Chương 8
18 Hải Lý
16/10/2021
Jeong Jihoon nghĩ, dạo gần đây có thể xem như mình tới thời đổi vận rồi.
Nói tới phải cảm ơn Hong Changhyeon - đứa trẻ xuất thân từ streamer, một phát bị huấn luyện viên ném vào sàn đấu ăn thịt người. Vốn phải giống như một chú dê non tay chân lóng ngóng không biết làm thế nào, nhưng điều đó không ngăn được kỹ năng "làm thân" tuyệt vời trước giờ của cậu. Vừa bước vào căn cứ, cậu đã bổ nhào tới ôm cánh tay Kim Hyukkyu bày tỏ tấm lòng, không ngừng gào rú "Deft-nim, em thật sự là fan hâm mộ của anh", cứ thế xoay Kim Hyukkyu "chưa trải sự đời" mòng mòng.
Kế tiếp cả căn cứ chứng kiến vị đội trưởng mới của họ còn chưa kịp lập uy tiền bối, mới ngày đầu tiên đã biến thành linh vật mặc người nắn bóp, bị mấy đứa tiểu bối hô bè kéo lũ đè trên ghế salon "hít" dữ dội. Sau đó khi được quản lý đi ngang qua giải cứu, bước chân anh đi cũng loạng choạng lơ mơ.
Jeong Jihoon cảm thấy tự thẹn không bằng.
Khoảng cách tuổi tác Kim Hyukkyu cố tình vẽ ra khiến cậu lo lắng khôn nguôi, nhưng rồi cậu bất ngờ phát hiện thật ra dùng thân phận em trai rất tốt, xen lẫn trong đám con nít nghịch phá Kim Hyukkyu hoàn toàn không gây sự chú ý đặc biệt.
Lòng cậu cực kỳ ngưỡng mộ Hong Changhyeon một giây, sau đó xoay người cướp sạch rừng trong tiếng kêu thảm thết của jungle nhà mình.
Một lần nữa xác định đường đi nước bước tóm lấy alpaca, thời gian cũng thong thả trôi đến ngày DRX mặc Hanbok mừng năm mới.
Jeong Jihoon cơ trí "online" lần nữa.
Cậu giả vờ giả vịt cau mày nghiên cứu đai lưng quần áo, rồi thuận đà tốc biến né staff vừa nhìn thấy tình huống bên này và định chạy qua giúp đỡ. Jeong Jihoon lơ đãng lượn qua nửa căn phòng, lượn tới trước mặt Kim Hyukkyu.
"Hyukkyu hyung," Cậu đã luyện tập trước gương làm sao trông ngoan ngoãn, yếu ớt vừa đủ rất nhiều lần, "Có thể giúp em thắt đai lưng không?"
Dường như Kim Hyukkyu không ngờ tới kẻ trốn trong góc xó xỉnh như mình bị người ta nhắm mục tiêu điểm danh. Liếc nhìn thợ chụp ảnh đang chụp lại cảnh DRX đại chiến đập gối trong phòng khách, anh khẽ gật đầu.
Jeong Jihoon ngoan ngoãn giơ hai tay, lén lút nghiêng người, khẽ chặn Kim Hyukkyu trên ghế salon, cố gắng tách ra một góc riêng. Một lát sau cậu không tự chủ cúi đầu xuống, lặng lẽ quan sát Kim Hyukkyu đang khom người bên eo cậu, nghiêm túc nghiên cứu đai lưng.
Bàn tay Kim Hyukkyu được công nhận là xinh đẹp trời sinh, vừa sáng loáng, trơn nhẵn vừa thon dài, làn da mỏng tan, chỉ cần bóp sẽ nổi đỏ. Ngón tay anh nắm chặt đai lưng Jeong Jihoon, lại bị tầng tầng vải lụa dây lưng quấn và siết hằn lên vết đỏ, bỗng dưng điểm tô thêm chút kiều diễm khó tả.
Jeong Jihoon nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy dường như xương cốt tứ chi cả người bất chợt cộng hưởng cảm xúc với mảnh vải ấy.
Cậu nhận ra độ nóng trên gương mặt mình, cố gắng khắc chế dữ dội mới kìm nén khóe miệng cong lên. Lại hơi chút không cam lòng lãng phí cơ hội tốt kéo gần khoảng cách, bèn giả vờ lảo đảo chúi người về phía trước một bước, tỉnh bơ khẽ kẹp chặt hai chân Kim Hyukkyu, mượn lớp vải che giấu mà nhẹ nhàng cọ xát mắt cá chân anh lộ ra ngoài.
Jeong Jihoon nhìn Kim Hyukkyu sững sờ trong giây lát, hơi mất tự nhiên nắm chặt đai lưng, nhưng cố giả bộ thờ ơ liếm liếm khóa miệng. Anh vội vàng quấn một nút thắt không ra người ngợm, khẽ nói "xong rồi" và đứng dậy, dùng ngón tay đẩy eo Jeong Jihoon, muốn chạy trốn khỏi tình cảnh này.
Lần thứ nhất, không đẩy ra được. Kim Hyukkyu nhanh chóng nhướng mắt nhìn Jeong Jihoon, rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng anh cũng phát hiện bản thân lọt vào cái bẫy âm mưu, không hay không biết bị Jeong Jihoon ép lên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh camera tự bao giờ.
Tiếng cười đùa của các đồng đội bỗng như bị phủ lên một chiếc lồng chụp ngăn cách mơ hồ, chỉ còn lại cơ thể nóng ấm trước mắt và luồng hơi thở nóng bỏng lần lượt phả vào vành tai anh.
Thứ cảm giác yêu đương vụng trộm kỳ quái này bức bách anh đứng ngồi không yên.
Mà Jeong Jihoon lại nhìn chằm chằm mảng da nhỏ lấp ló khỏi lớp áo trên cổ Kim Hyukkyu tới nỗi ngơ ngẩn.
Cậu hoảng hốt nhớ tới cái ôm kề sát nhau trên giường trong nhà Kim Hyukkyu vào thời kỳ off - season xưa kia.
So với năm 16 tuổi, dường như khung xương Kim Hyukkyu nảy nở hơn, không còn là cậu bé gầy gộc chỉ có thể nâng như trứng, hứng như hoa. Tuy nhiên, hiện giờ trông vẫn gầy quá mức tiêu chuẩn thông thường, đứng trước mặt mặt mình thấp hơn vừa đúng nửa cái đầu, như thể cậu chỉ cần vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy, là có thể dễ dàng chôn sâu người trong lồng ngực mình giống hệt trước đây.
Jeong Jihoon chưa hồi hồn, liền thuận theo cú đẩy lần hai của Kim Hyukkyu mà lui về sau một bước, chừa ra một khoảng trống.
Ánh mắt cậu bám theo Kim Hyukkyu đang lách người ra ngoài, nhìn anh hoảng loạn chạy bừa đến một góc khác trong căn phòng.
"Hừ." Jeong Jihoon liếm chiếc ranh nanh nhọn, "Y hệt hồi xưa, có chuyện là nhanh chóng lủi mất."
Rốt cuộc quản lý cũng nhễ nhại mồ hôi ổn định đám nhóc con ồn ào xong xuôi. Vừa thở ra một hơi lại nhìn thấy bên hông Jeong Jihoon treo nút thắt vô cùng gây chú ý, cậu hoàn toàn chẳng để ý, đứng chống nạnh nhìn ống kính.
Cô đau đầu phất tay ra hiệu thợ chụp ảnh đang định chụp hình tập thể dừng lại, lên tiếng: "Jihoon, ai thắt đai lưng cho em thế, không những lộn xộn mà còn thắt sai nữa."
"Hyukkyu hyung." Jeong Jihoon quay đầu, nhìn xuyên một đám đồng đội bật cười ngã trái ngã phải, thấy rặng mây hồng trên vành tai Kim Hyukkyu vừa mới tan biến lại lặng lẽ trèo lên gương mặt, không nén nổi cười rộ lên.
Thợ chụp ảnh ấn nút chụp ảnh, ghi lại tấm ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.
Trên bức hình, mid laner 19 tuổi cong khóe môi, liếc sang nơi khác nhìn AD đỏ mặt, dịu dàng tới nỗi ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nhận ra.
...
Mới mấy hôm sau, Jeong Jihoon bất ngờ leo lên xe bus của Choi Hyunjoon.
(*Leo lên xe bus: có thể hiểu theo 2 cách: thông đồng làm chuyện xấu; được cho quá giang, được gánh, được ôm đùi)
Trò chuyện đêm khuya trong kí túc xá đã trở thành hoạt động cố định kéo gần quan hệ của bọn tiểu bối, chủ đề bàn về trời nam biển bắc, dĩ nhiên cũng bao gồm vị đội trưởng khóe hiểu lòng người nhưng không thích hòa nhập với mọi người của họ.
Choi Hyunjoon kể lúc đi tiểu vệ sinh đêm qua, cậu chổng mông tìm cả buổi trời, nhưng đầu óc mơ ngủ không nhớ nổi mình đã nhét đồ ngủ ở xó nào, đành phải trần truồng mặc mỗi cái quần lót chạy tới phòng khách uống nước. Quay người, cậu chạm mặt Kim Hyukkyu cũng đi vệ sinh. Đối mặt với thằng em không mặc gì mà còn trưng vẻ mặt dửng dưng, anh trợn tròn hai mắt to gấp đôi.
Kim Hyukkyu khom lưng như mèo, rón ra rón rén lẽo đẽo sau lưng sau lưng cậu một khoảng, xác nhận đứa em mơ mơ màng màng chứ không phải mộng du, mới cẩn thận hỏi: "Hyunjoon à, sao không mặc quần áo đã chạy lung tung vậy?". Sau khi nhận được đáp án "Áo ngủ mất rồi" thì thở phào nhẹ nhõm, anh dịu dàng bảo: "Ngày mai hyung mua cho em một bộ mới nha. "
Choi Hyunjoon vừa dứt lời liền bị kẻ tự phong "Rất thân với Hyukkyu hyung" là Hong Changhyeon túm lấy lắc lắc -- "Sao Hyukkyu hyung lại như vậy hả", "Tớ cũng không có đồ ngủ, Hyukkyu hyung chưa biết đúng không", "Bằng không tớ cởi đồ đến phòng Hyukkyu hyung lượn một vòng nhỉ", "A...Tớ cũng muốn được Hyukkyu mua đồ ngủ cho."
Từ bé Jeong Jihoon đã là một người có khả năng đầu độc tư tưởng xấu cho mấy đứa nhỏ xung quanh mình, cầm đầu giương cao ngọn cờ khởi nghĩa với khẩu hiệu "Pháp luật không trừng phạt quần chúng"*
(*Thành ngữ 法不责众: Có nghĩa là pháp luật sẽ trừng trị hành vi phạm tội, nhưng nếu nhiều người làm thì không dễ trừng trị nữa)
Cậu chỉ nói mấy câu đã xúi giục được Hong Changhyeon, rồi dẫn dắt kẻ vô tình khoe khoang mà gây ra mâu thuẫn trong đội là Choi Hyunjoon, cuối cùng tiện đường kéo theo lính trinh sát Ryu Minseok từ phòng kế bên quẹo qua muốn tham gia trò vui.
Sau khi nhận được tình báo Kim Hyukkyu vừa mới tắm xong và quay về giường nằm, Jeong Jihoon tập kết bọn nhóc muốn lật tung nóc nhà* trong phòng và cởi quần áo, khỏa thân la ó vọt tới phòng Kim Hyukkyu.
(*Thành ngữ 上房揭瓦 - Ba ngày không đánh là lật tung nóc nhà, ý chỉ trẻ con nghịch nghợm, quậy phá, xuất phát từ điển cố "Bảo Thị đánh con")
Kim Hyukkyu thề, anh nguyện dùng tất cả tinh túy anh cực khổ tích lũy trong số tài khoản ngân hàng, để đổi lấy một đôi mắt tránh được kiếp nạn tối nay.
Vốn dĩ anh ngồi trên giường nghe tiếng cười ầm ĩ bên ngoài, hơi bùi ngùi nghĩ vẫn là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống thích đông vui ầm ĩ hơn. Mấy giây sau, anh phát hiện tiếng cười đùa bao bọc tiếng bước chân càng lúc càng gần, chưa kịp phản ứng thì một đám mosaic trắng lóa* đập vào mắt, bước vào như bầy nhện uốn éo tràn ra từ động bàn tơ.
(*mosaic là mấy cái gạch đen trắng dùng để che bộ phận nhạy cảm thường thấy trên phim hoặc truyện tranh.)
Kim Hyukkyu bối rối, hận không thể đào ra một cái hố ngay tại chỗ, vùi mình vào trong đó.
Anh định ném chăn quấn đám con nít to gan lớn mật này lại, nhưng bị Hong Changhyeon chặn lại giữa chừng. Hong Changhyeon giơ tay cầm tấm chăn vẫy và nhảy múa như thổ dân quanh đống lửa, lôi kéo Ryu Minseok nhảy lên giường vây quanh Kim Hyukkyu, vừa trách móc vừa xoay vòng vòng.
Mãi đến khi Cvmax mở cửa ra và nhìn thấy một phòng tửu trì nhục lâm*, chú mới bừng tỉnh vội vã đuổi cái đám yêu ma quỷ quái nghịch ngợm trở về phòng mặc quần áo, cứu lấy vị đội trưởng cam chịu chôn mình trong chăn nghẹn sắp tắt thở nhà họ.
(* Thành ngữ 酒池肉林 - Ao rượu rừng thịt: xuất phát từ một hình thức giải trí của Trụ Vương, đó là xây cái hồ lớn được lấp đầy với rượu, và một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "rừng thịt".
Sau này thành ngữ này được dùng để chỉ những buổi tiệc, cuộc gặp mặt có rất nhiều rượu và thịt, ý chỉ sự xa hoa, thác loạn, trác táng, trụy lạc. Còn dùng để chỉ những cuộc chơi điên cuồng)
Liếc nhìn hai đứa top jungle chưa hết hưng phấn, Cvmax rầu rĩ ôm trán.
Chú nghiêng đầu, hỏi kẻ trông ngoan ngoãn chững chạc nhất, nhưng mới vài giây trước lại là đứa duy nhất trong hội lột sạch sành sanh - Jeong Jihoon: "Mấy đứa quậy Hyukkyu hyung của mấy đứa làm gì?"
Jeong Jihoon học phim truyền hình, nở nụ cười tràn đầy thê thảm chịu đủ lạnh nhạt tủi nhục, giọng điệu cũng sa sút hơn bình thường: "Em cũng không có đồ ngủ mặc, Hyukkyu hyung đã quan tâm Hyunjoon như thế, vậy cũng phải quan tâm em nhiều hơn chứ."
Cvmax cạn lời, dường như vừa đổi mới nhận thức về vị đường giữa đã sống chung với mình một năm trời.
Tâm trạng chú phức tạp ném lại một câu "Biết rồi" và đứng dậy, đi vào phòng Kim Hyukkyu.
Jeong Jihoon sau lưng bổ sung một câu,: "Nói với Hyukkyu hyung, em muốn đồ ngủ hình Shinosuke."
Cậu nhớ tới Kim Hyukkyu làm ổ bên cạnh cậu, gập chân đong đưa và ngâm nga theo bài hát nhạc phim Shinosuke ngày xưa.
Một ngày sau, trên tủ đầu giường của bọn nhóc DRX, mỗi đứa đều có đặt một bộ đồ ngủ mới hình Shinosuke xếp gọn gàng.
Thời gian lặng lẽ trôi đi dưới từng bước thận trọng "chậm mà chắc" của Jeong Jihoon, nhưng giờ cậu lại có nỗi sầu mới.
Đó là, kí túc xá DRX chia phòng thật sự không thể chấp nhận nổi.
Kim Hyukkyu là nhân vật chính thường trú trong giấc mộng cậu, hiện tại lại ngày ngày ngồi ở vị trí cậu có thể tự tay chạm vào. Cậu luôn cảm thấy hơi thở lượn quanh chóp mũi trong cơn mơ nay cũng triền miên day dưa tới ban ngày mất rồi.
Cảm giác hỗn loạn giữa ảo mộng và hiện thực mang theo xúc cảm chơi vơi chợt lên chợt xuống, rồi ngay cả những thân mật chỉ tồn tại trong giấc mơ cuối cùng cũng chẳng giải được cơn khát nơi cậu.
Jeong Jihoon nhìn huấn luyện viên chằm chằm đầy âm u, mong mỏi anh ta có thể phúc đến thì sáng dạ*, mau chóng xóa bỏ cái suy nghĩ bảo thủ đi cùng đường thì phải ngủ chung.
(*Thành ngữ 福灵心至 - Phúc đến thì sáng dạ: Ý chỉ khi điều tốt lành tới thì con người sẽ tỉnh táo hơn, tư duy linh hoạt, nhanh nhẹn hơn)
Ủng hộ double C, chống phân biệt đối xử. Cậu quan sát Kim Hyukkyu mơ màng cuộn người trên ghế kế bên, khẽ thở dài.
Cầu người chẳng bằng cầu mình.
Jeong Jihoon bắt đầu suy xét làm sao để tìm được con đường đột phá.
..
Vừa tắm xong, trên người còn vương đầy hơi nước, lúc đi ngang qua phòng Kim Hyukkyu, cậu theo thói quen liếc nhìn giường anh. Ánh mắt vừa lúc đối mặt với Kim Hyukkyu đang cài nút áo ngủ.
Dường như Kim Hyukkyu vẫn chưa tỉnh lại khỏi tình tiết R25 mấy hôm trước, anh cụp mắt và tăng tốc độ cài cúc áo, cài sai hàng cũng không phát hiện.
Anh liếc nhìn Jeong Jihoon đang đứng ở cửa phòng quan sát mình, giấu đầu hở đuôi phũ phũ chăn màn, hấp tấp nằm xuống và tự quấn mình thành một chuỗi xiên nướng đã bao bọc đẹp đẽ.
Bộ dáng lẩn tránh của anh găm mạnh lên dây thần kinh trong đầu Jeong Jihoon.
Tướng ngủ cậu từng có lúc quá xấu, nửa đêm nằm trên giường đơn một mình cũng có thể uốn éo ra 72 kiểu tư thế. Sau khi đến MVP, để chen được trên giường nhỏ của Kim Hyukkyu, cứ thế mà cậu ghi dấu thành dây thần kinh tỉnh táo ép dáng ngủ về.
Về sau, cậu còn quen vươn một tay đỡ vai và cổ Kim Hyukkkyu, để anh nằm trong lồng ngực mình thoải mái hơn một chút.
Trong mấy năm mất ngủ sau này, cậu đã từng thử rất nhiều cách cải thiện giấc ngủ, uống một ly sữa bò, chạy bộ và nghe âm thanh trắng nghe bảo có hiệu quả rất tốt. Nhưng không thể nào mang lại biến đổi rõ rệt.
Cậu đã quen mỗi đêm khuya ôm lấy Kim Hyukkyu ngủ say tới đỗi xương cốt cũng mềm nhũn, toàn tâm toàn ý ỷ lại cậu.
..
Ryu Minseok cảm thấy đoạn này nói quá chính xác.
Lúc Jeong Jihoon lôi Hong Changhyeon khỏi máy bay bằng chân của Kim Hyukkyu, mình không lên tiếng.
Lúc Jeong Jihoon không muốn đụng hàng nên giấu mất bộ đồ ngủ có cùng màu sắc và họa tiết của mình và Choi Hyunjoon, mình không lên tiếng.
Cuối cùng thời khắc Jeong Jihoon đứng trước giường mình nhìn mình chằm chằm, đã không còn ai có thể đứng ra lên tiếng thay mình nữa rồi.
Em dùng chăn che mặt, lẩm bẩm càu nhàu vì thứ mình sắp phải đối mặt, vừa không biết sợ ló đầu ngó. Em nhìn thấy Jeong Jihoon bước tới, chen lên giường Kim Hyukkyu.
Ryu Minseok nương ánh trăng nhìn Kim Hyukkyu đang chìm vào cơn mơ bị ôm vào lòng, giật thót suýt nữa té lăn từ trên giường xuống, rồi lại được Jeong Jihoon vươn tay tóm lấy và ôm vào ngực, cảm giác lần này mình...
Vẫn là không lên tiếng thì tốt hơn.
Lần sau nhất định sẽ làm!
..
Trên đường tới đây, Jeong Jihoon đã xây dựng tâm lý một hồi lâu, cũng chẳng nghĩ ra bây giờ lấy thân phận gì mới có thể nước chảy thành sông chui vào trong chăn Kim Hyukkyu.
Trời lạnh? Đắp thêm chăn đi. Mộng du? Sẽ bị đuổi ra mất.
Cậu biết mình không có lập trường gì để quở trách Kim Hyukkyu, ngay cả bản thân cậu còn chẳng rõ có phải Kim Hyukkyu 16 tuổi chỉ tồn tại trong ảo tưởng sâu kín của chính mình và đã trở thành mộng đẹp cậu không muốn thức giấc hay không. Nhưng cảm giác tủi thân và mất mát khôn nguôi ấy đè ép moi móc trái tim cậu trống rỗng.
Jeong Jihoon dứt khoát cái gì cũng không nói, cái gì cũng không không nghĩ, bất chấp siết chặt eo Kim Hyukkyu, vùi đầu nơi hõm cổ Kim Hyukkyu.
Giường đơn DRX không lớn hơn giường đơn trong căn gác xép nhỏ MVP là mấy, những năm gần đây cậu và Kim Hyukkyu thoáng chốc cao lớn hơn rất nhiều, chỉ đành bắt chước bộ dạng thân mặt khắn khít xưa cũ, từ đầu đến chân dán sát vào nhau.
Cậu có thể cảm nhận được độ nóng trong cơ thể mình chậm rãi thiêu cháy sự cứng đờ như tấm ván gỗ cứng ngắc chờ đốt của Kim Hyukkyu trong ngực.
Jeong Jihoon đã chuẩn bị tâm lý bị Kim Hyukkyu tóm lấy cổ tay đẩy ra, hoặc gọi huấn luyện viên tới, chuẩn bị bị bẽ mặt thất thiểu quay về phòng. Cậu chờ đợi thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu rơi xuống, đâm nát sự cố chấp ấy, để một lần nữa lui về khoảng cách giữa trên dưới nên có.
Thế nhưng cậu lại cảm giác, Kim Hyukkyu từ từ, chầm chậm thả lỏng từng chút, tùy ý bản thân dễ dàng dán lên người Jeong Jihoon.
Cậu biết rõ Kim Hyukkyu không ngủ, tiếng tim đập thình thịch trong cơ thể người ấy áp sát lên vòm ngực, tựa như lời hồi đáp lặng thầm.
Đột nhiên Kim Hyukkyu hơi cử động, anh rút tay ra khỏi lồng giam của Jeong Jihoon, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay Jeong Jihoon đặt trên hông mình.
Bỗng dưng Jeong Jihoon muốn khóc.
Hàng đêm tối dài đằng đẵng cậu vẫn cứ khăng khăng cố chấp giấu riêng một vì sao, nắm chặt một chút nhớ thương quay về "nhà" đã lạc mất, gập ghềnh trắc trở đuổi theo đến vô vọng. Ảnh ngược trong nước hết một lần rồi lại một lần vỡ tan không thể bắt lấy ép cậu gần như phát điên.
May thay, ngay lúc này, một lần nữa, cuối cùng cậu cũng đón được ánh sao đang vì mình mà sáng lên.
(Hết chương 8)
Nói tới phải cảm ơn Hong Changhyeon - đứa trẻ xuất thân từ streamer, một phát bị huấn luyện viên ném vào sàn đấu ăn thịt người. Vốn phải giống như một chú dê non tay chân lóng ngóng không biết làm thế nào, nhưng điều đó không ngăn được kỹ năng "làm thân" tuyệt vời trước giờ của cậu. Vừa bước vào căn cứ, cậu đã bổ nhào tới ôm cánh tay Kim Hyukkyu bày tỏ tấm lòng, không ngừng gào rú "Deft-nim, em thật sự là fan hâm mộ của anh", cứ thế xoay Kim Hyukkyu "chưa trải sự đời" mòng mòng.
Kế tiếp cả căn cứ chứng kiến vị đội trưởng mới của họ còn chưa kịp lập uy tiền bối, mới ngày đầu tiên đã biến thành linh vật mặc người nắn bóp, bị mấy đứa tiểu bối hô bè kéo lũ đè trên ghế salon "hít" dữ dội. Sau đó khi được quản lý đi ngang qua giải cứu, bước chân anh đi cũng loạng choạng lơ mơ.
Jeong Jihoon cảm thấy tự thẹn không bằng.
Khoảng cách tuổi tác Kim Hyukkyu cố tình vẽ ra khiến cậu lo lắng khôn nguôi, nhưng rồi cậu bất ngờ phát hiện thật ra dùng thân phận em trai rất tốt, xen lẫn trong đám con nít nghịch phá Kim Hyukkyu hoàn toàn không gây sự chú ý đặc biệt.
Lòng cậu cực kỳ ngưỡng mộ Hong Changhyeon một giây, sau đó xoay người cướp sạch rừng trong tiếng kêu thảm thết của jungle nhà mình.
Một lần nữa xác định đường đi nước bước tóm lấy alpaca, thời gian cũng thong thả trôi đến ngày DRX mặc Hanbok mừng năm mới.
Jeong Jihoon cơ trí "online" lần nữa.
Cậu giả vờ giả vịt cau mày nghiên cứu đai lưng quần áo, rồi thuận đà tốc biến né staff vừa nhìn thấy tình huống bên này và định chạy qua giúp đỡ. Jeong Jihoon lơ đãng lượn qua nửa căn phòng, lượn tới trước mặt Kim Hyukkyu.
"Hyukkyu hyung," Cậu đã luyện tập trước gương làm sao trông ngoan ngoãn, yếu ớt vừa đủ rất nhiều lần, "Có thể giúp em thắt đai lưng không?"
Dường như Kim Hyukkyu không ngờ tới kẻ trốn trong góc xó xỉnh như mình bị người ta nhắm mục tiêu điểm danh. Liếc nhìn thợ chụp ảnh đang chụp lại cảnh DRX đại chiến đập gối trong phòng khách, anh khẽ gật đầu.
Jeong Jihoon ngoan ngoãn giơ hai tay, lén lút nghiêng người, khẽ chặn Kim Hyukkyu trên ghế salon, cố gắng tách ra một góc riêng. Một lát sau cậu không tự chủ cúi đầu xuống, lặng lẽ quan sát Kim Hyukkyu đang khom người bên eo cậu, nghiêm túc nghiên cứu đai lưng.
Bàn tay Kim Hyukkyu được công nhận là xinh đẹp trời sinh, vừa sáng loáng, trơn nhẵn vừa thon dài, làn da mỏng tan, chỉ cần bóp sẽ nổi đỏ. Ngón tay anh nắm chặt đai lưng Jeong Jihoon, lại bị tầng tầng vải lụa dây lưng quấn và siết hằn lên vết đỏ, bỗng dưng điểm tô thêm chút kiều diễm khó tả.
Jeong Jihoon nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy dường như xương cốt tứ chi cả người bất chợt cộng hưởng cảm xúc với mảnh vải ấy.
Cậu nhận ra độ nóng trên gương mặt mình, cố gắng khắc chế dữ dội mới kìm nén khóe miệng cong lên. Lại hơi chút không cam lòng lãng phí cơ hội tốt kéo gần khoảng cách, bèn giả vờ lảo đảo chúi người về phía trước một bước, tỉnh bơ khẽ kẹp chặt hai chân Kim Hyukkyu, mượn lớp vải che giấu mà nhẹ nhàng cọ xát mắt cá chân anh lộ ra ngoài.
Jeong Jihoon nhìn Kim Hyukkyu sững sờ trong giây lát, hơi mất tự nhiên nắm chặt đai lưng, nhưng cố giả bộ thờ ơ liếm liếm khóa miệng. Anh vội vàng quấn một nút thắt không ra người ngợm, khẽ nói "xong rồi" và đứng dậy, dùng ngón tay đẩy eo Jeong Jihoon, muốn chạy trốn khỏi tình cảnh này.
Lần thứ nhất, không đẩy ra được. Kim Hyukkyu nhanh chóng nhướng mắt nhìn Jeong Jihoon, rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng anh cũng phát hiện bản thân lọt vào cái bẫy âm mưu, không hay không biết bị Jeong Jihoon ép lên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh camera tự bao giờ.
Tiếng cười đùa của các đồng đội bỗng như bị phủ lên một chiếc lồng chụp ngăn cách mơ hồ, chỉ còn lại cơ thể nóng ấm trước mắt và luồng hơi thở nóng bỏng lần lượt phả vào vành tai anh.
Thứ cảm giác yêu đương vụng trộm kỳ quái này bức bách anh đứng ngồi không yên.
Mà Jeong Jihoon lại nhìn chằm chằm mảng da nhỏ lấp ló khỏi lớp áo trên cổ Kim Hyukkyu tới nỗi ngơ ngẩn.
Cậu hoảng hốt nhớ tới cái ôm kề sát nhau trên giường trong nhà Kim Hyukkyu vào thời kỳ off - season xưa kia.
So với năm 16 tuổi, dường như khung xương Kim Hyukkyu nảy nở hơn, không còn là cậu bé gầy gộc chỉ có thể nâng như trứng, hứng như hoa. Tuy nhiên, hiện giờ trông vẫn gầy quá mức tiêu chuẩn thông thường, đứng trước mặt mặt mình thấp hơn vừa đúng nửa cái đầu, như thể cậu chỉ cần vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy, là có thể dễ dàng chôn sâu người trong lồng ngực mình giống hệt trước đây.
Jeong Jihoon chưa hồi hồn, liền thuận theo cú đẩy lần hai của Kim Hyukkyu mà lui về sau một bước, chừa ra một khoảng trống.
Ánh mắt cậu bám theo Kim Hyukkyu đang lách người ra ngoài, nhìn anh hoảng loạn chạy bừa đến một góc khác trong căn phòng.
"Hừ." Jeong Jihoon liếm chiếc ranh nanh nhọn, "Y hệt hồi xưa, có chuyện là nhanh chóng lủi mất."
Rốt cuộc quản lý cũng nhễ nhại mồ hôi ổn định đám nhóc con ồn ào xong xuôi. Vừa thở ra một hơi lại nhìn thấy bên hông Jeong Jihoon treo nút thắt vô cùng gây chú ý, cậu hoàn toàn chẳng để ý, đứng chống nạnh nhìn ống kính.
Cô đau đầu phất tay ra hiệu thợ chụp ảnh đang định chụp hình tập thể dừng lại, lên tiếng: "Jihoon, ai thắt đai lưng cho em thế, không những lộn xộn mà còn thắt sai nữa."
"Hyukkyu hyung." Jeong Jihoon quay đầu, nhìn xuyên một đám đồng đội bật cười ngã trái ngã phải, thấy rặng mây hồng trên vành tai Kim Hyukkyu vừa mới tan biến lại lặng lẽ trèo lên gương mặt, không nén nổi cười rộ lên.
Thợ chụp ảnh ấn nút chụp ảnh, ghi lại tấm ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.
Trên bức hình, mid laner 19 tuổi cong khóe môi, liếc sang nơi khác nhìn AD đỏ mặt, dịu dàng tới nỗi ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nhận ra.
...
Mới mấy hôm sau, Jeong Jihoon bất ngờ leo lên xe bus của Choi Hyunjoon.
(*Leo lên xe bus: có thể hiểu theo 2 cách: thông đồng làm chuyện xấu; được cho quá giang, được gánh, được ôm đùi)
Trò chuyện đêm khuya trong kí túc xá đã trở thành hoạt động cố định kéo gần quan hệ của bọn tiểu bối, chủ đề bàn về trời nam biển bắc, dĩ nhiên cũng bao gồm vị đội trưởng khóe hiểu lòng người nhưng không thích hòa nhập với mọi người của họ.
Choi Hyunjoon kể lúc đi tiểu vệ sinh đêm qua, cậu chổng mông tìm cả buổi trời, nhưng đầu óc mơ ngủ không nhớ nổi mình đã nhét đồ ngủ ở xó nào, đành phải trần truồng mặc mỗi cái quần lót chạy tới phòng khách uống nước. Quay người, cậu chạm mặt Kim Hyukkyu cũng đi vệ sinh. Đối mặt với thằng em không mặc gì mà còn trưng vẻ mặt dửng dưng, anh trợn tròn hai mắt to gấp đôi.
Kim Hyukkyu khom lưng như mèo, rón ra rón rén lẽo đẽo sau lưng sau lưng cậu một khoảng, xác nhận đứa em mơ mơ màng màng chứ không phải mộng du, mới cẩn thận hỏi: "Hyunjoon à, sao không mặc quần áo đã chạy lung tung vậy?". Sau khi nhận được đáp án "Áo ngủ mất rồi" thì thở phào nhẹ nhõm, anh dịu dàng bảo: "Ngày mai hyung mua cho em một bộ mới nha. "
Choi Hyunjoon vừa dứt lời liền bị kẻ tự phong "Rất thân với Hyukkyu hyung" là Hong Changhyeon túm lấy lắc lắc -- "Sao Hyukkyu hyung lại như vậy hả", "Tớ cũng không có đồ ngủ, Hyukkyu hyung chưa biết đúng không", "Bằng không tớ cởi đồ đến phòng Hyukkyu hyung lượn một vòng nhỉ", "A...Tớ cũng muốn được Hyukkyu mua đồ ngủ cho."
Từ bé Jeong Jihoon đã là một người có khả năng đầu độc tư tưởng xấu cho mấy đứa nhỏ xung quanh mình, cầm đầu giương cao ngọn cờ khởi nghĩa với khẩu hiệu "Pháp luật không trừng phạt quần chúng"*
(*Thành ngữ 法不责众: Có nghĩa là pháp luật sẽ trừng trị hành vi phạm tội, nhưng nếu nhiều người làm thì không dễ trừng trị nữa)
Cậu chỉ nói mấy câu đã xúi giục được Hong Changhyeon, rồi dẫn dắt kẻ vô tình khoe khoang mà gây ra mâu thuẫn trong đội là Choi Hyunjoon, cuối cùng tiện đường kéo theo lính trinh sát Ryu Minseok từ phòng kế bên quẹo qua muốn tham gia trò vui.
Sau khi nhận được tình báo Kim Hyukkyu vừa mới tắm xong và quay về giường nằm, Jeong Jihoon tập kết bọn nhóc muốn lật tung nóc nhà* trong phòng và cởi quần áo, khỏa thân la ó vọt tới phòng Kim Hyukkyu.
(*Thành ngữ 上房揭瓦 - Ba ngày không đánh là lật tung nóc nhà, ý chỉ trẻ con nghịch nghợm, quậy phá, xuất phát từ điển cố "Bảo Thị đánh con")
Kim Hyukkyu thề, anh nguyện dùng tất cả tinh túy anh cực khổ tích lũy trong số tài khoản ngân hàng, để đổi lấy một đôi mắt tránh được kiếp nạn tối nay.
Vốn dĩ anh ngồi trên giường nghe tiếng cười ầm ĩ bên ngoài, hơi bùi ngùi nghĩ vẫn là người trẻ tuổi tràn đầy sức sống thích đông vui ầm ĩ hơn. Mấy giây sau, anh phát hiện tiếng cười đùa bao bọc tiếng bước chân càng lúc càng gần, chưa kịp phản ứng thì một đám mosaic trắng lóa* đập vào mắt, bước vào như bầy nhện uốn éo tràn ra từ động bàn tơ.
(*mosaic là mấy cái gạch đen trắng dùng để che bộ phận nhạy cảm thường thấy trên phim hoặc truyện tranh.)
Kim Hyukkyu bối rối, hận không thể đào ra một cái hố ngay tại chỗ, vùi mình vào trong đó.
Anh định ném chăn quấn đám con nít to gan lớn mật này lại, nhưng bị Hong Changhyeon chặn lại giữa chừng. Hong Changhyeon giơ tay cầm tấm chăn vẫy và nhảy múa như thổ dân quanh đống lửa, lôi kéo Ryu Minseok nhảy lên giường vây quanh Kim Hyukkyu, vừa trách móc vừa xoay vòng vòng.
Mãi đến khi Cvmax mở cửa ra và nhìn thấy một phòng tửu trì nhục lâm*, chú mới bừng tỉnh vội vã đuổi cái đám yêu ma quỷ quái nghịch ngợm trở về phòng mặc quần áo, cứu lấy vị đội trưởng cam chịu chôn mình trong chăn nghẹn sắp tắt thở nhà họ.
(* Thành ngữ 酒池肉林 - Ao rượu rừng thịt: xuất phát từ một hình thức giải trí của Trụ Vương, đó là xây cái hồ lớn được lấp đầy với rượu, và một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây được trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ rượu dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất được gọi là "rừng thịt".
Sau này thành ngữ này được dùng để chỉ những buổi tiệc, cuộc gặp mặt có rất nhiều rượu và thịt, ý chỉ sự xa hoa, thác loạn, trác táng, trụy lạc. Còn dùng để chỉ những cuộc chơi điên cuồng)
Liếc nhìn hai đứa top jungle chưa hết hưng phấn, Cvmax rầu rĩ ôm trán.
Chú nghiêng đầu, hỏi kẻ trông ngoan ngoãn chững chạc nhất, nhưng mới vài giây trước lại là đứa duy nhất trong hội lột sạch sành sanh - Jeong Jihoon: "Mấy đứa quậy Hyukkyu hyung của mấy đứa làm gì?"
Jeong Jihoon học phim truyền hình, nở nụ cười tràn đầy thê thảm chịu đủ lạnh nhạt tủi nhục, giọng điệu cũng sa sút hơn bình thường: "Em cũng không có đồ ngủ mặc, Hyukkyu hyung đã quan tâm Hyunjoon như thế, vậy cũng phải quan tâm em nhiều hơn chứ."
Cvmax cạn lời, dường như vừa đổi mới nhận thức về vị đường giữa đã sống chung với mình một năm trời.
Tâm trạng chú phức tạp ném lại một câu "Biết rồi" và đứng dậy, đi vào phòng Kim Hyukkyu.
Jeong Jihoon sau lưng bổ sung một câu,: "Nói với Hyukkyu hyung, em muốn đồ ngủ hình Shinosuke."
Cậu nhớ tới Kim Hyukkyu làm ổ bên cạnh cậu, gập chân đong đưa và ngâm nga theo bài hát nhạc phim Shinosuke ngày xưa.
Một ngày sau, trên tủ đầu giường của bọn nhóc DRX, mỗi đứa đều có đặt một bộ đồ ngủ mới hình Shinosuke xếp gọn gàng.
Thời gian lặng lẽ trôi đi dưới từng bước thận trọng "chậm mà chắc" của Jeong Jihoon, nhưng giờ cậu lại có nỗi sầu mới.
Đó là, kí túc xá DRX chia phòng thật sự không thể chấp nhận nổi.
Kim Hyukkyu là nhân vật chính thường trú trong giấc mộng cậu, hiện tại lại ngày ngày ngồi ở vị trí cậu có thể tự tay chạm vào. Cậu luôn cảm thấy hơi thở lượn quanh chóp mũi trong cơn mơ nay cũng triền miên day dưa tới ban ngày mất rồi.
Cảm giác hỗn loạn giữa ảo mộng và hiện thực mang theo xúc cảm chơi vơi chợt lên chợt xuống, rồi ngay cả những thân mật chỉ tồn tại trong giấc mơ cuối cùng cũng chẳng giải được cơn khát nơi cậu.
Jeong Jihoon nhìn huấn luyện viên chằm chằm đầy âm u, mong mỏi anh ta có thể phúc đến thì sáng dạ*, mau chóng xóa bỏ cái suy nghĩ bảo thủ đi cùng đường thì phải ngủ chung.
(*Thành ngữ 福灵心至 - Phúc đến thì sáng dạ: Ý chỉ khi điều tốt lành tới thì con người sẽ tỉnh táo hơn, tư duy linh hoạt, nhanh nhẹn hơn)
Ủng hộ double C, chống phân biệt đối xử. Cậu quan sát Kim Hyukkyu mơ màng cuộn người trên ghế kế bên, khẽ thở dài.
Cầu người chẳng bằng cầu mình.
Jeong Jihoon bắt đầu suy xét làm sao để tìm được con đường đột phá.
..
Vừa tắm xong, trên người còn vương đầy hơi nước, lúc đi ngang qua phòng Kim Hyukkyu, cậu theo thói quen liếc nhìn giường anh. Ánh mắt vừa lúc đối mặt với Kim Hyukkyu đang cài nút áo ngủ.
Dường như Kim Hyukkyu vẫn chưa tỉnh lại khỏi tình tiết R25 mấy hôm trước, anh cụp mắt và tăng tốc độ cài cúc áo, cài sai hàng cũng không phát hiện.
Anh liếc nhìn Jeong Jihoon đang đứng ở cửa phòng quan sát mình, giấu đầu hở đuôi phũ phũ chăn màn, hấp tấp nằm xuống và tự quấn mình thành một chuỗi xiên nướng đã bao bọc đẹp đẽ.
Bộ dáng lẩn tránh của anh găm mạnh lên dây thần kinh trong đầu Jeong Jihoon.
Tướng ngủ cậu từng có lúc quá xấu, nửa đêm nằm trên giường đơn một mình cũng có thể uốn éo ra 72 kiểu tư thế. Sau khi đến MVP, để chen được trên giường nhỏ của Kim Hyukkyu, cứ thế mà cậu ghi dấu thành dây thần kinh tỉnh táo ép dáng ngủ về.
Về sau, cậu còn quen vươn một tay đỡ vai và cổ Kim Hyukkkyu, để anh nằm trong lồng ngực mình thoải mái hơn một chút.
Trong mấy năm mất ngủ sau này, cậu đã từng thử rất nhiều cách cải thiện giấc ngủ, uống một ly sữa bò, chạy bộ và nghe âm thanh trắng nghe bảo có hiệu quả rất tốt. Nhưng không thể nào mang lại biến đổi rõ rệt.
Cậu đã quen mỗi đêm khuya ôm lấy Kim Hyukkyu ngủ say tới đỗi xương cốt cũng mềm nhũn, toàn tâm toàn ý ỷ lại cậu.
..
Ryu Minseok cảm thấy đoạn này nói quá chính xác.
Lúc Jeong Jihoon lôi Hong Changhyeon khỏi máy bay bằng chân của Kim Hyukkyu, mình không lên tiếng.
Lúc Jeong Jihoon không muốn đụng hàng nên giấu mất bộ đồ ngủ có cùng màu sắc và họa tiết của mình và Choi Hyunjoon, mình không lên tiếng.
Cuối cùng thời khắc Jeong Jihoon đứng trước giường mình nhìn mình chằm chằm, đã không còn ai có thể đứng ra lên tiếng thay mình nữa rồi.
Em dùng chăn che mặt, lẩm bẩm càu nhàu vì thứ mình sắp phải đối mặt, vừa không biết sợ ló đầu ngó. Em nhìn thấy Jeong Jihoon bước tới, chen lên giường Kim Hyukkyu.
Ryu Minseok nương ánh trăng nhìn Kim Hyukkyu đang chìm vào cơn mơ bị ôm vào lòng, giật thót suýt nữa té lăn từ trên giường xuống, rồi lại được Jeong Jihoon vươn tay tóm lấy và ôm vào ngực, cảm giác lần này mình...
Vẫn là không lên tiếng thì tốt hơn.
Lần sau nhất định sẽ làm!
..
Trên đường tới đây, Jeong Jihoon đã xây dựng tâm lý một hồi lâu, cũng chẳng nghĩ ra bây giờ lấy thân phận gì mới có thể nước chảy thành sông chui vào trong chăn Kim Hyukkyu.
Trời lạnh? Đắp thêm chăn đi. Mộng du? Sẽ bị đuổi ra mất.
Cậu biết mình không có lập trường gì để quở trách Kim Hyukkyu, ngay cả bản thân cậu còn chẳng rõ có phải Kim Hyukkyu 16 tuổi chỉ tồn tại trong ảo tưởng sâu kín của chính mình và đã trở thành mộng đẹp cậu không muốn thức giấc hay không. Nhưng cảm giác tủi thân và mất mát khôn nguôi ấy đè ép moi móc trái tim cậu trống rỗng.
Jeong Jihoon dứt khoát cái gì cũng không nói, cái gì cũng không không nghĩ, bất chấp siết chặt eo Kim Hyukkyu, vùi đầu nơi hõm cổ Kim Hyukkyu.
Giường đơn DRX không lớn hơn giường đơn trong căn gác xép nhỏ MVP là mấy, những năm gần đây cậu và Kim Hyukkyu thoáng chốc cao lớn hơn rất nhiều, chỉ đành bắt chước bộ dạng thân mặt khắn khít xưa cũ, từ đầu đến chân dán sát vào nhau.
Cậu có thể cảm nhận được độ nóng trong cơ thể mình chậm rãi thiêu cháy sự cứng đờ như tấm ván gỗ cứng ngắc chờ đốt của Kim Hyukkyu trong ngực.
Jeong Jihoon đã chuẩn bị tâm lý bị Kim Hyukkyu tóm lấy cổ tay đẩy ra, hoặc gọi huấn luyện viên tới, chuẩn bị bị bẽ mặt thất thiểu quay về phòng. Cậu chờ đợi thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu rơi xuống, đâm nát sự cố chấp ấy, để một lần nữa lui về khoảng cách giữa trên dưới nên có.
Thế nhưng cậu lại cảm giác, Kim Hyukkyu từ từ, chầm chậm thả lỏng từng chút, tùy ý bản thân dễ dàng dán lên người Jeong Jihoon.
Cậu biết rõ Kim Hyukkyu không ngủ, tiếng tim đập thình thịch trong cơ thể người ấy áp sát lên vòm ngực, tựa như lời hồi đáp lặng thầm.
Đột nhiên Kim Hyukkyu hơi cử động, anh rút tay ra khỏi lồng giam của Jeong Jihoon, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bàn tay Jeong Jihoon đặt trên hông mình.
Bỗng dưng Jeong Jihoon muốn khóc.
Hàng đêm tối dài đằng đẵng cậu vẫn cứ khăng khăng cố chấp giấu riêng một vì sao, nắm chặt một chút nhớ thương quay về "nhà" đã lạc mất, gập ghềnh trắc trở đuổi theo đến vô vọng. Ảnh ngược trong nước hết một lần rồi lại một lần vỡ tan không thể bắt lấy ép cậu gần như phát điên.
May thay, ngay lúc này, một lần nữa, cuối cùng cậu cũng đón được ánh sao đang vì mình mà sáng lên.
(Hết chương 8)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.