Chương 1792: Kẻ cầm đầu lộ diện
skyhero
30/05/2021
**********
Chương 1792: Kẻ cầm đầu lộ diện
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Lam Khiết ở trên tay cô đúng chứ.
Ninh Vân Huyền: “Hừ, Từ Lam Khiết đã hại tôi khổ sở thế này, thậm chí còn muốn giành Đỗ Văn Xương với tôi, nếu không cho cô ta chút bài học, thì tôi sẽ ấm ức cả đời!” “Tôi không thể sống uất ức cả đời được.”
Khi Đỗ Văn Xương trong đám người nghe thấy, liền tức Ninh Vân Huyện đáng chết, tại sao lại lôi cả bố mày giận. vào trong.
Bản thân vốn tính mạng đã không an toàn rồi, nếu Thần Soái lại trút cơn tức giận lần này lên người mình nữa, thì bản thân chắc chắn sẽ bị tru di tam tộc.
Anh ta tức giận hét lên: “Ninh Vân Huyên, mau chóng thả Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân ra. “Hãy tin tôi, nếu không thì cô sẽ hối hận đấy.” “Anh Xương, sao lại là anh!" Khi Đỗ Văn Xương lên tiếng, Ninh Vân Huyện lúc này mới để ý thấy, người đàn ông thương tích đầy mình trong đám đông, lại là Đỗ Văn Xương.
Đỗ Văn Xương hít thở sâu, dồn hết sức lực toàn thân nói: “Ninh Vân Huyên, mau... mau thả Từ Lam Khiết ra l “Trong khi sự việc bây giờ vẫn còn chỗ xoa dịu
Ninh Vân Huyên nghiền rằng nghiền lợi: Được, người họ Diệp kia, xem như anh có bản lĩnh!” "Bây giờ, tôi yêu cầu anh mau chóng thả anh Xương của tôi ra, nếu không, tôi bây giờ sẽ giết chết Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân!” “Một mạng đổi hai mạng, anh tự mình cần nhắc đi.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi bây giờ muốn gặp Lam Khiết và
Tiểu Quân Quân, đưa họ ra đây.” “Chỉ cần nhìn thấy hai người họ, thì tôi sẽ thả Đỗ Văn Xương ra, yêu cầu này không quá đáng chứ.
Điều này
Ninh Vân Huyền đột nhiên do dự.
Khi thấy cô ta do dự, Diệp Huyền Tần đã có thể đoán ra, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế. Ninh Giai Huyền này, tám chín phần cũng không phải là chủ mưu đứng sau lưng, cô ta không có quyền đề cho
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân xuất hiện.
Cô ta có lẽ đã bị người ta lợi dụng.
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ với một mình cô, không thể làm ra cái bẫy lớn như vậy, thậm chí giết chết hàng chục Gián điệp Bắc Cương của tôi. “Sau lưng cô còn có người xui khiến đúng chứ. Kêu người đứng sau lưng cô lộ diện đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Sự kiên nhẫn của Ninh Vân Huyền đã cạn kiệt: "Người họ Diệp kia, cầm miệng cho tôi!” “Bây giờ tôi cho anh bản thông điệp cuối cùng, thả Đồ Văn Xương ra ngay lập tức, nếu không thì tôi sẽ giết chết Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân!” “Tôi không có nói đùa với anh đâu, tôi thực sự dám giết người đấy!”
Diệp Huyền Tần không thèm tranh chấp chấp với Ninh Vân Huyền, mà quát lớn vào bức tượng Phật: “Người đứng phía sau kia, lộ diện gặp nhau nào.” “Anh trói vợ và con gái của tôi, chắc chắn là có ý đồ, chúng ta nói chuyện nào.”
A Di Đà Phật.
Phía sau bức tượng Phật vang lên một tiếng A Di Đà Phật lờ mờ bát ngát, sau đó, có hai bóng người bước ra.
Đó chính là Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.
Nhìn thấy hai người họ nguyên vẹn không sao cả, sự lo lắng trong Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Anh theo bản năng muốn lao lên cứu hai người họ. Tuy nhiên, giọng nói thăng trầm đó lại vang lên: “A Di Đà Phật, xin thí chủ hãy dừng bước “Xin thí chủ đừng ép lão nạp phạm sát giới.”
Diệp Huyền Tần dừng bước.
Tiếng A Di Đà Phật đó xen lẫn luồng sức mạnh dao động, khiến người ta nghe đến tâm trí rối bời, phỏng chừng đối phương là tôn cường giả. “Mạn phép hỏi tiền bối là thánh thần phương nào? Tại sao lại bắt vợ con của tôi?”
Đối phương nói: “Bần tăng không tên không họ, một sa di không chút nổi bật” “Bần tăng có mối quan hệ giao hữu với anh Đỗ Văn
Xương, vẫn mong anh Diệp có thể nể tình của tôi, thả Đỗ Văn Xương ra. Diệp Huyền Tần không lập tức đồng ý, mà lâm vào sự tram tu.
Ninh Vân Huyền uy hiếp Từ Lam Khiết: “Từ Lam Khiết, còn đứng sững ở đó làm gì. “Mau kêu anh ta thả anh Xương của tôi ra, nếu không thì tôi sẽ khiến cho cô chết không có đất dung thân”
Từ Lam Khiết quả thực ngoan ngoãn nói: “Huyền Tần, anh mau thả Đỗ Văn Xương ra đi.” “Anh không muốn trơ mắt nhìn thấy em và con gái của anh bị giết chết chứ. Diệp Niệm Quân cũng khóc lóc: “Bố ơi, bố mau thả chú
Đỗ Văn Xương ra đi.” “Không lẽ ở trong mắt của bố, tính mạng của con và mẹ đều không đáng giá bằng tính mạng của Đỗ Văn Xương sao? Hu hu hu.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày cao hơn.
Nội dung và giọng điệu nói chuyện của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân, sao lại hoàn toàn khác với tính cách của họ.
Chương 1792: Kẻ cầm đầu lộ diện
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Lam Khiết ở trên tay cô đúng chứ.
Ninh Vân Huyền: “Hừ, Từ Lam Khiết đã hại tôi khổ sở thế này, thậm chí còn muốn giành Đỗ Văn Xương với tôi, nếu không cho cô ta chút bài học, thì tôi sẽ ấm ức cả đời!” “Tôi không thể sống uất ức cả đời được.”
Khi Đỗ Văn Xương trong đám người nghe thấy, liền tức Ninh Vân Huyện đáng chết, tại sao lại lôi cả bố mày giận. vào trong.
Bản thân vốn tính mạng đã không an toàn rồi, nếu Thần Soái lại trút cơn tức giận lần này lên người mình nữa, thì bản thân chắc chắn sẽ bị tru di tam tộc.
Anh ta tức giận hét lên: “Ninh Vân Huyên, mau chóng thả Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân ra. “Hãy tin tôi, nếu không thì cô sẽ hối hận đấy.” “Anh Xương, sao lại là anh!" Khi Đỗ Văn Xương lên tiếng, Ninh Vân Huyện lúc này mới để ý thấy, người đàn ông thương tích đầy mình trong đám đông, lại là Đỗ Văn Xương.
Đỗ Văn Xương hít thở sâu, dồn hết sức lực toàn thân nói: “Ninh Vân Huyên, mau... mau thả Từ Lam Khiết ra l “Trong khi sự việc bây giờ vẫn còn chỗ xoa dịu
Ninh Vân Huyên nghiền rằng nghiền lợi: Được, người họ Diệp kia, xem như anh có bản lĩnh!” "Bây giờ, tôi yêu cầu anh mau chóng thả anh Xương của tôi ra, nếu không, tôi bây giờ sẽ giết chết Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân!” “Một mạng đổi hai mạng, anh tự mình cần nhắc đi.”
Diệp Huyền Tần: “Tôi bây giờ muốn gặp Lam Khiết và
Tiểu Quân Quân, đưa họ ra đây.” “Chỉ cần nhìn thấy hai người họ, thì tôi sẽ thả Đỗ Văn Xương ra, yêu cầu này không quá đáng chứ.
Điều này
Ninh Vân Huyền đột nhiên do dự.
Khi thấy cô ta do dự, Diệp Huyền Tần đã có thể đoán ra, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế. Ninh Giai Huyền này, tám chín phần cũng không phải là chủ mưu đứng sau lưng, cô ta không có quyền đề cho
Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân xuất hiện.
Cô ta có lẽ đã bị người ta lợi dụng.
Diệp Huyền Tần nói: “Chỉ với một mình cô, không thể làm ra cái bẫy lớn như vậy, thậm chí giết chết hàng chục Gián điệp Bắc Cương của tôi. “Sau lưng cô còn có người xui khiến đúng chứ. Kêu người đứng sau lưng cô lộ diện đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Sự kiên nhẫn của Ninh Vân Huyền đã cạn kiệt: "Người họ Diệp kia, cầm miệng cho tôi!” “Bây giờ tôi cho anh bản thông điệp cuối cùng, thả Đồ Văn Xương ra ngay lập tức, nếu không thì tôi sẽ giết chết Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân!” “Tôi không có nói đùa với anh đâu, tôi thực sự dám giết người đấy!”
Diệp Huyền Tần không thèm tranh chấp chấp với Ninh Vân Huyền, mà quát lớn vào bức tượng Phật: “Người đứng phía sau kia, lộ diện gặp nhau nào.” “Anh trói vợ và con gái của tôi, chắc chắn là có ý đồ, chúng ta nói chuyện nào.”
A Di Đà Phật.
Phía sau bức tượng Phật vang lên một tiếng A Di Đà Phật lờ mờ bát ngát, sau đó, có hai bóng người bước ra.
Đó chính là Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân.
Nhìn thấy hai người họ nguyên vẹn không sao cả, sự lo lắng trong Diệp Huyền Tần cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Anh theo bản năng muốn lao lên cứu hai người họ. Tuy nhiên, giọng nói thăng trầm đó lại vang lên: “A Di Đà Phật, xin thí chủ hãy dừng bước “Xin thí chủ đừng ép lão nạp phạm sát giới.”
Diệp Huyền Tần dừng bước.
Tiếng A Di Đà Phật đó xen lẫn luồng sức mạnh dao động, khiến người ta nghe đến tâm trí rối bời, phỏng chừng đối phương là tôn cường giả. “Mạn phép hỏi tiền bối là thánh thần phương nào? Tại sao lại bắt vợ con của tôi?”
Đối phương nói: “Bần tăng không tên không họ, một sa di không chút nổi bật” “Bần tăng có mối quan hệ giao hữu với anh Đỗ Văn
Xương, vẫn mong anh Diệp có thể nể tình của tôi, thả Đỗ Văn Xương ra. Diệp Huyền Tần không lập tức đồng ý, mà lâm vào sự tram tu.
Ninh Vân Huyền uy hiếp Từ Lam Khiết: “Từ Lam Khiết, còn đứng sững ở đó làm gì. “Mau kêu anh ta thả anh Xương của tôi ra, nếu không thì tôi sẽ khiến cho cô chết không có đất dung thân”
Từ Lam Khiết quả thực ngoan ngoãn nói: “Huyền Tần, anh mau thả Đỗ Văn Xương ra đi.” “Anh không muốn trơ mắt nhìn thấy em và con gái của anh bị giết chết chứ. Diệp Niệm Quân cũng khóc lóc: “Bố ơi, bố mau thả chú
Đỗ Văn Xương ra đi.” “Không lẽ ở trong mắt của bố, tính mạng của con và mẹ đều không đáng giá bằng tính mạng của Đỗ Văn Xương sao? Hu hu hu.”
Diệp Huyền Tần nhíu mày cao hơn.
Nội dung và giọng điệu nói chuyện của Từ Lam Khiết và Diệp Niệm Quân, sao lại hoàn toàn khác với tính cách của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.