Chương 12:
Tưởng Mục Đồng
02/06/2021
Lâm Lung tỉnh dậy lúc hơn 8 giờ sáng. Cô nằm lăn lộn trên giường một lát, nhìn bài trí trong phòng, rốt cuộc cũng xác nhận một sự thật.
Cô, Lâm Lung, thật sự đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đi thi đấu eSports.
Rõ ràng hôm qua lúc mới dọn tới cô còn chưa hưng phấn như vậy, thế nhưng sáng hôm nay tỉnh dậy lại có cảm giác không nói nên lời, hệt như đang nằm mơ.
Cô đứng dậy xỏ dép vào. Câu lạc bộ không những xếp cho cô ở phòng riêng mà còn là phòng có ban công nữa.
Cô kéo rèm cửa sổ, đi ra ban công. Không khí xen lẫn sương sớm thật mát mẻ dễ chịu.
Lâm Lung lấy điện thoại di động, chụp cảnh bên ngoài.
Cây cối xung quanh tiểu khu xanh um tươi tốt, bầu trời Thượng Hải hôm nay lại trong xanh hiếm có, bóng cây rợp khắp trời.
Lúc cô up hình lên Weibo, lập tức có người hâm mộ vào comment.
"Sớm vậy đã dậy luyện đàn sao? Nữ thần nhỏ của tôi đỉnh quá điiii."
"Lung muội muội, lâu rồi không thấy em đăng Weibo, chúc ngày mới vui vẻ."
"Tôi nhìn sao ấy nhỉ, đây là Thượng Hải ư?"
Lâm Lung đọc một hồi, trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng. Rất nhiều người hâm mộ trên Weibo cô cũng là người học đàn từ nhỏ, rất nhiều người coi cô như nơi gửi lòng tin, họ nói học piano khổ lắm, nhưng mỗi lần nản chí lại xem cô như tấm gương để phấn đấu.
Nghĩ tới đây, Lâm Lung không biết khi chiến đội công bố tin sẽ gây nên sóng gió gì.
May mà cô cũng không hay suy nghĩ nhiều, dù gì ngày đó vẫn còn xa.
Cô thay đồ xuống lầu, bỗng phát hiện cả nhà chung hết sức yên tĩnh. Xem ra trừ cô, mọi người đều chưa dậy.
Lâm Lung thấy thời gian còn sớm liền ra ngoài chạy bộ quanh tuyến đường chính của tiểu khu một tiếng đồng hồ. Cô chạy xong về thay đồ rồi lập tức mở máy bắt đầu chơi game.
Vậy mà nhân viên văn phòng của chiến đội lại đến sớm nhất.
Mãi đến 12 giờ trưa, đội viên đầu tiên mới xuất hiện tại phòng huấn luyện.
Từ Ứng Hàn gội đầu rồi xuống, không thèm sấy tóc, tóc ngắn đen nhánh vẫn dính bệt xuống trán.
Anh mặc một chiếc áo màu lam nhạt, không biết bởi những sợi tóc mềm mại, hay bởi màu quần áo mà gương mặt điển trai chẳng bao giờ lộ cảm xúc kia lại trở nên bớt lạnh lùng và cứng rắn hơn mọi khi.
"Đội trưởng, chào buổi sáng." Lâm Lung vừa đánh xong một trận, nghe tiếng người đi vào liền quay đầu chào hỏi.
Từ Ứng Hàn có chút kinh ngạc, không ngờ có người còn tới sớm hơn anh.
Mặc dù Từ Ứng Hàn hơi ngạo mạn, nhưng anh lại rất có thiên phú. Bàn về trình độ huấn luyện khắc khổ, toàn bộ I.W không ai vượt được anh.
Đã rất lâu rồi, anh luôn là người xuất hiện tại phòng huấn luyện sớm nhất, rời đi trễ nhất.
"Dậy sớm vậy sao?" Từ Ứng Hàn gật đầu một cái, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh.
Lâm Lung chớp chớp mắt, gật đầu, chỉ vào màn hình máy tính, "Em vừa thắng liền bốn trận đấy."
Từ Ứng Hàn nhìn lịch sử đấu của cô trên màn hình. Quả nhiên là thắng liên tiếp, hơn nữa chiến tích còn đẹp vô cùng, nhìn ra được phần lớn trận đấu là do cô gánh.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, đôi mắt nhanh nhẹn nhìn chăm chăm về phía anh.
Kết quả là một giây sau, chàng trai đưa tay lên đầu cô, xoa hai cái.
Tóc của Lâm Lung đẹp vô cùng, vừa đen vừa bóng. Lúc cô không buộc tóc lên, chúng giống như một suối lụa màu đen vắt trên vai. Bị Từ Ứng Hàn xoa như vậy, đầu cô liền rối như tổ quạ.
Cô gái nhỏ đang định lườm anh, bỗng nghe được mấy câu hờ hững: "Đi lane không tồi."
Lâm Lung không ngờ anh lại khen mình.
Cô gái nhỏ đột nhiên trở nên lúng túng, vớ lấy điện thoại di động trước mặt.
Cô cúi đầu chăm chú lướt tin tức, chợt thấy một bài Weibo.
Là bài Weibo Tô Hiểu Đàm chia sẻ, bài gốc được chiến đội WY đăng 5 phút trước.
“Sau những cố gắng trong giai đoạn giao thoa, tuyển thủ solo đường mid thi đấu cho câu lạc bộ ED khu LCS châu Âu (ID: ED, Fox) đã chính thức gia nhập câu lạc bộ eSport WY (WY, Fox). Mong rằng giải đấu LPL mùa hè sắp tới, WY Fox có thể chỉ huy đội ngũ chúng ta giành được ánh hào quang. Bản hợp đồng của câu lạc bộ vẫn đang được tiến hành, hi vọng các fan hâm mộ có thể kiên trì chờ đợi.”
Lâm Lung nhấp vào bài gốc, phát hiện mới chỉ vài phút ngắn ngủi, bài đã được chia sẻ 5000 lượt.
Bản thân chiến đội WY là một đội mới, lại còn vừa đổi tên, ngay cả trên Weibo, fans cũng chỉ chừng 30.000.
Bình thường đăng bài trên Weibo, phía dưới nhiều lắm là mười mấy bình luận.
Bài này vừa đăng, quần chúng đều vây lại xem.
"Tôi không nhìn lầm chứ? Các người lại đi mua Fox, lợi hại, có tiền."
"A a a a a a a, hồ ly tiểu ca ca của em, cuối cùng anh cũng về đấu giải Trung Quốc chúng ta rồi."
"Cảm ơn bố WY đã mua hồ ly nhỏ của chúng mình, sau này mình không phải thức đêm theo dõi thi đấu tít bên châu Âu nữa rồi."
"Hồ ly tiểu ca ca à, em muốn điên cuồng gọi điện thoại cho anhhhh."
Điều khiến Lâm Lung không ngờ nhất chính là cô còn thấy cả fans của I.W ở đây.
"Xem dẫn đội của người ta rồi nhìn lại đội mình, đến cả vai trò đi MID gánh team còn chẳng có, thôi bỏ đi, chờ S8 vậy."
Lâm Lung vừa đọc vừa buồn cười, bởi cô nhận ra rất nhiều người share bài là fans của Lâm Diệc Nhượng.
"Cái tên Lâm Diệc Nhượng này." Cô hừ một tiếng. Từ Ứng Hàn đã bắt đầu xếp đội vào trận bên cạnh liếc cô một cái.
Lâm Lung bị anh nhìn có chút chột dạ, bật thốt lên.
"Em cảm thấy đội trưởng đẹp trai hơn anh ta nhiều."
Từ Ứng Hàn hơi nhíu mày. Không may rằng những lời này bị Giản Dịch vừa mới vào nghe được, cười trêu: "Mới sáng ra đã làm gì vậy Lâm Lung, em quá thẳng thắn rồi."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lâm Lung bỗng như dính phẩm nhuộm đỏ vậy, ửng hết cả lên.
Giản Dịch không biết cô bị trêu lại có thể đỏ mặt như vậy, định nói tiếp thì bị một bọc đồ từ đối diện bất ngờ đập tới.
Mặt Từ Ứng Hàn không đổi sắc, "Cút ra ngoài."
**
Sau khi Giản Dịch chạy mất dạng, Lâm Lung đang lúng túng không biết làm sao thì điện thoại reo.
Cô không thèm nhìn đó là ai, nhảy ngay khỏi ghế, cầm điện thoại phi ra ngoài.
Từ Ứng Hàn ngoảnh đầu nhìn cô một cái, trên khuôn mặt không biểu cảm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhỏ.
"Alo." Lâm Lung chạy một mạch ra tận ngoài nhà chung nghe điện thoại. Thời tiết tháng 5 ở Thượng Hải khá mát mẻ, gió nhẹ thổi qua, hong bớt vài phần nóng trên mặt cô.
Tô Hiểu Đàm: "Lâm Lung, sao cậu không nói chuyện anh hai cậu về cho tớ biết?"
Thì ra là chuyện này, cô bất đắc dĩ nói: "Tớ cũng mới biết tối qua mà."
May mà Tô Hiểu Đàm không để ý lắm, "Hôm nay, lúc tớ thấy bài người ta share mà sợ hết hồn, còn nghĩ cậu chơi trò giữ bí mật với tớ nữa."
"Tớ giống như đang mơ vậy." Tô Hiểu Đàm bưng mặt, bùi ngùi nói vào điện thoại.
Tô Hiểu Đàm: "Trước mùa giải tớ vẫn chỉ là một cô gái chơi game bình thường, nhưng bây giờ có hai bắp đùi bự là cậu và anh hai cậu, tớ thật muốn nhốt hai người lại cùng chơi chung."
Lâm Lung: "..."
Đuổi xong Tô Hiểu Đàm, cô mới trở lại phòng huấn luyện. Đã đến giờ cơm nhưng những người khác vẫn chưa dậy, chỉ có cô và Từ Ứng Hàn.
"Đội trưởng, ăn cơm xong anh còn đấu rank không ạ?" Ánh mắt Lâm Lung sáng lấp lánh.
Từ Ứng Hàn đang cúi đầu ăn cơm, nghe nói vậy bèn hỏi: "Em muốn chơi cùng anh à?"
Cô gái nhỏ gật đầu, giơ mấy ngón tay lên, "Thắng 5 ván nữa thôi, chỉ cần 5 ván nữa là em có thể lên top 10 rồi."
Từ Ứng Hàn nhìn cô một cái. Lâm Lung có chút chột dạ. Loại tư tưởng dựa dẫm vào người khác này phải chăng không tốt lắm?
Nhưng mà rõ ràng bên cạnh có bạn cùng đội lợi hại như vậy mà không đánh rank cùng nhau thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa, cô xem người ta thi đấu nhiều như vậy, đã khá quen với phong cách đấu giải của rất nhiều tuyển thủ nhà nghề.
Nếu để cô chọn một người, nhất định cô sẽ chọn Từ Ứng Hàn.
"Dựa vào chút tiền đồ này sao?" Từ Ứng Hàn hơi giễu, "Top 10 có là gì, đã chơi thì phải lên top 1 chứ."
Đợi tới lúc những người khác lần lượt đến phòng huấn luyện, thấy hai người đang chơi game, vốn còn không để ý, cho đến khi Vương Ngọc Đàn gọi Lâm Lung cùng đấu hạng.
"Em đang chơi chung với đội trưởng rồi, bọn em vừa thắng 2 ván đấy."
Lâm Lung nói như vậy chính là đang từ chối lên xe tang của cậu ta và Giản Dịch.
Lời vừa dứt, đừng nói Vương Ngọc Đàn, ngay cả TOP và JG cũng đều phải quay đầu, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ. Từ Ứng Hàn đứng dậy, dặn dò Lâm Lung: "Lúc xếp hàng vào trận, chọn giúp anh tướng Kalista."
Sau khi anh ra ngoài, Vương Ngọc Đàn còn không dám tin, phải hỏi lại lần nữa: "Em đấu rank với Hàn ca ư?"
Lâm Lung gật đầu, chuyện này lạ lắm sao? Lại có chuyện xưa gì nữa thế?
Giản Dịch chậc chậc hai tiếng rồi thở dài: "Quả nhiên đụng phải em gái yếu đuối, ngay cả Hàn thần tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng."
"Chắc em không biết Hàn ca còn có một nickname là cô nhi của LPL nhỉ."
Lâm Lung: "..."
Ngô Địch giải thích cho cô nickname đó từ đâu ra: "Thật ra các fans của anh ấy có viết một ít fanfic couple, khiến Hàn ca cảm thấy rất phiền. Vì vậy khi nhận phỏng vấn, anh ấy nói mình không quen nhiều tuyển thủ trong giới, vả lại, đúng là anh ấy không thích kết bạn với người ta, cũng không biết ai đặt nickname như vậy nữa."
Lâm Lung sửng sốt một hồi, cười nói: "Thế thì tốt quá, em là con gái, chắc chắn fans sẽ không viết fanfic couple cho em và anh ấy được."
Mọi người đều như bị sét đánh.
Giản Dịch nói: "Nhưng hai người một trai một gái, có thể nói chuyện yêu đương mà."
Nếu fans biết, chẳng phải gió càng lớn hơn sao.
Cô, Lâm Lung, thật sự đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đi thi đấu eSports.
Rõ ràng hôm qua lúc mới dọn tới cô còn chưa hưng phấn như vậy, thế nhưng sáng hôm nay tỉnh dậy lại có cảm giác không nói nên lời, hệt như đang nằm mơ.
Cô đứng dậy xỏ dép vào. Câu lạc bộ không những xếp cho cô ở phòng riêng mà còn là phòng có ban công nữa.
Cô kéo rèm cửa sổ, đi ra ban công. Không khí xen lẫn sương sớm thật mát mẻ dễ chịu.
Lâm Lung lấy điện thoại di động, chụp cảnh bên ngoài.
Cây cối xung quanh tiểu khu xanh um tươi tốt, bầu trời Thượng Hải hôm nay lại trong xanh hiếm có, bóng cây rợp khắp trời.
Lúc cô up hình lên Weibo, lập tức có người hâm mộ vào comment.
"Sớm vậy đã dậy luyện đàn sao? Nữ thần nhỏ của tôi đỉnh quá điiii."
"Lung muội muội, lâu rồi không thấy em đăng Weibo, chúc ngày mới vui vẻ."
"Tôi nhìn sao ấy nhỉ, đây là Thượng Hải ư?"
Lâm Lung đọc một hồi, trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng. Rất nhiều người hâm mộ trên Weibo cô cũng là người học đàn từ nhỏ, rất nhiều người coi cô như nơi gửi lòng tin, họ nói học piano khổ lắm, nhưng mỗi lần nản chí lại xem cô như tấm gương để phấn đấu.
Nghĩ tới đây, Lâm Lung không biết khi chiến đội công bố tin sẽ gây nên sóng gió gì.
May mà cô cũng không hay suy nghĩ nhiều, dù gì ngày đó vẫn còn xa.
Cô thay đồ xuống lầu, bỗng phát hiện cả nhà chung hết sức yên tĩnh. Xem ra trừ cô, mọi người đều chưa dậy.
Lâm Lung thấy thời gian còn sớm liền ra ngoài chạy bộ quanh tuyến đường chính của tiểu khu một tiếng đồng hồ. Cô chạy xong về thay đồ rồi lập tức mở máy bắt đầu chơi game.
Vậy mà nhân viên văn phòng của chiến đội lại đến sớm nhất.
Mãi đến 12 giờ trưa, đội viên đầu tiên mới xuất hiện tại phòng huấn luyện.
Từ Ứng Hàn gội đầu rồi xuống, không thèm sấy tóc, tóc ngắn đen nhánh vẫn dính bệt xuống trán.
Anh mặc một chiếc áo màu lam nhạt, không biết bởi những sợi tóc mềm mại, hay bởi màu quần áo mà gương mặt điển trai chẳng bao giờ lộ cảm xúc kia lại trở nên bớt lạnh lùng và cứng rắn hơn mọi khi.
"Đội trưởng, chào buổi sáng." Lâm Lung vừa đánh xong một trận, nghe tiếng người đi vào liền quay đầu chào hỏi.
Từ Ứng Hàn có chút kinh ngạc, không ngờ có người còn tới sớm hơn anh.
Mặc dù Từ Ứng Hàn hơi ngạo mạn, nhưng anh lại rất có thiên phú. Bàn về trình độ huấn luyện khắc khổ, toàn bộ I.W không ai vượt được anh.
Đã rất lâu rồi, anh luôn là người xuất hiện tại phòng huấn luyện sớm nhất, rời đi trễ nhất.
"Dậy sớm vậy sao?" Từ Ứng Hàn gật đầu một cái, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh.
Lâm Lung chớp chớp mắt, gật đầu, chỉ vào màn hình máy tính, "Em vừa thắng liền bốn trận đấy."
Từ Ứng Hàn nhìn lịch sử đấu của cô trên màn hình. Quả nhiên là thắng liên tiếp, hơn nữa chiến tích còn đẹp vô cùng, nhìn ra được phần lớn trận đấu là do cô gánh.
Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, đôi mắt nhanh nhẹn nhìn chăm chăm về phía anh.
Kết quả là một giây sau, chàng trai đưa tay lên đầu cô, xoa hai cái.
Tóc của Lâm Lung đẹp vô cùng, vừa đen vừa bóng. Lúc cô không buộc tóc lên, chúng giống như một suối lụa màu đen vắt trên vai. Bị Từ Ứng Hàn xoa như vậy, đầu cô liền rối như tổ quạ.
Cô gái nhỏ đang định lườm anh, bỗng nghe được mấy câu hờ hững: "Đi lane không tồi."
Lâm Lung không ngờ anh lại khen mình.
Cô gái nhỏ đột nhiên trở nên lúng túng, vớ lấy điện thoại di động trước mặt.
Cô cúi đầu chăm chú lướt tin tức, chợt thấy một bài Weibo.
Là bài Weibo Tô Hiểu Đàm chia sẻ, bài gốc được chiến đội WY đăng 5 phút trước.
“Sau những cố gắng trong giai đoạn giao thoa, tuyển thủ solo đường mid thi đấu cho câu lạc bộ ED khu LCS châu Âu (ID: ED, Fox) đã chính thức gia nhập câu lạc bộ eSport WY (WY, Fox). Mong rằng giải đấu LPL mùa hè sắp tới, WY Fox có thể chỉ huy đội ngũ chúng ta giành được ánh hào quang. Bản hợp đồng của câu lạc bộ vẫn đang được tiến hành, hi vọng các fan hâm mộ có thể kiên trì chờ đợi.”
Lâm Lung nhấp vào bài gốc, phát hiện mới chỉ vài phút ngắn ngủi, bài đã được chia sẻ 5000 lượt.
Bản thân chiến đội WY là một đội mới, lại còn vừa đổi tên, ngay cả trên Weibo, fans cũng chỉ chừng 30.000.
Bình thường đăng bài trên Weibo, phía dưới nhiều lắm là mười mấy bình luận.
Bài này vừa đăng, quần chúng đều vây lại xem.
"Tôi không nhìn lầm chứ? Các người lại đi mua Fox, lợi hại, có tiền."
"A a a a a a a, hồ ly tiểu ca ca của em, cuối cùng anh cũng về đấu giải Trung Quốc chúng ta rồi."
"Cảm ơn bố WY đã mua hồ ly nhỏ của chúng mình, sau này mình không phải thức đêm theo dõi thi đấu tít bên châu Âu nữa rồi."
"Hồ ly tiểu ca ca à, em muốn điên cuồng gọi điện thoại cho anhhhh."
Điều khiến Lâm Lung không ngờ nhất chính là cô còn thấy cả fans của I.W ở đây.
"Xem dẫn đội của người ta rồi nhìn lại đội mình, đến cả vai trò đi MID gánh team còn chẳng có, thôi bỏ đi, chờ S8 vậy."
Lâm Lung vừa đọc vừa buồn cười, bởi cô nhận ra rất nhiều người share bài là fans của Lâm Diệc Nhượng.
"Cái tên Lâm Diệc Nhượng này." Cô hừ một tiếng. Từ Ứng Hàn đã bắt đầu xếp đội vào trận bên cạnh liếc cô một cái.
Lâm Lung bị anh nhìn có chút chột dạ, bật thốt lên.
"Em cảm thấy đội trưởng đẹp trai hơn anh ta nhiều."
Từ Ứng Hàn hơi nhíu mày. Không may rằng những lời này bị Giản Dịch vừa mới vào nghe được, cười trêu: "Mới sáng ra đã làm gì vậy Lâm Lung, em quá thẳng thắn rồi."
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Lâm Lung bỗng như dính phẩm nhuộm đỏ vậy, ửng hết cả lên.
Giản Dịch không biết cô bị trêu lại có thể đỏ mặt như vậy, định nói tiếp thì bị một bọc đồ từ đối diện bất ngờ đập tới.
Mặt Từ Ứng Hàn không đổi sắc, "Cút ra ngoài."
**
Sau khi Giản Dịch chạy mất dạng, Lâm Lung đang lúng túng không biết làm sao thì điện thoại reo.
Cô không thèm nhìn đó là ai, nhảy ngay khỏi ghế, cầm điện thoại phi ra ngoài.
Từ Ứng Hàn ngoảnh đầu nhìn cô một cái, trên khuôn mặt không biểu cảm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhỏ.
"Alo." Lâm Lung chạy một mạch ra tận ngoài nhà chung nghe điện thoại. Thời tiết tháng 5 ở Thượng Hải khá mát mẻ, gió nhẹ thổi qua, hong bớt vài phần nóng trên mặt cô.
Tô Hiểu Đàm: "Lâm Lung, sao cậu không nói chuyện anh hai cậu về cho tớ biết?"
Thì ra là chuyện này, cô bất đắc dĩ nói: "Tớ cũng mới biết tối qua mà."
May mà Tô Hiểu Đàm không để ý lắm, "Hôm nay, lúc tớ thấy bài người ta share mà sợ hết hồn, còn nghĩ cậu chơi trò giữ bí mật với tớ nữa."
"Tớ giống như đang mơ vậy." Tô Hiểu Đàm bưng mặt, bùi ngùi nói vào điện thoại.
Tô Hiểu Đàm: "Trước mùa giải tớ vẫn chỉ là một cô gái chơi game bình thường, nhưng bây giờ có hai bắp đùi bự là cậu và anh hai cậu, tớ thật muốn nhốt hai người lại cùng chơi chung."
Lâm Lung: "..."
Đuổi xong Tô Hiểu Đàm, cô mới trở lại phòng huấn luyện. Đã đến giờ cơm nhưng những người khác vẫn chưa dậy, chỉ có cô và Từ Ứng Hàn.
"Đội trưởng, ăn cơm xong anh còn đấu rank không ạ?" Ánh mắt Lâm Lung sáng lấp lánh.
Từ Ứng Hàn đang cúi đầu ăn cơm, nghe nói vậy bèn hỏi: "Em muốn chơi cùng anh à?"
Cô gái nhỏ gật đầu, giơ mấy ngón tay lên, "Thắng 5 ván nữa thôi, chỉ cần 5 ván nữa là em có thể lên top 10 rồi."
Từ Ứng Hàn nhìn cô một cái. Lâm Lung có chút chột dạ. Loại tư tưởng dựa dẫm vào người khác này phải chăng không tốt lắm?
Nhưng mà rõ ràng bên cạnh có bạn cùng đội lợi hại như vậy mà không đánh rank cùng nhau thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa, cô xem người ta thi đấu nhiều như vậy, đã khá quen với phong cách đấu giải của rất nhiều tuyển thủ nhà nghề.
Nếu để cô chọn một người, nhất định cô sẽ chọn Từ Ứng Hàn.
"Dựa vào chút tiền đồ này sao?" Từ Ứng Hàn hơi giễu, "Top 10 có là gì, đã chơi thì phải lên top 1 chứ."
Đợi tới lúc những người khác lần lượt đến phòng huấn luyện, thấy hai người đang chơi game, vốn còn không để ý, cho đến khi Vương Ngọc Đàn gọi Lâm Lung cùng đấu hạng.
"Em đang chơi chung với đội trưởng rồi, bọn em vừa thắng 2 ván đấy."
Lâm Lung nói như vậy chính là đang từ chối lên xe tang của cậu ta và Giản Dịch.
Lời vừa dứt, đừng nói Vương Ngọc Đàn, ngay cả TOP và JG cũng đều phải quay đầu, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ. Từ Ứng Hàn đứng dậy, dặn dò Lâm Lung: "Lúc xếp hàng vào trận, chọn giúp anh tướng Kalista."
Sau khi anh ra ngoài, Vương Ngọc Đàn còn không dám tin, phải hỏi lại lần nữa: "Em đấu rank với Hàn ca ư?"
Lâm Lung gật đầu, chuyện này lạ lắm sao? Lại có chuyện xưa gì nữa thế?
Giản Dịch chậc chậc hai tiếng rồi thở dài: "Quả nhiên đụng phải em gái yếu đuối, ngay cả Hàn thần tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng."
"Chắc em không biết Hàn ca còn có một nickname là cô nhi của LPL nhỉ."
Lâm Lung: "..."
Ngô Địch giải thích cho cô nickname đó từ đâu ra: "Thật ra các fans của anh ấy có viết một ít fanfic couple, khiến Hàn ca cảm thấy rất phiền. Vì vậy khi nhận phỏng vấn, anh ấy nói mình không quen nhiều tuyển thủ trong giới, vả lại, đúng là anh ấy không thích kết bạn với người ta, cũng không biết ai đặt nickname như vậy nữa."
Lâm Lung sửng sốt một hồi, cười nói: "Thế thì tốt quá, em là con gái, chắc chắn fans sẽ không viết fanfic couple cho em và anh ấy được."
Mọi người đều như bị sét đánh.
Giản Dịch nói: "Nhưng hai người một trai một gái, có thể nói chuyện yêu đương mà."
Nếu fans biết, chẳng phải gió càng lớn hơn sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.