Chương 33:
Tê Nhai
31/07/2024
Hô hấp của y như ngừng lại trong giây lát, y đã nghĩ ra kế sách, lát nữa đến sương phòng, y tuyệt đối không chạm vào nàng, chờ nàng tỉnh lại thì sẽ nghĩ cách đưa nàng ra ngoài.
Nhưng vừa mới quay người thì giọng nói âm trầm của Triệu Tĩnh An đã vang lên: "Súc sinh giao phối mà thôi, không cần về phòng, cứ làm ngay chỗ này, ta cũng muốn xem các người tình đầu ý hợp như thế nào."
Chu Văn Quân dậm chân, mắng: "Ta không muốn xem hai kẻ này tằng tịu, dơ mắt."
Triệu Tĩnh An không thèm để ý: "Ta cầu ngươi nhìn à?"
Sau đó nàng ta tức giận rời đi.
Nghe xong đoạn hội thoại này, Nguyên Tử Triều sững sờ tại chỗ, y muốn nhập ngũ, nhưng cũng không muốn khinh nhờn Lục Vân Tích, Triệu Ngọc Nhi rót rượu cho ca ca, lẩm bẩm: "Ta quên mất, hình như Ký Nô này không "cứng" được, nếu hắn không được thì để ta đổi người khác đến hầu hạ Lục tiểu thư."
Tay Nguyên Tử Triều siết chặt thành nắm đấm, y không đành lòng nhưng y cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào nàng.
Trong bóng tối hỗn loạn, cả người nàng như bị chìm trong nước sâu, Lục Vân Tích cảm giác như sắp chết đuối, trong khi nàng đang chìm sâu trong dòng nước tối tăm lạnh lẽo, bỗng có đôi môi ấm áp dán vào truyền không khí cho nàng.
Làn hơi này khơi dậy sự sống của nàng, cũng khiến nàng sống không bằng chết.
Đầu lưỡi đầy tính xâm lược len lỏi vào miệng nàng, Nguyên Tử Triều không biết cách hôn nên chỉ có thể theo bản năng gặm cắn môi và má nàng, động tác y vừa thô lỗ vừa vội vàng, hàm răng nghiền nát đôi môi mềm mại, thậm chí khi mút vào còn nếm được vị ngọt tanh của máu.
Nàng há to miệng để hít thêm không khí, chiếc cổ thon dài căng ra lại tựa như đang mời gọi.
Nguyên Tử Chiều đáp lại lời mời, cúi xuống hôn lên mặt nàng làm mặt nàng càng đỏ bừng hơn, sau nụ hôn nồng cháy mãnh liệt, y cảm thấy dục căn dưới thân đã nóng bừng cương cứng đau đớn, loại đau đớn này không giống cảm giác bị thương da thịt, nó lan đến cơ bụng xông thẳng lên trên cào xé trái tim y, hận không thể lập tức cắm vào người nàng.
Nhưng vừa mới quay người thì giọng nói âm trầm của Triệu Tĩnh An đã vang lên: "Súc sinh giao phối mà thôi, không cần về phòng, cứ làm ngay chỗ này, ta cũng muốn xem các người tình đầu ý hợp như thế nào."
Chu Văn Quân dậm chân, mắng: "Ta không muốn xem hai kẻ này tằng tịu, dơ mắt."
Triệu Tĩnh An không thèm để ý: "Ta cầu ngươi nhìn à?"
Sau đó nàng ta tức giận rời đi.
Nghe xong đoạn hội thoại này, Nguyên Tử Triều sững sờ tại chỗ, y muốn nhập ngũ, nhưng cũng không muốn khinh nhờn Lục Vân Tích, Triệu Ngọc Nhi rót rượu cho ca ca, lẩm bẩm: "Ta quên mất, hình như Ký Nô này không "cứng" được, nếu hắn không được thì để ta đổi người khác đến hầu hạ Lục tiểu thư."
Tay Nguyên Tử Triều siết chặt thành nắm đấm, y không đành lòng nhưng y cũng tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào nàng.
Trong bóng tối hỗn loạn, cả người nàng như bị chìm trong nước sâu, Lục Vân Tích cảm giác như sắp chết đuối, trong khi nàng đang chìm sâu trong dòng nước tối tăm lạnh lẽo, bỗng có đôi môi ấm áp dán vào truyền không khí cho nàng.
Làn hơi này khơi dậy sự sống của nàng, cũng khiến nàng sống không bằng chết.
Đầu lưỡi đầy tính xâm lược len lỏi vào miệng nàng, Nguyên Tử Triều không biết cách hôn nên chỉ có thể theo bản năng gặm cắn môi và má nàng, động tác y vừa thô lỗ vừa vội vàng, hàm răng nghiền nát đôi môi mềm mại, thậm chí khi mút vào còn nếm được vị ngọt tanh của máu.
Nàng há to miệng để hít thêm không khí, chiếc cổ thon dài căng ra lại tựa như đang mời gọi.
Nguyên Tử Chiều đáp lại lời mời, cúi xuống hôn lên mặt nàng làm mặt nàng càng đỏ bừng hơn, sau nụ hôn nồng cháy mãnh liệt, y cảm thấy dục căn dưới thân đã nóng bừng cương cứng đau đớn, loại đau đớn này không giống cảm giác bị thương da thịt, nó lan đến cơ bụng xông thẳng lên trên cào xé trái tim y, hận không thể lập tức cắm vào người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.