Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong
Chương 19: Hù chết
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
22/01/2016
Người Hách Quang
Quang không hề lạnh nữa, hai cái lò mới mang thêm vào trong phòng liền
mang ra gian ngoài, hàn độc đã giải hết nhưng phổi bị tổn thương, trong
chốc lát thân thể không có cách nào khôi phục như trước, mơ màng nằm
trên giường hai ngày, từ trước đến nay đây là lần nàng bị thương nặng
nhất, thiếu chút nữa đã vào Quỷ Môn Quan rồi.
Lúc hấp hối sắp chết thì Hách Quang Quang nhìn thấy cha cùng mẹ xinh đẹp tới đón nàng, hai người duỗi tay về phía nàng cười nói muốn dẫn nàng đi cùng.
Rốt cuộc cũng gặp được người thân nàng vẫn nhớ nhung, Hách Quang Quang bị giày vò đau đớn không muốn sống, không chút do dự, bước về phía cha mẹ thân thiết, chỉ lát nữa là có thể cách xa đau đớn đoàn tụ cùng cha mẹ vẫn luôn cưng chiều nàng, kết quả tự dưng một nguồn sức mạnh xuất hiện, lôi nàng về.
Đang lúc giãy dụa, Hách Quang Quang thấy cha mẹ cười hiền lành phất phất tay nói lời từ biệt với nàng, sau đó biến mất không dấu vết, gấp đến độ nàng vừa kêu vừa khóc, nhưng kêu mãi bóng dáng cha mẹ cũng không trở về.
"Cha. . . Mẹ. . ." Trong lúc mê man, Hách Quang Quang nói mơ, khóe mắt vương lệ, dung nhan thanh tú gầy gò một vòng điểm một vệt nước mắt khiến người ta thương xót, nếu không phải bị trọng thương, tình cảnh ấy sợ là từ trước đến giờ không bao giờ xuất hiện trên mặt Hách Quang Quang, người không biết mềm mại là cái gì.
Diệp Thao đứng ở đầu giường mím môi nhìn Hách Quang Quang đang ngủ khóc đến đau lòng, chân mày khẽ nhíu: "Tỉnh lại nhanh! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu d'đ/l'q/d đến lúc đó ngươi còn là bộ dáng nửa sống nửa chết này, đừng trách ta vô tình ném ngươi lại mặc ngươi tự sinh tự diệt!"
Giống như cảm thấy uy hiếp, Hách Quang Quang chưa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng run run, nước mắt hơi dừng lại.
"Phụ thân, ngươi xem nàng sợ." Diệp Tử Thông chỉ vào Hách Quang Quang không hề nữa nói mơ nữa ngạc nhiên nói.
"Đừng ở chỗ này quá lâu, con còn phải trở về phòng uống thuốc." Diệp Thao nhàn nhạt nói với nhi tử đang đứng ở bên cạnh.
"Tử Thông biết." Diệp Tử Thông bởi vì sử dụng giáp thảo, thân thể còn quá nhỏ có chút khó có thể chịu đựng năng lượng bá đạo của giáp thảo, vì vậy mỗi ngày đều uống hai lần thuốc, hơn nữa có người lấy nội lực hỗ trợ, để có thể nhanh chóng an toàn hấp thu năng lượng.
Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang một cái sau đó xoay người rời đi.
Được tự do mắt Diệp Tử Thông vụt sáng nhẹ nhàng lại gần trước giường Hách Quang Quang, nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt của nàng nói: "Này, sao ngươi còn không tỉnh?"
Hách Quang Quang không đáp lại.
"Nói cho ngươi biết, nếu không tỉnh ta sẽ lột sạch lông Bát ca!" Diệp Tử Thông học giọng uy hiếp của Diệp Thao vừa nãy nói.
Lông mi giật giật, bị quấy rầy giấc ngủ, mặt Hách Quang Quang hiện ra một tia không kiên nhẫn .
Lông mày Diệp Tử Thông giương lên, nghiêm mặt thở phì phò nói: " Dám chê ta phiền? Ngươi đợi đó!" Nói xong vội vã chạy đi.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, chân mày Hách Quang Quang giãn ra tiếp tục ngủ say, chỉ là chưa được bao lâu, âm thanh phiền phức này lại tới, lần này không chỉ có đứa bé, lại còn có thêm một con chim.
"Ngươi tỉnh hay không tỉnh?" Diệp Tử Thông xách theo lồng chim đứng ở trước giường Hách Quang Quang hỏi, thấy Hách Quang Quang vẫn như cũ không để ý tới người khác, khóe miệng nâng lên ý đùa dai, híp mắt quét về phía Bát ca co rúm lại thành một đoàn đang tỏ ra đáng thương mà nhìn hắn.
"Tha mạng, tha mạng." Bát ca bị hù dọa lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Lời này kêu cho chủ tử ngủ như heo kia của ngươi nghe đi." Dứt lời, đôi tay Diệp Tử Thông nắm lồng chim bắt đầu lay động lên xuống trái phải một cách ác liệt, bị lắc sắp mất nửa cái mạng, tiểu Bát ca thê lương kêu lên.
Tiếng cười của Diệp Tử Thông hòa cùng tiếng thét chói tai của tiểu Bát ca, khiến trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
Hách Quang Quang bị nháo đến choáng váng đầu óc, kháng nghị lắc đầu mấy cái, lúc âm thanh chẳng những không ngừng còn có khuynh hướng tệ hại hơn, rốt cuộc cau mày mở mắt tỉnh lại.
"Đã tỉnh rồi hả? Ta còn tưởng rằng ngươi không quan tâm đến sống chết của tiểu Bát ca cơ." Diệp Tử Thông thấy Hách Quang Quang tỉnh, lộ ra đạt được mục đích ý xấu , tốt bụng bỏ qua cho Bát ca bị giày vò nằm ở trong lồng không đứng nổi, đặt lồng chim ở đầu giường.
Sáng sớm hôm qua Hách Quang Quang mới tỉnh, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, trừ lúc uống thuốc và ăn cơm ra thỉnh thoảng tỉnh lại trong chốc lát, phần lớn thời gian đều là hôn mê.
"Ngươi. . ." Cổ họng Hách Quang Quang rất khô, âm thanh phát ra có chút khó khăn.
"Người đâu, nàng tỉnh." Diệp Tử Thông hướng ra ngoài hô.
Nha hoàn giữ cửa nghe vậy lập tức đi vào, săn sóc bưng nước ấm chuẩn bị ở trên bàn lên giúp Hách Quang Quang uống.
"Tiểu thư trước tiên đừng ngủ, nô tỳ sẽ đi bưng thức ăn đến ngay." Giọng nha hoàn cung kính một cách thần kỳ, chỉ là Hách Quang Quang vẫn ngẩn người nên không nhận thấy điều khác thường.
"Ừ." Hách Quang Quang nhẹ nhàng gật đầu, ngủ quá lâu đột nhiên tỉnh lại, suy nghĩ phần lớn còn đắm chìm trong mộng cảnh, cộng thêm nhức đầu, mắt vừa đau vừa sưng, vẻ mặt chợt có chút hoảng hoảng hốt.
"Bộ dáng ngây ngô này của ngươi thật xấu xí." Diệp Tử Thông ghét bỏ quan sát ánh mắt đăm đăm cùng vẻ mặt ngây ngô của Hách Quang Quang.
"Chủ nhân. . . Cứu mạng." Tiểu Bát ca run rẩy thân thể nhỏ bé tội nghiệp mà nhìn Hách Quang Quang, âm thanh rung động so với thân thể còn lợi hại hơn.
Hách Quang Quang theo tiếng động nhìn qua, nhìn thấy Bát ca giống như mới vừa đánh nhau xong, ánh mắt rốt cuộc có hồn một chút, mất hứng trừng mắt về phía Diệp Tử Thông, khàn khàn nói oán trách: "Ngươi lại bắt nạt Bát ca của ta."
"Ai bảo ngươi nửa sống nửa chết? Chỉ bằng bộ dáng một cơn gió thổi qua là đổ của ngươi mà còn muốn che chở ngựa của ngươi và Bát ca?" Diệp Tử thông vênh mặt cao ngạo, khinh thường nói.
Lúc này Hách Quang Quang chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng, tóc xõa, sắc mặt tiều tụy, cặp mắt sưng đỏ, bởi vì gan phổi còn chưa tĩnh dưỡng tốt, động một cái đều phải thận trọng, bộ dạng yếu đuối bệnh hoạn ngay cả mình cũng không bảo vệ được, nói gì bảo vệ sủng vật?
"Cũng không nghĩ bộ dáng này của ta là vì trộm giáp thảo cho ai mà thành!" Hách Quang Quang nhẹ giọng nói ra, hiện tại nàng ngay cả nói chuyện cũng không thể lớn tiếng, nếu không sẽ động tới lồng ngực, đau đến phát khóc.
Diệp Tử thông nghe vậy cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thu hồi bộ dáng phách lối, kỳ cục mấp máy môi hừ nhẹ: "Nói thật dễ nghe, còn không phải là bởi vì ngươi muốn rời đi nên mới liều mạng sao?"
Hách Quang Quang giận đến trợn tròn mắt nhìn Diệp Tử Thông: "Thật là một đứa bé tàn nhẫn!"
Diệp Tử Thông bị nói vậy có chút mất hứng há mồm định phản bác, lúc trừng mắt về phía Hách Quang Quang thấy cặp mắt sưng đỏ và đôi môi trắng bệch, lời đến khóe miệng lập tức biến thành: "Hừ, nhìn ngươi còn rất có tinh thần, ta tìm phụ thân tới đây."
Nhìn Diệp Tử Thông vội vã chạy ra ngoài, Hách Quang Quang nhất thời có chút không phản ứng kịp, tìm Diệp Thao tới đây làm cái gì? Đang suy tư lúc đột nhiên nghe được Bát ca gọi: "Chủ nhân, chủ nhân."
"Thế nào?" Hách Quang Quang giơ tay lên muốn xách lồng chim, bất đắc dĩ toàn thân vô lực, đành thôi.
"Ta bị bệnh, bị bệnh." Tiểu Bát ca định đứng dậy, nhưng chân run lên đầu choáng váng, ngã gục, gấp đến độ oa oa kêu to.
"Ha ha, đừng nóng vội, chốc nữa lại đứng lên được thôi." Tâm tình trầm muộn của Hách Quang Quang bởi vì Bát ca rốt cuộc tốt hơn một chút.
Bát ca nghe không hiểu, chỉ biết mình không đứng dậy nổi, vỗ cánh oa oa gọi: "Cứu mạng, cứu mạng!"
"Thứ gì ầm ĩ vậy?" Diệp Thao sải bước đi vào, tầm mắt lạnh nhạt bắn về phía Bát ca trầm giọng nói.
Bát ca nghe vậy sợ đến lập tức câm miệng, lặng yên nằm xuống lồng chim cúi đầu giả chết.
" Sao ... sao ngươi lại đi vào?" Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thao tự nhiên đi tới, Hách Quang Quang kinh hãi, cắn răng từ từ nằm xuống, lùi thân thể vào trong chăn, mặt phòng bị nhìn nam nhân đang đến gần.
Trước kia không biết nàng là nữ nhân thì thôi, hiện tại rõ ràng biết nàng là nữ nhân, hơn nữa lúc này nàng bị bệnh liệt giường chỉ mặc áo đơn, hắn cư nhiên không cho người thông báo liền trực tiếp xông vào phòng của nàng, không biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt sao?
Diệp Thao đi tới trước giường, bình tĩnh quan sát Hách Quang Quang một lát, mặt lộ vẻ không vui, thấy tinh thần nàng không tệ, đoán là nói mấy câu chắc là không sao, nên ngồi xuống bên cạnh giường hỏi : "Đêm đó cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hỏi đến chuyện ngày đó, Hách Quang Quang đang tức giận vì thân phận nữ nhân của mình không được tôn trọng, nhất thời nét mặt trở nên nghiêm túc, hai ngày nay đều hỗn loạn, ngủ nhiều hơn tỉnh, không rảnh nhớ đến những thứ này, lúc này trí nhớ lập tức được câu hỏi của Diệp Thao mang về cái đêm thiếu chút nữa làm nàng mất mạng.
Hách Quang Quang sốc lại tinh thần bắt đầu kể giản lược lại một lần chuyện xảy ra sau khi tách khỏi Tả Trầm Châu, càng về sau càng tức giận, dù sao vừa tỉnh lại thân thể còn rất yếu ớt, nói đến d'đ/l'q/d phía sau lại thở hồng hộc, một câu nói chia hai lần thậm chí ba lượt mới có thể nói xong, khó khăn lắm mới nói hết điều cần nói, khó chịu che ngực ho khan.
Diệp Thao nhìn bộ dáng Hách Quang Quang ho đến nỗi thở không nổi nhíu nhíu mày, khó có được tốt bụng đứng lên rót chén nước bưng lại, đỡ Hách Quang Quang sau lưng một mảnh mồ hôi bón nước vào miệng nàng.
Được Diệp Thao "phục vụ" Hách Quang Quang cả kinh uống nước, thân thể cứng đơ, lúc uống nước xong được đối phương đỡ nằm lại trên giường một cách không thể là xưng êm ái mắt vẫn còn trợn tròn không thể tin, nhìn Diệp Thao đanh mặt vẻ không kiên nhẫn như là nhìn thấy quỷ.
Bị nhìn chân mày Diệp Thao càng nhíu chặt hơn, tay nhẹ nhàng ném, ném ly trà vững vàng trở về trên bàn, tránh khỏi tầm mắt chưa hồi hồn của Hách Quang Quang tiếp tục hỏi: "Ngươi xác định người làm ngươi bị thương chính là Vương tiểu thư?"
"Không phải nàng còn có thể là ai? Rắn rết bò cạp nữ nhân kia có hóa thành tro ta cũng nhận ra!" Uống nước xong cảm giác dễ chịu hơn, Hách Quang Quang nói chuyện chẳng phải phí sức, không để ý để ý tới hành động lấy nước quỷ dị của Diệp Thao, vẻ mặt phẫn hận lại hiện lên lần nữa.
Diệp Thao lấy được đáp án liền không hỏi nữa, đổi vấn đề hỏi: "Ngươi làm sao phá giải được ‘mê hồn trận’?"
"Mê hồn trận gì?"
"Chính là trận pháp vây khốn Vương tiểu thư!" Diệp Thao cố nén không kiên nhẫn giải thích.
"Cái đó á, cha ta dạy."
"Cha ngươi tại sao lại phá giải mê hồn trận? Hắn là cao nhân phương nào?" So với chuyện Vương tiểu thư, Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu đối với chuyện này càng hiếu kỳ hơn.
"Cha ta chỉ là một người thô lỗ bình thường, chẳng phải cao nhân gì." Hách Quang Quang cau mày, không nhịn được trả lời.
Diệp Thao cẩn thận dò xét nét mặt Hách Quang Quang, thấy cũng không có ý giấu giếm, nghi ngờ nhăn mày lại, chẳng lẽ nàng thật không có chút nào hiểu rõ chuyện của cha mình?
Hách Quang Quang nói quá nhiều, cảm xúc lại phập phồng, sớm mệt mỏi, mệt mỏi nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Ta mệt rồi."
Chuyện nên hỏi đều đã hỏi xong, không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Diệp Thao xoay người muốn rời khỏi, đi ra mấy bước đột nhiên nói: "Ngươi. . . đã bị ta xem qua, mấy ngày sau cùng ta trở về phương Bắc, ta thu ngươi làm thiếp."
Hách Quang Quang đang bị Chu Công lôi kéo đột nhiên bị lời nói của Diệp Thao dọa sợ đến cơn buồn ngủ bay sạch, cà lăm hỏi: "Ngươi...ngươi nói gì?"
Đã đi tới cửa, Diệp Thao quay đầu lại thản nhiên nhìn Hách Quang Quang bị dọa đến hồn đều muốn bay, màu sắc nơi đáy mắt dần dần trầm xuống, không hề nói gì quay lưng bỏ đi.
"Nhất định là nghe lầm." Hách Quang Quang mở to mắt nhìn chằm chằm rèm che lẩm bẩm một mình.
Lúc này tiểu Bát ca rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về Hách Quang Quang lông vũ run lên mang theo ý sợ hãi mà nói: "Hù chết, hù chết."
Hách Quang Quang nghiêng đầu nhìn về Bát ca bị hai cha con một lớn một nhỏ dọa sợ đến vẫn còn run rẩy, đồng bệnh tương liên tiếp lời nói: "Ta cũng vậy bị hù chết, hy vọng là nghe lầm. . ."
Lúc Diệp Thao đi ra ngoài người làm bẩm báo nói Bạch Mộc Thanh lại tới.
Từ sau khi người đưa dâu truyền ra tin tức Vương tiểu thư mất tích, Bạch Mộc Thanh mỗi ngày đều chạy tới nơi này ba bốn chuyến, bảo là muốn tìm "vợ trước" hỏi nàng một chút chính xác là tân nương của hắn đi đâu.
Nha hoàn Hương Nhi của Vương tiểu thư hậu tri hậu giác nhớ tới Hách Quang Quang nữ giả nam trang và "Hách Anh Tuấn" đi cùng Diệp Thao dáng dấp gần như là giống nhau như đúc, cả lúc nàng ở ngoài rừng chờ tiểu thư nhà mình có nghe được một người đàn ông đang gọi cái gì "Hách Quang Quang".
Hai tin tức liền cùng một chỗ, Bạch Mộc Thanh sao lại không hiểu? Cái gì Diệp Thao "biểu đệ" vốn là giả, người nọ rõ ràng chính là vợ trước của hắn Hách Quang Quang! Nghĩ đến lúc gặp mặt ở Vương gia đủ loại cử động mất tự nhiên của Hách Quang Quang, rõ ràng là biểu hiện chột dạ sợ bị nhận ra!
Như thế, mỗi ngày Bạch Mộc Thanh đều yêu cầu được gặp Hách Quang Quang, nhưng lần nào cũng bị chặn ngoài cửa, mới đầu bởi vì e ngại thế lực của Diệp Thao không dám càn rỡ, nhưng lần lượt bị cự tuyệt xem thường làm tính khí đại thiếu gia của hắn d'đ/l'q/d nhất thời phát tác, sau hai lần đến uy hiếp thị vệ ở cửa nói hắn biết giáp thảo ở trong tay Diệp Thao, bởi vì người trộm giáp thảo chính là Hách Quang Quang, không muốn lớn chuyện thì phải để cho hắn đi vào.
Ngày hôm đó, Bạch Mộc Thanh lại đến, đang ở cửa ra vào căm tức lý luận cùng người gác cổng, luôn miệng nói Hách Quang Quang là vợ trước của hắn, Diệp phủ vốn không có biểu đệ nào tồn tại vân vân và mây mây.
Diệp Thao nghe thuộc hạ bẩm báo, con mắt anh tuấn híp lại, lãnh khốc nói: "Đi ‘nói cho’ hắn Diệp phủ không có ‘vợ trước’ của hắn, giải quyết triệt để trong một lần, ta không muốn có những người không phận sự nói hưu nói vượn!"
"Vâng"
Gần tối, tin tức Bạch Mộc Thanh bị nhân sĩ vô danh tập kích đánh đến trọng thương tản ra, có người nói hai nhà Bạch, Vương không nên kết thân, hai người một tung d'đ/l'q/d tích không rõ, một suýt nữa tàn phế, miễn cưỡng mà kết thân sợ rằng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Ai đánh Bạch Mộc Thanh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra không ai biết, Bạch Mộc Thanh cái gì cũng không nói, mọi người chỉ biết mấy ngày sau khi hắn tĩnh dưỡng tốt thân thể liền giống như là trốn tránh người nào hoặc chuyện gì đáng sợ, vội vã rời đi.
Chuyện vợ trước, vị hôn thê, giáp thảo gì đó, Bạch Mộc Thanh hoàn toàn mặc kệ, sao còn dám nói thêm mấy câu tương tự Diệp Thao "biểu đệ" là vợ trước của hắn. . .
Lúc hấp hối sắp chết thì Hách Quang Quang nhìn thấy cha cùng mẹ xinh đẹp tới đón nàng, hai người duỗi tay về phía nàng cười nói muốn dẫn nàng đi cùng.
Rốt cuộc cũng gặp được người thân nàng vẫn nhớ nhung, Hách Quang Quang bị giày vò đau đớn không muốn sống, không chút do dự, bước về phía cha mẹ thân thiết, chỉ lát nữa là có thể cách xa đau đớn đoàn tụ cùng cha mẹ vẫn luôn cưng chiều nàng, kết quả tự dưng một nguồn sức mạnh xuất hiện, lôi nàng về.
Đang lúc giãy dụa, Hách Quang Quang thấy cha mẹ cười hiền lành phất phất tay nói lời từ biệt với nàng, sau đó biến mất không dấu vết, gấp đến độ nàng vừa kêu vừa khóc, nhưng kêu mãi bóng dáng cha mẹ cũng không trở về.
"Cha. . . Mẹ. . ." Trong lúc mê man, Hách Quang Quang nói mơ, khóe mắt vương lệ, dung nhan thanh tú gầy gò một vòng điểm một vệt nước mắt khiến người ta thương xót, nếu không phải bị trọng thương, tình cảnh ấy sợ là từ trước đến giờ không bao giờ xuất hiện trên mặt Hách Quang Quang, người không biết mềm mại là cái gì.
Diệp Thao đứng ở đầu giường mím môi nhìn Hách Quang Quang đang ngủ khóc đến đau lòng, chân mày khẽ nhíu: "Tỉnh lại nhanh! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, nếu d'đ/l'q/d đến lúc đó ngươi còn là bộ dáng nửa sống nửa chết này, đừng trách ta vô tình ném ngươi lại mặc ngươi tự sinh tự diệt!"
Giống như cảm thấy uy hiếp, Hách Quang Quang chưa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng run run, nước mắt hơi dừng lại.
"Phụ thân, ngươi xem nàng sợ." Diệp Tử Thông chỉ vào Hách Quang Quang không hề nữa nói mơ nữa ngạc nhiên nói.
"Đừng ở chỗ này quá lâu, con còn phải trở về phòng uống thuốc." Diệp Thao nhàn nhạt nói với nhi tử đang đứng ở bên cạnh.
"Tử Thông biết." Diệp Tử Thông bởi vì sử dụng giáp thảo, thân thể còn quá nhỏ có chút khó có thể chịu đựng năng lượng bá đạo của giáp thảo, vì vậy mỗi ngày đều uống hai lần thuốc, hơn nữa có người lấy nội lực hỗ trợ, để có thể nhanh chóng an toàn hấp thu năng lượng.
Diệp Thao nhìn Hách Quang Quang một cái sau đó xoay người rời đi.
Được tự do mắt Diệp Tử Thông vụt sáng nhẹ nhàng lại gần trước giường Hách Quang Quang, nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt của nàng nói: "Này, sao ngươi còn không tỉnh?"
Hách Quang Quang không đáp lại.
"Nói cho ngươi biết, nếu không tỉnh ta sẽ lột sạch lông Bát ca!" Diệp Tử Thông học giọng uy hiếp của Diệp Thao vừa nãy nói.
Lông mi giật giật, bị quấy rầy giấc ngủ, mặt Hách Quang Quang hiện ra một tia không kiên nhẫn .
Lông mày Diệp Tử Thông giương lên, nghiêm mặt thở phì phò nói: " Dám chê ta phiền? Ngươi đợi đó!" Nói xong vội vã chạy đi.
Rốt cuộc cũng yên tĩnh, chân mày Hách Quang Quang giãn ra tiếp tục ngủ say, chỉ là chưa được bao lâu, âm thanh phiền phức này lại tới, lần này không chỉ có đứa bé, lại còn có thêm một con chim.
"Ngươi tỉnh hay không tỉnh?" Diệp Tử Thông xách theo lồng chim đứng ở trước giường Hách Quang Quang hỏi, thấy Hách Quang Quang vẫn như cũ không để ý tới người khác, khóe miệng nâng lên ý đùa dai, híp mắt quét về phía Bát ca co rúm lại thành một đoàn đang tỏ ra đáng thương mà nhìn hắn.
"Tha mạng, tha mạng." Bát ca bị hù dọa lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Lời này kêu cho chủ tử ngủ như heo kia của ngươi nghe đi." Dứt lời, đôi tay Diệp Tử Thông nắm lồng chim bắt đầu lay động lên xuống trái phải một cách ác liệt, bị lắc sắp mất nửa cái mạng, tiểu Bát ca thê lương kêu lên.
Tiếng cười của Diệp Tử Thông hòa cùng tiếng thét chói tai của tiểu Bát ca, khiến trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
Hách Quang Quang bị nháo đến choáng váng đầu óc, kháng nghị lắc đầu mấy cái, lúc âm thanh chẳng những không ngừng còn có khuynh hướng tệ hại hơn, rốt cuộc cau mày mở mắt tỉnh lại.
"Đã tỉnh rồi hả? Ta còn tưởng rằng ngươi không quan tâm đến sống chết của tiểu Bát ca cơ." Diệp Tử Thông thấy Hách Quang Quang tỉnh, lộ ra đạt được mục đích ý xấu , tốt bụng bỏ qua cho Bát ca bị giày vò nằm ở trong lồng không đứng nổi, đặt lồng chim ở đầu giường.
Sáng sớm hôm qua Hách Quang Quang mới tỉnh, nhưng bởi vì thân thể suy yếu, trừ lúc uống thuốc và ăn cơm ra thỉnh thoảng tỉnh lại trong chốc lát, phần lớn thời gian đều là hôn mê.
"Ngươi. . ." Cổ họng Hách Quang Quang rất khô, âm thanh phát ra có chút khó khăn.
"Người đâu, nàng tỉnh." Diệp Tử Thông hướng ra ngoài hô.
Nha hoàn giữ cửa nghe vậy lập tức đi vào, săn sóc bưng nước ấm chuẩn bị ở trên bàn lên giúp Hách Quang Quang uống.
"Tiểu thư trước tiên đừng ngủ, nô tỳ sẽ đi bưng thức ăn đến ngay." Giọng nha hoàn cung kính một cách thần kỳ, chỉ là Hách Quang Quang vẫn ngẩn người nên không nhận thấy điều khác thường.
"Ừ." Hách Quang Quang nhẹ nhàng gật đầu, ngủ quá lâu đột nhiên tỉnh lại, suy nghĩ phần lớn còn đắm chìm trong mộng cảnh, cộng thêm nhức đầu, mắt vừa đau vừa sưng, vẻ mặt chợt có chút hoảng hoảng hốt.
"Bộ dáng ngây ngô này của ngươi thật xấu xí." Diệp Tử Thông ghét bỏ quan sát ánh mắt đăm đăm cùng vẻ mặt ngây ngô của Hách Quang Quang.
"Chủ nhân. . . Cứu mạng." Tiểu Bát ca run rẩy thân thể nhỏ bé tội nghiệp mà nhìn Hách Quang Quang, âm thanh rung động so với thân thể còn lợi hại hơn.
Hách Quang Quang theo tiếng động nhìn qua, nhìn thấy Bát ca giống như mới vừa đánh nhau xong, ánh mắt rốt cuộc có hồn một chút, mất hứng trừng mắt về phía Diệp Tử Thông, khàn khàn nói oán trách: "Ngươi lại bắt nạt Bát ca của ta."
"Ai bảo ngươi nửa sống nửa chết? Chỉ bằng bộ dáng một cơn gió thổi qua là đổ của ngươi mà còn muốn che chở ngựa của ngươi và Bát ca?" Diệp Tử thông vênh mặt cao ngạo, khinh thường nói.
Lúc này Hách Quang Quang chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng, tóc xõa, sắc mặt tiều tụy, cặp mắt sưng đỏ, bởi vì gan phổi còn chưa tĩnh dưỡng tốt, động một cái đều phải thận trọng, bộ dạng yếu đuối bệnh hoạn ngay cả mình cũng không bảo vệ được, nói gì bảo vệ sủng vật?
"Cũng không nghĩ bộ dáng này của ta là vì trộm giáp thảo cho ai mà thành!" Hách Quang Quang nhẹ giọng nói ra, hiện tại nàng ngay cả nói chuyện cũng không thể lớn tiếng, nếu không sẽ động tới lồng ngực, đau đến phát khóc.
Diệp Tử thông nghe vậy cái miệng nhỏ nhắn cong lên, thu hồi bộ dáng phách lối, kỳ cục mấp máy môi hừ nhẹ: "Nói thật dễ nghe, còn không phải là bởi vì ngươi muốn rời đi nên mới liều mạng sao?"
Hách Quang Quang giận đến trợn tròn mắt nhìn Diệp Tử Thông: "Thật là một đứa bé tàn nhẫn!"
Diệp Tử Thông bị nói vậy có chút mất hứng há mồm định phản bác, lúc trừng mắt về phía Hách Quang Quang thấy cặp mắt sưng đỏ và đôi môi trắng bệch, lời đến khóe miệng lập tức biến thành: "Hừ, nhìn ngươi còn rất có tinh thần, ta tìm phụ thân tới đây."
Nhìn Diệp Tử Thông vội vã chạy ra ngoài, Hách Quang Quang nhất thời có chút không phản ứng kịp, tìm Diệp Thao tới đây làm cái gì? Đang suy tư lúc đột nhiên nghe được Bát ca gọi: "Chủ nhân, chủ nhân."
"Thế nào?" Hách Quang Quang giơ tay lên muốn xách lồng chim, bất đắc dĩ toàn thân vô lực, đành thôi.
"Ta bị bệnh, bị bệnh." Tiểu Bát ca định đứng dậy, nhưng chân run lên đầu choáng váng, ngã gục, gấp đến độ oa oa kêu to.
"Ha ha, đừng nóng vội, chốc nữa lại đứng lên được thôi." Tâm tình trầm muộn của Hách Quang Quang bởi vì Bát ca rốt cuộc tốt hơn một chút.
Bát ca nghe không hiểu, chỉ biết mình không đứng dậy nổi, vỗ cánh oa oa gọi: "Cứu mạng, cứu mạng!"
"Thứ gì ầm ĩ vậy?" Diệp Thao sải bước đi vào, tầm mắt lạnh nhạt bắn về phía Bát ca trầm giọng nói.
Bát ca nghe vậy sợ đến lập tức câm miệng, lặng yên nằm xuống lồng chim cúi đầu giả chết.
" Sao ... sao ngươi lại đi vào?" Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thao tự nhiên đi tới, Hách Quang Quang kinh hãi, cắn răng từ từ nằm xuống, lùi thân thể vào trong chăn, mặt phòng bị nhìn nam nhân đang đến gần.
Trước kia không biết nàng là nữ nhân thì thôi, hiện tại rõ ràng biết nàng là nữ nhân, hơn nữa lúc này nàng bị bệnh liệt giường chỉ mặc áo đơn, hắn cư nhiên không cho người thông báo liền trực tiếp xông vào phòng của nàng, không biết cái gì gọi là nam nữ hữu biệt sao?
Diệp Thao đi tới trước giường, bình tĩnh quan sát Hách Quang Quang một lát, mặt lộ vẻ không vui, thấy tinh thần nàng không tệ, đoán là nói mấy câu chắc là không sao, nên ngồi xuống bên cạnh giường hỏi : "Đêm đó cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hỏi đến chuyện ngày đó, Hách Quang Quang đang tức giận vì thân phận nữ nhân của mình không được tôn trọng, nhất thời nét mặt trở nên nghiêm túc, hai ngày nay đều hỗn loạn, ngủ nhiều hơn tỉnh, không rảnh nhớ đến những thứ này, lúc này trí nhớ lập tức được câu hỏi của Diệp Thao mang về cái đêm thiếu chút nữa làm nàng mất mạng.
Hách Quang Quang sốc lại tinh thần bắt đầu kể giản lược lại một lần chuyện xảy ra sau khi tách khỏi Tả Trầm Châu, càng về sau càng tức giận, dù sao vừa tỉnh lại thân thể còn rất yếu ớt, nói đến d'đ/l'q/d phía sau lại thở hồng hộc, một câu nói chia hai lần thậm chí ba lượt mới có thể nói xong, khó khăn lắm mới nói hết điều cần nói, khó chịu che ngực ho khan.
Diệp Thao nhìn bộ dáng Hách Quang Quang ho đến nỗi thở không nổi nhíu nhíu mày, khó có được tốt bụng đứng lên rót chén nước bưng lại, đỡ Hách Quang Quang sau lưng một mảnh mồ hôi bón nước vào miệng nàng.
Được Diệp Thao "phục vụ" Hách Quang Quang cả kinh uống nước, thân thể cứng đơ, lúc uống nước xong được đối phương đỡ nằm lại trên giường một cách không thể là xưng êm ái mắt vẫn còn trợn tròn không thể tin, nhìn Diệp Thao đanh mặt vẻ không kiên nhẫn như là nhìn thấy quỷ.
Bị nhìn chân mày Diệp Thao càng nhíu chặt hơn, tay nhẹ nhàng ném, ném ly trà vững vàng trở về trên bàn, tránh khỏi tầm mắt chưa hồi hồn của Hách Quang Quang tiếp tục hỏi: "Ngươi xác định người làm ngươi bị thương chính là Vương tiểu thư?"
"Không phải nàng còn có thể là ai? Rắn rết bò cạp nữ nhân kia có hóa thành tro ta cũng nhận ra!" Uống nước xong cảm giác dễ chịu hơn, Hách Quang Quang nói chuyện chẳng phải phí sức, không để ý để ý tới hành động lấy nước quỷ dị của Diệp Thao, vẻ mặt phẫn hận lại hiện lên lần nữa.
Diệp Thao lấy được đáp án liền không hỏi nữa, đổi vấn đề hỏi: "Ngươi làm sao phá giải được ‘mê hồn trận’?"
"Mê hồn trận gì?"
"Chính là trận pháp vây khốn Vương tiểu thư!" Diệp Thao cố nén không kiên nhẫn giải thích.
"Cái đó á, cha ta dạy."
"Cha ngươi tại sao lại phá giải mê hồn trận? Hắn là cao nhân phương nào?" So với chuyện Vương tiểu thư, Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu đối với chuyện này càng hiếu kỳ hơn.
"Cha ta chỉ là một người thô lỗ bình thường, chẳng phải cao nhân gì." Hách Quang Quang cau mày, không nhịn được trả lời.
Diệp Thao cẩn thận dò xét nét mặt Hách Quang Quang, thấy cũng không có ý giấu giếm, nghi ngờ nhăn mày lại, chẳng lẽ nàng thật không có chút nào hiểu rõ chuyện của cha mình?
Hách Quang Quang nói quá nhiều, cảm xúc lại phập phồng, sớm mệt mỏi, mệt mỏi nhắm mắt lẩm bẩm nói: "Ta mệt rồi."
Chuyện nên hỏi đều đã hỏi xong, không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Diệp Thao xoay người muốn rời khỏi, đi ra mấy bước đột nhiên nói: "Ngươi. . . đã bị ta xem qua, mấy ngày sau cùng ta trở về phương Bắc, ta thu ngươi làm thiếp."
Hách Quang Quang đang bị Chu Công lôi kéo đột nhiên bị lời nói của Diệp Thao dọa sợ đến cơn buồn ngủ bay sạch, cà lăm hỏi: "Ngươi...ngươi nói gì?"
Đã đi tới cửa, Diệp Thao quay đầu lại thản nhiên nhìn Hách Quang Quang bị dọa đến hồn đều muốn bay, màu sắc nơi đáy mắt dần dần trầm xuống, không hề nói gì quay lưng bỏ đi.
"Nhất định là nghe lầm." Hách Quang Quang mở to mắt nhìn chằm chằm rèm che lẩm bẩm một mình.
Lúc này tiểu Bát ca rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về Hách Quang Quang lông vũ run lên mang theo ý sợ hãi mà nói: "Hù chết, hù chết."
Hách Quang Quang nghiêng đầu nhìn về Bát ca bị hai cha con một lớn một nhỏ dọa sợ đến vẫn còn run rẩy, đồng bệnh tương liên tiếp lời nói: "Ta cũng vậy bị hù chết, hy vọng là nghe lầm. . ."
Lúc Diệp Thao đi ra ngoài người làm bẩm báo nói Bạch Mộc Thanh lại tới.
Từ sau khi người đưa dâu truyền ra tin tức Vương tiểu thư mất tích, Bạch Mộc Thanh mỗi ngày đều chạy tới nơi này ba bốn chuyến, bảo là muốn tìm "vợ trước" hỏi nàng một chút chính xác là tân nương của hắn đi đâu.
Nha hoàn Hương Nhi của Vương tiểu thư hậu tri hậu giác nhớ tới Hách Quang Quang nữ giả nam trang và "Hách Anh Tuấn" đi cùng Diệp Thao dáng dấp gần như là giống nhau như đúc, cả lúc nàng ở ngoài rừng chờ tiểu thư nhà mình có nghe được một người đàn ông đang gọi cái gì "Hách Quang Quang".
Hai tin tức liền cùng một chỗ, Bạch Mộc Thanh sao lại không hiểu? Cái gì Diệp Thao "biểu đệ" vốn là giả, người nọ rõ ràng chính là vợ trước của hắn Hách Quang Quang! Nghĩ đến lúc gặp mặt ở Vương gia đủ loại cử động mất tự nhiên của Hách Quang Quang, rõ ràng là biểu hiện chột dạ sợ bị nhận ra!
Như thế, mỗi ngày Bạch Mộc Thanh đều yêu cầu được gặp Hách Quang Quang, nhưng lần nào cũng bị chặn ngoài cửa, mới đầu bởi vì e ngại thế lực của Diệp Thao không dám càn rỡ, nhưng lần lượt bị cự tuyệt xem thường làm tính khí đại thiếu gia của hắn d'đ/l'q/d nhất thời phát tác, sau hai lần đến uy hiếp thị vệ ở cửa nói hắn biết giáp thảo ở trong tay Diệp Thao, bởi vì người trộm giáp thảo chính là Hách Quang Quang, không muốn lớn chuyện thì phải để cho hắn đi vào.
Ngày hôm đó, Bạch Mộc Thanh lại đến, đang ở cửa ra vào căm tức lý luận cùng người gác cổng, luôn miệng nói Hách Quang Quang là vợ trước của hắn, Diệp phủ vốn không có biểu đệ nào tồn tại vân vân và mây mây.
Diệp Thao nghe thuộc hạ bẩm báo, con mắt anh tuấn híp lại, lãnh khốc nói: "Đi ‘nói cho’ hắn Diệp phủ không có ‘vợ trước’ của hắn, giải quyết triệt để trong một lần, ta không muốn có những người không phận sự nói hưu nói vượn!"
"Vâng"
Gần tối, tin tức Bạch Mộc Thanh bị nhân sĩ vô danh tập kích đánh đến trọng thương tản ra, có người nói hai nhà Bạch, Vương không nên kết thân, hai người một tung d'đ/l'q/d tích không rõ, một suýt nữa tàn phế, miễn cưỡng mà kết thân sợ rằng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Ai đánh Bạch Mộc Thanh, đến cùng là có chuyện gì xảy ra không ai biết, Bạch Mộc Thanh cái gì cũng không nói, mọi người chỉ biết mấy ngày sau khi hắn tĩnh dưỡng tốt thân thể liền giống như là trốn tránh người nào hoặc chuyện gì đáng sợ, vội vã rời đi.
Chuyện vợ trước, vị hôn thê, giáp thảo gì đó, Bạch Mộc Thanh hoàn toàn mặc kệ, sao còn dám nói thêm mấy câu tương tự Diệp Thao "biểu đệ" là vợ trước của hắn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.