Chương 56: Oan gia ngõ hẹp!
Mèo Say Yêu Cà Phê
06/11/2013
Edit: tieuthu
Bởi vì mấy người Bảo Nhi ở tại trường học nên đều phi thường giản dị, ở trong ký túc xá của trường, dĩ nhiên là không đem xe thể thao, hoặc là lái xe quý báu gì đến trường học, nếu muốn dùng xe, chỉ có thể kêu tài xế lái xe lại đây đón các cô!
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, xe taxi trước cửa trường học cũng không dễ bắt, Bảo Nhi trực tiếp gọi điện thoại kêu lái xe trong nhà lái xe đến đây đón các cô. Đợi khoảng nửa giờ sau, rốt cục nhìn thấy Trình thúc lái xe của gia đình Bảo Nhi lái đến một chiếc xe to, bốn người cùng lên xe một lượt sau đó Trình thúc hướng Bảo Nhi hỏi: “Tiểu thư, bây giờ mọi người muốn đi đâu?” Bảo Nhi đang ở trên xe mở tủ lạnh nhỏ lấy đồ uống đưa cho Nguyệt Nguyệt cùng các bạn, thuận miệng nói: “Đưa bọn tôi đến nhà hàng mới mở của gia đình đi, qua đó thử xem mùi vị như thế nào!” Mấy người Nguyệt Nguyệt tiếp nhận đồ uống lạnh dùng sức uống vài ngụm, vừa rồi lúc ở bên ngoài chờ lái xe đến mất hơn nửa giờ, làm các cô một thân đầy mồ hôi, lúc này sau khi uống đồ lạnh, mấy người đều phát ra một tiếng thoải mái! Lát sau Thôi Tuyết nhìn Nguyệt Nguyệt hỏi: “Hôm nay nhìn thấy đại thần thông báo tuần sau hai người kết hôn a! Không sai a! Đại thần cuối cùng cũng bị cậu nắm trong tay, vậy có thể mang đại thần đến trước mặt Trần Tuấn Kiệt cùng người đàn bà kia rồi chứ?” Bảo Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo! Nguyệt Nguyệt không vui bĩu môi: “Không phải các cậu là người hiểu rõ sự tình nhất sao? Cái kia có thể gọi là mình khinh bạc đại thần sao? Hơn nữa mấy ngày gần đây, hai người kia giống như biến mất!” “Chẳng lẽ là lời cảnh báo lần trước của đại thần có tác dụng?” Chung Đình nhẹ giọng lẩm bẩm. Bảo Nhi nghe xong lời của cô ực mạnh một ngụm đồ uống sau mới nhìn cô xem thường nói: “Cậu cảm thấy với tính cách của người đàn bà kia thì chỉ như vậy là quên đi sao? Dù sao tớ không tin cô ta bởi vì cảnh cáo mà biến mất!” Sau khi nói xong cúi đầu uống đồ uống không nói lời nào. Nguyệt Nguyệt bên cạnh cũng có suy nghĩ như vậy gật gật đầu, bởi vì Lưu Vũ Phỉ trong trò chơi lúc rời đi có nói một câu kia cùng với ánh mắt kia, cô tin tưởng chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Thôi Tuyết chỉ đơn giản nói một câu mà làm cho mấy người bên trong xe đều trầm mặc, cô xấu hổ nhìn ngoài cửa sổ, lúc này phát hiện xe đã đi tới bên ngoài nhà hàng, hiện tại lúc này làm ăn đặc biệt tốt, bãi đậu xe đã muốn đầy tất cả các loại xe quý báu lớn nhỏ. Một cậu thanh niên ở bãi đậu xe thấy Trình bá lái xe đến vội vàng tới đón, sau đó hắn đem xe đến chỗ đỗ. Trình bá từ nhìn từ bên ngoài cửa kính vào phòng ăn bên trong thấy hình như không còn chỗ trống, hắn đối Bảo Nhi nói: “Tiểu thư, hình như không có chỗ ngồi, để tôi đi bảo quản lí sắp xếp!” Vừa dứt lời liền nhìn thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi từ bên trong nhà hàng đi ra, Trình bá nhìn thấy người này đúng là quản lý nhà hàng, hắn liên tiếng gọi, người đàn ông kia nhận ra Trình bá liền đi tới, bởi vì Trình bá thường xuyên chở ông chủ lại đây, cho nên hắn nhận ra được! Trình bá gọi hắn sau đó chỉ về phía Bảo Nhi nói: “Tiểu Từng… đây là bạn học của tiểu thư, hôm nay tới dùng cơm, ngươi đi sắp xếp một chút đi!” Quản lí nhìn thoáng qua Bảo Nhi cùng mấy cô gái bên cạnh cô sau đó gật gật đầu quay về nhà hàng. Trình bá thấy quản lí đã đi về phía sau chuẩn bị, hướng mấy người Bảo Nhi nói: “Tiểu thư, tôi đã bảo quản lí đi sắp xếp chỗ cho mọi người, các cô trước vào đó dùng cơm, tôi đi làm một chút chuyện rồi trở về đón các cô được chứ?” Bảo Nhi nghe Trình bá nói có chuyện phải đi, vội vàng nói: “Trình bá ông đi trước đi, cơm nước xong chúng tôi tự ngồi xe trở về, ông không cần tới đón chúng tôi!” Trình bá nghe xong vốn có một chút do dự, nhưng nghĩ tới sự tình thực vội không thể không đi, cuối cùng đành phải gật gật đầu rời đi. Sau khi Trình bá lái xe rời đi, Nguyệt Nguyệt nhìn nhà ăn trang hoàng vô cùng xinh đẹp nói với Bảo Nhi: “Nơi này trang trí rất đẹp a, chỉ nhìn đã cảm thấy ở trong này ăn cái gì cũng nhất định rất ngon!” Nghe cô nói, Bảo Nhi buồn bực đảo cặp mắt trắng dã nói: “Đi nhanh đi! Tớ sắp chết đói rồi, ở đây xem cũng không thể no a.” Sau đó lôi kéo Nguyệt Nguyệt hướng cửa nhà hàng đi vào! Có thể là vì mấy người Nguyệt Nguyệt ăn mặc quá sức bình thường, khiến cho hai cô gái ở cách đó không xa vừa xuống xe nhìn thấy bóng lưng của các cô, khoé miệng của người con gái cao gầy gợi lên một chút khinh thường, âm thầm oán thầm không biết nơi đây là nơi nào sao mà người quê mùa như vậy cũng muốn vào! Thời điểm hai người hướng cửa nhà hàng đi đến, cô gái cao gầy kia đột nhiên nhìn thấy bốn người Nguyệt Nguyệt, cô biểu tình cứng ngắc dừng lại cước bộ. Người con gái đi cùng cô ta khó hiểu nhìn về phía cô ta đang nhìn, thấy là mấy người quê mùa kia liền nhẹ giọng hỏi: “Vũ Phỉ em làm sao vậy? Em quen mấy người quê mùa kia?” Cô gái cao gầy chính là Lưu Vũ Phỉ, cô nghe câu hỏi truyền đến từ bên cạnh mới hồi phục lại tinh thần, trong mắt hiện lên một chút ghét bỏ nói với chị gái Lưu Vũ Lâm: “Người đàn bà kia chính là trong trò chơi!”
Lúc cô ta nói những lời này, cánh tay vốn đang nắm tay cô ta ‘hưu’
một cái buông xuống, một lúc sau chị cô ta mới thản nhiên gật đầu: “Nha
—! Nguyên lai người hắn muốn kết hôn chính là người con gái kia a!”
Nhìn sắc mặt của chị gái, Lưu Vũ Phỉ một trận chán nản, phản ứng của chị cô chỉ như vậy sao? Thật sự là không thể hiểu nổi, chính mình thích người ta nửa năm, cư nhiên ngay cả mình là ai người kia cũng không nhớ
rõ. Bây giờ nhìn đến tình địch còn bình tĩnh như vậy? Cô ta tức giận
nói: “Chị, chị không thể có phản ứng khác sao?”
Lưu Vũ Lâm thản nhiên quét mắt liếc nhìn em gái của mình, xem ra em
gái cô vẫn còn trẻ con a, một người thông minh không bao giờ biểu lộ cảm xúc thật của mình trên mặt. Ngay tại thời điểm cô định dạy bảo em gái,
Lưu Vũ Phỉ đã thiếu kiên nhẫn hướng mấy người Nguyệt Nguyệt đi tới. Lưu
Vũ Lâm muốn kéo em gái quay về cũng không có biện pháp, đành phải đi
theo em gái qua đó!
Lúc này mấy người Nguyệt Nguyệt cười cười nói nói chuẩn bị đi vào,
cô dừng bước khi thấy phía trước có người đột nhiên đi đến, Chung Đình
khó hiểu nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Cậu quen cô ta?”
Nguyệt Nguyệt khóe miệng co giật nói: “Cô ta chính là người biến mất mà chúng ta vừa thảo luận Lưu Vũ Phỉ!”
Nghe lời nói của Nguyệt Nguyệt, ba người đều kinh ngạc không thôi.
Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a! Vừa nói cô ta giống như biến mất, kết quả người ta hiện tại xuất hiện trước mặt các cô, bất quá xem
sắc mặt, giống như lai giả bất thiện a!
Đám người Bảo Nhi bất động thanh sắc đứng trước mặt Nguyệt Nguyệt,
Nguyệt Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến, các cô đây là làm sao? Chẳng lẽ
nghĩ Lưu Vũ Phỉ đến để ăn cô sao? Bất quá các cô che chở cho cô như vậy
khiến cô vô cùng cảm động, về phần hiện tại nha… hay là thôi đi!
Nguyệt Nguyệt hơi hơi dùng lực đẩy mọi người ra hai bên rồi đứng ở
trước mặt Bảo Nhi cùng Chung Đình: “Cô ta sẽ không ăn tớ! Các cậu đừng
khoa trương như vậy!”
Lúc này Lưu Vũ Phỉ đã đến trước mặt bốn người, cô ta dùng ánh mắt
khinh thường nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Tôi như thế nào không biết nhà
hàng này là nơi bọn quê mùa các người có thể đến? Các người hẳn là nên
đi đến quán ven đường, chứ không phải nhà hàng cao cấp giống thế này!”
Dứt lời cô ta còn nhìn trên người Nguyệt Nguyệt với ánh mắt ghét bỏ,
T-shirt cùng quần short jean, tuy rằng dáng người thoạt nhìn không tệ,
nhưng là ra vào nơi cao cấp như thế này mà mặc trang phục như vậy… thật
sự là thấp hèn!
Cô ta nói lời lăng nhục, cùng với biểu tình khinh người kia làm cho
Bảo Nhi tức giận không thôi, cô muốn nói gì đó lại bị Nguyệt Nguyệt chạy nhanh giữ lại, sau đó Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn Lưu Vũ Phỉ đang đứng
trước mặt mình nói: “Tôi cảm thấy có thể tới một nhà hàng cao cấp hay
không không phải dựa vào trang phục trên người, mà phải dựa vào tố chất
con người. Cho dù cô có ăn mặc sang trọng lộng lẫy đến đâu, nhưng tố
chất của cô thấp…, người ta nhất định cũng sẽ không cho cô vào cửa!”
Nghe Nguyệt Nguyệt nói một hơi làm cho mọi người nguôi giận, Thôi
Tuyết liếc mắt nhìn cô tán thưởng, rất tốt a, rốt cục hiểu được phản
kích rồi, không nên lười cùng người ta tranh cãi!
Lưu Vũ Phỉ nghe Nguyệt Nguyệt nói mình không có tố chất, khuôn mặt
được trang điểm tinh xảo hơi hơi méo mó, cô ta tức giận nói: “Cô có tin
tôi gọi quản lí nơi này ra đuổi các cô đi không? Một đám quê mùa không
có tiền còn dám tới nhà hàng cao cấp!”
Bảo Nhi vốn đang tức giận nghe thấy những lời này, đột nhiên cười
quỷ dị nói: “Hảo! Cô có bản lĩnh gọi người đuổi chúng tôi đi đi!”
Vừa mới dứt lời liền thấy một người đàn ông từ trong nhà hàng đi ra, đang nhìn đến bảng tên trước ngực hắn, Lưu Vũ Phỉ trực tiếp hướng hắn
vẫy vẫy tay, hắn bước lại nhìn thấy mấy người đứng chung một chỗ, hắn
trên mặt tươi cười hướng Lưu Vũ Phỉ hỏi: “Xin hỏi tiểu thư kêu tôi có
chuyện gì phân phó sao?”
Lưu Vũ Phỉ nhìn bảng tên trước ngực hắn trên đó viết là quản lý nhà
hàng, cô ta ngạo mạn nói với hắn: “Nhà hàng của các anh cư nhiên lại có
những người quê mùa như vậy đến ăn, thật sự làm tiêu chuẩn xuống thấp,
mau đuổi đám người này đi! Nếu không từ nay chúng tôi sẽ không đến nhà
hàng của các anh nữa.”
Nghe thấy ngữ khí ngạo mạn của cô ta, quản lí nhà hàng nhíu nhẹ chân mày sau đó liền giãn ra rất nhanh, hắn nhìn thoáng qua bên người Bảo
Nhi cùng mấy người Nguyệt Nguyệt, cuối cùng hắn thản nhiên cười nói:
“Như vậy thỉnh các tiểu thư đi nơi khác dùng cơm. Có lẽ nhà hàng chúng
tôi thật sự không thích hợp với các cô!”
Lưu Vũ Phỉ nghe thấy lời nói của quản lý nhà hàng dương dương tự đắc nhìn đám người Nguyệt Nguyệt, nhưng ngay sau đó cư nhiên lại thấy quản
lý nhà hàng khom người giúp mấy người Nguyệt Nguyệt đẩy cửa ra vào mời
các cô vào trong, cô ta kinh ngạc thét to: “Anh đang làm cái gì?”
Bởi vì mấy người Bảo Nhi ở tại trường học nên đều phi thường giản dị, ở trong ký túc xá của trường, dĩ nhiên là không đem xe thể thao, hoặc là lái xe quý báu gì đến trường học, nếu muốn dùng xe, chỉ có thể kêu tài xế lái xe lại đây đón các cô!
Nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ tối, xe taxi trước cửa trường học cũng không dễ bắt, Bảo Nhi trực tiếp gọi điện thoại kêu lái xe trong nhà lái xe đến đây đón các cô. Đợi khoảng nửa giờ sau, rốt cục nhìn thấy Trình thúc lái xe của gia đình Bảo Nhi lái đến một chiếc xe to, bốn người cùng lên xe một lượt sau đó Trình thúc hướng Bảo Nhi hỏi: “Tiểu thư, bây giờ mọi người muốn đi đâu?” Bảo Nhi đang ở trên xe mở tủ lạnh nhỏ lấy đồ uống đưa cho Nguyệt Nguyệt cùng các bạn, thuận miệng nói: “Đưa bọn tôi đến nhà hàng mới mở của gia đình đi, qua đó thử xem mùi vị như thế nào!” Mấy người Nguyệt Nguyệt tiếp nhận đồ uống lạnh dùng sức uống vài ngụm, vừa rồi lúc ở bên ngoài chờ lái xe đến mất hơn nửa giờ, làm các cô một thân đầy mồ hôi, lúc này sau khi uống đồ lạnh, mấy người đều phát ra một tiếng thoải mái! Lát sau Thôi Tuyết nhìn Nguyệt Nguyệt hỏi: “Hôm nay nhìn thấy đại thần thông báo tuần sau hai người kết hôn a! Không sai a! Đại thần cuối cùng cũng bị cậu nắm trong tay, vậy có thể mang đại thần đến trước mặt Trần Tuấn Kiệt cùng người đàn bà kia rồi chứ?” Bảo Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo! Nguyệt Nguyệt không vui bĩu môi: “Không phải các cậu là người hiểu rõ sự tình nhất sao? Cái kia có thể gọi là mình khinh bạc đại thần sao? Hơn nữa mấy ngày gần đây, hai người kia giống như biến mất!” “Chẳng lẽ là lời cảnh báo lần trước của đại thần có tác dụng?” Chung Đình nhẹ giọng lẩm bẩm. Bảo Nhi nghe xong lời của cô ực mạnh một ngụm đồ uống sau mới nhìn cô xem thường nói: “Cậu cảm thấy với tính cách của người đàn bà kia thì chỉ như vậy là quên đi sao? Dù sao tớ không tin cô ta bởi vì cảnh cáo mà biến mất!” Sau khi nói xong cúi đầu uống đồ uống không nói lời nào. Nguyệt Nguyệt bên cạnh cũng có suy nghĩ như vậy gật gật đầu, bởi vì Lưu Vũ Phỉ trong trò chơi lúc rời đi có nói một câu kia cùng với ánh mắt kia, cô tin tưởng chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Thôi Tuyết chỉ đơn giản nói một câu mà làm cho mấy người bên trong xe đều trầm mặc, cô xấu hổ nhìn ngoài cửa sổ, lúc này phát hiện xe đã đi tới bên ngoài nhà hàng, hiện tại lúc này làm ăn đặc biệt tốt, bãi đậu xe đã muốn đầy tất cả các loại xe quý báu lớn nhỏ. Một cậu thanh niên ở bãi đậu xe thấy Trình bá lái xe đến vội vàng tới đón, sau đó hắn đem xe đến chỗ đỗ. Trình bá từ nhìn từ bên ngoài cửa kính vào phòng ăn bên trong thấy hình như không còn chỗ trống, hắn đối Bảo Nhi nói: “Tiểu thư, hình như không có chỗ ngồi, để tôi đi bảo quản lí sắp xếp!” Vừa dứt lời liền nhìn thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi từ bên trong nhà hàng đi ra, Trình bá nhìn thấy người này đúng là quản lý nhà hàng, hắn liên tiếng gọi, người đàn ông kia nhận ra Trình bá liền đi tới, bởi vì Trình bá thường xuyên chở ông chủ lại đây, cho nên hắn nhận ra được! Trình bá gọi hắn sau đó chỉ về phía Bảo Nhi nói: “Tiểu Từng… đây là bạn học của tiểu thư, hôm nay tới dùng cơm, ngươi đi sắp xếp một chút đi!” Quản lí nhìn thoáng qua Bảo Nhi cùng mấy cô gái bên cạnh cô sau đó gật gật đầu quay về nhà hàng. Trình bá thấy quản lí đã đi về phía sau chuẩn bị, hướng mấy người Bảo Nhi nói: “Tiểu thư, tôi đã bảo quản lí đi sắp xếp chỗ cho mọi người, các cô trước vào đó dùng cơm, tôi đi làm một chút chuyện rồi trở về đón các cô được chứ?” Bảo Nhi nghe Trình bá nói có chuyện phải đi, vội vàng nói: “Trình bá ông đi trước đi, cơm nước xong chúng tôi tự ngồi xe trở về, ông không cần tới đón chúng tôi!” Trình bá nghe xong vốn có một chút do dự, nhưng nghĩ tới sự tình thực vội không thể không đi, cuối cùng đành phải gật gật đầu rời đi. Sau khi Trình bá lái xe rời đi, Nguyệt Nguyệt nhìn nhà ăn trang hoàng vô cùng xinh đẹp nói với Bảo Nhi: “Nơi này trang trí rất đẹp a, chỉ nhìn đã cảm thấy ở trong này ăn cái gì cũng nhất định rất ngon!” Nghe cô nói, Bảo Nhi buồn bực đảo cặp mắt trắng dã nói: “Đi nhanh đi! Tớ sắp chết đói rồi, ở đây xem cũng không thể no a.” Sau đó lôi kéo Nguyệt Nguyệt hướng cửa nhà hàng đi vào! Có thể là vì mấy người Nguyệt Nguyệt ăn mặc quá sức bình thường, khiến cho hai cô gái ở cách đó không xa vừa xuống xe nhìn thấy bóng lưng của các cô, khoé miệng của người con gái cao gầy gợi lên một chút khinh thường, âm thầm oán thầm không biết nơi đây là nơi nào sao mà người quê mùa như vậy cũng muốn vào! Thời điểm hai người hướng cửa nhà hàng đi đến, cô gái cao gầy kia đột nhiên nhìn thấy bốn người Nguyệt Nguyệt, cô biểu tình cứng ngắc dừng lại cước bộ. Người con gái đi cùng cô ta khó hiểu nhìn về phía cô ta đang nhìn, thấy là mấy người quê mùa kia liền nhẹ giọng hỏi: “Vũ Phỉ em làm sao vậy? Em quen mấy người quê mùa kia?” Cô gái cao gầy chính là Lưu Vũ Phỉ, cô nghe câu hỏi truyền đến từ bên cạnh mới hồi phục lại tinh thần, trong mắt hiện lên một chút ghét bỏ nói với chị gái Lưu Vũ Lâm: “Người đàn bà kia chính là
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.