Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chương 1216: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (65 )
Hề Yên
27/08/2017
Thật ra Thi Khả Nhi muốn nói là: Cô đồng ý muốn dọn đi nhà anh ở khi nào?
Đương nhiên, lời này cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, dùng tính cách Thi Mị, dù cô không đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, bởi vì anh sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế và dụ dỗ để bắt buộc cô thỏa hiệp.
Đây cũng chính là 1000 cách anh mới vừa nói....
"Anh, sao em cảm thấy hiện tại anh càng ngày càng phúc hắc, hơn nữa làm chuyện còn rất bá đạo, không thông qua sự cho phép của người khác liền hạn chế tự do của người đó."
"Đối phó loại phụ nữ như em, cách hiệu quả nhất chính là thô bạo đơn giản."
Thi Mị nói xong, ánh mắt đảo qua chân trần của cô, anh nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống trước người cô giống như vừa rồi.
"Đi lên."
"À."
Thi Khả Nhi đáp lại một tiếng, liền bò lên trên lưng của anh.
Dọc theo đường lúc đến, chưa tới năm phút đồng hồ liền bước trở về nơi đỗ xe.
Thi Mị mở cửa xe ghế ngồi trước ra, cẩn thận thả Thi Khả Nhi vào, sau đó cúi người buộc dây an toàn cho cô.
Vì động tác này, mặt của hai người dán cực kỳ gần, nhìn gương mặt hoàn mỹ kia, Thi Khả Nhi lại không nhịn được làm chuyện xấu rồi.
Đưa tay nhéo nhéo mặt của anh nói: "Anh, từng có người nghi ngờ tính chân thật gương mặt này của anh chưa? Có phẫu thuật thẩm mỹ thay mặt cho anh hay không?"
Thi Mị lạnh lùng liếc cô một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cô tốt nhất đừng nên chọc đến anh, sau đó thay cô đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào trên ghế lái.
Xe vừa khởi động, điện thoại di động của anh liền vang lên, vì vậy lấy điện thoại di động ra xem xét, thấy là một dãy số không biết tên, anh nhíu nhíu mày, vẫn là nhận nghe.
"Alo, xin chào." Đầu kia truyền đến giọng nữ vững vàng.
"Ừ." Giọng nói Thi Mị rất là lạnh lùng, trong lúc nhất thời dường như ngay cả không khí đều bị áp suất thấp phát ra từ trên người anh ngưng động lại.
Nhưng, anh có thể đáp lại đối phương đã thật bất ngờ, bởi vì bình thường anh sẽ hoàn toàn không nhận số xa lạ.
"Xin hỏi ngài là bác hai của Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước sao? Tôi là cô giáo của bọn chúng, tôi họ Trương, ngài gọi tôi cô gái Trương là được rồi." Đối phương giới thiệu thân phận của mình.
Thi Mị dửng dưng ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Phải." Cô giáo Trương nói: "Chuyện là thế này, Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước ở trường học đánh nhau với bạn nhỏ khác, ra tay quá nặng dẫn đến đối phương chảy máu mũi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Hiện tại cha mẹ bạn nhỏ bị thương đã tới trường học, yêu cầu cho một lời giải thích. Nhân viên nhà trường gọi điện thoại cho ba mẹ Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước, nhưng không gọi được, dưới tình thế cấp bách chúng tôi chỉ có thể gọi cho người liên lạc khẩn cấp, cũng chính là ngài. Không biết hiện tại ngài có thời gian đến trường học xử lý một chút hay không."
Nghe đối phương nói hết lời, mày Thi Mị nhíu lại thành một chữ xuyên, mắt sắc bén như muốn giết người.
"Mười phút sau tôi sẽ đến."
Lạnh lùng quẳng xuống một câu nói, anh trực tiếp cúp điện thoại, buông tay phanh xe ra, đạp một cước xuống chân ga nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Thấy thần sắc anh nghiêm túc, Thi Khả Nhi ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Hai tên nhóc kia gây chuyện rồi."
Thi Mị nhìn không chớp mắt về phía trước, ưu nhã chuyển động tay lái, xuyên qua trong dòng xe cộ dày đặc.
"Lại gây chuyện?" Thi Khả Nhi nhíu mày, "Tháng này đã là lần thứ tám, tiếp tục như vậy sẽ còn đến đâu nữa, nếu không quản giáo, về sau sợ rằng ngay cả vườn trẻ đều sắp bị bọn họ oanh tạc. Thật không biết tính tình hai người bọn chúng giống ai, động một chút lại sử dụng bạo lực."
Đương nhiên, lời này cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, dùng tính cách Thi Mị, dù cô không đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, bởi vì anh sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế và dụ dỗ để bắt buộc cô thỏa hiệp.
Đây cũng chính là 1000 cách anh mới vừa nói....
"Anh, sao em cảm thấy hiện tại anh càng ngày càng phúc hắc, hơn nữa làm chuyện còn rất bá đạo, không thông qua sự cho phép của người khác liền hạn chế tự do của người đó."
"Đối phó loại phụ nữ như em, cách hiệu quả nhất chính là thô bạo đơn giản."
Thi Mị nói xong, ánh mắt đảo qua chân trần của cô, anh nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống trước người cô giống như vừa rồi.
"Đi lên."
"À."
Thi Khả Nhi đáp lại một tiếng, liền bò lên trên lưng của anh.
Dọc theo đường lúc đến, chưa tới năm phút đồng hồ liền bước trở về nơi đỗ xe.
Thi Mị mở cửa xe ghế ngồi trước ra, cẩn thận thả Thi Khả Nhi vào, sau đó cúi người buộc dây an toàn cho cô.
Vì động tác này, mặt của hai người dán cực kỳ gần, nhìn gương mặt hoàn mỹ kia, Thi Khả Nhi lại không nhịn được làm chuyện xấu rồi.
Đưa tay nhéo nhéo mặt của anh nói: "Anh, từng có người nghi ngờ tính chân thật gương mặt này của anh chưa? Có phẫu thuật thẩm mỹ thay mặt cho anh hay không?"
Thi Mị lạnh lùng liếc cô một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cô tốt nhất đừng nên chọc đến anh, sau đó thay cô đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào trên ghế lái.
Xe vừa khởi động, điện thoại di động của anh liền vang lên, vì vậy lấy điện thoại di động ra xem xét, thấy là một dãy số không biết tên, anh nhíu nhíu mày, vẫn là nhận nghe.
"Alo, xin chào." Đầu kia truyền đến giọng nữ vững vàng.
"Ừ." Giọng nói Thi Mị rất là lạnh lùng, trong lúc nhất thời dường như ngay cả không khí đều bị áp suất thấp phát ra từ trên người anh ngưng động lại.
Nhưng, anh có thể đáp lại đối phương đã thật bất ngờ, bởi vì bình thường anh sẽ hoàn toàn không nhận số xa lạ.
"Xin hỏi ngài là bác hai của Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước sao? Tôi là cô giáo của bọn chúng, tôi họ Trương, ngài gọi tôi cô gái Trương là được rồi." Đối phương giới thiệu thân phận của mình.
Thi Mị dửng dưng ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Phải." Cô giáo Trương nói: "Chuyện là thế này, Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước ở trường học đánh nhau với bạn nhỏ khác, ra tay quá nặng dẫn đến đối phương chảy máu mũi, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Hiện tại cha mẹ bạn nhỏ bị thương đã tới trường học, yêu cầu cho một lời giải thích. Nhân viên nhà trường gọi điện thoại cho ba mẹ Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước, nhưng không gọi được, dưới tình thế cấp bách chúng tôi chỉ có thể gọi cho người liên lạc khẩn cấp, cũng chính là ngài. Không biết hiện tại ngài có thời gian đến trường học xử lý một chút hay không."
Nghe đối phương nói hết lời, mày Thi Mị nhíu lại thành một chữ xuyên, mắt sắc bén như muốn giết người.
"Mười phút sau tôi sẽ đến."
Lạnh lùng quẳng xuống một câu nói, anh trực tiếp cúp điện thoại, buông tay phanh xe ra, đạp một cước xuống chân ga nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Thấy thần sắc anh nghiêm túc, Thi Khả Nhi ý thức được có thể đã xảy ra chuyện, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Hai tên nhóc kia gây chuyện rồi."
Thi Mị nhìn không chớp mắt về phía trước, ưu nhã chuyển động tay lái, xuyên qua trong dòng xe cộ dày đặc.
"Lại gây chuyện?" Thi Khả Nhi nhíu mày, "Tháng này đã là lần thứ tám, tiếp tục như vậy sẽ còn đến đâu nữa, nếu không quản giáo, về sau sợ rằng ngay cả vườn trẻ đều sắp bị bọn họ oanh tạc. Thật không biết tính tình hai người bọn chúng giống ai, động một chút lại sử dụng bạo lực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.