Chương 2: Bất Lực
Kiều Linh
24/04/2021
Kết thúc thật rồi... thật rồi...!
Khi cô dần mất ý thức thì hắn mới chịu thả cô ra.
- Khụ...khụ...khụ..._ cô ho dữ dội, cố gắng hít lấy không khí, hơi thở của cô trở nên dồn dập và gấp gáp.
- Đấy chính là hậu quả của việc chống đối tôi. Tôi sẽ không để cô chết đâu, nên cô hãy yên tâm, nhưng tôi cũng không để cô sống trong yên bình đâu. Tôi sẽ khiến cô sống như chết...
Sao hắn không giết chết cô luôn đi...? Tại sao lại để cô sống như thế này...?
Hắn nói với giọng đe dọa cô. Hắn thực sự không phải là người bình thường mà. Hắn điên rồi...!
Cô nghe hắn nói mà sợ không dám thở mạnh. Hắn không phải là con người mà, hắn chính là ác quỷ.
Thấy cô run rẩy sợ hãi khiến hắn trở nên thích thú. Hắn áp sát người cô vào người hắn.
Bàn tay thô bạo của hắn giật mạnh chiếc áo của cô, khiến cho những chiếc cúc bị một lực tác động mạnh nên bắn tung tóe xuống mặt đất.
Theo phản xạ, thì cô lấy tay ôm người mình lại. Nhưng có lẽ hắn đã biết ý định của cô nên đã nhanh chóng chụp tay của cô lại.
Hắn với lấy chiếc mảnh áo rách gần đấy trói tay của cô lên đỉnh đầu. Cô cảm thấy có cái gì đó ở phía dưới cọ xát vào mình.
Hắn nhanh tay cởi hết chiếc quần và áo còn xót lại trên người của cô xuống, vất xuống đất không tiếc tay.
Trên người cô bây giờ không còn một mảnh vải che thân.
Thoáng chốc, quần áo của hắn cũng đã bị cởi từ khi nào.
Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai chân của cô không quên khép chặt lại.
Hắn ta mạnh bạo tách hai chân của cô ra rồi đâm thẳng vào tư mật của cô.
- Aaa..._ cô kêu lên vì đau đớn.
Không có màn dạo đầu, hắn cứ thế mà đâm vào một cách thật thô bạo.
Từng nhịp ra - vào của hắn khiến cô rất đau đớn, khó chịu lắm...
- Mau rên lên cho tôi..._ hắn ta gầm lên.
- Đến một con điếm nó còn khiến cho tôi thỏa mãn, còn cô thì không. Cô không khác gì một con điếm rẻ tiền. Khốn nạn...!
Hắn dùng những lời lẽ thô tục nhất để mắng chửi, sỉ vả cô.
Hắn tức giận và coi cô như là một món đồ chơi mà mặc sức hành động trên người cô. Hắn không nghĩ đến cảm giác của cô.
Cô chỉ biết nhắm mắt và cắn chặt răng để chịu cơn hành hạ này từ hắn.
Cô chỉ mong cuộc ân ái này kết thúc nhanh chóng.
Vì lúc nãy cô bị hắn bóp cổ, bây giờ lại bị ân ái mạnh bạo thế này cho nên cô bị mất hết sức lực, và ngất đi lúc nào không hay.
[...]
Cô không biết bản thân mình bị hắn hành hạ bao nhiêu lần, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy khắp người rất đau nhức. Nhất là phần thân dưới.
Nó muốn như nát ra vậy. Đau lắm...rát lắm...nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần ai thấu hiểu cho cô được đây...?
Tỉnh dậy cô chả thấy hắn đâu, chắc có lẽ hắn đã đi làm từ sớm. Nhìn thấy quần áo rách tả tơi, rải rác xuống nền đất mà lòng cô cũng tan nát theo.
Thật may là hắn có tháo mảnh vải trói ở tay cho cô. Chứ không chả lẽ cô lại kêu bà quản gia lên cởi trói hộ cô...? Như thế thì cô biết giấu mặt mũi mình ở đâu cơ chứ...?
Cô cố gắng gượng dậy lấy quần áo vào mới nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
[...]
Cô cố gắng bước thật nhanh xuống lầu, từng bước đi của cô nó như là một gánh nặng vậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo tay dài và che kín cổ. Cô che đi vết bầm trên cổ do hắn gây ra ngày hôm qua.
Xuống dưới cô thấy bà quản gia đang cặm cụi dọn dẹp.
Thấy cô xuống, bà dừng tay lấy bát cháo nóng hổi đã chuẩn bị sẵn cho cô ăn.
Nhìn thấy bộ dạng thiếu sức sống của cô, bà cũng hiểu được ngày hôm qua cô đã phải chịu đựng những gì.
- Ăn đi con...ta xin lỗi vì không giúp được gì cho con_ bà quản gia nói với cô.
Cô nhận lấy tô cháo của bà thì mỉm cười, một nụ cười chua chát.
- Bà không có lỗi gì hết, nên bà đừng có xin lỗi cháu.
-...
Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi đứng dậy. Bà quản gia phải nhanh chóng làm tiếp tục công việc của mình.
[...]
Trong phòng, cô bây giờ đang ngồi bên cửa sổ suy nghĩ về cuộc đời bất hạnh của bản thân.
Cô nhớ lại về thời gian xưa. Cô nhớ về những lúc cô và hắn còn yêu nhau. Cô nhớ lại nhũng lúc hai người còn hạnh phúc, quãng thời gian ấy thật khiến cô ganh tỵ.
Cô ước gì thời gian có thể quay trở lại... cô ước bản thân của mình không nhận lời yêu của hắn...để bây giờ cô đã không phải khổ như thế này.
* Quay lại thời gian xưa *
- Như Ngọc...em có bằng lòng lấy anh không ?_ hắn ta quỳ gối, đưa hoa ra trước mặt cô.
Nguyễn Phương Mai Đỗ Khánh Linh Linh Monz Quynh Anh Thư Bùi Rose Y Nhi Hàn Tĩnh Chi
Khi cô dần mất ý thức thì hắn mới chịu thả cô ra.
- Khụ...khụ...khụ..._ cô ho dữ dội, cố gắng hít lấy không khí, hơi thở của cô trở nên dồn dập và gấp gáp.
- Đấy chính là hậu quả của việc chống đối tôi. Tôi sẽ không để cô chết đâu, nên cô hãy yên tâm, nhưng tôi cũng không để cô sống trong yên bình đâu. Tôi sẽ khiến cô sống như chết...
Sao hắn không giết chết cô luôn đi...? Tại sao lại để cô sống như thế này...?
Hắn nói với giọng đe dọa cô. Hắn thực sự không phải là người bình thường mà. Hắn điên rồi...!
Cô nghe hắn nói mà sợ không dám thở mạnh. Hắn không phải là con người mà, hắn chính là ác quỷ.
Thấy cô run rẩy sợ hãi khiến hắn trở nên thích thú. Hắn áp sát người cô vào người hắn.
Bàn tay thô bạo của hắn giật mạnh chiếc áo của cô, khiến cho những chiếc cúc bị một lực tác động mạnh nên bắn tung tóe xuống mặt đất.
Theo phản xạ, thì cô lấy tay ôm người mình lại. Nhưng có lẽ hắn đã biết ý định của cô nên đã nhanh chóng chụp tay của cô lại.
Hắn với lấy chiếc mảnh áo rách gần đấy trói tay của cô lên đỉnh đầu. Cô cảm thấy có cái gì đó ở phía dưới cọ xát vào mình.
Hắn nhanh tay cởi hết chiếc quần và áo còn xót lại trên người của cô xuống, vất xuống đất không tiếc tay.
Trên người cô bây giờ không còn một mảnh vải che thân.
Thoáng chốc, quần áo của hắn cũng đã bị cởi từ khi nào.
Cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại, hai chân của cô không quên khép chặt lại.
Hắn ta mạnh bạo tách hai chân của cô ra rồi đâm thẳng vào tư mật của cô.
- Aaa..._ cô kêu lên vì đau đớn.
Không có màn dạo đầu, hắn cứ thế mà đâm vào một cách thật thô bạo.
Từng nhịp ra - vào của hắn khiến cô rất đau đớn, khó chịu lắm...
- Mau rên lên cho tôi..._ hắn ta gầm lên.
- Đến một con điếm nó còn khiến cho tôi thỏa mãn, còn cô thì không. Cô không khác gì một con điếm rẻ tiền. Khốn nạn...!
Hắn dùng những lời lẽ thô tục nhất để mắng chửi, sỉ vả cô.
Hắn tức giận và coi cô như là một món đồ chơi mà mặc sức hành động trên người cô. Hắn không nghĩ đến cảm giác của cô.
Cô chỉ biết nhắm mắt và cắn chặt răng để chịu cơn hành hạ này từ hắn.
Cô chỉ mong cuộc ân ái này kết thúc nhanh chóng.
Vì lúc nãy cô bị hắn bóp cổ, bây giờ lại bị ân ái mạnh bạo thế này cho nên cô bị mất hết sức lực, và ngất đi lúc nào không hay.
[...]
Cô không biết bản thân mình bị hắn hành hạ bao nhiêu lần, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy khắp người rất đau nhức. Nhất là phần thân dưới.
Nó muốn như nát ra vậy. Đau lắm...rát lắm...nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần ai thấu hiểu cho cô được đây...?
Tỉnh dậy cô chả thấy hắn đâu, chắc có lẽ hắn đã đi làm từ sớm. Nhìn thấy quần áo rách tả tơi, rải rác xuống nền đất mà lòng cô cũng tan nát theo.
Thật may là hắn có tháo mảnh vải trói ở tay cho cô. Chứ không chả lẽ cô lại kêu bà quản gia lên cởi trói hộ cô...? Như thế thì cô biết giấu mặt mũi mình ở đâu cơ chứ...?
Cô cố gắng gượng dậy lấy quần áo vào mới nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
[...]
Cô cố gắng bước thật nhanh xuống lầu, từng bước đi của cô nó như là một gánh nặng vậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo tay dài và che kín cổ. Cô che đi vết bầm trên cổ do hắn gây ra ngày hôm qua.
Xuống dưới cô thấy bà quản gia đang cặm cụi dọn dẹp.
Thấy cô xuống, bà dừng tay lấy bát cháo nóng hổi đã chuẩn bị sẵn cho cô ăn.
Nhìn thấy bộ dạng thiếu sức sống của cô, bà cũng hiểu được ngày hôm qua cô đã phải chịu đựng những gì.
- Ăn đi con...ta xin lỗi vì không giúp được gì cho con_ bà quản gia nói với cô.
Cô nhận lấy tô cháo của bà thì mỉm cười, một nụ cười chua chát.
- Bà không có lỗi gì hết, nên bà đừng có xin lỗi cháu.
-...
Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi đứng dậy. Bà quản gia phải nhanh chóng làm tiếp tục công việc của mình.
[...]
Trong phòng, cô bây giờ đang ngồi bên cửa sổ suy nghĩ về cuộc đời bất hạnh của bản thân.
Cô nhớ lại về thời gian xưa. Cô nhớ về những lúc cô và hắn còn yêu nhau. Cô nhớ lại nhũng lúc hai người còn hạnh phúc, quãng thời gian ấy thật khiến cô ganh tỵ.
Cô ước gì thời gian có thể quay trở lại... cô ước bản thân của mình không nhận lời yêu của hắn...để bây giờ cô đã không phải khổ như thế này.
* Quay lại thời gian xưa *
- Như Ngọc...em có bằng lòng lấy anh không ?_ hắn ta quỳ gối, đưa hoa ra trước mặt cô.
Nguyễn Phương Mai Đỗ Khánh Linh Linh Monz Quynh Anh Thư Bùi Rose Y Nhi Hàn Tĩnh Chi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.