Chương 63
Khúc Tiểu Khúc
22/11/2024
Ban đầu Biệt Chi còn hơi căng thẳng, nhưng sau năm phút bước vào phòng trà,
cô đã chuyển từ trạng thái đi phỏng vấn sang xem kịch lúc nào không hay.
Hai cô cháu lời qua tiếng lại đối đáp chan chát cứ như đang hát hí khúc vậy,
không chừa cho cô bao nhiêu kẽ hở để chen lời.
Nhưng có thể nhận ra tình cảm giữa hai người họ thật sự rất tốt.
Hơn nữa, có thể nói là Canh Nhữ Lan hoàn toàn khác với hình ảnh nữ doanh
nhân thành đạt trong tưởng tượng của Biệt Chi, bà ấy mặc trang phục thường
ngày, cũng không đeo trang sức, trông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, không
ra vẻ kiểu cách gì.
Trừ ngũ quan và khí chất trời sinh thì nhìn chung có thể nói là giản dị từ đầu
đến chân.
Thậm chí cách thức hai cô cháu ở chung cũng giống bạn bè hơn.
Quan sát mấy phút, Biệt Chi cũng đại khái hiểu được ý của câu “Bà ấy biết nói
tiếng người “ mà Canh Dã nói khi vừa vào cửa là gì.
Qua một màn đùa giỡn như vậy, không khí trong phòng trà đã hoàn toàn thoải
mái lại.
Trong lúc đang đấu khẩu với cháu trai, Canh Nhữ Lan thỉnh thoảng lại quay
sang nói vài câu với Biệt Chi, không lạnh nhạt cũng chẳng quá mức quan tâm,
chỉ là những mẩu chuyện phiếm vu vơ. Cứ như hôm nay chẳng phải là ngày gặp
gỡ gia đình mà là đến dự tiệc trà chiều vậy.
‘Buổi tiệc trà chiều’ này cứ thế kéo dài nửa tiếng đồng hồ, trà đã được thay một
lượt và pha đến lượt thứ năm.
Canh Nhữ Lan nghiêng đầu, rót nước vào chén chung, giọng điệu vẫn điềm
nhiên như thường: “Tình cảm của hai đứa đã ổn định rồi, tuổi tác cũng không
còn nhỏ nữa, đã cân nhắc đến chuyện khi nào kết hôn chưa?”
Biệt Chi khựng lại.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Canh Dã liếc nhìn cô rồi mới quay mặt đi, giọng điệu lười nhác tùy ý: “Cô đừng
lo lắng. Khi nào cưới cháu nhất định sẽ mời cô.”
“Ý của cháu là cô còn phải cảm ơn cháu sao?” Canh Nhữ Lan cười khẩy một
tiếng, ngẩng đầu lên.
Canh Dã làm như không nhận ra bà ấy đang chế giễu, anh ngồi im không nhúc
nhích, cũng không thèm nhướng mắt lên.
“Cô khách sáo rồi.”
Canh Nhữ Lan nhịn không thèm chấp nhặt với anh, quay sang nói với Biệt Chi:
“Chuyện cưới xin có thể không vội. Nhưng mà chuyện con cái thì tốt nhất nên
sinh trước ba mươi tuổi.”
Sợi dây vô hình trong phòng trà bỗng nhiên bị kéo căng.
Biệt Chi vô thức cúi đầu, siết chặt tay.
Canh Dã hạ cổ tay xuống nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, đồng thời ngón tay thon
dài dễ dàng cạy mở những ngón tay cô đang siết chặt ra, đổi thành hai bàn tay
đan vào nhau, mười ngón tay đan chặt.
Canh Nhữ Lan không hề hay biết động tác dưới gầm bàn, vẫn đang nói: “…Cô
cũng là người từng trải, hai năm nay điều cô nuối tiếc nhất là lúc trẻ không
tranh thủ sinh con để chơi đùa với chúng. Thế nên tốt nhất là nên có con trước
ba mươi, mà ba lăm tuổi cũng không sao. Nhưng qua cái tuổi đó rồi sẽ chẳng
còn hơi sức đâu mà xoay sở với một đứa con nít…”
“Cháu theo chủ nghĩa DINK*.”
(*đã giải thích ở chương trước, đại khái là kết hôn nhưng không sinh con.)
Canh Nhữ Lan còn chưa dứt lời thì đã bị một giọng nói thờ ơ lười biếng cắt
ngang. Dòng nước từ ấm trà trong tay bà ấy cũng theo đó mà ngừng lại.
Trong phòng trà chìm vào tĩnh lặng.
Ngay cả Biệt Chi cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Canh Dã.
Canh Nhữ Lan lướt mắt nhìn Biệt Chi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đứa cháu
trai của mình: “Từ bao giờ mà cháu lại học theo lối sống của phương Tây vậy?”
Canh Dã cụp mắt, nghịch mấy đầu ngón tay của Biệt Chi: “Bệnh ghen mạnh
quá, chẳng có cách nào cả.”
Canh Nhữ Lan đặt ấm trà xuống, bình sứ chạm vào mặt bàn trà tạo nên một
tiếng động không nặng không nhẹ.
Bà ấy ngả người ra sau ghế, nheo mắt đánh giá Canh Dã: “Không phải cháu nói
chuyện gì cháu cũng nghe theo cô ấy sao?”
Canh Nhữ Lan dừng lại giây lát, quay sang Biệt Chi: “Sao cô thấy, hình như cô
ấy cũng không hề biết cháu là người theo chủ nghĩa DINK nhỉ? Cũng chưa hỏi
han gì người ta mà cháu đã tự ý quyết định, định ra tay trước rồi báo sau à?”
“…”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Canh Dã đã hoàn toàn biến mất. Anh nhướng
mày, ánh mắt vừa chế giễu lạnh nhạt lại thêm vài phần sắc bén: “Tình thú thôi,
cô đừng bận tâm.”
Canh Nhữ Lan nhận ra điều gì đó.
Trước đây vẫn luôn có người nói Canh Dã là con sói đầu đàn đầu tiên của nhà
họ Canh, không giống với bất kỳ ai trong nhà, anh ngông cuồng, nóng nảy,
hoang dã khó thuần, không có chút giáo dưỡng hay chừng mực kỷ luật gì.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại hiểu Canh Dã hơn bọn họ. Bà ấy biết rõ, phần lớn thời
gian con sói con này lười để ý đến chuyện bên ngoài, cũng không có hứng thú
để tâm đến bất kỳ ai mà anh không quan tâm.
Chỉ ngoại trừ khi anh cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Ví dụ như lúc này, mặc dù Canh Dã vẫn lười biếng như mọi khi, tựa như người
không xương ngồi dựa vào ghế, hai chân dài duỗi ra, cánh tay buông thõng,
dáng vẻ như sắp ngủ gục đến nơi.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại như nghe thấy tiếng gầm gừ kìm nén trong cổ họng
của con sói con, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
…..Cũng bảo vệ đồ ăn ghê thật.
Canh Nhữ Lan vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng rất lý trí. Bà ấy không
tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Sau đó lại là khoảng thời gian trò chuyện rôm rả, cho đến khi trợ lý riêng của
Canh Nhữ Lan lịch sự gõ cửa, nhắc nhở về cuộc họp online tiến hành sau mười
lăm phút nữa.
Canh Dã vốn đã ngồi đến phát chán, bèn nhân cơ hội muốn rời đi.
Canh Nhữ Lan cũng không giữ họ lại nữa, chỉ là lúc họ đứng dậy, bà ấy ra hiệu
cho trợ lý đi lấy hộp gỗ đàn hương đã chuẩn bị từ sớm.
“Cô biết tin hơi gấp, cũng không kịp chuẩn bị gì chu đáo, chỉ có cái này thôi.”
Canh Nhữ Lan nắm lấy tay Biệt Chi, đặt chiếc hộp gỗ đã mở nắp vào tay cô,
“Không được phép nói không thích đâu nhé.”
Bên trong lớp vải nhung của hộp gỗ đàn hương là một chiếc vòng tay ngọc bích
xanh mướt. Ngay cả Biệt Chi là một người không rành về ngọc bích, cũng
không hiểu gì về nước ngọc, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc vòng này có giá trị
không hề nhỏ.
“Dì Canh, cháu không thể nhận cái này được ạ.”
Chiếc hộp được đưa tới trong trạng thái đã mở sẵn, Biệt Chi không dám đẩy trả
lại, sợ rằng chỉ cần vừa đẩy qua đẩy lại là sẽ làm rơi nó xuống đất.
Canh Nhữ Lan hiển nhiên là cố ý, mỉm cười ấn chiếc hộp vào tay cô: “Lễ vật
người lớn tặng, con cháu không có lý nào từ chối cả. Cũng đừng gọi dì Canh dì
Canh nữa, cháu cứ gọi cô là cô Út giống như Canh Dã là được.”
“Cô…cô Út.” Biệt Chi ngập ngừng gọi, nhưng vẫn muốn từ chối, “Nhưng cháu
thật sự không thể nhận chiếc vòng này được ạ.”
“Đã gọi là cô Út rồi, sao còn khách sáo như thế làm gì.” Canh Nhữ Lan đổi
giọng, thở dài một tiếng, “Mẹ của Canh Dã mất sớm, bên cạnh nó không có
người lớn nào thân thiết, cũng chỉ có cô là có thể nói chuyện được với nó. Chiếc
vòng này coi như là cô thay mẹ nó tặng cháu làm quà gặp mặt, dù thế nào cháu
cũng phải nhận lấy, như vậy cô mới yên tâm giao nó cho cháu được.”
Canh Dã vốn đang lười biếng dựa vào khung cửa, cúi đầu chờ bên này kết thúc.
Nghe được câu này, anh khẽ nhướng hàng mi dài, cười khẩy một tiếng: “Cái gì
gọi là giao cháu cho… Cô đang gả con gái à?”
Vẻ mặt hiền từ của Canh Nhữ Lan nhạt dần, nhìn anh với ánh mắt chán ghét:
“Nhìn cháu là biết không đáng tin bằng Biệt Chi rồi, giao cháu cho cô ấy, cô
còn sợ cô ấy chê phiền ấy chứ.”
“Vớ vẩn.” Canh Dã cười khẽ, “Gả thì gả, Chi Chi cưng chiều cháu lắm.”
“….Để lại cho cô chút mặt mũi đi.”
Canh Nhữ Lan bất lực quay mặt đi, thay Biệt Chi đóng hộp gỗ lại: “Coi như là
cô Út ứng trước cho cháu một khoản phí tổn thất tinh thần nhé, cô bé.”
Bị hai cô cháu lời qua tiếng lại trêu chọc, Biệt Chi không còn đường từ chối
nữa. Cô đành phải ngại ngùng cảm ơn, nhận lấy món quà, sau đó chào tạm biệt
Canh Nhữ Lan.
Canh Nhữ Lan gọi trợ lý đưa hai người xuống lầu, Canh Dã từ chối: “Thế giới
riêng của hai người bọn cháu đã bị cô làm phiền hơn một tiếng rồi. Sau này dù
chỉ một giây cũng đừng hòng chen chân vào nữa.”
Nói xong, anh lười biếng vung tay ra sau coi như chào tạm biệt, sau đó cùng với
Biệt Chi xuống lầu.
Hai người cùng bước vào thang máy.
“Chiếc vòng này hẳn là di vật bà nội để lại cho cô Út.” Giọng Canh Dã ung
dung, nghe không có vẻ gì là để tâm, “Ý là bà ấy rất thích em, em đừng mang
gánh nặng tâm lý gì cả.”
“… Cảm ơn anh, vốn dĩ là không có.” Biệt Chi nhận lấy chiếc hộp từ tay Canh
Dã, đổi thành dùng hai tay bưng hộp gỗ, “Hiện tại có rồi.”
Canh Dã khẽ bật cười.
Nhưng không lâu sau anh đã chẳng cười nổi nữa.
Cả đoạn đường đến bãi đậu xe, Biệt Chi vẫn luôn nghiêm túc ôm chặt chiếc
hộp, né tránh hết lần này đến lần khác ý định muốn nắm tay cô của Canh Dã.
Ánh mắt Canh Dã nhìn về phía chiếc hộp gỗ đàn hương dần trở nên khó chịu.
Cảm giác khó chịu này rốt cuộc cũng lên đến đỉnh điểm sau khi Biệt Chi lên xe
——
Canh Dã nhịn cả buổi chiều, lúc này đã đưa bạn gái đến xe, anh thật sự không
nhịn được nữa. Cài dây an toàn cho cô xong, giây tiếp theo anh cúi người ghé
sát lại định hôn.
Ban đầu Biệt Chi còn hơi ngước cằm lên phối hợp với anh, nhưng ngay lúc
Canh Dã đang có chút say mê, ngón tay nắm lấy cổ tay cô bắt đầu siết chặt, cơ
thể cũng nghiêng người về phía cô, thì bỗng bị một chiếc hộp cứng cứng ở giữa
hai người chặn lại.
“? “
Canh Dã cụp mắt xuống, khó chịu muốn ném nó sang một bên.
Vật còn chưa rời khỏi tay đã bị Biệt Chi ấn tay anh lại: “Đừng có mà ném lung
tung, nhỡ đâu rơi vỡ thì——”
Canh Dã khựng lại, híp mắt nhìn cô: “Hôn quan trọng hơn hay là nó quan trọng
hơn?”
Biệt Chi khó hiểu nhìn anh: “Tất nhiên là nó quan trọng hơn rồi.”
Canh Dã: “?”
“Đây là di vật bà nội anh để lại, đối với cô út của anh cũng rất có ý nghĩa, bà ấy
giao cho em, nhỡ may ở chỗ em mà bị rơi vỡ thì em biết ăn nói thế nào với họ
đây?”
“……”
Canh Dã cụp mắt, nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương được cô gái cầm trong lòng bàn
tay.
Dừng lại vài giây, ánh mắt anh chậm rãi dời đi chỗ khác, giọng nói tản mạn
vang lên bên trong xe: “Được, đến cô út còn có mặt mũi hơn cả anh.”
Biệt Chi khó hiểu ngẩng đầu: “Mặt mũi gì?”
“Đều là ngọc bích, nhưng cái bà ấy tặng thì em nâng niu cẩn thận.” Canh Dã
khẽ liếm răng nanh, ánh mắt sâu thẳm, “Còn vòng tay ngọc bích anh tặng thì
chẳng biết đã bị em vứt vào xó xỉnh nào rồi.”
Biệt Chi sững người.
Đầu ngón tay cô vô thức siết nhẹ chiếc hộp gỗ, cụp mắt xuống.
“Đó là quà trưởng thành anh đã chuẩn bị cho em, chọn lựa rất kỹ lưỡng, còn
suýt chút nữa đã bán chiếc mô tô ấy đi. Lúc đó rõ ràng anh còn nói là cả đời này
không được tháo ra.”
Canh Dã cúi thấp người xuống, áp sát vào cổ Biệt Chi, có chút không kìm nén
được cơn ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt, giọng nói cũng khàn đi.
“….Nói tháo là tháo ngay… Đồ vô tâm.”
Nghe Canh Dã nói câu cuối cùng với giọng khàn khàn buồn bã, còn có chút
hung dữ và tủi thân được che giấu rất kỹ, Biệt Chi chợt nhớ lại ngày anh tặng
chiếc vòng tay ngọc bích đó cho cô, giọng điệu của anh cũng y như vậy.
Đứng trước chiếc xe mô tô bị chính tay cô phá hỏng.
[Đánh anh xong còn đập xe của anh, anh cứ tưởng em trời không sợ đất không
sợ chứ.]
[… Đừng sợ.]
[Anh dùng mạng đổi đấy, cả đời này không được tháo ra.]
Anh hung dữ nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của cô, hỏi:
[Đau không?]
“… Được lắm, còn dám thất thần.”
Canh Dã rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, lúc này nhận ra lại càng thêm bực
bội.
Biệt Chi hoàn hồn lại, có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh có chút
nóng rực, đôi môi mỏng áp sát vào cô, tựa như muốn cắn mạnh để trút giận
nhưng đến giây cuối cùng vẫn kìm nén lại, chuyển thành một nụ hôn mút dịu
dàng.
Hôn đến mức trái tim Biệt Chi cũng mềm nhũn theo.
Những chiếc gai nhọn của mèo nhím dần trở nên mềm mại dưới nụ hôn của
anh.
Biệt Chi buông hộp gỗ đàn hương ra, đưa tay nắm lấy ngón tay của Canh Dã,
nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô nơi đang đeo sợi dây đỏ.
Cô bất giác nhớ đến hình ảnh cô gái vẫn chưa thành niên bị cướp giật trên
đường phố xa lạ, dù bị kéo lê đi nhưng vẫn nắm chặt chuỗi hạt không buông.
Những viên ngọc bích rơi vương vãi khắp mặt đất, những giọt nước mắt bất lực
lăn dài, cô quỳ trên đường phố nơi đất khách quê người, nhặt từng viên ngọc từ
con đường lầy lội bằng những ngón tay bị siết đến bật máu.
Như thể đang góp nhặt từng mảnh ký ức của cô và anh.
Cô siết chặt lấy chúng, chưa bao giờ buông tay.
“…Chưa từng tháo ra.”
Biệt Chi khẽ nói, cô nghiêng mặt qua, hàng mi run rẩy, khẽ hôn lên môi chàng
trai đang ngẩn người ngước nhìn cô.
“Canh Dã, anh vẫn luôn ở đây.”
cô đã chuyển từ trạng thái đi phỏng vấn sang xem kịch lúc nào không hay.
Hai cô cháu lời qua tiếng lại đối đáp chan chát cứ như đang hát hí khúc vậy,
không chừa cho cô bao nhiêu kẽ hở để chen lời.
Nhưng có thể nhận ra tình cảm giữa hai người họ thật sự rất tốt.
Hơn nữa, có thể nói là Canh Nhữ Lan hoàn toàn khác với hình ảnh nữ doanh
nhân thành đạt trong tưởng tượng của Biệt Chi, bà ấy mặc trang phục thường
ngày, cũng không đeo trang sức, trông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, không
ra vẻ kiểu cách gì.
Trừ ngũ quan và khí chất trời sinh thì nhìn chung có thể nói là giản dị từ đầu
đến chân.
Thậm chí cách thức hai cô cháu ở chung cũng giống bạn bè hơn.
Quan sát mấy phút, Biệt Chi cũng đại khái hiểu được ý của câu “Bà ấy biết nói
tiếng người “ mà Canh Dã nói khi vừa vào cửa là gì.
Qua một màn đùa giỡn như vậy, không khí trong phòng trà đã hoàn toàn thoải
mái lại.
Trong lúc đang đấu khẩu với cháu trai, Canh Nhữ Lan thỉnh thoảng lại quay
sang nói vài câu với Biệt Chi, không lạnh nhạt cũng chẳng quá mức quan tâm,
chỉ là những mẩu chuyện phiếm vu vơ. Cứ như hôm nay chẳng phải là ngày gặp
gỡ gia đình mà là đến dự tiệc trà chiều vậy.
‘Buổi tiệc trà chiều’ này cứ thế kéo dài nửa tiếng đồng hồ, trà đã được thay một
lượt và pha đến lượt thứ năm.
Canh Nhữ Lan nghiêng đầu, rót nước vào chén chung, giọng điệu vẫn điềm
nhiên như thường: “Tình cảm của hai đứa đã ổn định rồi, tuổi tác cũng không
còn nhỏ nữa, đã cân nhắc đến chuyện khi nào kết hôn chưa?”
Biệt Chi khựng lại.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Canh Dã liếc nhìn cô rồi mới quay mặt đi, giọng điệu lười nhác tùy ý: “Cô đừng
lo lắng. Khi nào cưới cháu nhất định sẽ mời cô.”
“Ý của cháu là cô còn phải cảm ơn cháu sao?” Canh Nhữ Lan cười khẩy một
tiếng, ngẩng đầu lên.
Canh Dã làm như không nhận ra bà ấy đang chế giễu, anh ngồi im không nhúc
nhích, cũng không thèm nhướng mắt lên.
“Cô khách sáo rồi.”
Canh Nhữ Lan nhịn không thèm chấp nhặt với anh, quay sang nói với Biệt Chi:
“Chuyện cưới xin có thể không vội. Nhưng mà chuyện con cái thì tốt nhất nên
sinh trước ba mươi tuổi.”
Sợi dây vô hình trong phòng trà bỗng nhiên bị kéo căng.
Biệt Chi vô thức cúi đầu, siết chặt tay.
Canh Dã hạ cổ tay xuống nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, đồng thời ngón tay thon
dài dễ dàng cạy mở những ngón tay cô đang siết chặt ra, đổi thành hai bàn tay
đan vào nhau, mười ngón tay đan chặt.
Canh Nhữ Lan không hề hay biết động tác dưới gầm bàn, vẫn đang nói: “…Cô
cũng là người từng trải, hai năm nay điều cô nuối tiếc nhất là lúc trẻ không
tranh thủ sinh con để chơi đùa với chúng. Thế nên tốt nhất là nên có con trước
ba mươi, mà ba lăm tuổi cũng không sao. Nhưng qua cái tuổi đó rồi sẽ chẳng
còn hơi sức đâu mà xoay sở với một đứa con nít…”
“Cháu theo chủ nghĩa DINK*.”
(*đã giải thích ở chương trước, đại khái là kết hôn nhưng không sinh con.)
Canh Nhữ Lan còn chưa dứt lời thì đã bị một giọng nói thờ ơ lười biếng cắt
ngang. Dòng nước từ ấm trà trong tay bà ấy cũng theo đó mà ngừng lại.
Trong phòng trà chìm vào tĩnh lặng.
Ngay cả Biệt Chi cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Canh Dã.
Canh Nhữ Lan lướt mắt nhìn Biệt Chi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đứa cháu
trai của mình: “Từ bao giờ mà cháu lại học theo lối sống của phương Tây vậy?”
Canh Dã cụp mắt, nghịch mấy đầu ngón tay của Biệt Chi: “Bệnh ghen mạnh
quá, chẳng có cách nào cả.”
Canh Nhữ Lan đặt ấm trà xuống, bình sứ chạm vào mặt bàn trà tạo nên một
tiếng động không nặng không nhẹ.
Bà ấy ngả người ra sau ghế, nheo mắt đánh giá Canh Dã: “Không phải cháu nói
chuyện gì cháu cũng nghe theo cô ấy sao?”
Canh Nhữ Lan dừng lại giây lát, quay sang Biệt Chi: “Sao cô thấy, hình như cô
ấy cũng không hề biết cháu là người theo chủ nghĩa DINK nhỉ? Cũng chưa hỏi
han gì người ta mà cháu đã tự ý quyết định, định ra tay trước rồi báo sau à?”
“…”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Canh Dã đã hoàn toàn biến mất. Anh nhướng
mày, ánh mắt vừa chế giễu lạnh nhạt lại thêm vài phần sắc bén: “Tình thú thôi,
cô đừng bận tâm.”
Canh Nhữ Lan nhận ra điều gì đó.
Trước đây vẫn luôn có người nói Canh Dã là con sói đầu đàn đầu tiên của nhà
họ Canh, không giống với bất kỳ ai trong nhà, anh ngông cuồng, nóng nảy,
hoang dã khó thuần, không có chút giáo dưỡng hay chừng mực kỷ luật gì.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại hiểu Canh Dã hơn bọn họ. Bà ấy biết rõ, phần lớn thời
gian con sói con này lười để ý đến chuyện bên ngoài, cũng không có hứng thú
để tâm đến bất kỳ ai mà anh không quan tâm.
Chỉ ngoại trừ khi anh cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Ví dụ như lúc này, mặc dù Canh Dã vẫn lười biếng như mọi khi, tựa như người
không xương ngồi dựa vào ghế, hai chân dài duỗi ra, cánh tay buông thõng,
dáng vẻ như sắp ngủ gục đến nơi.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại như nghe thấy tiếng gầm gừ kìm nén trong cổ họng
của con sói con, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
…..Cũng bảo vệ đồ ăn ghê thật.
Canh Nhữ Lan vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng rất lý trí. Bà ấy không
tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Sau đó lại là khoảng thời gian trò chuyện rôm rả, cho đến khi trợ lý riêng của
Canh Nhữ Lan lịch sự gõ cửa, nhắc nhở về cuộc họp online tiến hành sau mười
lăm phút nữa.
Canh Dã vốn đã ngồi đến phát chán, bèn nhân cơ hội muốn rời đi.
Canh Nhữ Lan cũng không giữ họ lại nữa, chỉ là lúc họ đứng dậy, bà ấy ra hiệu
cho trợ lý đi lấy hộp gỗ đàn hương đã chuẩn bị từ sớm.
“Cô biết tin hơi gấp, cũng không kịp chuẩn bị gì chu đáo, chỉ có cái này thôi.”
Canh Nhữ Lan nắm lấy tay Biệt Chi, đặt chiếc hộp gỗ đã mở nắp vào tay cô,
“Không được phép nói không thích đâu nhé.”
Bên trong lớp vải nhung của hộp gỗ đàn hương là một chiếc vòng tay ngọc bích
xanh mướt. Ngay cả Biệt Chi là một người không rành về ngọc bích, cũng
không hiểu gì về nước ngọc, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc vòng này có giá trị
không hề nhỏ.
“Dì Canh, cháu không thể nhận cái này được ạ.”
Chiếc hộp được đưa tới trong trạng thái đã mở sẵn, Biệt Chi không dám đẩy trả
lại, sợ rằng chỉ cần vừa đẩy qua đẩy lại là sẽ làm rơi nó xuống đất.
Canh Nhữ Lan hiển nhiên là cố ý, mỉm cười ấn chiếc hộp vào tay cô: “Lễ vật
người lớn tặng, con cháu không có lý nào từ chối cả. Cũng đừng gọi dì Canh dì
Canh nữa, cháu cứ gọi cô là cô Út giống như Canh Dã là được.”
“Cô…cô Út.” Biệt Chi ngập ngừng gọi, nhưng vẫn muốn từ chối, “Nhưng cháu
thật sự không thể nhận chiếc vòng này được ạ.”
“Đã gọi là cô Út rồi, sao còn khách sáo như thế làm gì.” Canh Nhữ Lan đổi
giọng, thở dài một tiếng, “Mẹ của Canh Dã mất sớm, bên cạnh nó không có
người lớn nào thân thiết, cũng chỉ có cô là có thể nói chuyện được với nó. Chiếc
vòng này coi như là cô thay mẹ nó tặng cháu làm quà gặp mặt, dù thế nào cháu
cũng phải nhận lấy, như vậy cô mới yên tâm giao nó cho cháu được.”
Canh Dã vốn đang lười biếng dựa vào khung cửa, cúi đầu chờ bên này kết thúc.
Nghe được câu này, anh khẽ nhướng hàng mi dài, cười khẩy một tiếng: “Cái gì
gọi là giao cháu cho… Cô đang gả con gái à?”
Vẻ mặt hiền từ của Canh Nhữ Lan nhạt dần, nhìn anh với ánh mắt chán ghét:
“Nhìn cháu là biết không đáng tin bằng Biệt Chi rồi, giao cháu cho cô ấy, cô
còn sợ cô ấy chê phiền ấy chứ.”
“Vớ vẩn.” Canh Dã cười khẽ, “Gả thì gả, Chi Chi cưng chiều cháu lắm.”
“….Để lại cho cô chút mặt mũi đi.”
Canh Nhữ Lan bất lực quay mặt đi, thay Biệt Chi đóng hộp gỗ lại: “Coi như là
cô Út ứng trước cho cháu một khoản phí tổn thất tinh thần nhé, cô bé.”
Bị hai cô cháu lời qua tiếng lại trêu chọc, Biệt Chi không còn đường từ chối
nữa. Cô đành phải ngại ngùng cảm ơn, nhận lấy món quà, sau đó chào tạm biệt
Canh Nhữ Lan.
Canh Nhữ Lan gọi trợ lý đưa hai người xuống lầu, Canh Dã từ chối: “Thế giới
riêng của hai người bọn cháu đã bị cô làm phiền hơn một tiếng rồi. Sau này dù
chỉ một giây cũng đừng hòng chen chân vào nữa.”
Nói xong, anh lười biếng vung tay ra sau coi như chào tạm biệt, sau đó cùng với
Biệt Chi xuống lầu.
Hai người cùng bước vào thang máy.
“Chiếc vòng này hẳn là di vật bà nội để lại cho cô Út.” Giọng Canh Dã ung
dung, nghe không có vẻ gì là để tâm, “Ý là bà ấy rất thích em, em đừng mang
gánh nặng tâm lý gì cả.”
“… Cảm ơn anh, vốn dĩ là không có.” Biệt Chi nhận lấy chiếc hộp từ tay Canh
Dã, đổi thành dùng hai tay bưng hộp gỗ, “Hiện tại có rồi.”
Canh Dã khẽ bật cười.
Nhưng không lâu sau anh đã chẳng cười nổi nữa.
Cả đoạn đường đến bãi đậu xe, Biệt Chi vẫn luôn nghiêm túc ôm chặt chiếc
hộp, né tránh hết lần này đến lần khác ý định muốn nắm tay cô của Canh Dã.
Ánh mắt Canh Dã nhìn về phía chiếc hộp gỗ đàn hương dần trở nên khó chịu.
Cảm giác khó chịu này rốt cuộc cũng lên đến đỉnh điểm sau khi Biệt Chi lên xe
——
Canh Dã nhịn cả buổi chiều, lúc này đã đưa bạn gái đến xe, anh thật sự không
nhịn được nữa. Cài dây an toàn cho cô xong, giây tiếp theo anh cúi người ghé
sát lại định hôn.
Ban đầu Biệt Chi còn hơi ngước cằm lên phối hợp với anh, nhưng ngay lúc
Canh Dã đang có chút say mê, ngón tay nắm lấy cổ tay cô bắt đầu siết chặt, cơ
thể cũng nghiêng người về phía cô, thì bỗng bị một chiếc hộp cứng cứng ở giữa
hai người chặn lại.
“? “
Canh Dã cụp mắt xuống, khó chịu muốn ném nó sang một bên.
Vật còn chưa rời khỏi tay đã bị Biệt Chi ấn tay anh lại: “Đừng có mà ném lung
tung, nhỡ đâu rơi vỡ thì——”
Canh Dã khựng lại, híp mắt nhìn cô: “Hôn quan trọng hơn hay là nó quan trọng
hơn?”
Biệt Chi khó hiểu nhìn anh: “Tất nhiên là nó quan trọng hơn rồi.”
Canh Dã: “?”
“Đây là di vật bà nội anh để lại, đối với cô út của anh cũng rất có ý nghĩa, bà ấy
giao cho em, nhỡ may ở chỗ em mà bị rơi vỡ thì em biết ăn nói thế nào với họ
đây?”
“……”
Canh Dã cụp mắt, nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương được cô gái cầm trong lòng bàn
tay.
Dừng lại vài giây, ánh mắt anh chậm rãi dời đi chỗ khác, giọng nói tản mạn
vang lên bên trong xe: “Được, đến cô út còn có mặt mũi hơn cả anh.”
Biệt Chi khó hiểu ngẩng đầu: “Mặt mũi gì?”
“Đều là ngọc bích, nhưng cái bà ấy tặng thì em nâng niu cẩn thận.” Canh Dã
khẽ liếm răng nanh, ánh mắt sâu thẳm, “Còn vòng tay ngọc bích anh tặng thì
chẳng biết đã bị em vứt vào xó xỉnh nào rồi.”
Biệt Chi sững người.
Đầu ngón tay cô vô thức siết nhẹ chiếc hộp gỗ, cụp mắt xuống.
“Đó là quà trưởng thành anh đã chuẩn bị cho em, chọn lựa rất kỹ lưỡng, còn
suýt chút nữa đã bán chiếc mô tô ấy đi. Lúc đó rõ ràng anh còn nói là cả đời này
không được tháo ra.”
Canh Dã cúi thấp người xuống, áp sát vào cổ Biệt Chi, có chút không kìm nén
được cơn ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt, giọng nói cũng khàn đi.
“….Nói tháo là tháo ngay… Đồ vô tâm.”
Nghe Canh Dã nói câu cuối cùng với giọng khàn khàn buồn bã, còn có chút
hung dữ và tủi thân được che giấu rất kỹ, Biệt Chi chợt nhớ lại ngày anh tặng
chiếc vòng tay ngọc bích đó cho cô, giọng điệu của anh cũng y như vậy.
Đứng trước chiếc xe mô tô bị chính tay cô phá hỏng.
[Đánh anh xong còn đập xe của anh, anh cứ tưởng em trời không sợ đất không
sợ chứ.]
[… Đừng sợ.]
[Anh dùng mạng đổi đấy, cả đời này không được tháo ra.]
Anh hung dữ nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của cô, hỏi:
[Đau không?]
“… Được lắm, còn dám thất thần.”
Canh Dã rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, lúc này nhận ra lại càng thêm bực
bội.
Biệt Chi hoàn hồn lại, có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh có chút
nóng rực, đôi môi mỏng áp sát vào cô, tựa như muốn cắn mạnh để trút giận
nhưng đến giây cuối cùng vẫn kìm nén lại, chuyển thành một nụ hôn mút dịu
dàng.
Hôn đến mức trái tim Biệt Chi cũng mềm nhũn theo.
Những chiếc gai nhọn của mèo nhím dần trở nên mềm mại dưới nụ hôn của
anh.
Biệt Chi buông hộp gỗ đàn hương ra, đưa tay nắm lấy ngón tay của Canh Dã,
nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô nơi đang đeo sợi dây đỏ.
Cô bất giác nhớ đến hình ảnh cô gái vẫn chưa thành niên bị cướp giật trên
đường phố xa lạ, dù bị kéo lê đi nhưng vẫn nắm chặt chuỗi hạt không buông.
Những viên ngọc bích rơi vương vãi khắp mặt đất, những giọt nước mắt bất lực
lăn dài, cô quỳ trên đường phố nơi đất khách quê người, nhặt từng viên ngọc từ
con đường lầy lội bằng những ngón tay bị siết đến bật máu.
Như thể đang góp nhặt từng mảnh ký ức của cô và anh.
Cô siết chặt lấy chúng, chưa bao giờ buông tay.
“…Chưa từng tháo ra.”
Biệt Chi khẽ nói, cô nghiêng mặt qua, hàng mi run rẩy, khẽ hôn lên môi chàng
trai đang ngẩn người ngước nhìn cô.
“Canh Dã, anh vẫn luôn ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.