Chương 13: Sự Thật?
Kiều Linh
24/04/2021
- Cô không cần phải đi đâu hết, không phải là cô yêu tôi sao? Cô tìm đủ
mọi cách để được lên giường với chồng của bạn mình thì dễ gì cô từ bỏ
được. Nếu như cô có thai thì hãy sinh nó ra, rồi để tôi chăm sóc cho nó, sau đó cô sẽ nhận được một tiền thật xứng đáng. Số tiền ấy đủ để có thể giúp cô trang trải cho cuộc sống sau này. Nhưng để tôi biết cô lừa tôi
thì cô sẽ sống không yên đâu_ nói rồi hắn ta bỏ ra ngoài, để cho cô ta ở một mình trong phòng.
Sau khi hắn ta đi, cô ta ngồi trên giường bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại nở một nụ cười thỏa mãn.
Vậy là cô ta đã lừa được hắn. Nhìn giọt máu đã thẫm đỏ khô trên giường mà cô ta không khỏi tán phục bản thân mình.
Cô ta vì không thể"quan hệ" được với hắn cho nên đã làm giả máu trinh. Cô ta biết hắn ta sẽ chịu trách nhiệm vì hành động này.
Bây giờ hắn ta đã tin cô ta bị mất lần đầu rồi, cho nên bây giờ kế hoạch của cô ta là làm cho bản thân mình có thai. Nhưng cả đêm qua hắn không động vào người của cô ta thì làm sao mà cô ta có thai được?
Một nụ cười trên môi cô ta chợt nở:
- Không có thai thì mình sẽ làm cho có, không có việc gì mà con Trinh này không làm được. Tôi sẽ khiến cho cô bị mất tất cả Như Ngọc à, tôi sẽ là chủ của căn nhà ấy chứ không phải là cô.
Nói rồi cô ta bước ra ngoài để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình.
[...]
Sau khi từ quán bar trở về nhà, hắn ta vừa bước vào nhà thì ngủi thấy mùi thơm của những món ăn mà hắn thích. Bước vào trong phòng bếp, hắn thấy cô đang cặm cụi dọn dẹp thì trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác lạ. Một cảm giác mà hắn từng ao ước...
- Cậu chủ về rồi à...?_ giọng bà quản gia hỏi hắn.
- Ừm...bà đến rồi à?_ hắn trả lời.
- Dạ cậu, thôi cậu lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn đi.
Cô nghe thấy giọng hắn thì vội quay người lại. Thấy hắn về nụ cười trên môi cô chợt nở rộ.
- Anh về rồi...!
Đáp lại lời cô là sự im lặng của hắn. Hắn không trả lời cô mà chỉ liếc mắt cô một cái rồi bước lên phòng.
Cô thấy hắn hành động như vậy thì có một chút buồn trong lòng. Nhưng cô tự an ủi mình:
"Chắc anh ấy mệt nên không muốn trả lời mình." Cô thầm nghĩ trong đầu.
Bà quản gia thấy hành động của hắn như vậy thì có chút khó hiểu. Trực giác bà cho biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng bà vẫn lựa chọn im lặng, bà không muốn hỏi 2 người, mà sẽ để cho 2 người tự hiểu nhau.
Sau khi thấy hắn bỏ lên phòng, thì cô cũng rửa lại tay rồi lên phòng cùng hắn. Cô muốn hỏi hắn một số chuyện.
[...]
Vào trong phòng, cô nghe thấy có tiếng nước chảy phát ra ở trong phòng tắm. Biết rằng hắn đang tắm cho nên cô ngồi ở trên giường đợi hắn ra.
Một lát sau, hắn bước ra ngoài với bề ngoài quyến rũ. Mùi hương bạc hà toả ngát cả căn phòng. Hắn quấn ngang bụng bằng một cái khăn, để lộ cơ bụng săn chắc. Vì hắn đang bận lau đầu cho nên không thấy cô ngồi đây.
Sau khi lau xong, hắn ngẩng đầu lên thì thấy cô đã ngồi ở đấy. Hắn chợt nhíu mày, nhưng sau đó lại thôi, rồi hắn bước tới cái tủ lấy đồ mà không để ý tới cô.
- Anh đi đâu cả đêm hôm qua vậy?_ vẫn là cô phải mở lời trước.
- ..._ hắn vẫn không trả lời cô, hắn coi cô như không khí vậy.
- Tại sao anh lại không trả lời em. Em biết là anh vẫn giận em về những tấm ảnh đấy, nhưng em xin thề là em và Nam không có bất cứ một mối quan hệ nào hết_ cô nói lớn tiếng, cô không thể nào chịu được khi thấy hắn cứ nghi ngờ mình.
Lúc này hắn mới quay sang nhìn cô mới ánh mắt khinh thường:
- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô? Cho tôi một lí do đi? Việc cô và thằng Nam đấy hôn nhau hay cả ngủ với nhau thì tôi cũng không quan tâm.
- Tôi là vợ của anh, vì vậy tôi có quyền được biết anh đi đâu, ở đâu...và làm gì. Tôi nói lại một lần cuối, tôi và Nam không có gì hết.
Hắn nghe cô nói vậy thì cười khẩy, tỏ ra vẻ không quan tâm. Rồi hắn bước vào phòng tắm để thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, hắn bước ra vẫn thấy cô ở trong phòng. Hắn có ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó sự ngạc nhiên ấy lại biến mất.
- Sao vẫn còn ngồi lì ở đây?_ hắn hỏi cô.
- Đây có phải là sự thật hay không? _ cô ngồi trên giường và giơ chiếc điện thoại về phía mặt hắn. Trong điện thoại là hình ảnh loã lồ của hắn đang nằm ở cạnh Trinh.
Sau khi hắn ta đi, cô ta ngồi trên giường bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại nở một nụ cười thỏa mãn.
Vậy là cô ta đã lừa được hắn. Nhìn giọt máu đã thẫm đỏ khô trên giường mà cô ta không khỏi tán phục bản thân mình.
Cô ta vì không thể"quan hệ" được với hắn cho nên đã làm giả máu trinh. Cô ta biết hắn ta sẽ chịu trách nhiệm vì hành động này.
Bây giờ hắn ta đã tin cô ta bị mất lần đầu rồi, cho nên bây giờ kế hoạch của cô ta là làm cho bản thân mình có thai. Nhưng cả đêm qua hắn không động vào người của cô ta thì làm sao mà cô ta có thai được?
Một nụ cười trên môi cô ta chợt nở:
- Không có thai thì mình sẽ làm cho có, không có việc gì mà con Trinh này không làm được. Tôi sẽ khiến cho cô bị mất tất cả Như Ngọc à, tôi sẽ là chủ của căn nhà ấy chứ không phải là cô.
Nói rồi cô ta bước ra ngoài để chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo của mình.
[...]
Sau khi từ quán bar trở về nhà, hắn ta vừa bước vào nhà thì ngủi thấy mùi thơm của những món ăn mà hắn thích. Bước vào trong phòng bếp, hắn thấy cô đang cặm cụi dọn dẹp thì trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác lạ. Một cảm giác mà hắn từng ao ước...
- Cậu chủ về rồi à...?_ giọng bà quản gia hỏi hắn.
- Ừm...bà đến rồi à?_ hắn trả lời.
- Dạ cậu, thôi cậu lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn đi.
Cô nghe thấy giọng hắn thì vội quay người lại. Thấy hắn về nụ cười trên môi cô chợt nở rộ.
- Anh về rồi...!
Đáp lại lời cô là sự im lặng của hắn. Hắn không trả lời cô mà chỉ liếc mắt cô một cái rồi bước lên phòng.
Cô thấy hắn hành động như vậy thì có một chút buồn trong lòng. Nhưng cô tự an ủi mình:
"Chắc anh ấy mệt nên không muốn trả lời mình." Cô thầm nghĩ trong đầu.
Bà quản gia thấy hành động của hắn như vậy thì có chút khó hiểu. Trực giác bà cho biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng bà vẫn lựa chọn im lặng, bà không muốn hỏi 2 người, mà sẽ để cho 2 người tự hiểu nhau.
Sau khi thấy hắn bỏ lên phòng, thì cô cũng rửa lại tay rồi lên phòng cùng hắn. Cô muốn hỏi hắn một số chuyện.
[...]
Vào trong phòng, cô nghe thấy có tiếng nước chảy phát ra ở trong phòng tắm. Biết rằng hắn đang tắm cho nên cô ngồi ở trên giường đợi hắn ra.
Một lát sau, hắn bước ra ngoài với bề ngoài quyến rũ. Mùi hương bạc hà toả ngát cả căn phòng. Hắn quấn ngang bụng bằng một cái khăn, để lộ cơ bụng săn chắc. Vì hắn đang bận lau đầu cho nên không thấy cô ngồi đây.
Sau khi lau xong, hắn ngẩng đầu lên thì thấy cô đã ngồi ở đấy. Hắn chợt nhíu mày, nhưng sau đó lại thôi, rồi hắn bước tới cái tủ lấy đồ mà không để ý tới cô.
- Anh đi đâu cả đêm hôm qua vậy?_ vẫn là cô phải mở lời trước.
- ..._ hắn vẫn không trả lời cô, hắn coi cô như không khí vậy.
- Tại sao anh lại không trả lời em. Em biết là anh vẫn giận em về những tấm ảnh đấy, nhưng em xin thề là em và Nam không có bất cứ một mối quan hệ nào hết_ cô nói lớn tiếng, cô không thể nào chịu được khi thấy hắn cứ nghi ngờ mình.
Lúc này hắn mới quay sang nhìn cô mới ánh mắt khinh thường:
- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô? Cho tôi một lí do đi? Việc cô và thằng Nam đấy hôn nhau hay cả ngủ với nhau thì tôi cũng không quan tâm.
- Tôi là vợ của anh, vì vậy tôi có quyền được biết anh đi đâu, ở đâu...và làm gì. Tôi nói lại một lần cuối, tôi và Nam không có gì hết.
Hắn nghe cô nói vậy thì cười khẩy, tỏ ra vẻ không quan tâm. Rồi hắn bước vào phòng tắm để thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, hắn bước ra vẫn thấy cô ở trong phòng. Hắn có ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó sự ngạc nhiên ấy lại biến mất.
- Sao vẫn còn ngồi lì ở đây?_ hắn hỏi cô.
- Đây có phải là sự thật hay không? _ cô ngồi trên giường và giơ chiếc điện thoại về phía mặt hắn. Trong điện thoại là hình ảnh loã lồ của hắn đang nằm ở cạnh Trinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.