Chọc Người Xong Liền Muốn Chạy
Chương 56
Tử Sơn Chỉ
27/08/2021
Văn Điều xoa bóp cổ tay của mình: "Thật là gan lớn dám giả mạo ngươi, Lý Quỷ đụng Lý Quỳ, bị đánh chết cũng xứng đáng."
Nhiễm Chính hời hợt nói: "Ngươi tới cũng rất nhanh đó."
"Cái đó là." Văn Điều nhún nhún vai: "Tuy nói không lo lắng cho ngươi, nhưng nhìn phu nhân gấp thành như thế, nói thế nào cũng phải cho chút mặt mũi."
"Ta không thể cứ như vậy trở về gặp Niệm Niệm." Nhiễm Chính than nhẹ.
Văn Điều ghét bỏ lấy một cành khô từ trong tóc Nhiễm Chính ra, cố ý quơ quơ trước mắt Nhiễm Chính hỏi: "Làm sao? Ý của ngươi là còn muốn mang một ít đặc sản trên núi về?"
"Ý ta là ta lông tóc không tổn hao gì như vậy thì Niệm Niệm chắc chắn nghi ngờ." Nhiễm Chính hơi suy tư: "Ngươi đánh ta một chầu đi."
Văn Điều: "?"
"Nhanh lên." Nhiễm Chính chắp tay sau lưng: "Đánh ngã xuống đất luôn đi."
Văn Điều bĩu môi: "Được rồi, đầu tiên nói trước, đây chính là ngươi bảo ta, không cho phép trả thù ta."
"Bảo ngươi động thủ thì động thủ, lấy đâu ra nhiều như vậy.." Nhiễm Chính đang nói thì bị Văn Điều đấm một phát, hắn không phòng bị chút nào, sau khi ngã xuống đất còn thuận thế lăn ra ngoài rất xa, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Văn Điều hít sâu một hơi, mắt thấy Nhiễm Chính nửa ngày cũng không đứng lên, vội vàng chạy tới đỡ người: "Gần đây ta.. đã lợi hại như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm, tiếp đi." Nhiễm Chính tỏ ý chán ghét đứng dậy, máu trên thái dương đã chảy xuống.
"Mẹ của ta ơi, ta cũng không dám." Văn Điều tập trung nhìn vào, trên mặt đất có một tảng đá dính máu, sợ là đụng trực tiếp vào Nhiễm Chính, hắn có chút nghĩ mà sợ nói: "Tuy nói tình huống gì ta cũng đã từng gặp, nhưng tình trạng này của ngươi cũng thực sự quá thảm rồi, ta không xuống tay được."
Nhiễm Chính nghe vậy, hậu tri hậu giác đưa tay sờ lên trên mắt, mới phát hiện trên tay dính máu, da vùng thái dương đã bị rách. Hắn lại nhìn Văn Điều, không chút do dự ngẩng đầu hỏi: "Nếu không ngươi dứt khoát đánh gãy một cái tay của ta đi?"
Khóe miệng Văn Điều giật một cái: "Ngươi cũng đừng đùa ta, nếu ta dám đánh gãy tay của ngươi, chỉ cần người của Hoàng Thượng tra ra được thì sợ là ngày mai muốn chặt đứt cổ của ta luôn."
"Ngươi lo lắng cũng đúng, vậy thì thôi." Vẻ mặt Nhiễm Chính vẫn bình tĩnh như nước, nhưng lời nói lại không chút lưu tình nào với mình: "Vậy ngươi dứt khoát bổ choáng ta, rồi mang ta về."
Văn Điều lắc lắc đầu như trống: "Ngài không thể thông cảm cho thể lực của ta sao? Bổ ngươi tay ta không bị thương sao?"
Nhiễm Chính cười khẽ, cũng không để ý tới Văn Điều phàn nàn: "Điều, ngươi phải nghĩ một lát nữa nên nói như thế nào cho tốt, chỉ cần đừng để Niệm Niệm nhìn ra mánh khóe, ta sẽ nhớ công lớn này của ngươi."
- - -- -- --
Phù Niệm Niệm đỏ mắt, đứng bất động như một gốc cây trong Nhiễm phủ.
Gió xuân thổi qua, thổi hơi lạnh đến mức những người xung quanh cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn không thể làm cho Phù Niệm Niệm có bất kỳ phản ứng nào.
Phù Niệm Niệm muốn khóc, trong nháy mắt nhìn thấy Nhiễm Chính vì để cho mình chạy trốn mà lăn vào khe núi kia, nàng thật sự có một loại cảm giác tuyệt vọng cùng bất lực. Nếu như không phải sau đó Dụ Vương với quận chúa kịp thời chạy đến liều mạng giữ chặt nàng, Phù Niệm Niệm thật muốn nhảy xuống theo.
Nàng lại chôn mặt vào trong khuỷu tay, trong đầu luôn luôn xuất hiện hình bóng của Nhiễm Chính, làm thế nào cũng không vứt đi được.
Nàng không khỏi nghĩ lại, nếu như đời trước Nhiễm Chính cũng ở bên cạnh mình, hắn nhất định sẽ không để cho mình chết thảm ở trên núi tuyết. Cho dù bọn hắn có khả năng vẫn sẽ chết dưới đao của Tô Huyên giả Nhiễm Mính thật này, thế nhưng chí ít nàng sẽ không cảm thấy hối hận như vậy, khó trải qua như vậy.
Phù Niệm Niệm cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác sợ hãi mất đi này làm cho người ta tuyệt vọng, nàng thật sự sợ Nhiễm Chính sẽ bị thương, càng sợ nhìn thấy thi thể lạnh như băng của Nhiễm Chính.
Nàng cảm thấy cái mũi ê ẩm, mặc dù cố nén nước mắt, nhưng trước mắt sớm đã mơ hồ một mảnh. Nếu như hôm nay Nhiễm Chính thật sự xảy ra chuyện gì, thì cho dù nàng có chết ngàn lần cũng không thể hết thấy tội lỗi.
Nghị Đức quận chúa vỗ nhẹ lên tay Phù Niệm Niệm, nàng còn không biết Tô Huyên kia là giả, cho nên khuyên giải: "Niệm Niệm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, không phải từ trước đến nay Tô đại nhân kia rất kiên nhẫn với cô sao? Ai nha.. Hỏng bét, vậy hắn không phải càng hận tướng công của cô hơn sao?"
Dụ Vương cau mày một cái, nhẹ nhàng quở trách: "Lý Lý, ngậm miệng lại, đừng nói nữa."
Nghị Đức quận chúa vội vàng hậm hực che miệng lại, lại vụng trộm đảo mắt quan sát vẻ mặt Phù Niệm Niệm.
Phù Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ ngốc trệ thật thà, tựa như hô hấp cũng sắp dừng lại.
"Phù cô nương, ngươi không thể cứ buồn bã thất vọng như vậy, ngươi nên nhìn về phía trước." Dụ Vương móc một mặt dây chuyền mã não đã chuẩn bị tốt từ trên người ra: "Ta có thể mãi mãi phụng bồi ngươi."
"Điện hạ, phu quân ta sống chết chưa rõ, ngài đây là ý gì?" Giọng nói Phù Niệm Niệm không lớn, lại mang theo ý chất vấn.
Dụ Vương bị hỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không có chút né tránh nào: "Ta đương nhiên hi vọng Nhiễm công tử có thể bình an trở về, nhưng ta cũng không có cách nào lừa gạt tấm lòng của mình, Phù cô nương, dù sao năng lực của Nhiễm công tử có hạn khó có thể bảo vệ ngươi chu toàn, ta muốn làm gì đó, có thể để ngươi trôi qua tốt hơn."
Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống: "Niệm Niệm hổ thẹn, không chịu nổi điện hạ nâng đỡ, còn xin điện hạ lấy lại đồ vật đi."
Nghị Đức quận chúa túm lấy tay áo Dụ Vương, nhưng Dụ Vương cũng không từ bỏ, hắn lại đi lên trước mấy bước: "Hắn có thể làm ta cũng có thể, ta lại đốt tối với ngươi hơn hắn, vì sao ngươi không chịu đồng ý?"
"Điện hạ cảm thấy tốt với ta, thì nhất là tốt với ta sao?" Phù Niệm Niệm nói thẳng: "Điện hạ cảm thấy thay ta gửi giấy hòa ly, thay ta xử lý Ân gia là tốt với ta sao?"
Dụ Vương khẽ giật mình, lập tức không biết nên nói tiếp như thế nào. Lúc trước Ân Thải San tự cho là thông minh đánh Phù Niệm Niệm, dường như động tác nhỏ này là muốn gây bất lợi cho Phù Niệm Niệm. Dụ Vương ngược lại đi xử lý Ân gia một chuyến, chuyện không nhỏ, đủ để toàn bộ Ân gia ăn khổ sở, cũng coi là vì Phù Niệm Niệm mà báo thù.
Hắn cảm thấy mình vì Phù Niệm Niệm mà cân nhắc rất nhiều mặt, ít nhất phải chu toàn hơn so với Nhiễm Chính, hắn cảm thấy Phù Niệm Niệm không có lý do không động tâm.
Thế nhưng phản ứng của Phù Niệm Niệm khiến hy vọng của hắn trực tiếp tan vỡ.
"Niệm Niệm hổ thẹn, cho dù không có Nhiễm Chính, thì ta cũng không dám có bất kỳ sự mến mộ nào đối với điện hạ." Ánh mắt Phù Niệm Niệm không né tránh chút nào nhìn thẳng Dụ Vương: "Còn xin điện hạ thứ cho ta thất lễ."
Tay Dụ Vương khẽ run lên một cái, nụ cười cũng dần dần trở nên nhạt hơn: "Như thế.. Là ta đường đột rồi."
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn không thể che giấu hết sự mất mác, trong phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường, không còn người nào phát ra tiếng động.
Nhưng động tĩnh Văn Điều trở về rất nhanh làm xáo trộn sự yên tĩnh này, Phù Niệm Niệm không lo được Dụ Vương với quận chúa, xoay người chạy đi nghe ngóng tin tức Nhiễm Chính.
Phù Niệm Niệm hốt hoảng đón đám người, lại không tìm thấy bóng dáng của Nhiễm Chính, đành phải chuyển hướng sang Văn Điều hỏi: "Văn đại nhân, chàng sao rồi?"
Văn Điều thấy vành mắt Phù Niệm Niệm đỏ đỏ, lại nghĩ tới mình với Nhiễm Chính hợp nhau lừa nàng, không khỏi thẹn thùng nhíu mày: "Phu nhân, ta gọi người trước tiên mang hắn về phòng, hắn bị thương không nhẹ.. Có lẽ.."
Phù Niệm Niệm đã không còn quan tâm Văn Điều nói cái gì, trong mắt nàng chỉ có Nhiễm Chính đang được người cõng, hắn bất tỉnh nhân sự, trên mặt còn dính máu, mà Văn Điều còn nói đến như vậy làm như có thật, tim của Phù Niệm Niệm lập tức như bị bóp chặt, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Nhiễm Chính."
Không có người đáp lời, dường như ngay cả tiềng ồn ào cũng trở nên im bặt.
"Ta đi mời lang trung trước mới là việc quan trọng." Văn Điều chột dạ di chuyển ánh mắt, sợ lộ tẩy trước mặt Phù Niệm Niệm.
Đám người vây quanh lang trung cho thuốc, lại bận rộn hoang mang rối loạn đi sắc thuốc, thấy Phù Niệm Niệm một tấc cũng không rời, thì đều rời khỏi phòng không quấy rầy nàng nữa.
"Phu nhân, ngươi không nên quá khổ sở, ta với Nhiễm lão Thượng thư còn có chút chuyện, xin cáo từ trước." Văn Điều nhíu mày.
Dù sao bằng thể chất của Nhiễm Chính, choáng không bao lâu thì sẽ tỉnh, Văn Điều cảm thấy mình vẫn nên trốn xa một chút mới tốt.
Phù Niệm Niệm chỉ nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục để ý đến Văn Điều, nàng ngồi ở bên giường chỉnh lại búi tóc cho Nhiễm Chính, lại lau vết máu trên mặt Nhiễm Chính.
Động tác của nàng chậm rãi, vô cùng cẩn thận: "Chàng không phải luôn luôn gọn gàng sạch sẽ sao? Hôm nay sao lại bẩn như vậy nha?"
Nàng vừa nói đã nghẹn ngào, tay nắm lấy góc áo Nhiễm Chính càng ngày càng dùng sức: "Mai Mai, nếu chàng còn không tỉnh lại, sau này ta làm điểm tâm gì cũng không cho chàng ăn nữa."
"Chàng tỉnh lại đi." Nàng nhịn không được nữa nước mắt rơi xuống, cuối cùng nằm ở bên người Nhiễm Chính khóc lên.
Phù Niệm Niệm an vị ở bên giường Nhiễm Chính, không nhúc nhích nhìn Nhiễm Chính, bất tri bất giác trời đã chuyển từ hoàng hôn nhìn đến đêm.
Trong phòng đã gần tối đen, Nhiễm Chính nằm ở trên giường mới khôi phục chút ý thức, hắn không ngờ tới Văn Điều lại ra tay nặng như vậy, biết hiện tại mình còn có chút chóng mặt, thế là Nhiễm Chính vô thức hít vào một hơi lạnh: "Tê.."
Dường như hắn nhìn thấy Phù Niệm Niệm ngồi ở bên giường yên lặng nhìn hắn, không nói lời gì.
Nhiễm Chính lại chăm chú nhìn lên, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình xung quanh, phát hiện tất cả đều không phải là ảo giác của mình. Hắn vội vàng cau mày một cái hỏi: "Niệm Niệm, nàng không sao chứ? Sao không đốt đèn?"
Phù Niệm Niệm khó khăn lắm mới hoàn hồn, trong lòng vui mừng, nàng quay đầu vụng trộm lau nước mắt: "Ta mới đến một lát, lá gan của chàng cũng quá lớn rồi đó, may mắn hôm nay người kia không phải Tô Huyên thật sự, nếu không chàng đâu còn mạng mà trở về.."
Nhiễm Chính bĩu môi, không khỏi oán thầm: Hắn ở trong lòng Phù Niệm Niệm là cái loại người tàn nhẫn lãnh khốc giết người như ngóe vậy sao?
"Chàng đói không? Ta gọi Bạch Trà bưng chút cháo đến, tối nay chàng phải uống thuốc." Phù Niệm Niệm vội vàng đứng lên: "Chàng đợi ta một chút."
Phù Niệm Niệm mới đi ra ngoài, Nhiễm Chính liền hất quần áo lên vụng trộm đi theo. Hắn biết, nếu Phù Niệm Niệm chán ghét hắn, tuyệt đối sẽ không ngồi ở đầu giường nhìn hắn. Trong lòng Nhiễm Chính không hiểu sao có chút vui vẻ, chỉ cảm thấy cho dù là một khắc không nhìn thấy Phù Niệm Niệm cũng cực kì khó chịu.
Đáng tiếc buổi chiều đều yêu cầu bọn hạ nhân rời đi nên Phù Niệm Niệm chỉ có thể tự mình đi phòng bếp. Nàng cẩn thận bước nhẹ nhàng duyên dáng thướt tha trên cầu cửu khúc ở ao sen cầu, dù chỉ là tựa trên lan can cẩm thạch nghỉ ngơi, cũng giống như một bức điêu khắc tinh tế mỹ nhân đêm trăng.
Nhiễm Chính không tự chủ được nhếch miệng, nghĩ đến có lẽ Phù Niệm Niệm đi không được, muốn qua dìu nàng, ai ngờ hắn còn chưa kịp phản ứng gì, thì Phù Niệm Niệm trước mắt đã rơi xuống nước từ trên cầu. Tiếng kêu cứu nhỏ truyền không xa, trừ Nhiễm Chính thì không ai nghe thấy.
Nhiễm Chính không suy nghĩ được nhiều, hắn đột nhiên lao vào trong nước, vớt Phù Niệm Niệm lên một chiếc thuyền nhỏ đang nằm ngang trên mặt nước, rồi chính mình mới đi theo leo lên.
Đêm xuân lạnh lẽo, toàn thân Phù Niệm Niệm ướt đẫm bị lạnh đến run lẩy bẩy, nàng có chút nghĩ mà sợ, giọng nói cũng run rẩy: "Lúc ở trên cầu ta thấy có chút choáng, không biết làm sao lại.."
Nhiễm Chính sững sờ, hỏi dò: "Không phải là nàng trông coi ta cả một buổi sáng, cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng đấy chứ?"
Phù Niệm Niệm cúi đầu không nói lời nào, chấp nhận.
Nhiễm Chính nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người mình ra, khoác lên trên người Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm ngốc."
Tóc Phù Niệm Niệm vẫn còn đang chảy nước tí tách, môi nàng bị cóng đến trắng bệch, còn không quên lo lắng cho Nhiễm Chính: "Ở đây ban đêm đều không có người, sao chàng lại ở đây? Hơn nữa chàng bị thương nặng như vậy, sao có thể xuống giường?"
"Ta.. Đừng nghe Văn Điều nói bậy, ta không sao." Đột nhiên Nhiễm Chính cảm thấy có chút chột dạ, hắn dứt khoát nói sang chuyện khác, lại giật xuống một bộ y phục: "Nàng cẩn thận lạnh."
Phù Niệm Niệm chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiễm Chính, đôi mắt đẹp nhíu lại: "Chàng không lạnh sao? Đừng choàng cho ta nữa."
Nhiễm Chính nhìn y phục của chính mình cũng ướt đẫm như vậy, động tác trên tay dừng lại, hắn bất tri bất giác thở dài, cũng không biết là lấy dũng khí từ đâu, dứt khoát kéo Phù Niệm Niệm lại. Thật ra từ mùa đông bảy năm trước, hắn đã muốn ôm lấy Phù Niệm Niệm như thế này, thế nhưng hắn đã bỏ lỡ thời cơ, bây giờ chỉ có thể run sợ trong lòng đề phòng Phù Niệm Niệm đẩy mình ra.
Nhưng mà Phù Niệm Niệm không phản kháng.
Nửa ngày, Nhiễm Chính cẩn thận từng li từng tí thả lỏng ra một chút, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy ôm ta có được không? Như thế chúng ta đều sẽ cảm thấy ấm áp."
Spoil chương sau:
Nàng lấy dũng khí ngẩng đầu, dán sát môi vào khóe miệng Nhiễm Chính.
Toàn thân Nhiễm Chính cứng đờ, hắn khó có thể tin nhìn về phía Phù Niệm Niệm, nhưng Phù Niệm Niệm giống như có chút thẹn thùng, mím môi muốn rời khỏi. Nhiễm Chính cũng không bỏ qua, hắn đưa tay giữ lấy gáy Phù Niệm Niệm, trực tiếp hôn lên gương mặt của nàng.
Nhiễm Chính hời hợt nói: "Ngươi tới cũng rất nhanh đó."
"Cái đó là." Văn Điều nhún nhún vai: "Tuy nói không lo lắng cho ngươi, nhưng nhìn phu nhân gấp thành như thế, nói thế nào cũng phải cho chút mặt mũi."
"Ta không thể cứ như vậy trở về gặp Niệm Niệm." Nhiễm Chính than nhẹ.
Văn Điều ghét bỏ lấy một cành khô từ trong tóc Nhiễm Chính ra, cố ý quơ quơ trước mắt Nhiễm Chính hỏi: "Làm sao? Ý của ngươi là còn muốn mang một ít đặc sản trên núi về?"
"Ý ta là ta lông tóc không tổn hao gì như vậy thì Niệm Niệm chắc chắn nghi ngờ." Nhiễm Chính hơi suy tư: "Ngươi đánh ta một chầu đi."
Văn Điều: "?"
"Nhanh lên." Nhiễm Chính chắp tay sau lưng: "Đánh ngã xuống đất luôn đi."
Văn Điều bĩu môi: "Được rồi, đầu tiên nói trước, đây chính là ngươi bảo ta, không cho phép trả thù ta."
"Bảo ngươi động thủ thì động thủ, lấy đâu ra nhiều như vậy.." Nhiễm Chính đang nói thì bị Văn Điều đấm một phát, hắn không phòng bị chút nào, sau khi ngã xuống đất còn thuận thế lăn ra ngoài rất xa, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Văn Điều hít sâu một hơi, mắt thấy Nhiễm Chính nửa ngày cũng không đứng lên, vội vàng chạy tới đỡ người: "Gần đây ta.. đã lợi hại như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm, tiếp đi." Nhiễm Chính tỏ ý chán ghét đứng dậy, máu trên thái dương đã chảy xuống.
"Mẹ của ta ơi, ta cũng không dám." Văn Điều tập trung nhìn vào, trên mặt đất có một tảng đá dính máu, sợ là đụng trực tiếp vào Nhiễm Chính, hắn có chút nghĩ mà sợ nói: "Tuy nói tình huống gì ta cũng đã từng gặp, nhưng tình trạng này của ngươi cũng thực sự quá thảm rồi, ta không xuống tay được."
Nhiễm Chính nghe vậy, hậu tri hậu giác đưa tay sờ lên trên mắt, mới phát hiện trên tay dính máu, da vùng thái dương đã bị rách. Hắn lại nhìn Văn Điều, không chút do dự ngẩng đầu hỏi: "Nếu không ngươi dứt khoát đánh gãy một cái tay của ta đi?"
Khóe miệng Văn Điều giật một cái: "Ngươi cũng đừng đùa ta, nếu ta dám đánh gãy tay của ngươi, chỉ cần người của Hoàng Thượng tra ra được thì sợ là ngày mai muốn chặt đứt cổ của ta luôn."
"Ngươi lo lắng cũng đúng, vậy thì thôi." Vẻ mặt Nhiễm Chính vẫn bình tĩnh như nước, nhưng lời nói lại không chút lưu tình nào với mình: "Vậy ngươi dứt khoát bổ choáng ta, rồi mang ta về."
Văn Điều lắc lắc đầu như trống: "Ngài không thể thông cảm cho thể lực của ta sao? Bổ ngươi tay ta không bị thương sao?"
Nhiễm Chính cười khẽ, cũng không để ý tới Văn Điều phàn nàn: "Điều, ngươi phải nghĩ một lát nữa nên nói như thế nào cho tốt, chỉ cần đừng để Niệm Niệm nhìn ra mánh khóe, ta sẽ nhớ công lớn này của ngươi."
- - -- -- --
Phù Niệm Niệm đỏ mắt, đứng bất động như một gốc cây trong Nhiễm phủ.
Gió xuân thổi qua, thổi hơi lạnh đến mức những người xung quanh cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn không thể làm cho Phù Niệm Niệm có bất kỳ phản ứng nào.
Phù Niệm Niệm muốn khóc, trong nháy mắt nhìn thấy Nhiễm Chính vì để cho mình chạy trốn mà lăn vào khe núi kia, nàng thật sự có một loại cảm giác tuyệt vọng cùng bất lực. Nếu như không phải sau đó Dụ Vương với quận chúa kịp thời chạy đến liều mạng giữ chặt nàng, Phù Niệm Niệm thật muốn nhảy xuống theo.
Nàng lại chôn mặt vào trong khuỷu tay, trong đầu luôn luôn xuất hiện hình bóng của Nhiễm Chính, làm thế nào cũng không vứt đi được.
Nàng không khỏi nghĩ lại, nếu như đời trước Nhiễm Chính cũng ở bên cạnh mình, hắn nhất định sẽ không để cho mình chết thảm ở trên núi tuyết. Cho dù bọn hắn có khả năng vẫn sẽ chết dưới đao của Tô Huyên giả Nhiễm Mính thật này, thế nhưng chí ít nàng sẽ không cảm thấy hối hận như vậy, khó trải qua như vậy.
Phù Niệm Niệm cảm thấy rất khó chịu, loại cảm giác sợ hãi mất đi này làm cho người ta tuyệt vọng, nàng thật sự sợ Nhiễm Chính sẽ bị thương, càng sợ nhìn thấy thi thể lạnh như băng của Nhiễm Chính.
Nàng cảm thấy cái mũi ê ẩm, mặc dù cố nén nước mắt, nhưng trước mắt sớm đã mơ hồ một mảnh. Nếu như hôm nay Nhiễm Chính thật sự xảy ra chuyện gì, thì cho dù nàng có chết ngàn lần cũng không thể hết thấy tội lỗi.
Nghị Đức quận chúa vỗ nhẹ lên tay Phù Niệm Niệm, nàng còn không biết Tô Huyên kia là giả, cho nên khuyên giải: "Niệm Niệm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, không phải từ trước đến nay Tô đại nhân kia rất kiên nhẫn với cô sao? Ai nha.. Hỏng bét, vậy hắn không phải càng hận tướng công của cô hơn sao?"
Dụ Vương cau mày một cái, nhẹ nhàng quở trách: "Lý Lý, ngậm miệng lại, đừng nói nữa."
Nghị Đức quận chúa vội vàng hậm hực che miệng lại, lại vụng trộm đảo mắt quan sát vẻ mặt Phù Niệm Niệm.
Phù Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ ngốc trệ thật thà, tựa như hô hấp cũng sắp dừng lại.
"Phù cô nương, ngươi không thể cứ buồn bã thất vọng như vậy, ngươi nên nhìn về phía trước." Dụ Vương móc một mặt dây chuyền mã não đã chuẩn bị tốt từ trên người ra: "Ta có thể mãi mãi phụng bồi ngươi."
"Điện hạ, phu quân ta sống chết chưa rõ, ngài đây là ý gì?" Giọng nói Phù Niệm Niệm không lớn, lại mang theo ý chất vấn.
Dụ Vương bị hỏi có chút xấu hổ, nhưng lại không có chút né tránh nào: "Ta đương nhiên hi vọng Nhiễm công tử có thể bình an trở về, nhưng ta cũng không có cách nào lừa gạt tấm lòng của mình, Phù cô nương, dù sao năng lực của Nhiễm công tử có hạn khó có thể bảo vệ ngươi chu toàn, ta muốn làm gì đó, có thể để ngươi trôi qua tốt hơn."
Phù Niệm Niệm cúi đầu xuống: "Niệm Niệm hổ thẹn, không chịu nổi điện hạ nâng đỡ, còn xin điện hạ lấy lại đồ vật đi."
Nghị Đức quận chúa túm lấy tay áo Dụ Vương, nhưng Dụ Vương cũng không từ bỏ, hắn lại đi lên trước mấy bước: "Hắn có thể làm ta cũng có thể, ta lại đốt tối với ngươi hơn hắn, vì sao ngươi không chịu đồng ý?"
"Điện hạ cảm thấy tốt với ta, thì nhất là tốt với ta sao?" Phù Niệm Niệm nói thẳng: "Điện hạ cảm thấy thay ta gửi giấy hòa ly, thay ta xử lý Ân gia là tốt với ta sao?"
Dụ Vương khẽ giật mình, lập tức không biết nên nói tiếp như thế nào. Lúc trước Ân Thải San tự cho là thông minh đánh Phù Niệm Niệm, dường như động tác nhỏ này là muốn gây bất lợi cho Phù Niệm Niệm. Dụ Vương ngược lại đi xử lý Ân gia một chuyến, chuyện không nhỏ, đủ để toàn bộ Ân gia ăn khổ sở, cũng coi là vì Phù Niệm Niệm mà báo thù.
Hắn cảm thấy mình vì Phù Niệm Niệm mà cân nhắc rất nhiều mặt, ít nhất phải chu toàn hơn so với Nhiễm Chính, hắn cảm thấy Phù Niệm Niệm không có lý do không động tâm.
Thế nhưng phản ứng của Phù Niệm Niệm khiến hy vọng của hắn trực tiếp tan vỡ.
"Niệm Niệm hổ thẹn, cho dù không có Nhiễm Chính, thì ta cũng không dám có bất kỳ sự mến mộ nào đối với điện hạ." Ánh mắt Phù Niệm Niệm không né tránh chút nào nhìn thẳng Dụ Vương: "Còn xin điện hạ thứ cho ta thất lễ."
Tay Dụ Vương khẽ run lên một cái, nụ cười cũng dần dần trở nên nhạt hơn: "Như thế.. Là ta đường đột rồi."
Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn không thể che giấu hết sự mất mác, trong phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường, không còn người nào phát ra tiếng động.
Nhưng động tĩnh Văn Điều trở về rất nhanh làm xáo trộn sự yên tĩnh này, Phù Niệm Niệm không lo được Dụ Vương với quận chúa, xoay người chạy đi nghe ngóng tin tức Nhiễm Chính.
Phù Niệm Niệm hốt hoảng đón đám người, lại không tìm thấy bóng dáng của Nhiễm Chính, đành phải chuyển hướng sang Văn Điều hỏi: "Văn đại nhân, chàng sao rồi?"
Văn Điều thấy vành mắt Phù Niệm Niệm đỏ đỏ, lại nghĩ tới mình với Nhiễm Chính hợp nhau lừa nàng, không khỏi thẹn thùng nhíu mày: "Phu nhân, ta gọi người trước tiên mang hắn về phòng, hắn bị thương không nhẹ.. Có lẽ.."
Phù Niệm Niệm đã không còn quan tâm Văn Điều nói cái gì, trong mắt nàng chỉ có Nhiễm Chính đang được người cõng, hắn bất tỉnh nhân sự, trên mặt còn dính máu, mà Văn Điều còn nói đến như vậy làm như có thật, tim của Phù Niệm Niệm lập tức như bị bóp chặt, nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Nhiễm Chính."
Không có người đáp lời, dường như ngay cả tiềng ồn ào cũng trở nên im bặt.
"Ta đi mời lang trung trước mới là việc quan trọng." Văn Điều chột dạ di chuyển ánh mắt, sợ lộ tẩy trước mặt Phù Niệm Niệm.
Đám người vây quanh lang trung cho thuốc, lại bận rộn hoang mang rối loạn đi sắc thuốc, thấy Phù Niệm Niệm một tấc cũng không rời, thì đều rời khỏi phòng không quấy rầy nàng nữa.
"Phu nhân, ngươi không nên quá khổ sở, ta với Nhiễm lão Thượng thư còn có chút chuyện, xin cáo từ trước." Văn Điều nhíu mày.
Dù sao bằng thể chất của Nhiễm Chính, choáng không bao lâu thì sẽ tỉnh, Văn Điều cảm thấy mình vẫn nên trốn xa một chút mới tốt.
Phù Niệm Niệm chỉ nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục để ý đến Văn Điều, nàng ngồi ở bên giường chỉnh lại búi tóc cho Nhiễm Chính, lại lau vết máu trên mặt Nhiễm Chính.
Động tác của nàng chậm rãi, vô cùng cẩn thận: "Chàng không phải luôn luôn gọn gàng sạch sẽ sao? Hôm nay sao lại bẩn như vậy nha?"
Nàng vừa nói đã nghẹn ngào, tay nắm lấy góc áo Nhiễm Chính càng ngày càng dùng sức: "Mai Mai, nếu chàng còn không tỉnh lại, sau này ta làm điểm tâm gì cũng không cho chàng ăn nữa."
"Chàng tỉnh lại đi." Nàng nhịn không được nữa nước mắt rơi xuống, cuối cùng nằm ở bên người Nhiễm Chính khóc lên.
Phù Niệm Niệm an vị ở bên giường Nhiễm Chính, không nhúc nhích nhìn Nhiễm Chính, bất tri bất giác trời đã chuyển từ hoàng hôn nhìn đến đêm.
Trong phòng đã gần tối đen, Nhiễm Chính nằm ở trên giường mới khôi phục chút ý thức, hắn không ngờ tới Văn Điều lại ra tay nặng như vậy, biết hiện tại mình còn có chút chóng mặt, thế là Nhiễm Chính vô thức hít vào một hơi lạnh: "Tê.."
Dường như hắn nhìn thấy Phù Niệm Niệm ngồi ở bên giường yên lặng nhìn hắn, không nói lời gì.
Nhiễm Chính lại chăm chú nhìn lên, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình xung quanh, phát hiện tất cả đều không phải là ảo giác của mình. Hắn vội vàng cau mày một cái hỏi: "Niệm Niệm, nàng không sao chứ? Sao không đốt đèn?"
Phù Niệm Niệm khó khăn lắm mới hoàn hồn, trong lòng vui mừng, nàng quay đầu vụng trộm lau nước mắt: "Ta mới đến một lát, lá gan của chàng cũng quá lớn rồi đó, may mắn hôm nay người kia không phải Tô Huyên thật sự, nếu không chàng đâu còn mạng mà trở về.."
Nhiễm Chính bĩu môi, không khỏi oán thầm: Hắn ở trong lòng Phù Niệm Niệm là cái loại người tàn nhẫn lãnh khốc giết người như ngóe vậy sao?
"Chàng đói không? Ta gọi Bạch Trà bưng chút cháo đến, tối nay chàng phải uống thuốc." Phù Niệm Niệm vội vàng đứng lên: "Chàng đợi ta một chút."
Phù Niệm Niệm mới đi ra ngoài, Nhiễm Chính liền hất quần áo lên vụng trộm đi theo. Hắn biết, nếu Phù Niệm Niệm chán ghét hắn, tuyệt đối sẽ không ngồi ở đầu giường nhìn hắn. Trong lòng Nhiễm Chính không hiểu sao có chút vui vẻ, chỉ cảm thấy cho dù là một khắc không nhìn thấy Phù Niệm Niệm cũng cực kì khó chịu.
Đáng tiếc buổi chiều đều yêu cầu bọn hạ nhân rời đi nên Phù Niệm Niệm chỉ có thể tự mình đi phòng bếp. Nàng cẩn thận bước nhẹ nhàng duyên dáng thướt tha trên cầu cửu khúc ở ao sen cầu, dù chỉ là tựa trên lan can cẩm thạch nghỉ ngơi, cũng giống như một bức điêu khắc tinh tế mỹ nhân đêm trăng.
Nhiễm Chính không tự chủ được nhếch miệng, nghĩ đến có lẽ Phù Niệm Niệm đi không được, muốn qua dìu nàng, ai ngờ hắn còn chưa kịp phản ứng gì, thì Phù Niệm Niệm trước mắt đã rơi xuống nước từ trên cầu. Tiếng kêu cứu nhỏ truyền không xa, trừ Nhiễm Chính thì không ai nghe thấy.
Nhiễm Chính không suy nghĩ được nhiều, hắn đột nhiên lao vào trong nước, vớt Phù Niệm Niệm lên một chiếc thuyền nhỏ đang nằm ngang trên mặt nước, rồi chính mình mới đi theo leo lên.
Đêm xuân lạnh lẽo, toàn thân Phù Niệm Niệm ướt đẫm bị lạnh đến run lẩy bẩy, nàng có chút nghĩ mà sợ, giọng nói cũng run rẩy: "Lúc ở trên cầu ta thấy có chút choáng, không biết làm sao lại.."
Nhiễm Chính sững sờ, hỏi dò: "Không phải là nàng trông coi ta cả một buổi sáng, cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng đấy chứ?"
Phù Niệm Niệm cúi đầu không nói lời nào, chấp nhận.
Nhiễm Chính nhẹ nhàng thở dài, nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người mình ra, khoác lên trên người Phù Niệm Niệm: "Niệm Niệm ngốc."
Tóc Phù Niệm Niệm vẫn còn đang chảy nước tí tách, môi nàng bị cóng đến trắng bệch, còn không quên lo lắng cho Nhiễm Chính: "Ở đây ban đêm đều không có người, sao chàng lại ở đây? Hơn nữa chàng bị thương nặng như vậy, sao có thể xuống giường?"
"Ta.. Đừng nghe Văn Điều nói bậy, ta không sao." Đột nhiên Nhiễm Chính cảm thấy có chút chột dạ, hắn dứt khoát nói sang chuyện khác, lại giật xuống một bộ y phục: "Nàng cẩn thận lạnh."
Phù Niệm Niệm chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhiễm Chính, đôi mắt đẹp nhíu lại: "Chàng không lạnh sao? Đừng choàng cho ta nữa."
Nhiễm Chính nhìn y phục của chính mình cũng ướt đẫm như vậy, động tác trên tay dừng lại, hắn bất tri bất giác thở dài, cũng không biết là lấy dũng khí từ đâu, dứt khoát kéo Phù Niệm Niệm lại. Thật ra từ mùa đông bảy năm trước, hắn đã muốn ôm lấy Phù Niệm Niệm như thế này, thế nhưng hắn đã bỏ lỡ thời cơ, bây giờ chỉ có thể run sợ trong lòng đề phòng Phù Niệm Niệm đẩy mình ra.
Nhưng mà Phù Niệm Niệm không phản kháng.
Nửa ngày, Nhiễm Chính cẩn thận từng li từng tí thả lỏng ra một chút, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy ôm ta có được không? Như thế chúng ta đều sẽ cảm thấy ấm áp."
Spoil chương sau:
Nàng lấy dũng khí ngẩng đầu, dán sát môi vào khóe miệng Nhiễm Chính.
Toàn thân Nhiễm Chính cứng đờ, hắn khó có thể tin nhìn về phía Phù Niệm Niệm, nhưng Phù Niệm Niệm giống như có chút thẹn thùng, mím môi muốn rời khỏi. Nhiễm Chính cũng không bỏ qua, hắn đưa tay giữ lấy gáy Phù Niệm Niệm, trực tiếp hôn lên gương mặt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.