Chương 31: TẦM NGUYỆT RỐT CUỘC LÀ AI?
Mèo Say Yêu Cà Phê
06/11/2013
EDIT: A TỬ
Nhìn đại thần vẻ mặt khẳng định như vậy, Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn hắn, vì sao hắn có thể khẳng định như vậy mà nói ra những lời này chứ?: “Nhưng là ta luyện cấp thật sự không nhanh nha.”: “Ta gọi hai tên tiểu tử kia mang nàng đi luyện cấp.”: “Như vậy có thể hay không rất phiền toái cho bọn họ?”: “Yên tâm đi! Bọn họ nhất định sẽ phi thường vui mừng mang nàng đi luyện cấp.”
Lúc đại thần nói những lời này nhìn gương mặt sao lại âm hiểm như vậy chứ?: “Vậy thì được rồi! Chỉ cần không phiền toái bọn họ là được.”
Phiền toái? Làm sao có thể chứ? Ở một nơi khác trước màn hình máy vi tính An Lạc
Phi mĩm cười vẻ mặt đầy tà khí, hắn còn cảm thấy đối với hai tên tiểu tử kia trừng phạt như vậy là nhẹ rồi, ai bảo bọn họ cư nhiên gạt hắn
chuyện Nguyệt Nguyệt bị luân bạch chứ!
Bất quá
nghĩ đến chuyện Nguyệt Nguyệt bị luân bạch, đôi mắt hắn tràn đầy u ám
cộng với âm khí, người đàn bà kia cư nhiên dám nói cô ấy là ‘ người phụ
nữ dâm đãng ’ điểm ấy thật sự làm cho hắn rất tức giận! Nghĩ rằng có thể động vào người của cô ấy sao thật là mơ mộng hảo huyền, hắn tuyệt đối
sẽ không khách khí!
Nguyệt
Nguyệt vừa nói xong đột nhiên lại nhớ tới nhiệm vụ kia của mình, cô chạy nhanh hướng hắn hỏi: “Ngươi ngày mai sẽ login sao?”
“Ha ha ~! Như thế nào? Phu nhân muốn ta login sao?”
Nhìn thấy
đại thần bày ra vẻ mặt vô sĩ, Nguyệt Nguyệt tràn đầy khinh bỉ đối với
màn hình ném cho cái biểu tình xem thường, người này cũng quá tự kỷ đi
chứ, không nói là còn chưa kết hôn đã đem câu phu nhân này phu nhân kia ra mà gọi, rõ ràng mỗi lần đều là hắn tính kế với chính mình, cố tình ở người khác làm như người có lỗi mới chính là Nguyệt Nguyệt cô vậy.
“Nếu ngươi ngày mai login thì… ta nghĩ ngươi theo giúp ta đi tìm Thu Hương một chuyến.”
Di ——! !
Đột nhiên đại thần nghĩ đến Triệu Đình Hiên đã nói với hắn Thu Hương là
người may đồ cưới và cô ta từng bảo hắn tự thân đến đó, mà hai ngày qua
vì có việc nên đã quên mất việc này, nếu không có Nguyệt Nguyệt đột
nhiên nhắc tới Thu Hương, hắn phỏng chừng còn không có nhớ tới.
“Làm cái gì?”
“Còn không phải là vì chính cái nhẫn đang ở trên tay ngươi a, là một cái nhiệm vụ nha.”
“Ý của nàng là, nhiệm vụ của nàng chính là đem ta đưa cho Thu Hương sao?”
“Đây chỉ là một việc trong số đó mà thôi.”
“Một việc trong số đó?”
“Ân, ngươi còn phải giúp ta đi Thần Mộ tầng 50, bất quá cụ thể đến lúc đó thấy Thu Hương mới có thể biết nha.”
“Nhiệm vụ này có thời gian hạn chế sao?”
“Không có nha, bởi vì ta cũng không biết khi nào thì có thể tìm được chủ nhân chiếc nhẫn nam.”
“Chờ ta trở lại sẽ đi cùng nàng tới nơi đó!”
Nguyệt
Nguyệt suy nghĩ một chút cũng hiểu được, không sao cả dù sao hiện tại
chính mình còn chưa tới cấp 50, cho dù đi cũng không thể lập tức đi hoàn thành nhiệm vụ ngay, chờ đại thần lúc trở lại cấp bậc của mình cũng kém không nhiều lắm, cô hướng đại thần gật đầu nói: “Vậy được rồi, chờ
ngươi trở lại lại đi làm nhiệm vụ kia.”
Nguyệt
Nguyệt cảm thấy bụng hơi đói rồi, nhìn thời gian một cái, đã thấy gần
bốn giờ chiều rồi, dường như chính mình vẫn trầm mê ở trong trò chơi,
còn không có ăn cơm nha! Nghĩ đến việc đó Nguyệt Nguyệt thực cảm thấy
không thể hiểu nổi, không nghĩ tới mình bây giờ cư nhiên trầm mê chơi
game tới mức như thế, ngay cả ăn cơm cũng quên luôn. Tiếp tục như vậy
cũng không hay a, Nguyệt Nguyệt dùng sức lắc đầu.
“Ta đói
bụng! Đi ăn cơm đây, chờ ngươi về rồi sẽ nói sau!” Nguyệt Nguyệt ở trên bàn phím gõ một câu, sau đó trực tiếp logout ăn cơm đi.
Nhìn thấy
trên màn ảnh kia thân ảnh màu hồng phấn hóa thành một đạo bạch quang sau khi biến mất, An Lạc Phi thân thể đang ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng
trượt xuống một chút nằm xuống, hắn tràn đầy mỏi mệt tay nhu nhu hai mắt tràn đầy mỏi mệt, chính mình xem ra vẫn còn quá sốt ruột rồi, liên tục
vài ngày mở hội nghị khẩn cấp làm cho cơ thể có cảm giác ăn không tiêu,
để sớm trở về, hắn đến Newyork mấy ngày nay luôn luôn không ngừng tăng
ca họp, còn muốn rút ngắn gian đi xem Nguyệt Nguyệt nhìn rất khôn khéo
nhưng kì thực rất mơ hồ kia.
Nghĩ đến
cái nha đầu kia, hắn bản thân tràn đầy mỏi mệt nhưng trong hai mắt lóe
ánh sáng ôn nhu, có thể gặp lại cô ấy thật tốt! Mặc kệ cô ấy có nhận ra
hắn hay không, cũng bất kể cô ấy có biết hay không ở trong lòng hắn cô
có bao nhiêu phân lượng, hắn cũng sẽ không buông tay rồi! Ở sâu trong
nội tâm của hắn có một tia ánh sáng ấm áp, hắn nhất định sẽ gắt gao bắt
lấy và sẽ không buông ra!
Đột nhiên
nghĩ đến cái tên kêu ‘ Tầm Nguyệt ’ kia, mà hắn thấy phản ứng của tên
kia ngày hôm nay làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, hắn rốt
cuộc là ai?
An Lạc Phi
lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi điện thoại đường dài, điện thoại
vừa thông bên trong truyền ra một thanh âm khàn khàn lớn tuổi nói: “Uy ~ xin chào, xin hỏi là ai đấy?”
“Là ta, An Lạc Phi.”
Người đang ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tên của An Lạc Phi thì trong thanh âm mang theo một tia cung kính, lại mang theo một tia nghi ngờ hỏi. “A?
Ngài là An thiếu gia? Xin hỏi ngài, ngài có chuyện gì không?”
“Ta nghĩ là gần đây có người đến điều tra tư liệu về ‘ Từ Nguyệt Nguyệt ’ có phải
hay không?” Vừa dứt lời, trong điện thoại truyền đến một trận trầm mặc, người kia dường như đang suy tư, vừa giống như phải suy nghĩ trả lời
như thế nào.
Cuối cùng nọ thanh âm khàn khàn vang lên nói : “Kia, cái kia quả thật có một ít người đến điều tra tư liệu của cô ấy.”
“Một ít?” Nghe đến đó An Lạc Phi thanh âm trở nên lạnh.
“Ân ~~ cụ thể có thể nói là có hai người đều đến xem tư liệu đăng kí của cô ấy.”
“Ngươi cho?”
“Hi vọng
ngài có thể hiểu được tôi, tôi thật không có biện pháp không cho.” nghe được đối phương khẳng định như vậy, tay đang cầm điện thoại của AN Lạc
Phi liền nắm thật chặt, sau đó dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng mở
miệng nói: “Là ai?”
“An thiếu gia —— thực xin lỗi! Hai người kia cũng không phải là người mà tôi có thể tùy tiện nói .”
“Ân?”
“Thật sự
thật xin lỗi! Những người này ta thật sự không thể trêu vào, tôi chỉ có
thể nói cho ngài biết một người là một thanh niên trẻ tuổi, người còn có một người Anh.” Sau khi nói xong liền cúp điện thoại không cho An Lạc
Phi có thêm ý kiến gì.
Rốt cuộc đó là ai? Vì sao lại nhảy ra đến hai người đi điều tra tư liệu về cô ấy?
Hơn nữa nghe khẩu khí của người kia thì thân phận hai người kia cũng
không nhỏ.
An Lạc Phi
nhìn điện thoại bị cúp, lâm vào trong trầm tư, những người này điều tra
về cô có mục đích gì chứ? Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, chắc chắn là hắn sẽ không buông tay!
Lúc này bên trong một sơn trang trong nước, trong phòng có một cô gái tóc đen nhánh khoảng 22, 23 tuổi, mái tóc kia dài đến eo, chỉ sử dụng một dây lụa
trắng nhẹ nhàng buộc lại, gương mặt vốn xinh đẹp lại nhíu chặt lại, cô
không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui, miệng còn không ngừng nhắc đi
nhắc lại một việc với người con trai đang ngồi ở đối diện kia: “Em cảm
thấy anh đừng tiếp cận cô ấy nữa, cô ấy đã quên ‘ cô ấy ’ rồi, hoặc là
nói cô ấy đã quên tất cả mọi người ở cô nhi viện, anh cũng không cần đi
thử xem cô ấy có nhớ chuyện khi xưa hay không .”
“Nhưng là Mạt nhi ——!”
“Mạt nhi đã chết, nhưng là ‘ cô ấy ’ lại còn sống, hơn nữa nếu cô ấy đã quên mất
mọi chuyện trước kia, như vậy “cô ấy” cũng không biết được cái chết
thống khổ như thế nào. Cho nên em không nghĩ anh lại đi tiếp cận cô ấy,
lại càng không muốn anh đi khôi phục trí nhớ của cô ấy.” Dù sao nàng mất đi trí nhớ đã muốn mười năm rồi, nếu có thể nhớ tới đã sớm nhớ ra rồi.
Có đôi khi nhớ tới cũng không nhất định là một chuyện tốt.
“Anh trước
kia đã đáp ứng Mạt nhi, giúp cô ấy tìm em gái trở về, tuy rằng cô ấy bây giờ không có ở đây rồi, nhưng là anh muốn hoàn thành tâm nguyện của cô
ấy.” người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn đang ngồi trên sofa thản nhiên
giải thích.
“Thật là
bởi vì Mạt nhi sao? Mà không phải vì chính mình muốn tiếp cận cô ấy
sao?” cô gái than nhẹ trước mặt người thanh niên, gương mặt người thanh
niên lộ ra chỉ có khoảng 18, 19 tuổi, nhưng thực tế tuổi đã là 24 tuổi
rồi.
Trên mặt
của hắn thường xuyên lộ ra một nụ cười thản nhiên, làm cho cả người hắn
thoạt nhìn cực kỳ vô hại, nhưng là nếu ngươi bởi vì bề ngoài của hắn
liền xem nhẹ lời của hắn, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi cách cái chết
cũng không xa lắm.
Ngươi cảm
thấy một người vô hại có thể nắm trong tay gia tộc Lý thị lớn như vậy
hay sao? Còn nhớ rõ lúc trước trong đám lão già trong gia tộc kia cũng
bởi vì không phục hắn, người được ‘ thu dưỡng ’ về làm người thừa kế,
còn đối với hắn làm ra một loạt đả kích, kết quả có thể nói là toàn quân bị diệt. Từ đó về sau trong gia tộc không còn người nào dám khiêu khích hắn!
Người thanh niên đang ngồi trên sofa nghe cô gái kia nói xong thì cặp mày liền nhíu lại, hắn cũng không biết vì sao!
Nhìn đại thần vẻ mặt khẳng định như vậy, Nguyệt Nguyệt tò mò nhìn hắn, vì sao hắn có thể khẳng định như vậy mà nói ra những lời này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.