Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 69: Anh không thể khiêm tốn chút sao?
Xảo Linh
18/03/2017
Edit: Junie
Ông ngoại xuất viện!
Mạc Oánh đưa ông đến căn nhà Lục Minh Hiên cho, do nằm ngay khu đô thị nên phòng ốc rất lớn rất thoải mái, lầu dưới có hồ bơi cùng vườn hoa, ban công và cửa sổ nhìn ra đều là biển, các đồ dùng gia dụng đều lắp đặt đầy đủ, chỉ cần đem quần áo xếp vào là ở được ngay!
Ông ngoại chưa từng đặt chân tới nơi xa hoa như vậy, nét mặt có hơi kinh ngạc.
"Chúng ta ở nơi này?"
"Ừ, nơi này chính là nhà của chúng ta."
"Còn nhà cũ thì sao?"
"Cháu đã cho thuê, cháu mong ông được sống thoải mái hơn. Nơi này, ông không thích?"
Ông ngoại suy nghĩ một chút mới nói: "Thích. . . . . ."
"Vậy thì tốt." Mạc Oánh cười.
"Nơi này rất đắt? Cháu mua luôn hả?"
"Ừ, cháu đã mua lại rồi, gần đây nhận được nhiều hợp đồng quay phim, quảng cáo, nên thu nhập rất cao!" Mạc Oánh ôm ông ngoại vui vẻ luyên thuyên: "Bắt đầu từ hôm nay, ông cứ an tâm dưỡng tuổi già, cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho ông ăn ngon, dẫn ông đi du lịch mỗi khi rảnh rỗi, ông ngoại, có thời gian cứ chơi đánh cờ cho đỡ nhàm chán, lầu dưới thì có công viên, thường ngày nhiều ông bà lão đến tập dưỡng sinh chơi cờ, nhất định ông sẽ thích."
Ông ngoại cười, cười đến thật hai bên nhăn nheo, từ trong mắt của ông nhìn thấy được niềm vui sướng mãn nguyện khi mong chờ về tương lai sắp tới.
Mạc Oánh thuê hai người bảo mẫu đến chăm sóc ông hàng ngày trong việc đi lại và ăn uống, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, cô phải trở về phim trường ngay.
Ngày đó cô đang ở phòng hóa trang, Lục Minh Hiên gọi điện tới, vừa nhìn thấy số anh liền không dám chậm trễ tay ấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Đang làm gì đấy?"
"Mới vừa quay phim xong, đang ở phòng hóa trang thay đồ chuẩn bị về nhà."
"Mười phút sau, tôi tới đón cô." Anh nói xong trực tiếp cúp máy, không cho đối phương cơ hội trả lời.
Mạc Oánh từ cửa chính nhìn ra thấy một chiếc Ferrari màu đỏ phách lối đã sớm chờ bên ngoài, cô vội vàng ngồi kế bên ghế lái, thúc giục anh nhanh chóng rời đi.
Anh có vẻ đang khó chịu nhưng vẫn nổ máy chạy.
"Tự tôi tới đón, cô không vui sao?" Lục Minh Hiên lạnh lùng mở miệng, cô cảm giác nhiệt độ trong xe giảm đi rất nhiều.
"Anh không thể khiêm tốn chút sao? Bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, không sợ truyền thông bắt gặp à? Quan hệ giữa anh và tôi bị đám chó săn phát hiện, đối với chúng ta đều bất lợi cả?"
Ông ngoại xuất viện!
Mạc Oánh đưa ông đến căn nhà Lục Minh Hiên cho, do nằm ngay khu đô thị nên phòng ốc rất lớn rất thoải mái, lầu dưới có hồ bơi cùng vườn hoa, ban công và cửa sổ nhìn ra đều là biển, các đồ dùng gia dụng đều lắp đặt đầy đủ, chỉ cần đem quần áo xếp vào là ở được ngay!
Ông ngoại chưa từng đặt chân tới nơi xa hoa như vậy, nét mặt có hơi kinh ngạc.
"Chúng ta ở nơi này?"
"Ừ, nơi này chính là nhà của chúng ta."
"Còn nhà cũ thì sao?"
"Cháu đã cho thuê, cháu mong ông được sống thoải mái hơn. Nơi này, ông không thích?"
Ông ngoại suy nghĩ một chút mới nói: "Thích. . . . . ."
"Vậy thì tốt." Mạc Oánh cười.
"Nơi này rất đắt? Cháu mua luôn hả?"
"Ừ, cháu đã mua lại rồi, gần đây nhận được nhiều hợp đồng quay phim, quảng cáo, nên thu nhập rất cao!" Mạc Oánh ôm ông ngoại vui vẻ luyên thuyên: "Bắt đầu từ hôm nay, ông cứ an tâm dưỡng tuổi già, cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền, cho ông ăn ngon, dẫn ông đi du lịch mỗi khi rảnh rỗi, ông ngoại, có thời gian cứ chơi đánh cờ cho đỡ nhàm chán, lầu dưới thì có công viên, thường ngày nhiều ông bà lão đến tập dưỡng sinh chơi cờ, nhất định ông sẽ thích."
Ông ngoại cười, cười đến thật hai bên nhăn nheo, từ trong mắt của ông nhìn thấy được niềm vui sướng mãn nguyện khi mong chờ về tương lai sắp tới.
Mạc Oánh thuê hai người bảo mẫu đến chăm sóc ông hàng ngày trong việc đi lại và ăn uống, sau khi sắp xếp đâu vào đấy, cô phải trở về phim trường ngay.
Ngày đó cô đang ở phòng hóa trang, Lục Minh Hiên gọi điện tới, vừa nhìn thấy số anh liền không dám chậm trễ tay ấn nút màu xanh nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Đang làm gì đấy?"
"Mới vừa quay phim xong, đang ở phòng hóa trang thay đồ chuẩn bị về nhà."
"Mười phút sau, tôi tới đón cô." Anh nói xong trực tiếp cúp máy, không cho đối phương cơ hội trả lời.
Mạc Oánh từ cửa chính nhìn ra thấy một chiếc Ferrari màu đỏ phách lối đã sớm chờ bên ngoài, cô vội vàng ngồi kế bên ghế lái, thúc giục anh nhanh chóng rời đi.
Anh có vẻ đang khó chịu nhưng vẫn nổ máy chạy.
"Tự tôi tới đón, cô không vui sao?" Lục Minh Hiên lạnh lùng mở miệng, cô cảm giác nhiệt độ trong xe giảm đi rất nhiều.
"Anh không thể khiêm tốn chút sao? Bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, không sợ truyền thông bắt gặp à? Quan hệ giữa anh và tôi bị đám chó săn phát hiện, đối với chúng ta đều bất lợi cả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.