Chương 51
Khúc Tiểu Khúc
22/11/2024
Kế hoạch của Canh Dã diễn ra suôn sẻ, thấy Biệt Chi đã xấu hổ đến mức đỏ
bừng cả mặt, nhất thời anh cảm thấy chắc chắn rằng cô sẽ không nghĩ đến
chuyện tính sổ hay chia tay với anh nữa.
Hơn nữa, xem ra cô cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra tối qua. Vậy thì
càng tốt, anh thích nhất là thánh chỉ trống trơn. Có thể miễn cho anh ‘một lần
chết’.
Tâm trạng vui vẻ chưa được mấy giây, Canh Dã bỗng nhìn thấy một bóng người
mặc áo khoác jean đang tiến lại gần sau lưng Biệt Chi.
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt chuyển từ mùa xuân ấm áp sang mùa đông lạnh
giá chỉ trong tích tắc, nhìn chằm chằm vào cô bé phía sau Biệt Chi.
Đáng tiếc là cô bé không hề sợ hãi trước ánh mắt của anh.
“Bộ độ tôi đang mặc… lúc nào tôi giặt sạch sẽ rồi sẽ gửi lại cho…” Biệt Chi
vừa mới ép bản thân đè nén sự xấu hổ thì đã thấy ánh mắt Canh Dã lướt qua cô,
hướng về phía sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cô bé có mái tóc cá tính.
“Hi!” Cô bé lập tức vẫy tay về phía cô, “Quần áo trên người chị là của em đấy,
vốn dĩ đã nhỏ rồi nên em định cất vào tủ, chị không cần phải trả lại đâu.”
Biệt Chi bừng tỉnh: “Xin chào, tôi là Biệt Chi.”
“Em biết, em biết.” Cô bé cười hì hì đáp, “Em tên là Canh Mộ Lan, sáng nay
mới năm giờ sáng đã bị anh Dã gọi điện thoại lôi đến đây, quần áo trên người
chị là do em thay đấy, chị yên tâm đi. Em còn cố ý nhốt anh ấy ở ngoài cửa nữa,
anh ấy không nhìn thấy gì đâu.”
Nghe thấy họ của cô gái, Biệt Chi khẽ chớp mắt. Cô vô thức quay đầu lại, nhìn
dọc theo chiếc cổ trắng lạnh lộ ra từ cổ áo thun thể thao của người đàn ông,
hướng lên trên.
Canh Dã đang lạnh lùng liếc xéo Canh Mộ Lan.
Nhận thấy ánh mắt của Biệt Chi, anh dời tầm mắt: “Em họ tôi.”
Biệt Chi quay lại: “Cảm ơn em, hôm nào chị mời em ăn cơm nhé.”
Canh Mộ Lan vừa định đồng ý.
Canh Dã bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải ở trường em còn có việc sao, về
đi.”
Canh Mộ Lan lấy làm khó hiểu: “?Em đâu có việc gì?”
Canh Dã: “Em có đó.”
“……”
Dưới cái nhìn đầy uy hiếp của anh trai, Canh Mộ Lan bực bội lẩm bẩm ‘vô
lương tâm’, ‘ăn cháo đá bát’, ‘đáng đời mới sáng ra người ta đã chạy mất dép’,
vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Biệt Chi đương nhiên cũng nghe thấy.
Rõ ràng vừa rồi cô tự cho là mình đã kín đáo bước xuống chân cầu thang,
nhưng xem ra từ lúc cô mới xuống đã bị Canh Dã phát hiện rồi.
Anh chỉ chờ cô tự chui đầu vào lưới thôi.
Hoặc là chuồn thẳng.
“Tôi không cố ý chuồn mất, chỉ là bây giờ đầu óc tôi rất rối bời, cần thời gian
để suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta.” Cuối cùng Biệt Chi cũng lên
tiếng, thành thật xoay người lại.
“Bao lâu?”
“Hả?” Biệt Chi không nghe rõ câu nói trầm thấp của anh, ngơ ngác ngước mắt.
Bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của đối phương, cảm xúc trong đó rất nhạt nhẽo,
giống như phủ một tầng sương tuyết mỏng manh.
Dưới lớp sương tuyết kia dường như phong ấn cả thế giới.
Phía dưới nữa hẳn sẽ là vực sâu vạn trượng.
“Không có gì.” Canh Dã từ bỏ vấn đề vô nghĩa này, biết đâu có được câu trả lời
sẽ càng giày vò lòng người hơn, “Chờ tôi chút, để tôi đưa em ra ngoài.”
“….Ồ.”
Quán bar Kinh Thước nằm trên đường Phong Sơn, ban ngày xe cộ qua lại
không nhiều, ánh nắng ban trưa len lỏi giữa những tán cây ngô đồng thưa thớt,
càng khiến con đường toát lên vẻ nhàn nhã khoan khoái.
Biệt Chi đứng bên đường, nhàm chán giẫm lên đám lá thu rụng rơi.
Lá ngô đồng đang chuyển từ màu xanh sang vàng, lúc chạm vào mang theo một
cảm giác vừa dẻo dai vừa giòn tan, dưới đế giày nhỏ màu trắng còn có chút đàn
hồi.
Không biết vì sao……
Từ “đàn hồi” này khiến cô có cảm giác quen thuộc đến mức xấu hổ.
Biệt Chi cảm thấy không ổn, chưa kịp nghĩ tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng bước
chân dồn dập vọng ra từ cánh cửa mở hé của quán bar Kinh Thước.
Cô gái ngẩng đầu, ngơ ngác.
Thấy Canh Dã sải bước chân dài bước ra từ cánh cửa phụ của quán bar Kinh
Thước, trong vẻ mặt anh hiếm khi hiện lên vẻ bối rối và hoảng hốt, giống như
là…
Giống như sợ hãi sẽ đánh mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng lần nữa.
Cho đến khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh mới thả lỏng.
“….Sao em không đợi trong kia?”
Giọng nói trầm xuống, hơi khàn, hơi thở vẫn chưa đều hẳn sau khi chạy gấp.
Biệt Chi biết rõ thể chất và sức bền của Canh Dã, thật khó có thể tưởng tượng
nổi chỉ trong một đoạn đường ngắn như vậy anh đã hoảng sợ đến mức nào, phải
chạy nhanh đến mức nào thì mới có thể trở nên như thế.
Nhìn Canh Dã tiến từng bước về phía mình, Biệt Chi cảm thấy suy nghĩ kiên
định trong lòng lại thoáng dao động.
Cô cắn môi, muốn tránh né ánh mắt của anh.
Rồi lại nhìn thấy thứ mà Canh Dã đã quay vào lấy.
Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật bằng gỗ hoàng dương, trên nắp hộp được
chạm khắc vài dòng chữ tiếng Anh kiểu cách bằng cát mạ vàng.
Là do chính nhà thiết kế tự tay viết.
Lần này cô đã tận mắt nhìn thấy chi tiết hơn nhiều so với lời kể của Mao Đại
Ninh.
“Tình yêu băng giá bất diệt sẽ tồn tại mãi mãi bên ngoài dòng chảy thời gian.”
‘Ý nghĩa: Chờ đợi vĩnh hằng’.
Đôi mắt Biệt Chi bỗng cay cay, cô vô thức quay mặt đi: “Canh Dã, nó quá…quá
đắt tiền, tôi không nhận được.”
Canh Dã bước tới, lúc này anh đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường.
Nghe vậy, chàng trai cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ đưa chiếc hộp gỗ
hoàng dương hoa văn cổ điển về phía trước, đặt vào lòng bàn tay cô gái.
“Em có thể đổ đi hoặc vứt vào thùng rác cũng được.” Canh Dã thờ ơ nói, “Dù
sao bây giờ nó cũng là của em, tùy ý em xử lý.”
“….”
Biệt Chi vô thức siết chặt chiếc hộp, rất nặng.
Như thể chứa đựng trọn vẹn bảy năm thời gian.
Biệt Chi trầm mặc nhìn nó, cho đến khi một chiếc hơi màu đen dừng lại bên
đường sau lưng cô.
“Vậy thì… tôi về trước đây.” Biệt Chi ôm chiếc hộp gỗ, xoay người bước về
phía chiếc xe. Cô kéo cửa xe ra, trước khi ngồi vào bỗng dưng khựng lại.
“Canh Dã.”
“…”
Người đàn ông dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau, bị ánh sáng và bóng râm đan xen che khuất.
Biệt Chi khẽ hỏi: “Đêm qua tôi có làm gì quá đáng, hoặc là nói gì không nên
nói không?”
Canh Dã như thể khẽ mỉm cười, nụ cười thoảng qua rất nhanh, vẻ mặt càng
thêm tản mạn: “Đã làm gì thì em về tự nghĩ lại đi.”
Biệt Chi: “…”
“Còn về việc đã nói gì…”
Canh Dã ngừng lại giây lát, bỗng nhiên ngước mắt: “Em có bí mật gì không thể
nói sao?”
“…!” Mí mắt Biệt Chi run lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Chỉ là trong vẻ mặt của Canh Dã ngoài sự dò hỏi khó hiểu thì lại không có quá
nhiều cảm xúc.
Anh không biết.
Nhịp tim từ từ trở lại bình thường, cảm giác bàng hoàng ban nãy khiến Biệt Chi
có chút choáng váng, cô không kịp che giấu, vội vàng xoay người lại: “Không
có là tốt rồi, tôi về đây. Tạm biệt.”
“…”
Cánh cửa xe đóng sầm lại.
Động cơ hoạt động, sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
Canh Dã vẫn đứng yên tại chỗ, không biết qua bao lâu sau anh mới ngẩng đầu
lên, ánh mắt xuyên qua những tán lá ngô đồng thưa thớt, nhìn về phía bầu trời
cao vời vợi.
Người đàn ông nhắm hờ mắt.
Bầu trời dần chuyển tối, kéo anh trở về đêm hôm qua.
Trước khi khóa thắt lưng kịp mở ra, chàng trai bị đè trên giường rốt cuộc cũng
trở mình ghì chặt lấy hai tay cô gái đang giở trò vì say, lật ngược tình thế áp cô
xuống lớp ga trải giường màu xám đậm.
Chú mèo nhỏ này say rồi nên chẳng còn giữ nổi vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa,
cũng chẳng che giấu chút gì, dù bị anh ghìm chặt tay lên đỉnh đầu nhưng vẫn
chưa chịu bỏ cuộc, hơi thở dồn dập đầy quyến rũ, nhích lại gần định hôn anh.
Canh Dã biết rõ, chỉ cần để đôi môi ấy phủ lên môi mình thì anh sẽ chẳng còn
chút lý trí nào nữa, nên trước khi cánh môi như đóa hoa kia chạm đến, anh đã
nghiêng đầu né tránh nụ hôn của cô.
Sau đó anh cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt ấm ức của Biệt Chi.
“Anh… Anh không thích em nữa sao….”
“Em quên rồi à?” Canh Dã cố nhịn không dỗ dành cô, “Chính em nói không
muốn ở bên cạnh tôi mà.”
Như thể vừa được nhắc nhở điều gì đó, đôi mắt cô gái thoáng chốc trở nên ảm
đạm.
“Ừ nhỉ.” Cô lí nhí, “Em không thể ở bên cạnh anh được.”
Hơi thở Canh Dã run lên, bàn tay ghì chặt cổ tay cô vô thức siết mạnh: “Tại
sao?”
“Đau…”
Biệt Chi ngẩng đầu lên, trong mắt đã bắt đầu ngấn lệ.
Canh Dã sực tỉnh, vội nới lỏng tay, hỏi lại một lần nữa: “Tại sao lại không thể ở
bên nhau?”
“Suỵt…”
Biệt Chi bèn nhân cơ hội vùng dậy, luồn tay qua gáy anh kéo anh về phía mình,
cho đến khi hơi thở của hai hoà vào làm một:
“Đây là bí mật.”
“Là bí mật tuyệt đối… Không thể để Canh Dã biết được.”
–
Dưới gốc cây.
Canh Dã mở mắt ra, khẽ thở dài: “Vẫn là lúc say mới thành thật hơn.”
Có điều thành thật như vậy thôi chứ nhất quyết giữ kín như bưng, dù anh có ức
hiếp hay dỗ dành thế nào cũng không chịu nói ra rốt cuộc bí mật đó là gì.
Canh Dã nhắm nghiền mắt, anh theo thói quen nhấc cổ tay lên, thò tay vào túi
áo tìm thuốc lá.
Lòng bàn tay trống trơn.
“À, vứt rồi.” Chàng trai lầm bầm, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía cuối con
đường dài đã sớm không còn bóng xe, sau đó thong thả đưa đầu lưỡi liếm qua
chiếc răng nanh sắc nhọn.
Muốn gọi xe quay lại. Muốn cắn thứ gì đó. Muốn…
“Thôi vậy.”
Canh Dã xoay người, cất bước về phía quán bar Kinh Thước, giống như một
con hổ đi săn nhưng lại trở về tay không, vừa đi vừa giơ móng vuốt cào cào an
ủi bản thân, dáng vẻ biếng nhác mà hung ác.
… Không sao.
Đã đợi bảy năm rồi.
Anh có đủ kiên nhẫn.
Sự thật chứng minh, sự kiên nhẫn của Canh Dã chẳng thể nào duy trì được đến
30 tiếng đồng hồ.
Chiều Chủ nhật.
Biệt Chi vừa ăn cơm tối cùng Liệu Diệp xong, định bụng đi ra sô pha chọn một
bộ phim để Liệu Diệp giết thời gian, còn cô thì trầm tư suy nghĩ về cuộc đời,
bỗng nhiên ——
“Ding dong”, chuông cửa vang lên như cầu cứu.
Đã 30 tiếng trôi qua mà Biệt Chi vẫn chưa thể nhớ nổi đêm trước mình đã gây
ra tội lỗi tày trời gì khi say xỉn. Cô giật thót mình, gần như nhảy dựng khỏi sô
pha.
Liệu Diệp đang định ra mở cửa thì bị dọa cho giật mình, quay đầu lại: “Chị sao
thế?”
“Để chị ra mở cho.”
Biệt Chi vừa đi về phía cửa vừa tự trấn an bản thân: Nhất định là cô đã quá đa
nghi rồi, không thể nào đâu.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu dừng lại trước cửa, do dự một hồi lâu,
không mở cửa ra ngay.
Cô khom người nhìn qua ‘mắt mèo’ trên cửa.
Liệu Diệp đứng từ xa quan sát, chỉ thấy cái mông và đuôi Pikachu của cô hơi
nhếch lên. Vài giây sau…Nó như thể vừa bị sét đánh trúng xụi lơ xuống trong
nháy mắt. Đi kèm theo đó còn có cả khuôn mặt trắng bệch của Biệt Chi.
Liệu Diệp ngỡ ngàng, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thấy Biệt Chi bộc lộ
cảm xúc nhiều như thế: “Chị, ai vậy?”
Biệt Chi: “Chủ nợ.”
“??” Liệu Diệp giật mình, “Chị nợ nần á? Không thể nào?”
Biệt Chi: “Nợ thật.”
Liệu Diệp: “Bao nhiêu, em bảo bố giúp cho––”
Biệt Chi: “Nợ tình.”
Liệu Diệp: “…”
Xin miễn.
Chuyện này thì chịu chết.
Biệt Chi cũng không trông mong gì ở cô ấy, khẽ giơ tay ra hiệu về phía cửa
phòng ngủ.
Liệu Diệp ngoan ngoãn đứng dậy, tự giác quay vào phòng.
Biệt Chi hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới mở cửa ——
“Tôi xin lỗi.”
Cô gái sau cánh cửa cúi gằm mặt thốt ra những câu đều đều như vô hồn, ánh
mắt nhìn xuống sàn nhà: “Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi, là do tôi không
xứng với anh, tôi không nên làm trễ nải tình cảm và cuộc đời anh. Sau này anh
nhất định sẽ gặp được người tốt hơn…”
Ngoài hành lang, Canh Dã hình như không hề bất ngờ.
Thậm chí anh còn chẳng có ý định ngắt lời cô, cứ thế nghiêng người dựa vào
tường, đôi mắt đen láy dưới mái tóc đen nhìn chằm chằm cô gái sau cánh cửa,
đợi Biệt Chi bịa chuyện.
Đợi đến khi không gian rơi vào yên lặng.
Canh Dã mới khẽ nhướng mi: “Nói xong rồi à?”
“Ừm.”
“Được, vậy thì tôi hỏi một câu thôi.”
Canh Dã đút tay vào túi quần, xoay người lại rồi cúi xuống —— đôi mắt đen
láy của chàng trai bất ngờ áp sát tới trước mặt cô gái.
Giọng anh khàn khàn.
“Ngủ với tôi rồi giờ không muốn chịu trách nhiệm à?”
bừng cả mặt, nhất thời anh cảm thấy chắc chắn rằng cô sẽ không nghĩ đến
chuyện tính sổ hay chia tay với anh nữa.
Hơn nữa, xem ra cô cũng không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra tối qua. Vậy thì
càng tốt, anh thích nhất là thánh chỉ trống trơn. Có thể miễn cho anh ‘một lần
chết’.
Tâm trạng vui vẻ chưa được mấy giây, Canh Dã bỗng nhìn thấy một bóng người
mặc áo khoác jean đang tiến lại gần sau lưng Biệt Chi.
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt chuyển từ mùa xuân ấm áp sang mùa đông lạnh
giá chỉ trong tích tắc, nhìn chằm chằm vào cô bé phía sau Biệt Chi.
Đáng tiếc là cô bé không hề sợ hãi trước ánh mắt của anh.
“Bộ độ tôi đang mặc… lúc nào tôi giặt sạch sẽ rồi sẽ gửi lại cho…” Biệt Chi
vừa mới ép bản thân đè nén sự xấu hổ thì đã thấy ánh mắt Canh Dã lướt qua cô,
hướng về phía sau.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy cô bé có mái tóc cá tính.
“Hi!” Cô bé lập tức vẫy tay về phía cô, “Quần áo trên người chị là của em đấy,
vốn dĩ đã nhỏ rồi nên em định cất vào tủ, chị không cần phải trả lại đâu.”
Biệt Chi bừng tỉnh: “Xin chào, tôi là Biệt Chi.”
“Em biết, em biết.” Cô bé cười hì hì đáp, “Em tên là Canh Mộ Lan, sáng nay
mới năm giờ sáng đã bị anh Dã gọi điện thoại lôi đến đây, quần áo trên người
chị là do em thay đấy, chị yên tâm đi. Em còn cố ý nhốt anh ấy ở ngoài cửa nữa,
anh ấy không nhìn thấy gì đâu.”
Nghe thấy họ của cô gái, Biệt Chi khẽ chớp mắt. Cô vô thức quay đầu lại, nhìn
dọc theo chiếc cổ trắng lạnh lộ ra từ cổ áo thun thể thao của người đàn ông,
hướng lên trên.
Canh Dã đang lạnh lùng liếc xéo Canh Mộ Lan.
Nhận thấy ánh mắt của Biệt Chi, anh dời tầm mắt: “Em họ tôi.”
Biệt Chi quay lại: “Cảm ơn em, hôm nào chị mời em ăn cơm nhé.”
Canh Mộ Lan vừa định đồng ý.
Canh Dã bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải ở trường em còn có việc sao, về
đi.”
Canh Mộ Lan lấy làm khó hiểu: “?Em đâu có việc gì?”
Canh Dã: “Em có đó.”
“……”
Dưới cái nhìn đầy uy hiếp của anh trai, Canh Mộ Lan bực bội lẩm bẩm ‘vô
lương tâm’, ‘ăn cháo đá bát’, ‘đáng đời mới sáng ra người ta đã chạy mất dép’,
vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Biệt Chi đương nhiên cũng nghe thấy.
Rõ ràng vừa rồi cô tự cho là mình đã kín đáo bước xuống chân cầu thang,
nhưng xem ra từ lúc cô mới xuống đã bị Canh Dã phát hiện rồi.
Anh chỉ chờ cô tự chui đầu vào lưới thôi.
Hoặc là chuồn thẳng.
“Tôi không cố ý chuồn mất, chỉ là bây giờ đầu óc tôi rất rối bời, cần thời gian
để suy nghĩ lại mối quan hệ của hai chúng ta.” Cuối cùng Biệt Chi cũng lên
tiếng, thành thật xoay người lại.
“Bao lâu?”
“Hả?” Biệt Chi không nghe rõ câu nói trầm thấp của anh, ngơ ngác ngước mắt.
Bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của đối phương, cảm xúc trong đó rất nhạt nhẽo,
giống như phủ một tầng sương tuyết mỏng manh.
Dưới lớp sương tuyết kia dường như phong ấn cả thế giới.
Phía dưới nữa hẳn sẽ là vực sâu vạn trượng.
“Không có gì.” Canh Dã từ bỏ vấn đề vô nghĩa này, biết đâu có được câu trả lời
sẽ càng giày vò lòng người hơn, “Chờ tôi chút, để tôi đưa em ra ngoài.”
“….Ồ.”
Quán bar Kinh Thước nằm trên đường Phong Sơn, ban ngày xe cộ qua lại
không nhiều, ánh nắng ban trưa len lỏi giữa những tán cây ngô đồng thưa thớt,
càng khiến con đường toát lên vẻ nhàn nhã khoan khoái.
Biệt Chi đứng bên đường, nhàm chán giẫm lên đám lá thu rụng rơi.
Lá ngô đồng đang chuyển từ màu xanh sang vàng, lúc chạm vào mang theo một
cảm giác vừa dẻo dai vừa giòn tan, dưới đế giày nhỏ màu trắng còn có chút đàn
hồi.
Không biết vì sao……
Từ “đàn hồi” này khiến cô có cảm giác quen thuộc đến mức xấu hổ.
Biệt Chi cảm thấy không ổn, chưa kịp nghĩ tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng bước
chân dồn dập vọng ra từ cánh cửa mở hé của quán bar Kinh Thước.
Cô gái ngẩng đầu, ngơ ngác.
Thấy Canh Dã sải bước chân dài bước ra từ cánh cửa phụ của quán bar Kinh
Thước, trong vẻ mặt anh hiếm khi hiện lên vẻ bối rối và hoảng hốt, giống như
là…
Giống như sợ hãi sẽ đánh mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng lần nữa.
Cho đến khi nhìn thấy cô, ánh mắt anh mới thả lỏng.
“….Sao em không đợi trong kia?”
Giọng nói trầm xuống, hơi khàn, hơi thở vẫn chưa đều hẳn sau khi chạy gấp.
Biệt Chi biết rõ thể chất và sức bền của Canh Dã, thật khó có thể tưởng tượng
nổi chỉ trong một đoạn đường ngắn như vậy anh đã hoảng sợ đến mức nào, phải
chạy nhanh đến mức nào thì mới có thể trở nên như thế.
Nhìn Canh Dã tiến từng bước về phía mình, Biệt Chi cảm thấy suy nghĩ kiên
định trong lòng lại thoáng dao động.
Cô cắn môi, muốn tránh né ánh mắt của anh.
Rồi lại nhìn thấy thứ mà Canh Dã đã quay vào lấy.
Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật bằng gỗ hoàng dương, trên nắp hộp được
chạm khắc vài dòng chữ tiếng Anh kiểu cách bằng cát mạ vàng.
Là do chính nhà thiết kế tự tay viết.
Lần này cô đã tận mắt nhìn thấy chi tiết hơn nhiều so với lời kể của Mao Đại
Ninh.
“Tình yêu băng giá bất diệt sẽ tồn tại mãi mãi bên ngoài dòng chảy thời gian.”
‘Ý nghĩa: Chờ đợi vĩnh hằng’.
Đôi mắt Biệt Chi bỗng cay cay, cô vô thức quay mặt đi: “Canh Dã, nó quá…quá
đắt tiền, tôi không nhận được.”
Canh Dã bước tới, lúc này anh đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày thường.
Nghe vậy, chàng trai cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ đưa chiếc hộp gỗ
hoàng dương hoa văn cổ điển về phía trước, đặt vào lòng bàn tay cô gái.
“Em có thể đổ đi hoặc vứt vào thùng rác cũng được.” Canh Dã thờ ơ nói, “Dù
sao bây giờ nó cũng là của em, tùy ý em xử lý.”
“….”
Biệt Chi vô thức siết chặt chiếc hộp, rất nặng.
Như thể chứa đựng trọn vẹn bảy năm thời gian.
Biệt Chi trầm mặc nhìn nó, cho đến khi một chiếc hơi màu đen dừng lại bên
đường sau lưng cô.
“Vậy thì… tôi về trước đây.” Biệt Chi ôm chiếc hộp gỗ, xoay người bước về
phía chiếc xe. Cô kéo cửa xe ra, trước khi ngồi vào bỗng dưng khựng lại.
“Canh Dã.”
“…”
Người đàn ông dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau, bị ánh sáng và bóng râm đan xen che khuất.
Biệt Chi khẽ hỏi: “Đêm qua tôi có làm gì quá đáng, hoặc là nói gì không nên
nói không?”
Canh Dã như thể khẽ mỉm cười, nụ cười thoảng qua rất nhanh, vẻ mặt càng
thêm tản mạn: “Đã làm gì thì em về tự nghĩ lại đi.”
Biệt Chi: “…”
“Còn về việc đã nói gì…”
Canh Dã ngừng lại giây lát, bỗng nhiên ngước mắt: “Em có bí mật gì không thể
nói sao?”
“…!” Mí mắt Biệt Chi run lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Chỉ là trong vẻ mặt của Canh Dã ngoài sự dò hỏi khó hiểu thì lại không có quá
nhiều cảm xúc.
Anh không biết.
Nhịp tim từ từ trở lại bình thường, cảm giác bàng hoàng ban nãy khiến Biệt Chi
có chút choáng váng, cô không kịp che giấu, vội vàng xoay người lại: “Không
có là tốt rồi, tôi về đây. Tạm biệt.”
“…”
Cánh cửa xe đóng sầm lại.
Động cơ hoạt động, sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
Canh Dã vẫn đứng yên tại chỗ, không biết qua bao lâu sau anh mới ngẩng đầu
lên, ánh mắt xuyên qua những tán lá ngô đồng thưa thớt, nhìn về phía bầu trời
cao vời vợi.
Người đàn ông nhắm hờ mắt.
Bầu trời dần chuyển tối, kéo anh trở về đêm hôm qua.
Trước khi khóa thắt lưng kịp mở ra, chàng trai bị đè trên giường rốt cuộc cũng
trở mình ghì chặt lấy hai tay cô gái đang giở trò vì say, lật ngược tình thế áp cô
xuống lớp ga trải giường màu xám đậm.
Chú mèo nhỏ này say rồi nên chẳng còn giữ nổi vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa,
cũng chẳng che giấu chút gì, dù bị anh ghìm chặt tay lên đỉnh đầu nhưng vẫn
chưa chịu bỏ cuộc, hơi thở dồn dập đầy quyến rũ, nhích lại gần định hôn anh.
Canh Dã biết rõ, chỉ cần để đôi môi ấy phủ lên môi mình thì anh sẽ chẳng còn
chút lý trí nào nữa, nên trước khi cánh môi như đóa hoa kia chạm đến, anh đã
nghiêng đầu né tránh nụ hôn của cô.
Sau đó anh cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt ấm ức của Biệt Chi.
“Anh… Anh không thích em nữa sao….”
“Em quên rồi à?” Canh Dã cố nhịn không dỗ dành cô, “Chính em nói không
muốn ở bên cạnh tôi mà.”
Như thể vừa được nhắc nhở điều gì đó, đôi mắt cô gái thoáng chốc trở nên ảm
đạm.
“Ừ nhỉ.” Cô lí nhí, “Em không thể ở bên cạnh anh được.”
Hơi thở Canh Dã run lên, bàn tay ghì chặt cổ tay cô vô thức siết mạnh: “Tại
sao?”
“Đau…”
Biệt Chi ngẩng đầu lên, trong mắt đã bắt đầu ngấn lệ.
Canh Dã sực tỉnh, vội nới lỏng tay, hỏi lại một lần nữa: “Tại sao lại không thể ở
bên nhau?”
“Suỵt…”
Biệt Chi bèn nhân cơ hội vùng dậy, luồn tay qua gáy anh kéo anh về phía mình,
cho đến khi hơi thở của hai hoà vào làm một:
“Đây là bí mật.”
“Là bí mật tuyệt đối… Không thể để Canh Dã biết được.”
–
Dưới gốc cây.
Canh Dã mở mắt ra, khẽ thở dài: “Vẫn là lúc say mới thành thật hơn.”
Có điều thành thật như vậy thôi chứ nhất quyết giữ kín như bưng, dù anh có ức
hiếp hay dỗ dành thế nào cũng không chịu nói ra rốt cuộc bí mật đó là gì.
Canh Dã nhắm nghiền mắt, anh theo thói quen nhấc cổ tay lên, thò tay vào túi
áo tìm thuốc lá.
Lòng bàn tay trống trơn.
“À, vứt rồi.” Chàng trai lầm bầm, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía cuối con
đường dài đã sớm không còn bóng xe, sau đó thong thả đưa đầu lưỡi liếm qua
chiếc răng nanh sắc nhọn.
Muốn gọi xe quay lại. Muốn cắn thứ gì đó. Muốn…
“Thôi vậy.”
Canh Dã xoay người, cất bước về phía quán bar Kinh Thước, giống như một
con hổ đi săn nhưng lại trở về tay không, vừa đi vừa giơ móng vuốt cào cào an
ủi bản thân, dáng vẻ biếng nhác mà hung ác.
… Không sao.
Đã đợi bảy năm rồi.
Anh có đủ kiên nhẫn.
Sự thật chứng minh, sự kiên nhẫn của Canh Dã chẳng thể nào duy trì được đến
30 tiếng đồng hồ.
Chiều Chủ nhật.
Biệt Chi vừa ăn cơm tối cùng Liệu Diệp xong, định bụng đi ra sô pha chọn một
bộ phim để Liệu Diệp giết thời gian, còn cô thì trầm tư suy nghĩ về cuộc đời,
bỗng nhiên ——
“Ding dong”, chuông cửa vang lên như cầu cứu.
Đã 30 tiếng trôi qua mà Biệt Chi vẫn chưa thể nhớ nổi đêm trước mình đã gây
ra tội lỗi tày trời gì khi say xỉn. Cô giật thót mình, gần như nhảy dựng khỏi sô
pha.
Liệu Diệp đang định ra mở cửa thì bị dọa cho giật mình, quay đầu lại: “Chị sao
thế?”
“Để chị ra mở cho.”
Biệt Chi vừa đi về phía cửa vừa tự trấn an bản thân: Nhất định là cô đã quá đa
nghi rồi, không thể nào đâu.
Cô gái mặc bộ đồ ngủ hình Pikachu dừng lại trước cửa, do dự một hồi lâu,
không mở cửa ra ngay.
Cô khom người nhìn qua ‘mắt mèo’ trên cửa.
Liệu Diệp đứng từ xa quan sát, chỉ thấy cái mông và đuôi Pikachu của cô hơi
nhếch lên. Vài giây sau…Nó như thể vừa bị sét đánh trúng xụi lơ xuống trong
nháy mắt. Đi kèm theo đó còn có cả khuôn mặt trắng bệch của Biệt Chi.
Liệu Diệp ngỡ ngàng, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thấy Biệt Chi bộc lộ
cảm xúc nhiều như thế: “Chị, ai vậy?”
Biệt Chi: “Chủ nợ.”
“??” Liệu Diệp giật mình, “Chị nợ nần á? Không thể nào?”
Biệt Chi: “Nợ thật.”
Liệu Diệp: “Bao nhiêu, em bảo bố giúp cho––”
Biệt Chi: “Nợ tình.”
Liệu Diệp: “…”
Xin miễn.
Chuyện này thì chịu chết.
Biệt Chi cũng không trông mong gì ở cô ấy, khẽ giơ tay ra hiệu về phía cửa
phòng ngủ.
Liệu Diệp ngoan ngoãn đứng dậy, tự giác quay vào phòng.
Biệt Chi hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới mở cửa ——
“Tôi xin lỗi.”
Cô gái sau cánh cửa cúi gằm mặt thốt ra những câu đều đều như vô hồn, ánh
mắt nhìn xuống sàn nhà: “Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi, là do tôi không
xứng với anh, tôi không nên làm trễ nải tình cảm và cuộc đời anh. Sau này anh
nhất định sẽ gặp được người tốt hơn…”
Ngoài hành lang, Canh Dã hình như không hề bất ngờ.
Thậm chí anh còn chẳng có ý định ngắt lời cô, cứ thế nghiêng người dựa vào
tường, đôi mắt đen láy dưới mái tóc đen nhìn chằm chằm cô gái sau cánh cửa,
đợi Biệt Chi bịa chuyện.
Đợi đến khi không gian rơi vào yên lặng.
Canh Dã mới khẽ nhướng mi: “Nói xong rồi à?”
“Ừm.”
“Được, vậy thì tôi hỏi một câu thôi.”
Canh Dã đút tay vào túi quần, xoay người lại rồi cúi xuống —— đôi mắt đen
láy của chàng trai bất ngờ áp sát tới trước mặt cô gái.
Giọng anh khàn khàn.
“Ngủ với tôi rồi giờ không muốn chịu trách nhiệm à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.