Chương 808: Gửi về, Để Các Lão Xem Qua
Bạch Ngọc Cầu Hà
23/07/2021
Rất nhanh, Ảnh Tử liền triệu tập năm thủ hạ tinh nhuệ, cải trang cách ăn mặc thành người bình thường, đi vào sân bay Trung Hải, tùy thời mà động.
Không lâu sau!
Một chuyên cơ quân đội cỡ nhỏ từ Giang Nam, chậm rãi đáp xuống sân bay.
Một trong những Thái Đẩu của giới y học Hoa Hạ, Đường lão tới.
Ánh mắt của Ảnh Tử hiện lên một tia hung ác.
Anh ta nháy mắt ra dấu với mấy tên thủ hạ, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía sân bay.
Hai bảo vệ ở sân bay thấy bọn họ đi loạn vào, muốn chặn họ lại: “Mấy người muốn làm gì?”
Bộp bộp!
Hai bảo vệ còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã trực tiếp bị Ảnh Tử đánh bất tỉnh.
Ảnh Tử thừa dịp xung quanh không có người chú ý tới bất thường, thấp giọng quát nói: “Nhanh!”
Anh ta mang theo mấy tên thủ hạ, giấu súng ngắn, nhanh chóng hướng về phía máy bay vừa hạ xuống.
Chuyện làm bọn họ ngạc nhiên là, sau khi chuyên cơ dừng hẳn, mấy nhân viên phi hành đoàn nhanh chóng rời đi.
Trừ những người đó ra, liền không thấy bất kỳ người nào xuống nữa,
Đường lão đến cái bóng còn không thấy.
Ảnh Tử thấp giọng nói: “Trực tiếp lên máy bay tìm.”
Anh ta cùng mấy tên thủ hạ, giấu súng ngắn trong người, bước nhanh lên máy bay.
Nhưng bọn họ vừa mới leo lên máy bay, trực tiếp ngây người.
Bởi vì trên máy bay, lại là một đội chiến sĩ binh đoàn đặc chủng súng ống đầy đủ, bưng súng tiểu liên, đang chờ bọn họ!
Ảnh Tử và tên thủ hạ của anh ta, đều trực tiếp trợn tròn mắt.
Cái đội ngũ đặc chủng súng ống đầy đủ này, thủ lĩnh là một nữ binh tết tóc đuôi ngựa, rõ ràng là Tần Tước.
Tần Tước lạnh lùng nói: “Ha ha, Thiếu soái thật là không đoán sai, mấy tên tạp nham các người nhất định là không can tâm thất bại thảm hại, cũng lo lắng bại lộ, khẳng định sẽ đến chặn giết Đường lão, ngăn cản Đường lão cứu người.”
“Nhưng mà phải để các người thất vọng rồi, chiếc máy bay đã hạ cánh ở căn cứ quân đội thành phố Trung Hải trước, Đường lão họ về căn cứ trước rôi.
“Tôi chuyên ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ các người thật sự tự dâng tới cửa.”
Ảnh Tử lúc này biết bị lừa rồi.
Hanh taắn không chút do dự đưa tay bắn một cái!
Tần Tước kịp thời tránh đi, một phát
này của Ảnh Tử bắn hụt.
Người binh sĩ đặc chủng bên cạnh Tần Tước, cũng không lo tổn thất, cùng nhau khai hỏa.
Tay trái tay phải của Ảnh Tử, một tay kéo qua một thủ hạ, đem hai người thủ hạ chắn trước người mình, ngăn cản đạn, sau đó thừa cơ quay người chạy trốn.
Mấy tên thủ hạ của Ảnh Tử trực tiếp bị bắn thành tổ ong bò vẽ.
Ảnh Tử đưa tay ra, mặc dù trên người cũng trúng hai phát đạn,
nhưng lại có thể trốn xuống máy bay.
Xung quanh lại có một đám bảo vệ sân bay!
Anh ta như là dã thú bị thương, bịch bịch đánh bại mấy bảo vệ, sau đó quả thực là để anh ta giết ra khỏi trùng vây, chạy trốn mất.
Anh ta không chút do dự vứt bỏ truy binh sau lưng, đoạt chiếc xe taxi đang chờ bên đường, trốn về câu lạc bộ Thiên Nhai gặp Trương Dương.
Trương Dương đang nói chuyện với mấy thủ hạ đắc lực, không ngờ Ảnh
Tử lại trở về như vậy, hơn nữa còn là toàn thân đầy máu tươi.
Anh ta vừa sợ vừa giận: “Anh làm cái gì thế?”
Ảnh Tử che lấy vết thương vết đạn bắn ở ngực, thở phì phò nói: “Chúng ta trúng kế, Đường lão đã sớm xuống máy bay ở căn cứ quân đội Trung Hải, một đội binh sĩ lại đi chuyên cơ đến sân bay Trung Hải.”
“Tôi đến sân bay Trung Hải, đã có một đội binh sĩ chờ tôi tự chui đầu vào lưới.”
Trương Dương nghe vậy mặt mũi tràn đầy bất ngờ: “Trần Ninh bố trí mai phục, sau khi anh mắc lừa, anh lại còn trở về?”
“Cái tên ngu xuẩn nhà anh, dẫn hổ về nhà.”
Trương Dương vừa sợ vừa giận, đột nhiên rút súng, pằng pằng pằng ba phát, bắn Ảnh Tử chết tại chỗ.
Đúng vào lúc này!
Cửa, bị người đá một cái bay ra ngoài.
Sau đó liền thấy Điển Chử, Tần Tước, Đổng Thiên Bảo mang theo một đội binh sĩ súng ống đầy đủ, nối đuôi nhau mà ra.
Sau khi bọn người Điển Chử đi vào, tự động tách ra.
Tiếp theo, liền gặp được một người đàn ông vóc thẳng tắp, mắt sáng như sao, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đi giày chiến màu đen, không nhanh không chậm đi tới đến.
Chính là Thiếu soái Trần Ninh!
Trần Ninh nhìn thoáng Ảnh Tử đang nằm dưới đất trong vũng máu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Trương Dương, lạnh lùng nói: “Động tác rất nhanh, vậy có thể diệt khẩu anh ta trước khi tôi đến.”
Lúc đầu Trương Dương nhìn thấy Trần Ninh, có chút hoảng.
Nhưng hiện tại anh ta đã bình tĩnh lại.
***
Cùng đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra chương nhanh hơn nhé bạn ơi!
Không lâu sau!
Một chuyên cơ quân đội cỡ nhỏ từ Giang Nam, chậm rãi đáp xuống sân bay.
Một trong những Thái Đẩu của giới y học Hoa Hạ, Đường lão tới.
Ánh mắt của Ảnh Tử hiện lên một tia hung ác.
Anh ta nháy mắt ra dấu với mấy tên thủ hạ, sau đó trực tiếp đi thẳng về phía sân bay.
Hai bảo vệ ở sân bay thấy bọn họ đi loạn vào, muốn chặn họ lại: “Mấy người muốn làm gì?”
Bộp bộp!
Hai bảo vệ còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã trực tiếp bị Ảnh Tử đánh bất tỉnh.
Ảnh Tử thừa dịp xung quanh không có người chú ý tới bất thường, thấp giọng quát nói: “Nhanh!”
Anh ta mang theo mấy tên thủ hạ, giấu súng ngắn, nhanh chóng hướng về phía máy bay vừa hạ xuống.
Chuyện làm bọn họ ngạc nhiên là, sau khi chuyên cơ dừng hẳn, mấy nhân viên phi hành đoàn nhanh chóng rời đi.
Trừ những người đó ra, liền không thấy bất kỳ người nào xuống nữa,
Đường lão đến cái bóng còn không thấy.
Ảnh Tử thấp giọng nói: “Trực tiếp lên máy bay tìm.”
Anh ta cùng mấy tên thủ hạ, giấu súng ngắn trong người, bước nhanh lên máy bay.
Nhưng bọn họ vừa mới leo lên máy bay, trực tiếp ngây người.
Bởi vì trên máy bay, lại là một đội chiến sĩ binh đoàn đặc chủng súng ống đầy đủ, bưng súng tiểu liên, đang chờ bọn họ!
Ảnh Tử và tên thủ hạ của anh ta, đều trực tiếp trợn tròn mắt.
Cái đội ngũ đặc chủng súng ống đầy đủ này, thủ lĩnh là một nữ binh tết tóc đuôi ngựa, rõ ràng là Tần Tước.
Tần Tước lạnh lùng nói: “Ha ha, Thiếu soái thật là không đoán sai, mấy tên tạp nham các người nhất định là không can tâm thất bại thảm hại, cũng lo lắng bại lộ, khẳng định sẽ đến chặn giết Đường lão, ngăn cản Đường lão cứu người.”
“Nhưng mà phải để các người thất vọng rồi, chiếc máy bay đã hạ cánh ở căn cứ quân đội thành phố Trung Hải trước, Đường lão họ về căn cứ trước rôi.
“Tôi chuyên ở đây ôm cây đợi thỏ, không ngờ các người thật sự tự dâng tới cửa.”
Ảnh Tử lúc này biết bị lừa rồi.
Hanh taắn không chút do dự đưa tay bắn một cái!
Tần Tước kịp thời tránh đi, một phát
này của Ảnh Tử bắn hụt.
Người binh sĩ đặc chủng bên cạnh Tần Tước, cũng không lo tổn thất, cùng nhau khai hỏa.
Tay trái tay phải của Ảnh Tử, một tay kéo qua một thủ hạ, đem hai người thủ hạ chắn trước người mình, ngăn cản đạn, sau đó thừa cơ quay người chạy trốn.
Mấy tên thủ hạ của Ảnh Tử trực tiếp bị bắn thành tổ ong bò vẽ.
Ảnh Tử đưa tay ra, mặc dù trên người cũng trúng hai phát đạn,
nhưng lại có thể trốn xuống máy bay.
Xung quanh lại có một đám bảo vệ sân bay!
Anh ta như là dã thú bị thương, bịch bịch đánh bại mấy bảo vệ, sau đó quả thực là để anh ta giết ra khỏi trùng vây, chạy trốn mất.
Anh ta không chút do dự vứt bỏ truy binh sau lưng, đoạt chiếc xe taxi đang chờ bên đường, trốn về câu lạc bộ Thiên Nhai gặp Trương Dương.
Trương Dương đang nói chuyện với mấy thủ hạ đắc lực, không ngờ Ảnh
Tử lại trở về như vậy, hơn nữa còn là toàn thân đầy máu tươi.
Anh ta vừa sợ vừa giận: “Anh làm cái gì thế?”
Ảnh Tử che lấy vết thương vết đạn bắn ở ngực, thở phì phò nói: “Chúng ta trúng kế, Đường lão đã sớm xuống máy bay ở căn cứ quân đội Trung Hải, một đội binh sĩ lại đi chuyên cơ đến sân bay Trung Hải.”
“Tôi đến sân bay Trung Hải, đã có một đội binh sĩ chờ tôi tự chui đầu vào lưới.”
Trương Dương nghe vậy mặt mũi tràn đầy bất ngờ: “Trần Ninh bố trí mai phục, sau khi anh mắc lừa, anh lại còn trở về?”
“Cái tên ngu xuẩn nhà anh, dẫn hổ về nhà.”
Trương Dương vừa sợ vừa giận, đột nhiên rút súng, pằng pằng pằng ba phát, bắn Ảnh Tử chết tại chỗ.
Đúng vào lúc này!
Cửa, bị người đá một cái bay ra ngoài.
Sau đó liền thấy Điển Chử, Tần Tước, Đổng Thiên Bảo mang theo một đội binh sĩ súng ống đầy đủ, nối đuôi nhau mà ra.
Sau khi bọn người Điển Chử đi vào, tự động tách ra.
Tiếp theo, liền gặp được một người đàn ông vóc thẳng tắp, mắt sáng như sao, mặt mũi tràn đầy lạnh lùng đi giày chiến màu đen, không nhanh không chậm đi tới đến.
Chính là Thiếu soái Trần Ninh!
Trần Ninh nhìn thoáng Ảnh Tử đang nằm dưới đất trong vũng máu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Trương Dương, lạnh lùng nói: “Động tác rất nhanh, vậy có thể diệt khẩu anh ta trước khi tôi đến.”
Lúc đầu Trương Dương nhìn thấy Trần Ninh, có chút hoảng.
Nhưng hiện tại anh ta đã bình tĩnh lại.
***
Cùng đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra chương nhanh hơn nhé bạn ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.