Chương 40: Bị quái tính kế?
Mèo Say Yêu Cà Phê
06/11/2013
Edit: tieuthu
Lưng, sau lưng? Nguyệt Nguyệt vội vàng
quay đầu nhìn về phía sau lưng chính mình, Chung Đình thấy Nguyệt Nguyệt cư nhiên quay đầu ngó cô, cô dùng sức vỗ vỗ đầu của cô ấy nói : “Tớ nói không phải là sau lưng ‘thật’, là sau lưng trong trò chơi, cậu là trư
à?”
Nguyệt Nguyệt vội vàng quay đầu nhìn lại màn hình, phát hiện cô cùng bốn người trong đội ngũ đều bị Ô ma vượn người quăng tới đạo bạch quang, bạch quang hiện lên, trên màn ảnh liền xuất hiện một mảnh đen tối.
Lúc này Ô ma vượn người đáng thương vốn ở trong góc, vẻ mặt cười thực gian, nhìn năm người bị mình quăng tới ‘vô tức đích’ (không thể cử động), nó tràn đầy đắc ý nói thầm: tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng ngươi có Ngạo Thiên thần đao ta không dám giết ngươi, các ngươi có thể ở trước mặt ta đắc ý!
Tuy rằng Ma vương lão đại bảo nó không thể động đến người giữ Ngạo Thiên thần đao, nhưng hắn cũng không có nói qua không thể chỉnh nàng đi??? Bất quá nghĩ đến vạn nhất sau này nàng chạy đến tìm nó tính sổ thì làm sao bây giờ???
Ô ma vượn người nghĩ đến đó vội vã tru lên vài tiếng, lúc này trên tường đột nhiên hiện ra một cái hắc động, bên trong đi ra một con hủ thi quái ——
Nếu Nguyệt Nguyệt bây giờ nhìn đến, nhất định sẽ nhận ra nó chính là con quái dụ dỗ cô chạy đến đây, chỉ thấy Ô ma vượn người chạy đến thầm thì thầm thì cùng nó nói cái gì đó, hủ thi quái kia lại đi vào hắc động.
Ô ma vượn người kích động nhìn bốn phía, Ma Vương đại nhân vĩ đại của nó cũng sắp thức tỉnh đi? Ngạo khí thần đao đã xuất hiện, đại nhân! Ma Tộc chúng ta đang chờ ngài a!!
Sau đó Ô ma vượn người tràn đầy sức lực chuẩn bị đi kiếm hang ổ khác, chuyển nhà mới, nó sẽ không ngốc ở lại chỗ này chờ bọn người Nguyệt Nguyệt trở về tìm nó tính sổ a!
Lúc Ô ma vượn người đột nhiên phát ra công kích hù doạ Nguyệt Nguyệt, sững sờ nhìn màn hình một mảng tối đen, ngay tại thời điểm cô tưởng máy tính xảy ra vấn đề gì, Ngạo Thiên thần đao trên tay Nguyệt Nguyệt đột nhiên tản mát ra ánh sáng mềm mại, một chút ánh sáng kia khiến cô thấy rõ <>
đang ở bên cạnh mình. Cô cuống quít ở trong đội ngũ hỏi:
[ đội ngũ ] <>: các ngươi cũng chưa đi à?
[ đội ngũ ] <>: ta kháo ~~! Sớm biết cái Ô ma vượn người chết tiệt kia giả
dối như vậy, chúng ta sẽ không nương tay.
Tiểu Kim lẩm bẩm trong đội ngũ, thuận tiện lấy ra một bình máu uống hết, thời điểm vừa rơi vào không gian đen tối, cư nhiên cột máu của hắn rớt mất một nửa.
[ đội ngũ ] <>: nơi này là chỗ nào a? Vì sao đen như vậy? Nếu không phải
vũ khí của tỷ tỷ đột nhiên sáng lên, muội còn tưởng màn hình máy tính
của muội hỏng rồi.
[ đội ngũ ] <<Đại Nhạn Nam Phi>>: Ô ma vượn người kia vừa rồi thật kỳ quái, thật sự không giống với quái vật bình thường a.
Ngao vẫn đánh giá xung quanh, chưa có phát hiện gì, ở trong đội ngũ nói:
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: chúng ta không phải gặp BUG hệ thống đi? Làm sao có thể tối đen như mực thế này? Hơn nữa —— Nguyệt Nguyệt vũ khí của ngươi tại sao lại sáng lên? Giống cái bóng đèn tiết kiệm năng lượng vậy.
Nguyệt Nguyệt không nói gì nhìn Ngao, sao lại gọi là bóng đèn tiết kiệm năng lượng? Thật là đứa trẻ không biết cảm kích, nếu không phải vũ khí của cô sáng lên, bọn họ hiện tại đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón đâu. Bất quá, các cô hiện tại đang ở chỗ nào a???
Nguyệt Nguyệt quay đầu hướng Chung Đình hỏi: “Cậu có biết nơi này là chỗ nào không?”
Chung Đình không để ý đến cô ấy, cầm điện thoại ấn một dãy số, sau khi điện thoại thông, cô đem tình huống mà bọn người Nguyệt Nguyệt gặp phải thuật lại, người bên kia không biết nói với cô những gì, Chung Đình chính là không ngừng nói ‘nga’ ‘ân’ ‘a’, cuối cùng sau khi cô cúp điện thoại, dùng ánh mắt dò xét nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Thật là cậu sao Nguyệt Nguyệt? Cậu chừng nào thì đổi vận rồi? Đi tới chỗ nào cũng đều gặp phải nhiệm vụ, còn gặp phải một chút chuyện cổ quái ngạc nhiên nữa.”
Nguyệt Nguyệt ngây ngốc ở đó bị Chung Đình hỏi một câu không đầu không đuôi, vấn đề là cô hiện tại đang ở nơi nào a? “Cậu vừa rồi gọi điện thoại cho ai? Tớ bây giờ đang ở nơi nào a?”
“Còn có thể hỏi ai? Xảy ra vấn đề đương nhiên gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật của công ty HJ rồi, tớ có hỏi qua cậu đây chính là gặp BUG, hơn nữa cậu gặp phải hai con quái vật kia cũng là ‘cực phẩm’ a, người của bộ phận kỹ thuật vừa mới làm hai nhiệm vụ quái ‘cực phẩm’ chuẩn bị trắc nghiệm một chút, đã bị cậu đụng phải, càng không nghĩ tới là quái kia lại còn gian trá như vậy.” Chung Đình thầm nghĩ lúc chuyện tình vừa mới bắt đầu đã cảm thấy phi thường buồn cười, bọn họ cư nhiên bị quái vật tính kế.
“Quái vật trắc nghiệm? Cậu không nói tớ cũng quên hỏi vừa rồi tớ gặp hai quái vì sao kỳ quái như vậy chứ?” Nghe Chung Đình nói, Nguyệt Nguyệt nhớ tới hôm nay gặp phải hai quái chẳng những có cảm xúc, lại còn phi thường gian trá giảo hoạt.
“Lần này là bọn họ trắc nghiệm gì đó, nghe nói là thiết kế cảm xúc cho hai quái kia, bất quá trước mắt còn đang thí nghiệm, có thành công hay không cũng không biết. Thật hy vọng công ty HJ có thể mau chóng thành công a, như vậy trò chơi có khả năng tiến thêm một bước. Có lẽ tương lai không lâu, mọi người chúng ta có thể giống như trong tiểu thuyết, cảm xúc hóa trò chơi.” Bất quá xem biểu hiện hôm nay của hai quái kia, chỉ sợ là không thể không thành công, nó có thể tính kế, còn kêu không thành công sao?
“Chúng tớ hiện tại làm sao bây giờ a? Nơi này tối đen như mực, tớ vừa thử dùng thành phù trở về, cư nhiên là khu vực cấm, không thể sử dụng thành phù trở về a!” Nhắc tới vấn đề này, Nguyệt Nguyệt thật sự rất chán nản, lúc vừa mới gặp Ô ma vượn người dùng thành phù trở về không được, hiện tại nơi này cũng không cho dùng. Nơi nào cũng không cho dùng, thành phù trở về kia còn có tác dụng gì chứ?
“Bộ phận kỹ thuật nói, vấn đề của các cậu tối nay bọn họ sẽ quay về xử lý, cho nên năm người các cậu chỉ có thể tạm thời logout hoặc là đợi.” Chung Đình bất đắc dĩ buông tay nói.
[ đội ngũ ] <>: bạn của ta gọi điện cho công ty HJ hỏi, chúng ta giống như gặp đại BUG.
[ đội ngũ ] <>: chúng ta hiện tại làm thế nào đi ra ngoài?
[ đội ngũ ] <>: ngươi thật đúng là cực phẩm, cái dạng chuyện tình gì ngươi cũng đều có thể gặp phải.
[ đội ngũ ] <>: ngươi nghĩ ta muốn a? Còn không phải tại cái con quái chết
tiệt kia, cái gì mà quái mới thiết kế ra, tại sao ta lại bị gặp phải a?
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: quái mới thiết kế ra? Có ý gì?
[ đội ngũ ] <>: bộ phận kỹ thuật nói Ô ma vượn người cùng hủ thi quái kia
đều là quái mới thiết kế ra, đang thí nghiệm hai nhiệm vụ quái, kết quả
trong lúc còn đang thí nghiệm đã bị ta đụng phải, càng không nghĩ tới
là, cái tên đáng chết kia lại còn dám dùng mánh khoé đối với ta.
[ đội ngũ ] <>: chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ công ty HJ xử lý BUG mới có thể ra đi sao?
[ đội ngũ ] <>: a ~~~~ thật đáng buồn a, đây không phải là không thể luyện
cấp sao? Ta đang muốn nhanh chút luyện đến cấp 70 để còn giúp lão bản
đổi vũ khí.
Nghe được Tiểu Kim nói muốn nhanh đến cấp 70, Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới, hình như cô đã đáp ứng đại thần hảo hảo luyện cấp, trước khi hắn trở về luyện đến cấp 50 a, Nguyệt Nguyệt nhìn nhân vật của mình, mặt trên biểu hiện ra nhân vật cấp bậc ba mươi hai, còn kém mười tám cấp a, làm sao bây giờ đây? Chính mình bị nhốt ở chỗ này lại không ra được, cũng không biết <> cùng <> có đi tìm mình hay
không.
Cô mở ra kênh bang phái nhìn nhìn, trên màn hình biểu hiện là không thể chuyển khu vực, Nguyệt Nguyệt buồn bực tắt đi kênh bang phái, ở {kênh đội ngũ} nói:
[ đội ngũ ] <>: công ty bảo buổi tối hôm nay sẽ xử lý, chúng ta ở trong này
trước logout nghỉ ngơi một chút đi.
[ đội ngũ ] <>: ân, trước đi xuống nghỉ ngơi một chút, hơn nữa tỷ tỷ bị
quái vật kia đuổi theo lâu như vậy nhất định mệt chết đi.
Nguyệt Nguyệt cùng bọn họ nói tạm biệt, liền tại chỗ thoát ra. Sau khi logout Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc trước lo lắng, đề phòng, chạy trốn hù cô sợ quá mức a, lúc này nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mệt mỏi không chịu được.
Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt logout, Chung Đình đưa cho cô một chai nước, Nguyệt Nguyệt uống một ngụm nói : “Cái trò chơi này làm sao mà nhiều BUG như vậy a? Vì sao tớ liên tiếp đụng phải?”
Bảo Nhi ở một bên nghe, thật muốn nhào về phía trước bóp cổ cô hỏi cô còn có thể vô sỉ hơn không a? Nói những lời vô sỉ như vậy, cũng không ngẫm lại cô đến Phá Thiên mấy ngày nay rốt cuộc gặp những vận khí gì, vũ khí, kim tệ, lại còn Ẩn Tàng Nhiệm Vụ, hiện tại ngay cả đại BUG cô cũng đụng phải, hơn nữa nghe ngữ khí công ty HJ, đại BUG lần này còn có thể cấp cho bọn người Nguyệt Nguyệt một ít đồ làm vật bồi thường.
Bảo Nhi khinh bỉ nhìn Nguyệt Nguyệt oán hận: “Không phải cái trò chơi này BUG nhiều, là cậu vận khí biến thái thật sự rất tốt, cái gì ngạc nhiên cổ quái đều bị cậu gặp phải mấy lần.”
Bảo Nhi cảm thấy bụng hơi đói, cô xem thời gian phát hiện cư nhiên đã mười giờ tối rồi. Trong phòng ngủ mấy người đột nhiên phát hiện các cô còn chưa ăn bữa tối, cuối cùng mọi người quyết định đến phòng trọ phụ cận kia đun nồi nước, đi ăn một chút gì rồi uống chút canh.
Công ty AL ở NewYork, tầng ba mươi hai trong phòng hội nghị, một tầng áp suất thấp bao phủ làm cho người ta hít thở không thông. Lúc này bởi vì lệch múi giờ, NewYork hiện tại là 10 giờ rưỡi sáng, bên trong phòng họp trừ bỏ một vị trí trống, các vị trí khác đã được ngồi đầy bởi nhân viên cấp cao của công ty. An Lạc Phi ngồi ở vị trí chủ toạ, vẻ mặt bình tĩnh ở nơi đó cười tà, hắn dùng ngón trỏ tay phải gõ những tiết tấu nhẹ nhàng lên trên mặt bàn, mà nhân viên chủ quản các nhóm chỉ cảm thấy ngón tay kia tựa như chùy sắt, một chút một chút gõ lên trên trái tim bọn họ.
Lúc này Niếp Dũng thân là tổng giám đốc công ty AJ chi nhánh NewYork, mồ hôi lạnh trên trán chảy khắp khuôn mặt, trong lòng sốt ruột không thôi, bởi vì hiện tại người vắng mặt trong cuộc họp chính là con trai của hắn, Niếp Huy, bình thường chính mình chiếu chuộng nó, ở công ty chi nhánh không ai dám nói cái gì, nhưng lần này Phó tổng tài đích thân tới đây, tiểu tử ngu ngốc kia lại còn mấy ngày không có đi làm, hơn nữa hôm nay là hội nghị phi thường trọng yếu, nó cư nhiên lại đến muộn.
Vừa lúc đó cửa phòng họp ‘đông’ một tiếng bị người đẩy ra, người kia trễ một giờ cuối cùng đã tiến vào. Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt hướng cửa nhìn người nọ.
Nguyệt Nguyệt vội vàng quay đầu nhìn lại màn hình, phát hiện cô cùng bốn người trong đội ngũ đều bị Ô ma vượn người quăng tới đạo bạch quang, bạch quang hiện lên, trên màn ảnh liền xuất hiện một mảnh đen tối.
Lúc này Ô ma vượn người đáng thương vốn ở trong góc, vẻ mặt cười thực gian, nhìn năm người bị mình quăng tới ‘vô tức đích’ (không thể cử động), nó tràn đầy đắc ý nói thầm: tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng ngươi có Ngạo Thiên thần đao ta không dám giết ngươi, các ngươi có thể ở trước mặt ta đắc ý!
Tuy rằng Ma vương lão đại bảo nó không thể động đến người giữ Ngạo Thiên thần đao, nhưng hắn cũng không có nói qua không thể chỉnh nàng đi??? Bất quá nghĩ đến vạn nhất sau này nàng chạy đến tìm nó tính sổ thì làm sao bây giờ???
Ô ma vượn người nghĩ đến đó vội vã tru lên vài tiếng, lúc này trên tường đột nhiên hiện ra một cái hắc động, bên trong đi ra một con hủ thi quái ——
Nếu Nguyệt Nguyệt bây giờ nhìn đến, nhất định sẽ nhận ra nó chính là con quái dụ dỗ cô chạy đến đây, chỉ thấy Ô ma vượn người chạy đến thầm thì thầm thì cùng nó nói cái gì đó, hủ thi quái kia lại đi vào hắc động.
Ô ma vượn người kích động nhìn bốn phía, Ma Vương đại nhân vĩ đại của nó cũng sắp thức tỉnh đi? Ngạo khí thần đao đã xuất hiện, đại nhân! Ma Tộc chúng ta đang chờ ngài a!!
Sau đó Ô ma vượn người tràn đầy sức lực chuẩn bị đi kiếm hang ổ khác, chuyển nhà mới, nó sẽ không ngốc ở lại chỗ này chờ bọn người Nguyệt Nguyệt trở về tìm nó tính sổ a!
Lúc Ô ma vượn người đột nhiên phát ra công kích hù doạ Nguyệt Nguyệt, sững sờ nhìn màn hình một mảng tối đen, ngay tại thời điểm cô tưởng máy tính xảy ra vấn đề gì, Ngạo Thiên thần đao trên tay Nguyệt Nguyệt đột nhiên tản mát ra ánh sáng mềm mại, một chút ánh sáng kia khiến cô thấy rõ <
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
Tiểu Kim lẩm bẩm trong đội ngũ, thuận tiện lấy ra một bình máu uống hết, thời điểm vừa rơi vào không gian đen tối, cư nhiên cột máu của hắn rớt mất một nửa.
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <<Đại Nhạn Nam Phi>>: Ô ma vượn người kia vừa rồi thật kỳ quái, thật sự không giống với quái vật bình thường a.
Ngao vẫn đánh giá xung quanh, chưa có phát hiện gì, ở trong đội ngũ nói:
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: chúng ta không phải gặp BUG hệ thống đi? Làm sao có thể tối đen như mực thế này? Hơn nữa —— Nguyệt Nguyệt vũ khí của ngươi tại sao lại sáng lên? Giống cái bóng đèn tiết kiệm năng lượng vậy.
Nguyệt Nguyệt không nói gì nhìn Ngao, sao lại gọi là bóng đèn tiết kiệm năng lượng? Thật là đứa trẻ không biết cảm kích, nếu không phải vũ khí của cô sáng lên, bọn họ hiện tại đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón đâu. Bất quá, các cô hiện tại đang ở chỗ nào a???
Nguyệt Nguyệt quay đầu hướng Chung Đình hỏi: “Cậu có biết nơi này là chỗ nào không?”
Chung Đình không để ý đến cô ấy, cầm điện thoại ấn một dãy số, sau khi điện thoại thông, cô đem tình huống mà bọn người Nguyệt Nguyệt gặp phải thuật lại, người bên kia không biết nói với cô những gì, Chung Đình chính là không ngừng nói ‘nga’ ‘ân’ ‘a’, cuối cùng sau khi cô cúp điện thoại, dùng ánh mắt dò xét nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Thật là cậu sao Nguyệt Nguyệt? Cậu chừng nào thì đổi vận rồi? Đi tới chỗ nào cũng đều gặp phải nhiệm vụ, còn gặp phải một chút chuyện cổ quái ngạc nhiên nữa.”
Nguyệt Nguyệt ngây ngốc ở đó bị Chung Đình hỏi một câu không đầu không đuôi, vấn đề là cô hiện tại đang ở nơi nào a? “Cậu vừa rồi gọi điện thoại cho ai? Tớ bây giờ đang ở nơi nào a?”
“Còn có thể hỏi ai? Xảy ra vấn đề đương nhiên gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật của công ty HJ rồi, tớ có hỏi qua cậu đây chính là gặp BUG, hơn nữa cậu gặp phải hai con quái vật kia cũng là ‘cực phẩm’ a, người của bộ phận kỹ thuật vừa mới làm hai nhiệm vụ quái ‘cực phẩm’ chuẩn bị trắc nghiệm một chút, đã bị cậu đụng phải, càng không nghĩ tới là quái kia lại còn gian trá như vậy.” Chung Đình thầm nghĩ lúc chuyện tình vừa mới bắt đầu đã cảm thấy phi thường buồn cười, bọn họ cư nhiên bị quái vật tính kế.
“Quái vật trắc nghiệm? Cậu không nói tớ cũng quên hỏi vừa rồi tớ gặp hai quái vì sao kỳ quái như vậy chứ?” Nghe Chung Đình nói, Nguyệt Nguyệt nhớ tới hôm nay gặp phải hai quái chẳng những có cảm xúc, lại còn phi thường gian trá giảo hoạt.
“Lần này là bọn họ trắc nghiệm gì đó, nghe nói là thiết kế cảm xúc cho hai quái kia, bất quá trước mắt còn đang thí nghiệm, có thành công hay không cũng không biết. Thật hy vọng công ty HJ có thể mau chóng thành công a, như vậy trò chơi có khả năng tiến thêm một bước. Có lẽ tương lai không lâu, mọi người chúng ta có thể giống như trong tiểu thuyết, cảm xúc hóa trò chơi.” Bất quá xem biểu hiện hôm nay của hai quái kia, chỉ sợ là không thể không thành công, nó có thể tính kế, còn kêu không thành công sao?
“Chúng tớ hiện tại làm sao bây giờ a? Nơi này tối đen như mực, tớ vừa thử dùng thành phù trở về, cư nhiên là khu vực cấm, không thể sử dụng thành phù trở về a!” Nhắc tới vấn đề này, Nguyệt Nguyệt thật sự rất chán nản, lúc vừa mới gặp Ô ma vượn người dùng thành phù trở về không được, hiện tại nơi này cũng không cho dùng. Nơi nào cũng không cho dùng, thành phù trở về kia còn có tác dụng gì chứ?
“Bộ phận kỹ thuật nói, vấn đề của các cậu tối nay bọn họ sẽ quay về xử lý, cho nên năm người các cậu chỉ có thể tạm thời logout hoặc là đợi.” Chung Đình bất đắc dĩ buông tay nói.
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <<Đao Đao Kiến Cốt>>: quái mới thiết kế ra? Có ý gì?
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
Nghe được Tiểu Kim nói muốn nhanh đến cấp 70, Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới, hình như cô đã đáp ứng đại thần hảo hảo luyện cấp, trước khi hắn trở về luyện đến cấp 50 a, Nguyệt Nguyệt nhìn nhân vật của mình, mặt trên biểu hiện ra nhân vật cấp bậc ba mươi hai, còn kém mười tám cấp a, làm sao bây giờ đây? Chính mình bị nhốt ở chỗ này lại không ra được, cũng không biết <
Cô mở ra kênh bang phái nhìn nhìn, trên màn hình biểu hiện là không thể chuyển khu vực, Nguyệt Nguyệt buồn bực tắt đi kênh bang phái, ở {kênh đội ngũ} nói:
[ đội ngũ ] <
[ đội ngũ ] <
Nguyệt Nguyệt cùng bọn họ nói tạm biệt, liền tại chỗ thoát ra. Sau khi logout Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc trước lo lắng, đề phòng, chạy trốn hù cô sợ quá mức a, lúc này nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mệt mỏi không chịu được.
Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt logout, Chung Đình đưa cho cô một chai nước, Nguyệt Nguyệt uống một ngụm nói : “Cái trò chơi này làm sao mà nhiều BUG như vậy a? Vì sao tớ liên tiếp đụng phải?”
Bảo Nhi ở một bên nghe, thật muốn nhào về phía trước bóp cổ cô hỏi cô còn có thể vô sỉ hơn không a? Nói những lời vô sỉ như vậy, cũng không ngẫm lại cô đến Phá Thiên mấy ngày nay rốt cuộc gặp những vận khí gì, vũ khí, kim tệ, lại còn Ẩn Tàng Nhiệm Vụ, hiện tại ngay cả đại BUG cô cũng đụng phải, hơn nữa nghe ngữ khí công ty HJ, đại BUG lần này còn có thể cấp cho bọn người Nguyệt Nguyệt một ít đồ làm vật bồi thường.
Bảo Nhi khinh bỉ nhìn Nguyệt Nguyệt oán hận: “Không phải cái trò chơi này BUG nhiều, là cậu vận khí biến thái thật sự rất tốt, cái gì ngạc nhiên cổ quái đều bị cậu gặp phải mấy lần.”
Bảo Nhi cảm thấy bụng hơi đói, cô xem thời gian phát hiện cư nhiên đã mười giờ tối rồi. Trong phòng ngủ mấy người đột nhiên phát hiện các cô còn chưa ăn bữa tối, cuối cùng mọi người quyết định đến phòng trọ phụ cận kia đun nồi nước, đi ăn một chút gì rồi uống chút canh.
Công ty AL ở NewYork, tầng ba mươi hai trong phòng hội nghị, một tầng áp suất thấp bao phủ làm cho người ta hít thở không thông. Lúc này bởi vì lệch múi giờ, NewYork hiện tại là 10 giờ rưỡi sáng, bên trong phòng họp trừ bỏ một vị trí trống, các vị trí khác đã được ngồi đầy bởi nhân viên cấp cao của công ty. An Lạc Phi ngồi ở vị trí chủ toạ, vẻ mặt bình tĩnh ở nơi đó cười tà, hắn dùng ngón trỏ tay phải gõ những tiết tấu nhẹ nhàng lên trên mặt bàn, mà nhân viên chủ quản các nhóm chỉ cảm thấy ngón tay kia tựa như chùy sắt, một chút một chút gõ lên trên trái tim bọn họ.
Lúc này Niếp Dũng thân là tổng giám đốc công ty AJ chi nhánh NewYork, mồ hôi lạnh trên trán chảy khắp khuôn mặt, trong lòng sốt ruột không thôi, bởi vì hiện tại người vắng mặt trong cuộc họp chính là con trai của hắn, Niếp Huy, bình thường chính mình chiếu chuộng nó, ở công ty chi nhánh không ai dám nói cái gì, nhưng lần này Phó tổng tài đích thân tới đây, tiểu tử ngu ngốc kia lại còn mấy ngày không có đi làm, hơn nữa hôm nay là hội nghị phi thường trọng yếu, nó cư nhiên lại đến muộn.
Vừa lúc đó cửa phòng họp ‘đông’ một tiếng bị người đẩy ra, người kia trễ một giờ cuối cùng đã tiến vào. Mọi người đồng loạt đưa ánh mắt hướng cửa nhìn người nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.