Chương 764
Bạch Ngọc Cầu Hà
18/07/2021
Ngay sau đó, Tachibana Haruaki được đưa rở lại Hoàng cung.
Thiên hoàng Sùng Minh, dẫn theo một nhóm các thành viên hoàng tộc và Kiếm thánh đời này Watanabe của Đông Doanh, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn Tachibana Haruaki và Saienji Saburo đang nằm trên giường bệnh, được bác sĩ hoàng gia điều trị.
Thiên hoàng Sùng Minh, năm nay đã ngoài 50 tuần tuổi, sắc mặt lúc này vô cùng khó coi
Các thành viên của hoàng tộc ở xung
quanh ông ta, người nào người nấy đều sục sôi lửa hận.
Chỉ có Kiếm thánh Watanabe với mái tóc và bộ râu trắng bạc phơ, trẽn người khoác bộ quần áo Samurai, vẻ mặt điềm tĩnh, không hề bận tâm.
Mọi người đều nhao nhao với Thiên hoàng Sùng Minh:
"Thiên hoàng, một tên người Hoa Hạ nhỏ bé lại dám làm bị thương đệ tử trưởng của Kiếm thánh, còn dám làm cho Hoàng tử Haruaki bị tàn phế.
Đây là một nỗi ô nhục lớn cho hoàng thất chúng ta.”
'Đúng vậy, hay là chúng ta lập tức
thông báo cho quân đội, bắt đám người đỏ lại đi.”
"Đúng đó, bắt bọn chúng lại, đem đi xử bắn hết.”
Ở Đông Doanh, hoàng tộc từ lâu đã bị cho đi tàu bay giấy, hoàng gia không hề có quyền lực thực tế, không thể quản việc quân sự.
Thiên hoàng Sùng Minh lắc đầu:
"Chút chuyện nhỏ này cần gì phải làm kinh động bên quân đội, cần phải xé chuyện ra to như vậy không?" Ủ ng h ộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m
Hơn nữa, đường đường là hoàng tử
của hoàng tộc thế mà không chỉ có quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn bị người ta thiến mất, truyền ra ngoài có hay ho gì không, uy danh của hoàng tộc chúng ta để ở đâu?"
"Với lại, không phải chúng ta có đội hộ vệ của Thiên hoàng đó sao? Chúng ta không phải còn cỏ vô số cao thủ như Kiếm thánh Watanabe đây đó sao?"
"Chỉ là một tên Trần Ninh nhỏ bé thôi, chúng ta phải giải quyết trong im lặng, truyền ra ngoài thì mất mặt đến chừng nào chứ.”
Mọi người nghe xong đổng thanh nói:
"Dạ rõ, thưa Thiên hoàng!"
Thiên hoàng Sùng Minh lại hỏi:
"Các người điều tra ra được lai lịch của tên Trần Ninh đó chưa?"
Một thủ hạ lập tức lên tiếng:
"Báo cáo Thiên hoàng, chúng thần đã điều tra rồi.”
"Tên nhóc Thần Ninh đó có vẻ là một đội trưởng nhỏ trong quân đội Bắc Cảnh của Hoa Hạ, nhưng thân thủ lại khá lơi hai.”
"Vợ cậu ta tên là Tống Sính Đình, là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Ninh Đại mới nổi lên những năm gần đây.”
Thiên hoàng Sùng Minh không khỏi bất ngờ khi nghe thấy điều này:
“Vợ cậu ta là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Ninh Đại, chính là tập đoàn duy nhất cỏ vắc-xin ung thư gan, có thể điều trị ung thư gan đó sao?”
Thủ hạ nói:
"Đúng như vậy ạ, Trần Ninh và Tống Sính Đình lần này đến Đông Doanh chúng ta để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu.”
Thiên hoàng Sùng Minh nheo mắt nói:
"Đông Doanh chúng ta nghiên cứu vắc-xin ung thư và thuốc đặc trị lâu như vậy nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Không ngờ đám người Hoa Hạ kia lại nghiên cứu ra trước.
Đó là đồ tốt đấy!"
Đó đương nhiên là đồ tốt.
Thuốc có thể điều trị ung thư gan rõ ràng là một vật báu, có thể sản sinh ra vô số tiền bạc.
Trong mắt Thiên hoàng Sùng Minh loé lên vẻ tham lam, ông ta chậm rãi
nói:
"Vợ chồng Trần Ninh đã hãm hại con trai tôi, còn làm bị thương đồ đệ trưởng của Kiếm thánh.
Quả là đáng tội chết.”
"Nhưng nếu họ đồng ý lấy 51% cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại ra để trao đổi với hoàng tộc Đông Doanh chúng ta xem như một khoản bồi thường, thì tôi có thể miễn tội chết cho bọn họ, còn có thể hợp tác với bọn họ kiếm tiền.”
Mọi người nghe vậy thì mắt đều sáng bừng lên, nhao nhao nói đây là ý kiến hay
Thiên hoàng Sùng Minh đắc ý phân phó:
"Phái người đi nói với vợ chồng Trần Ninh rằng tối mai tôi sẽ mở yến tiệc, bảo bọn họ sang đây gặp tôi.”
"Tuân lệnh!" *
Trong một căn phòng khách trên tầng cao nhất của khách sạn Kyoto.
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi trên ghế sô pha, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng kính cẩn đứng sau lưng họ.
Một người mặc một bộ vest đuôi tôm,
tự xưng là tổng quản của hoàng gia Đông Doanh, tên là Tanaka, đang ngoài cười trong không cười nhìn về phía Trần Ninh:
"Thiên hoàng của chúng tôi muốn mời hai vợ chòng các vị đến buổi yến tiệc ngày mai, hai vị nhất định phải đến đấy ạ.”
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Không có hứng thú.” Ủ*ng hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m
Tanaka cười nói:
"Tối mai Thiên hoàng của chúng tôi tổ chức yến tiệc, sẽ có đấu giá một số bảo vật quốc gia và di vật văn hóa của Hoa Hạ.”
Những bảo vật quốc gia và di vật
văn hoá này, người Hoa Hạ các vị vẫn luôn muốn mua về lại.
Chắc là Trần tiên sinh sẽ có hứng thủ nhỉ?"
Trong cuộc đại nạn chiếm giữ Hoa Hạ, nhiều bảo vật quốc gia và di tích văn hóa của Hoa Hạ đã bị lưu lạc ở nước ngoài.
Bây giờ con Rồng Hoa Hạ đã thức tỉnh, một lần nữa chấn giữ phương Đông.
Rất nhiều chí sĩ đều muốn mua lại các bảo vật quốc gia, di vật văn hóa đã bị thất lạc ở nước ngoài.
Thiên hoàng Sùng Minh, dẫn theo một nhóm các thành viên hoàng tộc và Kiếm thánh đời này Watanabe của Đông Doanh, vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn Tachibana Haruaki và Saienji Saburo đang nằm trên giường bệnh, được bác sĩ hoàng gia điều trị.
Thiên hoàng Sùng Minh, năm nay đã ngoài 50 tuần tuổi, sắc mặt lúc này vô cùng khó coi
Các thành viên của hoàng tộc ở xung
quanh ông ta, người nào người nấy đều sục sôi lửa hận.
Chỉ có Kiếm thánh Watanabe với mái tóc và bộ râu trắng bạc phơ, trẽn người khoác bộ quần áo Samurai, vẻ mặt điềm tĩnh, không hề bận tâm.
Mọi người đều nhao nhao với Thiên hoàng Sùng Minh:
"Thiên hoàng, một tên người Hoa Hạ nhỏ bé lại dám làm bị thương đệ tử trưởng của Kiếm thánh, còn dám làm cho Hoàng tử Haruaki bị tàn phế.
Đây là một nỗi ô nhục lớn cho hoàng thất chúng ta.”
'Đúng vậy, hay là chúng ta lập tức
thông báo cho quân đội, bắt đám người đỏ lại đi.”
"Đúng đó, bắt bọn chúng lại, đem đi xử bắn hết.”
Ở Đông Doanh, hoàng tộc từ lâu đã bị cho đi tàu bay giấy, hoàng gia không hề có quyền lực thực tế, không thể quản việc quân sự.
Thiên hoàng Sùng Minh lắc đầu:
"Chút chuyện nhỏ này cần gì phải làm kinh động bên quân đội, cần phải xé chuyện ra to như vậy không?" Ủ ng h ộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m
Hơn nữa, đường đường là hoàng tử
của hoàng tộc thế mà không chỉ có quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn bị người ta thiến mất, truyền ra ngoài có hay ho gì không, uy danh của hoàng tộc chúng ta để ở đâu?"
"Với lại, không phải chúng ta có đội hộ vệ của Thiên hoàng đó sao? Chúng ta không phải còn cỏ vô số cao thủ như Kiếm thánh Watanabe đây đó sao?"
"Chỉ là một tên Trần Ninh nhỏ bé thôi, chúng ta phải giải quyết trong im lặng, truyền ra ngoài thì mất mặt đến chừng nào chứ.”
Mọi người nghe xong đổng thanh nói:
"Dạ rõ, thưa Thiên hoàng!"
Thiên hoàng Sùng Minh lại hỏi:
"Các người điều tra ra được lai lịch của tên Trần Ninh đó chưa?"
Một thủ hạ lập tức lên tiếng:
"Báo cáo Thiên hoàng, chúng thần đã điều tra rồi.”
"Tên nhóc Thần Ninh đó có vẻ là một đội trưởng nhỏ trong quân đội Bắc Cảnh của Hoa Hạ, nhưng thân thủ lại khá lơi hai.”
"Vợ cậu ta tên là Tống Sính Đình, là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Ninh Đại mới nổi lên những năm gần đây.”
Thiên hoàng Sùng Minh không khỏi bất ngờ khi nghe thấy điều này:
“Vợ cậu ta là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Ninh Đại, chính là tập đoàn duy nhất cỏ vắc-xin ung thư gan, có thể điều trị ung thư gan đó sao?”
Thủ hạ nói:
"Đúng như vậy ạ, Trần Ninh và Tống Sính Đình lần này đến Đông Doanh chúng ta để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế dược phẩm toàn cầu.”
Thiên hoàng Sùng Minh nheo mắt nói:
"Đông Doanh chúng ta nghiên cứu vắc-xin ung thư và thuốc đặc trị lâu như vậy nhưng vẫn chưa có kết quả gì.
Không ngờ đám người Hoa Hạ kia lại nghiên cứu ra trước.
Đó là đồ tốt đấy!"
Đó đương nhiên là đồ tốt.
Thuốc có thể điều trị ung thư gan rõ ràng là một vật báu, có thể sản sinh ra vô số tiền bạc.
Trong mắt Thiên hoàng Sùng Minh loé lên vẻ tham lam, ông ta chậm rãi
nói:
"Vợ chồng Trần Ninh đã hãm hại con trai tôi, còn làm bị thương đồ đệ trưởng của Kiếm thánh.
Quả là đáng tội chết.”
"Nhưng nếu họ đồng ý lấy 51% cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại ra để trao đổi với hoàng tộc Đông Doanh chúng ta xem như một khoản bồi thường, thì tôi có thể miễn tội chết cho bọn họ, còn có thể hợp tác với bọn họ kiếm tiền.”
Mọi người nghe vậy thì mắt đều sáng bừng lên, nhao nhao nói đây là ý kiến hay
Thiên hoàng Sùng Minh đắc ý phân phó:
"Phái người đi nói với vợ chồng Trần Ninh rằng tối mai tôi sẽ mở yến tiệc, bảo bọn họ sang đây gặp tôi.”
"Tuân lệnh!" *
Trong một căn phòng khách trên tầng cao nhất của khách sạn Kyoto.
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi trên ghế sô pha, Điển Chử và Tần Phượng Hoàng kính cẩn đứng sau lưng họ.
Một người mặc một bộ vest đuôi tôm,
tự xưng là tổng quản của hoàng gia Đông Doanh, tên là Tanaka, đang ngoài cười trong không cười nhìn về phía Trần Ninh:
"Thiên hoàng của chúng tôi muốn mời hai vợ chòng các vị đến buổi yến tiệc ngày mai, hai vị nhất định phải đến đấy ạ.”
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Không có hứng thú.” Ủ*ng hộ chúng mình tại лhayhȯ.č0m
Tanaka cười nói:
"Tối mai Thiên hoàng của chúng tôi tổ chức yến tiệc, sẽ có đấu giá một số bảo vật quốc gia và di vật văn hóa của Hoa Hạ.”
Những bảo vật quốc gia và di vật
văn hoá này, người Hoa Hạ các vị vẫn luôn muốn mua về lại.
Chắc là Trần tiên sinh sẽ có hứng thủ nhỉ?"
Trong cuộc đại nạn chiếm giữ Hoa Hạ, nhiều bảo vật quốc gia và di tích văn hóa của Hoa Hạ đã bị lưu lạc ở nước ngoài.
Bây giờ con Rồng Hoa Hạ đã thức tỉnh, một lần nữa chấn giữ phương Đông.
Rất nhiều chí sĩ đều muốn mua lại các bảo vật quốc gia, di vật văn hóa đã bị thất lạc ở nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.