Chương 16
blair9569
17/09/2024
Nhạc San tỉnh dậy thì đã thấy trên người mình là một loại cảm giác sạch sẽ và khô ráo đến xa lạ. Nàng nghiêng người, đón ánh dương dát vàng chiếu lên nửa khuôn mặt dịu dàng. Đôi môi như một nụ hoa mẫu đơn đang từ từ nở rộ. Điểm đỏ giữa trán nàng rung động diễm lệ.
Khuôn ngực phập phồng, nàng khó chịu lăn qua lăn lại trong lớp chăn bông. Mái tóc đen bồng bềnh rũ xuống khuôn mặt non mềm của nàng.
"Ngươi dậy rồi à?".
Nàng còn thật sự nghĩ kiếp nạn này đã qua rồi chứ.
Giọng nói nam tử ở ngay bên tai khiến nàng rơi vào hoảng loạn. Nhạc San theo phản xạ bật dậy khỏi giường và nhanh chóng lấy chăn che thân. Cổ chân nhói lên một cái, đau đến mức nàng đã bật ra tiếng.
Thân thể nàng đập mạnh xuống giường lần nữa.
Nàng cắn răng nín nhịn.
Người đàn ông kia vẫn đứng bên giường như một tảng đá khô cằn.
"Ngài... Ngài đã thay đồ cho ta...?" - Nàng cố gắng để không hốt hoảng.
Mặt nàng đỏ chót như đang say rượu.
"Đừng tự tin quá!" - Hắn nói, vòng ra phía bên bàn ngồi xuống - "Ta nhờ một vị a tỷ trong nhà trọ giúp ngươi tắm rửa thay đồ. Ai mà ngờ được ngươi yếu ớt đến vậy? Mới ngấm chút gió mưa đã bất tỉnh, nhiễm phong hàn".
"Thật... Thật chứ...?" - Tay nàng siết lấy mép chăn.
"Ngươi nghĩ ta có lý do gì để lừa ngươi sao?".
Bóng lưng hắn chắn tầm nhìn ra cửa sổ của nàng. Bờ vai rộng và vuông của hắn căng và lớn như một cánh buồm, cứng và vững chãi như bàn thạch. Nàng ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, chỉ lộ ra hai mắt ngơ ngác.
Hơn nửa đời nàng sống trong cung kín cửa cao tường, hoàn toàn chưa từng ra ngoài chịu nắng mưa dãi dầu bao giờ thì làm sao chịu nổi chứ? Còn nhớ lúc trước trên đường sang Thịnh quốc, nàng còn cứ nôn mửa và sốt suốt. Quãng đường đó đã kéo dài lâu hơn mười lần nhờ có nàng.
Điều quan trọng hơn bây giờ, nàng cần phải về cung!
"Ta... Ta đang ở đâu?" - Nàng nói rất khẽ, sợ chọc giận tên côn đồ kia.
"Kinh thành!".
Nhạc San cố để không lộ ra vẻ vui mừng. Nàng sợ nếu nàng để lộ ra, dù chỉ một chút thôi, hắn có thể sẽ đoán được và bắt nàng đi nơi khác.
"Chờ ở đây một lát, ta đi lấy thuốc cho ngươi".
"Ừm...".
Nàng căng thẳng chờ đợi hắn đứng dậy, rồi bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa phòng hoàn toàn đóng lại, nàng nghiêng người, nín thở, hạ chân xuống đất. Toàn bộ sức lực tích trữ bấy lâu dường như đều đã dồn hết để đứng dậy.
Nhạc San kiên cường chống chọi lại cái đầu đang quay mòng của mình để bước xuống cầu thang.
Đây là kinh thành rồi. Nàng cần phải tìm thấy A Hỷ. Nàng cần phải về lại hoàng cung.
Nhân lúc bóng trắng kia vẫn chưa quay lại, Nhạc San nhào mình như bay ra khỏi quán trọ để rồi ngã gục ra đường lớn như một chú chim nhỏ đang chao lượn. Đau đớn khiến mắt nàng mờ đi. Mồ hôi trên trán úa ra ròng ròng.
"Cô nương à, cô có sao không?".
Một vị tiểu nhị từ trong quán trọ chạy đến hỏi thăm nàng. Nhạc San kinh hoàng vằng ra, không khỏi ớn lạnh trước suy nghĩ tên côn đồ kia và cái quán trọ này là cùng một phe.
Nàng lảo đảo đứng dậy, gấp gáp lẫn khập khiễng đi trên đường lớn hướng về thành cung đồ sộ ở trước mắt.
"Nhạc San, mày không được gục ngã! Dương quốc phụ thuộc vào mày. Bang giao hai nước phụ thuộc vào mày. Hoàng huynh phụ thuộc vào mày. Mày nhất định không được gục ngã..." - Nàng tự thôi miên bản thân.
Mặc dù con đường đá thênh thang trước mặt đã mờ nhoè đến mức không thấy được gì nữa, đầu nàng nặng như một khối đá gắn ở trên cổ. Nàng chỉ muốn đổ về phía trước. Tai ù đi. Những tiếng náo nhiệt, đông đúc của kinh thành đã cách xa nàng đến vạn trượng.
Khi hắn trở về phòng thì cánh cửa mở toang, trong phòng trống hoác, suýt chút nữa hất đổ chén thuốc, hắn chạy vội xuống hỏi tiểu nhị. Cơ thể cậu ta chút nữa thì đã bị xé ra bởi bàn tay chắc nịch của hắn.
"Ban nãy... Ban nãy tôi mới thấy cô nương ấy chạy ra ngoài rồi!".
Hắn lao như tên bắn ra ngoài. Phía trước mặt là tiếng vó ngựa vùn vụt chạy qua. Khói bụi bốc lên mù mịt cả một góc trời, kéo theo đó là tiếng rầm rập kinh thiên động địa.
"Thái tử tiến cung! Mau tránh đường! Thái tử tiến cung! Mau tránh đường!".
Tên tướng trong bộ giáp sắt cầm đầu, giơ cao lá cờ thêu hình rồng xanh lên cao. Đoàn người ngựa chạy gần như không bận tâm đến bất cứ thứ gì phía trước.
"Tránh ra! Tránh ra!" - Tên cầm đầu thét lớn.
Bóng nữ tử yếu ớt ngáng giữa đường ngựa chạy. Tệ hơn nữa, mặc kệ hắn ta gân cổ gào thế nào, cô ta hoàn toàn chẳng nghe thấy. Ban đầu hắn còn định cho cô ta biết thế nào là cứng đầu cứng cổ. Con ngựa đã chạy đến ngay sau lưng cô ta. Bóng đen cao lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé. Chân ngựa bị thắng gấp giương cao, gần như có thể bổ xuống đầu nữ tử kia bất cứ lúc nào.
Nếu không phải hắn không muốn gây ra một vụ thảm án trước toàn bộ người dân kinh thành ngay ngày Thái tử hồi kinh thì cô ta đã...
Nhạc San bị tiếng ngựa rít lên ngay bên vành tai làm cho hoảng hồn. Nàng quay đầu thì đã thấy bóng của một chú ngựa ô hùng dũng ở ngay trên đầu, hoảng sợ ngã xuống đất.
"Thái tử, ở đây có một con nô tì không biết điều, dám ra chắn đường hộ giá!".
Thái tử mặc áo giáp vàng lấp lánh từ đầu đến chân. Hắn cưỡi ngựa đi ngay sau vị tướng quân kia. Từ trên cao đã trông thấy nàng. Hắn dứt khoát giơ tay, ra lệnh cho vị tướng quân kia câm miệng.
Nhạc San sợ bị phát hiện, quay đầu né tránh.
Hắn không thể biết nàng ở đây! Hắn không thể biết!
Thái tử chỉ cần thấy một góc mặt thôi là đã biết người ở dưới kia là một mỹ nhân. Dáng vẻ thảm thương, yếu ớt của nàng càng diễm lệ đến rung động lòng người. Thái tử chưa thấy nữ nhân nào không hề búi tóc mà vẫn kinh diễm như thế.
Hắn chỉ muốn nhảy xuống ngựa để ôm lấy nàng, cho nàng một điểm tựa.
"Thấy Thái tử điện hạ tại sao không hành lễ?" - Tên quan kia vẫn thô lỗ quát tháo.
Lý Tiêu Phong chỉ muốn vả vào miệng hắn một cái.
"Cô nương, cô tên gì? Cô có bị làm sao không? Ta xin được thỉnh tội với cô, là thuộc hạ của ta quá bốc đồng nên đã làm cô nương kinh sợ".
Nhạc San dùng tóc che mặt mình, thật sự nàng chỉ muốn nằm gục xuống đất chết đi cho xong. Lòng bàn tay mềm mại lướt trên mặt đá lót đường sần sùi, gồ ghề, nóng hổi, mang đậm mùi của ánh dương ban trưa. Môi nàng mím, mỗi lúc một chặt.
Không thể để bị bắt!
Thái tử thật sự đã định giẫm bàn đạp nhảy xuống. Ngay thời khắc đó, người nữ tử đang nằm sụp trên đất hoảng hốt vùng chạy đi.
Trước sự chứng kiến và kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng điên cuồng chạy mất.
"Mẹ kiếp! Bắt cô ta lại!" - Tên tướng kia hoàn toàn không học được điều gì.
Biểu hiện của cô gái kia quá sức kì lạ.
Thái tử thật sự không muốn gây chuyện lớn ngay trước cửa cung. Ngày hắn trở về phải là ngày đại hỉ và không nên bị bất cứ vụ việc gì làm lu mờ mới đúng.
"Đủ rồi!" - Thái tử lớn tiếng quát - "Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng làm bá tánh hoang mang. Chúng ta cần phải về cung. Không thể chậm trễ!".
"Nhưng cô ta...".
"Câm miệng!" - Thái tử không cho phép hắn được nói nữa.
Nhạc San còn không biết mình đã chạy đi đâu. Hai hàm cắn chặt vào nhau. Cổ chân bị thương đã tê dại và mất đi cảm giác. Nàng thậm chí không biết mình đã đứng trên thứ gì để chạy nữa. Đến khi thân hình yếu ớt dội mạnh vào bờ tường đá không biết từ đâu ra, nàng mới trượt trên đó gục ngã.
"A Hỷ... Hoàng huynh... cứu ta...!" - Nàng rên rỉ, cố nhích đi từng chút một - "Ai đó làm ơn đến cứu ta... Mẫu hậu... Mẫu hậu... Mẫu hậu...".
"Ngươi thật sự cứng đầu tới mức ứa gan đấy!" - Giọng nói đanh thép như một cây búa lớn rơi xuống đầu.
Một cánh tay rắn rỏi như sắt thép đè chặt xuống ngang vai nàng, dùng lực khống chế nàng ấn vào bức tường phía sau. Tấm lưng mỏng manh bị đè chặt trên những mỏm đá sắc nhọn như muốn rách. Nàng bị khoá chặt tại đó, không có cách nào nhúc nhích được.
"Ư..." - Nàng túm lấy cánh tay cứng như khúc gỗ của hắn, muốn gỡ ra nhưng không thể - "Làm ơn... Làm ơn tha cho ta...".
Nàng cố gắng giãy giụa.
Sự kiên nhẫn của người kia đã cạn kiệt.
Một thứ gì đó cứng và lạnh giá nhấn vào giữa cổ nàng. Nhạc San quên cả cách thở. Trái tim nàng đập như trống dồn. Tất cả những chuyện này đều quá sức chịu đựng.
Nước mắt nàng dồn nén rơi ra, tan trên mũi dao của hắn.
"Mềm không chịu. Cứng không chịu. Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào đây hả? Chạy trốn lần nữa xem. Ông đây sẽ hiếp rồi giết chết ngươi. Thịt của ngươi sẽ được quẳng cho cẩu ăn. Ngươi nghe rõ chưa?" - Hắn gầm lên, hơi thở như phà ra lửa thổi vào mặt nàng.
Hắn nhấn con dao lạnh như băng vào cổ nàng. Cả gương mặt áp sát. Hai mắt ưng trừng lên vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt hắn khi đe doạ hung dữ như muốn giết người vậy.
Nhạc San đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đấy rồi.
Nước mắt giàn giụa. Ngoài bông hoa sen được A Hỷ vẽ tỉ mỉ ở giữa trán thì trên mặt nàng hoàn toàn không có điểm hồng nào cả. Nàng nhợt nhạt đứng im, khẽ run rẩy dưới cánh tay kia, chỉ biết giương đôi mắt nhoèn nửa kiên cường nửa yếu ớt lên nhìn hắn.
Nàng sợ sệt, không còn dám kháng cự, chỉ còn có thể phó mặc cho số phận.
Con dao cất đi.
Hắn vừa vòng tay đã ôm lấy rồi nhấc bổng nàng lên. Người Nhạc San nhẹ bẫng, không có lấy một chút khí lực nào, mềm nhũn giống như là một dòng nước không thể nào nắm chắc. Bàn tay hắn rắn rỏi đỡ lấy cơ thể nàng. Xương nàng rất nhỏ, hắn chỉ có thể cảm nhận được một lớp thịt trơn mềm như bông, mịn mát như lụa dưới lớp y phục mỏng tang.
Hắn cố không nghĩ quá nhiều đến chuyện đó.
Nàng miễn cưỡng dựa vào người hắn, tựa như một con thú nhỏ bị thương, không có nơi nương tựa, tội nghiệp vô cùng.
Hắn lại phải nhờ người đến thay đồ cho nàng, gọi Thái y đến chữa trị. Y phục của nàng đều bị dơ hết một nửa. Một tên lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện ở phía nhà trọ, ném đến một ánh mắt không mấy thiện cảm cho nàng.
"Có biết đại gia ta đã phải khó khăn biết mấy mới tìm được một bộ y phục cho ngươi không?" - Xem ra là thuộc hạ của hắn.
Quả như nàng đoán, toàn bộ quán trọ này là người của hắn.
"Im miệng!".
Bộ dạng hắn nổi nóng với thuộc hạ còn kinh khủng hơn bộ dạng hắn doạ sợ nàng ban nãy rất nhiều.
Thái y và một đám người loạn xạ vây quanh nàng. Bầu không khí này, không khác ở hoàng cung mấy.
Tên lưu manh kia bỗng đi đến trước mặt nàng cúi đầu. Nàng còn chưa định hiểu hắn định làm gì thì hắn đã vén váy nàng nâng bàn chân lên, từ từ tháo lớp băng đã lấm bẩn ra cho Thái y xem. Điệu bộ lúc này của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như đã biến thành một người khác vậy. Cơn giận lúc đó của nàng đã bị sự nâng niu kia của hắn dập tan hơn nửa.
Bàn tay thô ráp đặt dưới bàn chân mềm mại của nàng, từ từ trượt lên. Nhạc San chỉ còn biết chùng vai, nín thở.
Cổ chân đã thâm và sưng thành một cục tím bầm. Đến vị đại phu kia cũng phải nhăn mặt. Hắn nổi giận khi nghĩ nàng có thể đã tàn phế.
"Nếu ngươi không cần chân của mình nữa thì có thể trực tiếp nói với ta. Ta có thể giúp ngươi chặt đứt chúng!".
Nhạc San không nói gì, cúi đầu lặng lẽ.
"Phu nhân, ngươi hãy nghe lời tướng công nhà mình một chút. Ngài ấy chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi thôi!".
"Tốt cho ta?!".
Nhạc San vừa nghe được những lời cực kỳ lạ lẫm.
Không hiểu bằng cách nào mà đám người này đã mặc định cho rằng nàng chính là thê tử của hắn. Tên côn đồ kia hoàn toàn không có ý định sẽ giải thích cho bọn họ hiểu.
Đại phu vừa bó thuốc vừa dặn dò nàng.
"Trông vậy chứ không có gì quá đáng ngại, cần phải ở một chỗ dưỡng thương thêm vài ngày, không được ra ngoài nữa".
Vị a tỷ kia lần nữa được hắn vời đến để giúp nàng thay đồ, cứ không ngừng khuyên bảo nàng. Nàng ta thật sự tin rằng, tên sơn tặc đó chính là trượng phu của nàng.
"Phu thê cãi nhau là chuyện dân dã thường tình thôi, nhưng muội không thể để mấy chuyện lặt vặt ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình như vậy được. Muội xem phu quân của muội lo lắng chưa kìa. Ngài ấy hẳn xem trọng muội lắm đấy! Cả đêm qua ngài ấy còn chưa chợp mắt tí nào đâu...".
Nhạc San hiếu kỳ ngẩng đầu, bắt gặp được cái vẻ mặt lạnh tanh chẳng có tí biểu cảm gì của hắn.
Người gì đâu còn trơ hơn đá!
Nàng thà lấy một khúc gỗ còn hơn phải lấy hắn!
"Vâng..." - Nàng ngoan ngoãn khẽ gật đầu trong tiếng thút thít.
"Thái y dặn rồi, mấy ngày này muội không được ra ngoài. Nếu muội không muốn chân mình bị phế thì đừng bướng bỉnh nữa!".
Nàng hận phải trở nên bất lực, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Mà giờ phút này đây...
Ánh mắt nàng bỗng hướng xuống, tình cờ chạm trúng chuôi dao và miếng ngọc bội đang lủng lẳng treo bên dưới thắt lưng của hắn. Nhạc San chẳng mất bao nhiêu thời gian để nhận ra kia đều là những cống phẩm đến từ Dương quốc. Ngay cả viên dạ minh châu khảm trên con dao của hắn cũng là loại độc nhất vô nhị chỉ có thể tìm được ở vùng biển Ân Nam, thuộc Dương quốc.
Chẳng nhẽ hắn đến từ nước Dương? Còn là người rất có lai lịch...
"Cô nương, muội xem, giận dỗi với tướng công thì cũng thôi đi. Sao còn đánh nhau đến bầm tím hết cả người thế này?".
Vị a tỷ kia kéo áo choàng lụa của nàng xuống, để lộ ra vùng vai cổ trắng ngần, mềm yếu, chằng chịt những vết bầm tím. Nàng hoảng hốt kéo lại.
Tên sơn tặc kia coi như biết điều, lập tức quay mặt đi, hắng giọng.
"Ta ra ngoài trước!".
Khi trở lại, hắn đã đem đến một khay đồ ăn và một lọ thuốc nhỏ.
"Cho mấy vết bầm của ngươi" - Hắn nói.
Tuy mấy chuyện này thật sự không đủ để xoa dịu nàng một chút nào, nhưng sự thật về việc hắn có thể là người Dương, hoặc là đồng minh của người nước Dương trấn an nàng ít nhiều. Hoàng huynh sẽ không đời nào phái người đến hại nàng... Hoàng huynh không bao giờ là người lấy mạnh hiếp yếu, hung hăng tàn bạo, giết người vô cớ.
Đôi mi cong dài của nàng nâng lên.
Tên này thì có thể lắm...
"Cảm ơn ngài...".
"Nếu ngươi chịu ở yên đây cho đến khi hết bệnh, ta sẽ thả ngươi đi. Còn nếu ngươi vẫn còn ngoan cố như ngày hôm nay thì đừng trách ta vô tình, hiểu chứ?".
Cái ngữ điệu này của hắn đâu phải để nói với người, là để nói với lính.
"Thật... Thật là... hết bệnh... Ngài sẽ thả ta đi? Ngài hứa chứ?" - Nàng vẫn sợ hắn.
"Ăn đi!".
Hắn đẩy cái khay tới, ra lệnh cho nàng.
Không nói gì, có nghĩa là đồng ý rồi...?!
"Ngươi cần gì thì cứ nói cho thuộc hạ ta đang đứng ở bên ngoài. Hắn tên là Kỷ Dũng".
"... Vâng...".
Nhạc San đi tới chấp nhận một hiện thực, nàng đã trở thành tù binh của hắn.
Khuôn ngực phập phồng, nàng khó chịu lăn qua lăn lại trong lớp chăn bông. Mái tóc đen bồng bềnh rũ xuống khuôn mặt non mềm của nàng.
"Ngươi dậy rồi à?".
Nàng còn thật sự nghĩ kiếp nạn này đã qua rồi chứ.
Giọng nói nam tử ở ngay bên tai khiến nàng rơi vào hoảng loạn. Nhạc San theo phản xạ bật dậy khỏi giường và nhanh chóng lấy chăn che thân. Cổ chân nhói lên một cái, đau đến mức nàng đã bật ra tiếng.
Thân thể nàng đập mạnh xuống giường lần nữa.
Nàng cắn răng nín nhịn.
Người đàn ông kia vẫn đứng bên giường như một tảng đá khô cằn.
"Ngài... Ngài đã thay đồ cho ta...?" - Nàng cố gắng để không hốt hoảng.
Mặt nàng đỏ chót như đang say rượu.
"Đừng tự tin quá!" - Hắn nói, vòng ra phía bên bàn ngồi xuống - "Ta nhờ một vị a tỷ trong nhà trọ giúp ngươi tắm rửa thay đồ. Ai mà ngờ được ngươi yếu ớt đến vậy? Mới ngấm chút gió mưa đã bất tỉnh, nhiễm phong hàn".
"Thật... Thật chứ...?" - Tay nàng siết lấy mép chăn.
"Ngươi nghĩ ta có lý do gì để lừa ngươi sao?".
Bóng lưng hắn chắn tầm nhìn ra cửa sổ của nàng. Bờ vai rộng và vuông của hắn căng và lớn như một cánh buồm, cứng và vững chãi như bàn thạch. Nàng ngượng ngùng kéo chăn che nửa mặt, chỉ lộ ra hai mắt ngơ ngác.
Hơn nửa đời nàng sống trong cung kín cửa cao tường, hoàn toàn chưa từng ra ngoài chịu nắng mưa dãi dầu bao giờ thì làm sao chịu nổi chứ? Còn nhớ lúc trước trên đường sang Thịnh quốc, nàng còn cứ nôn mửa và sốt suốt. Quãng đường đó đã kéo dài lâu hơn mười lần nhờ có nàng.
Điều quan trọng hơn bây giờ, nàng cần phải về cung!
"Ta... Ta đang ở đâu?" - Nàng nói rất khẽ, sợ chọc giận tên côn đồ kia.
"Kinh thành!".
Nhạc San cố để không lộ ra vẻ vui mừng. Nàng sợ nếu nàng để lộ ra, dù chỉ một chút thôi, hắn có thể sẽ đoán được và bắt nàng đi nơi khác.
"Chờ ở đây một lát, ta đi lấy thuốc cho ngươi".
"Ừm...".
Nàng căng thẳng chờ đợi hắn đứng dậy, rồi bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa phòng hoàn toàn đóng lại, nàng nghiêng người, nín thở, hạ chân xuống đất. Toàn bộ sức lực tích trữ bấy lâu dường như đều đã dồn hết để đứng dậy.
Nhạc San kiên cường chống chọi lại cái đầu đang quay mòng của mình để bước xuống cầu thang.
Đây là kinh thành rồi. Nàng cần phải tìm thấy A Hỷ. Nàng cần phải về lại hoàng cung.
Nhân lúc bóng trắng kia vẫn chưa quay lại, Nhạc San nhào mình như bay ra khỏi quán trọ để rồi ngã gục ra đường lớn như một chú chim nhỏ đang chao lượn. Đau đớn khiến mắt nàng mờ đi. Mồ hôi trên trán úa ra ròng ròng.
"Cô nương à, cô có sao không?".
Một vị tiểu nhị từ trong quán trọ chạy đến hỏi thăm nàng. Nhạc San kinh hoàng vằng ra, không khỏi ớn lạnh trước suy nghĩ tên côn đồ kia và cái quán trọ này là cùng một phe.
Nàng lảo đảo đứng dậy, gấp gáp lẫn khập khiễng đi trên đường lớn hướng về thành cung đồ sộ ở trước mắt.
"Nhạc San, mày không được gục ngã! Dương quốc phụ thuộc vào mày. Bang giao hai nước phụ thuộc vào mày. Hoàng huynh phụ thuộc vào mày. Mày nhất định không được gục ngã..." - Nàng tự thôi miên bản thân.
Mặc dù con đường đá thênh thang trước mặt đã mờ nhoè đến mức không thấy được gì nữa, đầu nàng nặng như một khối đá gắn ở trên cổ. Nàng chỉ muốn đổ về phía trước. Tai ù đi. Những tiếng náo nhiệt, đông đúc của kinh thành đã cách xa nàng đến vạn trượng.
Khi hắn trở về phòng thì cánh cửa mở toang, trong phòng trống hoác, suýt chút nữa hất đổ chén thuốc, hắn chạy vội xuống hỏi tiểu nhị. Cơ thể cậu ta chút nữa thì đã bị xé ra bởi bàn tay chắc nịch của hắn.
"Ban nãy... Ban nãy tôi mới thấy cô nương ấy chạy ra ngoài rồi!".
Hắn lao như tên bắn ra ngoài. Phía trước mặt là tiếng vó ngựa vùn vụt chạy qua. Khói bụi bốc lên mù mịt cả một góc trời, kéo theo đó là tiếng rầm rập kinh thiên động địa.
"Thái tử tiến cung! Mau tránh đường! Thái tử tiến cung! Mau tránh đường!".
Tên tướng trong bộ giáp sắt cầm đầu, giơ cao lá cờ thêu hình rồng xanh lên cao. Đoàn người ngựa chạy gần như không bận tâm đến bất cứ thứ gì phía trước.
"Tránh ra! Tránh ra!" - Tên cầm đầu thét lớn.
Bóng nữ tử yếu ớt ngáng giữa đường ngựa chạy. Tệ hơn nữa, mặc kệ hắn ta gân cổ gào thế nào, cô ta hoàn toàn chẳng nghe thấy. Ban đầu hắn còn định cho cô ta biết thế nào là cứng đầu cứng cổ. Con ngựa đã chạy đến ngay sau lưng cô ta. Bóng đen cao lớn bao trùm lấy thân hình nhỏ bé. Chân ngựa bị thắng gấp giương cao, gần như có thể bổ xuống đầu nữ tử kia bất cứ lúc nào.
Nếu không phải hắn không muốn gây ra một vụ thảm án trước toàn bộ người dân kinh thành ngay ngày Thái tử hồi kinh thì cô ta đã...
Nhạc San bị tiếng ngựa rít lên ngay bên vành tai làm cho hoảng hồn. Nàng quay đầu thì đã thấy bóng của một chú ngựa ô hùng dũng ở ngay trên đầu, hoảng sợ ngã xuống đất.
"Thái tử, ở đây có một con nô tì không biết điều, dám ra chắn đường hộ giá!".
Thái tử mặc áo giáp vàng lấp lánh từ đầu đến chân. Hắn cưỡi ngựa đi ngay sau vị tướng quân kia. Từ trên cao đã trông thấy nàng. Hắn dứt khoát giơ tay, ra lệnh cho vị tướng quân kia câm miệng.
Nhạc San sợ bị phát hiện, quay đầu né tránh.
Hắn không thể biết nàng ở đây! Hắn không thể biết!
Thái tử chỉ cần thấy một góc mặt thôi là đã biết người ở dưới kia là một mỹ nhân. Dáng vẻ thảm thương, yếu ớt của nàng càng diễm lệ đến rung động lòng người. Thái tử chưa thấy nữ nhân nào không hề búi tóc mà vẫn kinh diễm như thế.
Hắn chỉ muốn nhảy xuống ngựa để ôm lấy nàng, cho nàng một điểm tựa.
"Thấy Thái tử điện hạ tại sao không hành lễ?" - Tên quan kia vẫn thô lỗ quát tháo.
Lý Tiêu Phong chỉ muốn vả vào miệng hắn một cái.
"Cô nương, cô tên gì? Cô có bị làm sao không? Ta xin được thỉnh tội với cô, là thuộc hạ của ta quá bốc đồng nên đã làm cô nương kinh sợ".
Nhạc San dùng tóc che mặt mình, thật sự nàng chỉ muốn nằm gục xuống đất chết đi cho xong. Lòng bàn tay mềm mại lướt trên mặt đá lót đường sần sùi, gồ ghề, nóng hổi, mang đậm mùi của ánh dương ban trưa. Môi nàng mím, mỗi lúc một chặt.
Không thể để bị bắt!
Thái tử thật sự đã định giẫm bàn đạp nhảy xuống. Ngay thời khắc đó, người nữ tử đang nằm sụp trên đất hoảng hốt vùng chạy đi.
Trước sự chứng kiến và kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng điên cuồng chạy mất.
"Mẹ kiếp! Bắt cô ta lại!" - Tên tướng kia hoàn toàn không học được điều gì.
Biểu hiện của cô gái kia quá sức kì lạ.
Thái tử thật sự không muốn gây chuyện lớn ngay trước cửa cung. Ngày hắn trở về phải là ngày đại hỉ và không nên bị bất cứ vụ việc gì làm lu mờ mới đúng.
"Đủ rồi!" - Thái tử lớn tiếng quát - "Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng làm bá tánh hoang mang. Chúng ta cần phải về cung. Không thể chậm trễ!".
"Nhưng cô ta...".
"Câm miệng!" - Thái tử không cho phép hắn được nói nữa.
Nhạc San còn không biết mình đã chạy đi đâu. Hai hàm cắn chặt vào nhau. Cổ chân bị thương đã tê dại và mất đi cảm giác. Nàng thậm chí không biết mình đã đứng trên thứ gì để chạy nữa. Đến khi thân hình yếu ớt dội mạnh vào bờ tường đá không biết từ đâu ra, nàng mới trượt trên đó gục ngã.
"A Hỷ... Hoàng huynh... cứu ta...!" - Nàng rên rỉ, cố nhích đi từng chút một - "Ai đó làm ơn đến cứu ta... Mẫu hậu... Mẫu hậu... Mẫu hậu...".
"Ngươi thật sự cứng đầu tới mức ứa gan đấy!" - Giọng nói đanh thép như một cây búa lớn rơi xuống đầu.
Một cánh tay rắn rỏi như sắt thép đè chặt xuống ngang vai nàng, dùng lực khống chế nàng ấn vào bức tường phía sau. Tấm lưng mỏng manh bị đè chặt trên những mỏm đá sắc nhọn như muốn rách. Nàng bị khoá chặt tại đó, không có cách nào nhúc nhích được.
"Ư..." - Nàng túm lấy cánh tay cứng như khúc gỗ của hắn, muốn gỡ ra nhưng không thể - "Làm ơn... Làm ơn tha cho ta...".
Nàng cố gắng giãy giụa.
Sự kiên nhẫn của người kia đã cạn kiệt.
Một thứ gì đó cứng và lạnh giá nhấn vào giữa cổ nàng. Nhạc San quên cả cách thở. Trái tim nàng đập như trống dồn. Tất cả những chuyện này đều quá sức chịu đựng.
Nước mắt nàng dồn nén rơi ra, tan trên mũi dao của hắn.
"Mềm không chịu. Cứng không chịu. Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào đây hả? Chạy trốn lần nữa xem. Ông đây sẽ hiếp rồi giết chết ngươi. Thịt của ngươi sẽ được quẳng cho cẩu ăn. Ngươi nghe rõ chưa?" - Hắn gầm lên, hơi thở như phà ra lửa thổi vào mặt nàng.
Hắn nhấn con dao lạnh như băng vào cổ nàng. Cả gương mặt áp sát. Hai mắt ưng trừng lên vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt hắn khi đe doạ hung dữ như muốn giết người vậy.
Nhạc San đã nghĩ mình sẽ bỏ mạng tại đấy rồi.
Nước mắt giàn giụa. Ngoài bông hoa sen được A Hỷ vẽ tỉ mỉ ở giữa trán thì trên mặt nàng hoàn toàn không có điểm hồng nào cả. Nàng nhợt nhạt đứng im, khẽ run rẩy dưới cánh tay kia, chỉ biết giương đôi mắt nhoèn nửa kiên cường nửa yếu ớt lên nhìn hắn.
Nàng sợ sệt, không còn dám kháng cự, chỉ còn có thể phó mặc cho số phận.
Con dao cất đi.
Hắn vừa vòng tay đã ôm lấy rồi nhấc bổng nàng lên. Người Nhạc San nhẹ bẫng, không có lấy một chút khí lực nào, mềm nhũn giống như là một dòng nước không thể nào nắm chắc. Bàn tay hắn rắn rỏi đỡ lấy cơ thể nàng. Xương nàng rất nhỏ, hắn chỉ có thể cảm nhận được một lớp thịt trơn mềm như bông, mịn mát như lụa dưới lớp y phục mỏng tang.
Hắn cố không nghĩ quá nhiều đến chuyện đó.
Nàng miễn cưỡng dựa vào người hắn, tựa như một con thú nhỏ bị thương, không có nơi nương tựa, tội nghiệp vô cùng.
Hắn lại phải nhờ người đến thay đồ cho nàng, gọi Thái y đến chữa trị. Y phục của nàng đều bị dơ hết một nửa. Một tên lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện ở phía nhà trọ, ném đến một ánh mắt không mấy thiện cảm cho nàng.
"Có biết đại gia ta đã phải khó khăn biết mấy mới tìm được một bộ y phục cho ngươi không?" - Xem ra là thuộc hạ của hắn.
Quả như nàng đoán, toàn bộ quán trọ này là người của hắn.
"Im miệng!".
Bộ dạng hắn nổi nóng với thuộc hạ còn kinh khủng hơn bộ dạng hắn doạ sợ nàng ban nãy rất nhiều.
Thái y và một đám người loạn xạ vây quanh nàng. Bầu không khí này, không khác ở hoàng cung mấy.
Tên lưu manh kia bỗng đi đến trước mặt nàng cúi đầu. Nàng còn chưa định hiểu hắn định làm gì thì hắn đã vén váy nàng nâng bàn chân lên, từ từ tháo lớp băng đã lấm bẩn ra cho Thái y xem. Điệu bộ lúc này của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như đã biến thành một người khác vậy. Cơn giận lúc đó của nàng đã bị sự nâng niu kia của hắn dập tan hơn nửa.
Bàn tay thô ráp đặt dưới bàn chân mềm mại của nàng, từ từ trượt lên. Nhạc San chỉ còn biết chùng vai, nín thở.
Cổ chân đã thâm và sưng thành một cục tím bầm. Đến vị đại phu kia cũng phải nhăn mặt. Hắn nổi giận khi nghĩ nàng có thể đã tàn phế.
"Nếu ngươi không cần chân của mình nữa thì có thể trực tiếp nói với ta. Ta có thể giúp ngươi chặt đứt chúng!".
Nhạc San không nói gì, cúi đầu lặng lẽ.
"Phu nhân, ngươi hãy nghe lời tướng công nhà mình một chút. Ngài ấy chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi thôi!".
"Tốt cho ta?!".
Nhạc San vừa nghe được những lời cực kỳ lạ lẫm.
Không hiểu bằng cách nào mà đám người này đã mặc định cho rằng nàng chính là thê tử của hắn. Tên côn đồ kia hoàn toàn không có ý định sẽ giải thích cho bọn họ hiểu.
Đại phu vừa bó thuốc vừa dặn dò nàng.
"Trông vậy chứ không có gì quá đáng ngại, cần phải ở một chỗ dưỡng thương thêm vài ngày, không được ra ngoài nữa".
Vị a tỷ kia lần nữa được hắn vời đến để giúp nàng thay đồ, cứ không ngừng khuyên bảo nàng. Nàng ta thật sự tin rằng, tên sơn tặc đó chính là trượng phu của nàng.
"Phu thê cãi nhau là chuyện dân dã thường tình thôi, nhưng muội không thể để mấy chuyện lặt vặt ảnh hưởng đến sức khoẻ của mình như vậy được. Muội xem phu quân của muội lo lắng chưa kìa. Ngài ấy hẳn xem trọng muội lắm đấy! Cả đêm qua ngài ấy còn chưa chợp mắt tí nào đâu...".
Nhạc San hiếu kỳ ngẩng đầu, bắt gặp được cái vẻ mặt lạnh tanh chẳng có tí biểu cảm gì của hắn.
Người gì đâu còn trơ hơn đá!
Nàng thà lấy một khúc gỗ còn hơn phải lấy hắn!
"Vâng..." - Nàng ngoan ngoãn khẽ gật đầu trong tiếng thút thít.
"Thái y dặn rồi, mấy ngày này muội không được ra ngoài. Nếu muội không muốn chân mình bị phế thì đừng bướng bỉnh nữa!".
Nàng hận phải trở nên bất lực, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Mà giờ phút này đây...
Ánh mắt nàng bỗng hướng xuống, tình cờ chạm trúng chuôi dao và miếng ngọc bội đang lủng lẳng treo bên dưới thắt lưng của hắn. Nhạc San chẳng mất bao nhiêu thời gian để nhận ra kia đều là những cống phẩm đến từ Dương quốc. Ngay cả viên dạ minh châu khảm trên con dao của hắn cũng là loại độc nhất vô nhị chỉ có thể tìm được ở vùng biển Ân Nam, thuộc Dương quốc.
Chẳng nhẽ hắn đến từ nước Dương? Còn là người rất có lai lịch...
"Cô nương, muội xem, giận dỗi với tướng công thì cũng thôi đi. Sao còn đánh nhau đến bầm tím hết cả người thế này?".
Vị a tỷ kia kéo áo choàng lụa của nàng xuống, để lộ ra vùng vai cổ trắng ngần, mềm yếu, chằng chịt những vết bầm tím. Nàng hoảng hốt kéo lại.
Tên sơn tặc kia coi như biết điều, lập tức quay mặt đi, hắng giọng.
"Ta ra ngoài trước!".
Khi trở lại, hắn đã đem đến một khay đồ ăn và một lọ thuốc nhỏ.
"Cho mấy vết bầm của ngươi" - Hắn nói.
Tuy mấy chuyện này thật sự không đủ để xoa dịu nàng một chút nào, nhưng sự thật về việc hắn có thể là người Dương, hoặc là đồng minh của người nước Dương trấn an nàng ít nhiều. Hoàng huynh sẽ không đời nào phái người đến hại nàng... Hoàng huynh không bao giờ là người lấy mạnh hiếp yếu, hung hăng tàn bạo, giết người vô cớ.
Đôi mi cong dài của nàng nâng lên.
Tên này thì có thể lắm...
"Cảm ơn ngài...".
"Nếu ngươi chịu ở yên đây cho đến khi hết bệnh, ta sẽ thả ngươi đi. Còn nếu ngươi vẫn còn ngoan cố như ngày hôm nay thì đừng trách ta vô tình, hiểu chứ?".
Cái ngữ điệu này của hắn đâu phải để nói với người, là để nói với lính.
"Thật... Thật là... hết bệnh... Ngài sẽ thả ta đi? Ngài hứa chứ?" - Nàng vẫn sợ hắn.
"Ăn đi!".
Hắn đẩy cái khay tới, ra lệnh cho nàng.
Không nói gì, có nghĩa là đồng ý rồi...?!
"Ngươi cần gì thì cứ nói cho thuộc hạ ta đang đứng ở bên ngoài. Hắn tên là Kỷ Dũng".
"... Vâng...".
Nhạc San đi tới chấp nhận một hiện thực, nàng đã trở thành tù binh của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.