Chương 35
Khúc Tiểu Khúc
22/11/2024
Trong phòng khách chật hẹp chỉ chừng mười mấy mét vuông của căn hộ cho
thuê, ba người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, mắt không hề chớp. Biệt Ngọc
ngồi chính giữa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước, cảnh tượng trang
nghiêm như thể đang diễn ra một phiên tòa xét xử.
Canh Dã là kẻ đang bị “xét xử.”
Người thanh niên chống hai chân dài, cánh tay đã xắn áo sơ mi tùy tiện đút vào
túi quần, làn da trắng lạnh lộ ra từ khuỷu tay đến cổ tay nổi lên mạch máu rõ
ràng, gợi cảm mà không hề thừa thãi.
Lông mi anh rũ thấp, đuôi mắt cũng cụp xuống, che khuất đi phần lớn đôi mắt
phượng thường ngày sắc bén và dữ dội, bọng mắt còn hiện lên một màu đen
nhạt.
Canh Dã dường như không mấy quan tâm đến việc bị nhìn chằm chằm, từ đầu
đến cuối vẫn lười biếng dựa vào bức tường đá cẩm thạch cạnh TV.
Nói là đứng cũng không hẳn là chính xác.
Thực tế thì sau mấy ngày liền mất ngủ triền miên, tối qua lại uống rượu say đến
mức hoảng loạn, sau đó bắt xe đến trước cửa nhà Biệt Chi từ lúc bốn giờ sáng
để chờ đợi hai tiếng đồng hồ, sự mệt mỏi của Canh Dã lúc này đã gần như hiện
hữu. Cả người anh như không xương, chỉ dựa vào bộ khung xương cao ráo
thẳng tắp để chống đỡ.
Nhưng ngay cả như vậy, dáng vẻ lười biếng đó cũng như muốn chảy xuống theo
những sợi tóc rối bù trước trán anh.
Biệt Ngọc càng nhìn càng tức giận, cậu hít sâu ba hơi rồi lạnh lùng nhìn Biệt
Chi: “Anh ta là bạn trai của chị à?”
Giọng điệu giống như đang hỏi “Chị tìm được thứ gì thế này.”
Biệt Chi vô thức nhìn Canh Dã: “Anh ấy…”
“Vẫn chưa phải.”
Người nọ mặt không cảm xúc ngáp một cái, nhướng khẽ mí mắt: “Chờ chị gái
cậu đóng dấu đã.”
— Sau khi cửa chống trộm được kéo ra, hai tiếng “chị gái” kia nghe rõ ràng đến
mức khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Khi nói chuyện với người khác giọng điệu của Canh Dã luôn mang theo vẻ thờ
ơ, không phải cố ý khiêu khích mà đơn thuần là anh lười thể hiện cảm xúc.
Khi mệt mỏi, sự thả lỏng này càng không che giấu.
Thế là anh cứ đứng dựa vào đó, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ghế sofa, nhưng
Biệt Ngọc vẫn cảm thấy anh không để ai vào mắt.
Ngọn lửa giận bùng lên.
Biệt Ngọc cũng không muốn giả vờ hòa hoãn nữa: “Anh làm nghề gì?”
Canh Dã thoáng ngẩn người. Cảm giác bị người khác giáo huấn này thật sự quá
hiếm hoi và xa lạ, lần trước anh gặp phải có lẽ là mấy năm trước ở nhà tổ của
ông cụ, bị mấy người cưỡng ép đưa về.
Lúc đó anh đã làm gì nhỉ?
À đúng rồi, anh đã cho bộ đồ sứ mà ông cụ yêu thích nhất do học trò cưng tặng
cách đây hơn hai mươi năm được “an nghỉ” dưới lòng đất.
Đồ quý quả nhiên khác biệt. Tiếng vỡ cũng trong trẻo hơn những tiếng động
khác.
Canh Dã nghĩ đến đây, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói càng thêm trầm thấp:
“Nghề nghiệp à… chắc là phục vụ nhân dân.”
Biệt Ngọc như bị nghẹn lời.
Liệu Diệp ngồi bên cạnh suýt nữa thì bật cười, may mà kịp thời kìm lại.
“Người đầy mùi thuốc lá và rượu, vậy mà sáng sớm đã chạy đến cửa nhà người
khác làm chuyện đó —”
Dưới mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, làn da trắng nõn của Biệt Ngọc đỏ bừng vì
tức giận. Cậu nghiến răng nghiến lợi quay sang nhìn Biệt Chi ở bên cạnh.
“Rốt cuộc chị thích anh ta ở điểm nào?”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Cho đến khi Canh Dã đang đứng dựa vào tường TV cũng ngẩng đầu lên, chuyển
tầm mắt nhìn vào cô gái trên chiếc ghế sofa đơn.
Biệt Chi cuộn tròn đôi chân trắng muốt trên ghế, ánh mắt nhìn anh dường như
có chút ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ gì mà lại lơ đãng.
Khóe môi Canh Dã vô thức nhếch lên, rồi lại mím chặt.
Anh ở gần ghế sofa đơn nhất, bỗng nhiên cúi người về phía trước, rút cái tay
đang đút vào túi ra. Dưới ánh ban mai, những ngón tay trắng lạnh khẽ nhấc lên.
“Tách.”
Người thanh niên búng tay trước mặt cô.
“Biệt Chi!” Biệt Ngọc cũng phản ứng lại, giọng nói có chút bực bội.
Biệt Chi lập tức hoàn hồn, mí mắt giật mình nhướng lên, soi rõ đôi mắt trong
veo pha lẫn vẻ buồn ngủ và ý cười của Canh Dã.
“À.” Cô khẽ lên tiếng, “Có lẽ là, đẹp trai.”
“Cái gì?” Biệt Ngọc cau mày.
Biệt Chi quay qua chỉ vào người thanh niên đang hơi quay người đi: “Không
phải em hỏi chị là chị thích anh ấy ở điểm gì sao?”
Cô gái cong môi, thản nhiên đáp: “Anh ấy rất đẹp trai.”
Biệt Ngọc: “…”
Hai người này một người hát một người hò trêu chọc cậu, khiến Biệt Ngọc tức
giận không thôi.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn lên, sau khi người thanh niên đưa lưng về phía Biệt Chi
thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ uể oải ban đầu, tiếc là từ gương mặt ấy lại
không thể tìm ra chút sơ hở nào để phản bác lời nói của Biệt Chi ban nãy…
Thế là cậu càng thêm tức giận.
“Nếu cả em đều dậy rồi thì đừng rảnh rỗi nữa.” Biệt Chi đứng dậy, liếc nhìn
Liệu Diệp, “Em dẫn Biệt Ngọc đi mua bữa sáng đi, ở quán mình hay ăn đó.”
Cô thoáng khựng lại, nhìn sang Canh Dã: “Bốn phần.”
Liệu Diệp vô thức hỏi: “Em dẫn nó đi? Vậy em thà tự xách——”
Biệt Chi hờ hững liếc nhìn cô ấy, thể hiện đúng cái gọi là sức uy hiếp ăn sâu từ
trong máu.
Liệu Diệp lập tức rụt cổ lại: “Xách một mình đương nhiên là xách không nổi
rồi.” Cô ấy trừng mắt nhìn Biệt Ngọc, “Đi thôi, em, trai.”
“…”
Cho đến khi cửa chống trộm đóng lại, vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng
cãi vã của hai người ngoài cửa——
“Cứ thế bị đuổi đi, còn phải đi mua bữa sáng cho người ngoài, ngay cả sự thật
mà chị cũng không dám nói cho hết sao?”
“Hứ, gan cậu cũng lớn lắm mà, sao ở trước mặt chị ấy không thấy cậu nói nhảm
đi?”
“Đó là vì tôi sợ chị ấy giận.”
May mà theo bước chân hai người xuống lầu, những lời phía sau không còn
nghe thấy nữa.
Biệt Chi có chút mất tự nhiên quay người lại: “Tường nhà cũ cách âm hơi kém,
thảo nào bọn họ vừa rồi lại nghe thấy……”
Giọng nói tắt hẳn.
Không biết từ lúc nào, người thanh niên vốn đang đút tay vào túi quần đứng dựa
vào tường đã rút cả hai tay ra đặt lên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, anh lười
biếng chống đỡ bờ vai rộng của mình, eo thon cúi xuống ngay trước mắt cô.
Cổ áo len đen của Canh Dã thực sự rất rộng, xương quai xanh thẳng tắp gợi cảm
như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, đường cơ ngực nhấp nhô cũng ẩn hiện, tựa như
ngọn núi xanh biếc trải dài theo cái bóng anh cúi thấp xuống, khiến người ta
không khỏi suy nghĩ miên man.
Hai má Biệt Chi ửng đỏ, ngửa người ra sau: “Sao anh lại đột nhiên ghé sát như
vậy?”
Đáng tiếc là chưa kịp lùi về khoảng cách an toàn thì đã bị người nọ giơ tay lên,
đầu ngón tay giữ sau gáy cô kéo cô về lại.
Biệt Chi có thể cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua cổ
cô, theo đường cong nâng đỡ, bốn ngón tay giữ trụ sau gáy, ngón tay cái nhẹ
nhàng nhưng không cho phép từ chối trượt lên trên, ép cô ngẩng đầu lên.
Tiếp theo hẳn sẽ một nụ hôn bị động.
Gò má anh hạ thấp xuống, hơi thở quyện vào nhau, nhưng bờ môi mỏng lại như
cố ý trêu ngươi dừng lại trước môi cô.
“?” Biệt Chi khẽ mở mí mắt, ánh nhìn có chút mơ màng.
Vẻ mệt mỏi trong mắt Canh Dã nhanh chóng tan biến thành nụ cười dịu dàng.
“Không từ chối à?” Giọng nói trầm ấm của anh cất lên, “Vậy thì xem như em đã
đóng dấu xác nhận cho thân phận của tôi rồi đấy.”
Biệt Chi lí nhí: “Không…” Không phải vừa rồi đã xác nhận rồi sao?
Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng đã bị Canh Dã chau mày chặn lại, đầu ngón
tay anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô: “Hôm nay tôi không muốn nghe chữ ‘không’
nữa, thu hồi lại đi.”
Cánh môi mềm mại bên dưới ngón tay anh hơi lõm xuống, sắc đỏ lan tỏa như
những cánh hoa bị vò nát, nhuộm lên đầu ngón tay anh.
Đôi mắt Canh Dã tối sầm lại, như cơn bão đang cuồn cuộn kéo đến.
“… Thôi bỏ đi.” Canh Dã cúi đầu, hàng mi đen dài như muốn che giấu đi cảm
xúc hỗn loạn trong đáy mắt. Anh tự giễu, “Tôi cũng đâu phải nhất thiết cần em
cho phép.”
Biệt Chi vô thức muốn cắn môi.
Nhưng cô quên mất ngón tay anh vẫn còn đặt trên môi mình, răng vừa chạm
môi lại vội vàng buông ra, tạo thành một nụ hôn nhẹ như lông hồng.
Canh Dã khẽ giật mí mắt.
“… Học từ ai vậy?” Giọng Canh Dã trầm xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua
khóe môi cô, cúi người xuống như cả bầu trời sau lưng đang sụp đổ.
Một nụ hôn bất ngờ cuồng nhiệt khiến Biệt Chi như nghẹt thở.
Như một cơn sóng dữ dội ập đến nhấn chìm cô vào đại dương mênh mông tăm
tối. Trong làn nước biển vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, anh như loài cá săn mồi
khát khao chiếm đoạt lấy hơi thở của cô, mùi hương của cô, cả con người cô…
Hơi thở nóng bỏng của anh quấn lấy cô như thiêu như đốt, in hằn vào tận sâu
thẳm tâm hồn. Trong khoảnh khắc trao đổi hơi thở, cô như thấy cả thế giới chao
đảo trước mắt, ánh nhìn chạm vào mái tóc đen nhánh, thấy được sự khao khát
cuồng nhiệt xen lẫn với đau đớn trong đôi mắt anh..
Anh đang kiềm chế ư? Tại sao…
Suy nghĩ của Biệt Chi trào dâng rồi vụt tắt, tan biến trong nụ hôn cuồng nhiệt
của anh, cô mặc cho anh dẫn dắt lạc lối trong đại dương mênh mông vô tận.
Cho đến khi tiếng bước chân ngoài hành lang vọng lại, cô vẫn chìm đắm trong
men say tình ái mà không hay biết gì.
Canh Dã khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm chưa kịp nhìn ra cửa đã
bị cô gái trong vòng tay ôm lấy.
Cô nhíu mày, dường như không muốn anh rời đi.
“…” Tiếng cười trầm thấp thoát ra từ lồng ngực anh, Canh Dã khẽ nghiêng mặt.
Thế là nụ hôn cô dành cho anh lại rơi xuống gò má anh.
Biệt Chi bất chợt mở mắt nhìn anh.
Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là yết hầu gợi cảm trên chiếc cổ thon dài trắng nõn
của anh đang chuyển động lên xuống.
Cô chầm chậm nhìn lên trên.
Biệt Chi nhìn thấy rõ ràng đường gò má sắc nét của Canh Dã, anh khẽ nghiêng
mặt sang một bên, nụ cười cười thoáng hiện trên môi anh.
Biệt Chi như bừng tỉnh sau giấc mộng, đôi má đỏ ửng càng thêm nóng bỏng.
“Tôi…”
Cô vô thức định đẩy anh ra.
Nhưng cho đến lúc này cơ thể mới phản ứng lại, cô cúi đầu xuống, phát hiện ra
sau nụ hôn dài nồng nàn không biết từ bao giờ mình đã được anh bế lên khỏi
ghế sofa đơn, ôm chặt trong vòng tay.
Canh Dã chỉ dùng một tay đã dễ dàng bế cô lên, ôm chặt lấy cô, ép sát vào bức
tường đối diện TV.
Toàn bộ trọng lượng của cô như dồn hết lên tay anh.
Biệt Chi bỗng chốc cảm thấy bất an một cách chết chóc.
“Canh Dã…”
Trước khi Canh Dã quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ, Biệt Chi đã vội
vàng quay đi tránh né ánh mắt của anh.
Khi cất lời, cô mới nhận ra giọng nói của chính mình có chút khàn đặc. Nhận
thức ấy khiến cho hô hấp của Biệt Chi càng thêm dồn dập.
“Anh… anh buông tôi xuống trước đã…”
“Vì sao?” Canh Dã lại cố tình trêu ghẹo cô, anh cúi đầu xuống làm bộ muốn
hôn lên vành tai đã đỏ ửng của cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc như muốn luồn
lách vào trái tim cô, “…Vừa rồi chẳng phải em còn muốn tôi tiếp tục à? Sao giờ
lại muốn dừng lại rồi?”
Biệt Chi đưa tay đẩy anh ra, nhưng với tư thế bị anh ôm ngang này cô chẳng
còn điểm tựa nào khác ngoài cơ thể anh.
Mà tai cô đã nhanh nhạy nghe rõ, bên ngoài cửa chống trộm, tiếng bước chân
lên lầu đã dừng lại.
Giọng nói chuyện của Liệu Diệp và Biệt Ngọc loáng thoáng truyền vào.
“Canh Dã…”
Biệt Chi ngoái đầu lại, khẽ vùng vẫy, trong mắt ánh lên nét hoảng hốt ươn ướt.
Một ánh mắt khiến cho cảm xúc trong mắt anh càng thêm u ám.
Đôi chân muốn vùng ra khỏi vòng tay rắn chắc của anh bị giữ chặt, kéo lại gần,
trong khi anh lại bất ngờ rút khỏi bức tường đang ép sát cô.
“…!”
Biệt Chi vô thức ôm chặt cổ anh, sợ hãi sẽ ngã xuống.
Rồi trong lúc kinh hãi ngước mắt lên, cô bắt gặp ý cười xấu xa đầy mê hoặc
trong mắt anh: “Em xem, rõ ràng là chính em không muốn buông tay.”
Giọng nói trầm khàn và ngữ điệu lười biếng đầy mờ ám khiến trái tim cô như
muốn nổ tung.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên rõ ràng, từ từ xoay….
“Canh Dã…” Cơn giận của cô sắp hóa thành dòng lệ tuôn rơi.
Trước khi cô kịp lên tiếng, người thanh niên đã sải bước xoay người về phía góc
khuất của hành lang.
Ngay khoảnh khắc cửa chống trộm được mở ra, cửa phòng ngủ chính cũng đóng
chặt lại.
Sau cánh cửa.
Biệt Chi hốt hoảng đến mức thở dồn dập, bị Canh Dã ép sát vào cánh cửa. Cô
tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người thanh niên mang nụ cười đầy sức
quyến rũ trước mặt.
Người nọ còn cúi người xuống, vùi đầu vào cổ cô khẽ cười. Tiếng cười như
chứa đựng muôn vàn móc câu nhỏ bé mà sắc bén, khiến cho người ta ngứa ngáy
trong lòng.
Biệt Chi hận không thể cắn anh, nhưng giọng nói vẫn phải hạ xuống mức thấp
nhất: “… Canh Dã, anh thừa nước đục thả câu.”
“Tôi thừa nước đục thả câu?” Anh khẽ giọng nhắc lại, ngước mắt nhìn lên. Ánh
mắt như cười như không kia dường như muốn lột trần cô ra mà ngắm nhìn kĩ
càng, “Hôn môi rất khó sao? Bao nhiêu người bạn trai như thế mà chẳng dạy
được em à?”
Biệt Chi ngẩn người.
Dừng lại vài giây, cô quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Đúng là không giỏi bằng anh,
anh toàn đi dạy người khác.”
Canh Dã bật cười: “Tôi dạy ai?”
“Làm sao tôi biết được?”
Biệt Chi ngoái đầu lại, khựng lại giây lát, vẫn không nhịn được đưa ngón tay
chạm vào cổ anh rồi từ từ trượt xuống dưới, trông thấy yết hầu anh di chuyển rõ
ràng, cô lại buông tay xuống nắm lấy sợi dây đen dưới cổ anh.
“Chẳng hạn như.” Cô gái như thể không bận tâm, ánh mắt thờ ơ hờ hững, “Chủ
nhân ban đầu của nó?”
Canh Dã nhìn theo ngón tay cô, sợi dây màu đen được quấn quanh ngón tay cô
càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, bộ móng tay nhỏ xinh dưới ánh đèn
lóe lên sắc hồng quyến rũ, tạo nên sự đối lập gần như có chút ý vị tình sắc.
Yết hầu khẽ trượt, Canh Dã hơi ngượng ngùng ngước mắt lên, giọng điệu vẫn
biếng nhác: “Lật lại chuyện cũ à? Được thôi. Nhưng mà chuyện kiểu này phải là
hai bên cùng làm chứ?”
“…”
Mí mắt Biệt Chi giật giật.
Những lời nói với Phí Văn Tuyên trước đây vốn là bịa đặt để đẩy anh ta ra, cô
không tự tin chịu được sự tra hỏi tỉ mỉ của Canh Dã.
Sau khi cân nhắc, Biệt Chi lập tức buông tay.
Giống như một cô gái lẳng lơ chuyên nghiệp.
Cô siết chặt ngón tay định hạ xuống, nhưng còn chưa kịp thì Canh Dã đã ghì
chặt cô vào cửa, rảnh ra một tay nắm lấy cổ tay cô.
Anh nhìn thấy vết bầm tím do kim truyền dịch để lại trên mu bàn tay cô, ánh
mắt hơi tối lại, nhưng giọng điệu không thay đổi lắm, vẫn mang theo vẻ mập
mờ mà xa cách, đầy ẩn ý mà lại gần.
“Lời nói ở bệnh viện vẫn còn hiệu lực.”
Canh Dã dừng lại giây lát, giọng nói mỉa mai: “Dù không phải kết hôn nhưng
với tôi, chuyện cũ bỏ qua.”
Tay cô gái như thể run lên trong lòng bàn tay anh.
“…Vẫn còn đau à?”
Canh Dã khẽ nhíu mày, anh vô thức thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt bàn
tay cô, khựng lại một chút rồi quyết định trượt xuống, dừng lại ở cổ tay cô.
Cổ tay hai người đan vào nhau, lòng bàn tay chồng lên nhau theo chiều ngược
lại.
Anh nâng cổ tay cô, nắm chặt.
“Chuyện cũ bỏ qua có nghĩa là, trước đây em muốn làm gì cũng được, nhưng
sau này thì không.”
Canh Dã chậm rãi ung dung nói: “Trong mối quan hệ này em có thể nắm giữ
mọi quyền chủ động, muốn thế nào cũng được. Nhưng chỉ duy nhất một điều,
Biệt Chi, tôi không quan tâm em đã nuôi hoặc đang nuôi bao nhiêu con cá,
nhưng dứt sạch với họ cho tôi.”
Giọng nói anh trầm xuống, câu này gần như lạnh lùng: “Tôi không làm người
thứ ba, cũng không thể chịu đựng việc bị ‘cắm sừng’.”
Giọng Canh Dã rất lạnh, như từ chối người khác ở ngoài ngàn dặm, nhưng đến
chính bản thân anh cũng không nhận ra anh đang giữ chặt lấy cổ tay cô, vừa thì
thầm vào tai cô bằng giọng nói đầy nam tính, vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay cái
xoa xoa lên phần xương nhô ra bên cạnh cổ tay cô.
Ngón tay anh khẽ ve vuốt lên đó, lúc nhẹ lúc mạnh, giống như một kiểu thân
mật và gần gũi theo bản năng.
Biệt Chi bị anh trêu chọc đến mức tâm thần bất ổn.
Sau vài giây chờ đợi, nhận ra cô vẫn không có phản ứng, Canh Dã ngay lập tức
nhíu mày: “Biệt Chi? Em không muốn đồng ý?”
Biệt Chi chợt tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn anh, hai má nóng ran. Cô muốn rút
tay về, nhưng lại không nỡ.
Cô nhìn vào mắt anh, Canh Dã rõ ràng là không hề nhận ra hành động vô thức
của chính mình, anh vẫn đang hung dữ với cô, ánh mắt nhìn xuống giống như
thể cô dám từ chối anh thì anh sẽ cắn đứt cổ họng cô vậy.
Sự trái ngược như vậy khiến Biệt Chi không khỏi bật cười.
“Anh để ý chuyện này à?” Biệt Chi suy nghĩ, “Tôi nhớ ngày xưa anh là kiểu
người mà dù bạn gái dẫn người tình đến trước mặt anh và bạn bè của anh, thì
anh vẫn có thể mỉm cười chúc cho họ trăm năm hạnh phúc.”
“? Em, dám.”
Ánh mắt Canh Dã bỗng chốc trở nên nguy hiểm, giọng nói nặng nề: “Em còn
dám nghĩ đến việc dẫn người tình của em đến trước mặt tôi?”
Biệt Chi chớp chớp mắt, rõ biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn thử thăm dò: “Anh
có để ý không?”
Động tác mân mê cổ tay cô khẽ dừng, những ngón tay thon dài của anh bỗng
siết lại, gân xanh nổi lên dữ tợn.
Anh nắm chặt tay cô, kéo cô lại gần.
Đôi mắt đen láy ẩn chứa sát khí lạnh lẽo: “Biệt Chi, nếu như em dám có gã đàn
ông khác…”
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mong muốn, Biệt Chi thầm nghĩ bản thân
mình đúng là xấu xa hết chỗ nói.
Cô mỉm cười nhìn anh: “Vậy thì thế nào, anh muốn giết tôi à?”
“Em cứ thử xem, để xem tôi có dám làm hay không.”
Đáy mắt Canh Dã tối sầm đến đáng sợ.
Biệt Chi thách thức: “Thật sự muốn tôi thử sao?”
“…”
Lồng ngực Canh Dã phập phồng, cảm xúc kìm nén dưới đáy mắt ngày một dữ
dội, suýt vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nghĩ đến kết cục thảm khốc nếu đi theo hướng ấy, mí mắt anh giật giật, cố gắng
khép chặt lại.
Mấy giây sau, những ngón tay siết chặt cổ tay cô dần dần buông lỏng.
Người thanh niên cúi người, nhẹ nhàng áp trán lên hõm cổ trắng ngần của cô,
giọng khàn đặc: “Đừng thử.”
Anh không nỡ.
“…”
Cảm giác như bị một con mãnh thú to lớn hung dữ đè xuống, nanh vuốt sắc
nhọn kề sát cổ họng yếu ớt, thế nhưng cuối cùng thứ anh làm lại chỉ là dùng đầu
cọ cọ vào người cô như muốn làm nũng.
Biệt Chi chớp chớp hàng mi, cảm thấy trái tim mềm nhũn.
“Được.” Cô đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên gáy anh, bụng ngón tay lướt qua phần
xương nhô ra rõ ràng vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm, dịu dàng xoa nhẹ, “Tôi không
thử nữa.”
“Cho dù có một ngày phải chia tay, tôi cũng sẽ không dùng cách này để tổn
thương anh.”
Giây phút thân mật của đôi tình nhân rốt cuộc cũng bị cắt ngang bởi giọng nói
có phần bực tức của thiếu niên ở phòng khách.
“Chị!”
Biệt Ngọc bực bội lên tiếng: “Có phải chị đã đưa anh ta vào phòng rồi không?”
Sau cánh cửa.
Bị nhắc nhở, con mãnh thú hiền lành ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ:
“Em chưa từng nói với tôi là em còn có một đứa em trai cuồng chị đấy.”
Biệt Chi suy nghĩ giây lát, vẫn quyết định nói thật: “Hai đứa tôi là anh em cùng
cha khác mẹ.”
Canh Dã khẽ sững người.
Bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lắm.
Anh hiển nhiên không có ý định đào sâu chuyện này, chỉ im lặng hai giây rồi gật
đầu: “Khó trách lại đáng ghét như vậy.”
Biệt Chi bật cười: “Vừa nãy sao anh lại nghe lời cậu ấy như thế?”
Ý cô là nói lúc ở phòng khách, giống như một phiên toà xét xử vậy.
Thực tế là lúc ấy cô chỉ mải kinh ngạc, hoàn toàn quên mất việc cản Biệt Ngọc
lại. Dù sao thì cô cũng không ngờ rằng Canh Dã lại kiên nhẫn đứng im lắng
nghe một đứa nhóc vừa trưởng thành “dạy đời”.
Không phải cô tham sắc quên chị em, mà là cô biết rõ cái vẻ vênh váo hung
hăng mà Biệt Ngọc thể hiện sáng nay, cách đây 7,8 năm khi Canh Dã còn là một
cậu nhóc tóc vàng rực rỡ đã không thèm chơi nữa rồi.
“Nghe lời? Vậy mà cũng coi là nghe lời?”
Canh Dã hờ hững rũ mắt: “Cậu ta là em trai em, xem như là buổi gặp mặt người
nhà lần đầu vậy.”
Trái tim cô bỗng run lên vì câu nói vừa thản nhiên vừa mang nhiều hàm ý của
anh.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cô cũng nghe thấy tiếng chuông báo động vang
lên in tai, gần như theo bản năng cô muốn đẩy Canh Dã ra: “Không cần phải
gặp người nhà đâu, chúng ta cũng đâu có kết hôn.”
“? “
Canh Dã tức đến bật cười.
“Hay là em cứ ghi câu nói đó lên người đi, như vậy thì không cần phải nhắc nhở
tôi mỗi lúc mỗi nơi nữa.” Anh lạnh nhạt liếc cô, “Trong mắt em tôi kém cỏi đến
mức phải bám lấy em vậy sao? Theo đuổi em còn chưa đủ còn muốn ép em lấy
tôi nữa ư?”
Biệt Chi né tránh ánh mắt anh.
“Được rồi.” Canh Dã nhướng mày, ánh mắt như cười như không, “Tôi biết
trong lòng em coi tôi như món đồ chơi dùng xong rồi bỏ, đến lúc đó tôi sẽ
không bám lấy em nữa đâu.”
“Tôi không…”
Thanh niên đã buông cổ tay và thắt lưng cô ra, lui về phía trước, vẻ lãnh đạm
mệt mỏi lại phủ lên đôi mắt anh.
Anh rũ mắt xốc chiếc quần lên, uể oải hỏi: “Bao giờ Biệt Ngọc đi?”
Biệt Chi do dự: “Tuần sau.”
“Cũng được.”
Canh Dã nghiêng đầu, góc nghiêng tuấn tú và ánh mắt đã lạnh đi vài phần:
“Tuần này tôi có việc phải đi công tác, để cậu ấy đưa đón em đi làm.”
Ngoài thủ tục phê duyệt và thư giới thiệu còn có thông báo kiểm tra của Cục
Hàng không Dân dụng, Canh Dã không yên tâm khi để cô ở nhà một mình. Phải
mất ba tới bốn ngày, cộng thêm thời gian đi về thì thứ Hai tuần sau anh mới có
thể quay lại đây.
Canh Dã lơ đãng nghĩ, bất chợt bắt gặp ánh mắt khó hiểu và do dự của Biệt Chi.
Như thể đang kiêng kỵ điều gì đó, muốn nói lại thôi.
Canh Dã khẽ chạm vào ấn đường của cô: “Đừng nhíu mày nữa, sắp thành bông
hoa rồi.” Anh thờ ơ rút tay về, giọng khàn đi vì buồn ngủ, “Có chuyện gì thì nói
thẳng.”
Biệt Chi cân nhắc giây lát, vì để ý đến lòng tự trọng của Canh Dã nên cô rất dè
dặt lên tiếng: “Công việc bán thời gian nào của anh còn phải đi công tác vậy?”
Canh Dã đột nhiên khựng lại.
Sự lơ là do cơn buồn ngủ cực độ mang đến, khiến anh không hề nhận ra suýt
nữa mình đã làm hỏng thiết lập nhân vật của bản thân.
Im lặng vài giây.
Người thanh niên thả chậm ngữ điệu: “Giao nước.”
Anh nhàn nhạt nhìn cô, chậm rãi nói: “Sếp dặn rồi, bảo tôi đi cống hiến chút sức
lực cho công trình Nam Thủy Bắc Điều*.”
thuê, ba người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, mắt không hề chớp. Biệt Ngọc
ngồi chính giữa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước, cảnh tượng trang
nghiêm như thể đang diễn ra một phiên tòa xét xử.
Canh Dã là kẻ đang bị “xét xử.”
Người thanh niên chống hai chân dài, cánh tay đã xắn áo sơ mi tùy tiện đút vào
túi quần, làn da trắng lạnh lộ ra từ khuỷu tay đến cổ tay nổi lên mạch máu rõ
ràng, gợi cảm mà không hề thừa thãi.
Lông mi anh rũ thấp, đuôi mắt cũng cụp xuống, che khuất đi phần lớn đôi mắt
phượng thường ngày sắc bén và dữ dội, bọng mắt còn hiện lên một màu đen
nhạt.
Canh Dã dường như không mấy quan tâm đến việc bị nhìn chằm chằm, từ đầu
đến cuối vẫn lười biếng dựa vào bức tường đá cẩm thạch cạnh TV.
Nói là đứng cũng không hẳn là chính xác.
Thực tế thì sau mấy ngày liền mất ngủ triền miên, tối qua lại uống rượu say đến
mức hoảng loạn, sau đó bắt xe đến trước cửa nhà Biệt Chi từ lúc bốn giờ sáng
để chờ đợi hai tiếng đồng hồ, sự mệt mỏi của Canh Dã lúc này đã gần như hiện
hữu. Cả người anh như không xương, chỉ dựa vào bộ khung xương cao ráo
thẳng tắp để chống đỡ.
Nhưng ngay cả như vậy, dáng vẻ lười biếng đó cũng như muốn chảy xuống theo
những sợi tóc rối bù trước trán anh.
Biệt Ngọc càng nhìn càng tức giận, cậu hít sâu ba hơi rồi lạnh lùng nhìn Biệt
Chi: “Anh ta là bạn trai của chị à?”
Giọng điệu giống như đang hỏi “Chị tìm được thứ gì thế này.”
Biệt Chi vô thức nhìn Canh Dã: “Anh ấy…”
“Vẫn chưa phải.”
Người nọ mặt không cảm xúc ngáp một cái, nhướng khẽ mí mắt: “Chờ chị gái
cậu đóng dấu đã.”
— Sau khi cửa chống trộm được kéo ra, hai tiếng “chị gái” kia nghe rõ ràng đến
mức khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Khi nói chuyện với người khác giọng điệu của Canh Dã luôn mang theo vẻ thờ
ơ, không phải cố ý khiêu khích mà đơn thuần là anh lười thể hiện cảm xúc.
Khi mệt mỏi, sự thả lỏng này càng không che giấu.
Thế là anh cứ đứng dựa vào đó, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ghế sofa, nhưng
Biệt Ngọc vẫn cảm thấy anh không để ai vào mắt.
Ngọn lửa giận bùng lên.
Biệt Ngọc cũng không muốn giả vờ hòa hoãn nữa: “Anh làm nghề gì?”
Canh Dã thoáng ngẩn người. Cảm giác bị người khác giáo huấn này thật sự quá
hiếm hoi và xa lạ, lần trước anh gặp phải có lẽ là mấy năm trước ở nhà tổ của
ông cụ, bị mấy người cưỡng ép đưa về.
Lúc đó anh đã làm gì nhỉ?
À đúng rồi, anh đã cho bộ đồ sứ mà ông cụ yêu thích nhất do học trò cưng tặng
cách đây hơn hai mươi năm được “an nghỉ” dưới lòng đất.
Đồ quý quả nhiên khác biệt. Tiếng vỡ cũng trong trẻo hơn những tiếng động
khác.
Canh Dã nghĩ đến đây, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói càng thêm trầm thấp:
“Nghề nghiệp à… chắc là phục vụ nhân dân.”
Biệt Ngọc như bị nghẹn lời.
Liệu Diệp ngồi bên cạnh suýt nữa thì bật cười, may mà kịp thời kìm lại.
“Người đầy mùi thuốc lá và rượu, vậy mà sáng sớm đã chạy đến cửa nhà người
khác làm chuyện đó —”
Dưới mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, làn da trắng nõn của Biệt Ngọc đỏ bừng vì
tức giận. Cậu nghiến răng nghiến lợi quay sang nhìn Biệt Chi ở bên cạnh.
“Rốt cuộc chị thích anh ta ở điểm nào?”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Cho đến khi Canh Dã đang đứng dựa vào tường TV cũng ngẩng đầu lên, chuyển
tầm mắt nhìn vào cô gái trên chiếc ghế sofa đơn.
Biệt Chi cuộn tròn đôi chân trắng muốt trên ghế, ánh mắt nhìn anh dường như
có chút ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ gì mà lại lơ đãng.
Khóe môi Canh Dã vô thức nhếch lên, rồi lại mím chặt.
Anh ở gần ghế sofa đơn nhất, bỗng nhiên cúi người về phía trước, rút cái tay
đang đút vào túi ra. Dưới ánh ban mai, những ngón tay trắng lạnh khẽ nhấc lên.
“Tách.”
Người thanh niên búng tay trước mặt cô.
“Biệt Chi!” Biệt Ngọc cũng phản ứng lại, giọng nói có chút bực bội.
Biệt Chi lập tức hoàn hồn, mí mắt giật mình nhướng lên, soi rõ đôi mắt trong
veo pha lẫn vẻ buồn ngủ và ý cười của Canh Dã.
“À.” Cô khẽ lên tiếng, “Có lẽ là, đẹp trai.”
“Cái gì?” Biệt Ngọc cau mày.
Biệt Chi quay qua chỉ vào người thanh niên đang hơi quay người đi: “Không
phải em hỏi chị là chị thích anh ấy ở điểm gì sao?”
Cô gái cong môi, thản nhiên đáp: “Anh ấy rất đẹp trai.”
Biệt Ngọc: “…”
Hai người này một người hát một người hò trêu chọc cậu, khiến Biệt Ngọc tức
giận không thôi.
Cậu lại ngẩng đầu nhìn lên, sau khi người thanh niên đưa lưng về phía Biệt Chi
thì lập tức khôi phục lại dáng vẻ uể oải ban đầu, tiếc là từ gương mặt ấy lại
không thể tìm ra chút sơ hở nào để phản bác lời nói của Biệt Chi ban nãy…
Thế là cậu càng thêm tức giận.
“Nếu cả em đều dậy rồi thì đừng rảnh rỗi nữa.” Biệt Chi đứng dậy, liếc nhìn
Liệu Diệp, “Em dẫn Biệt Ngọc đi mua bữa sáng đi, ở quán mình hay ăn đó.”
Cô thoáng khựng lại, nhìn sang Canh Dã: “Bốn phần.”
Liệu Diệp vô thức hỏi: “Em dẫn nó đi? Vậy em thà tự xách——”
Biệt Chi hờ hững liếc nhìn cô ấy, thể hiện đúng cái gọi là sức uy hiếp ăn sâu từ
trong máu.
Liệu Diệp lập tức rụt cổ lại: “Xách một mình đương nhiên là xách không nổi
rồi.” Cô ấy trừng mắt nhìn Biệt Ngọc, “Đi thôi, em, trai.”
“…”
Cho đến khi cửa chống trộm đóng lại, vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng
cãi vã của hai người ngoài cửa——
“Cứ thế bị đuổi đi, còn phải đi mua bữa sáng cho người ngoài, ngay cả sự thật
mà chị cũng không dám nói cho hết sao?”
“Hứ, gan cậu cũng lớn lắm mà, sao ở trước mặt chị ấy không thấy cậu nói nhảm
đi?”
“Đó là vì tôi sợ chị ấy giận.”
May mà theo bước chân hai người xuống lầu, những lời phía sau không còn
nghe thấy nữa.
Biệt Chi có chút mất tự nhiên quay người lại: “Tường nhà cũ cách âm hơi kém,
thảo nào bọn họ vừa rồi lại nghe thấy……”
Giọng nói tắt hẳn.
Không biết từ lúc nào, người thanh niên vốn đang đút tay vào túi quần đứng dựa
vào tường đã rút cả hai tay ra đặt lên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, anh lười
biếng chống đỡ bờ vai rộng của mình, eo thon cúi xuống ngay trước mắt cô.
Cổ áo len đen của Canh Dã thực sự rất rộng, xương quai xanh thẳng tắp gợi cảm
như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, đường cơ ngực nhấp nhô cũng ẩn hiện, tựa như
ngọn núi xanh biếc trải dài theo cái bóng anh cúi thấp xuống, khiến người ta
không khỏi suy nghĩ miên man.
Hai má Biệt Chi ửng đỏ, ngửa người ra sau: “Sao anh lại đột nhiên ghé sát như
vậy?”
Đáng tiếc là chưa kịp lùi về khoảng cách an toàn thì đã bị người nọ giơ tay lên,
đầu ngón tay giữ sau gáy cô kéo cô về lại.
Biệt Chi có thể cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua cổ
cô, theo đường cong nâng đỡ, bốn ngón tay giữ trụ sau gáy, ngón tay cái nhẹ
nhàng nhưng không cho phép từ chối trượt lên trên, ép cô ngẩng đầu lên.
Tiếp theo hẳn sẽ một nụ hôn bị động.
Gò má anh hạ thấp xuống, hơi thở quyện vào nhau, nhưng bờ môi mỏng lại như
cố ý trêu ngươi dừng lại trước môi cô.
“?” Biệt Chi khẽ mở mí mắt, ánh nhìn có chút mơ màng.
Vẻ mệt mỏi trong mắt Canh Dã nhanh chóng tan biến thành nụ cười dịu dàng.
“Không từ chối à?” Giọng nói trầm ấm của anh cất lên, “Vậy thì xem như em đã
đóng dấu xác nhận cho thân phận của tôi rồi đấy.”
Biệt Chi lí nhí: “Không…” Không phải vừa rồi đã xác nhận rồi sao?
Nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng đã bị Canh Dã chau mày chặn lại, đầu ngón
tay anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô: “Hôm nay tôi không muốn nghe chữ ‘không’
nữa, thu hồi lại đi.”
Cánh môi mềm mại bên dưới ngón tay anh hơi lõm xuống, sắc đỏ lan tỏa như
những cánh hoa bị vò nát, nhuộm lên đầu ngón tay anh.
Đôi mắt Canh Dã tối sầm lại, như cơn bão đang cuồn cuộn kéo đến.
“… Thôi bỏ đi.” Canh Dã cúi đầu, hàng mi đen dài như muốn che giấu đi cảm
xúc hỗn loạn trong đáy mắt. Anh tự giễu, “Tôi cũng đâu phải nhất thiết cần em
cho phép.”
Biệt Chi vô thức muốn cắn môi.
Nhưng cô quên mất ngón tay anh vẫn còn đặt trên môi mình, răng vừa chạm
môi lại vội vàng buông ra, tạo thành một nụ hôn nhẹ như lông hồng.
Canh Dã khẽ giật mí mắt.
“… Học từ ai vậy?” Giọng Canh Dã trầm xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua
khóe môi cô, cúi người xuống như cả bầu trời sau lưng đang sụp đổ.
Một nụ hôn bất ngờ cuồng nhiệt khiến Biệt Chi như nghẹt thở.
Như một cơn sóng dữ dội ập đến nhấn chìm cô vào đại dương mênh mông tăm
tối. Trong làn nước biển vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo, anh như loài cá săn mồi
khát khao chiếm đoạt lấy hơi thở của cô, mùi hương của cô, cả con người cô…
Hơi thở nóng bỏng của anh quấn lấy cô như thiêu như đốt, in hằn vào tận sâu
thẳm tâm hồn. Trong khoảnh khắc trao đổi hơi thở, cô như thấy cả thế giới chao
đảo trước mắt, ánh nhìn chạm vào mái tóc đen nhánh, thấy được sự khao khát
cuồng nhiệt xen lẫn với đau đớn trong đôi mắt anh..
Anh đang kiềm chế ư? Tại sao…
Suy nghĩ của Biệt Chi trào dâng rồi vụt tắt, tan biến trong nụ hôn cuồng nhiệt
của anh, cô mặc cho anh dẫn dắt lạc lối trong đại dương mênh mông vô tận.
Cho đến khi tiếng bước chân ngoài hành lang vọng lại, cô vẫn chìm đắm trong
men say tình ái mà không hay biết gì.
Canh Dã khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm chưa kịp nhìn ra cửa đã
bị cô gái trong vòng tay ôm lấy.
Cô nhíu mày, dường như không muốn anh rời đi.
“…” Tiếng cười trầm thấp thoát ra từ lồng ngực anh, Canh Dã khẽ nghiêng mặt.
Thế là nụ hôn cô dành cho anh lại rơi xuống gò má anh.
Biệt Chi bất chợt mở mắt nhìn anh.
Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là yết hầu gợi cảm trên chiếc cổ thon dài trắng nõn
của anh đang chuyển động lên xuống.
Cô chầm chậm nhìn lên trên.
Biệt Chi nhìn thấy rõ ràng đường gò má sắc nét của Canh Dã, anh khẽ nghiêng
mặt sang một bên, nụ cười cười thoáng hiện trên môi anh.
Biệt Chi như bừng tỉnh sau giấc mộng, đôi má đỏ ửng càng thêm nóng bỏng.
“Tôi…”
Cô vô thức định đẩy anh ra.
Nhưng cho đến lúc này cơ thể mới phản ứng lại, cô cúi đầu xuống, phát hiện ra
sau nụ hôn dài nồng nàn không biết từ bao giờ mình đã được anh bế lên khỏi
ghế sofa đơn, ôm chặt trong vòng tay.
Canh Dã chỉ dùng một tay đã dễ dàng bế cô lên, ôm chặt lấy cô, ép sát vào bức
tường đối diện TV.
Toàn bộ trọng lượng của cô như dồn hết lên tay anh.
Biệt Chi bỗng chốc cảm thấy bất an một cách chết chóc.
“Canh Dã…”
Trước khi Canh Dã quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ, Biệt Chi đã vội
vàng quay đi tránh né ánh mắt của anh.
Khi cất lời, cô mới nhận ra giọng nói của chính mình có chút khàn đặc. Nhận
thức ấy khiến cho hô hấp của Biệt Chi càng thêm dồn dập.
“Anh… anh buông tôi xuống trước đã…”
“Vì sao?” Canh Dã lại cố tình trêu ghẹo cô, anh cúi đầu xuống làm bộ muốn
hôn lên vành tai đã đỏ ửng của cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc như muốn luồn
lách vào trái tim cô, “…Vừa rồi chẳng phải em còn muốn tôi tiếp tục à? Sao giờ
lại muốn dừng lại rồi?”
Biệt Chi đưa tay đẩy anh ra, nhưng với tư thế bị anh ôm ngang này cô chẳng
còn điểm tựa nào khác ngoài cơ thể anh.
Mà tai cô đã nhanh nhạy nghe rõ, bên ngoài cửa chống trộm, tiếng bước chân
lên lầu đã dừng lại.
Giọng nói chuyện của Liệu Diệp và Biệt Ngọc loáng thoáng truyền vào.
“Canh Dã…”
Biệt Chi ngoái đầu lại, khẽ vùng vẫy, trong mắt ánh lên nét hoảng hốt ươn ướt.
Một ánh mắt khiến cho cảm xúc trong mắt anh càng thêm u ám.
Đôi chân muốn vùng ra khỏi vòng tay rắn chắc của anh bị giữ chặt, kéo lại gần,
trong khi anh lại bất ngờ rút khỏi bức tường đang ép sát cô.
“…!”
Biệt Chi vô thức ôm chặt cổ anh, sợ hãi sẽ ngã xuống.
Rồi trong lúc kinh hãi ngước mắt lên, cô bắt gặp ý cười xấu xa đầy mê hoặc
trong mắt anh: “Em xem, rõ ràng là chính em không muốn buông tay.”
Giọng nói trầm khàn và ngữ điệu lười biếng đầy mờ ám khiến trái tim cô như
muốn nổ tung.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên rõ ràng, từ từ xoay….
“Canh Dã…” Cơn giận của cô sắp hóa thành dòng lệ tuôn rơi.
Trước khi cô kịp lên tiếng, người thanh niên đã sải bước xoay người về phía góc
khuất của hành lang.
Ngay khoảnh khắc cửa chống trộm được mở ra, cửa phòng ngủ chính cũng đóng
chặt lại.
Sau cánh cửa.
Biệt Chi hốt hoảng đến mức thở dồn dập, bị Canh Dã ép sát vào cánh cửa. Cô
tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người thanh niên mang nụ cười đầy sức
quyến rũ trước mặt.
Người nọ còn cúi người xuống, vùi đầu vào cổ cô khẽ cười. Tiếng cười như
chứa đựng muôn vàn móc câu nhỏ bé mà sắc bén, khiến cho người ta ngứa ngáy
trong lòng.
Biệt Chi hận không thể cắn anh, nhưng giọng nói vẫn phải hạ xuống mức thấp
nhất: “… Canh Dã, anh thừa nước đục thả câu.”
“Tôi thừa nước đục thả câu?” Anh khẽ giọng nhắc lại, ngước mắt nhìn lên. Ánh
mắt như cười như không kia dường như muốn lột trần cô ra mà ngắm nhìn kĩ
càng, “Hôn môi rất khó sao? Bao nhiêu người bạn trai như thế mà chẳng dạy
được em à?”
Biệt Chi ngẩn người.
Dừng lại vài giây, cô quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Đúng là không giỏi bằng anh,
anh toàn đi dạy người khác.”
Canh Dã bật cười: “Tôi dạy ai?”
“Làm sao tôi biết được?”
Biệt Chi ngoái đầu lại, khựng lại giây lát, vẫn không nhịn được đưa ngón tay
chạm vào cổ anh rồi từ từ trượt xuống dưới, trông thấy yết hầu anh di chuyển rõ
ràng, cô lại buông tay xuống nắm lấy sợi dây đen dưới cổ anh.
“Chẳng hạn như.” Cô gái như thể không bận tâm, ánh mắt thờ ơ hờ hững, “Chủ
nhân ban đầu của nó?”
Canh Dã nhìn theo ngón tay cô, sợi dây màu đen được quấn quanh ngón tay cô
càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, bộ móng tay nhỏ xinh dưới ánh đèn
lóe lên sắc hồng quyến rũ, tạo nên sự đối lập gần như có chút ý vị tình sắc.
Yết hầu khẽ trượt, Canh Dã hơi ngượng ngùng ngước mắt lên, giọng điệu vẫn
biếng nhác: “Lật lại chuyện cũ à? Được thôi. Nhưng mà chuyện kiểu này phải là
hai bên cùng làm chứ?”
“…”
Mí mắt Biệt Chi giật giật.
Những lời nói với Phí Văn Tuyên trước đây vốn là bịa đặt để đẩy anh ta ra, cô
không tự tin chịu được sự tra hỏi tỉ mỉ của Canh Dã.
Sau khi cân nhắc, Biệt Chi lập tức buông tay.
Giống như một cô gái lẳng lơ chuyên nghiệp.
Cô siết chặt ngón tay định hạ xuống, nhưng còn chưa kịp thì Canh Dã đã ghì
chặt cô vào cửa, rảnh ra một tay nắm lấy cổ tay cô.
Anh nhìn thấy vết bầm tím do kim truyền dịch để lại trên mu bàn tay cô, ánh
mắt hơi tối lại, nhưng giọng điệu không thay đổi lắm, vẫn mang theo vẻ mập
mờ mà xa cách, đầy ẩn ý mà lại gần.
“Lời nói ở bệnh viện vẫn còn hiệu lực.”
Canh Dã dừng lại giây lát, giọng nói mỉa mai: “Dù không phải kết hôn nhưng
với tôi, chuyện cũ bỏ qua.”
Tay cô gái như thể run lên trong lòng bàn tay anh.
“…Vẫn còn đau à?”
Canh Dã khẽ nhíu mày, anh vô thức thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt bàn
tay cô, khựng lại một chút rồi quyết định trượt xuống, dừng lại ở cổ tay cô.
Cổ tay hai người đan vào nhau, lòng bàn tay chồng lên nhau theo chiều ngược
lại.
Anh nâng cổ tay cô, nắm chặt.
“Chuyện cũ bỏ qua có nghĩa là, trước đây em muốn làm gì cũng được, nhưng
sau này thì không.”
Canh Dã chậm rãi ung dung nói: “Trong mối quan hệ này em có thể nắm giữ
mọi quyền chủ động, muốn thế nào cũng được. Nhưng chỉ duy nhất một điều,
Biệt Chi, tôi không quan tâm em đã nuôi hoặc đang nuôi bao nhiêu con cá,
nhưng dứt sạch với họ cho tôi.”
Giọng nói anh trầm xuống, câu này gần như lạnh lùng: “Tôi không làm người
thứ ba, cũng không thể chịu đựng việc bị ‘cắm sừng’.”
Giọng Canh Dã rất lạnh, như từ chối người khác ở ngoài ngàn dặm, nhưng đến
chính bản thân anh cũng không nhận ra anh đang giữ chặt lấy cổ tay cô, vừa thì
thầm vào tai cô bằng giọng nói đầy nam tính, vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay cái
xoa xoa lên phần xương nhô ra bên cạnh cổ tay cô.
Ngón tay anh khẽ ve vuốt lên đó, lúc nhẹ lúc mạnh, giống như một kiểu thân
mật và gần gũi theo bản năng.
Biệt Chi bị anh trêu chọc đến mức tâm thần bất ổn.
Sau vài giây chờ đợi, nhận ra cô vẫn không có phản ứng, Canh Dã ngay lập tức
nhíu mày: “Biệt Chi? Em không muốn đồng ý?”
Biệt Chi chợt tỉnh táo, ngước mắt lên nhìn anh, hai má nóng ran. Cô muốn rút
tay về, nhưng lại không nỡ.
Cô nhìn vào mắt anh, Canh Dã rõ ràng là không hề nhận ra hành động vô thức
của chính mình, anh vẫn đang hung dữ với cô, ánh mắt nhìn xuống giống như
thể cô dám từ chối anh thì anh sẽ cắn đứt cổ họng cô vậy.
Sự trái ngược như vậy khiến Biệt Chi không khỏi bật cười.
“Anh để ý chuyện này à?” Biệt Chi suy nghĩ, “Tôi nhớ ngày xưa anh là kiểu
người mà dù bạn gái dẫn người tình đến trước mặt anh và bạn bè của anh, thì
anh vẫn có thể mỉm cười chúc cho họ trăm năm hạnh phúc.”
“? Em, dám.”
Ánh mắt Canh Dã bỗng chốc trở nên nguy hiểm, giọng nói nặng nề: “Em còn
dám nghĩ đến việc dẫn người tình của em đến trước mặt tôi?”
Biệt Chi chớp chớp mắt, rõ biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn thử thăm dò: “Anh
có để ý không?”
Động tác mân mê cổ tay cô khẽ dừng, những ngón tay thon dài của anh bỗng
siết lại, gân xanh nổi lên dữ tợn.
Anh nắm chặt tay cô, kéo cô lại gần.
Đôi mắt đen láy ẩn chứa sát khí lạnh lẽo: “Biệt Chi, nếu như em dám có gã đàn
ông khác…”
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời mong muốn, Biệt Chi thầm nghĩ bản thân
mình đúng là xấu xa hết chỗ nói.
Cô mỉm cười nhìn anh: “Vậy thì thế nào, anh muốn giết tôi à?”
“Em cứ thử xem, để xem tôi có dám làm hay không.”
Đáy mắt Canh Dã tối sầm đến đáng sợ.
Biệt Chi thách thức: “Thật sự muốn tôi thử sao?”
“…”
Lồng ngực Canh Dã phập phồng, cảm xúc kìm nén dưới đáy mắt ngày một dữ
dội, suýt vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nghĩ đến kết cục thảm khốc nếu đi theo hướng ấy, mí mắt anh giật giật, cố gắng
khép chặt lại.
Mấy giây sau, những ngón tay siết chặt cổ tay cô dần dần buông lỏng.
Người thanh niên cúi người, nhẹ nhàng áp trán lên hõm cổ trắng ngần của cô,
giọng khàn đặc: “Đừng thử.”
Anh không nỡ.
“…”
Cảm giác như bị một con mãnh thú to lớn hung dữ đè xuống, nanh vuốt sắc
nhọn kề sát cổ họng yếu ớt, thế nhưng cuối cùng thứ anh làm lại chỉ là dùng đầu
cọ cọ vào người cô như muốn làm nũng.
Biệt Chi chớp chớp hàng mi, cảm thấy trái tim mềm nhũn.
“Được.” Cô đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên gáy anh, bụng ngón tay lướt qua phần
xương nhô ra rõ ràng vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm, dịu dàng xoa nhẹ, “Tôi không
thử nữa.”
“Cho dù có một ngày phải chia tay, tôi cũng sẽ không dùng cách này để tổn
thương anh.”
Giây phút thân mật của đôi tình nhân rốt cuộc cũng bị cắt ngang bởi giọng nói
có phần bực tức của thiếu niên ở phòng khách.
“Chị!”
Biệt Ngọc bực bội lên tiếng: “Có phải chị đã đưa anh ta vào phòng rồi không?”
Sau cánh cửa.
Bị nhắc nhở, con mãnh thú hiền lành ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ:
“Em chưa từng nói với tôi là em còn có một đứa em trai cuồng chị đấy.”
Biệt Chi suy nghĩ giây lát, vẫn quyết định nói thật: “Hai đứa tôi là anh em cùng
cha khác mẹ.”
Canh Dã khẽ sững người.
Bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lắm.
Anh hiển nhiên không có ý định đào sâu chuyện này, chỉ im lặng hai giây rồi gật
đầu: “Khó trách lại đáng ghét như vậy.”
Biệt Chi bật cười: “Vừa nãy sao anh lại nghe lời cậu ấy như thế?”
Ý cô là nói lúc ở phòng khách, giống như một phiên toà xét xử vậy.
Thực tế là lúc ấy cô chỉ mải kinh ngạc, hoàn toàn quên mất việc cản Biệt Ngọc
lại. Dù sao thì cô cũng không ngờ rằng Canh Dã lại kiên nhẫn đứng im lắng
nghe một đứa nhóc vừa trưởng thành “dạy đời”.
Không phải cô tham sắc quên chị em, mà là cô biết rõ cái vẻ vênh váo hung
hăng mà Biệt Ngọc thể hiện sáng nay, cách đây 7,8 năm khi Canh Dã còn là một
cậu nhóc tóc vàng rực rỡ đã không thèm chơi nữa rồi.
“Nghe lời? Vậy mà cũng coi là nghe lời?”
Canh Dã hờ hững rũ mắt: “Cậu ta là em trai em, xem như là buổi gặp mặt người
nhà lần đầu vậy.”
Trái tim cô bỗng run lên vì câu nói vừa thản nhiên vừa mang nhiều hàm ý của
anh.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, cô cũng nghe thấy tiếng chuông báo động vang
lên in tai, gần như theo bản năng cô muốn đẩy Canh Dã ra: “Không cần phải
gặp người nhà đâu, chúng ta cũng đâu có kết hôn.”
“? “
Canh Dã tức đến bật cười.
“Hay là em cứ ghi câu nói đó lên người đi, như vậy thì không cần phải nhắc nhở
tôi mỗi lúc mỗi nơi nữa.” Anh lạnh nhạt liếc cô, “Trong mắt em tôi kém cỏi đến
mức phải bám lấy em vậy sao? Theo đuổi em còn chưa đủ còn muốn ép em lấy
tôi nữa ư?”
Biệt Chi né tránh ánh mắt anh.
“Được rồi.” Canh Dã nhướng mày, ánh mắt như cười như không, “Tôi biết
trong lòng em coi tôi như món đồ chơi dùng xong rồi bỏ, đến lúc đó tôi sẽ
không bám lấy em nữa đâu.”
“Tôi không…”
Thanh niên đã buông cổ tay và thắt lưng cô ra, lui về phía trước, vẻ lãnh đạm
mệt mỏi lại phủ lên đôi mắt anh.
Anh rũ mắt xốc chiếc quần lên, uể oải hỏi: “Bao giờ Biệt Ngọc đi?”
Biệt Chi do dự: “Tuần sau.”
“Cũng được.”
Canh Dã nghiêng đầu, góc nghiêng tuấn tú và ánh mắt đã lạnh đi vài phần:
“Tuần này tôi có việc phải đi công tác, để cậu ấy đưa đón em đi làm.”
Ngoài thủ tục phê duyệt và thư giới thiệu còn có thông báo kiểm tra của Cục
Hàng không Dân dụng, Canh Dã không yên tâm khi để cô ở nhà một mình. Phải
mất ba tới bốn ngày, cộng thêm thời gian đi về thì thứ Hai tuần sau anh mới có
thể quay lại đây.
Canh Dã lơ đãng nghĩ, bất chợt bắt gặp ánh mắt khó hiểu và do dự của Biệt Chi.
Như thể đang kiêng kỵ điều gì đó, muốn nói lại thôi.
Canh Dã khẽ chạm vào ấn đường của cô: “Đừng nhíu mày nữa, sắp thành bông
hoa rồi.” Anh thờ ơ rút tay về, giọng khàn đi vì buồn ngủ, “Có chuyện gì thì nói
thẳng.”
Biệt Chi cân nhắc giây lát, vì để ý đến lòng tự trọng của Canh Dã nên cô rất dè
dặt lên tiếng: “Công việc bán thời gian nào của anh còn phải đi công tác vậy?”
Canh Dã đột nhiên khựng lại.
Sự lơ là do cơn buồn ngủ cực độ mang đến, khiến anh không hề nhận ra suýt
nữa mình đã làm hỏng thiết lập nhân vật của bản thân.
Im lặng vài giây.
Người thanh niên thả chậm ngữ điệu: “Giao nước.”
Anh nhàn nhạt nhìn cô, chậm rãi nói: “Sếp dặn rồi, bảo tôi đi cống hiến chút sức
lực cho công trình Nam Thủy Bắc Điều*.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.