Chương 48:
Tê Nhai
31/07/2024
Ngoài sân vốn yên tĩnh bỗng có mấy thị vệ vây quanh, chặn đường Mạnh Dụ, nghe thấy tiếng ồn ào, tú bà vội chạy đến: "Tiểu Mạnh tướng quân, người của Giáo Phường Tư không được ra ngoài đâu!"
"Cút!" Mạnh Dụ mắng, âm cuối kéo dài, "Lão tử chê giường nơi này bẩn nên mang về nhà hành lạc, không được à?"
Tú bà hơi chần chừ, chỉ biết bệ hạ đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào chuộc mấy nữ tử của Thuỵ vương phủ, tiểu Mạnh tướng quân lại muốn làm sai quy củ sao?
Bà cười ngượng ngùng: "Hôm nay mới đổi đệm giường và thảm mới, không có dơ mà, tiểu Mạnh tướng quân cũng biết sương phòng phía Tây ngoài ngài ra cũng không có ai dám đến."
"Chuyện của bản tướng cũng đến lượt ngươi xen vào à?" Mạnh Dụ nhấc chân đá bà sang một bên: "Cút đi, đừng cản đường lão tử, hoan lạc xong thì mai ta mang người về cho ngươi, sợ đếch gì!"
Tù bà không ngăn được y, chỉ có thể để y đi, sau đó sốt ruột nói với theo: "Tiểu Mạnh tướng quân, ngài nhớ phải mang người về đó nha!"
Giáo Phường Tư nằm ở trục đường chính phía Nam của kinh thành, cổng Lăng Hoa gần nhất cách đây một dặm, Mạnh Dụ nhét túi tiền và lệnh bài của mình vào tay Lục Vân Tích: "Ra khỏi thành lập tức lên thuyền qua sông ngay, sau đó đi thẳng về phía Bắc, ca ca ta đang là tiết độ sứ U Châu, ta sẽ viết phong thư cho ca ca nhờ ca ca chiếu cố nàng."
Đây là cách tốt nhất y có thể nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đôi mắt Lục Vân Tích ươn ướt, nắm chặt lệnh bài tướng quân của y: "Mạnh tướng quân, đại ân đại đức của huynh, ta không có gì để báo đáp, nếu có thể sống sót..."
"Không phải nếu có thể sống sót mà là nhất định sẽ sống sót." Mạnh Dụ đội nón giúp nàng, trong nháy mắt nổi lên chút hy vọng không nên có: "Nếu có thể gặp lại..."
"Chắc chắn sẽ gặp!" Lục Vân Tích học theo y dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Gió tuyết vẫn thổi không ngừng, hơi lạnh phà đến, đồ nàng nắm chặt trong tay vẫn còn hơi ấm, nàng đã nhìn thấy tòa thành cao ngất ở phía xa, cờ trắng của quân khởi nghĩa vẫn treo trên thành.
Phạt vô đạo, diệt bạo quân, sáu chữ này vẫn đang bay phất phơ trong gió.
Chỉ cần bước qua cánh cổng này, nàng sẽ được tự do!
"Cút!" Mạnh Dụ mắng, âm cuối kéo dài, "Lão tử chê giường nơi này bẩn nên mang về nhà hành lạc, không được à?"
Tú bà hơi chần chừ, chỉ biết bệ hạ đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào chuộc mấy nữ tử của Thuỵ vương phủ, tiểu Mạnh tướng quân lại muốn làm sai quy củ sao?
Bà cười ngượng ngùng: "Hôm nay mới đổi đệm giường và thảm mới, không có dơ mà, tiểu Mạnh tướng quân cũng biết sương phòng phía Tây ngoài ngài ra cũng không có ai dám đến."
"Chuyện của bản tướng cũng đến lượt ngươi xen vào à?" Mạnh Dụ nhấc chân đá bà sang một bên: "Cút đi, đừng cản đường lão tử, hoan lạc xong thì mai ta mang người về cho ngươi, sợ đếch gì!"
Tù bà không ngăn được y, chỉ có thể để y đi, sau đó sốt ruột nói với theo: "Tiểu Mạnh tướng quân, ngài nhớ phải mang người về đó nha!"
Giáo Phường Tư nằm ở trục đường chính phía Nam của kinh thành, cổng Lăng Hoa gần nhất cách đây một dặm, Mạnh Dụ nhét túi tiền và lệnh bài của mình vào tay Lục Vân Tích: "Ra khỏi thành lập tức lên thuyền qua sông ngay, sau đó đi thẳng về phía Bắc, ca ca ta đang là tiết độ sứ U Châu, ta sẽ viết phong thư cho ca ca nhờ ca ca chiếu cố nàng."
Đây là cách tốt nhất y có thể nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đôi mắt Lục Vân Tích ươn ướt, nắm chặt lệnh bài tướng quân của y: "Mạnh tướng quân, đại ân đại đức của huynh, ta không có gì để báo đáp, nếu có thể sống sót..."
"Không phải nếu có thể sống sót mà là nhất định sẽ sống sót." Mạnh Dụ đội nón giúp nàng, trong nháy mắt nổi lên chút hy vọng không nên có: "Nếu có thể gặp lại..."
"Chắc chắn sẽ gặp!" Lục Vân Tích học theo y dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Gió tuyết vẫn thổi không ngừng, hơi lạnh phà đến, đồ nàng nắm chặt trong tay vẫn còn hơi ấm, nàng đã nhìn thấy tòa thành cao ngất ở phía xa, cờ trắng của quân khởi nghĩa vẫn treo trên thành.
Phạt vô đạo, diệt bạo quân, sáu chữ này vẫn đang bay phất phơ trong gió.
Chỉ cần bước qua cánh cổng này, nàng sẽ được tự do!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.