Nguồn: sưu tầm; Edit : hoalala
8,643,059
Hoàn Thành
22:26:46 01/10/2023
ngôn tình xuyên không haytruyện tiểu thuyết tình cảmcường thủ hào đoạt
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Đánh giá: 6.3/10 từ 491 lượt
Đọc truyện Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ
Con của tác giả Cận Niên xoay quanh về những tình khúc vàng trong ngôn
tình sắc, cô phải trốn tránh thế nào đây, mới trốn thoát sự truy bắt của người
đàn ông lắm tiền này ?
Đêm tối mê ly, hơi thở thô suyễn gấp gáp nóng rực, truyện Nam Cung Kình Hiên hung hăng ngăn chặn cô gái dưới thân, đôi mắt ẩn chứa dục vọng, giận dữ quát : “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô dám giãy giụa thêm một lần nữa thử xem! Có biết bao nhiêu người liều chết nghĩ cách leo lên giường mị sát của tôi, gả cho tôi, hiện tại tôi cho cô cơ hội, đáng chết, cô lại phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, nước mắt nóng bỏng chảy xuống làm thanh âm gào thét cũng run rẩy theo: “Anh đúng là không có nhân tính, còn không bằng cầm thú, tôi điên rồi mới tin tưởng anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới: “Tốt.....để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.
Đêm tối mê ly, hơi thở thô suyễn gấp gáp nóng rực, truyện Nam Cung Kình Hiên hung hăng ngăn chặn cô gái dưới thân, đôi mắt ẩn chứa dục vọng, giận dữ quát : “Cô đủ rồi! Dụ Thiên Tuyết, cô dám giãy giụa thêm một lần nữa thử xem! Có biết bao nhiêu người liều chết nghĩ cách leo lên giường mị sát của tôi, gả cho tôi, hiện tại tôi cho cô cơ hội, đáng chết, cô lại phản kháng cái gì?”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, nước mắt nóng bỏng chảy xuống làm thanh âm gào thét cũng run rẩy theo: “Anh đúng là không có nhân tính, còn không bằng cầm thú, tôi điên rồi mới tin tưởng anh sẽ cứu Thiên Nhu, tôi điên nên mới để cho mình như một kẻ ti tiện, phó mặc cho anh định đoạt! Anh đủ rồi! Buông tôi ra!”
Nam Cung Kình Hiên ngừng thở, sắc mặt xanh mét, chứng tỏ anh đang giận dữ.
Một tay đè cổ tay cô, giọng nói của anh khàn khàn như từ địa ngục vọng tới: “Tốt.....để tôi nhìn xem cô có bao nhiêu kiêu ngạo!”
Giữ chặt gáy cô, anh cúi đầu hung hăng ngăn lại đôi môi đỏ tươi của cô.