Tâm trạng của cô bây giờ như một sợi dây đàn căng đến mức sắp đứt
khiến cho cả đêm muốn ngủ cũng không ngủ được... Sáng hôm sau, Bạch Hàn
Thiên mang khuôn mặt phờ phạt hai mắt đầy quần thâm đi học làm cho hai
đứa kia cũng giật mình. Quách Đình Đình khuyên cô nên ở nhà nghỉ ngơi
không nên đi học. Nhìn bạn mình lo như vậy nên cô đành nghe theo lên lấu nghỉ ngơi. Do quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường cô liền thiếp đi
ngay. Đến trưa người làm mới đánh thức cô dậy để ăn uống. Cả ngày hôm
nay cô không đến công ty nên đành ở nhà giải quyết một số việc vặt rồi
gọi về hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ cô. Do quá rảnh rỗi nên cô quyết định sẽ nấu một bữa cơm tối để mời hai người bạn thân. Loay hoay cả buổi mới
làm xoay. Nhìn thời gian vẫn còn sớm nên Bạch Hàn Thiên lên mạng xem tin tức thì ngay lúc đó điện thoại cô nhận được tin nhắn với nội dung là
hãy theo địa chỉ trang web cô có một thứ để xem. Nửa tin nửa không, Bạch Hàn Thiên đang chừng chừ thì chủ tin nhắn kia lại gửi thêm một tin là
không xem sẽ hối hận vì vậy cô quyết định vào xem. Thật không ngờ, hắn
lại tung đoạn clip ấy lên mạng tuy khuôn mặt đã làm mờ nhưng không khó
để nhận ra ngườitrong đoạn clip ấy chính là cô. Bạch Hàn Thiên vội gọi
theo số điện thoại trong tin nhắn kia. Đỗ chuông một hồi lâu, rốt cuộc
bên kia cũng bắt máy. Một giọng đàn ông trầm thấp ma mị vang lên:-
Con cừu nhỏ, rốt cuộc em cũng đã chịu gọi điện thoại cho tôi. Những tấm
ảnh kia cùng đọan video như thế nào, kĩ thuật như vậy có tốt không?
- Anh không phải là con người. Anh mau gỡ đoạn clip trên mạng xuống ngay cho tôi.
- Được thôi nhưng tối nay em phải đến, nếu không..._ Có trời mới biết hắn nhớ cơ thể cô đến mức nào.
- Anh...
- Địa chỉ một lát nữa sẽ gửi đến cho em._ Nói xong hắn liền cúp máy.
- Khoan đã..._ Bạch Hàn Thiên tức đến nỗi hốc mắt cũng ngấn nước.
Tại sao hắn có thể ngang ngược như vậy chứ? Tại sao có bao nhiêu người quanh hắn mà hắn chỉ nhắm vào cô? Bao nhiêu nỗi uất ức không thể nói ra, cô phải làm sao bây giờ. Có nên đi hay không, cô bị hắn ép đến sắp điên rồi. Đến chiều hai đứa kia đi học về nhìn sẳc mặt của Bạch Hàn Thiên như người mất hồn càng thêm lo lắng. Cô biết như vậy sẽ khiến bạn mình bận lòng. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô không thể lôi bạn vào nên cô sẽ tự giải quyết việc này, mặc dù kết quả cô không dám nghĩ đến.
Sau bữa tối, Bạch Hàn Thiên nhân lúc hai người bạn trở về biệt thự thì vội thay đồ rồi lái xe đến địa chỉ mà hắn đã gửi. Địa chỉ nàydẫn cô đến ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa. Biệt thự của Âu Dương Nhất Phong nằm giữa núi, xung quanh có vệ sĩ canh gác. Họ thấy có xe lạ tiến vào liền chặn lại. Một người đến gõ vào kiến xe của cô:
- Xin thứ lỗi, hình như cô đi nhằm chỗ rồi._ Người vệ sĩ làm theo phận sự của mình.
- Tôi..._ Bạch Hàn Thiên không biết phải trả lời như thế nào.
- Không được vô lễ._ Một giọng nam từ đâu vang lên.
- Phàm đại nhân._ Người vệ sĩ cung kính cuối đầu.
- Xin hỏi vị tiểu thư này có phải là Bạch Hàn Thiên.
- Phải. Anh là...
- Tôi là Phàm Huân, thuộc hạ thân cận của boss. Mời cô đi theo tôi._ Phàm Huân ra hiệu.
Bạch Hàn Thiên tuy không tin tưởng người trước mặt mình nhưng vẫn đi theo. Cả hai đi băng qua khu vườn và một hành lang dài. Rốt cuộc cũng dừng trước một căn phòng lớn:
- Bạch tiểu thư, xin mời vào.
Phàm Huân mở cửa cho cô rồi đợi cô bước vào và đóng cửa lại. Căn phòng tối om và không khí nặng nề làm cô khó thở. Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Cừu nhỏ, rốt cuộc em cũng tới rồi._ Âu Dương Nhất Phong nhẹ nhàng quay người lại.
- Anh... Anh muốn gì ở tôi?_ Giọng nói của cô run run.
- Không cần sợ như vậy. Mục đích của tôi rất đơn giản.
- Anh muốn tôi làm gì?
- Trở thành tình nhân của tôi.
- Không...
- Đừng quên điểm yếu của em bị tôi nắm giữ.
-...
- Em nên suy nghĩ kĩ. Tôi không có nhiều thời gian.
- Được._ Cô bị ép đến đường cùng rồi không đồng ý cũng không được.
- Rất tốt.
Bỗng đèn trong phòng sáng lên. Hắn từng bước bước đến chỗ cô rồi ngồi xuống ghế sopha. Hắn ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
- Anh không phải là con người. Anh mau gỡ đoạn clip trên mạng xuống ngay cho tôi.
- Được thôi nhưng tối nay em phải đến, nếu không..._ Có trời mới biết hắn nhớ cơ thể cô đến mức nào.
- Anh...
- Địa chỉ một lát nữa sẽ gửi đến cho em._ Nói xong hắn liền cúp máy.
- Khoan đã..._ Bạch Hàn Thiên tức đến nỗi hốc mắt cũng ngấn nước.
Tại sao hắn có thể ngang ngược như vậy chứ? Tại sao có bao nhiêu người quanh hắn mà hắn chỉ nhắm vào cô? Bao nhiêu nỗi uất ức không thể nói ra, cô phải làm sao bây giờ. Có nên đi hay không, cô bị hắn ép đến sắp điên rồi. Đến chiều hai đứa kia đi học về nhìn sẳc mặt của Bạch Hàn Thiên như người mất hồn càng thêm lo lắng. Cô biết như vậy sẽ khiến bạn mình bận lòng. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô không thể lôi bạn vào nên cô sẽ tự giải quyết việc này, mặc dù kết quả cô không dám nghĩ đến.
Sau bữa tối, Bạch Hàn Thiên nhân lúc hai người bạn trở về biệt thự thì vội thay đồ rồi lái xe đến địa chỉ mà hắn đã gửi. Địa chỉ nàydẫn cô đến ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa. Biệt thự của Âu Dương Nhất Phong nằm giữa núi, xung quanh có vệ sĩ canh gác. Họ thấy có xe lạ tiến vào liền chặn lại. Một người đến gõ vào kiến xe của cô:
- Xin thứ lỗi, hình như cô đi nhằm chỗ rồi._ Người vệ sĩ làm theo phận sự của mình.
- Tôi..._ Bạch Hàn Thiên không biết phải trả lời như thế nào.
- Không được vô lễ._ Một giọng nam từ đâu vang lên.
- Phàm đại nhân._ Người vệ sĩ cung kính cuối đầu.
- Xin hỏi vị tiểu thư này có phải là Bạch Hàn Thiên.
- Phải. Anh là...
- Tôi là Phàm Huân, thuộc hạ thân cận của boss. Mời cô đi theo tôi._ Phàm Huân ra hiệu.
Bạch Hàn Thiên tuy không tin tưởng người trước mặt mình nhưng vẫn đi theo. Cả hai đi băng qua khu vườn và một hành lang dài. Rốt cuộc cũng dừng trước một căn phòng lớn:
- Bạch tiểu thư, xin mời vào.
Phàm Huân mở cửa cho cô rồi đợi cô bước vào và đóng cửa lại. Căn phòng tối om và không khí nặng nề làm cô khó thở. Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Cừu nhỏ, rốt cuộc em cũng tới rồi._ Âu Dương Nhất Phong nhẹ nhàng quay người lại.
- Anh... Anh muốn gì ở tôi?_ Giọng nói của cô run run.
- Không cần sợ như vậy. Mục đích của tôi rất đơn giản.
- Anh muốn tôi làm gì?
- Trở thành tình nhân của tôi.
- Không...
- Đừng quên điểm yếu của em bị tôi nắm giữ.
-...
- Em nên suy nghĩ kĩ. Tôi không có nhiều thời gian.
- Được._ Cô bị ép đến đường cùng rồi không đồng ý cũng không được.
- Rất tốt.
Bỗng đèn trong phòng sáng lên. Hắn từng bước bước đến chỗ cô rồi ngồi xuống ghế sopha. Hắn ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.